Truyền Thống Trận sau một thoáng trễ đã đem Trần An Vĩ và Thần Giám Phong Sát Liêm truyền tống tới chi nhánh Đan Các cách đó 300 ngày ánh sáng, rút ngắn quãng đường cần di chuyển trong tinh không của hắn xuống còn 65 ngày, kết hợp với Lưu Tinh Chiến Ngoa và các loại Thiên Địa Dị Vật gia tăng tốc độ, hắn chỉ cần phải di chuyển trong gần một tháng là có thể tới nơi.
Bất quá để cho tiết kiệm thời gian hơn, Trần An Vĩ đã hỏi tiểu thị nữ tiếp tân ở chi nhánh này, biết được nơi mà chi nhánh này tọa lạc được gọi là Thiên Vũ Giới – cũng là một Tam Tinh Cấp Tinh Cầu.
Thiên Vũ Giới này tôn sùng các loại chim cầm tẩu thú, phàm là yêu thú thuộc loài này đều được nuôi dưỡng trở thành chiến sủng, thấp hơn một chút thì trở thành phương tiện di chuyển.
Bất kì hành vi nào ngược đãi hay săn giết yêu thú thuộc dạng này đều bị coi là trọng tội, toàn giới có quyền truy sát, tiền trảm hậu tấu.
Địa vị của Yêu Tộc thuộc loài này cũng cao đến ngất ngưởng, đặc biệt là Phượng Hoàng Tộc, thậm chí trong lịch sử thành lập giới, đã có bảy lần chủng tộc này lên ngôi Giới Chủ. Ngay cả vị Giới Chủ hiện tại cũng là tộc trưởng Hỏa Phượng Tộc.
Các Yêu Tộc khác và nhân loại tuy không có địa vị cao bằng nhưng vẫn có thể sinh sống bên trong Thiên Vũ Giới, miễn là chấp hành các quy định mà Giới Chủ đặt ra và không gây chiến loạn, nếu không cũng sẽ bị coi là trọng tội và bị toàn giới truy sát.
Mà theo lời giới thiệu của tiểu thị nữ, Trần An Vĩ cùng Thần Giám Phong Sát Liêm tiến đến một thành trấn nhỏ cách chi nhánh Đan Các không xa, được gọi là Lôi Vân Trấn.
Mặc dù chỉ là một thành trấn nhỏ thuộc Thiên Vũ Giới nhưng đây lại chính là một Nhị Tinh Cấp Thế Lực chuyên nuôi dưỡng Lôi Vân Tước – một loại yêu thú sở hữu Lôi Hệ Tinh Lực và tốc độ cực kì khủng bố.
Lôi Vân Tước cũng là chiến sủng ưa thích của tu sĩ ở Thiên Vũ Giới này, không chỉ về mặt tốc độ mà còn có khả năng chiến đấu không thua kém gì Thần Thú của nó.
Lôi Vân Trấn cũng chuyên cho thuê Lôi Vân Tước để di chuyển đường dài, khi tới nơi nó sẽ tự động được truyền tống trở về để đảm bảo an toàn.
Mà để làm được điều này, đương nhiên không thể thiếu bàn tay của một vị Tam Đẳng Chiến Trận Sư.
Ngươi có thể sẽ thắc mắc, một Nhị Tinh Cấp Thế Lực như Lôi Vân Trấn thì lấy đâu ra tài sản để thuê lấy một vị Tam Đẳng Chiến Trận Sư?
Đó là bởi vì, Lôi Vân Trấn là một thế lực trong Vạn Bảo Hội, chỉ tập trung nuôi dưỡng Lôi Vân Tước phục vụ giao thương và buôn bán, không quản sự đời, cũng sẽ không giao dịch Lôi Vân Tước với mục đích xây dựng quân đội.
Cũng vì vậy mà Lôi Vân Trấn mới có sự hỗ trợ của một vị Tam Đẳng Chiến Trận Sư.
Tiến vào Lôi Vân Trấn, Trần An Vĩ cũng phải kinh ngạc vì sự giản dị mộc mạc của nơi này, tuy vẫn có tu sĩ bên ngoài lui tới phong cảnh chủ yếu vẫn là những căn nhà lá đơn sơ.
Trong khung cảnh đó, thứ gì đó cao cấp hơn một chút so với xung quanh liền rất dễ thu hút sự chú ý. Điển hình như một chiếc xe gỗ sơn mài bóng loáng được kéo bởi một con Lôi Vân Tước nằm gần trung tâm Lôi Vân Trấn này.
Đây cũng chính là nơi mà Trần An Vĩ được tiểu thị nữ giới thiệu, Lôi Vân Xa.
Chưởng quầy của Lôi Vân Xa là một lão đầu tóc đã bạc trắng, toàn thân ăn mặc giản dị mộc mạc, nhìn thì chẳng khác nào một phàm nhân nhưng Trần An Vĩ lại lờ mờ cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ lão.
Thần Giám Phong Sát Liêm đi bên cạnh nhàn nhạt nhắc nhở “Không tệ, một Nhị Tinh Cấp Thế Lực vậy mà lại có thể ẩn giấu một vị tu sĩ Tinh Thánh Cảnh thế này!”
Trần An Vĩ nghe nàng nói liền có chút kinh ngạc nhìn lão đầu, nhưng ngoại trừ khí tức mạnh mẽ mờ nhạt ra thì không thể cảm nhận được gì khác, liền lắc đầu bỏ qua, thầm nghĩ do bản thân vẫn còn quá yếu rồi.
Cũng may có Thần Giám Phong Sát Liêm bên cạnh, nếu không lỡ gặp phải kẻ thù có thực lực cao cường, Trần An Vĩ hắn có chết lúc nào cũng không biết a.
Cùng lúc đó, lão đầu dường như cảm nhận được có người tiến lại gần, đôi mắt già nua đang nhắm chặt liền bật mở, thoáng kinh ngạc nhìn hai thân ảnh phía trước, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, mỉm cười nói “Hai vị khách quan, hôm nay tới quầy của lão phu là muốn thuê Lôi Vân Tước sao?”
Thần Giám Phong Sát Liêm ánh mắt lóe lên dị sắc, dường như nhận ra điều gì đó.
Trần An Vĩ không nhìn ra điểm gì bất thường, nghe hỏi liền gật đầu “Lão đầu, thuê hai con Lôi Vân Tước giá cả thế nào?”
Lão đầu chưởng quỹ khẽ lắc đầu “Hai vị thông cảm, lão phu hiện tại chỉ còn một tôn Lôi Vân Tước này mà thôi!”
Dứt lời liền lấy ra một chiếc vòng ngọc nồng đậm Lôi Hệ Tinh Lực đặt lên bàn.
“Thủ bút thật lớn!” Trần An Vĩ khẽ cảm thán, chiếc vòng kia tuy không biết tên gọi nhưng từ khí tức có thể đoán định nó là một kiện Nhị Tinh Cấp Pháp Bảo.
Dùng một kiện Nhị Tinh Cấp Pháp Bảo để lưu lấy một tôn Lôi Vân Tước dùng làm thú cưỡi, đây không hổ là chuyện mà chỉ có những thế lực lớn vô cùng giàu có như Vạn Bảo Hội mới có thể làm ra.
“Không còn con nào khác sao?” Trần An Vĩ sau phút cảm thán liền nhíu mày.
Nhận được cái lắc đầu của lão đầu chưởng quỹ, Trần An Vĩ đưa mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, muốn hỏi ý kiến của nàng.
Thần Giám Phong Sát Liêm tỏ vẻ tùy ý, dù sao cũng chỉ là một đoạn đường ngắn mà thôi, không có Lôi Vân Tước thì nàng vẫn có thể tự đi được, thậm chí còn nhanh hơn nhiều.
Trần An Vĩ liền gật đầu, thu lấy chiếc vòng ngọc kia, nghe qua cách sử dụng từ lão đầu chưởng quỹ, sau đó liền lấy ra 30 Tinh Thạch Cực Phẩm trả cho lão.
Trước khi rời đi, hắn còn được lão căn dặn khi nào rời khỏi Lôi Vân Trấn mới được thả Lôi Vân Tước bên trong ra, nếu vi phạm quy tắc trong trấn thì không hay.
Ngay khi Trần An Vĩ định quay lưng rời đi thì lại nghe lão đầu một lần nữa gọi lại, đặt vào tay hắn một chiếc vòng ngọc không rõ đẳng cấp sau đó liền mỉm cười “Nó sẽ giúp ích cho ngươi!”
Trần An Vĩ nhìn chiếc vòng ngọc rồi lại nhìn lão đầu, nhìn thấy lão đầu vẫn mỉm cười nhìn mình, nhất thời cảm thấy khó hiểu, vì sao hắn lại cảm thấy khung cảnh này quen quen?
Bất quá hắn vẫn là không quên cúi đầu cảm tạ lão một cái rồi mới rời đi.
“Ông bạn già, đây là người mà lão chọn sao?” Nhìn theo bóng lưng dần khuất của hai vị khách quan, lão đầu chưởng quỹ khẽ lẩm bẩm, lời nói như cơn gió thoảng qua tai, không ai có thể nghe thấy.
…
Sau khi rời khỏi Lôi Vân Xa, Thần Giám Phong Sát Liêm vốn im lặng lúc này lại lên tiếng “Lão đầu kia dường như có ý đồ gì đó với ngươi!”
Trần An Vĩ cười “Chắc là không, bởi vì nếu có, lão chỉ cần trực tiếp ra tay là được, nào cần phải phí công như vậy?”
Thần Giám Phong Sát Liêm thoáng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, hơn nữa, dù lão đầu kia có ý đồ gì với nam nhân này, nàng cũng sẽ ngăn cản.
Nói vậy không có nghĩa nàng đã yêu hắn, mà chỉ đơn giản là vì đạo tâm của nàng không cho phép bản thân đứng yên nhìn ân nhân của mình gặp nạn. Chấp nhận đi theo hắn cũng chỉ vì muốn bảo đảm an toàn cho hắn mà thôi.
“Đưa chiếc vòng đó cho bổn toạ!” Nghĩ tới đây nàng lại lên tiếng, giọng điệu tuy không cảm xúc nhưng lại khiến Trần An Vĩ âm thầm cảm động, hắn biết nàng vì muốn an toàn nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Không chút chậm trễ lấy ra chiếc vòng ngọc không rõ đẳng cấp của lão đầu, Trần An Vĩ tò mò hỏi “Nàng định làm gì?”
Thấn Giám Phong Sát Liêm không trả lời, cầm lấy chiếc vòng mà nhắm lại đôi mắt.
Ngay sau đó, Trần An Vĩ lờ mờ cảm nhận được một con mắt khác của nàng đang mở ra, soi rọi vào bên trong chiếc vòng.
Con mắt này như Thiên Đạo Chi Nhẫn nhưng lại có chút không giống, Trần An Vĩ không biết rõ là như thế nào, chỉ biết sau một thoáng đã thấy nàng đưa lại chiếc vòng ngọc, bên tai lại vang lên âm giọng thanh lãnh “Không có vấn đề gì!”
Tuy trong lòng thắc mắc không biết nàng vừa làm cái gì, nhưng đối với những thủ đoạn cao minh này, Trần An Vĩ biết hiện tại dù có nghe cũng không thể nào lý giải được nên đành bỏ qua.
“Dừng lại!”
“Công tử dừng lại!”
Đúng lúc này, hai âm giọng khác nhau cùng lúc nói ra cùng một câu nói khiến Trần An Vĩ kinh ngạc cực độ.
Nhìn qua tiểu thiên thần đang ngồi bên vai trái, rồi lại nhìn sang Thần Giám Phong Sát Liêm đứng bên cạnh, Trần An Vĩ khó hiểu hỏi “Nàng có phát hiện thứ gì hay ho à?”
Hai nữ đồng loạt gật đầu, gần như đồng loạt chỉ tay về một hướng.
Trần An Vĩ theo hướng các nàng đã chỉ mà tiến lại gần, chỉ nhìn thấy nơi đó có một chiếc xe vô cùng đơn giản nhưng vô cùng kì lạ.
Đơn giản là vì nó không khác so với Lôi Vân Xa là mấy, chỉ khác là thay vì cho thuê Lôi Vân Tước, nó lại bày ra đủ loại đồ vật từ bình thường cho tới quý giá, từ nhỏ bé như ngón tay út cho tới to lớn như đại đao.
Kì lạ là bởi, quầy hàng này không có ai trông coi, người đến mua chỉ việc lấy món đồ mình muốn, sau đó đặt vào vị trí cũ một lượng Tinh Thạch Cực Phẩm tương ứng hoặc một món đồ khác.
Kì lạ hơn nữa chính là, không có bất cứ ai ra tay cướp đoạt đồ vật trên quầy hàng này, cho dù đó chỉ là một mẩu Tinh Thạch Cực Phẩm hay cho dù đó là một vị cường giả thực lực cực kì cao minh.
Cứ như thể nơi này đã thành lập ra một quy luật bất thành văn, chỉ cần phạm phải sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.
“Vị huynh đài này, tại hạ là người nơi khác đến, không biết nơi này gọi là…” Trần An Vĩ hỏi một người có vẻ là người Lôi Vân Trấn, rất thức thời mà đưa cho hắn một túi Tinh Thạch.
Người kia cười cười nhận lấy túi Tinh Thạch, không chậm trễ nói “Đây là Giám Bảo Lưu Xa, định kì sẽ xuất hiện ở Lôi Vân Trấn một lần, mỗi lần xuất hiện trong bảy ngày thời gian. Trong thời gian đó ngươi có thể dùng bất kì thứ gì để đổi lấy vật phẩm trên xe, miễn là được nó chấp thuận!”
“Vật phẩm trên xe có thể dao động từ thấp tới cao, vật phẩm cao nhất mà ta từng chứng kiến là một thanh Ngũ Tinh Hạ Phẩm Bảo Kiếm, được một vị Tinh Vương vô tình đi ngang qua dùng một kiện Ngũ Tinh Cực Phẩm Pháp Bảo của mình đổi được.”
“Sao lại như thế?” Trần An Vĩ khó hiểu.
Người kia lại nói tiếp “Nghe nói vị Tinh Vương kia sau đó đã một mình sử dụng nó để diệt đi thế lực thù địch. Nhưng điều đáng nói là gì ngươi biết không?”
“Là gì?” Trần An Vĩ vô thức nín thở hỏi.
Người kia không trả lời, chỉ làm động tác xoa xoa đầu ngón tay.
“Hừ!” Trần An Vĩ bất mãn, nhưng cũng ném cho hắn một túi Tinh Thạch khác.
“Đó là một Lục Tinh Cấp Thế Lực!” Người kia cười hề hề, lúc này mới ngưng trọng nói.
Hít!
Trần An Vĩ hít một ngụm khí lạnh, kiện Ngũ Tinh Hạ Phẩm Bảo Kiếm kia rốt cuộc mạnh mẽ tới cỡ nào mới có thể khiến một vị Tinh Vương một mình diệt đi một Lục Tinh Cấp Thế Lực?
Phải biết Lục Tinh Cấp Thế Lực là thế lực có Tinh Tông Cảnh cường giả tọa trấn, thực lực mạnh mẽ vượt xa Tinh Vương Cảnh không biết bao nhiêu lần, vậy mà thanh bảo kiếm đó vẫn có thể rút ngắn chênh lệch thực lực một cách dễ dàng.
Chẳng trách vị Tinh Vương kia lại sẵn sàng đổi kiện Ngũ Tinh Cực Phẩm Pháp Bảo của mình lấy thanh bảo kiếm đó.
Ban đầu Trần An Vĩ cứ nghĩ rằng người đó bị điên nên mới chấp nhận vụ giao dịch lỗ vốn như thế, nhưng mà không, thế này thì cmn lỗ chỗ nào?
Cảm thấy thông tin mình biết đã nói hết, người kia liền quay lưng rời đi, trước khi đi hắn còn tận tâm nhắc nhở “Tuyệt đối không được ra tay cướp đoạt, nếu không Giám Bảo Lưu Xa sẽ thi triển Nguyền Rủa Thuật khiến ngươi và tất cả những người liên quan lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Trần An Vĩ ngưng trọng gật đầu, vô pháp tưởng tượng ra một cỗ xe đơn sơ lại có khả năng thi triển Nguyền Rủa Thuật mạnh mẽ như vậy.
“Đúng như lời tên đó nói, cỗ Giám Bảo Lưu Xa này thực sự có khả năng thi triển Nguyền Rủa Thuật cấp bậc Thánh Tinh!” Thần Giám Phong Sát Liêm ở bên cạnh gật đầu.
Trần An Vĩ hít sâu một hơi, Thánh Tinh là cấp bậc có thể ảnh hưởng đến cả Tinh Thánh Cảnh cường giả luôn đấy!
Hắn còn đang cảm thấy cỗ xe này thần kì, lại nghe nàng cười khẩy “Nhưng đừng lo, nếu ngươi muốn cướp, bổn thần có thể dễ dàng hóa giải Nguyền Rủa Thuật của nó!”
Khẽ vỗ trán, sao hắn lại có thể quên bên cạnh mình đang có một nhân vật được xưng tụng là Thần cơ chứ?
Khẩu khí lớn như vậy, không chừng thời kì toàn thịnh, nàng còn chẳng xem nhưng thứ này vào mắt. Đến cả Mạng Lưới Truyền Tống Trận của Đan Các cũng bị nàng gọi là truyền tống trận cấp thấp cơ mà!
Không để ý tới câu nói của nàng, hắn tiến lại gần Giám Bảo Lưu Xa, nhìn qua một lượt, cảm thấy ngoại trừ một vài vật phẩm đạt tới Nhị Tinh cấp bậc ra thì những thứ khác không đáng chú ý, nhất thời khó hiểu nhìn đến hai nữ, ý muốn hỏi các nàng đã phát hiện ra thứ gì?
Chỉ thấy Ảnh Nhi lúc này đã xuất hiện bên trên một chiếc đồng hồ cát cũ kĩ, trông giống như một đồ vật trang trí của phàm nhân, hoàn toàn không nhìn ra được bất kì khí tức nào.
Ngay cả Thần Giám Phong Sát Liêm lúc này cũng chỉ về phía nó, không nhanh không chậm nói “Đây là Luân Hồi Sa Biểu, một kiện Tam Tinh Cấp Pháp Bảo!”
“Luân Hồi Sa Biểu là Pháp Bảo sử dụng một lần, có thể giúp công tử tác động đến quỹ tích thời gian trong vòng ba hơi thở, sau đó sẽ phân rã và trở về với luân hồi!” Ảnh Nhi cũng lên tiếng giải thích.
Trần An Vĩ kinh ngạc, cái đồng hồ cát nhìn qua vô hại này thực sự sở hữu công dụng nghịch thiên như vậy? Không biết có cách nào gia tăng số lần sử dụng không nhỉ?
“Tham lam! Pháp Bảo như Luân Hồi Sa Biểu là những thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu, có được một kiện đã là rất quý rồi!” Ảnh Nhi bĩu môi nhắc nhở.
Trần An Vĩ cười cười, hắn chỉ suy nghĩ như vậy thôi chứ nếu Luân Hồi Sa Biểu có thể sử dụng vô hạn lần thì những thứ liên quan tới Thời Gian Chi Lực đã không quý hiếm như vậy.
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì có các nàng bên cạnh, nếu không thì hắn đã không thể phát hiện ra một bảo vật như thế này. Còn về phần vì sao nó lại không có khí tức thì Trần An Vĩ không quan tâm lắm, có thể là do hắn còn yếu nên không cảm nhận được đi?
Không tiếp tục suy nghĩ viển vông, Trần An Vĩ bắt đầu lục tìm trong nhẫn trữ vật của hai tên Ẩn Không Trưởng Lão và Cách Không Trưởng Lão.
Vì Nguyệt Ảnh Quầy vẫn còn trong thời gian nâng cấp nên hắn đành phải sử dụng những thứ có sẵn trong người mà vừa hay, kiện nhẫn trữ vật của hai kẻ kia cũng được hắn tiện tay thu lấy trước khi những vụ nổ xảy ra nhấn chìm tất cả.
Rất nhanh Trần An Vĩ mỉm cười hào hứng, quả khổng hổ là trưởng lão của một đại thế lực, tài sản thật nhiều a…
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言