Sở Di Nhiên trở lại Chu gia.
Cô ta ở Chu gia thật sự không được sủng ái chút nào, sau khi vào cửa cũng không ai để ý cô, ngay cả người giúp việc cũng làm như không thấy.
Trước kia Sở Di Nhiên còn cảm thấy phẫn nộ không cam lòng khuất nhục vân vân.
Hôm nay cô không có tâm tình, bức thiết muốn tìm cô An nghĩ cách đối phó.
Cô An là người đối với cô tốt nhất trong toàn bộ Chu gia, cô vẫn cho rằng cô An sẽ luôn che chở cho mình.
Nhưng cô An lại không có ở nhà.
Chính xác mà nói, tất cả mọi người của Chu gia đều không ở nhà.
Chu gia hiện tại loạn thành một đoàn, so với Tần gia còn loạn đến thảm hơn.
Chu gia cũng tham dự khai phá nguồn nhiên liệu mới, đầu tư rất nhiều tiền vốn. Lúc trước lời của Vệ Mẫn bị cô An coi như gió thoảng bên tai, An Quốc Kiến cũng tìm Chu Hàn nói chuyện, Chu Hàn ngoài miệng đã đáp ứng nhưng thật ra không cho là đúng, không thu tay lại kịp thời.
Nếu dự án nguồn nhiên liệu mới hợp tác cùng Tần gia có thể thành công, Chu gia có thể bước lên vị trí gia tộc số một trong xã hội thượng lưu.
Chu gia ban đầu chỉ là một xí nghiệp nhỏ, nhưng con trai được thiên kim An gia nhìn trúng, mấy năm nay cũng coi như là phát triển rất nhanh, nhưng Chu gia vẫn không cam lòng, người có dã tâm sẽ không bao giờ lấy làm thỏa mãn.
Lấy được rồi sẽ càng muốn nhiều hơn.
Đầu tư vào nguồn nhiên liệu mới, Chu gia hầu như dốc hết tất cả vốn liếng.
Một khi thành công, toàn bộ Chu gia ít nhất có thể mở rộng gấp đôi.
Một khối bánh ngọt lớn thật lớn, dụ dỗ thật lớn.
Nhưng nhà nước lại hủy bỏ dự án nguồn nhiên liệu mới.
Bởi nó độc hại.
Tin tức nội bộ lúc đó Tần gia và An gia lấy được thật ra không chính xác, tin tức chỉ nói là nhà nước coi trọng nguồn nhiên liệu mới lần này.
Coi trọng và thông qua không giống nhau.
Chỉ vì cái lợi trước mắt, sau đó hai nhà đều lật thuyền trong mương.
Tần gia và Chu gia lật thuyền gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng.
Tần gia tìm Phòng thị kết thông giao để giành được trợ giúp.
Chu gia có cô An là con gái An gia, kỳ thật trong lòng cũng không quá sốt ruột, nhưng công ty có rất nhiều chuyện tình phải xử lý sau đó, quả thật vội muốn chết.
Chu gia gồm anh cả chị dâu, anh hai cùng con trai hai mươi tuổi, cùng với Chu Hàn đều ở công ty. Cô An trực tiếp đến An gia.
Cho nên Chu gia không bóng người.
Sở Di Nhiên gọi điện thoại cho cô An, không ai nhận, cô ở Chu gia đợi một chút liền đi. Ở chỗ này chỉ có thể khiến cô cảm thấy áp lực.
Cô An không nhận được điện thoại của Sở Di Nhiên, cô ta ngồi trong phòng khách An gia, nói công ty Chu gia xảy ra vấn đề, muốn anh trai hỗ trợ một chút.
Mặt mỉm cười, tỏ vẻ đương nhiên.
Vệ Mẫn cũng thật sự phục cô em chồng này, có thể bảo trì tâm hồn ngây thơ chất phác như thế cũng thật làm khó cô ta.
Lắc đầu từ chối, “Phía trên rất coi trọng sự việc đối với nguồn nhiên liệu mới, anh trai em cũng không có biện pháp, nếu ai nhúng tay vào nguồn nhiên liệu mới cũng sẽ bị điều tra. Em vẫn nên khuyên em rể thu tay lại đi, chuyện này không còn đường cứu vãn rồi.”
Như không đoán trước được Vệ Mẫn sẽ từ chối, cô An trước nay đều là bảo bối An gia, yêu cầu của cô ta cũng chưa từng bị ai từ chối qua, hét lên một tiếng, “Làm sao có thể?”
“Không thể nào, anh hai sẽ không mặc kệ chúng em, còn không phải chỉ là một nguồn nhiên liệu mới sao, có gì ghê gớm, nhất định là chị dâu không muốn để cho anh hai giúp em.”
Vệ Mẫn tức giận đến đau gan, cô em chồng này là con gái duy nhất của An gia, trong nhà được nuông chiều, bà gả vào đây hai mươi mấy năm, đối với cô An cũng coi như là tận tâm tận lực, có thể nhịn thì nhịn, “Trong lòng em chồng chị chính là người như vậy?”
“Đã như vậy, cô cứ đi tìm anh trai cô đi.” Vệ Mẫn nói xong cũng đứng dậy trở về phòng.
Ngồi trong phòng một lát, Vệ Mẫn đi vào phòng Tư Như. Tư Như đang luyện tập vẽ tranh bên trong, thấy Vệ Mẫn tiến vào liền đem bút cọ cất đi.
“Vẽ rất đẹp.” Vệ Mẫn vuốt tóc con gái khen.
Tư Như cười cười, “Sau này còn có thể tốt hơn.”
Thật ra cũng không khá lắm, nhưng trong mắt Vệ Mẫn, con gái cái gì cũng tốt.
Vệ Mẫn nhìn khuôn mặt nhỏ ngày càng trắng nõn của con gái, hỏi: “Gần đây có điều tra được gì không? Có muốn mẹ tìm cho con một công ty thám tử đáng tin cậy không?”
Tư Như lắc đầu, “Còn chưa điều tra được gì, dù sao cũng là chuyện đã lâu như vậy. Thật ra cũng không có gì, điều tra không được cũng không có vấn đề gì.”
Tư Như vẫn luôn cho rằng nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nhưng hệ thống lại không nói gì, hỏi 0527 nó cũng không biết, quả thực là phế vật.
Cuối cùng Tư Như đoán rằng trong lòng nguyên chủ thật ra vẫn luôn canh cánh việc mình bị cha mẹ ruột vứt bỏ.
Nguyên chủ không có bất kỳ ký ức nào về trước kia, nếu không phải từ nhỏ đã biết mình bị nhặt được, cô khẳng định cho rằng mình chính là người trong thôn, là người sinh trưởng trên núi.
Vô duyên vô cớ bị vứt bỏ, nhất định sẽ muốn biết nguyên nhân.
Vì sao.
Dù chỉ là sự cố vẫn không muốn nghĩ tới.
Bất kể là nguyên nhân gì, nguyên chủ chỉ muốn biết chân tướng sự tình.
Tư Như liền đi hỏi Vệ Mẫn, Vệ Mẫn lúc ấy lại khóc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, ôm ngực khóc đến không kiềm chế được.
“……Làm sao mẹ có thể…… Hu hu…… Con là bảo bối của mẹ, mẹ ba mươi lăm tuổi mới có con, mẹ yêu thương con còn không hết, làm sao có thể vứt bỏ con……”
Tư Như cầm khăn giấy cho Vệ Mẫn lau nước mắt, Vệ Mẫn nắm lấy tay Tư Như, “Con vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, gì cũng không hỏi, mẹ cho rằng con sẽ không để ý.”
Vệ Mẫn cười khổ, “Làm sao có thể không để ý, bị cha mẹ ruột vứt bỏ, không ai sẽ không để ý.”
“……Ngày đó, mẹ đang họp, công ty đang bận rộn với triển lãm đồ trang sức sắp tới, thì bà nội con gọi điện thoại tới nói,” Nước mắt Vệ Mẫn lại rơi xuống, “Nói không thấy con…… Mẹ lúc ấy cho rằng mình nghe lầm, sửng sốt một lúc lâu, bà nội con bắt mẹ về thật nhanh.”
“Mẹ cũng không biết mình trở về như thế nào, dọc đường đi đều choáng váng, lúc trở về cha con cũng đến rồi. Bà nội con nói lúc buổi sáng người giúp việc trong nhà đem con ra ngoài sân chơi, con náo loạn muốn ăn bánh kem, người giúp việc vào trong nhà cầm bánh kem ra tới liền không thấy người đâu, tìm trong ngoài một lần cũng không có, mới vội vàng nói cho bà nội của con.”
“……Sau khi cha mẹ trở về, đem toàn bộ khu biệt thự lật qua một lần cũng không tìm thấy, lại đi xem camera phát hiện gì cũng không thấy, giống như con biến mất trong không khí.”
Đoạn thời gian đó, thật sự sống không bằng chết.
Toàn bộ An gia dốc hết nhân lực sức lực để tìm bé gái biến mất.
Vệ Mẫn mỗi ngày càng thêm ăn không ngon ngủ không yên, hận không thể chết đi.
Tóc bà rơi rụng trông thấy, lúc được khuyên ngủ một chút, trong mơ đều là thân thể nhỏ bé cả người đầy máu, hoặc là bị người ta ngược đãi khóc lóc gọi mẹ.
Mỗi ngày bà đều khóc la tỉnh lại, tinh thần như sụp đổ.
Vẫn là An Quốc Kiến thức tỉnh bà, nói rằng nếu em suy sụp, con gái phải làm sao bây giờ, con gái vẫn đang chờ cả nhà đi cứu đấy.
Vệ Mẫn lúc này mới vực lên tinh thần, mỗi năm bà đều đến viện mồ côi vùng núi nghèo khó góp rất nhiều tiền. Mỗi ngày đều rất hối hận, hối hận bà tại sao muốn đến công ty, con gái còn nhỏ như vậy tại sao không ở bên con.
Chống cự từ chối tất cả áp lực nhận nuôi Sở Di Nhiên.
Tư Như cảm giác linh hồn thoải mái một chút, là nguyên chủ đã bình thường trở lại.
Không phải bị vứt bỏ, mà là bị người khác bắt cóc.
Tư Như tìm công ty trinh thám tiếp tục điều tra, không tra được nguyên chủ bị bắt cóc như thế nào, ngược lại tìm được vài thứ rất thú vị đó.
Tư Như ôm Vệ Mẫn, “Con biết, con không có gì ý gì, con chỉ muốn hỏi một chút, cô đừng khóc, sau này con sẽ không hỏi.”
Vệ Mẫn lắc đầu, không ai sẽ không để ý đối với chuyện như vậy, nếu thật sự không để ý, vì sao đến bây giờ cũng không gọi bà là mẹ.
Trong lòng Tư Như nhất định trách móc bà.
Bà không phải người mẹ tốt, con gái của mình cũng chưa bảo vệ tốt, làm con ăn nhiều năm khổ như vậy.
Tư Như:……
Được rồi, cô vẫn không gọi Vệ Mẫn là mẹ, chỉ là muốn cho nguyên chủ chính miệng gọi lên mà thôi. Nguyên chủ chờ mong tiếng mẹ này nhất định cũng rất lâu rồi.