Chương 48: Sở Thiên Nhã!

Trần An Vĩ thản nhiên lấy ra một lúc mười kiện Pháp Bảo, rồi chỉ cười nhìn đám người mà không nói gì.

Lưu gia chủ cùng các vị trưởng lão thấy hắn bỗng nhiên lấy ra một đống lớn Pháp Bảo thì sắc mặt đại biến.

“Cô gia là đại phú hào sao?” là suy nghĩ của đám người lúc này.

Bởi vì trong những thứ hắn lấy ra, kém nhất cũng là Địa cấp Thượng phẩm. Tất cả đều là những thứ hắn mua được từ Nguyệt Ảnh Quầy.

Sau khi Cửu Long Hội kết thúc, Nguyệt Ảnh Tệ của hắn cũng đạt được kha khá. Tính cả phần thưởng từ nhiệm vụ, hắn có gần mười vạn tệ. Vì thế dù có mua cả mười kiện Pháp Bảo đẳng cấp dao động từ Địa cấp Thượng phẩm tới Thiên cấp Trung phẩm thì hắn vẫn còn hơn 4 vạn.

“Cô gia đây là…” Lưu gia chủ thắc mắc nhìn hắn hỏi. Không biết hắn tự dưng lấy ra một đống Pháp Bảo này để làm gì.

Trần An Vĩ nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của mọi người liền nói “Đây là chút quà ra mắt, ở đây có tổng cổng một kiện Thiên cấp Trung phẩm, hai kiện Thiên cấp Hạ phẩm, ba kiện Địa cấp Cực phẩm và bốn kiện còn lại là Địa cấp Thượng phẩm!”

“Mong mọi người đừng chê quà của tiểu tế!”

Ngay sau khi hắn dứt lời, đám người kinh ngạc nhìn hắn. Đây… không phải thật đúng không? Đùa sao, hắn đem một lúc mười kiện Pháp Bảo cao cấp cho chúng ta, bảo là quà ra mắt, mà chỉ là một chút? Một chút?

Ngươi còn mong chúng ta không chê? Đùa sao, phải biết dù cho Lục gia cũng chỉ có một kiện Thiên cấp Hạ phẩm – Thanh Lôi Kiếm mà thôi.

“Cô gia… cái này…” Lưu gia chủ chưa kịp nói hết, đã bắt gặp ánh mắt của hắn. “Khụ… được, được, vậy chúng ta xin nhận vậy!”

Trần An Vĩ lúc này mới gật đầu nói “Sắp tới sẽ có một trận đại chiến, lúc đó tiểu tế rất mong có sự hỗ trợ của Lưu gia.”

“Đại chiến?” Đám người nghe vậy thì sắc mặt nghiêm túc, Lưu gia chủ nhìn hắn hòi “Là Hàn gia sao?”

“Đúng vậy, nếu đúng theo những gì tiểu tế dự đoán, hẳn bọn chúng đã động tay vào phần thưởng của Bách Long Hội Tụ, nhằm kích phát mâu thuẫn giữa Lục gia và Trần gia!” Trần An Vĩ nói.

Lưu gia chủ cùng các trưởng lão nghe vậy ngưng trọng nhìn nhau, nếu thật sự Trần gia và Lục gia đều bị lừa dẫn tới đại chiến, sẽ khiến vô số người đầu rơi máu chảy. Mà người được lợi nhất lại chính là Hàn gia.

“Vậy cô gia định thế nào?” Lưu gia chủ hỏi.

Trần An Vĩ không nhanh không chậm nói ra bốn chữ “Đợi cá cắn câu!” rồi từ tốn nói ra kế hoạch của mình.

Mà khi toàn thể Lưu gia nghe xong, không hẹn mà kinh ngạc nhìn nhau, không nghĩ tới cô gia nhà hắn lại còn có thể nghĩ ra được kế sách như vậy. Một chiêu “chim sẻ bắt ve, diều hầu trực sẵn” này quả là cao mình a.

“Được, vậy cứ theo kế hoạch của cô gia, đợi sau khi Bách Long Hội Tụ, chúng ta cùng diệt gọn Hàn gia!” Lưu gia chủ nói, không chỉ Hàn gia mà những gia tộc dưới trướng đã luôn gây khó dễ cho bọn hắn, nay có cơ hội diệt trừ tận gốc, đương nhiên sẽ hỗ trợ tận tâm.

“Có câu nói này của mọi người thì tiểu tế an tâm rồi!” Trần An Vĩ cười gật đầu nhìn ông, trong lòng lâm vào trầm tư.

Không ai biết Hàn gia đã làm cách nào để liên lạc với Huyết Hải Môn, càng không biết mục đích của đám người đó là gì. Huyết Hải Môn lại là một đám tà tu chuyên sử dụng Huyết lực để tu luyện.

Muốn có được Huyết lực, không biết bao nhiêu phàm nhân, thậm chí cả tu sĩ cấp thấp bị chúng giết hại. Hơn nữa đám người đó còn có một môn bí thuật có thể giúp chúng cướp đi Nguyên Hải Tâm của tu sĩ.

Không biết bên phía phụ thân và Lục gia như thế nào rồi, mong là không có gì sai sót xảy ra.

“Cô gia có tâm sự sao?” Lưu gia chủ nhìn thấy biểu hiện của người thanh niên, ông hơi bất ngờ, bởi vì hắn lúc này cho ông một cảm giác của những lão nhân gần đất xa trời, giống một người từng trải. Thứ khí chất không nên có ở một người thanh niên trẻ.

“Lưu bá phụ chắc biết chuyện năm xưa ta bị một tên trưởng lão của Huyết Hải Môn cướp mất Nguyên Hải Tâm chứ?” Trần An Vĩ nghe hỏi cũng không giấu giếm mà trả lời.

Lưu Giang nghe vậy liền gật đầu “Không biết vì sao cô gia lại muốn nói tới Huyết Hải Môn?”

“Ta cảm giác, đại chiến sắp tới, Huyết Hải Môn sẽ nhúng tay vào. Lưu bá phụ và các vị trưởng lão vẫn nên nhận chủ những kiện Pháp Bảo của ta và nhanh chóng đề thăng thực lực!”

“Chúng ta vẫn chưa biết Hàn gia có quan hệ nông sâu thế nào với bọn hắn, cẩn thận vẫn hơn!” Trần An Vĩ nghiêm giọng nói, hắn lúc này như một bậc cửu ngũ đế vương, khiến Lưu gia cao tầng vô thức gật đầu.

“Được, nếu vậy tiểu tế không làm phiền các vị chuẩn bị Tỷ Nguyên Hội!” Nói rồi hắn lập tức rời đi, bởi vì lúc này hắn đang cảm nhận được một trong hai khỏa Khống Văn của mình đang rung động.

Cách Cửu Long Tuyền một khoảng năm mươi dặm…

“Thiếu chủ, tại sao chúng ta không bắt nàng?” Một vị Hộ Pháp tu vi Bát tinh Nguyên Vương hằm hằm nhìn lấy thân ảnh nữ nhân trước mặt, lại hướng về phía nam nhân gọi là Thiếu chủ xin chỉ thị.

Sở Thiên Nham dường như không để ý tới lời nói của tên Hộ Pháp kia, chỉ một mực nhìn về phía nữ nhân đó, giọng nói có chút cầu khẩn nói “Biểu tỷ, xin ngươi đừng làm khó ta, mau rời đi đi a!”

“Câm miệng, đừng gọi ta là biểu tỷ, ta không có tên đệ đệ nào như ngươi!” Nữ nhân kia nghe vậy nhất thời tức giận mắng một tiếng.

Nữ nhân kia đương nhiên là Sở Thiên Nhã, nàng từ Cửu Long Hội đạt được chút cơ duyên khiến thực lực đã tiệm cận Nguyên Sư Đỉnh phong, lại đạt được một kiện Bảo Kiếm đạt cấp bậc Tôn cấp.

Thực lực đại tăng, lại nắm trong tay Pháp Bảo cao cấp khiến lòng tin đại tăng, nàng lúc này đang muốn chiến một trận thì đột nhiên nhìn thấy đoàn người Sở gia đi ngang. Không kịp nghĩ nhiều nàng đã lao tới chặn đường.

Mà biểu hiện của nàng khiến tên Sở Thiên Nham lúc này đang muốn khóc a… Từ sau khi hắn lỡ tay gây sự với tên yêu nghiệt kia, không biết từ khi nào mà hắn đã bị tên đó khống chế Nguyên Hải Tâm.

Còn dặn tuyệt đối không được động vào Sở Thiên Nhã, nếu không Nguyên Hải Tâm của hắn sẽ bị hủy. Sở Thiên Nham cứ nghĩ rằng mình chỉ cần chọn lối đi khác không ai biết là được. Hơn nữa trong đoàn của hắn còn có một vị Cửu tinh Nguyên Vương đi cùng nên nhất định sẽ khiến Sở Thiên Nhã e dè.

Nhưng không, ai mà ngờ được Sở Thiên Nhã lại liều mạng tới vậy, bất chấp tất cả mà chặn đường bọn hắn. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Sở Thiên Nham hắn đành phải phát tín hiệu cho tên yêu nghiệt kia. Mặc cho hắn không muốn gặp tên đó chút nào a…

Đáng thương cho một vị Thiếu chủ Nhất phẩm gia tộc, chỉ mới bị dọa một chút mà đã xoắn cả lên. Trần An Vĩ mà biết mình thu được một tên thuộc hạ như này không biết sẽ nghĩ gì.

À mà rất nhanh thôi hắn sẽ biết thôi. Bởi vì ngay lúc Sở Thiên Nhã vừa nói xong câu đó, một thân ảnh nam nhân thần tuấn phong trần đã vô thanh vô tức tiếp cận nàng.

Bụp!

Sở Thiên Nhã không kịp phòng bị liền bị hắn đánh ngất. Mà Sở Thiên Nham nhìn thấy cảnh này vô thức sinh ra chút sùng bài. Khó khăn mà hắn không giải quyết được lại bị tên yêu nghiệt này giải quyết nhẹ nhàng như vậy?

“Chủ nhân!” Với sự kinh sợ sẵn có cộng thêm chút sùng bái vừa nãy, Sở Thiên Nham lên tiếng gọi.

Mà tiếng gọi của hắn khiến đoàn người mộng bức. Bọn hắn vừa nghe thấy gì? Thiếu chủ của bọn hắn cuồng ngạo phách lối xưa nay, vậy mà bây giờ lại đi gọi một tên nam nhân khác là chủ nhân?

Trần An Vĩ đang bế Sở Thiên Nhã định rời đi, thì nghe hắn gọi, liền quay mặt lại hỏi “Chuyện gì?”

Sở Thiên Nham nhìn thấy hắn vậy mà lại dịu dàng bế Sở Thiên Nhã đi, thì không biết suy nghĩ tới cái gì, lấy hết can đảm hỏi “Chủ nhân… đối với biểu tỷ của ta có ý gì sao?”

“Không có gì!” Trần An Vĩ bỏ lại một tiếng rồi đi mất.

Sở Thiên Nham nhìn thấy hành động của hắn càng lúc càng nghĩ tới khả năng kia. Thảo nào chủ nhân bảo ta không được động tới nàng.

“Về thôi!” không tiếp tục nghĩ nhiều, hắn tiếp tục trở về Sở gia trong ánh mắt mộng bức của đám người.

“Thiếu chủ!” cả đám nhanh chóng bay theo sát phía sau, ánh mắt mộng bức nhìn Sở Thiên Nham hỏi.

“Các ngươi chỉ cần biết, hắn không phải kẻ các ngươi có thể động vào!” Sở Thiên Nham như hiểu suy nghĩ của bọn thuộc hạ, liền ra lệnh. Bản thân hắn từng tự mình trải nghiệm cái cảm giác bất lực khi mọi thứ hắn có đều bị khắc chế.

Ngay khoảnh khắc đó, Sở Thiên Nham đã biết Trần An Vĩ rất nguy hiểm, đặc biệt là khi động tới nữ nhân của hắn. Điều này khiến một kẻ luôn kiêu ngạo hống hách như hắn bị đả kích mạnh mẽ.

Mà sau khi bị hắn khống chế Nguyên Hải Tâm, Sở Thiên Nham càng biết thân biết phận hơn, không dám có bất cứ suy nghĩ chống đối nào.

Trong suy nghĩ Sở Thiên Nham lúc này vô thức chờ mong vào tương lai sau này. Sở Thiên Nham ở trong gia tộc cũng được tính là thiên tài, dù có ăn chơi đàn đúm, nhưng không thể phủ nhận hắn rất có thiên phú.

Nhưng nếu so với Trần An Vĩ thì hắn chỉ như trẻ con so với người lớn mà thôi. Điều này khiến tâm cảnh hắn như bị ảnh hưởng, khiến hắn phải liên tục tu luyện, bởi vì hắn cảm giác được, nếu không mạnh hơn hắn sẽ bị đào thải.

Đám người nghe vậy thì kinh dị, để một người kiêu ngạo như hắn nói vậy, tên nam nhân kia rốt cục là thần thánh phương nào?

Ở phía bên này, Trần An Vĩ sau khi bế Sở Thiên Nhã đi được một lúc thì nàng cũng tỉnh lại. Khi nhìn thấy mình đang bị mang đi, sự cảnh giác theo bản năng lại nâng lên.

Ngay lập tức trên tay nàng xuất hiện kiện Bảo Kiếm kia, đang định chém lên thì bên tai lại nghe thanh âm trầm ấm của nam nhân “Nàng đang định giết ân nhân của mình sao?”

Sở Thiên Nhã nghe được giọng nói kia thì nhất thời khựng lại, tới khi nhìn rõ gương mặt của hắn thì lại ngỡ ngàng “Tại… tại sao công tử lại ở đây?”

Trần An Vĩ không trả lời nàng mà lại nói “Nàng không muốn sống nữa sao? Muốn trả thù tới như vậy sao?” giọng nói ẩn chứa sự lo lắng nhưng cũng đầy uy nghiêm khiến tâm tình nữ nhân khẽ run lên một chút.

Không nói tới thì thôi, vừa nói tới đã khiến Sở Thiên Nhã như đụng phải nghịch lân, nàng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn, quát lớn “Ta muốn trả thù những kẻ vì danh lợi mà khiến phụ mẫu ta phải chết! Như thế là sai sao?”

Trần An Vĩ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Sở Thiên Nhã thấy hắn vậy mà không nói gì, sự uất ức và tức giận trong người nàng càng lên cao.

“Phải rồi, một vị Thiếu chủ yêu nghiệt như công tử, được cả gia tộc ủng hộ, bên cạnh lại còn có nhiều nữ nhân thiên tài như vậy, làm sao có thể hiểu được tâm tư của một kẻ không còn gì như ta?”

Sở Thiên Nhã càng nói, nụ cười trên môi nàng càng thê lương, phụ mẫu nàng đã vì Sở gia mà cống hiến biết bao nhiêu, nhưng rồi vì sức ép của Đông Phương gia mà từng người từng người một phản bội lòng tin của hai người họ, ép họ dù phải rời bỏ ngôi vị gia chủ cũng không được yên thân.

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu cảm của nàng thì thở nhẹ ra một hơi. Lúc này nếu được rủa một câu, chắc chắn hắn sẽ rủa tác giả. Vì cái gì cứ viết các nàng như có thâm cừu đại hận không chết không thôi như vậy?

Hắn nhìn thấy mà cảm thấy xót xa. Này tác giả, viết ta mạnh hơn đi, ta sẽ thay các nàng gánh vác mọi thứ.

Nhưng rất tiếc, đó chỉ là nếu. Còn bây giờ hắn vẫn chỉ là một tiểu tử Nguyên Sư Đỉnh phong thôi, thù của gia tộc còn chưa trả, hắn làm sao có thể giúp được nàng.

Dù vậy, hắn cũng không phải kẻ vô tâm, Trần An Vĩ nhìn nàng dịu dàng nhưng hùng hồn nói “Đúng, ta có thể không hiểu tâm tư của nàng, nhưng nữ nhân bên cạnh ta cũng có người chung hoàn cảnh với nàng.”

“Nàng ấy cũng từng như nàng, bất chấp liều mạng mà lao vào chỗ chết. Kể cả ta, bản thân cũng mang mối thù của gia tộc, kẻ thù của ta cũng là một Nhất phẩm gia tộc, hơn nữa còn có thể có quan hệ với Tông cấp Thế lực.”

“Nếu như cũng liều mạng như các nàng, liệu ta còn ở đây?”

Sở Thiên Nhã chấn động nhân tâm, sững sờ nhìn hắn, không hiểu vì sao nàng lại vô thức cảm nhận được gánh nặng mà hắn đang mang trên người. Rồi nàng chợt nhớ lại, hắn… hắn từng là một kẻ mang danh phế vật.

Năm xưa nàng từng tới Nhật Nguyệt Đại lục dạo chơi, nên đương nhiên có biết đến ô danh của vị Trần Thiếu chủ này nhưng vì bị sự tức giận che mắt mà vô thức quên đi sự tủi nhục kia của hắn.

Hai chữ phế vật đối với nam nhân quả là một sự đả kích rất lớn, bởi vì nó đánh thẳng vào lòng tự tôn của hắn. Nó trở thành gánh nặng của hắn, khiến hắn không ngừng phải nỗ lực, dù cho có biết mọi thứ sẽ thành công cốc.

Gánh nặng của hắn khiến nàng cảm thấy, nỗi đau của nàng dường như quá nhỏ bé. Bởi vì nàng vẫn có chút thực lực để bấu víu vào thứ gọi là hận thù. Còn hắn, bản thân mang danh phế vật, hắn có gì?

Chẳng có gì cả, hắn thậm chí không có thực lực để trả thù. Như vậy còn gì đau khổ hơn?

Nàng không biết vì sao bây giờ hắn có thể tu luyện, nhưng nàng biết, để có được ngày hôm nay, hắn cũng đã nỗ lực rất nhiều. Vậy thì vì cái gì mà nàng phải hấp tấp báo thù như vậy?

Sở gia là một Nhất phẩm gia tộc, muốn diệt nó trả thù cho phụ mẫu là chuyện rất khó, thù chưa trả được vì sao nàng lại liều mạng?

Sở Thiên Nhã ngẩn ngơ nhìn hắn, lúc sau mới hoàn hồn, môi thơm hé mở nàng nhìn hắn nói “Có vẻ Thiên Nhã đã sai, đa tạ công tử giúp đỡ!”

Trần An Vĩ thấy nàng có vẻ đã bình tĩnh lại thì nói “Không cần đa lễ, Vân nhi muốn giúp nàng nên đã nhờ ta để ý tới nàng!”

“Vân nhi? Ý công tử là Lục Thanh Vân?” Sở Thiên Nhã nhìn hắn ngờ vực hỏi.

Và như để chứng thực suy nghĩ của nàng, chỉ thấy từ bên trong Bát Diện Thạch, một thân ảnh yêu kiều của nữ nhân bước ra, nàng nhìn ngắm xung quanh, phát hiện thấy Trần An Vĩ đứng bên cạnh thì vui vẻ nhào vào lòng hắn, cọ cọ mặt nhỏ vào lồng ngực săn chắc của hắn.

Sở Thiên Nhã ở bên cạnh nhìn thấy vậy không nhịn được mà đỏ mặt, nữ nhân này lúc chưa có ý trung nhân thì lạnh lùng, thu liễm tới cực hạn, đến nỗi nàng ở bên cạnh cũng cảm nhận được sự lạnh lùng kia cơ mà?

Vậy mà giờ đây, nàng ấy lại có thể thể hiện cảm xúc với nam nhân này? Nàng sao có thể không cảm thấy bất ngờ cùng kinh ngạc?

Lục Thanh Vân ôm nam nhân của mình đã đời, lúc này mới phát hiện ra có người ngoài, nàng nhìn sang Sở Thiên Nhã mỉm cười xem như chào hỏi.

Sở Thiên Nhã cũng gật nhẹ đầu, ánh mắt phức tạp nhìn lấy nàng cùng nam nhân kia. Không hiểu ý hắn vừa nói muốn giúp nàng là như thế nào?

Lục Thanh Vân dường như không để ý tới ánh mắt phức tạp của Sở Thiên Nhã, lúc này nàng truyền âm với Trần An Vĩ.

Trước khi hắn gọi nàng ra đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho nàng nghe nên lúc này đây khi thấy hắn vậy mà ở cùng với Sở Thiên Nhã, nàng vậy mà không tức giận, còn rất vui mừng.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Sở Thiên Nhã, nàng đã vô thức sinh ra cảm giác đồng cảm, bởi vì ánh mắt khao khát sức mạnh của Sở Thiên Nhã khiến nàng như nhìn thấy chính bản thân trong đó.

Nàng cũng từng điên cuồng tu luyện chỉ để có sức mạnh chống lại số phận sắp đặt của gia tộc. Nhưng rồi nàng gặp hắn, trở thành thê tử của hắn khiến nàng cảm thấy thật sự hạnh phúc.

“Chàng suy nghĩ về điều thiếp nói rồi hả?” Lục Thanh Vân hào hứng hỏi một câu khiến Trần An Vĩ xém chút chết sặc.

Hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, thê tử này của hắn hình như suy nghĩ không được bình thường đi? Tại sao cứ luôn muốn hắn thu thêm nữ nhân nhỉ?

Như nhận ra sự bất thường trong ánh mắt của hắn, Lục Thanh Vân lúc này mới nhỏ giọng giải thích “Thiếp cũng vì đại nghiệp của chàng nên mới muốn chàng thu thêm nàng ấy chứ bộ!”

“Nàng ấy sở hữu tư chất hiếm thấy có thể đúc nên Ngọc Băng Thánh Thể, đó sẽ là một cỗ lực lượng lớn cho chàng sau này! Chàng không định chỉ dừng ở việc trả thù Hàn gia thôi đúng chứ?”

Trần An Vĩ nghe vậy thì đành lắc đầu, đúng thật là hắn không định dừng ở đó, ngoài kia còn rất nhiều điều mới lạ khiến hắn muốn khám phá. Mà muốn làm được điều đó hắn phải có thực lực mạnh mẽ trước đã.

“Được rồi, được rồi ta không nói lại nàng!” Trần An Vĩ bất đắc dĩ nói một câu, khiến Lục Thanh Vân cười khúc khích.

Sở Thiên Nhã ở một bên thấy hai người cứ thủ thỉ với nhau thì dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người nói “Nếu hai người không còn chuyện gì khác, ta xin được cáo từ!”

------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

冷私夜 x 白蓮花