Chương 54: Gặp mặt Nhạc phụ!

Theo từng động tác của Trần An Vĩ, ấn ký ẩn tàng trong chiếc gia huy dần hiện ra trước ánh mắt của đám người. Chỉ thấy nó vẫn là một chữ Trần bình thường, không có gì lạ, chỉ là không hiểu vì sao bọn hắn cảm nhận được nó thiếu một cái gì đó.

Nhưng lúc sau, Trần An Vĩ lại vung tay vẽ ra một chữ Trần khác, khiến cả đám người mộng bức.

“Cái này…” Nhị Trưởng lão khi nhìn thấy chữ Trần kia thì lắp bắp không nói nên lời. Đây… đây mới chính là chữ Trần hoàn chỉnh, ông cũng không biết giữa chữ Trần kia và chữ Trần mà Trần An Vĩ vừa viết có gì khác biệt.

Nhưng ông vẫn đủ tỉnh táo để biết đâu mới là chữ Trần thật sự.

Hai chữ Trần, một do Trần An Vĩ viết, và một cái còn lại được hắn nói là chưa hoàn chỉnh. Nhưng dù đám người có nhìn tới lòi con mắt, thì vẫn không thể phát hiện điều bất thường. Vậy rốt cục… là chúng khác nhau điểm nào?

Câu trả lời là chữ Trần mà Trần An Vĩ viết mang đậm khí chất của bậc Đế Vương, khiến người ngoài nhìn vào vô thức sinh ra cảm giác kính trọng. Nhưng còn chữ Trần kia, chỉ đem lại một cảm giác bình thường như những loại ấn ký khác.

“Giờ thì…” Trần An Vĩ sau khi viết ra chữ Trần kia, thì nhẹ nhàng thu tay, ánh mắt bình thản nhìn lấy Nhị Trưởng lão và đám người “Nhị Trưởng lão còn ý kiến gì không?”

“Chuyện này… làm sao có thể?” Nhị Trưởng lão vẫn chưa tin tưởng vào những gì mình đang nhìn thấy, ông không phủ nhận chữ Trần kia không bằng một góc của chữ Trần mà Trần An Vĩ vừa viết.

Nhưng là, một tiểu tử như hắn làm sao có tạo nghệ khủng khiếp như thế được, chuyện này không khoa học.

“Có gì không thể? Chính phu quân ta tự tay viết nên những chiếc gia huy đó, chàng có thể không nhận ra đâu là thật đâu là giả sao?” Trần Yên Nhiên nghe vậy thì bất mãn phản bác nói.

Nàng nhịn cũng đủ rồi, đám người này vừa gặp đã liên tục nói phu quân của nàng ăn cắp ăn trộm, nếu không phải vì Thanh Vân tỷ, nàng đã trực tiếp lao lên đánh bọn hắn.

Trần An Vĩ nghe vậy thì bất ngờ nhìn nàng, chuyện này rõ ràng hắn đã nói phụ thân che giấu rồi mà, sao nàng lại biết được nhỉ?

Trần Yên Nhiên lè lưỡi tinh nghịch cười nhìn hắn “Chàng đã làm gì cho gia tộc, thiếp đều biết cả đó nha!” Thế nên nàng mới yêu hắn, bất chấp thân phận ngang trái của hai người.

Lục Thanh Vân lúc này cũng bất mãn nhìn Nhị Trưởng lão, nàng khẽ cất giọng “Ta không nhớ… gia tộc chúng ta có đạo lý tiếp đón cô gia như thế này!”

Lời nàng vừa ra, Nhị Trưởng lão cũng đám Hộ Pháp vô thức rùng mình. Ai cũng biết khi Đại Tiểu thư một khi đã tức giận thì rất đáng sợ a…

Thử nghĩ một người sở hữu Tứ Sắc Nguyên Hải nhưng ba trong số đó lại là Hỏa Băng Lôi, ba Thuộc Tính mang đậm chất sát phạt và lực tấn công mạnh mẽ như vậy mà nổi giận thì sẽ thế nào?

Đừng nên nghĩ tới, bởi vì chính bọn hắn từng trải nghiệm rồi a. Chính vì đã từng trải nghiệm rồi nên mới khuyên ngươi không nên nghĩ tới, nó thực sự kinh khủng lắm a…

“Đại… Đại Tiểu thư, cô gia, là lão phu nhất thời nóng vội, mong hai người lượng thứ!” Nhị Trưởng lão khó khắn nuốt nước bọt nói, gương mặt tràn ngập sự kiêng kị.

Lục Thanh Vân còn định nói tiếp thì lại nhìn thấy cái lắc đầu của hắn, nhất thời cảm động không thôi, hắn đây là không muốn nàng vì hắn mà bất kính với trưởng bối.

Dù nàng là Đại Tiểu thư Lục gia, nhưng Trần An Vĩ biết, nàng vẫn luôn lễ phép với tất cả những trưởng bối trong gia tộc. Nên hắn không muốn vì mình mà nàng đánh mất mối quan hệ vốn có đó.

“Được rồi, mọi người giải tán đi!” Lục Thanh Vân dịu giọng nói.

“Tuân mệnh!” Nhị Trưởng lão cùng đám Hộ Pháp như được đại xá, không hẹn mà cùng lúc ngự không bay đi mất.

Lục Thanh Huyền nhìn thấy cảnh này thì bất ngờ, tỷ tỷ nàng xưa giờ một khi đã tức giận thì rất khó để ngăn tỷ ấy lại. Đừng thấy tỷ ấy dịu dàng như vậy mà nghĩ tỷ tỷ nàng dễ chọc.

Nếu không thì Nhị Trưởng lão và đám Hộ Pháp ban nãy cũng không hoảng sợ đến vậy. Một khi tỷ ấy nổi giận, đến cả gia gia nàng cũng phải đau đầu.

Vậy mà tên nam nhân này lại có thể khiến tỷ ấy ngoan ngoãn như vậy? Hắn đã làm cách nào?

Nghĩ nghĩ nàng lại lắc đầu, không nghĩ nữa, nàng nhớ tỷ tỷ nàng muốn chết rồi đây, cứ tưởng sẽ được ôm tỷ ấy một cái ai ngờ lại xảy ra cả đống chuyện như vậy.

“Tỷ tỷ!” Lục Thanh Huyền kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng xà vào lòng Lục Thanh Vân.

“Xú nha đầu, giờ mới biết nhớ ta?” Lục Thanh Vân cũng cưng chiều ôm nàng vào lòng, hai tỷ muội nàng trước giờ vẫn luôn như vậy, vẫn luôn quan hệ rất tốt.

“Người ta luôn nhớ tỷ tỷ ngươi!” Lục Thanh Huyền bĩu mỗi một tiếng. Không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng bây giờ nàng có một chuyện cực kì tự hào. Đó chính là được là tỷ muội với Lục Thanh Vân.

Người tỷ tỷ này của nàng vẫn luôn rất yêu thương nàng nha. Thậm chí tỷ ấy vì muốn bảo vệ hạnh phúc cho nàng, mà chấp nhận mối hôn sự với tên nam nhân kia.

Tỷ tỷ luôn thay nàng gánh vác mọi thứ, vì thế nên tỷ ấy mới có phần lạnh lùng, còn nàng thì lại vô cùng ương ngạnh và trẻ con như thế này.

Lúc nàng nghe nói tỷ tỷ vậy mà chấp nhận mối hôn sự kia, nàng đã rất lo lắng, sợ tỷ tỷ nàng sẽ phải chịu thiệt thòi khi bị gả cho một tên mang danh phế vật như hắn.

Nhưng ngày hôm đó lịch luyện về, tỷ tỷ nàng bỗng cười nhiều hơn, dung nhan có phần rạng rỡ hơn, trong đáy mắt lại có một tia nhu tình không hợp lẽ thường, rồi ngày hôm nay khi nhìn thấy tỷ tỷ nàng hạnh phúc như vậy, nàng cũng yên tâm phần nào. Ít nhất tên nam nhân đó không bạc đãi tỷ ấy.

Hơn nữa, hắn cũng không còn là phế vật nữa, mà phải gọi là quái vật thì đúng hơn! Có phế vật nào lấy tu vi Nguyên Vương đánh ngang tay với cường giả Nguyên Hoàng cảnh như hắn không?

“Được rồi chúng ta mau vào nhà thôi!” Hai tỷ muội ôm nhau một lúc rồi cùng Trần An Vĩ và mấy nữ đi vào đại điện Lục gia.

Hàn gia…

“Gia chủ, tiểu tử Trần An Vĩ kia không những có thể thoát khỏi Cửu Long Bạo Loạn, giết sạch mấy người Hàn Viên mà còn có thể nhìn ra chiếc gia huy giả kia, hiện tại đã tiến vào Lục gia rồi!” Đại Trưởng lão Hàn Vô Nhất nói, bộ dạng của lão lúc nãy rất chật vật, dường như vừa trải qua một trận đại chiến.

Đương nhiên là lão cố tình làm như vậy, bởi vì chính lão là người dẫn đám người Hàn Viên ám sát Trần An Vĩ. Hàn Viên là tên của viên Thống Lĩnh kia, được lão giao nhiệm vụ ám sát Trần An Vĩ dưới Cửu Long Tuyền.

Nhưng không những thất bại mà ngược lại lão còn bị hắn khống chế Nguyên Hải Tâm. Bất quá cũng nhờ vậy mà lão mới có thể nhìn rõ được bộ mặt thật của Hàn gia.

Hàn Liễu, người huynh đệ chí cốt của lão, bị chính gia tộc này hãm hại, không những thế còn bị vu oan giá họa cho cái tội phản bội gia tộc. Lão còn suýt giết đi nữ nhi duy nhất của hắn. Lão suýt nữa đã phạm phải tội lớn.

Cũng may, cũng may chủ nhân xuất hiện kịp thời, nếu không lão dù có chết cũng không thể nhìn mặt người huynh đệ của mình.

Lúc này đây, lão đang giả vờ bị đánh chật vật quay về, dù sao thì thiên phú của Trần An Vĩ còn đó, lão cũng không sợ bị nghi ngờ.

Nghe Hàn Vô Nhất nói, Hàn Vô Lĩnh tỏ ra không mấy quan trọng “Chút thủ thuật đó chỉ là để khiến bọn hắn lơ là thôi, ta đã cho người đi thực hiện kế hoạch tiếp theo.”

Hàn Vô Nhất tròng mắt co rút, làm sao trước giờ ông không nhận ra tên cáo già này lại xảo quyệt tới vậy? Không ngờ hắn vẫn còn kế hoạch tiếp theo, không được lão phải báo cho chủ nhân biết mới được.

Nhưng trước tiên, lão muốn thay hắn tìm hiểu một chút “Lão phu có chuyện thắc mắc.”

“Có chuyện gì?” Hàn Vô Lĩnh vẫn không để ý tới sự bất thường của Đại Trưởng lão nhà mình, nhàn nhã hỏi, một điệu bộ như thể chắc chắn sẽ thành công.

“Liệu chuyện lần này… phía Huyết Hải Môn có giúp đỡ chúng ta như lần trước không?” Hàn Vô Nhất giả vờ dè dặt hỏi, như thể thực sự sợ một cái Tông cấp Thế lực.

Nhưng trong lòng thì đang âm thầm khinh bỉ, chỉ cần cho chủ nhân thời gian, một cái Tông cấp Thế lực mà thôi, hắn có thể diệt trong nháy mắt.

“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Hàn Vô Lĩnh lúc này mới bất ngờ, hắn nhìn kĩ Đại Trưởng lão như muốn tìm ra điều gì.

Đại Trưởng lão theo trí nhớ của hắn, là một người luôn tuân thủ tôn chỉ của tổ tiên, tuyệt nhiên sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, càng sẽ không làm ra chuyện phá vỡ thế cân bằng giữa ba gia tộc Trần – Lục – Hàn.

Chính vì vậy mà hắn mới phải nhân lúc lão bế quan mà ra tay với Trần gia, còn mời được sự hỗ trợ từ Huyết Hải Môn. Thậm chí lúc lão bế quan xong, hắn đã phải nói dối rằng Trần gia gây thù chuốc oán với Hàn gia nên bị Huyết Hải Môn trừng phạt.

Điều này không làm ảnh hưởng đến lòng tin yêu gia tộc của lão nên lão mới để yên. Không ngờ ngày hôm nay lại chủ động đưa ra đề nghị sự giúp đỡ từ Huyết Hải Môn. Chuyện này không hợp lẽ thường…

Nhận thấy ánh mắt của Hàn Vô Lĩnh, Hàn Vô Nhất cố bình thản nhất có thể nói “Tiểu tử Trần An Vĩ kia dù không có Nguyên Hải Tâm vẫn có thể tu luyện, thậm chí còn đang mạnh hơn rất nhanh, nếu lần này không tranh thủ cơ hội từ Huyết Hải Môn, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào khác!”

Hàn Vô Lĩnh gật gù, Đại Trưởng lão nói cũng có lý. Tên tiểu tử kia không biết vì lý do gì mà không có Nguyên Hải Tâm vẫn có thể tu luyện, hơn nữa còn lấy tốc độ chóng mặt mà thăng tiến.

Nếu không kịp thời diệt đi mối hiểm họa này, không chỉ Hàn gia mà Huyết Hải Môn cũng có thể bị ảnh hưởng.

Vì thế không cần Hàn Vô Nhất hỏi, hắn cũng đã liên lạc với vị Trưởng lão năm xưa cầu sự giúp đỡ. Sở dĩ có thể dễ dàng liên lạc như vậy là bởi vì Hàn gia là một trong những sản nghiệp của vị Trưởng lão kia, nhằm cung cấp Huyết Lực cho hắn tu luyện.

Năm xưa vị Trưởng lão kia trợ giúp Hàn gia đánh lén Trần gia với mục đích là cướp đi Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm của Trần An Vĩ. Dù cũng là Bán Bộ Nguyên Tông Cảnh, nhưng thân là Tam Trưởng lão một Tông cấp thế lực, đương nhiên sẽ mạnh hơn một gia chủ của Nhất phẩm gia tộc như hắn.

Nhưng Trần gia cũng không phải loại dễ trêu, còn có Lục gia cứu viện phút chót, Hàn gia và vị Tam Trưởng lão kia cũng tổn thất không ít, dù đã cướp được Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm.

Mà nghe nói cao tầng Huyết Hải Môn còn có mối quan hệ thân cận với người thuộc tầng thứ cao nhất của tinh cầu – cường giả Nguyên Tôn cảnh. Nghe nói vị kia rất thích thu thập những thứ mới lạ trong toàn thiên hạ.

Do đó mới có chuyện Huyết Hải Môn giúp Hàn gia rồi còn cướp cả Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm của Trần An Vĩ, nhằm nịnh bợ vị kia. Nếu không, Tam Trưởng lão dù có đức cao vọng trọng thế nào cũng không thể điều động lực lượng của Huyết Hải Môn giải quyết mấy vụ nhỏ nhặt như thế này.

Mà cũng nhờ có sự kiện đó, mà Huyết Hải Môn được lợi rất lớn, thậm chí có thể nói là thay đổi hoàn toàn, khi được vị kia cho một viên Phá Tông Đan, giúp Huyết Hải Môn có thêm một vị Nguyên Tông cảnh nữa, nâng tổng số Nguyên Tông cảnh cường giả lên ba vị.

“Ta đã sớm liên hệ, chỉ cần có cơ hội Huyết Hải Môn sẽ ra tay. Bọn hắn cũng rất hứng thú với lý do tên tiểu tử kia vẫn có thể tu luyện!” Hàn Vô Lĩnh trả lời.

Hàn Vô Nhất nghe vậy thì thở phào, khẽ cảm thán “Nếu vậy chúng ta có thể nhân cơ hội này diệt sạch hai nhà Lục – Trần rồi!”

Nhưng trong lòng lại đang âm thầm lo lắng cho vị thiếu niên kia.

Hàn Vô Lĩnh lúc này mới để ý tới biểu cảm của lão, nhàn nhã hỏi “Ta nhớ Đại Trưởng lão trước giờ không muốn trái lời tổ huấn, tại sao bây giờ lại không ngăn cản?”

Bộp!

Nghe được câu hỏi đó, Hàn Vô Nhất trong lòng giật thót một cái, bất quá ngoài mặt vẫn cố bình thản trả lời, “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi, hơn nữa nếu có thể thành công Hàn gia sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, đây cũng là điều tổ tiên muốn không phải sao?”

Hàn Vô Lĩnh nghe vậy thì gật đầu chỉ phất tay nói “Được rồi tất cả lui đi! Mọi việc cứ tiến hành theo kế hoạch là được!”

Dứt lời, toàn bộ đám người trong đại điện đều biến mất, chứng tỏ đã rời đi làm công việc khác. Duy chỉ có một người, chính là Đại Trưởng lão Hàn Vô Nhất. Lão vẫn đứng đó, miệng lẩm bẩm một câu“Hàn gia, dù có phải chết, ta cũng khiến nó trở về đúng với tổ huấn!” rồi cũng rời đi.

Trần An Vĩ lúc này đã cùng mấy nữ tiến vào lãnh thổ của Lục gia, chỉ thấy nơi đây là một vùng lãnh thổ vô cùng hài hòa với từng ngôi đình viện mọc san sát nhau, bao quanh một hồ nước cực kì rộng lớn, đằng sau còn một dãy núi xuyên thủng các tầng bây. Không khí nồng đậm thiên địa nguyên khí hơn bên ngoài rất nhiều lần.

Hiển nhiên, mỗi thế lực đều có bố trí các loại trận pháp đặc biệt với công dụng riêng biệt. Lục gia cũng không ngoại lệ, nhờ có Tụ Nguyên Trận mà thiên địa nguyên khí trong lãnh thổ luôn cao hơn bên ngoài gấp hai lần.

Chưa hết, tại các đình viện cũng bố trí các loại Tụ Nguyên Trận cấp cao hơn, tùy vào thân phận của chủ nhân nó.

Rất nhanh, hắn cùng Lục Thanh Vân mấy nữ đã bước vào một căn đại điện nằm trung tâm dãy nhà. Vừa bước vào, hắn và mấy nữ đã nhìn thấy khung cảnh khiến cả đám phải lau mắt mà nhìn.

Chỉ thấy, trong đại điện lúc này có hai thân ảnh đang rượt bắt nhau như hai đứa trẻ. Không phải Lục gia chủ Lục Bảo Hành và Trần gia chủ Trần Vĩnh Long thì là ai vào đây?

“Lão bất tử nhà ngươi, già đầu rồi tính tình vẫn không thay đổi!” Lục Bảo Hành gầm lên một tiếng, trên tay tụ ra một viên Nguyên Lực rồi nhanh chóng nhắm vào cái khe giữa mông người phía trước mà bắn tới.

“Chậc, còn ngươi không phải cũng chơi cái trò cũ rích đó sao?” Trần Vĩnh Long dường như đã quá quen thuộc với trò vặt này của lão bằng hữu, liền nhanh tay bắn ra một viên Nguyên Lực y hệt.

Hai người đuổi bắt nhau đến quên cả trời đất, tới nỗi Trần An Vĩ và Lục Thanh Vân mấy nữ đứng đó cũng được khá lâu rồi mà vẫn không phát hiện.

Bất đắc dĩ, Trần An Vĩ lúc này mới lên tiếng “Tiểu tử Trần An Vĩ vấn an phụ thân đại nhân và nhạc phụ đại nhân!”

Nghe thấy tiếng, hai người mới khựng lại một chút, nhìn xuống phía dưới thì đã thấy Trần An Vĩ cùng mấy nữ dùng ánh mắt cổ quái nhìn hai người.

“Khụ, khụ, ây da căn bệnh kia của ta lại tái phát rồi, cũng may có lão già ngươi giúp ta chữa trị a!” Trần Vĩnh Long ho nhẹ mấy tiếng, gương mặt bình thản nhìn lão huynh đệ của mình nói.

Nghe ông nói, ánh mắt cả đám nhìn ông càng cổ quái hơn, thầm nghĩ “Tu sĩ cũng có bệnh sao? Hơn nữa bệnh gì mà ở mông nha?”

Thấy không khí có vẻ kì quái tới cực điểm, Trần Vĩnh Long lúc này ra hiệu cho lão bằng hữu.

“Khụ, ta có nghe nói tiểu tử ngươi là Quán Quân Cửu Long Hội?” Lục Bảo Hành cũng ho nhẹ một tiếng, đánh giá hiền tế của mình, đánh trống lảng hỏi.

Quả nhiên, câu hỏi của ông thành công làm chuyển dời sự chú ý của hắn cũng mấy nữ. Trần An Vĩ nghe vậy thì gật đầu, lễ phép trả lời “Tiểu tử may mắn nhận được sự đồng thuận của tất cả mọi người có mặt ngày hôm đó nên mới có thể đạt được Quán Quân Cửu Long Hội!”

“Không tồi! Ta không ngờ có một ngày lại được nhìn thấy tên tiểu tử thiên tài năm đó của Trần gia biểu hiện như vậy!” Lục Bảo Hành cảm thán một câu, thực ra thì ông cũng khá hài lòng về tiểu tử này, thân mang Ngũ Hành Nguyên Hải, mười tuổi đã là Nhị Tinh Nguyên Sư, thân phận lại vô cùng hợp với nữ nhi nhà ông.

Vừa là thiên tài, vừa môn đăng hộ đối, ai mà không thích. Vì thế mà khi phụ thân ông, cũng chính là gia gia của Lục Thanh Vân muốn gả một trong hai nữ nhi của ông cho hắn, ông cũng không ngăn cản.

Chỉ là giữa đường lại bị cướp mất Nguyên Hải Tâm, khiến hắn từ thiên tài thành phế vật, uổng phí biết bao nhiêu thời gian. Nhưng không ngờ, có một ngày hắn lại đứng trước mặt ông, tu vi không những khôi phục, thậm chỉ còn mạnh hơn trước rất nhiều.

Chợt, ông nhìn lấy nữ nhi thứ hai Lục Thanh Huyền của mình, rồi lại nhìn Trần An Vĩ ánh mắt trở nên sâu xa mà trong đầu bất giác hiện lên suy nghĩ không thể tưởng tượng…

------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

冷私夜 x 白蓮花