Sau khi Trần An Vĩ tỉnh lại, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là một đám nữ nhân như hoa như ngọc đang lo lắng nhìn hắn, kể cả những nữ nhân trước kia ít khi tiếp xúc với hắn như Tuyết Ca và Âu Dương Kỳ Hân cũng không giấu sự lo lắng của mình.
Điều này khiến hắn vô cùng bất ngờ, Âu Dương Kỳ Hân thì hắn hiểu, bởi vì hắn đã hứa sẽ giúp nàng tìm về phụ mẫu, nhưng còn Tuyết Ca là chuyện gì xảy ra?
“Phu quân! Chàng tỉnh rồi? Chàng thấy trong người sao rồi?” Chúng nữ thấy hắn tỉnh thì lập tức quây quần bên Trần An Vĩ, oanh oanh yến yến hỏi thăm, từng đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta không sao!” Trần An Vĩ mỉm cười nói, rồi lại hôn lên trán từng vị thê tử của mình một cái.
“Ưm…” Không biết vô tình hay cố ý, mà nhìn thấy Tuyết Ca đang nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh giường mình, Trần An Vĩ nhìn thôi cũng đau lòng, vì vậy hắn không nghĩ nhiều liền cũng hôn lên trán nàng một cái, khiến giai nhân thẹn thùng ưm nhẹ một tiếng.
Chúng nữ nhìn thấy tình cảnh này thì trừng mắt nhìn hắn, khẽ mắng một tiếng “Sắc lang!”
“Tình trạng của công tử là thế nào?” Trong lúc Trần An Vĩ cùng chúng nữ đang tán gẫu, chợt một giọng nói thanh lãnh bình thản vang lên khiến hắn phải ngước nhìn.
Nhìn thấy Âu Dương Kỳ Hân từ nãy tới giờ vẫn luôn quan sát mình, Trần An Vĩ khó hiểu nhìn nàng. Trong thời gian hắn hôn mê rốt cục có chuyện gì, Tuyết Ca thì chăm sóc hắn, Âu Dương Kỳ Hân lại có vẻ quan tâm tới hắn nhiều hơn?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Trần An Vĩ, Âu Dương Kỳ Hân liền cảm thấy mất tự nhiên, đành bào chữa nói “Ta chỉ muốn tìm hiểu tình trạng của công tử, lỡ ngươi có chuyện gì làm sao có thể giúp ta?”
Nàng chỉ muốn biết vì sao lúc hắn hôn mê lại có tình trạng xảy ra như vậy thôi có được không? Làm gì mà hắn nhìn nàng như thể sinh vật lạ vậy?
Trần An Vĩ bật cười khi nhìn thấy biểu hiện của nàng, khiến giai nhân vừa thẹn vừa vội, đành lớn tiếng nói “Công tử không muốn trả lời thì thôi, hà tất phải cười ta như vậy?”
Hắn còn định cười tới bao giờ chứ, biết vậy nàng đã không thèm lo cho hắn. Khoan đã, nàng nghĩ cái gì vậy chứ, ai thèm lo cho hắn?
Trần An Vĩ còn đang muốn tiếp tục trêu chọc giai nhân, lại nhìn thấy ánh mắt của chúng nữ thì nhất thời chột dạ. Liền ôm lấy từng cỗ ngọc thể vào lòng, rồi lấy lại thái độ nghiêm túc nhìn Âu Dương Kỳ Hân nói.
“Nào có! Nếu các nàng muốn biết, ta đương nhiên sẽ nói!”
Vừa dứt câu, lập tức hắn đã nhìn thấy từng đôi mắt đẹp sáng quắc nhìn hắn, như thể các nàng đã chờ câu nói này của hắn từ lâu rồi.
“Khụ! Được rồi, các nàng cứ ngồi xuống trước đi đã!” Trần An Vĩ giả vờ ho khan, ra hiệu chúng nữ ngồi xuống cạnh hắn.
Nhìn thấy chúng nữ đã ngồi đâu đó, hắn bắt đầu suy nghĩ, sắp xếp lại từng sự việc rồi bắt đầu nói “Chuyện là… sau khi…”
Sau khi Trần An Vĩ giải trừ trạng thái Sát Chiến Thống Vạn Quân, ý thức của hắn ngay lập tức được đưa đến một không gian nối liền giữa thế giới thực và không gian tiềm thức.
Tại đó hắn đã phải chiến đấu với Chấp Niệm của bản thân, một trận đấu khó khăn! Nếu không nhờ có cỗ lực lượng hoàng kim sắc kia trợ giúp hắn, thì không chừng hắn đã bị chính Chấp Niệm của mình giết chết.
Sau khi đã diệt đi Chấp Niệm, hắn liền bước vào không gian tiềm thức của chính mình, tại đó hắn đã nhìn thấy lý tưởng lớn nhất của cuộc đời mình.
“Chỉ cần các nàng có thể sống hạnh phúc, dù có trở thành cỗ máy sát nhân, ta cũng bằng lòng!” Trần An Vĩ nhìn chúng nữ dịu dàng nói.
“Đừng nói bậy!” Chúng nữ nghe câu nói thì đánh yêu hắn một cái, nhưng trong lòng lại chảy xuôi một dòng nước ấm.
Âu Dương Kỳ Hân và Tuyết Ca ở bên này nghe hắn nói vậy, đôi mắt đẹp cũng lóe lên tia dị sắc, không biết là suy nghĩ chuyện gì.
“Nói vậy có nghĩa là công tử đánh với Chấp Niệm hận thù của mình nên mới có tình trạng bị hôn mê?” Âu Dương Kỳ Hân dường như hứng thú với nguyên nhân hắn lại bị hôn mê hơn.
“Có thể nói là vậy đi!” Trần An Vĩ chợt chú ý tới điều gì liền hỏi “Bộ lúc ta hôn mê, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nói “Lúc đó cơ thể chàng bị bao phủ bởi một luồng lực lượng nồng đậm Sát Ý cùng Chiến Ý màu đen kịch và một luồng lực lượng hoàng kim sắc.”
“Lực lượng hoàng kim sắc?” Trần An Vĩ bất ngờ hỏi, bởi vì trong lúc chiến đấu với Chấp Niệm hắn cũng được một cỗ lực lượng hoàng kim sắc trợ giúp, liệu chúng nó có phải là một?
“Chưa hết, trong lúc chàng hôn mê, rõ ràng bọn thiếp nhìn thấy cỗ lực lượng hoàng kim sắc kia có phần yếu thế hơn, nhưng sau đó nó lại đột ngột bùng phát, toàn diện đánh bật loại lực lượng đen kịch kia!” Trần Yên Nhiên nói tiếp.
“Ngay tại thời điểm đó, tất cả bọn thiếp đều cảm nhận được lực lượng trong cơ thể mình vô thức sinh ra cảm giác muốn quy phục loại lực lượng kia!” Lục Thanh Vân cũng lên tiếng bổ sung.
“Là vậy sao?” Trần An Vĩ nghe vậy thì trầm tư, nếu dựa theo lời chúng nữ nói, thì luồng lực lượng hoàng kim sắc ban đầu chắc chắn là của hắn. Bởi vì lúc đó tình hình chiến đấu không mấy khả quan khi hắn bị cả hai loại Vực đồng loạt trấn xuống.
Còn luồng lực lượng hoàng kim sắc lúc sau chắc chắn là của người thần bí đã giúp đỡ hắn. Nếu không có sự ra tay kịp thời của người thần bí kia, có lẽ bây giờ hắn chỉ là một cỗ thi thể rồi.
Bây giờ nghĩ lại, Trần An Vĩ càng kinh hãi khi phát hiện ra người thần bí kia vậy mà lại có thể ra tay giúp đỡ hắn dù hắn có đang ở trong không gian tiềm thức của chính hắn.
Lần đó cũng là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm sức mạnh thực sự của Vực. Mặc dù có thể nói là phải trải qua tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng hắn cũng đã có những nhận thức không hề nhỏ về bản chất của Vực.
Nhờ đó mà sau này hắn có thể dễ hình thành Sát Vực cùng Chiến Vực hơn. Thậm chí là các loại Vực khác của Vô Thượng. Mà Hồng Hỏa Vực của hắn thông qua trận chiến vừa rồi cũng ẩn ẩn có xu thế tăng lên một thành sức mạnh mới.
“Các nàng nói khi cỗ lực lượng hoàng kim sắc kia xuất hiện, lực lượng trong cơ thể các nàng bỗng có cảm giác muốn quy phục?” Trần An Vĩ nhớ ra điều gì liền hỏi.
Chúng nữ nghe hắn hỏi thì đồng loạt gật đầu, từng đôi mắt đẹp khó hiểu nhìn hắn “Chàng phát hiện được gì sao?”
Trần An Vĩ không trả lời mà lại hỏi những nữ nhân trong người có Dị Thuộc Tính như Lục Thanh Vân và Tuyết Ca, xem thử mấy nữ có cảm giác gì hay không, thì nhận được cái gật đầu của hai nàng.
Điều này không nằm ngoài dự đoán của hắn, bởi vì dựa theo những đặc điểm chúng nữ nói và Ảnh Nhi cũng đã xác nhận, cỗ lực lượng kia chắc chắn là Đế Vương Lực.
Chỉ có Đế Vương Lực mới có tư cách được tất cả lực lượng trong vũ trụ tôn sùng như vậy.
Bản thân hắn cũng đi trên Đế Vương Chi Đạo, có Đế Vương Lực nên đương nhiên biết nó mạnh mẽ tới mức nào. Chỉ tiếc là hắn không thể điều động nó một cách có chủ đích.
Hơn nữa vì chưa hoàn thành bất kì loại nào trong 5 loại lực cấu tạo nên Đế Vương Lực nên lượng Đế Vương Lực mà hắn có trong người cũng vô cùng ít ỏi.
Từ trước tới giờ, lần duy nhất hắn nhìn thấy Đế Vương Lực của mình là khi Đế Vương Chi Văn trong người hắn thức tỉnh chống lại một kích của Ly Nhi. Từ đó trở về sau là chưa từng một lần nào nữa.
Nhìn thấy hắn trầm ngâm, mấy nữ cũng bắt đầu lo lắng, từng vị giai nhân bất an nhìn nhau rồi bỗng có người nhịn không được mà lên tiếng hỏi “Công tử đã có phát hiện của riêng mình rồi sao?”
Câu nói của nàng khiến đám người bất ngờ, đồng loạt đưa mắt nhìn lấy thân ảnh nữ nhân vẫn luôn nửa quỳ nửa ngồi ở một khoảng cách vừa đủ so với tên nam nhân duy nhất trong căn phòng.
“Nhị tỷ… chẳng lẽ có cảm giác rồi sao?” Hai nữ Tuyết Nhi bắt gặp tình cảnh này thì nhìn nhau, trong đầu dường như có thần giao cách cảm mà đồng loạt nghĩ.
Nhị tỷ của các nàng nhìn bề ngoài thì nho nhã, nhu thuận và thậm chí là có chút hòa đồng, nhưng thực ra bên trong không hề có bất kì khe hở nào để ngươi tiếp cận trái tim của tỷ ấy.
Nhưng qua thời gian túc trực bên giường bệnh của Trần An Vĩ, hẳn là đã có những biến hóa xảy ra đi.
Tuyết Ca hỏi xong thì mới nhận ra mình hơi thất lễ, liền xấu hổ mà quay mặt đi nơi khác. Nàng cũng không biết mình đang bị làm sao nữa.
Ban đầu khi Nhị Cung chủ phái nàng đến giúp trị liệu đôi phu thê này, nàng dù có chút không muốn và khó hiểu, nhưng tính cách vốn trong trẻo không nghĩ nhiều của nàng khiến nàng vẫn nhận lời.
Tại nơi này, nhìn thấy hắn cùng Lục Thanh Vân hôn mê nằm đó, bản năng và thói quen chăm sóc mọi người của nàng lại trỗi dậy. Đem cả hai người chăm sóc tận tình.
Nàng làm chỉ là vì thói quen của mình, nhưng sau đó, không hiểu vì sao nàng lại không cảm thấy như vậy nữa, hoặc là nói, không biết từ khi nào nhìn thấy Trần An Vĩ, chăm sóc hắn trở thành niềm vui của nàng.
“Chắc là ta hay chăm sóc mọi người quá nên vậy ấy mà!” Tuyết Ca thầm nghĩ một câu.
Trần An Vĩ ở bên này cũng chú ý tới biểu hiện của nàng, trong lòng âm thầm cười trộm, nhưng rất nhanh trở lại bình thường hắn bình thản nói “Các nàng chắc biết tới sự tồn tại của Đế Vương Lực?”
“Đế Vương Lực?” Chúng nữa nghe vậy thì kinh ngạc nhìn hắn, rồi đồng loạt lắc đầu, hiển nhiên là chưa từng tiếp xúc với danh tự này bao giờ.
Âu Dương Kỳ Hân nghe vậy thì trợn tròn mắt nhìn hắn, nàng từng có lần nghe sư phụ kể về những vị tiền bối đi trên Đế Vương Chi Đạo, đương nhiên cũng biết tới sự tồn tại của Đế Vương Lực. Chỉ là nàng không hiểu tại sao hắn bỗng dưng nhắc tới chuyện này.
Trần An Vĩ cũng không để mấy nữ đợi lâu, hắn liền giải thích.
“Cỗ lực lượng hoàng kim sắc kia chính là Đế Vương Lực. Đế Vương Lực là một loại lực lượng tối cao của vũ trụ, nó là khắc tinh của mọi loại lực lượng, chỉ cần không phải Đế Vương Lực thì đều sẽ bị giảm bớt sức mạnh khi đối đầu với nó.”
“Bản thân ta cũng có Đế Vương Lực, nhưng muốn điều động được nó thời điểm hiện tại thì chưa thể.”
Tuyết Ca cùng mấy nữ nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, không nghĩ tới trong vũ trụ này lại có loại lực lượng cao thâm như vậy. Âu Dương Kỳ Hân dù đã được sư phụ nói qua, nhưng lúc này nàng cũng phải kinh ngạc nhìn hắn.
Thứ khiến nàng kinh ngạc chính là việc hắn vậy mà sở hữu Đế Vương Lực. Phải biết rằng Đế Vương Lực là loại lực lượng chí cao mà chỉ có những người đi Đế Vương Chi Đạo mới có.
Mà những nhân vật như vậy chỉ có thể là những nhân vật hiển hách, chiến lực không thể hình dung.
Nàng công nhận Trần An Vĩ cũng mạnh, rất mạnh, nhưng chỉ sợ muốn so sánh với bất kì ai trong số bọn hắn cũng đều không có cửa. Nếu chuyện này mà để lộ ra ngoài, sẽ có vô số kẻ tìm tới tranh đoạt Đế Vương Lực của hắn, vậy mà hắn không ngại chia sẻ chuyện này cho các nàng?
Tuyết Ca cũng có cảm xúc tương tự, hai nữ dường như không biết phải phản ứng như thế nào nữa, chỉ biết lấy ánh mắt phức tạp mà nhìn lấy hắn.
“Ta tin tưởng các nàng!” Như nhận ra tâm tình của hai nữ, Trần An Vĩ nhìn Âu Dương Kỳ Hân và Tuyết Ca dịu dàng nói.
“Hơn nữa, như đã nói, ta hiện tại chưa thể điều động được nó, nên các nàng cứ yên tâm!” Như sợ hai nữ còn bối rối, hắn lại nói thêm một câu.
“Vậy được! Đa tạ công tử đã nói cho ta biết những chuyện này! Nếu công tử đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, thì Kỳ Hân cũng xin phép đi trước! Chỉ mong công tử nhớ kì hẹn hai tháng sau!” Âu Dương Kỳ Hân sau khi nghe xong liền đứng dậy, không nhanh không chậm nói, rồi quay lưng đi thẳng.
“Chàng không giữ nàng ấy lại sao?” Nhìn bóng lưng nàng nhỏ dần nhỏ dần rồi khuất dạng, Lục Thanh Vân hiếu kỳ truyền âm cho hắn hỏi.
“Tại sao nàng hỏi vậy?” Trần An Vĩ khó hiểu hỏi nàng.
“Trong suốt thời gian chàng còn hôn mê, nàng ấy và Tuyết Ca vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi tình hình của chàng đấy!” Lục Thanh Vân cười, rồi nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Có chuyện như vậy?” Trần An Vĩ hỏi, trong lòng không khỏi dâng lên sự áy náy, nhưng đã để nàng ấy rời đi rồi, chỉ đành bù đắp cho nàng ấy sau vậy.
“Nếu công tử đã khỏe lại, Tuyết Ca cũng xin phép được cáo từ!” Đang suy nghĩ thì bên tai lại vang lên giọng nói dịu dàng ấm áp của nữ nhân, nói xong không đợi ai phản ứng, Tuyết Ca cũng đang muốn rời đi.
“Chậm đã! Đây xem như chút tâm ý của ta, đã để nàng cực khổ rồi!” Trần An Vĩ nói rồi nhanh chóng đạt vào tay nàng một tấm Nguyên Bài.
Nó chính là một loại Nguyên Thuật mà hắn đã có từ lâu, dù chỉ đạt Thiên cấp Trung phẩm, nhưng nó lại cực kì phù hợp với những người có sở trường về hỗ trợ và trị liệu như Tuyết Ca, vì thế hắn mới lấy ra tặng cho nàng.
Tin tưởng với khả năng của nó, Tuyết Ca có thể thực hiện tốt vai trò của mình trong những trận chiến hơn. Nó chính là Vạn Mộc Lãnh Địa, cũng là một loại Nguyên Thuật tạo ra Ngụy Vực hay còn được gọi với cái tên Ngụy Vực Thuật. Tương tự như Hàn Băng Lãnh Vực của Hàn gia.
Vạn Mộc Lãnh Địa, tên như ý nghĩa, nó sẽ tạo ra một vùng lãnh địa nồng đậm Mộc Hệ Nguyên Lực. Ở bên trong nó tất cả những loại Mộc Hệ Nguyên Thuật và Nguyên Thuật dạng trị liệu và hỗ trợ sẽ được cường hóa, khiến chúng hiệu quả hơn rất nhiều.
Hơn nữa thi triển Nguyên Thuật trị liệu trong Vạn Mộc Lãnh Địa sẽ giúp tăng mạnh phạm vi của Nguyên Thuật đó.
“Ngụy Vực Thuật?” Đôi mắt tuyệt mĩ của Tuyết Ca khi nhìn thấy Vạn Mộc Lãnh Địa lập tức sáng lên, dù nó chỉ đạt Thiên cấp Trung phẩm nhưng nàng biết, nó như sinh ra là dành cho mình.
Bởi vì Tuyết Vực Cung có rất ít các loại Mộc Hệ Nguyên Thuật, các loại Trị Liệu Thuật thì lại càng ít hơn, nên sở trường của nàng không được phát huy ở mức cao nhất. Mộc Hệ Nguyên Thuật có đẳng cấp cao nhất mà nàng học được trong Cung cũng chỉ đạt Thiên cấp Trung phẩm mà thôi.
Bây giờ lại gặp một loại Ngụy Vực Thuật với đẳng cấp tương tự, không ai biết nàng đang vui vẻ như thế nào đâu. Ngụy Vực Thuật không hề dễ tu luyện, nhưng một khi tu luyện tới đại thành, bản thân người sự dụng sẽ mô phỏng được Vực.
Dù không mạnh mẽ được như Vực, nhưng ít nhất vẫn có sức chiến đấu với những tu sĩ có Cửu Tầng Ý trở xuống.
Chưa kể đó là Vạn Mộc Lãnh Địa lại vừa hay bổ sung cho khiếm khuyết của nàng, khi mà Niết Bàn Sinh Mộc Thủy của nàng chỉ có thể trị liệu cho từng người một trong một khoảng thời gian.
Có Vạn Mộc Lãnh Địa, an toàn của các tỷ muội cũng sẽ được đảm bảo hơn rồi!
Bất quá nghĩ tới việc mình nhận quà từ Trần An Vĩ những lại chưa làm được gì cho hắn thì Tuyết Ca lại cảm thấy lưỡng lự.
“Tâm ý ta cho đi, nàng nếu không cần thì cứ vứt bỏ, ta sẽ không đòi lại!” Trần An Vĩ thấy nàng còn lưỡng lự lập tức tung ra chiêu phủ đầu, khiến Tuyết Ca càng bối rối hơn.
“Tỷ cứ nhận đi, hắn giàu lắm, một cái Thiên cấp Trung phẩm không khiến hắn tiếc của đâu!” Thấy Nhị tỷ cứ lưỡng lự mãi, Tuyết Nhi liền tinh nghịch truyền âm, thuyết phục nàng nhận lấy Vạn Mộc Lãnh Địa.
Tuyết Ca nghe vậy liền hít sâu một hơi, nở nụ cười nhìn hắn “Nếu vậy, Tuyết Ca cũng không tiếp tục từ chối ý tốt của công tử!”
“Được, vậy nàng đi thong thả!” Trần An Vĩ nghe nàng nói thì cười lớn một cái.
Tuyết Ca nhẹ gật đầu rồi cũng nhanh chóng rời đi, trên môi vẫn nở nụ cười vui vẻ.
Sau khi Tuyết Ca và Âu Dương Kỳ Hân đã rời đi, Trần An Vĩ liền lập tức ôm lấy chúng nữ, nhẹ giọng thủ thỉ “Ta xin lỗi các bảo bối!”
------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花