“Ta muốn mượn lực lượng của nàng hóa giải Hắc Ám ăn mòn!” Trần An Vĩ không chút giấu giếm nói.
Từ Vân Nhã sắc mặt lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng “Có lẽ ngươi hiểu lầm! Ta gọi ngươi một tiếng Quốc Chủ không có nghĩa ta sẽ đồng ý để ngươi luyện hóa!”
Xem ra là nàng đã đánh giá cao nam nhân này, suy cho cùng hắn cũng giống như những người khác, đều nhắm vào Hỗn Độn Thuộc Tính là hai người các nàng. Nếu đã như vậy, nàng sẽ để hắn bị ăn mòn tới cạn kiệt sinh cơ, như thế ngược lại có thể giúp Từ Vân Kính có lại tự do.
Từ Vân Kính thấy nàng kiên quyết, nhất thời lo lắng, còn muốn lên tiếng thì lại bị nam nhân ngăn cản.
“Là ta đường đột rồi!” Trần An Vĩ cũng không cảm thấy tiếc nuối, suy cho cùng Từ Vân Nhã chỉ mới tiếp xúc với hắn chưa lâu, chưa tin tưởng hắn, không nguyện ý giúp hắn là điều bình thường.
Bất quá, xem ra hắn phải tìm một loại Dị Quang khác để khai mở Quang Hệ Nguyên Lực rồi.
Từ Vân Kính có chút kinh ngạc nhìn nam nhân, nghĩ nghĩ một chút liền kéo Từ Vân Nhã ra một góc.
Trần An Vĩ không mấy chú ý tới hình ảnh này, lúc này hắn đi một lượt quanh Nguyệt Ảnh Bảo Cung, vừa quan sát bố trí bên trong này, vừa hỏi han chúng nữ một lượt.
Ở phía bên này, Từ Vân Nhã bị Từ Vân Kính lôi kéo được một khoảng thì dừng lại, lập tức lên tiếng “Vân Kính!”
“Vân Nhã!” Dường như cùng lúc đó, Từ Vân Kính cũng lên tiếng.
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
“Ta có chuyện cần nói với ngươi!”
Hai nữ lại cùng lúc lên tiếng, các nàng không hổ là được tách ra từ cùng một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, tâm linh tương thông còn hơn các cặp song sinh.
“Được, ngươi nói trước!” Từ Vân Nhã tùy ý nói, gương mặt không còn nụ cười tiêu chuẩn nữa mà thay vào đó là sự nghiêm túc không thường thấy, ẩn ẩn có chút tức giận nhìn nữ nhân trước mặt.
Từ Vân Kính quá hiểu tính cách của nàng, hít sâu một hơi rồi động lấy ý niệm.
Hít!
Từ Vân Nhã nhìn tình cảnh trước mặt mà hít một hơi lạnh, biểu cảm trên gương mặt thay đổi không ngừng.
Chỉ thấy xung quanh Từ Vân Kính lúc này lại lơ lửng ba cỗ khí tức quen thuộc cùng đẳng cấp với nàng.
Nói chúng nó cùng đẳng cấp với nàng là ở chỗ, cả ba đều là Hỗn Độn Thuộc Tính, tuy tu vi Nguyên Quân Cảnh không có gì đáng nói nhưng việc cả ba chúng nó đồng loạt xuất hiện một chỗ lại khiến nàng kinh ngạc.
“Ngươi đây là…” Từ Vân Nhã mãi mới tìm lại giọng nói của mình, ngập ngừng hỏi.
“Đều là của hắn!” Từ Vân Kính không nhanh không chậm nói.
Vì tâm linh tương thông nên một số điều dù Từ Vân Kính không nói, nàng vẫn có thể hiểu một hai.
Nam nhân kia thân sở hữu tận ba loại Hỗn Độn Thuộc Tính, trong đó có một loại sở hữu khả năng phục hồi sinh mệnh tới mức nghịch thiên, nếu kích hoạt toàn thịnh thậm chí có thể bỏ qua cả sự ăn mòn của Hắc Ám mà hắn đang phải gánh chịu.
Thực lực bản thân lại mạnh mẽ tới nỗi khái niệm tu vi dường như không quá ảnh hưởng đối với hắn.
Lấy tu vi Nguyên Quân Cảnh an toàn rời khỏi sự bao vây của bốn tên Tinh Thánh Cảnh cường giả, điều mà ngay cả nàng cũng không nắm chắc bản thân có thể làm được.
Nam nhân đó liệu có thực sự gấp gáp muốn luyện hóa nàng như nàng vẫn nghĩ hay không?
“Còn nữa!” Từ Vân Kính thấy sắc mặt nàng biến ảo, lại tiếp tục phất tay, một đạo Hắc Ám Nguyên Lực hóa thành kiếm, nhắm thẳng về phía Từ Vân Nhã bay tới.
Phản ứng của Từ Vân Nhã cũng không tính là chậm, Quang Hệ Tinh Lực cấp tốc hội tụ, đánh về phía đạo lực lượng mà nàng vừa đánh ra.
“Hự!” Từ Vân Nhã ánh mắt co rút khi nhìn thấy Quang Hệ Tinh Lực vốn đạt đẳng cấp Tinh Thánh Lực của mình lại mỏng manh yếu ớt như một tờ giấy trước đạo lực lượng chỉ là Nguyên Quân Lực kia.
“Thế nào? Ngươi còn nghi ngờ hắn sao?” Từ Vân Kính thu lại thế công, nhàn nhạt nói.
Từ Vân Nhã nhất thời trầm mặc.
Lần giao thủ vừa rồi cho nàng biết, suy nghĩ của nàng là quá ngây thơ rồi.
Nam nhân kia không những không gấp gáp muốn luyện hóa nàng, ngược lại còn dành cho nàng sự tôn trọng nhất định khi đã suy nghĩ cho cảm nhận của nàng.
Nếu không phải vậy, hắn chỉ cần sử dụng loại lực lượng kì lạ này của mình, cưỡng chế luyện hóa nàng, lúc đó dù có muốn, Từ Vân Nhã cũng vô pháp chống lại.
“Ngươi không cảm thấy kì lạ sao? Vì sao khi luyện hóa ta, hắn lại gặp phải tình trạng đó? Vì sao các Ám Hệ Tu Sĩ khác không gặp phải tình cảnh tương tự?” Từ Vân Kính cảm thấy nàng đã dao động, liền lên tiếng.
“Công pháp hắn tu luyện?” Từ Vân Nhã dường như hiểu ý liền đáp lời.
Từ Vân Kính gật đầu “Hắn không sở hữu một Nguyên Hải hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể sử dụng mười một loại lực lượng riêng biệt, thậm chí có khả năng sử dụng nhật nguyệt tinh khí một cách trực tiếp, sở hữu nguồn lực lượng gần như vô tận!”
“Hắn thăng cấp cũng khác xa người thường, hoàn toàn không dựa vào việc hấp thu các loại tài nguyên mà chỉ dựa vào chiến đấu, cuộc chiến càng dài sẽ khiến lý giải của hắn về các loại lực lượng trở nên tinh thông hơn, nhờ đó mới có thể thăng cấp!”
Điều này lý giải tại sao Trần An Vĩ mặc dù đã sở hữu Thiên Địa Dị Vật cấp bậc Nguyên Thánh Cảnh như Hoàng Quân Dao, hay thậm chí là Tinh Thánh Cảnh như Từ Vân Kính nhưng tu vi của hắn vẫn giậm chân ở Tứ Tinh Nguyên Quân Cảnh.
Như đã nói, chỉ có chiến đấu mới có thể giúp hắn thăng cấp!
Các loại Thiên Địa Dị Vật đối với hắn chỉ có hai công dụng.
Nếu như chưa khai mở một loại lực lượng, luyện hóa Thiên Địa Dị Vật tương ứng có thể giúp hắn mở ra lý giải sơ lược về nó, từ đó tạo tiền đề cho việc khai mở hoàn toàn loại lực lượng này.
Nếu đã khai mở một loại lực lượng, luyện hóa Thiên Địa Dị Vật tương ứng sẽ cung cấp lực lượng cho nó Phá Giới, về phần có đủ điều kiện để Phá Giới hay không thì sẽ tùy thuộc vào chất lượng của loại Thiên Địa Dị Vật được hấp thụ.
“Chưa kể công pháp của hắn còn khiến các khái niệm về các lực lượng thông thường hoàn toàn bị phá bỏ!” Dừng một chút, Từ Vân Kính lại nói tiếp.
“Ngoại trừ các loại Thiên Địa Dị Vật như ngươi và ta, ngươi đã từng thấy Hỏa Hệ Thuộc Tính bị chính Hỏa Hệ Thuộc Tính khắc chế chưa? Hay ví như Băng Hệ? Lôi Hệ các loại?”
Từ Vân Nhã vô thức lắc đầu, ngoại trừ các loại Thiên Địa Dị Vật, nàng quả thật không nghĩ ra bất kì khả năng nào có thể khiến hai loại lực lượng cùng bản chất lại có thể khắc chế nhau.
“Nhưng hắn lại có thể!” Từ Vân Kính gật đầu, chính nàng cũng cảm thấy khó tin “Không những thế, công pháp của hắn còn khiến các đặc tính ban đầu của một loại thuộc tính tăng mạnh!”
Ví dụ như Hỏa Hệ và Băng Hệ Thuộc Tính vốn khắc chế lẫn nhau, nhưng đối với Trần An Vĩ, nếu kẻ thù sử dụng Băng Hệ Nguyên Lực, Xích Viêm Nguyên Lực của hắn có thể dễ dàng áp chế lực lượng của kẻ thù.
“Cũng chính là nói…” Từ Vân Nhã như hiểu ra điều gì, hai mắt có chút khó tin nhìn nàng.
Từ Vân Kính gật đầu, trước đó thực lực của hai người vốn là ngang nhau, nhưng sau khi tiếp nhận lực lượng mới từ nam nhân kia, Từ Vân Kính nàng dù chỉ sử dụng Nguyên Lực vẫn có thể thắng được Từ Vân Nhã sử dụng Tinh Lực.
Từ Vân Nhã được nàng đưa từ kinh ngạc ngay sang kinh ngạc khác, nhất thời sắc mặt trở nên cứng đờ, không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Từ Vân Kính biết cách này đã hiệu quả, mỉm cười kéo tay nàng lên tiếng “Như vậy, ngươi nghĩ xem, rốt cuộc là hắn được hưởng lợi, hay chúng ta mới là người được hưởng lợi đây?”
Từ Vân Nhã nghe tới đây cũng có chút dao động.
Nàng lạnh lùng từ chối hắn cũng bởi vì nghĩ rằng hắn cũng giống như đám nam nhân kia, đều ngấp nghé sức mạnh và thân thể của các nàng.
Thân là một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, lại còn là nữ nhân, muốn nàng chấp nhận một chủ nhân như vậy, chi bằng để nàng mãi mãi bị phong ấn trong Thời Không Ngưng Thần Trận còn hơn.
Nhưng hiện tại, biết nam nhân kia không giống vậy, nàng nhất thời lâm vào do dự.
“Không vội!” Từ Vân Kính nhìn nét mặt nàng liền thở nhẹ một hơi, khẽ nói tiếp “Ngươi có thể dùng thời gian quan sát, cũng không nhất thiết phải để hắn luyện hóa!”
Từ Vân Nhã mặc dù luôn nở nụ cười thân thiện với người khác, nhưng nàng biết đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất trong lòng nàng ấy luôn trung thành với Quang Ám Quốc Chủ.
Hiện tại gọi nam nhân kia một tiếng Quốc Chủ cũng chỉ vì trên người hắn có ấn ký mà chủ nhân lưu lại, ngoài ra vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hắn.
Đổi lại là nàng cũng sẽ như vậy, hay nói đúng hơn, chúng nữ Quang Ám Tiên Quốc đều như vậy.
Đã từng bị hãm hại bởi bốn đại thế lực, đầu sỏ lại là những tên nam nhân háo sắc, bây giờ muốn các nàng tin tưởng vào một nam nhân khác là chuyện không thể gấp gáp.
“Ngươi… có phải đã cùng hắn…” Nhắc tới hai chữ luyện hóa, Từ Vân Nhã có chút ngập ngừng nhìn nàng.
“Phi! Nói linh tinh!” Từ Vân Kính biết nàng đã nhắc tới chuyện gì, gương mặt tuyệt mĩ bất giác đỏ ửng, xua tay nói “Lần đó bị kẻ thù truy sát, là hắn đã cứu ta rồi trọng thương, ta chỉ nghĩ lực lượng của mình có thể giúp hắn hồi phục nên đã tự mình trở thành lực lượng của hắn mà thôi!”
Từ Vân Nhã gật gật đầu, nhưng ánh mắt đầy thâm ý vẫn nhìn về phía nàng khiến Từ Vân Kính càng trở nên ngượng ngùng.
“Được rồi, trở lại thôi!” Từ Vân Nhã thu hồi lại ánh mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Không phải ngươi có chuyện cần nói với ta sao?” Từ Vân Kính thắc mắc hỏi.
“Những chuyện cần nói đã bị ngươi nói tới dao động luôn rồi, còn cần phải nói nữa sao?” Từ Vân Nhã liếc mắt, nhàn nhạt nói.
Từ Vân Kính cười tinh nghịch, khoác tay nàng cùng quay trở lại.
Nhìn thấy hai vị tuyệt sắc giai nhân sánh vai cùng nhau mà Trần An Vĩ vô thức ngẩn người.
Từ Vân Kính trong bộ hắc sắc y phục bó sát, được thiết kế để thuận tiện vận động với chiếc váy ngắn để lộ cặp đùi thon trắng muốt như tuyết ẩn hiện sau chiếc tất chân màu đen dài tới ngang đùi, phía trên lại để lộ ra vùng xương quai xanh gợi cảm.
Trên mái tóc đen dài buông xõa tùy ý của nàng là một chiếc vương miện nhỏ cùng màu, bên trên khảm lấy một viên bạch sắc lưu ly như tạo thêm điểm nhấn.
Bộ y phục nàng đang mặc toát lên khí chất ma mị quyến rũ, nhưng khí chất của bản thân lúc này lại như một tiểu hài nữ ngây thơ trong sáng, thật khiến người ta nhìn mãi không rời mắt được.
Từ Vân Nhã lại có phần kín đáo hơn với một kiện bạch sắc lễ phục được thiết kế hơi bảo thủ nhưng vẫn khiến cho bờ vai thon nhỏ của nàng hơi lộ ra, phía sau để lộ đôi xương cánh bướm cùng với chiếc vương miện nhỏ xinh được khảm một viên hắc lưu ly trên mái tóc trắng muốt càng làm cho nàng trở nên gợi cảm hơn trong mắt người khác.
Tuy rằng đang mặc trên người bộ y phục không quá lộ liễu nhưng vẫn khiến người khác phải nhìn nàng lâu thêm một chút.
Trần An Vĩ mải nhìn cảnh đẹp trước mắt mà không biết rằng hai nữ đã sớm đứng trước mặt từ lâu, mãi cho tới khi Từ Vân Kính ho nhẹ một tiếng, hắn mới kịp hoàn hồn.
“Hai nàng thật đẹp!” Nhìn thấy ánh mắt có chút cổ quái của Từ Vân Nhã, Trần An Vĩ không chút ngượng ngùng, ngược lại thoải mái nói lời khen.
Hai nữ cười nhẹ, lúc này Từ Vân Nhã lại lên tiếng “Ngươi nhắm mắt lại đi!”
Trần An Vĩ thoáng ngẩn người, nhưng khi nhìn đến Từ Vân Kính, thấy nàng nhí nhảnh nháy mắt, nhất thời cũng không hỏi lý do mà nhắm lại đôi mắt.
Từ Vân Nhã sau khi xác định được hắn thực sự đã nhắm mắt, nàng liền hóa thành một đạo Quang Hệ Tinh Lực, nhanh chóng tiến vào cơ thể nam nhân.
“Đây là…” Nhìn thấy tình cảnh bên trong, Từ Vân Nhã kinh ngạc lẩm bẩm.
Sau khi tiến vào cơ thể hắn, nàng như tiến vào một tiểu thế giới biệt lập với thế giới bên ngoài, không gian xung quanh lúc này đều là một màu đen huyền ảo nhưng lại không quá tối.
Ít nhất là nàng vẫn nhìn thấy một khỏa lưu ly ngũ sắc lơ lửng tại trung tâm một quả cầu nứt vỡ, thứ mà nàng không khó để xác định nó chính là Nguyên Hải.
Đúng như lời Từ Vân Kính nói, Nguyên Hải của nam nhân này đã vỡ nát, tuy Nguyên Hải Tâm vẫn còn nguyên vẹn nhưng lại vô pháp phục hồi.
Bất quá, càng kì lạ hơn là nàng vẫn cảm nhận được mười một cỗ khí tức khác có mạnh có yếu, tồn tại xung quanh Nguyên Hải vỡ nát của hắn, chỉ có điều hiện tại đều đang bị bao trùm bởi một đám hắc yên, khiến bản chất của chúng nó hoàn toàn bị thay đổi.
Bên trong này, chắc chỉ còn lại ba loại Hỗn Độn Thuộc Tính, Không Gian Chi Lực của hắn và nàng là không hề bị ảnh hưởng.
“Ách… hình như ta quên chưa nói hậu quả mà hắn đang phải gánh chịu còn ảnh hưởng tới các loại lực lượng khác?” Từ Vân Kính lúc này cũng xuất hiện bên trong, ho khan một tiếng nói.
Từ Vân Nhã liếc xéo mắt, lúc này mới dùng Quang Hệ Tinh Lực của mình, biến nó thành vô vàn tia sáng, muốn xua tan đám hắc yên kia.
Quả nhiên gặp sức mạnh của Quang Hệ Tinh Lực, các loại lực lượng của Trần An Vĩ vốn đang bị ảnh hưởng bới Hắc Ám Nguyên Lực bắt đầu được phục hồi, bản chất của nó cũng dần quay trở lại.
“Xong!” Khẽ nói một tiếng, nàng lại động ý niệm, chuẩn bị rời đi thì liền cảm nhận được một cỗ lực lượng quen thuộc, khiến nàng không tự chủ mà tiến lại gần.
Trước mặt nàng lúc này là một đạo ánh sáng rực rỡ và ấm áp như ánh mặt trời thuở bình minh, bất quá xung quanh lại bị một khỏa xiềng xích trói chặt, khiến ánh sáng từ nó ảm đạm phai mờ.
“Đây là Quang Minh Nguyên Lực, bất quá hiện tại vẫn chữa được khai mở!” Từ Vân Kính không nhìn thấy thứ nàng đang thấy nhưng vẫn biết nó là gì, vừa chơi đùa với Tam Đạo Hắc Ám vừa nói.
Từ Vân Nhã có thể cảm nhận được nó đang liên tục rung động khi nàng tiến lại gần, nhưng lại có một sức ép vô hình ngăn cản nó, khiến nó vô pháp hấp thụ được lực lượng của nàng.
“Chậc chậc, xem ra nam nhân kia thực sự tôn trọng ngươi a…” Từ Vân Nhã khẽ tặc lưỡi, vẫn chơi đùa cùng Tam Đạo Hắc Ám, nhàn nhạt nói.
“Thôi đi, sao ta có cảm giác ngươi đang nói giúp hắn?” Từ Vân Nhã liếc mắt, không chút lưu tình nói.
“Hihi!” Từ Vân Kính bật cười khúc khích nhưng lại không nói gì thêm.
Từ Vân Nhã cũng không tiếp tục để ý tới nàng, nghĩ tới nam nhân kia dù có thể cưỡng ép luyện nàng nhưng hiện tại lại đang tận lực áp chế công pháp của mình, lại nghĩ tới hắn bất chấp nguy hiểm mà giải cứu các nàng, ánh mắt bỗng có chút nhu hòa.
Cộng thêm Từ Vân Kính liên tục nói tốt về hắn, có lẽ… nàng nên tin tưởng hắn một lần?
“Mong rằng sự lựa chọn ngày hôm nay sẽ không khiến ta thất vọng!” Từ Vân Nhã lẩm bẩm, sau đó dứt khoát chạm tay vào Quang Minh Nguyên Lực.
Nhất thời, dị biến nảy sinh…
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言