Chương 14: Cô Gái Chưa Lên Sân Khấu (14)

Cô An cảm thấy người nhà mẹ đẻ máu lạnh vô tình, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người Tư Như, cảm thấy Tư Như đoạt đi tình thương người nhà đối với cô ta.

Tư Như cảm thấy mình rất vô tội.

Cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, cô An hận cô như thế, cô nếu không làm gì, chỉ thật xin lỗi đôi mắt nhỏ tí của cô ta.

0527: Chủ nhân, đừng OOC.

(OOC – Out of character: cư xử không đúng tính cách nhân vật)

Tư Như: Hừ, đừng nói chuyện.

0527:……

Chết rồi, không cần giải thích.

0527 là ví dụ tốt nhất cái gì gọi là đánh không lại liền giả chết.

Tui giả chết, cái gì tui cũng không biết, dù sao hiện tại Chủ Thần cũng không theo dõi.

Tự nhiên cảm thấy tự do thật tốt.

Không khí mới mẻ thật tốt.

A, 0527 cũng không cần không khí, bởi vì nó chỉ là hệ thống, không cần phải hô hấp.

Cô An chảy nước mắt, chỉ vào Tư Như, mắt tràn đầy hận ý.

“Mày đừng đắc ý, bọn họ hiện tại có thể đối với tao như thế, sau này cũng có thể đối xử với mày như vậy.”

Tư Như: Tôi đắc ý sao?

Tâm tình rất không thoải mái khi không hiểu vì sao bị người khác mắng nha.

Vệ Mẫn quả thực sắp tức chết rồi, nhịn không được nói: “Em chồng, Hủy Hủy rốt cuộc làm gì, em nhằm vào con bé như thế, con bé là cháu gái ruột của em mà.”

Đem lửa giận đốt tới trên người Tư Như, lẽ nào không phải hiện tại bọn họ đang thương lượng sự việc Chu Hàn sao?

Cô An tùy lúc tùy nơi, không phân biệt trường hợp, không phân biệt chuyện quan trọng hay không mà nổi điên, quả thật không biết gọi là gì nữa.

Tư Như vẻ mặt vô tội, “Tôi cũng chưa làm cái gì nha.”

“Cô út quản tốt chuyện mình là được, chuyện của tôi cũng không nhọc cô lo lắng.” Đều là người hơn bốn mươi tuổi, vừa có chuyện là để nhà mẹ đẻ hỗ trợ, cô ta cho rằng mặt mũi mình lớn lắm sao?

Mất mặt.

Vệ Mẫn vuốt tóc con gái, rất vui mừng, con gái bà có quan tâm lo lắng cho bà.

An Quốc Kiến nhíu mày, “Bây giờ chúng ta đang nói chuyện của Chu gia, cô nói Hủy Hủy làm gì, chẳng lẽ sự việc của Chu gia là do một cô bé tạo thành? Anh đã sớm nói qua với Chu Hàn, quyết định về nguồn nhiên liệu mới còn chưa đưa xuống, bảo nó trước tiên chậm một chút. A, nó nói được, ngoài miệng đáp ứng thật tốt, thật ra nó căn bản không cho lời của anh là nghiêm túc. Bây giờ thì tốt rồi, vừa có chuyện để cô trở về tìm chúng ta hỗ trợ, An gia chúng ta là để nó định đoạt sao?”

“Lúc trước anh rất chướng mắt hắn, kết quả cô sống chết muốn cùng hắn kết hôn, ngay cả con cái cũng lấy ra, cha tức giận đến thiếu chút nữa nhập viện. Cô để tay lên ngực tự hỏi, nhiều năm như thế, chúng ta giúp nó ít nhiều, nó thì sao, đối với chúng ta như thế nào, ngày lễ tết cửa cũng không qua, đây là chuyện con rể nên làm?”

An Quốc Kiến vừa nhắc tới Chu Hàn là một bụng tức.

“A, vậy bọn em chờ, chờ xem con gái tốt của anh tìm cho anh dạng con rể tốt gì.” Cô An cười lạnh, mắt tràn đầy ác ý.

Tư Như: Lại một lần nữa nằm cũng trúng đạn.

“Chuyện đó cô út có thể yên tâm, tôi sẽ nghe theo cha mẹ tôi, bọn họ nói tôi gả cho ai tôi liền gả cho người đó. Tôi tin bọn họ luôn luôn nghĩ tốt cho tôi.”

Vệ Mẫn nói: “Mẹ tìm cho con người tốt nhất.”

Nhìn về phía cô An mắt tràn đầy lạnh lẽo.

“Tốt nhất? Chị dâu nói lời này cũng không sợ cắn phải lưỡi, chỉ bằng nó, không đọc được chữ, ngay cả nhận thức cũng không được đầy đủ, có thể có người muốn liền cám ơn trời đất, còn tìm người tốt nhất? Hừ.”

Tư Như mặt không biểu cảm, “Tôi không biết chữ thì thế nào, tôi là thiên kim tiểu thư của An gia, hòn ngọc quý duy nhất trên tay An gia. Không giống cô, tìm con trai của một công ty nhỏ bé, chưa kết hôn đã có thai, tự hạ thấp giá trị con người của mình, vừa có chuyện liền tìm nhà mẹ đẻ giải quyết, gả cho người đàn ông một chỗ dùng cũng không có, chỉ biết trốn sau lưng đàn bà, dựa vào một người phụ nữ, phế vật.”

An Quốc Kiến trừng mắt nhìn Tư Như một cái, quát lớn nói: “Hủy Hủy, tại sao nói như vậy? Xin lỗi cô con đi.”

Tư Như mở đôi mắt to, vô tội nhìn An Quốc Kiến, cô nói sai rồi sao?

Vệ Mẫn ôm vai con gái, bà cảm thấy con gái nói rất đúng, một chút cũng không sai.

An Quốc Kiến sờ sờ cái mũi, được rồi, thật ra ông cũng cảm thấy con gái nói đúng.

(Kookie: 1 like cho ba ba~)

Gương mặt cô An tức giận đến đỏ bừng, toàn thân phát run, hai mắt đỏ lên nhìn Tư Như như muốn ăn thịt người, miệng hô to: “Mày, mày, đồ tiện nhân này, tao…… Lúc trước tao nên bóp chết mày, bóp chết mày… Mày quả nhiên là một tai họa, tai họa……”

Vệ Mẫn tức giận đến đứng lên thật nhanh, muốn cãi nhau với cô An.

Tư Như lại nghe ra một điều gì khác.

Lúc trước?

Nên bóp chết cô.

Vốn dĩ muốn bóp chết cô, nhưng không bóp chết cô.

Là lúc trước như cô nghĩ sao?

Đôi mắt màu nâu chiến trên người cô An càng thêm sâu thẳm, “Cho nên, lúc trước là cô đem tôi ôm đi, bán đến trong núi đi.”

“Cô muốn tôi chết?”

Trong đại sảnh im lặng đến ngay cả tiếng hô hấp cũng nghe được.

Trong mắt cô An hiện lên một tia mờ mịt, nhưng rất nhanh bị hận ý bao phủ, “Tao chỉ hận không thể đem mày bóp chết, tao chỉ biết, chỉ biết mày từ nhỏ đã khắc tao, trời sinh phải đối nghịch với tao.”

“……An gia có một đứa con gái là tao là đủ rồi, tại sao mày lại sinh ra, tại sao muốn cướp đi sự yêu thương vốn nên thuộc về tao…… Trong mắt bọn họ chỉ có mày.”

“Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tao nên bóp chết mày. Chỉ không nghĩ tới mạng mày cứng như vậy, bán tới nơi như vậy cũng chưa chết, còn trở lại…… Sớm biết vậy tao nên để cho bọn họ đem mày tra tấn đến chết từ lâu.”

Trong lòng cô An chỉ còn lại hận ý đối với Tư Như, hận không thể giết chết Tư Như.

An gia bị tin tức lớn này đập đến hoàn toàn ngây người.

Chỉ có Tư Như biết, cô An nói đúng.

Nguyên chủ thật sự bị tra tấn đến chết, sau đó, Sở Di Nhiên tiến dần từng bước vào nhà thay thế nguyên chủ trở thành con gái An gia, thuận lợi kết quan hệ thông gia với Tần gia, cũng không có sự việc nguồn nhiên liệu mới gì, cô An cả đời hưởng thụ sủng ái độc nhất vô nhị từ An gia, sống cả đời trong hạnh phúc mỹ mãn.

Chỉ có Vệ Mẫn, cả đời tưởng niệm con gái ruột thịt trong tiếc nuối mà qua đời.

Nguyên chủ, bị người thân nhất vứt bỏ, thất lạc trong núi sâu, thời gian trôi qua vô ích đến chết.

Hiện tại, nguyên chủ tìm được người thân rồi, trở lại An gia, còn biết được chân tướng bị vứt bỏ.

Suất diễn của Tư Như kết thúc.

Nhưng trước khi kết thúc, cô còn có một việc chưa làm.

Vệ Mẫn hai mắt đỏ bừng, gương mặt tràn đầy phẫn nộ, “Là cô, là cô bắt cóc con gái tôi?”

An Quốc Kiến đồng dạng không dám tin tưởng.

Trong đại sảnh tĩnh lặng cực kỳ.

Cô An cũng đã hồi thần, bừng tỉnh nhớ lại lời mình đã nói, tức khắc sắc mặt trắng bệch.

Lắc đầu, “Không…… Không phải tôi, không phải tôi…… Tôi không ôm Hủy Hủy đi, tôi không bán nó đi, là các người nghe lầm, đối…… Các người nghe lầm……”

Cô An không ngừng lui về phía sau, cô ta sợ hãi, Vệ Mẫn giống như muốn ăn thịt cô ta, thật đáng sợ, cô An liền bỏ chạy.

Rất nhanh, biệt thự An gia vang lên từng đợt tiếng khóc bị đè nén.

Tư Như ôm Vệ Mẫn an ủi bà, những người khác trong An gia nhìn Tư Như, trong đôi mắt mang theo áy náy sâu đậm. Tư Như cong môi, chỉ cần nguyên chủ chẳng phải làm gì, có sự áy náy này, cả đời này cô sẽ sống rất tốt.

Ba ngày sau, một phần tư liệu hoàn chỉnh được đưa tới trên bàn của An Quốc Kiến, An Quốc Kiến đè nén lửa giận đọc xong. Bọn họ chưa từng nghĩ tới người bắt cóc An Hủy chính là cô ruột của con bé, đem con bé bán vào núi sâu, để người nhà kia tra tấn con bé.

Thậm chí nhiều năm như thế vẫn còn liên lạc với người nhà kia.

An Quốc Kiến thở dài một hơi thật sâu, ông sẽ giúp Chu gia, nhưng nhiều hơn thì sẽ không, cô An dù sao cũng là em gái huyết mạch tương liên của hắn. Nhưng sau này, ông coi như không có đứa em gái này.

Cô An trở lại Chu gia, vẫn sợ hãi nhịn không được. Làm sao bây giờ, tất cả đều nói ra, sự việc kia, tất cả mọi người đã biết rồi.

Cha mẹ, anh hai chị dâu nhất định hận chết cô ta.

Cô An trốn ở trong chăn phát run.

Cô ta thật sự không cố ý, cô ta không muốn bán đứa bé kia đi, chỉ là đứa bé kia quá đáng giận, đoạt đi tất cả quan tâm của người trong nhà. Những quan tâm kia đã từng là của cô ta, đứa bé kia nhỏ như vậy đã có tâm cơ, chờ nó trưởng thành, An gia còn có chỗ cho cô ta sống yên ổn sao?

Cô ta chẳng qua chỉ nghĩ sai nên hỏng bét, nghĩ sai nên hỏng bét.

Cô ta thiện lương, cô ta cũng đã nghĩ muốn đem đứa bé kia về, nhưng anh hai chị dâu đã thành thói quen sinh hoạt không có con gái, cô ta sẽ đền một đứa con gái cho bọn họ, một đứa con gái còn tốt hơn. Chỉ là đứa bé kia, coi như nó đã chết đi, hoàn cảnh gian khổ như vậy, có lẽ nó đã chết rồi.

Nhưng không có vấn đề gì, cô ta sẽ cho anh hai chị dâu một đứa con gái khác, một đứa con gái còn ngoan ngoãn hơn.