Rời khỏi phòng luyện đan của Tiểu Uyên, Trần An Vĩ tiến lên tầng cao nhất của Nguyệt Ảnh Bảo Cung, nơi một thân ảnh mĩ kiều đang nhàn nhã tựa người vào ban công, ánh mắt vô định nhìn về phía tinh không.
Trần An Vĩ nhìn nàng một hồi lâu, bất giác trở nên ấm lòng.
Nàng là một kiện Binh Nhân Tộc, ngày đầu gặp nàng là khi nàng đang mang trọng thương bởi một thứ không rõ, đẳng cấp cũng vì đó mà tụt xuống chỉ còn Nhị Tinh Cấp Pháp Bảo rồi được Hệ Thống triệu hoán đến.
Hắn sau đó liền trợ giúp nàng trị thương, miễn cưỡng giữ được mạng nhỏ, nàng vì không muốn làm trái với bản tâm mà đồng ý ở lại bên cạnh hắn với điều kiện nàng sẽ chỉ ra tay khi hắn thực sự gặp nguy hiểm.
Hiện tại cũng đã một năm kể từ ngày đó, đẳng cấp của nàng cũng đã khôi phục tới Tam Tinh Cấp Pháp Bảo, nhưng nàng vẫn ở đây, chưa từng có ý định rời đi.
“Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?” Giọng nói trong trẻo của nàng bất chợt vang lên bên tai hắn, nàng không còn lạnh lùng như những ngày đầu, ngược lại đôi lúc cũng sẽ cười một chút.
Trần An Vĩ nhìn lấy giai nhân trước mặt, mỉm cười lắc đầu “Không có gì, chỉ là nhớ lại ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau!”
Thần Triệu Tinh thoáng kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười “Có gì mà nhớ, xem như có duyên đi!”
Trần An Vĩ cười cười, đột nhiên hỏi “Nàng nhớ nhà sao?”
“Nhà?” Thần Triệu Tinh cười lắc đầu “Binh Nhân Tộc chúng ta làm gì có nhà!”
Binh Nhân Tộc các nàng vốn số lượng ít ỏi, vì hoàn cảnh đặc thù mà tộc nhân ngày càng ít đi, nội bộ cũng không đoàn kết như các chủng tộc khác.
Đối với tộc nhân bình thường, nhà đã là thứ gì đó quá xa xỉ rồi, càng đừng nói tới một người đạt tới tầng thứ có thể gọi là Thần như nàng.
“Trước đó có lẽ không có, hiện tại, Nguyệt Ảnh Bảo Cung chính là nhà của nàng!” Trần An Vĩ sóng vai cùng nàng, ánh mắt cũng hướng về phía tinh không xa xăm, ôn nhu nói.
Thần Triệu Tinh hai mắt lóe lên dị sắc, nụ cười cũng trở nên rõ hơn, khẽ gật đầu.
Hai người đứng cạnh nhau một lúc, Trần An Vĩ lại lên tiếng “Nàng nghĩ tiếp theo ta nên làm gì?”
Hắn biết nàng đã kinh qua nhiều trận chiến, trong người có bao nhiêu là kinh nghiệm sống, vì vậy lúc này liền hỏi ý kiến nàng.
Thần Triệu Tinh ngẫm nghĩ, nàng biết hắn đang hỏi ý kiến nàng về việc tiêu diệt tứ đại thế lực đã tính kế Quang Ám Tiên Quốc, cũng biết thứ hắn muốn hỏi là kế hoạch lâu dài.
Sau một lúc suy nghĩ, liền nói “Kết minh hoặc tự tạo thế lực!”
“Thế lực mới đã có nhưng sẽ cần một khoảng thời gian nữa để phát triển, chỉ sợ trong lúc đó có nhiều biến cố!” Trần An Vĩ thoáng suy nghĩ, liền nói.
Thực ra so với việc tìm kiếm thế lực kết minh, hắn vẫn ưa thích việc tự thành lập một thế lực mới hơn.
Suy cho cùng kết minh cũng là mượn nhờ của người khác, vĩnh viễn không phải sức mạnh tự thân, chỉ có bản thân tự mạnh lên hoặc thế lực dưới trướng mạnh mẽ hơn, đó mới là căn cơ vũng chắc nhất.
Nhưng thành lập thế lực mới chắc chắn cần tài nguyên và thời gian để phát triển, với tình hình hiện tại của Quang Ám Tiên Quốc quả thực chỉ có thể lựa chọn kết minh.
Thần Triệu Tinh gật đầu khẽ nói “Với thực lực hiện tại của ngươi, tối đa chỉ có thể nhắm tới Ngũ Tinh Cấp Thế Lực trở xuống.”
Trần An Vĩ liền gật đầu, hắn hiểu ý nàng.
Trước đó khi còn ở Nguyên Quân Cảnh, hắn miễn cưỡng có thể tiêu diệt cường giả Ngũ Đẳng Tinh Tông Cảnh như Cách Không Trưởng Lão và Ẩn Không Trưởng Lão.
Hiện tại khi đã đột phá Nguyên Đế Cảnh, thực lực tăng lên một khoảng lớn, tin tưởng sẽ không gặp vấn đề quá lớn khi đối phó với một Ngũ Tinh Cấp Thế Lực – thứ không có cường giả Tinh Tông Cảnh.
“Tiếp theo cần tìm đối tượng, nàng có kiến nghị nào không?” Trần An Vĩ liền lên tiếng.
“Thế lực của nữ nhân kia được đấy!” Thần Triệu Tinh nhàn nhạt nói.
“Nữ nhân kia?” Trần An Vĩ nhíu mày, sau đó liền nhận ra “Nàng là nói Triệu Linh Lung?”
Thần Triệu Tinh gật đầu “Triệu Gia của nàng tuy chỉ là một Tam Tinh Cấp Thế Lực nhưng lại có mạng lưới quan hệ rộng rãi, sở hữu nhiều hạng mục quan trọng mà ngay cả Vạn Bảo Hội cũng không có!”
“Quan trọng nhất là gia tộc này biết tiến biết lùi nên được rất nhiều thế lực cao cấp coi trọng, địa vị không kém các thế lực luyện đan là mấy!”
“Ồ?” Trần An Vĩ kinh ngạc, không phải vì Thần Triệu Tinh có thể nói ra thông tin của Triệu Gia, mà bởi vì hắn không ngờ rằng ở kiếp này Triệu Gia cũng phát triển theo con đường tương tự như Triệu Gia của kiếp trước.
Chỉ bất quá, Triệu Gia ở kiếp trước vẫn có Lãnh Gia của tên kia chống lưng nên trong giới không có ai dám đánh chủ ý đến gia tộc của Triệu Linh Lung.
“Triệu Gia có quan hệ với gia tộc nào họ Lãnh hay không?” Trần An Vĩ mang chút hi vọng hỏi, nếu thực sự giống với kiếp trước, có lẽ hắn có thể tìm được cách gặp tên kia.
Hành tung của hắn và vị tên Lạc Nam kia quá mức quỷ dị, cũng do thực lực hiện tại của hắn quá yếu, không có cách nào chủ động tìm hai người bọn hắn.
Đáng tiếc, Thần Triệu Linh lại là lắc đầu, giọng điệu chắc nịch “Thái Dương Vũ Trụ không có gia tộc nào họ Lãnh!”
Trần An Vĩ thở dài, cũng không bất ngờ, ngược lại tiếp tục bàn bạc cùng Thần Triệu Tinh…
…
Một vùng không thời gian vô định nào đó…
Đây là một nơi biệt lập hoàn toàn so với thế giới bên ngoài, cũng biệt lập hoàn toàn với nhận thức của nhân loại, bởi nó ẩn chứa từng dòng thời gian đan xen khắp không gian, bất kì thứ gì xuất hiện bên trong đều sẽ lập tức bị xóa bỏ bởi mức độ hỗn loạn của nơi này.
Bất quá lúc này, mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa bởi sự xuất hiện của một bóng hình xinh đẹp.
Dung nhan mờ ảo như bị thứ gì che đây nhưng lại toát ra một sức hút chí mạng, ngọc thể mĩ miều chỗ lồi chỗ lõm thấp thoáng dưới lớp cung trang trắng đen đan xen cùng khí chất thanh tao nhẹ nhàng vô tình lại khiến nàng càng thêm xa cách trong mắt thế nhân.
Sự có mặt của nàng làm cho thời gian như ngưng đọng, không gian như đóng băng, mọi thứ tại khu vực này như bị vẻ đẹp của nàng làm cho dừng lại.
Không, nghiêm túc đấy!
Sự xuất hiện của nàng như mang theo một uy áp thần bí nào đó khiến cho mọi dòng thời gian hỗn loạn ở nơi này bị cưỡng ép dừng lại, không gian như bị một thứ gì đó phong ấn, mọi thứ nơi đây hoàn toàn dừng lại.
Nếu như có người xuất hiện tại nơi này, và nếu như hắn có thể thoát khỏi sự ngưng đọng kì lạ này, hắn chắc chắn sẽ rất kinh ngạc khi phát hiện ra sau lưng nữ nhân thần bí kia, một chòm sao đang lập lòe phát sáng.
Như bị thứ gì thu hút, nữ nhân hướng mắt về một nơi nào đó, khẽ lẩm bẩm “Là nơi đó sao?”
Dứt lời, ngọc thủ vươn ra phía trước, nhẹ nhàng điểm chỉ.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Không thời gian lập tức sinh ra chấn động, trước mặt nàng lúc này là một cái Hư Không Loạn Lưu đặc biệt.
Nói nó đặc biệt là bởi, nếu là Hư Không Loạn Lưu bình thường, nhìn vào sẽ chỉ thấy mọi thứ đen kịch, u tịch và ghê rợn, còn thứ trước mặt nàng lại là một khung cảnh tươi sáng.
Đó là khung cảnh một vùng tinh không ẩn chứa các tinh cầu nồng đậm nhật nguyệt tinh khí.
Nơi đó vậy mà lại tồn tại một cái tinh cầu đặc biệt, đẳng cấp cao nhất có thể chứa đựng là Nguyên Đế Cảnh nhưng xung quanh lại tồn tại không dưới năm thế lực ẩn chứa cường giả mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Chúng nó vậy mà xoay quanh tinh cầu này như những hộ vệ trung thành, giống hệt như đang bảo vệ một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Nữ nhân thần bí thoáng quan sát một chút, dường như trong đôi mắt trong veo hờ hững của nàng lúc này là một chút gì đó hứng thú khó thể nhìn thấy.
Không có quá nhiều do dự, nàng ngay lập tức bước vào bên trong.
Hư Không Loạn Lưu lập tức đóng lại, vùng không gian hỗn loạn kia lập tức trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
…
Lúc này, Trần An Vĩ đang có mặt tại Nguyệt Ảnh Bảo Cung.
Vì sao ư?
Vì chúng nữ ngoại trừ các nàng đã độ kiếp như tỷ muội Long Nhược Thủy – Bạch Băng Thanh, Băng Thục Khuê và Nhạc Yên Ngọc, tất cả đều đã là Nguyên Đế Cảnh Đỉnh Phong.
Trần An Vĩ đương nhiên cũng không thể vì muốn bảo bọc chúng nữ mà khiến tu vi các nàng mãi giậm chân tại chỗ.
Vậy nên sau khi các nàng đã bàn giao sự vụ tại thân cho người khác, hắn liền quyết đoán đưa các nàng đến Nguyệt Ảnh Bảo Cung, gia nhập với chúng nữ Quang Ám Tiên Quốc, bắt đầu một giai đoạn tu luyện hoàn toàn mới.
Mặc dù vậy, đây cũng là kết quả của tổ hợp vài chục lít nước bọt, nước mắt, làm nũng, tức giận, hờn dỗi các loại của chúng nữ mới khiến Trần An Vĩ đưa ra quyết định này.
Dù sao tinh không cũng là một môi trường mới, ngay cả hắn cũng không tự tin bản thân có thể an toàn tu luyện.
Bất quá, như đã nói, hắn sẽ không vì ích kỉ của bản thân mà làm chậm trễ tu luyện của chúng nữ.
Đi cùng với các nàng lần này còn có cả Âu Dương Ngọc Tú, Xích Tiêu, Hạ Tuyết, Hồn Thiên Ý, Tuyết Hân và Tuyết Nguyệt chúng nữ.
Ngoại trừ Xích Tiêu và Hạ Tuyết vốn đã có mặt trong Bát Diện Thạch của hắn từ trước và Âu Dương Ngọc Tú đã có hẹn với hắn, mấy nữ còn lại đều do chúng nữ kéo theo vì không muốn các nàng gặp nguy hiểm khi phải bôn ba một mình tại môi trường mới.
“Quốc Chủ a, ngươi cũng thật lắm nữ nhân nha!” Tiểu Uyên vừa bước ra khỏi phòng luyện đan của mình, nhìn thấy nam nhân lại xuất hiện cùng với một “rừng hoa”, nàng không nhịn được cảm thán.
“Haha…” Trần An Vĩ cười khan, còn chưa kịp lên tiếng đã nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của chúng nữ Quang Ám Tiên Quốc, đặc biệt là phản ứng của Từ Vân Kính và Từ Vân Nhã càng là kích động ra mặt.
“Tiểu Vĩ…” Đang đoán già đoán non, giọng nói trong trẻo êm tai có chút nũng nịu cùng ỷ lại của Hạ Tuyết lại vang lên bên tai “Các nàng vì sao lại nhìn ta như vậy?”
Trần An Vĩ lúc này mới hiểu ra.
Hạ Tuyết bản thân mang Nhật Nguyệt Bách Khí Thể, trong cơ thể lại sở hữu Quang Ám Chi Viêm là phần còn lại của Hỗn Độn Thuộc Tính mà Từ Vân Kính và Từ Vân Nhã đã tách ra, lúc này hai nữ gặp được, đương nhiên rất vui mừng.
“Đừng lo lắng!” Nhẹ giọng trấn an giai nhân, đồng thời cũng kể cho nàng một chút về quá khứ của Từ Vân Kính và Từ Vân Nhã.
Hạ Tuyết nghe qua liền động lấy ý niệm, thả Quang Ám Chi Viêm ra ngoài, quả nhiên đã nhìn thấy nó hưng phấn bay tới gần Từ Vân Kính và Từ Vân Nhã hai nữ.
“Tiểu Vĩ, ta có cảm giác nếu như dung hợp lại, chúng ta nhất định có thực lực tiêu diệt bốn đại thế lực kia!” Từ Vân Nhã hiếm thấy kích động, lúc này lên tiếng còn không che giấu được một tia hưng phấn.
Từ Vân Kính ở bên cạnh cũng gật đầu đồng tình mà chúng nữ Quang Ám Tiên Quốc càng là mong chờ, trong từng đôi mắt tuyệt mĩ đầy ý cười là sát ý vô cùng vô tận.
Trần An Vĩ mỉm cười không đáp, nghĩ tới sắp trả được thù của mình, có ai mà không hưng phấn kích động đâu?
“Khụ…” Thấy hắn mỉm cười không lên tiếng, hai nữ cũng tự biết bản thân có chút thất thố, nhất thời ho khan vài tiếng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới lên tiếng “Chỉ cần Quang Ám Chi Viêm được ngươi luyện hóa, chúng ta sẽ lập tức dung hợp trở lại!”
Nghe tới đây, gương mặt Hạ Tuyết bất chợt đỏ bừng, mà ở bên cạnh, chúng nữ cũng có chút ngượng ngùng nhìn đông nhìn tây, không biết là vì lý do gì.
Từ Vân Kính và Từ Vân Nhã không chú ý biểu hiện của chũng nữ, ánh mắt lúc này ngập tràn kích động cùng mong chờ nhìn hắn, cứ như thể lời nói của hắn sẽ thay đổi hoàn toàn vận mệnh của các nàng.
Trần An Vĩ cũng có chút kích động, bất quá ngay sau đó liền lên tiếng “Ta biết các nàng rất nóng lòng muốn báo thù, nhưng hiện tại không phải lúc!”
“Tại sao?” Từ Vân Nhã không nhận được câu trả lời như tưởng tượng, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất mãn, trầm giọng hỏi.
Trần An Vĩ không muốn nói quá nhiều, chỉ đưa tay chỉ lên trên.
Hai vị Tiên Sứ tròng mắt co rút, các nàng từng thấy hắn làm hành động này một lần, cũng hiểu ý nghĩa của nó là gì, lúc này mới thực sự nhận ra bản thân đã quá hấp tấp.
Trần An Vĩ thấy hai nữ đã hiểu, cũng không tiếp tục vấn đề này, chỉ nhàn nhạt lên tiếng “Công việc duy nhất của các nàng hiện tại, chính là đề thăng thực lực trong thời gian ngắn nhất, nhưng cũng không được phép liều mạng.”
“Ưu tiên tìm kiếm thiên tài địa bảo củng cố tâm cảnh và căn cơ!”
Chúng nữ còn chưa hiểu chuyện gì đã nghe hắn phân phó, lúc này dù trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng gật gật đầu, tiếp tục công việc của mình, các nàng hiểu nam nhân này cũng chỉ vì muốn tốt cho các nàng .
Thần Triệu Tinh ở một bên quan sát cảnh tượng này, khóe môi tuyệt mĩ khẽ nhếch, xem ra lựa chọn ở lại của nàng lúc này đã cho ra kết quả tốt nha.
Nhìn thấy chúng nữ lục tục rời đi, Trần An Vĩ liền giao lại quyền điều hành cho Từ Vân Kính và Từ Vân Nhã hai nữ, lúc này cũng rời khỏi Nguyệt Ảnh Bảo Cung, tiến về một phương hướng.
…
Lơ lửng bên cạnh An Nam Tinh Cầu, một vùng không gian hừng hực hỏa diễm liên tục thiêu đốt xung quanh khiến tinh không thoáng run rẩy.
Ẩn bên trong đám hỏa diễm với nhiệt độ khủng bố không cách nào hình dung kia, từng thân ảnh binh sĩ nghiêm trang mà đứng, trên tay mỗi người là đủ loại vũ khí từ kiếm, đao, giáo, kích, thương, cung,…
Quân Ý nhàn nhạt tỏa ra từ từng người quét ngang không gian, bao trùm An Nam Tinh Cầu và phạm vi phụ cận vào một khối, có khả năng phát hiện mọi xâm nhập bất thường của ngoại nhân.
Nếu có người tiến vào bên trong này, nhìn thấy từng tôn binh sĩ tinh nhuệ này, chắc chắn sẽ kinh ngạc khi phát hiện… bọn hắn không có sự sống.
Hay nói đúng hơn, bọn hắn chỉ là những ngọn hỏa diễm được huyễn hóa thành binh sĩ nhờ vào một loại công pháp đặc biệt – Chiến Thần Quyết!
Chiến Thần Quyết sinh ra để chiến, nhưng với quy mô lớn hơn nhiều lần bởi khả năng tạo ra cả một đội quân dựa theo sức mạnh của người thi triển.
Nghe nói đây là công pháp nổi danh của một trong Tứ Đại Hộ Tinh, một thế lực tồn tại từ ngày đầu tinh cầu được hình thành, cũng là đội quân tinh nhuệ mang trọng trách lớn lao nhằm bảo vệ biên cương, phòng chống ngoại giặc.
Chiến Gia!
Từ cổ chí kim, Chiến Gia đã luôn tồn tại như một vệ thần đánh nam dẹp bắc, tiêu diệt mọi ý đồ xâm lược An Nam Tinh Cầu bằng mọi cách.
Một ngày này…
Vẫn như mọi khi, tộc nhân Chiến Gia vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, thực lực ngày một tăng cao. Bởi vậy mà dù tu vi có thể thua kém người khác, nhưng trong phạm vi phụ cần, thế lực có thể đánh ngang tay với Chiến Gia cũng chỉ vỏn vẹn một hai cái.
Giữa bầu không khí tập trung cao độ đó, một thanh âm trầm ổn, nghiêm nghị đột nhiên vang lên…
Chiến Gia trên dưới lập tức trở nên căng thẳng…
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言