Chương 381: Cầu phú quý trong hung hiểm

“Bình tĩnh!” Nghe thấy lời cảnh báo của Ảnh Nhi, Trần An Vĩ sực tỉnh, thầm tự nhủ, hắn đã quá hấp tấp rồi.

Ngay khi nhìn thấy gương mặt của nữ nhân kia, hắn đột nhiên mất kiểm soát, một cảm giác đau đớn từ tận cõi lòng dâng lên khiến hắn không kiềm chế được mà muốn nhìn nàng lâu thêm một chút.

Nhưng hiện tại khi biết rằng bản thân đang ở trong dòng thời gian, đi ngược với nó sẽ mang phản phệ, Trần An Vĩ liền dừng lại.

Dù sao cũng biết được nàng là ai, hắn còn sợ không tìm được nàng sao?

Chỉ bất quá, tình hình hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ thêm, bởi vì cơ thể của hắn lúc này đang dần bị dòng thời gian nuốt trọn, chỉ sợ nếu như hắn không kịp định thần, Trần An Vĩ sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.

Không dám chậm trễ chút nào, Trần An Vĩ lại xoay người, dùng tất cả thủ đoạn mình đang sở hữu, tăng tốc độ lên cao nhất rời khỏi vị trí này.

Rắc!

Dòng thời gian vẫn tiếp tục tan vỡ, thời gian dưới chân hắn lúc nhanh lúc chậm khiến việc di chuyển của Trần An Vĩ cũng vô cùng khó khăn.

Đó là chưa kể tới việc chúng nó liên tục tác động lên người hắn, lúc thì biến hắn thành trẻ sơ sinh đỏ hỏn, lúc thì lại biến thành một ông cụ già nua gần đất xa trời.

Đôi lúc kinh khủng hơn khi phần thân trên của Trần An Vĩ bị tác động bởi dòng thời gian nhanh trong khi phần thân dưới lại bị dòng thời gian chậm ảnh hưởng, biến hắn thành hình dạng không thể miêu tả nổi.

Nhiều lúc mất luôn cả đôi chân do chúng đã lão hóa quá nhiều và trở về với cát bụi nhưng Trần An Vĩ vẫn không bỏ cuộc, một mực tăng tốc độ hướng về phía trước.

Bởi hắn hiểu rằng, nếu bản thân không thoát khỏi nơi này, hắn sẽ chết.

Nhà bao việc, hắn không thể chết!

Thời gian dần trôi, không biết đã trải qua bao lâu nhưng Trần An Vĩ vẫn ở trong dòng thời gian vô định, càng lúc càng gần với một điểm kì ảo nào đó hắn không thể nắm bắt.

Nhưng hắn biết, một khi mình bị hút về phía nó, kết cục chỉ có một!

Vì vậy lúc này, mọi thủ đoạn gia tăng tốc độ và tu vi đều được Trần An Vĩ sử dụng tới cực đại, ngay cả Viễn Siêu Thánh Văn cũng được sử dụng, bất chấp nguy cơ bị bại lộ.

Tốc độ tăng lên một chút, bất quá vẫn là chưa đủ để thoát khỏi hấp lực cực đại từ điểm kì ảo kia.

Rất hiển nhiên, sức của một mình hắn là không đủ!

“Ảnh Nhi, giúp ta sử dụng Thiên Địa Truyền Tống Trận!” Biết mình khó thể thoát khỏi nơi này, Trần An Vĩ quyết đoán nói, dự định dùng nó để truyền tống bản thân đến nơi khác, thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

“Không thể, nơi này không có không gian, không thể bố trí Thiên Địa Truyền Tống Trận!” Nào ngờ Ảnh Nhi lại lắc đầu, ngưng trọng nói.

“Cmn, nếu như nơi này có không gian thì tốt rồi!” Trần An Vĩ thoáng thất vọng, nhất thời không nhịn được chửi tục một câu, ngay sau đó liền ngẩn ra.

Nơi này đúng thật không có không gian khiến cho Không Gian Chi Lực của hắn gần như vô dụng. Nhưng, thứ nó có, chính là những dòng thời gian vô cùng vô tận. Mà hắn, lại có Vô Thượng!

Trong mắt lóe lên ý nghĩ táo bạo, không chút do dự thực hiện. Chân đạp lên dòng thời gian, Trần An Vĩ lấy thế ngồi xuống, các loại thủ đoạn gia tăng tốc độ đồng loạt thu hồi, bản thân tiến vào trạng thái tu luyện.

“Điên rồi!” là câu nói mà nếu như có người khác nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phải hét lên.

Bởi hành động này của Trần An Vĩ không thể nghi ngờ là hành động điên cuồng, thay vì dùng sức thoát khỏi dòng thời gian, hắn lại ngồi im một chỗ, mặc cho thời gian kéo hắn đi trong vô định.

Nhưng nếu như suy nghĩ kĩ càng, sẽ thấy hành động của hắn không phải không có căn cứ.

Nên nhớ rằng Trần An Vĩ có Vô Thượng – Thiên Địa Quy Nhất Kinh, có khả năng thông qua các loại tác động trong chiến đấu và rèn luyện giúp chủ nhân đạt được những lý giải quan trọng của một loại lực lượng.

Mà môi trường hiện tại, chẳng phải là điều kiện tốt nhất để hắn thông qua Vô Thượng khai mở Thời Gian Chi Lực hay sao?

Đúng vậy!

Tuy có hơi liều lĩnh, thậm chí là điên rồ, sơ sẩy một tí là mất mạng, nhưng đó là cách tốt nhất mà Trần An Vĩ có thể nghĩ ra trong thời điểm hiện tại.

Mặc dù có thể sử dụng Tuyệt Thế Thần Thông – Vạn Lực Tinh Thông để tạm thời sở hữu Thời Gian Chi Lực, nhưng Trần An Vĩ không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này.

Hơn nữa Vạn Lực Tinh Thông có hạn chế về mặt thời gian, chưa tới giây phút mấu chốt, hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng.

Cầu phú quý trong hung hiểm, chỉ có nắm giữ được Thời Gian Chi Lực, hắn mới có cơ may rời khỏi nơi này, từ đó mới có khả năng làm được những chuyện khác.

“Vạn Thế!” Không thể chậm trễ thêm, Trần An Vĩ bắt đầu câu thông ý niệm vào tiểu thế giới.

Nguyên Hải của hắn lúc này đã trở thành tiểu thế giới, không chỉ chứa đựng Nguyên Lực mà còn có cả Hồn Lực và đủ loại lực lượng khác biệt, Trần An Vĩ quyết định đặt cho nó cái tên Vạn Thế, chữ Vạn giống như Thần Thông – Vạn Lực Tinh Thông của mình.

Vạn Thế Tâm rung lên một chút, bắt đầu hấp thụ những dòng thời gian bên ngoài, chuyển hóa chúng nó trở thành lực lượng, trùng kích xiềng xích đang khóa chặt Thời Gian Chi Lực.

Ở bên ngoài, Trần An Vĩ đang dần bị hút về điểm kì ảo kia, khoảng cách càng ngày càng gần, cũng vì đó mà tác động của dòng thời gian lên cơ thể hắn càng lúc càng mạnh.

Cũng may tâm cảnh của hắn khá vững, dù cơ thể bị biến thành trẻ sơ sinh, ông cụ hay thậm chí là một tế bào nhỏ, ý chí của hắn vẫn luôn kiên định, Vạn Thế Tâm vẫn luôn vận chuyển, từng dòng thời gian vô tận bị nó hút vào.

Rắc!

Không biết bao lâu sau, khi Trần An Vĩ cảm nhận được mình cách điểm kì ảo chưa tới một mét, một tiếng nứt vỡ nhỏ vang lên khiến hắn mừng rỡ như điên.

Tuy chỉ mới nứt vỡ một chút nhưng Trần An Vĩ có cảm giác tác động của thời gian lên cơ thể đã vơi đi đôi chút, không còn quá mức kinh khủng như trước, điều này vô tình khiến khoảng cách của hắn đối với điểm kì ảo kia một lần nữa được tăng lên.

Cứ giằng co như vậy không biết bao nhiêu lần, Trần An Vĩ vừa mới thích ứng được với dòng thời gian thêm một chút thì nó lại biến đổi, khiến mọi công sức của hắn gần như đổ sông đổ bể.

Bên trong Vạn Thế, xiềng xích đang phong ấn Thời Gian Chi Lực lúc này đã được giải tỏa gần hai phần, điều này khiến Trần An Vĩ có chút vui vẻ.

Đó cũng là thu hoạch duy nhất của hắn trong khoảng thời gian này.

“Cẩn thận!” Chưa vui vẻ được bao lâu, Ảnh Nhi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, giọng điệu vô cùng hoảng hốt.

Trần An Vĩ lúc này mới mở ra đôi mắt, sắc mặt đầy ngưng trọng nhìn thứ đang xuất hiện trước mặt.

Vô tận Thời Gian Chi Lực như được thứ đó triệu hoán, nếu không phải nó cố tình để lộ ra khí tức thì với sự huyền ảo và cao thâm của nó, Trần An Vĩ sẽ không thể nhận ra.

Grao!

Không để hắn chờ lâu, một tiếng gầm kiệt ngạo vang lên, nó thần bí và uy nghiêm đến nỗi các dòng thời gian xung quanh nó như bị cưỡng ép dừng lại, để lộ ra một tôn yêu thú.

Thân dũng mãnh như sư tử, chân cứng cáp như kỳ lân, đầu uy nghiêm như rồng, trên thân có thêm đôi cánh oai vệ của đại bàng, đôi mắt đỏ rực nhưng trong sáng đang nhìn hắn.

Trần An Vĩ không biết đây là yêu thú gì, nhưng khí tức của nó tỏa ra khiến hắn cảm giác được nguy hiểm.

“Thời Gian Thủ Hộ Thú – Thời Long, cá thể Long Tộc duy nhất có khả năng tồn tại trong luân hồi, chuyên lấy thời gian làm thức ăn. Nếu có sự xuất hiện của các tồn tại có khả năng đi ngược rào cản thời không, Thời Long sẽ luôn xuất hiện nhằm bảo đảm trật tự cho dòng thời gian!” Ảnh Nhi ngưng trọng nói, trên gương mặt nhỏ nhắn hiếm thấy xuất hiện vẻ mặt căng thẳng.

Trần An Vĩ cũng trở nên căng thẳng, từ trong câu nói của nàng có thể xác định được một số điều.

Đầu tiên là rào cản thời không.

Ban đầu hắn còn chưa biết cái gì gọi là rào cản thời không, hiện tại có thể xem như đã hiểu. Rào cản thời không thực chất chỉ là việc di chuyển theo dòng thời gian.

Nếu cứ để yên mà không làm gì cả, đương nhiên sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu ngươi có ý định đi ngược dòng thời gian, mọi chuyện sẽ diễn ra giống hệt như với Trần An Vĩ hiện tại.

Điều thứ hai, khi xuất hiện tồn tại có khả năng đi ngược dòng chảy thời gian, điểm kì ảo sẽ xuất hiện, dùng hấp lực cực đại muốn xóa bỏ sự tồn tại của y. Nếu như không thể, Thời Long sẽ xuất hiện.

Trần An Vĩ không biết Thời Long đã là phương án cuối cùng của thiên đạo nhằm duy trì trật tự dòng thời gian hay chưa, nhưng đối với hắn hiện tại, Thời Long xuất hiện quả thực là một tình huống cực kì xấu.

Grao!

Không để hắn tiếp tục suy nghĩ, Thời Long lại gầm lên, tiếng gầm có thể tác động tới các dòng thời gian, đem nó hướng về Trần An Vĩ gia tăng mạnh mẽ áp lực mà hắn đang phải gánh chịu.

Chưa dừng lại ở đó, Thời Long ra tay trước giờ đều luôn triệt để, bản thân nó cũng lao tới Trần An Vĩ, toàn thân được gia tốc nên tốc độ càng là nhanh đến không thể nhìn thấy.

Trần An Vĩ biết mình không phải đối thủ của nó, chỉ có thể dùng các loại thủ đoạn gia tăng tốc độ của mình, cố gắng kéo dài khoảng cách.

Thời Long không để cho hắn có cơ hội, ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt, ngũ trảo nâng lên, vô tận Thời Gian Chi Lực trấn xuống.

Phốc!

Trần An Vĩ không kịp né tránh, cũng không kịp phản ứng, toàn thân như chia năm xẻ bảy, máu tươi đầm đìa, nơi bị thương lại liên tục bị tác động bởi thời gian, khiến hắn đau đớn muốn ngã gục.

“Công tử!” Ảnh Nhi hốt hoảng, giọng nói nhí nhảnh lúc này hoàn toàn bị thay thế bởi sự lo lắng, nàng đứng chắn trước thân thể hắn, như muốn ngăn cách Thời Long với công tử của mình.

Nhưng Thời Long đâu có nhìn thấy nàng?

Nó chỉ hoạt động theo bản năng, nhìn thấy con mồi đã ngã gục, lúc này liền chầm chậm tiến đến, dùng cái miệng rồng của mình gắp hắn lên, khẽ lắc vài vòng như xác nhận sự sống của hắn, cuối cùng hất mạnh Trần An Vĩ lên trên, há miệng chờ đợi hắn rơi xuống.

“Không!!!” Ảnh Nhi bất lực gầm thét, hai bàn tay nhỏ siết chặt, trong đầu bắt đầu nảy sinh ý nghĩ điên rồ.

Đúng lúc này, như cảm nhận được điều gì, Thời Long đột nhiên quay đầu, sau đó liền bỏ đi, nét mặt vô cùng hốt hoảng như đã nhìn thấy điều gì đó, bỏ mặc Trần An Vĩ như con diều đứt dây rơi xuống.

Ảnh Nhi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng, mí mắt nặng trĩu, dù có làm cách nào cũng vô pháp thoát khỏi cơn buồn ngủ, cuối cùng không nhịn được thiếp đi.

Trước khi mất đi ý thức, nàng chỉ kịp nhìn thấy một đạo Thời Không Chi Lực bí ẩn, đem nàng và hắn rời khỏi.

Lại thêm một khoảng thời gian vô định nữa trôi qua…

Trần An Vĩ lúc này đã trở về Trần Gia, vết thương do bị Thời Long đánh trúng vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng đã có thể cử động, hơn nữa cũng không quá khủng khiếp như lúc đó.

Ảnh Nhi lơ lửng bên cạnh hắn, tay nhỏ khẽ vuốt ve gương mặt góc cạnh của nam nhân, trong ánh mắt là một nỗi phiền muộn không rõ lý do.

Phần thưởng của nhiệm vụ Trải Nghiệm Thời Không đã nhận được rồi, không chỉ có hắn mà nàng cũng được một phần thưởng.

Trước đó nàng đã luôn thắc mắc không biết lão cha thối của nàng phong ấn ký ức con gái mình để làm gì, nhưng hiện tại xem ra không phải, ngược lại có lẽ là chính bản thân nàng.

“Kết cục của hắn… sẽ không phải như vậy chứ?” Ảnh Nhi lẩm bẩm, nhớ lại “phần thưởng” mà nàng được nhận, bản thân vô thức rùng mình.

“Tiểu thiên thần…” Bất chợt, bên tai lại vang lên giọng nói có chút yếu ớt của nam nhân khiến nàng bừng tỉnh, vội vàng thu liễm sắc mặt, trở lại là dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên vốn có.

“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Trần An Vĩ không để ý tới sự biến đổi thất thường này của nàng, hắn vô thức hỏi.

“Không lâu lắm bất quá công tử cảm thấy thế nào rồi?” Ảnh Nhi mỉm cười trả lời, bộ dạng hoàn toàn không có gì bất thường, cứ như thể nàng lúc này và vừa rồi là hai người hoàn toàn khác nhau.

Trần An Vĩ thử hoạt động gân cốt, cảm thấy hơi ê ẩm nhưng đã không còn vấn đề lớn, ngược lại còn phát hiện được một tin vui, xém chút không nhịn được mà hét ầm lên.

Bởi vì Thời Gian Chi Lực của hắn đã khai mở được hai phần rồi!

Tuy chưa hoàn toàn khai mở, nhưng cũng giống như các loại lực lượng khác, đạt được hai phần cũng có nghĩa rằng hắn hiện tại đã có thể sử dụng Thời Gian Chi Lực, chỉ là không vô hạn như các loại lực lượng còn lại.

Xem ra chuyện này không uổng công!

Đúng! Quả thực không uổng công, không chỉ khai mở được một phần Thời Gian Chi Lực, Trần An Vĩ còn biết được thân phận của người luôn đối đầu với mình trong thời gian qua.

Nghĩ tới đây, Trần An Vĩ không nhịn được liền ngồi dậy muốn bước xuống giường, lúc này mới phát hiện ngoài Ảnh Nhi, còn có chúng nữ đang lo lắng nhìn hắn.

“Phu quân!”

Nhìn thấy hắn tỉnh lại, chúng nữ vội vàng tiến đến gần, trên từng gương mặt tuyệt mĩ là những đôi mắt ửng đỏ, lóng lánh lệ quang, giọng nói cũng khàn đi từ bao giờ.

Nam nhân này đúng là liều mạng, rời đi giải cứu Từ Vân Kính mới hơn ba tháng khi trở về liền bất tỉnh, trên thân lại mang thương tích vô cùng rợn người, nếu không nhờ Tuyết Ca phát hiện kịp thời, nam nhân của các nàng đã sớm trở thành một cỗ thi thể.

Hiển nhiên các nàng không hề biết những chuyện hắn vừa trải qua trong dòng thời gian, cũng không biết thương tích của hắn là do Thời Long gây ra.

Trần An Vĩ trong lòng tê rần, dịu dàng ôm lấy chúng nữ vừa hôn vừa vuốt ve như an ủi, nhẹ giọng thủ thỉ “Đã để các nàng lo lắng rồi!”

Sau một phen tốn hết công phu miệng lưỡi, Trần An Vĩ mới thành công đem các nàng dỗ ngọt, từng gương mặt tuyệt mĩ đã dần khôi phục lại bình thường, nụ cười bắt đầu xuất hiện trở lại.

Phu thê lâu ngày không gặp, tình cảm đương nhiên sẽ dâng trào, chúng nữ sau khi được hắn dỗ dành, liền bị hắn từng bước trêu chọc, hạ thân bắt đầu cảm thấy trống rỗng, thánh thủy rỉ ra từng đợt.

“Các bảo bối, mau đến đây nào!” Trần An Vĩ cười cười kéo tay Tuyết Ca ở gần mình nhất, không cho nàng có chút kháng cự nào liền đem y phục trên người cởi sạch, thân thể cường tráng đè ép lên trên.

Tuyết Ca liếc mắt nhìn chúng nữ, nhất thời có chút ngượng ngùng, nhưng động tác của nam nhân lại không cho phép nàng tiếp tục suy nghĩ, đôi tay hư hỏng của hắn bắt đầu lướt đi trên từng tấc da thịt mềm mại của nàng.

“A…” Cảm nhận được ngón tay quái ác của hắn tiến vào bên trong nhục động, Tuyết Ca nỉ non một tiếng.

Thừa dịp đó, Trần An Vĩ đã tiến công vào bên trong khoang miệng nhỏ của thê tử, tận hưởng toàn bộ hương tân ngọc dịch của nàng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn chúng nữ đầy trêu chọc.

Các nàng bị hình ảnh này làm cho ngứa ngáy, cảm giác trống rỗng mãnh liệt dâng lên, cuối cùng đều cởi xuống y phục.

Khung cảnh hương diễm bao phủ toàn bộ căn phòng, nam nhân tận tình sủng ái các vị thê tử của mình, một khắc đều không bỏ qua, tựa như câu nói “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim!”

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言