Chương 84: Hàn gia ra tay

Lại nói về Chiến Kiều Phong, sau khi bị tỷ tỷ lôi về, những tưởng sẽ bị tỷ tỷ cấm túc một trận, không ngờ lại bị nàng lôi đi kiểm tra đủ mọi thứ, lại còn hỏi đủ thứ chuyện trên đời về Trần An Vĩ. Khiến hắn càng lúc càng nghi ngờ, tỷ tỷ mình liệu có phải vừa gặp đã yêu?

“Tỷ tỷ, tỷ có hay không đã nhìn trúng tên kia?” Chiến Kiều Phong dè dặt nhìn tỷ tỷ mình hỏi.

Trần An Vĩ cũng không phải là không thể nha, chiến lực mạnh mẽ sở hữu Nhị Tầng Chiến Ý và một cỗ lực lượng kì lạ khác, thiên phú không hề thua kém tỷ đệ bọn hắn, tuổi tác lại còn rất trẻ. Nếu tỷ tỷ hắn nhìn trùng, hắn cũng không ngại giúp sức nha.

“Nghĩ lung tung gì đó? Có tin hay không ta lập tức cho ngươi đi cấm túc?” Chiến Kiều Phương nghe thấy câu hỏi cùng biểu hiện biến ảo thất thưởng của đệ đệ liền cốc đầu hắn một cái nói.

“Đừng! Đừng! Đừng! Đệ lập tức đi tu luyện, không làm phiền tỷ nữa!” Chiến Kiều Phong nghe vậy lập tức ba chân bốn cẳng rời đi, không dám ở lại thêm một phút giây nào.

Chiến Kiều Phương nhìn bóng lưng đệ đệ mình, trong đầu vô thức nhớ lại hình ảnh tên nam nhân kia dùng một tấm lệnh bài hướng về phía hắn làm gì đó.

Hiển nhiên nàng đã nhìn thấy tất cả, nhưng sau khi trở về gia tộc, dù làm bất kì cách nào cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường, kể cả ấn ký theo dõi cũng không có.

“Có thể là gì được đây?” Nàng thầm nghĩ, tiểu đệ này của nàng là người sẽ kế thừa vị trí gia chủ trong tương lại, nàng không cho phép hắn xảy ra chuyện gì. Hơn nữa bỗng dưng xuất hiện một tên động tay động chân với người thân của mình, nàng làm sao có thể không lo lắng?

Bất quá, khi phụ thân xác nhận hắn không có việc gì, nàng dù bán tín bán nghi nhưng cũng không tiện làm gì thêm, đành phải tạm gác chuyện đó qua một bên. Chỉ cần tên kia dám giở trò gì, nàng sẽ lập tức tìm hắn tính sổ.

Trở lại với Tàng Long Đài, ngay sau khi trận đấu của Chiến Kiều Phong cùng Trần An Vĩ kết thúc, thậm chí cả khi Chiến Kiều Phong bị tỷ tỷ mình lôi đi, đám người vẫn chưa hoàn hồn với kết quả này.

“Hắn… vậy mà thắng?” Lục gia chúng trưởng lão ngỡ ngàng nhìn nhau hỏi, tới bây giờ thì bọn hắn thực sự không biết mình đang cảm thấy như thế nào.

Bởi vì nghi vấn phần thưởng dành cho Quán Quân Bách Long Hội Tụ vẫn chưa được giải đáp, bọn hắn cũng đã thử đi điều tra, nhưng vẫn chưa tìm ra được nghi vật nào khác ngoài chiếc gia huy ẩn chứa khí tức của Trần An Vĩ kia.

Vì thế khi nhìn thấy Trần An Vĩ vậy mà yêu nghiệt tới mức đánh thắng Thiếu Chủ Chiến gia, bọn hắn âm thầm tiếc hận, tại sao một tên yêu nghiệt như vậy lại có thể làm ra hành vi trộm cắp như vậy?

Hắn thậm chí còn… Như nhận ra điều gì, Lục gia chúng trưởng lão đồng loạt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương là sự khó tin cũng bất ngờ. Hình như có ẩn tình nào đó?

Một tiểu tử vừa là yêu nghiệt, vừa dễ dàng xuất ra một kiện Song Sinh Pháp Bảo đạt tới Linh cấp, làm sao có thể là kẻ trộm một kiện Thiên cấp?

Mặc dù nghe nói kiện Thiên cấp kia được đánh giá rất cao, khiến dù cho là Nguyên Tông cảnh cũng phải thèm thuộc, nhưng nếu so với Song Sinh Pháp Bảo thì kiện Thiên cấp Pháp Bảo kia không đáng nhắc tới.

Bởi vì so với Song Sinh Pháp Bảo quá mức quý hiếm, lại có công dụng tức thời, thì một kiện Thiên cấp Pháp Bảo không rõ công dụng không thể bằng được.

Lại nghe Nhị Trưởng Lão nói chiếc gia huy kia nhiều khả năng là giả, thì lúc này đây, sau khi nhận ra điều bất thường, không ít người suy nghĩ tới khả năng ẩn tình trong chuyện này.

Rồi cả đám lại hướng ánh mắt nhìn Lục Bảo Hành, như muốn hỏi vì sao gia chủ lại làm như thể Lục gia và Trần gia có mâu thuẫn? Liệu ông có phải là biết chuyện gì không?

Như nhận ra ánh mắt của chúng trưởng lão, Lục Bảo Hành đưa mắt nhìn đám người, mấp máy môi nói khẩu hình miệng “Là Hàn gia!”

Chúng trường lão đọc được khẩu hình miệng nhất thời khó tin nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía vị trị của Hàn gia chủ đang ngồi kia. Lúc này bọn hắn mới ngớ người ra, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Hóa ra đó là lý do gia chủ giữ bí mật, bởi vì kế hoạch của Hàn gia thực sự quá nham hiểm, một mặt lấy trộm phần thưởng, một mặt khác lại đổ tội trạng lên đầu của Trần An Vĩ.

Nếu như Lục gia thực sự mắc bẫy, đại chiến hai gia tộc chắc chắn sẽ nổ ra, và người được lợi nhất là ai? Đương nhiên là Hàn gia rồi.

Đã là người Nhật Nguyệt Đại Lục, không ai không biết tham vọng và dã tâm của Hàn gia chủ Hàn Vô Lĩnh này, nhìn bề ngoài thì nho nhã nhưng thực ra bên trong là một con quái vật đang ngủ say.

Sự tài trí vốn có của hắn không được dùng để giúp người, mà là để hại người. Không biết trong quá khứ đã có bao nhiêu gia tộc nhỏ yếu bị tính kế, dẫn tới một là diệt tộc, hai là phải đầu quân cho Hàn gia, khiến thực lực Hàn gia tăng mạnh.

Nếu không phải vì Lục gia và Trần gia có giao tình, cộng với thực lực hai vị gia chủ không hề thua kém Hàn gia chủ kia, Hàn gia mới tạm thời kiềm hãm tham vọng của chính mình.

Lúc này đây, sau khi nhận ra được mưu kế của Hàn gia, đám người âm thầm cảm thấy gia chủ sáng suốt, hẳn nào bọn hắn nhìn thấy ông với Trần gia chủ vẫn thường xuyên lui tới kể cả khi đã có nghi vấn kia.

Cả đám hít một hơi lạnh, cũng may bọn hắn đã không hấp tấp vội vàng mà làm ra điều gì không thể hối hận.

“Chúng ta cứ để bọn chúng tác oai tác quái như vậy sao gia chủ?” Đại Trưởng lão Lục Bảo Khiêm không nhịn được truyền âm cho gia chủ nhà mình, sau khi nhận ra ẩn tình này, nhìn thấy Hàn gia vậy mà tính kế Lục gia, bọn hắn đã không nhịn được muốn có hành động.

“Cứ tiếp tục đóng kịch, theo hiệu lệnh của ta mà làm!” Lục Bảo Hành vẫn bình thản như không truyền âm trở lại.

Mà ở bên cạnh Trần gia chủ đương nhiên cũng ra hiệu cho thuộc hạ dưới trướng tỏ thái độ thù địch với Lục gia.

Ngay lập tức một Chấp Sự đứng lên, giọng điệu vô cùng bất mãn nói “Này bọn Lục gia nhìn cho kĩ đi, Thiếu Chủ bọn ta yêu nghiệt như vậy, cần gì phải làm ra hành động ăn trộm phần thưởng?”

“Đúng vậy!” Có người dẫn đầu, thuộc hạ Trần gia nhao nhao lên hưởng ứng.

Tinh cảnh này lập tức rơi vào mắt toàn trường, cả đám kinh ngạc nhìn nhau tự hỏi. “Chẳng lẽ Lục gia và Trần gia đang mâu thuẫn là thật?”

Từ trước lúc Cửu Long Hội diễn ra, bọn hắn đã nghe được ai đó nói phong thanh rằng Lục gia sắp trở mặt với Trần gia. Nghe nói nguyên nhân là bởi Thiếu chủ Trần gia có liên quan tới vụ mất trộm phần thưởng Bách Long Hội Tụ.

Nhưng cho tới tình cảnh hiện tại, khi nhìn thấy Trần An Vĩ vậy mà có thể xuất ra kiện Song Sinh Pháp Bảo kia, không ít người đã nghi ngờ tính xác thực của tin đồn nọ.

Bởi lẽ, cũng giống như Lục gia chúng trưởng lão, tất cả những người ở đây đều nhận định Song Sinh Pháp Bảo quý giá hơn rất nhiều so với kiện phần thưởng đạt Thiên cấp kia.

Mặc kệ nó được đánh giá cao như thế nào, nhưng một kiện Thiên cấp Pháp Bảo thì không thể nào có sức mạnh như một kiện Linh cấp chân chính được.

Lục gia đám người nghe lời nói của vị Chấp Sự kia, lại được lệnh gia chủ, cũng không ít người tỏ ra bất mãn nói “Ngươi thì biết cái gì? Ngoài mặt là yêu nghiệt nhưng bên trong lại là ăn trộm thì sao?”

Nghe câu nói của người nọ, đám người âm thầm khinh bỉ, ngươi lấy lý do cũng vô lý quá đi, đã gọi là yêu nghiệt thì sau lưng hắn chắc chắn có cao nhân phù trợ. Không thấy hắn dễ dàng xuất ra kiện Song Sinh Pháp Bảo kia sao?

Kiện Pháp Bảo kia nghe nói có khả năng chuyển hóa lực lượng, nhưng tốc độ rất chậm, không quá phù hợp trong những trận chiến, vì lẽ đó không thể so sánh được với một kiện Song Sinh Pháp Bảo được.

Hắn đã có thể xuất ra Song Sinh Pháp Bảo, lại cần kiện Pháp Bảo kia làm gì mà trộm? Hơn nữa thực lực hắn hiện rõ mồn một như vậy, hắn bình thưởng chiến đấu cũng giành lấy chiến thắng, việc gì phải làm ra hành động thiếu suy nghĩ như vậy?

Tuyết An và Lương Gia Bảo đương nhiên cũng chú ý tới lời nói của đám người, ánh mắt lóe lên dị sắc, không biết là đang suy nghĩ gì.

Lương gia chủ ngồi một bên nghe đám người nói vậy, hướng mắt nhìn Lục Bảo Hành như muốn hỏi “Thực sự có chuyện như vậy?”

Lục Bảo Hành gật đầu, sau đó lần lượt kể lại toàn bộ sự việc. Càng nghe sắc mặt Lương gia chủ càng biến ảo, tuy nhiên thân là một gia tộc chi chủ, ông cũng biết chuyện này nhất định có ẩn tình.

Bởi lẽ nếu thực sự là Trần gia làm điều đó, thì Trần An Vĩ và Lục Thanh Vân hai nữ mà được ở bên nhau yên bình như vậy sao?

Sẽ không, lúc đó chỉ sợ Trần gia và Lục gia đã sớm đánh nhau tới bươu đầu mẻ trán, làm sao còn tâm trạng mà yêu đương.

Hơn nữa, do quy định của Vạn Bảo Hội, ông không được phép tham dự vào tranh đấu giữa các thế lực, thế nên cái Lương Thăng Lộc quan tâm hiện giờ chính là làm thế nào tìm ra kiện Pháp Bảo bị mất tích kia.

Nhưng rất nhanh, giọng nói thiếu niên vang lên khiến ông đã có câu trả lời. “Tiểu tử hiện đang giữ nó!”

Nghe được giọng nói, ông nhanh chóng hướng mắt về vị thiếu niên có chút thương tích đang ngồi nơi đó, bên cạnh còn có hai vị tuyệt sắc giai nhân chăm sóc, hắn mỉm cười gật đầu nhìn ông.

Từ hắn, Lương Thăng Lộc có thể cảm nhận được sự trưởng thành, tâm tính cẩn thận và một cái đầu tài trí của nam nhân từng trải. Điều này khiến ông cực kì bất ngờ, vì sao một thiếu niên lại có thể cho ông cảm giác này?

Dường như chuyện này cũng có liên quan tới hắn, nếu không làm sao kiện Pháp Bảo kia lại nằm trong tay tên này. Không lẽ kế hoạch giả heo ăn thịt hổ này cũng là do một tay hắn sắp đặt?

Nếu là vậy…

Lương Thăng Lộc gật đầu nhìn hắn, rồi lại nhìn tình cảnh xung quanh, đám người Lục gia và Trần gia thuộc hạ vẫn tiếp tục đấu võ mồm, nước miếng văng tung tóe.

Một bên bảo vệ cho Thiếu chủ nhà mình, một bên lại nói Thiếu chủ nhà các ngươi là đồ ăn cắp. Không ai chịu nhường ai, đến cuối cùng, nhận thấy không khí có phần căng thẳng, thậm chí sắp nổ tung, Luông gia chủ đành phải đứng lên tuyên bố tiếp tục vòng đấu Song Toàn.

Và thế là dù không muốn, nhưng hai đám người vẫn phải im lặng. Nhưng trận đấu tiếp theo xảy ra như bình thường, nhưng do ảnh hưởng từ biến cố lúc nãy, không ai còn tâm trạng xem những trận chiến này.

Thậm chí, có những trận chiến đặc sắc như Tuyết Kỳ một thương hạ đo ván đối thủ, hay Âu Dương Kỳ Hân dùng khả năng khống hỏa thượng thừa của mình đốt cháy toàn bộ Băng Hệ Nguyên Lực của đối thủ, cũng đều bị bỏ qua.

Trần An Vĩ sau đó cũng gặp thêm một vài đối thủ khác, bất quá chẳng có ai khiến hắn phải dùng tới thực lực thực sự, cho nên càng là kết thúc nhanh chóng.

Bẵng cho tới lúc vòng Song Toàn kết thúc, 8 vị trí đứng đầu của toàn bộ đại hội đã được xác định. Không có gì bất ngờ khi bọn hắn lần lượt là…

Quán quân: Trần An Vĩ

Á quân: Âu Dương Kỳ Hân

Đệ Tam: Hàn Mộng Nhu

Đệ Tứ: Tuyết Kỳ

Đệ Ngũ: Trần Yên Nhiên

Đệ Lục: Tiêu Yến

Đệ Thất và Đệ Bát vẫn là hai cái tên đến từ Tuyết Vực Cung, một người là Tuyết Hân, Thất Tinh Tuyết Liên Đệ Tứ và Tuyết Nguyệt, Thất Tinh Tuyết Liên Đệ Ngũ.

Thất bất ngờ vì hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi lại không thể lọt vào Hoàng Kim Bậc, bởi vì sở hữu Song Thân Nhất Thể và Song Hồn Nhất Thể Y, nên chiến lực thực sự của các nàng chỉ mạnh nếu hai người các nàng sát cánh cùng nhau. Còn nếu đánh đơn đấu, hai nữ vẫn thiếu một chút so với các sư tỷ của mình.

Hai nữ Tuyết Ca và Tuyết Nhược cũng có tham gia Bách Long Hội Tụ, bất quá thế mạnh của các nàng không phải ở chiến đấu, vì thế sau khi hoàn thành vòng Dũng, các nàng đã dừng lại mà không đi tiếp.

Tuyết Ca do sở hữu Mộc Hệ và Thủy Hệ Nguyên Lực thuần túy, nên nàng đồng thời cũng là người chuyên thực hiện vai trò hỗ trợ mấy nữ trong quá trình chiến đấu. Và nàng đã vượt qua vòng thứ hai bằng cách… ờm, ngươi đoán xem… tự chữa thương chính mình.

Bởi vì Ngụy Thân Cảnh cũng mô phỏng thành một khôi lỗi y hệ nàng, nên đương nhiên nó cũng không thạo chiến đấu, vì thế nên là… ừm cả hai cứ dùng Nguyên Thuật dạng hỗ trợ lên người thôi.

Và vì Ngụy Thân Cảnh chẳng thể mô phỏng Hỗn Độn Thuộc Tính nên dù khôi lỗi có tu vi cao hơn, thì nó vẫn chẳng thể làm gì được nàng, mà nàng cũng không làm gì được nó. Thế nên là cả hai nhìn nhau tới hết giờ rồi về.

Còn Tuyết Nhược thì đặc sắc hơn khi có một trận đấu luyện đan với chính bản thân. Và đương nhiên là khi luyện đan xong cũng là lúc nàng vượt qua vòng hai. Dễ dàng!

“Sắp rồi!” Hàn gia chủ nhìn thấy Bách Long Hội Tụ sắp kết thúc, hắn mừng thầm trong lòng, bởi vì đó sẽ là lúc Lục gia thật sự trở mặt với Trần gia.

Hắn đã bí mật sắp xếp người lấy trộm kiện Pháp Bảo kia mà nó vốn nằm trong bảo khố Lục gia, thậm chí còn vô cùng cẩn thận để lại một chiếc gia huy nồng đậm khí tức tên tiểu tử kia.

Đồng thời đưa một toán quân giả dạng người Lục gia chặn đầu đoàn người Trần gia, làm ra cảnh tượng Lục gia tấn công Trần gia, khiến quân sĩ hai bên luôn bị kích thích như thế muốn tính sổ nhau.

Chỉ cần có thể khiến hai nhà Lục Trần trở mặt, hắn sẽ có cơ hội thống nhất Nhật Nguyệt Đại Lục bước lên tầng thứ cao hơn.

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng được như ý muốn, trong khi Hàn Vô Lĩnh mong chờ cảnh Lục gia trở mặt với Trần gia, thì ở bên này, ngay khi Trần An Vĩ chuẩn bị nhận lấy giải thưởng của mình, hắn lại nhanh chóng điều động Nguyên Lực, thoắt cái đã biến mất.

Ầm!

Một cái Băng Hỏa Luân Hồi Diễm rơi vào cùng không gian bên cạnh chiếc ghế mà Hàn Vô Lĩnh đang ngồi.

Không phải hắn đánh trượt, mà là do Hàn Vô Lĩnh đã kịp thời lách người sang một chút, làm đường quyền của Trần An Vĩ rơi vào hư không.

Hàn Vô Lình nghe thấy âm thanh tiếng nổ vang lên tên tai, trừng mắt nhìn vị thiếu niên đang đứng trước mặt, trấm thấp mà nói “Tiểu tử ngươi, có biết mình đang làm gì không?

Trần An Vĩ ngược lại không trả lời tên này, mà hờ hững nói “Loại người bỉ ổi như ngươi. Nên đi chết!”

Dứt lời, Lục gia và Trần gia đã lập tức bao vây lấy Hàn Vô Lĩnh và Hàn gia chúng cường giả, trên tay còn hội tụ sẵn Nguyên Lực chuẩn bị ra đòn.

“Hàn Vô Lĩnh, kế hoạch của ngươi đã bị chúng ta phát hiện, bây giờ ngươi phải trả giá cho những tộc nhân Lục gia vô tội đã chết!” Nhị Trưởng lão Lục gia sau khi biết hết mọi chuyện, lão cực kì căm hận tên Hàn Vô Lĩnh này.

Những thế lực khác nhìn thấy sắp có biến lớn, liền nhành chóng đưa người của mình rời đi, nhưng thần thức vẫn luôn hướng về muốn xem tình hình.

Những tưởng trước sự bao vậy của hàng loạt cường giả hai bên, Hàn gia sẽ bị thua thiệt, nhưng không, hành động tiếp theo của Hàn Vô Lĩnh lại khiến đám người bất ngờ.

Chỉ thấy hắn ôm mặt cười lớn một tiếng, giương đôi mắt hờ hững nhìn bọn hắn. “Haha, người phải chết là các ngươi!”

-------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花