Chương 46: Bí mật đằng sau

Rời khỏi Nhu Vĩ Điện, Trần An Vĩ lại tiến tới gần một đình viện hoàng kim sắc pha lẫn ánh đỏ hồng của ngọn lửa. Không phải Nhiên Vĩ Điện thì còn ở đâu?

Trần An Vĩ tiến tới gần, cảm nhận cỗ khí tức ổn định ở bên trong, hắn mỉm cười khẽ gọi “Nhiên nhi, ta vào nhé?”

Chủ nhân cỗ khí tức kia đang bế quan thì nghe giọng nói trầm ấm của hắn, nhất thời rung lên một chút, hồi sau có tiếng nói trong trẻo vọng ra từ bên trong “Chàng vào đi!”

Trần An Vĩ nghe vậy lập tức đẩy cửa vào thì nhìn thấy Trần Yên Nhiên lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, trạng thái như vừa tu luyện xong. Nhưng điều đáng nói là nàng chỉ mặc vọn vẹn tiểu nội khố phía dưới, bên trên chỉ khoác thêm một dải lụa mỏng.

Nhìn thấy tình cảnh này, yết hấu hắn khẽ rung động, mà ở phía dưới, tiểu huynh đệ của hắn lại ngạo nghễ ngẩng cao đầu.

Trần Yên Nhiên nhìn thấy cảnh này thì phì cười, đôi mắt yêu mị liếc nhìn hắn. Nàng cất bước đi, đôi gò bông đào đung đưa theo từng bước chân của nàng khiến nam nhân đối diện nhìn say mê quên cả chớp mắt.

Mãi tới khi nàng tới gần hắn, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đã nắm lấy côn thịt vuốt ve, hắn mới hoàn hồn trở lại. Nhìn thấy thê tử trước mặt vừa kiều diễm vừa dâm mị nhìn mình, tay còn đang săn sóc tiểu huynh đệ, Trần An Vĩ hô hấp liền trở nên dồn dập.

Trần Yên Nhiên thấy vậy càng tinh nghịch hơn, nàng quỳ xuống, lấy bầu ngực sữa của mình kẹp lấy côn thịt của nam nhân, bắt đầu chuyển động lên xuống, đôi mắt lại liếc lên nhìn hắn.

Hít!

Hành động của nàng triệt để làm Trần An Vĩ phát cuồng, hắn chiếm lấy đôi môi kiều diễm của nàng rồi đè nàng xuống, tận tình nhấm nháp đôi môi và bầu ngực tròn lẳng của giai nhân.

Đôi tay hư hỏng lại luồn vào tiểu nội khố mà trêu chọc u cốc của giai nhân, khiến nàng uốn éo người rên rỉ, hờn dỗi nỉ non “Ưm… chàng trêu thiếp hoài à!”

Trần An Vĩ nhếch miệng cười tà, nhân lúc Trần Yên Nhiên không để ý liền cúi xuống giật phăng tiểu nội khố của nàng, nhấm mút đôi môi dọc hồng hào của nàng, khiến giai nhân rùng mình, tay và chân kẹp chặt lấy đầu hắn như muốn hòa tan hắn vào thân thể mình vậy.

Hắn ở dưới nhấm mút u cốc của nàng, ở trên hai bầu ngực sữa bị nhào nặn thành muôn hình vạn trạng.

“A… thiếp ra…” Trần Yên Nhiên sau một lúc bị nam nhân trêu chọc mọi bộ vị mẫn cảm thì rùng mình, một dòng âm tinh từ u cốc mê người của nàng bắn ra làm ướt đẫm khuôn mặt của hắn.

“Bảo bối, nàng thật mẫn cảm!” Trần An Vĩ cười cười trêu chọc, khiến giai nhân hờn dỗi hứ một tiếng.

Nhưng rất nhanh nàng cảm thấy dưới hạ thân lại nhột nhột, nhìn xuống mới thấy hắn đã đặt tiểu huynh đệ trước cửa u cốc của nàng từ bao giờ, động tác của hắn làm nàng động tình không thôi.

“Muốn sao?” Nhận ra ánh mắt mong chờ của Trần Yên Nhiên, Trần An Vĩ lại nổi hứng trêu chọc, tiểu huynh đệ liên tục ma sát bên ngoài cửa động, mãi không chịu tiến vào.

Trần Yên Nhiên bị hắn trêu chọc, động tình rên rỉ, hạ thân cũng uốn éo theo tiểu huynh đệ của hắn, miệng nhỏ nỉ non “Ưm… chàng… vào đi mà… tiến vào bên trong nữ nhân của chàng…”

Trần An Vĩ cũng bị dáng vẻ động tình của nàng làm cho không chịu nổi, hắn nhẹ gầm lên một tiếng, rồi đẩy mạnh vùng eo.

“Ưm…” Theo một tiếng ưm thỏa mãn của Trần Yên Nhiên, tiểu huynh đệ to lớn gân guốc của hắn đã hoàn toàn tiến ào bên trong nàng, được các thớ thịt mềm mại nơi u cốc mê người kia ôm trọn.

“Bao bối, nàng khít quá!” Trần An Vĩ hít sâu một hơi nói, dù đã được hắn cày cuốc tưới tắm từ trước, nhưng thửa ruộng nơi đó của nàng vẫn rất khít, tiến vào cực kì thoải mái, khiến hắn xém chút không nhịn được mà buông vũ khí quy hàng.

Tiến vào chưa được bao lâu, hắn lại cảm nhận được hạ thân của thê tử đang nhẹ uốn éo, như ra hiệu cho hắn bắt đầu nhấp.

Trần Yên Nhiên động tình tới cực hạn, khi hắn vừa tiến vào, cảm giác sung sướng chưa kéo dài được bao lâu thì sự thèm muốn lại dâng lên khiến nàng không nhịn được mà thúc giục hắn.

Trần An Vĩ cũng chẳng để giai nhân đợi lâu, hạ thân bắt đầu chuyển động. Rút ra rồi lại nhấp vào, mỗi lần như vậy, côn thịt của hắn lại được các thớ thịt mềm mại của nàng ôm lấy, sung sướng như tiên.

“Ưm ưm… sướng… sướng quá…” Theo từng cú nhấp của hắn, Trần Yên Nhiên chỉ còn biết rên rỉ theo bản năng, hai tay ôm chặt lấy hắn, đôi chân cũng quặp chặt vùng eo của hắn.

Thời gian này, nàng lo tập trung bế quan tu luyện Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp mà hắn đưa cho lúc trước, cả cơ thể lẫn linh hồn đã sớm nhớ hắn tới phát điên. Vì thế mà ngay khi phát hiện hắn tìm đến Nhiên Vĩ Điện của mình, nàng đã cố ý ăn mặc yêu mị như vậy.

Hắn đúng thật là nam nhân may mắn, bởi vì nàng sẽ chỉ làm điều đó với một mình hắn mà thôi.

Bạch! Bạch! Bạch!

Trần An Vĩ càng nhấp càng hăng, động tác cũng mạnh bạo hơn, đôi tay vươn ra bắt lấy hai bên bầu ngực sữa của nàng mà xoa nắn chúng thành muôn hình vạn trạng.

“Ưm… chết thiếp rồi…” Trần Yên Nhiên sung sướng không thôi, liên tục uốn éo thân mình cho nam nhân dễ xâm nhập.

Bất chợt nam nhân ghé sát tai nàng nói điều gì đó, khiến cô nàng trợn tròn mắt nhìn hắn. Sau một hồi đắn đo, cuối cùng nàng cũng gật đầu.

Chỉ thấy sau đó, Trần An Vĩ nằm ngửa lên, tiểu huynh đệ cũng vì thế mà kiêu ngạo đứng thẳng khiến Trần Yên Nhiên dù tinh nghịch tới mấy nhưng cũng không thể không đỏ mặt khi nghĩ tới thứ đáng ghét này sẽ vào bên trong nàng ở tư thế đó.

“Bảo bối!” Trần An Vị mở miệng gọi, tiếng gọi của hắn khiến cô nàng giật mình, liếc xéo hắn một cái rồi canh chuẩn vị trí của tiểu huynh đệ mà ngồi xuống.

Ót!

“Ưm…” Cả hai tiếng rên nhẹ vang lên, hai người lần đầu thử tư thế mới mẻ này. Trần Yên Nhiên ngồi xuống chưa được bao lâu thì cảm giác mới lạ này đã làm nàng thích thú mà lại đứng dậy.

Ngay khi côn thịt của hắn gần thoát khỏi u cốc của nàng thì nàng lại ngồi xuống. Cứ như vậy vài lần, cảm nhận được cơn sướng khoái đến từ tư thế mới, động tác của nàng liền nhanh hơn, thuần thục hơn.

Mà theo từng động tác lên xuống của nàng, Trần An Vĩ ở dưới sắp thỏa mãn tới không chịu nổi rồi, hắn nhanh chóng đè nàng xuống, đảo khách thành chủ, hung hắng ra vào u cốc mê người của nàng.

“Phu quân… ưm ưm… thiếp sắp ra rồi… mau ra cùng thiếp…” Trần Yên Nhiên bị hắn nhấp điên cuồng thì sung sướng nỉ non, tay chân quặp chặt vào người hắn như muốn hòa tan hắn vào thân thể mình vậy.

Trần An Vĩ sau hàng loạt cú nhấp tràn đầy uy lực và dũng mãnh, hắn lúc này đang dồn sức chạy nước rút.

Bạch! Bạch! Bạch!!!

Theo tiếng nhấp cuối cùng vang lên, hàng loạt sinh mệnh nóng hổi được hắn bắn thẳng vào tận cùng hoa tâm của Trần Yên Nhiên, mà cơ thể nàng cũng cùng lúc co giật, âm tinh lại trào ra hòa quyền với dương tinh của hắn. Trắng đục nhưng lại vô cùng hài hòa.

“Phu quân… thiếp yêu chàng chết mất…” Trần Yên Nhiên sau khi đạt cao trào thì đã mệt lả người, nàng nằm trong lòng hắn vừa nói vừa thiếp đi.

Trần An Vĩ cũng yêu thương không dứt mà dịu dàng xoa bóp thân thể trắng nón mê người của thê tử, giúp nàng cảm thấy thoải mái hơn sau cuộc vui.

Không biết qua bao lâu sau, Trần Yên Nhiên lúc này mới thức giấc, nàng khẽ cựa quậy thì đụng phải lồng ngực săn chắc quen thuộc của nam nhân, nhìn thấy hắn đang ngủ bên cạnh mình, hai tay còn ôm chặt lấy mình, ánh mắt nàng liền trở nên nhu hòa không ít.

Cảm nhận được tiểu giai nhân trong lòng mình đã thức dậy, Trần An Vĩ hai tay ôm nàng chặt hơn, nhắm lấy bờ môi kiều diễm của nàng mà hôn xuống.

“Ưm…” Được nam nhân hôn bất ngờ, Trần Yên Nhiên cũng không ngăn cản mà vô cùng hưởng thụ. Chợt cảm nhận được tiểu huynh đệ hắn lại có dị tượng, nàng mới đẩy hắn ra.

Miệng nhỏ phụng phịu nói “Thiếp còn rát lắm…”

Nơi đó của nàng thực sự vẫn còn rát, thậm chí còn hơi rỉ máu. Nếu hắn muốn nữa nàng vẫn sẽ chiều hắn, nhưng mà sẽ đau lắm a…

Trần An Vĩ nhìn thấy nàng như vậy cũng không nỡ tiếp tục, ngược lại hắn điều động Huyền Mộc Nguyên Lực cùng Phục Mệnh Thiên Mộc chữa trị cho nơi đó của nàng, khiến nó trở nên hồng hào trở lại.

“Ưm…” Cảm nhận được nơi tư mật được chữa lành, Trần Yên Nhiên hạnh phúc ôm lấy hắn, hắn cứ như vậy làm sao nàng có thể không yêu hắn được đây. Cho dù hai người là huynh muội, nhưng điều đó không thể ngăn cản được nàng yêu hắn.

Và đương nhiên, hắn cũng vậy, ai có ý kiến, cứ đánh là được.

“Ta có thứ này cho nàng!” Chợt hắn nói một câu, rồi lấy ra một mảnh tàn kiếm đặt vào tay Trần Yên Nhiên.

Mà khi nàng nhận được nó, Hồng Yên Kiếm vốn nằm trong nhẫn trữ vật của nàng lại bỗng nhiên phá không lao ra, như thể cảm nhận được thứ gì đó rất quan trọng vậy.

“Tàn kiếm Hồng Yên?” Trần Yên Nhiên kinh ngạc nhìn lấy mảnh tàn kiếm trong tay, chỉ thấy nó dù chỉ là một phần của lưỡi kiếm, nhưng sự sát phạt tiềm ẩn bên trong là không thể phai nhạt.

Đúng vậy, mảnh tàn kiếm hắn đưa cho nàng là mảnh tàn Hồng Yên Kiếm, hắn tìm được dưới lòng Cửu Long Tuyền, nay có thể đưa cho nàng hoàn thiện Hồng Yên Kiếm rồi.

“Công tử nghĩ thơm thế?” Bất chợt, Ảnh Nhi lên tiếng phá tan bầu không khí.

Lời nói của nàng khiến hắn mộng bức nhìn nàng, theo suy nghĩ của hắn, chẳng phải các kiện Pháp Bảo nếu bị đánh vỡ thì khi tụ hợp đầy đủ sẽ tự hợp lại thành một mà “Ta nghĩ gì sai sao?”

Ảnh Nhi cũng không để hắn đợi lâu, miệng thơm hé mở, nàng nói “Đúng là các kiện Pháp Bảo thông thường nếu bị đánh vỡ sẽ như vậy, nhưng công tử nghĩ Hồng Yên Kiếm chỉ đơn thuần là Pháp Bảo thông thường sao?”

Nghe vậy Trần An Vĩ mới ngỡ ngàng, đúng rồi, tại sao hắn không để ý nhỉ? Đẳng cấp thật sự của Hồng Yên Kiếm là Tông cấp, và những mảnh vỡ của nó lần lượt là Địa cấp Thượng phẩm và Linh cấp Cực phẩm.

Nhưng điều quan trọng là, dù với đẳng cấp như vậy, nhưng Cửu Long Tuyền lại không thể nghiền nát được chúng. Nếu đổi lại là một kiện Pháp Bảo khác, đã sớm bị Nguyên Lực của Nguyên Thánh cảnh cường giả nghiền nát từ lâu.

Phải biết kiện Gia Tốc Cung mà Lục Thanh Vân tìm được là một kiện Không gian Pháp Bảo hơn nữa còn đạt tới Tôn cấp Thượng phẩm, nên mới có khả năng chống được áp lực từ Cửu Long Tuyền.

“Nếu là như vậy… Hồng Yên Kiếm thực sự là gì đây?” Trần An Vĩ trầm tư hỏi.

“Điều này Ảnh Nhi chưa thể xác định, nhưng nếu muốn khôi phục Hồng Yên Kiếm thì chắc chắn công tử phải có Luyện Khí Đạo!” Ảnh Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.

“Luyện Khí Đạo?” Trần An Vĩ nghe vậy thì không bất ngờ, dù sao mấy việc như sửa chữa pháp bảo thì Luyện Khí Sư đương nhiên sẽ phù hợp nhất.

Chợt hắn nhớ lại nhiệm vụ “Ngạo Thị Cửu Long!” có phần thưởng một lần triệu hoán Đạo Tâm ngẫu nhiên, thì lại hỏi “Làm sao ta lại hoàn thành được nhiệm vụ này vậy?”

Ảnh Nhi nghe vậy liền giải thích “Công tử bất chấp dưới lòng Cửu Long Tuyền đang bạo động mà đi tìm hai nữ đã khiến cho các cường giả một phần kinh ngạc, phần khác lại sinh ra hảo cảm.”

“Đặc biệt là đối với nữ nhân, hành động của công tử không khác gì đánh vào yếu điểm trong lòng các nàng. Còn các vị cường giả thì kinh ngạc vì chính bản thân bọn hắn ở trong Cửu Long Tuyền cũng không thể lành lặn được như công tử.”

“Chính vì vậy mà nhiệm vụ “Ngạo Thị Cửu Long!” mới có thể hoàn thành.”

“Ra là vậy!” Trần An Vĩ lúc này mới gật gù, hướng Hệ Thống hạ lệnh “Triệu hoán Đạo Tâm đi!”

“Tinh! Tiến hành triệu hoán Đạo Tâm ngẫu nhiên, ước tính thời gian chờ 100 giây! Bắt đầu đếm ngược 100, 99, 98,…”

“Luyện Khí! Luyện Khí! Luyện Khí Đạo!!!” Nghe được thanh âm máy móc của Hệ Thống, Trần An Vĩ cũng bắt đầu cầu nguyện.

Mà Ảnh Nhi ngồi bên cạnh thấy vậy thì bật cười, công tử nhà nàng lúc này rất đáng yêu nha.

Trần Yên Nhiên nằm bên cạnh thấy hắn đột nhiên từ vui mừng chuyển sang trầm tư, rồi lại có chút đáng yêu của tiểu hài tử thì nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, miệng nhỏ thủ thỉ “Có chuyện gì vậy, chàng có thể nói cho thiếp nghe không?”

Trần An Vĩ nghe vậy thì ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, nhẹ hôn lên trán nàng trấn an, nói “Thực ra là chuyện Hồng Yền Kiếm của nàng…”

Nói rồi hắn kể lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong lúc hắn ở dưới Cửu Long Tuyền, rồi tới việc Hồng Yên Kiếm không thể khôi phục như các kiện Pháp Bảo thông thường.

Trần Yên Nhiên nghe vậy không những không thấy buồn mà trái lại còn cảm thấy vui vẻ, hắn vì chuyện của nàng mà lo lắng, vì nàng mà tìm kiếm, khôi phục Hồng Yên cho nàng, sao nàng có thể không cảm động.

“Không sao đâu mà, chỉ cần có chàng ở bên cạnh là thiếp đã mãn nguyện rồi!” Trần Yên Nhiên nhìn hắn dịu dàng nói.

Trần An Vĩ nghe vậy, liền cảm thấy cuộc đời hắn thật sự rất may mắn khi có những vị thê tử dịu dàng lại hiểu chuyện như này. Hắn nhẹ gật đầu, “Ta sẽ luôn nỗ lực để các nàng có cuộc sống an yên nhất!”

“Thiếp tin chàng!” Trần Yên Nhiên mỉm cười dịu dàng nói.

Trần An Vĩ cũng nhìn nàng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của các nàng là nguồn động lực lớn nhất của ta, cho dù có phải chịu bao nhiêu gian khổ, ta cũng sẽ không lùi bước.

“Tinh! Chúc mừng nhận được Luyện Đan Đạo!” Âm thanh Hệ Thống lại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.

Nghe thấy âm thanh của Hệ Thống, hắn lập tức mở không gian lưu trữ của Hệ Thống ra thì thấy một viên ngọc khắc chữ Đan nằm đó. Nó giống hệt lúc hắn đạt được Chiêm Tinh Đạo.

Chỉ khác là Chiêm Tinh Đạo màu trắng thì viên ngọc này mang màu sắc thanh mát của Linh Thảo, pha chút đỏ của Hỏa Hệ Nguyên Lực.

Đã là tu sĩ thì không ai không biết, các chức nghiệp như Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư cần nhất là Hỏa Hệ Nguyên Lực. Hỏa Diễm càng tốt thì phẩm chất của thành phẩm sẽ càng cao.

“Vừa hay, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm của công tử là loại hỏa diễm tốt để luyện đan và luyện khí.” Ảnh Nhi nhìn thấy vẻ mặt mộng bức của hắn thì liền nói.

“Ồ, vì sao lại nói vậy?” Trần An Vĩ nghe nàng nói vậy thì thắc mắc. Nếu Băng Hỏa Luân Hồi Diễm thực sự có nhiều công dụng như vậy, tại sao hắn lại đạt được dễ dàng như vậy?

Phải biết lúc đó Lục Thanh Vân đã phải chật vật lắm mới có thể đánh trọng thương nó, nhưng hắn lại chỉ cần vận dụng một chút Khí Văn chi lực, nó đã ngoan ngoãn để hắn thu phục.

Điều này không hợp lẽ thường, bởi lẽ bản thân là thứ cao cấp hơn Dị Thuộc Tính, hẳn là phải có linh trí cao cấp hơn, mà như vậy thì nó phải có tính tự vệ cao hơn mới phải?

Ảnh Nhi như nhận ra thắc mắc của hắn, liền nói “Bởi vì…”

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

冷私夜 x 白蓮花