Chương 93: Thu cả Tự Thư!

Theo ý niệm của hắn, hai khỏa Nguyên Bài nhanh chóng lơ lửng trước mặt các nàng. Mà khi nhìn thấy chúng, Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư sắc mặt lập tức đại biến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lấy chúng.

“Đó là thứ gì?” Hai nữ không thể dời mắt khỏi hai tấm Nguyên Bài này, cái miệng nhỏ mở to không khép lại được nhìn khả ái vô cùng.

Trần An Vĩ thấy biểu hiện hai nữ thì không nhịn được mà véo má hai nàng một cái, một bộ cực kì cưng chiều, nhẹ giọng nói “Đây là hai loại Khí Văn đạt tới Linh cấp Cực phẩm mà ta vừa tìm được, vừa hay lại rất phù hợp với tình trạng của các nàng bây giờ!”

“Đây là Tụ Nguyên Văn. Công dụng của nó là hội tụ thiên địa nguyên khí về vị trí người sử dụng. Dùng như một cái Tụ Nguyên Trận di động, hoặc cũng có thể dùng nó để bố trí Tụ Nguyên Trận cỡ lớn đều được!”

“Còn đây là Chuyển Nguyên Văn, giúp Khí Văn Chi Lực khi đánh ra có thể mang các loại thuộc tính. Không chỉ vậy, khi sử dụng Chuyển Nguyên Văn, nó cũng giúp che giấu tất cả những loại Khí Văn khác.”

“Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ nó là Trận Văn bình thường, hoặc một loại Nguyên Thuật nào đó mà thôi. Hiện tại giao lại cho hai nàng!”

Trần An Vĩ khi nhìn thấy hai tâm Nguyên Bài này đã lập tức mua mà không cần suy nghĩ, bởi vì nó cực kì phù hợp với tình cảnh hiện tại của hai nàng.

Chuyển Nguyên Văn nếu kết hợp với Ngụy Lực Văn sẽ trở thành một lá bài che giấu Khí Văn Chi Lực cực kì tốt. Vừa khiến kẻ thù lầm tưởng đó là Nguyên Lực bình thường, vừa khiến kẻ thù bất ngờ khi bị tập kích bởi các loại Khí Văn khác.

Mà hắn cũng biết các nàng tu luyện Khí Văn từ nhỏ, Nguyên Tu không được chú trọng nên khả năng hấp thụ thiên địa nguyên khí ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vì thế mà Tụ Nguyên Văn xuất hiện thay thế các nàng làm việc đó.

Tin tưởng ngày sau, khi hai nữ xuất hiện, kích hoạt đồng thời ba loại Khí Văn sẽ khiến kẻ thù lầm tưởng rằng các nàng chỉ là Nguyên Tu bình thường.

Bất quá, cùng lúc kích hoạt ba loại Khí Văn, cái gì phải trả sẽ là tiêu tốn Khí Văn Chi Lực nhanh hơn bình thường gấp nhiều lần. Nhưng Trần An Vĩ rất tin tưởng về hai nữ, các nàng là người sở hữu Thánh Văn Chi Lực, khả năng chịu đựng vượt xa người thường.

Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư nhìn lấy hai tấm Nguyên Bài trước mặt, kinh ngạc vô cùng nhìn nhau, các nàng có thể cảm nhận được luồng Khí Văn Chi Lực vô cùng cao thâm ẩn sâu bên trong chúng.

Hai nữ nhìn chằm chằm Tụ Nguyên Văn và Chuyển Nguyên Văn hồi lâu, cuối cùng đưa mắt nhìn lấy nam nhân trước mặt, ánh mắt nhu tình như nước nhìn hắn.

Cổ Tự Ly càng là không nhịn được mà tiến tới ôm lấy hắn, dâng hiến môi thơm. Mà Trần An Vĩ không từ chối thê tử, hắn cũng vô cùng tận hưởng cái hôn ngọt ngào của Cửu Công Chúa.

Cổ Tự Thư ở bên này, nhìn hai tấm Nguyên Bài ẩn chứa hai loại Khí Văn cao cấp, rồi lại nghĩ tới những chuyện nam nhân này từng làm cho nàng.

Lần đầu tiền gặp hắn, nàng đã rất bất ngờ vì hắn cũng sở hữu Khí Văn Chi Lực, càng bất ngờ hơn khi hắn còn biết thân phận thật sự của nàng.

Nhưng thứ khiến nàng bất ngờ hơn cả chính là, dù đã biết sức mạnh của Thánh Văn, nhưng hắn lại không nảy sinh bất cứ tham niệm hay ý muốn cướp đoạt nào, thậm chí còn không tiếc nguy hiểm mà đưa nàng rời khỏi Cửu Long Tuyền.

Sau đó, hắn lại đưa cho nàng nào là Linh cấp Bảo Y, nào là Bạo Công Văn, tới bây giờ lại là hai loại Khí Văn giúp nàng và Ly Nhi có thể tự do tự tại xuất hiện trước mặt thế nhân.

Ly Nhi và nàng đều rất thích khung cảnh bên trong Bát Diện Thạch, không thể không nói tên nam nhân này quá tâm lý khi cố tình mô phỏng lại khung cảnh tại Cổ Tự Tộc năm xưa khiến các nàng cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng mà, nếu có thể chọn, các nàng càng muốn sát cánh bên hắn nhiều hơn là chỉ ở yên trong Bát Diện Thạch mặc cho hắn bôn ba ngoài kia.

Ngày hôm nay khi nhìn thấy hắn lại lấy ra hai loại Khí Văn thậm chí còn cao thâm hơn cả Bạo Công Văn, công dụng của chúng càng là phù hợp nhất với tình trạng hiện tại của các nàng.

Lại cộng thêm ánh mắt tràn ngập quan tâm cùng lo lắng của hắn khi nhìn các nàng, tâm tình Cổ Tự Thư nàng cũng đã có chút xao động.

Nàng đang muốn tiến lại nói lời cảm tạ hắn, thì chợt từ sau lưng một lực đẩy bất ngờ làm nàng chới với, ngã về phía trước, vừa hay thế nào mà Trần An Vĩ lại đỡ được. Thế là khi hoàn hồn trở lại, Cổ Tự Thư đã nhìn thấy mình nằm gọn trong vòng tay nam nhân.

Nàng quay lại nhìn xem thử thứ gì khiến mình đột nhiên mất đà như vậy, thì lại phát hiện tiểu nha đầu nhà nàng không biết từ khi nào đã rời khỏi vòng tay Trần An Vĩ mà tiến ra phía sau đẩy nàng vào lòng hắn.

Cổ Tự Ly bị tỷ tỷ trừng mắt cũng không sợ hãi mà còn tinh nghịch lè lưỡi trêu tức nàng “Tỷ còn chờ gì nữa a! Không phải tỷ luôn muốn báo đáp hắn sao? Lấy thân báo đáp là hay nhất nha!”

Sau đó liền nhanh chân chạy mất, mà chúng nữ khác cũng không tiếp tục ở lại làm phiền không khí hai người.

Cổ Tự Thư nghe muội muội truyền âm thì khẽ gắt một tiếng, gương mặt cũng bất giác mà hiện lên từng áng mây hồng, ánh mắt có chụt ngượng ngùng nhìn hắn.

Trần An Vĩ cũng bất ngờ khi Ly Nhi lại đột nhiên rời khỏi lòng hắn, rồi ngay sau đó lại nhìn thấy Cổ Tự Thư đang chới với, hắn cũng không nghĩ nhiều mà đỡ lấy nàng.

Lúc này mới chú ý tới biểu hiện của Ly Nhi cùng chúng nữ, chợt hiểu ra điều gì đó, hắn khẽ nhếch môi cười. Nếu thê tử yêu quý đã tạo cơ hội, hắn cũng không nên phụ lòng các nàng.

Trần An Vĩ nhìn lấy tiểu giai nhân trong lòng mình, nàng mặc dù đang ngượng ngùng muốn chết, nhưng lại cố giương đôi mắt tuyệt mĩ của mình mà nhìn hắn, đáng yêu tới nỗi khiến hắn xém chút không nhịn được mà lại hôn nàng.

“Thư Nhi!” Hắn nhìn nàng dịu dàng gọi.

“Cái… cái gì nha?” Cổ Tự Thư bị hắn gọi bất ngờ thì lúng túng, ngượng ngùng trả lời, ánh mắt lúng liếng nước nhìn hắn, hai má lại càng đỏ hơn vì tiếng gọi thân mật của nam nhân.

“Đều tại ta không tốt, để các nàng phải chịu bí bách trong Bát Diện Thạch thời gian dài.” Trần An Vĩ lại nói, giọng điệu ẩn ẩn sự tự trách của một nam nhân không chăm lo tốt cho nữ nhân của mình.

Cổ Tự Thư cũng nghe ra sự tự trách bên trong câu nói của hắn, tâm trạng bối rối dần bình tĩnh lại, nàng dịu dàng nói “Ngươi cũng đừng tự trách, chẳng phải bây giờ đã có cách rồi sao?”

Ngắm nhìn nam nhân trước mặt này, thấy vẻ mặt buồn thiu và sự áy náy của hắn, tâm tình Cổ Tự Thư cũng đau lòng, vì vậy mà nàng đã không nghĩ nhiều mà đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn lãng của hắn.

Cổ Tự Ly cùng chúng nữ nhìn thấy cảnh này thì âm thầm vui mừng, như vậy bước đầu đã thành công rồi a. Giờ chỉ còn xem biểu hiện của phu quân mà thôi.

“Ừm! Dù có phải trải qua bao nhiêu khó khăn, ta nhất định sẽ thực hiện được lý tưởng của mình, tạo ra một nơi cho các nàng một cuộc sống an nhàn nhất.” Trần An Vĩ nhìn thẳng vào mắt nàng, chân thành nói.

“Ta tin ngươi!” Cổ Tự Thư nhìn thấy trong mắt hắn sự kiên định cùng vô hạn quan tâm mà hắn dành cho từng người các nàng, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác tin tưởng và ỷ lại.

Đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác như vậy, từ sau khi Cổ Tự Tộc bị diệt vong chỉ vì một tên nam nhân, nàng đã không còn tin tưởng bất kì ai trên thế giới này, càng đừng nói tới việc ỷ lại vào nam nhân.

Vậy mà bây giờ nàng lại vô tức cảm nhận được điều đó.

“Đây là yêu sao?” Cổ Tự Thư trong đầu thầm nghĩ, lại nhìn lấy nam nhân trước mặt, nghĩ tới những chuyện hắn đã làm, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc, cảm giác mà chính bản thân nàng cũng không nghĩ có ngày mình sẽ có nó.

Khóe môi bất giác cong lên, nàng mỉm cười thật tươi nhìn hắn, nhưng lại không nói gì, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Cổ Tự Thư, Trần An Vĩ ngẩn ngơ, không tự chủ mà nhắm ngay bờ môi đỏ thắm kiều diễm của nàng mà hôn xuống.

“Ưm…” Giai nhân bị hôn bất ngờ chỉ kịp ưm lên một tiếng, rồi như bị thứ gì thôi thúc, nàng cũng đáp trả hắn.

Cổ Tự Thư nhanh chóng chìm đắm vào nụ hôn đầu đời của mình, cảm nhận được tình cảm và sự trân trọng trong cái hôn của nam nhân, trái tim nàng chảy xuôi một dòng nước ấm.

Chợt bên tai nàng vang lên giọng nói ấm áp của hắn “Thư Nhi, nàng cho ta cơ hội chăm sóc nàng trọn đời nhé?”

Câu nói của hắn khiến Cô Tự Thư kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn lấy hắn, cảm xúc cũng vì thế mà trở nên bối rối.

“Ta biết chuyện này hơi đường đột!” Trần An Vĩ chân thành nhìn nàng nói tiếp “Nhưng từ những ngày đầu nhìn thấy nàng, ta đã bị khí chất của nàng thu hút, khiến ta muốn nàng chỉ của riêng ta.”

“Nhưng ta tôn trọng ý kiện nàng, cho nên…”

“Được rồi!” Cổ Tự Thư chợt ngắt lời hắn, tâm trạng bối rối lúc này cũng đã bình ổn trở lại, nàng nhìn thật sâu vào mắt hắn, môi thơm hé mở nàng hỏi hắn “Ngươi chắc chắn trái tim ngươi đủ rộng lớn để chứa hết tất cả chúng ta?

“Ngươi chắc chắn, hiện tại và sau nay ngươi không phụ bất kỳ ai?”

“Ngươi chắc chắn ngươi có thể lo cho toàn bộ nữ nhân của ngươi, không để bất kì ai thiệt thòi?”

Từng câu từng chữ nàng nói nhẹ nhàng bình thản, nhưng Trần An Vĩ làm sao có thể không nghe ra sự lo âu và bất an ẩn bên trong đó.

“Những điều nàng hỏi, ta không có cách nào trả lời cho nàng ngay lúc này, nhưng ta tự tin bản thân ta tuy phong lưu, nhưng hoàn toàn không vô tình.” Trần An Vĩ kiên định nhìn nàng nói.

“Ta có thể không có liêm sỉ, nhưng đối với nữ nhân yêu thương, ta sẽ không bao giờ phụ bạc!”

Cổ Tự Thư nghe thấy lời nói kiên định của hắn, nàng cũng yên tâm hơn phần nào.

Không thể phủ nhận, sau những việc hắn đã làm cho nàng, nói nàng không rung động chính là nói dối. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, lại từ nhỏ tới lớn đều chưa từng tiếp xúc qua mấy chuyện nam nữ này, nhìn thấy nam nhân trong lòng có nhiều nữ nhân, nàng cũng phải có chút bất an chứ.

“Còn nàng, trong lòng nàng có ta hay không?” Trần An Vĩ vẫn ôm Cổ Tự Thư trong lòng, áp mặt vào gần khuôn mặt tinh xảo của nàng mà hỏi.

Khí tức cương dương bất chợt phà vào mặt khiến Cổ Tự Thư không nhịn đc mà ngượng ngùng, lại nghe thấy câu hỏi của hắn, nàng càng xấu hổ hơn, cái đầu nhỏ liền rúc vào ngực hắn không dám nhìn thẳng.

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng, trong lòng thầm cười tà, chợt lén lút đưa tay xuống đôi bờ mông tròn lẳng yêu kiều của nàng mà bóp lấy, khiến giai nhân giật thót.

“Ngươi… dâm tặc!” Cổ Tự Thư nhìn thấy hắn chiếm tiện nghi của nàng xong lại già vờ như chưa từng làm gì thì tức giận tới nghiến răng, đôi gò bông đào phập phồng theo từng nhịp thở.

Biết mình hông làm gì được hắn, nàng bắt đầu giẫy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay của Trần An Vĩ, bất quá Trần An Vĩ đâu dễ để giai nhân thoát khỏi vòng tay mình như vậy.

Hắn lại cúi đầu xuống thủ thì vào tai nàng “Nàng chưa trả lời câu hỏi của ta đó!” đồng thời còn cắn cắn vành tai nàng, khiến giai nhân vừa giận vừa thẹn.

“Dâm tặc! Dâm tặc! Dâm tặc!” Cổ Tự Thư uất ức không chịu nổi, vung tay đánh liên tục vào lồng ngực săn chắc của hắn, đôi mắt lúng liếng nước nhìn hắn, trông thật đáng thương.

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng thì không nhịn nổi mà hôn nàng thêm một cái nữa.

Giai nhân đang giẫy giụa chợt bị hôn bất ngờ thì khựng lại một lúc, rồi nhanh chóng đắm chìm vào trong nụ hôn của nam nhân.

Trần An Vĩ không bỏ qua cơ hội này, đầu lưỡi duỗi ra bắt đầu xâm nhập vào bên trong khoang miệng của giai nhân.

“Ưm…” Đôi môi bị tách ra bất ngờ khiến Cổ Tự Thư không kịp phản ứng, nàng chỉ kịp ưm lên một tiếng trước khi bị hắn chiếm lấy đầu lưỡi đinh hương thơm ngọt của mình.

Hồi lâu sau, Trần An Vĩ mới buông tha cho nàng, nhìn thấy bờ môi kiều diễm sưng mọng của nàng khiến hắn lại không nhịn được mà muốn hôn thêm một cái, bất quá Cổ Tự Thư đã kịp ngăn hắn lại.

“Thật là, thiếp cũng đâu có chạy! Sau này chàng muốn hôn bao nhiêu thiếp cũng chiều!” Cổ Tự Thư bĩu mỗi nói, từ cái hôn của hắn nàng có thể cảm nhận được tình yêu của hắn là thật, vì thế nên quyết định đổi cách xưng hô.

“Nói vậy là…” Trần An Vĩ kinh ngạc nhìn nàng, nàng vừa đổi xưng hô với hắn sao?

“Ừm!” Cổ Tự Thư nghe vậy thì hai má lại đỏ lên, nàng bẽn lẽn gật đầu.

Trần An Vĩ thấy vậy cười lớn, vòng tay ôm Cổ Tự Thư cũng siết chặt hơn, hắn ôm nàng quay mấy vòng trên không trung khiến giai nhân cũng phải cười theo.

“Thư Nhi, ta yêu nàng!” Hắn thủ thỉ, rồi hôn nàng một cái lên trán nàng.

“Thiếp cũng yêu chàng!” Cổ Tự Thư dịu dàng mỉm cười nhìn hắn, hôm nay thực sự là một ngày hạnh phúc nhất cuộc đời nàng.

Từ lúc gặp hắn, nàng luôn có những phút giây vô cùng bình yên, thứ cảm giác mà nàng luôn khao khát. Từ lúc Cổ Tự Tộc gặp nạn, nàng bị chuyển dịch Không Thời Gian, phải chia xa những thứ nàng từng quen thuộc.

Từ lúc đó, nàng luôn đi tìm lại những tỷ muội của mình. Trong quá trình đó, biết bao nhiêu hiểm cảnh nàng đã trải qua, nếu không nhờ Viễn Siêu Thánh Văn, có khả năng nàng đã chết.

Những tưởng những ngày tháng đó cứ kéo dài mãi, cho tới khi nàng vô tình gặp được tên nam nhân này.

Chính hắn đã khiến những ngày tháng tẻ nhạt và căng thẳng của nàng thay đổi, chính hắn đã khiến nó trở nên thực sự vui vẻ và hạnh phúc. Nàng có thể gặp lại Ly Nhi, nàng còn có thể được tận hưởng không gian Cổ Tự Tộc năm xưa.

Và hơn cả, nàng được hắn yêu thương. Dù hắn có bao nhiêu nữ nhân đi nữa, thì tình cảm của hắn dành cho từng người các nàng cũng vẫn không thay đổi. Hắn vẫn chăm lo cho từng người các nàng mà không một chút thiên vị.

Chúng nữ nhìn thấy cảnh này, thì liền mỉm cười rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện. Hiển nhiên các nàng dù tránh mặt đi nhưng vẫn luôn muốn quan sát mọi chuyện, nên mới để lại thần thức tại nơi này.

Cuối cùng thì kết quả các nàng nhận được vô cùng tốt. Cổ Tự Thư chính thức trở thành tỷ muội chung chồng với các nàng.

Mấy nữ ai cũng đều có đình viện của riêng mình, hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi lần dầu tiến vào Bát Diện Thạch cũng được hắn chọn cho một đình viện được phân làm hai nửa giống nhau như đúc, đặt tên là Song Vĩ Điện.

Song trong Tuyết Song, là tên mà hai nữ cùng mọi người quyết định sẽ gọi các nàng trong trạng thái hợp nhất của Song Thân Nhất Thể.

Trần An Vĩ sau khi hôn giai nhân thêm một cái, thì liền dẫn nàng tới Đình Viện Thụ, giải thích sơ lược công dụng của nó rồi cùng nàng chọn lấy một đình viện có phong cảnh khá tốt khi có thể nhìn ra tận cùng của phiến đại lục, chọn tên Thư Vĩ Điện.

Bấy lâu nay Cổ Tự Thư vì chưa phải nữ nhân của Trần An Vĩ nên nàng vẫn luôn ở cùng muội muội mình trong Ly Vĩ Điện. Nay nàng đã xác định quan hệ với hắn, cũng nên trao cho nàng một đình viện của riêng mình.

Trần An Vĩ đã muốn dịch chuyển Thư Vĩ Điện đến gần các đình viện khác nhưng Cổ Tự Ly lại nói thích khung cảnh ở đây, nên hắn cũng đành chiều nàng.

Sau khi chọn đình viện và phân phối tài nguyên cho chúng nữ, Trần An Vĩ lại nhìn tới một tòa đình viện nồng đậm khí tức Lôi Hỏa Nguyên Lực kia, lẩm bẩm “Sắp hoàn thành rồi nhỉ?”

Rồi cũng không chú ý tới nó nữa, ngược lại hắn ngự không bay lên trung tâm Bát Diện Thạch, phất tay một cái, từng kiện Pháp Bảo mới được phóng thích.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bát Diện Thạch lại một lần nữa biến đổi…

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花