Chương 4: Sứ mệnh mới!

Trong hang động, tiếng rên rỉ của nữ nhân cũng tiếng thở dốc của nam nhân vang cọng trong không gian. Đôi mắt họ nhìn nhau tràn ngập nhu tình cùng hạnh phúc.

“Bảo bối, nàng làm ta mê chết mất.” Trần An Vĩ không kiềm được mà lên tiếng, bên dưới vẫn hung bạo ra vào nơi u cốc mê người của Lục Thanh Vân.

“Ưm… thiếp chỉ là của chàng mà thôi, ưm… ưm… chơi thiếp… chơi mạnh lên đi chàng…” Tiếng rên rỉ dứt quãng cùng thân thể thon thả dụ nhân của nàng đang uốn éo theo từng nhịp nhấp của hắn làm Trần An Vĩ chỉ muốn trầm mê mãi.

Cuối cùng, sau hàng trăm lần nhấp, hắn gồng người đẩy mạnh. Lục Thanh Vân cũng run lên bần bật, âm tinh và dương tinh cùng lúc bắn ra, hòa lẫn vào nhau, lầy lội không chịu nổi.

Trần An Vĩ ngả người xuống vuốt ve tấm lưng trần của giai nhân, giúp nàng tận hưởng dư vị cao trào một cách triệt để nhất.

Một lúc sau, như nhớ tới điều gì, Lục Thanh Vân bật dậy, nhìn hắn nhu tình pha lẫn nghiêm túc nói “Chàng sau này phải cẩn thận, Hàn gia sẽ không để yên đâu.”

“Vừa hay ta cũng đang muốn tính sổ với bọn hắn.” Nhớ lại gia gia của mình từng bị Hàn gia hãm hại, một nỗi hận dâng lên trong lòng Trần An Vĩ.

“Chàng đừng vội, nội tình của Hàn gia không phải thứ mà chúng ta có thể đối kháng. Thiếp sẽ về thuyết phục gia tộc đứng về phía Trần gia, bất quá sẽ cần một thời gian. Quan trọng là chàng phải đề thăng thực lực.”

Lục Thanh Vân cũng biết chuyện xảy ra với Trần gia, cũng biết hắn hận Hàn gia như thế nào. Nếu đã xác định theo hắn, nàng đương nhiên phải lo lắng cho nam nhân của mình. “Hơn nữa, thân phận Khí Văn Sư của chàng quá mức mẫn cảm, không nên quá mức lạm dụng.”

“Ta biết rồi, đa tạ nàng!” Trần An Vĩ ôm lấy thân thể mềm mại của giai nhân vào lòng ngực. Lục Thanh Vân cũng ôn nhu đáp lại hắn “Ngốc, thiếp là thê tử của chàng, đương nhiên phải chăm sóc hầu hạ chàng chứ.”

Hai người tình ý dạt dào nhìn nhau, môi lại tìm tới môi. Trần An Vĩ tận tình hưởng thụ đôi môi mềm mại trơn bóng của thê tử, Lục Thanh Vân cũng ôn nhu mặc cho nam nhân xâm chiếm. Hồi lâu sau, mới lưu luyến tách ra, chỉ để lại sợi tơ bạc nối giữa hai người.

“Thiếp phải trở về, không trưởng bối trong tộc sẽ lo lắm. Chàng cũng mau trở về đi!” Lục Thanh Vân dù không muốn nhưng cũng biết mình không thể làm trễ nải nam nhân, cuối cùng đành đứng dậy mặc quần áo, lưu luyến nhìn hắn.

Trần An Vĩ cũng nhìn giai nhân, khẽ thủ thỉ “Nàng yên tâm trở về, Bách Long Hội Tụ ta sẽ đường đường chính chính đến rước nàng!”

Lục Thanh Vân nghe vậy, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, mỉm cười nhìn hắn rồi ngự không rời đi.

Sau khi Lục Thanh Vân rời đi, Trần An Vĩ đang muốn trở về thì chợt nghe giọng nói máy móc của Hệ Thống vang lên. “Tinh! Phát động nhiệm vụ Cao cấp Mục tiêu: Tiếp Nhận! Phần thưởng: 5 nghìn Nguyệt Ảnh tệ, 1 lần triệu hoán Đạo Tâm ngẫu nhiên”

“Cái quỷ gì?” Trần An Vĩ khựng lại một lúc mới mở thông tin nhiệm vụ.

Thông tin nhiệm vụ: “Xung quanh Ký chủ có dao động Nguyên Lực, Ký chủ cần truy tìm nguồn gốc của dao động và tiếp nhận bí mật bên trong đó.” Trần An Vĩ theo lời Hệ Thống liền tỏa ra thần thức dò tìm, chỉ thấy tại một nơi tận sâu bên trong hang động, nguyên khí cuồn cuộn ùa về, như một hố đen không đáy.

“Nơi đó tồn tại thứ gì?” Trần An Vĩ tự hỏi, đồng thời âm thầm vận chuyển Hồng Hỏa Nguyên Lực tùy thời có thể sử dụng. Thứ có thể triệu tập nguyên khí một cách khủng bố như vậy không thể nào tầm thường được.

Mà trong cơ thể hắn, linh hồn thật sâu rung động, Khí Văn chi lực như được thứ gì triệu hoán, đồng loạt xuất hiện xung quanh hắn. Vì tài nguyên tu luyện Khí Văn quá đỗi khan hiếm, nên Trần An Vĩ chỉ miễn cưỡng học được vài loại Khí Văn cơ bản. Lúc này chúng nó như gặp được quân vương, cả đám nhanh chóng bay về phía có lực hút kia.

Trần An Vĩ cũng không chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo. Khi tới nơi thì phát hiện một luồng khí tức thân quen nhưng lại thần bí, cao thâm. Thân quen là bởi luồng khí tức này rất giống với những loại Khí Văn hắn đang có, cao thâm là vì năng lượng nó tỏa ra cao cấp hơn Khí Văn bình thường không biết bao nhiêu lần.

Bất chợt, Ảnh Nhi thân thể chấn động, giọng điệu run rẩy đầy hưng phấn “Công tử… lần này… lần này kiếm bộn rồi…” Nàng cũng không nghĩ ở một nơi như Hồng Hỏa Sơn lại có thể gặp được thứ này.

“Cái gì nha?” Trần An Vĩ một mặt mộng bức, Khí Văn trong người bỗng dưng phá thể mà ra càng không nói, tới Ảnh Nhi cũng cho ra phán đoán kinh người như vậy?

Phải biết rằng tầm mắt nha đầu này cực cao, trong một tháng qua, không ít lần Trần An Vĩ gặp được nhiều loại linh thảo quý, thậm chí có loại còn đạt Thiên cấp Cực phẩm, tuy nhiên Ảnh Nhi lại chẳng phản ứng gì, chỉ dặn hắn tiện tay thu thập, sau này còn có mà sử dụng.

“Công tử từng tiếp xúc với Khí Văn chắc cũng biết sự hình thành của chúng chứ?” Ảnh Nhi không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại

“Ừm, Khí Văn là một loại Văn tự đặc biệt được ngưng tụ từ Hồn Lực, Hồn Lực càng mạnh sẽ tạo ra Khí Văn càng mạnh.” Trần An Vĩ hơi suy nghĩ một chút, trong cổ tích mà Trần gia thu thập được chỉ nói sơ lược về Khí Văn và một vài loại Khí Văn cơ bản.

“Không tệ, vậy công tử có biết Khí Văn còn có thể dung nhập Nguyên Lực nữa không? Thậm chí cả Thể Lực cũng có thể?” Ảnh Nhi khẽ tán thưởng một câu, nhưng ngay sau đó lại bồi thêm một đống kiến thức lạ cho Trần An Vĩ lác mắt, nhìn hài hước vô cùng.

“Thật sự có thể sao?” Trần An Vĩ nghe vậy không nhịn được lập tức muốn thử, nhưng Ảnh Nhi lại một lần nữa dội cho hắn một gáo nước lạnh. “Với tu vi Thể tu của công tử bây giờ, cố gắng dung hợp Nguyên Lực và Thể Lực vào Khí Văn chỉ có nước bạo thể mà chết.”

Trần An Vĩ nghe vậy, mặt đen như đít nồi, nha đầu này là cố tình nói ra để hố hắn phải không? Bảo sao hôm nay lại tốt đến vậy. “Vậy khi nào thì ta mới có thể dung hợp ba loại lực lượng lại với nhau?”

“Ít nhất phải đạt Bát chuyển Viên Mãn nha.” Ảnh Nhi lè lưỡi trêu chọc hắn

“Ta phi, như thế phải đợi tới bao giờ.” Khuôn mặt đen của hắn nay càng thêm đen, Thể tu của hắn hiện mới ở Nhất chuyển Viên mãn a, muốn đề thăng phải tìm kiếm điều kiện thích hợp không phải cứ chiến đấu là lên như Khí tu được đâu.

“Đừng lo, thứ trước mặt có thể giúp công tử nhanh chóng đề thăng tu vi Thể tu – Kim Cang Thánh Văn.” Ảnh Nhi thu liễm lại nét cười đùa, một mặt nghiêm túc đánh giá thứ đồ trước mặt. Hiển nhiên cô nàng cũng rất coi trọng thứ được gọi là Thánh Văn này.

Hít!

“Thánh Văn luôn sao?” Phải khủng bố tới mức nào mới được xưng là Thánh? Trần An Vĩ không biết, nhưng hắn biết chỉ có Ảnh Nhi có thể giải đáp cho mình.

Ảnh Nhi cũng không để hắn chờ lâu “Từ thuở xa xưa, khi nhân loại còn chưa tồn tại, có một chủng tộc nhỏ chỉ toàn nữ tử, các nàng tôn sùng các loại văn tự, coi cổ tịch và kiến thức như lẽ sống.”

“Đối với các nàng, Nguyên tu, Thể tu, Hồn tu các loại đều chỉ là phụ, kiến thức mới là chính. Lúc bấy giờ, vị tộc trưởng của các nàng vô tình tìm được một tấm tàn đồ ẩn giấu vị trí của mười loại cổ tự kì lạ, chúng ẩn chứa sức mạnh vô cùng kinh người.”

“Các nàng không biết nó là gì, chỉ là sự tôn sùng văn tự trong các nàng đã khiến các loại cổ tự này chủ động câu thông, dạy các nàng cách tu luyện một loại lực lượng cao thâm hơn các loại lực lượng lúc bấy giờ.”

“Các nàng gọi đó là Khí Văn chi lực, cũng từ đó Khí Văn tu ra đời. Cũng từ đó chủng tộc của các nàng phát triển như diều gặp gió, lấy thế không thể cản thống ngự một phương, tự xưng Cổ Tự Tộc. Sau này những cổ tự thần bí đó tự xưng là Thập đại Thánh Văn, mang trong mình sứ mệnh to lớn.”

“Cổ Tự Tộc cũng biết Thập đại Thánh Văn ẩn chứa bí mật kinh người, một khi lộ ra sẽ dẫn đến một trận gió tanh mưa máu, nên đã chủ động sử dụng lực lượng của chính mình ra sức bảo vệ Thập đại Thánh Văn.”

“Chỉ tiếc… giấy thì mãi chẳng gói được lửa.” Ảnh Nhi khẽ thở dài, nhớ lại số phận của những nữ hộ vệ đó, nàng cảm thấy tiếc nuối vô cùng.

“Sau đó thì thế nào?” Trần An Vĩ không hiểu sao, khi nghe về câu chuyện của chủng tộc nọ, hắn thấy trong lòng một cảm giác thân thiết khó tả, hắn rất muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

“Bí mật rồi cũng có ngày lộ ra, Thập đại Thánh Văn bị nhiều người dòm ngó, Cổ Tự Tộc nhiều lần đánh đuổi kẻ thù, nhưng có một ngày kẻ thù cường đại hơn gấp nhiều lần, Cổ Tự Tộc biết không thể nào chống lại. Cuối cùng, càng là làm ra hành động liều lĩnh.”

“Khi đó, các cao tầng trong tộc đồng loạt thi triển Cấm Thuật, dịch chuyển Thập đại Thánh Văn cùng lớp trẻ thiên tài đến vùng không thời gian khác đồng thời mọi ký ức về Cổ Tự Tộc và Thánh Văn sẽ bị xóa bỏ. Nhưng cái giá phải trả là vĩnh viễn tiêu thất.”

Ảnh Nhi nói tới đây, trong lòng tràn ngập tiếc nuối, Thập đại Thánh Văn quá mức khủng bố, nếu đổi lại bất kì ai cũng sẽ thèm muốn, nhưng Cổ Tự Tộc lại sẵn sàng trả cái giá đắt để bảo vệ chúng, thật khiến người ta ngưỡng vọng.

Trần An Vĩ khi nghe hết, toàn thân chấn động, hắn không hiểu, không hiểu vì sao tâm can hắn lúc này đau nhói, nỗi đau như thể mất đi người thân. Càng khó hiểu hơn chính là, một cỗ hận ý so với hận Hàn gia còn lớn hơn đang xuất hiện trong tâm can hắn. Hắn không biết gì cả, chỉ biết từ bây giờ, hắn sẽ bảo vệ tất cả những thứ mình yêu thương, kẻ nào dám động vào, giết là được.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, khóe môi nhỏ nhắn của Ảnh Nhi nhếch lên một chút đắc ý, chỉ nói “Công tử hãy mau thu thập Kim Cang Thánh Văn, tin tưởng sau này chiến lực sẽ gia tăng đáng kể.”

Khép lại tâm tình có phần ngổn ngang của mình, Trần An Vĩ theo lời Ảnh Nhi bước tới, muốn đưa tay chạm vào Thánh Văn trước mặt.

Chợt, dị biến nảy sinh…

“Kẻ nào muốn cướp Thánh Văn của bổn tộc?” Một âm thanh nữ tử vang vọng trong không gian, mang theo uy thế ngập trời. Đồng thời một luồng Khí Văn chi lực cấp tốc hiện ra, ngưng tụ thành vô số thanh trường thương bao quanh Kim Cang Thánh Văn, như những hộ vệ trung thành nhất, sẵn sàng trảm giết bất kì kẻ nào dám manh động.

Mà theo sau đó, một thân ảnh xinh đẹp tuyệt trần nhưng lạnh lùng cao ngạo xuất hiện, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lấy nam nhân trước mặt. Không nói hai lời, vô tận phi thương theo ý niệm của nàng, nhanh chóng lao về phía hắn.

Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh này, cảm giác thân thiết khó hiểu kia một lần nữa ùa về, nhưng rất nhanh hắn bình ổn tâm trạng. Bởi vì nếu không hắn sẽ lập tức bị xiên thành nhím a. Không chút chậm trễ, Hồng Hỏa Nguyên Lực được điều động, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm nhanh chóng hóa thành vô số phi kiếm hồng sắc đối kháng cùng loại Khí Văn Thương kia.

Chỉ tiếc, Khí Văn chi lực không hổ là lực lượng cao thâm, Hồng Hỏa do Vô Thượng tạo ra kết hợp với Dị hỏa Băng Hỏa Luân Hồi Diễm chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng được mà thôi.

Thấy tình cảnh này, trong mắt nữ nhân xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh biến mất, vì nàng không cho phép bất kì ai có ý đồ với Thánh Văn. Gia tộc của nàng đã phải bỏ ra cái giá rất lớn mới bảo vệ được nó, nàng không thể phụ lòng các trưởng bối trong tộc.

Nghĩ vậy, hai tay kết ấn nhanh chóng, lần này Khí Văn chi lực được nàng điều động tạo thành một thanh trường thương. Trường thương trong tay, nàng khéo léo vận động một chút, hiển nhiên nàng rất quen với việc sử dụng thương. Ánh mắt khóa chặt thân ảnh trước mặt, đôi chân khẽ nhấc, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt hắn.

“Chết!”

Nữ tử vung thương về phía hắn, ngay sau đó một cỗ thương ý từ cây trường thương bộc phát đem không gian phía trước chấn đến nát bấy.

Trần An Vĩ không dám xem thường, biết Nguyên Lực bình thường khó chống được Khí Văn chi lực, hai tay kết ấn đem Khí Văn trong người phóng thích ra ngoài hòa cùng Hồng Hỏa Nguyên Lực tạo thành một chưởng ấn hết sức phức tạp. Hắn gọi nó là…

“Hồng Hỏa Khí Văn Ấn!”

Ngay lập tức một cái chưởng ấn màu hồng sắc bao phủ cả một vùng không gian rộng lớn hiện ra, lao thẳng về phía nữ tử trước mặt. Nữ tử thấy vậy, trong lòng lại một lần nữa kinh ngạc.

“Khí Văn chi lực?”

Nhưng nàng nhanh chóng bình ổn tâm trạng, bàn tay nhẹ lật vô tận Khí Văn chi lực truyền vào thanh trường thương làm nó càng thêm cứng cáp, không chút do dự lao thẳng về phía chưởng ấn phô thiên cái địa kia.

ẦM!

Một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra, hang động rung lắc như muốn sụp đổ, bất quá, không biết từ bao giờ vô tận Khí Văn chi lực bao trùm hang động, khiến nó kiên cố như bàn thạch.

Khói bụi tan đi, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại hiện ra, dáng vẻ nàng hơi chật vật cho thấy nàng cũng gặp khó khăn khi đón một Ấn đó của Trần An Vĩ. Ánh mắt nàng ẩn ẩn sát khí. Nam nhân trước mặt này không phải là tộc nhân của nàng, nhưng lại có Khí Văn chi lực, không lẽ hắn là tên phản bội kia?

Ít ai biết được rằng, năm xưa khi Cổ Tự Tộc tìm ra Thập Đại Thánh Văn, vị tộc trưởng lúc bấy giờ được Thánh Văn truyền mộng, rằng vạn năm sau, một tên nam nhân sẽ xuất hiện, hắn không phải người của thế giới này, nhưng lại nắm giữ khả năng trưởng khống Khí Văn chi lực cùng toàn bộ lực lượng của thế giới này một cách thuần thục.

Hắn sẽ là người được Thập Đại Thánh Văn chấp nhận, người đưa Cổ Tự Tộc trở thành Đệ nhất tộc, kẻ đầu tiên đặt chân đến đỉnh cao của Tu Chân Đạo. Danh xưng Đế Vương.

Ngay khi biết tin, toàn Cổ Tự Tộc một mực hứng khởi, hiển nhiên ai lại không muốn trở thành Đệ nhất chứ? Vậy nên ngay lúc đó, toàn tộc dốc sức tu luyện, chờ ngày vị Đế Vương được Thập Đại Thánh Văn công nhận kia xuất hiện.

Cũng chính vì vậy mà năm đó, Đại trưởng lão vì lòng vị tha mà cứu giúp một tên nam nhân, còn đem hắn về nuôi dưỡng, mặc dù trái với tộc quy nhưng lại không có ai làm to chuyện. Cả tộc ai cũng đều kí thác mọi hy vọng vào người hắn.

Chẳng ngờ, tên nam nhân đó lại là nội gián của kẻ thù. Cũng chính vì thế mà chuyện về Thánh Văn và Khí Văn chi lực đã lưu truyền ra ngoài, làm các thế lực xung quanh nảy sinh tham niệm mà tranh đoạt. Hại Cổ Tự Tộc lâm vào cảnh khốn cùng như hiện tại.

Ngay lúc nàng định dồn toàn lực thì bất chợt Kim Cang Thánh Văn lóe sáng, bay tới xoay quanh người nàng, như muốn nói điều gì đó.

“Sao? Ngươi nói hắn là người đó? Nhưng nhìn hắn yếu thế mà, lại còn không có Nguyên Hải.” Nữ tử thấy vậy liền nói, có lẽ Thánh Văn đã nói điều gì đó với nàng.

Nghe nữ tử nói có vẻ không tin mình, Kim Cang Thánh Văn càng chói lòa hơn. “Được rồi được rồi, nghe ngươi. Nếu hắn không đỡ được chiêu này, ta sẽ giết hắn.” Nữ tử thấy vậy cũng bất đắc dĩ gật đầu, hiển nhiên sống chung với nhau nhiều năm, nàng hiểu nó hơn ai hết.

Thấy vậy, Kim Cang Thánh Văn mới giảm bớt độ sáng, bay ra chừa lại không gian cho hai người. Nữ tử cũng không rảnh rỗi, nàng cấp tốc vận chuyển Khí Văn chi lực, ngay lúc đó, thân thể vốn có phần mảnh mai của nàng lập tức bùng nổ, cơ thể như có nguồn năng lượng mới. Chúng căng tràn nhựa sống, làn da đã mịn màng nay còn pha chút màu bánh mật, nhìn qua không có vẻ phản cảm, ngược lại còn rất hút mắt.

Thanh trường thương lúc nãy bây giờ đã hòa vào hai tay nàng, tạo thành một đôi Hoàng Kim Thủ, làm tăng sức tấn công cho đôi tay của nàng. Cùng lúc đó, chân trái nàng bước lên một bước, dồn sức chuẩn bị nhảy, miệng khẽ nhẩm một khẩu quyết kì lạ.

Trần An Vĩ mặc dù không biết Thánh Văn đã nói gì với nữ tử kia, nhưng hắn biết, nàng chưa đánh toàn lực. Cũng tốt, bởi vì hắn cũng chưa đánh toàn lực. Nghĩ vậy hắn ngay lập tức điều động Hồng Hỏa Nguyên Lực, cùng Băng Hỏa Luân Hồi Diễm và Khí Văn chi lực.

“Hóa Long Kĩ – Hồng Hỏa Long!”

“Kim Cang Thánh Văn Công – Kim Cang Quyền!”

Cả hai âm thanh kiệt ngạo cùng lúc vang lên, hư ảnh Hồng Hỏa Long đỏ rực một vùng trời trên thân mang Băng giáp và Khí Văn bao trùm toàn cơ thể cùng Kim Cang Quyền nhuộm vàng một vùng không gian, cùng lúc lao vào nhau.

Một vụ nổ kinh hoàng xảy ra, chấn động cả một vùng trời…

冷私夜 x 白蓮花