Chương 37: Ta chờ các ngươi!

“Động vào thê tử của ta, ai cho các ngươi lá gan?”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai khiến Bạch Y Khang cùng Hắc Ưng bất giác run lên, trong phút chốc, bọn hắn cảm giác như tử thần đang cận kề.

Cưỡng ép hoảng sợ trong lòng, cả hai cùng lúc gầm lên “Kẻ nào?”

Mà khi nghe thấy giọng nói ấy, Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu lại vui mừng vô cùng, ánh mắt dịu dàng nhìn lấy thân ảnh nam nhân không biết đã đứng chắn trước mặt các nàng từ bao giờ.

“Phu quân!”

“Tiểu Vĩ!”

Hai nữ cất giọng nỉ non gọi, nam nhân liền quay lại trao cho các nàng một nụ hôn trấn an. Rồi dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai tên khốn trước mặt, trong tay bắt đầu ngưng tụ Nguyên Lực.

Hai hư ảnh Long tộc dần dần xuất hiện bên cạnh hắn, giương đôi mắt lạnh lẽo đầy sát cơ nhìn lấy hai tên kia như thể nhìn một xác chết vậy.

Bất quá chỉ nhiêu đó vẫn chưa đủ để xả nỗi tức giận của Trần An Vĩ lúc bấy giờ, thê tử bảo bối của ta mà các ngươi cũng dám đánh?

Từ trong cơ thể hắn, Hồng Hỏa Vực lại xuất hiện, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cũng xuất hiện, tiếp thêm sức mạnh cho hai tôn hư ảnh Long tộc khiến cho chúng lại càng thêm dữ tợn.

Grao!!!

Không chút do dự, Lam Băng Long cùng Hồng Hỏa Long đồng loạt lao về phía Bạch Y Khang và Hắc Ưng khiến bọn hắn sắc mặt đại biến.

Nhưng với tâm cảnh của một Nhất tinh Nguyên Vương, bọn hắn rất nhanh bình tĩnh, nhanh chóng kết ấn, chém ra Nguyên Thuật mạnh mẽ nhất của mình hòng chống đỡ với hai hư ảnh Long tộc kia.

“Bạch Y Kiếm Pháp, Đệ Tam Thức: Phá Thiên Kiếm!”

“Hắc Đao Pháp, Đệ Tam Thức: Song Nguyệt Phá Nhật Trảm!”

Theo từng tiếng thét của bọn hắn, một đường Bạch Sắc Kiếm Ý cùng hai đường Hắc Sắc Đao Ý được chém tới hai tôn hư ảnh kia.

Cả hai đều là thức thứ ba trong Nguyên Thuật đặc trưng của thế lực bọn hắn. Cả hai người bọn hắn đều đã tu được ba thức trong bốn thức của nó, đủ thấy hai tên này cũng có cái gọi là thực lực.

Bất quá, trước mặt bọn chúng là một tên nam nhân lúc nào cũng thương yêu nữ nhân của mình hết mực. Hắn sẽ không cho phép bất kì ai làm tổn thương các nàng, dù chỉ là một chút cũng không được.

Vì thế Trần An Vĩ vừa ra tay đã là toàn lực, chỉ thiếu điều xuất động cả Khí Văn chi lực, tuy nhiên hắn vẫn đủ lý trí để biết đây không phải Nguyên Long Tuyền, Nguyên Lực tại nơi này chưa đủ để che giấu Khí Văn chi lực, hơn nữa hắn cũng không chắc chắn có thể giết sạch đám người này.

Ai biết được trong tay bọn chúng liệu có còn Dịch Chuyển Phù hay không? Hay thậm chí là lệnh bài truyền tống thì sao? Lúc đó để lộ thân phận sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng mà lũ khốn này không cần dùng Khí Văn chi lực cũng đã đủ. Bởi vì ngay sau lưng hắn, hư ảnh Tam Túc Kim Ô tạo thành từ Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đã xuất hiện từ bao giờ.

Grao!!! Óooooo!!!

Lăm Băng Long, Hồng Hỏa Long và cả Tam Túc Kim Ô nhìn thấy thế công đang tới, liền không chần chừ mà hung hăng lao tới, xé toạc chúng làm trăm mảnh. Rồi vẫn lấy thế công không thể cản mà lao tới hai tên kia.

“Không ổn!!!” Nhìn thấy hai tôn cự long cùng một tôn Tam Túc Kim Ô vẫn lao về mình thì cả hai đều biến sắc, bọn hắn muốn điều động thân pháp của bản thân tránh thoát khỏi quỹ đạo của hai tôn cự long và con Tam Túc Kim Ô kia.

Nhưng ngay khi bọn hắn định chạy thì một luồng sức ép đã ập xuống đầu hai người, khiến bọn chúng không thể di chuyện dù chỉ một chút, cả hai càng tuyệt vọng hơn khi chứng kiến Nhất tầng Ý của mình bị hủy diệt trong nháy mắt. Hoàn toàn không có sức kháng cự.

“Chạy?” Trần An Vĩ thốt ra một tiếng hờ hững rồi biến mất, lần xuất hiện tiếp theo đã là sau lưng Bạch Y Khang.

Phốc!

Trên thân thể Bạch Y Khang bỗng dưng xuất hiện một vết chém sâu hoắm, thấy rõ cả xương trắng bên trong. Nhưng kì lạ là lại không có máu chảy ra, bởi vì một phần đã bị đốt sạch, phần còn lại đã đóng thành băng khối.

Mà sau lưng hắn, Trần An Vĩ vừa thản nhiên thu tay lại, trên tay vẫn còn đang cầm một thanh Băng Hỏa Kiếm tạo thành từ Băng Hỏa Luân Hồi Diễm.

“Aaaaaa…” Tiếng thét the thé thảm thiết vang lên, Bạch Y Khang vừa thét vừa vùng vẫy trong tuyệt vọng. Bởi vì lúc này từ vị trí vết chém khi nãy, băng và hỏa đã lan ra khắp cơ thể hắn.

Băng và Hỏa cùng lúc thiếu đốt và đóng băng từng tấc từng tấc da thịt trên cơ thể hắn, khiến hắn chỉ muốn chết đi cho xong. Mà Hắc Ưng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì khiếp đảm linh hồn.

“Xin… xin ngươi… xin ngươi hay giết ta…” Bạch Y Khang cố chống chịu cơn đau tê tâm liệt phế đến từ Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, cố gắng thều thào nói.

Nhưng dường như Trần An Vĩ không hề để ý tới hắn, đôi mắt lạnh lẽo của hắn lúc này đang nhìn lấy Hắc Ưng, khóe môi khẽ nhếch “Bây giờ… tới lượt ngươi!”

Ở phía hai nữ Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu, hai nữ nhân giống nhau như đúc lúc này từ phía sau bước đến đứng song song với hai nữ.

Lục Thanh Vân nhìn thấy hai nữ nhân này thì như có như không mà cười cười nhìn hai nàng, khiến hai cô nàng ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Như chợt nhớ ra điều gì, Tuyết Mi mới lắp bắp nói “Hắn… hắn nhờ ta đem thứ này đến cho hai người.”

Dứt lời nàng phất tay một cái, hai viên Hoàn Mệnh Đan đã bay về phía hai nữ. Đây là hắn đạt được từ Hệ Thống, ngay từ khi hắn nhìn thấy hai nữ bị đám người Bạch Y Kiếm Tông và Hắc Đao Môn bao vây rồi bị đánh chật vật thì hắn đã ngay lập tức mở Nguyệt Ảnh Quầy, tốn không ít Nguyệt Ảnh Tệ mua về những viên Thiên cấp Hạ phẩm Đan Dược – Hoàn Mệnh Đan này.

Lý do vì sao hắn không dùng Phục Mệnh Thiên Mộc ư? Bởi vì bây giờ không tiện, thứ nhất vì hắn chưa hoàn toàn luyện hóa Phục Mệnh Thiên Mộc.

Lần trước hắn có thể mượn nhờ năng lực của nó để chữa trị cho hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi là do nó được Hệ Thống trấn áp từ trước.

Chứ thử thay thế Phục Mệnh Thiên Mộc bằng Hỗn Độn Thuộc Tính hay chỉ cần một loại Dị Thuộc Tính cao cấp khác là thì còn lâu hắn mới điều động dễ dàng như vậy. Càng đừng nói tới việc hoàn toàn luyện hóa.

Thứ hai là bởi vì điều trị cho hai nữ bằng Phục Mệnh Thiên Mộc cần có thời gian, không giống như Đan Dược có công dụng tức thời như Hoàn Mệnh Đan, Mộc Hệ Nguyên Thuật có tác dụng trị thương đều cần có một khoảng thời gian để phát huy tác dụng.

Trong thời gian đó, hắn sẽ không thể phân tâm chiến đấu, như vậy chẳng khác nào đưa cả hắn và mấy nữ vào tình trạng nguy hiểm? Vì thế, Trần An Vĩ quyết định mua Hoàn Mệnh Đan cho nhanh. Nguyệt Ảnh tệ có thể kiếm lại được, nhưng mấy nữ mà xảy ra chuyện gì thì hắn có chết trăm mạng cũng không đủ.

“Hoàn Mệnh Đan?” Hai nữ khi nhìn thấy chúng thì liền kinh ngạc, bởi vì lực lượng sinh mệnh toát ra từ hai viên đan dược này cực kì nồng đậm. Lục Thanh Vân do đã từng sử dụng Hoàn Mệnh Đan từ trước nên biết rõ nó có công dụng như thế nào.

Lúc này đây khi nhìn thấy hai viên Hoàn Mệnh Đan này còn cao cấp hơn viên lúc đó nàng sử dụng thì cực kì bất ngờ.

Mà Hàn Mộng Nhu cũng bất ngờ không kém, nàng cũng từng theo phụ thân đi đến hội đấu giá của Vạn Bảo Các, cũng từng nhìn thấy Hoàn Mệnh Đan, nhưng chúng lại không có được lượng sinh mệnh lực nồng đậm nhưu thế này.

Phải biết là Hoàn Mệnh Đan dù chỉ là Thiên cấp Hạ phẩm Đan Dược, nhưng nó lại có công dụng chữa trị tức thời. Tức là dù ngươi có đang thoi thóp, thì một viên Hoàn Mệnh Đan cũng có thể khiến ngươi lập tức sinh long hoạt hổ. Nếu không được thì hai viên a…

Chính vì thế mà giá của nó ở Vạn Bảo Hội cũng không hề rẻ, hơn nữa nguyên liệu luyện chế ra nó cũng cực kì khan hiếm. Vì thế khi thấy hắn vậy mà không tiếc đưa cho mình thứ quý giá như vậy, trong lòng hai nữ như được nếm mật, ánh mắt nhìn về hắn lại càng thêm ôn nhu.

Mà Tuyết Nhi cùng Tuyết Mi thấy vậy, cũng bất giác sinh ra đồng cảm, lúc hắn đưa cho các nàng không phải chỉ có hai viên đâu, mà là tận sáu viên lận. Các nàng cũng bị hắn hù cho một phen khiếp vía.

Hoàn Mệnh Đan dù là ở Tông cấp thế lực như Tuyết Vực Cung của các nàng cũng thuộc vào dạng hiếm, dù rằng Tuyết Vực Cung các nàng cũng có Luyện Đan Sư, nhưng một người thì khó nuôi nổi cả Cung, nên mỗi tháng các nàng chỉ được phân phát một người một viên mà thôi.

Hắn cùng lúc lấy ra sáu viên, lại còn là hàng cực phẩm trong tinh phẩm, hơn nữa còn không hề nháy mắt dù chỉ một cái khi đưa cho các nàng, làm sao các nàng không rung động.

A, nam nhân tốt thì không thiếu, nhưng nam nhân vừa tốt vừa không keo kiệt bủn xỉn, lại biết chi tiền vì nữ nhân của mình thì mấy ai được như hắn a… Nam nhân như vậy, mới đáng để các nàng phó thác cả đời.

Thế là, bất giác, có đến bốn vị giai nhân tuyệt sắc cùng lúc dịu dàng nhìn lấy bóng lưng của nam nhân đang vì các nàng mà một mình đại khai sát giới, đánh cho Hắc Đao Môn và Bạch Y Kiếm Tông tan cửa nát nhà.

Mà Trần An Vĩ thì lúc này đang nâng lên thanh Băng Hỏa Kiếm của mình, tiện tay chém nhẹ một cái.

Phốc!

Hắc Ưng đương nhiên là không thể né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn một bên vai của mình bị gọt xuống, ngay lập tức lại một khung cảnh quen thuộc diễn ra. Cả cơ thể cao to lực lượng của hắn lập tức bị Băng Hỏa Luân Hồi Diễm bao trùm.

“Aaaaaaaa…” Tiếng hét tê tâm liệt phế lại vang lên, dù cho Hắc Ưng hắn có kiên cường tới mức nào, thì đây cũng là lần đầu tiên hắn “được” trải nghiệm cảm giác này.

“Tên khốn… ngươi chờ đó… sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi!!!” Hắc Ưng và Bạch Y Khang bị Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đốt cho tan xương nát thịt, miệng thều thào gào rống.

Nhưng, đó chưa phải tất cả, khi chính mắt bọn chúng nhìn thấy những tên đồng bọn cùng thế lực, từng người từng người một bị Lam Băng Long và Hồng Hỏa Long cùng Tam Túc Kim Ô xé nát.

Rồi ánh mắt bọn hắn đồng loạt hướng về phía nam nhân trước mặt. Lúc này đây, hắn như một vị tử thần cao cao tại thượng, hờ hững gặt hái đi những sinh mệnh nhỏ bé của bọn hắn, dễ dàng như bóp nát một con kiến vậy.

Bọn hắn xin thề, là từ lúc sinh ra tới giờ, chưa bao giờ bọn hắn lại cảm thấy khiếp sợ và bất lực như vậy.

Cơ mà, rất nhanh thôi, bọn hắn sẽ không bao giờ cảm nhận được điều đó nữa. Bởi vì lúc này, Trần An Vĩ đã nâng lên một cánh tay, từ trong cơ thể, một thành sức mạnh nữa lại bộc phát, chấn áp bọn hắn đến cực điểm.

“KHÔ…” Chưa kịp la hết câu, cả hai đã nhanh chóng bị Hồng Hỏa Vực nghiền nát.

Trong tình trạng bị Băng Hỏa Luân Hồi Diễm luân phiên thiêu đốt rồi đóng băng cơ thể, bọn hắn làm sao chống lại Hồng Hỏa Vực với ba thành sức mạnh? Vì thế, ngay khi thành sức mạnh thứ ba bộc phát, cả hai đã nhanh chóng nổ thành bọt máu.

Đúng vậy, ngay khi tiếp nhận truyền thừa và đạt được Hỗn Thế Nguyên Long Tâm, Hồng Hỏa Vực của hắn đã lập tức đạt được thành sức mạnh thứ ba, đồng nghĩa với việc chỉ còn bảy thành sức mạnh nữa là hắn đã có Hồng Hỏa Vực chân chính.

Bất quá, điều đó cũng chỉ khiến hắn vui mừng được một chút, vì Ảnh Nhi đã nói, Vực cũng chia ra làm nhiều tầng. Hồng Hỏa Vực của hắn bây giờ cho dù có đạt đủ mười thành sức mạnh, thì mới chỉ được coi là một tầng Vực.

Bên ngoài vũ trụ rộng lớn kia, không biết có bao nhiêu tuyệt đỉnh yêu nghiệt sở hữu số tầng Vực lớn hơn hắn. Hơn nữa, việc bản thân hắn đạt được Hỗn Thế Nguyên Long Tâm hẳn là sẽ mang lại cảm ứng cho Long tộc.

Vì thế hắn càng phải cố gắng nhiều hơn, không thể vì chút thành tựu này mà kiêu ngạo. Hắn sẽ không quên cái cảnh ngày đó mình bị một tên Bán Bộ Nguyên Tông cảnh truy sát cho thừa sống thiếu chết. Để rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc luyện ra thành sức mạnh thứ hai của Hồng Hỏa Vực.

Nếu như lúc đó Hàn Vô Nhất cũng có một loại lực lượng tương đương Vực của hắn thì sao? Lúc đó, chỉ sợ cho dù phụ thân hắn ra mặt cũng không thể khiến Hàn Vô Nhất e sợ.

Trở lại phía bên này, ngay khi hắn vừa diệt sát hai tên đệ tử thiên tài của Hắc Đao Môn cùng Bạch Y Kiếm Tông, thì cường giả hai bên đã hận không thể lập tức lao xuống truy cùng diệt tận tên tiểu tử này.

Nhưng lại e ngại vị Nguyên Tông cảnh duy nhất tại quảng trường lúc này, bởi vì trong trận đấu còn có hai đệ tử của Tuyết Vực Cung, mà xem ra quan hệ giữa hai nàng và tiểu tử kia có vẻ không tệ.

Hiển nhiên tình hình chiến đấu phía dưới lúc này không còn bị hạn chế như ở Nguyên Long Tuyền, cho nên toàn bộ trận đấu đã được Lưu Ảnh Trận truyền về.

Điều này cũng khiến vô số cường giả xôn xao, những thứ tên tiểu tử kia sử dụng, tùy tiện lấy ra một thứ cũng khiến vô số người máu chảy đầu rơi. Dị Thuộc Tính, Hoàn Mệnh Đan, cỗ lực lượng kì lạ kia…

Với kiến thức của bọn hắn vậy mà cũng chỉ có thể nhìn ra Băng Hỏa Luân Hồi Diễm là Dị Thuộc Tính mà không thể nhìn ra sâu hơn. Bất quá… vẫn có người ngoại lệ.

“Kia là… Hỗn Độn Thuộc Tính?” Tuyết An khi nhìn thấy hắn sử dụng Băng Hỏa Luân Hồi Diễm thì kinh ngạc, tên này từ đâu có được thứ này?

Nhưng càng khiến nàng kinh ngạc hơn chính là cỗ lực lượng kia, hình như… là Vực? Tên này… rốt cục là quái thai gì? Vừa là Khí Văn Sư, vừa có Vực, vừa sở hữu Hỗn Độn Thuộc Tính? Bất kể là thứ gì, một khi lộ ra sợ rằng hắn phải đối mặt với hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Đáng thương cho một vị Nguyên Tông cảnh cường giả, tâm cảnh vững chắc như bàn thạch, thế nhưng bây giờ lại vô tình chú ý tới một tên nam nhân, mà không hề biết rằng Tuyết Vực Chung Tình Công đã kích hoạt.

Trở lại phía dưới, ngay lúc hắn diệt sát hai tên Hắc Ưng và Bạch Y Khang thì sĩ khí của Hắc Đao Môn và Bạch Y Kiếm Tông lập tức giảm xuống cực điểm. Kẻ mạnh nhất của bọn hắn còn không đấu lại tên này thì làm sao bọn hắn có sức kháng cự.

Thế là trong suy nghĩ đám người bất giác hiện lên một chữ “Chạy!”

Bất quá, đã động vào thê tử bảo bối của Trần An Vĩ, nào có lý hắn sẽ thả các ngươi đi.

Lam Băng Long, Hồng Hỏa Long và Tam Túc Kim Ô như thấu hiểu tâm tình của chủ nhân, chúng càng hung hăng càn quấy lao vào đám người, xé toạc từng tên một thành mảnh nhỏ.

Mà sức ép từ Hồng Hỏa Vực cũng lan tới khiến bọn hắn càng thêm bất lực, chỉ có thể giương đôi mắt tràn đầy căm hận nhìn lấy hắn, cuối cùng tất cả đều hóa thành bọt máu.

Hắc Đao Môn, Bạch Y Kiếm Tông toàn diệt!

Mấy nữ thấy cảnh này, nhìn lấy thân ảnh nam nhân vì các nàng mà một mình đại chiến hai bên đệ tử, thì tâm tình rung động cực điểm, hận không thể lập tức hòa vào làm một với hắn.

Mà Trần An Vĩ như cảm nhận được điều gì, liền hướng mắt về một phía, dùng khẩu hình miệng nói một câu, rồi nhếch mép cười, quay lưng bỏ đi.

Đám người ở trên khi nhìn thấy hành động ngông cuồng đến cực điểm này của hắn thì giật giật khóe miệng, tên tiểu tử này… Ngươi diệt đi đệ tử của người ta, chẳng phải nên tìm cách chạy trốn sao? Lại còn chủ động khiêu khích bọn hắn?

“Làm càn!” Bạch Tôn và Hắc Minh đồng loạt đập bàn một cái, đôi mắt đỏ ngầu đầy rẫy sát cơ khóa chặt lấy thân ảnh của tên tiểu tử ngông cuồng vừa mới nói ra câu nói kia.

Tận mắt chứng kiến đám đệ tử mình dốc lòng bồi dưỡng chết dưới tay một tiểu bối, bọn hắn làm sao có thể không tức giận. Tranh đấu thì phải có mất mát, điều này đương nhiên bọn hắn hiểu.

Nhưng đó là nếu như tên tiểu tử kia không khiêu khích bọn hắn. Bởi vì thân là cường giả, thần thức không phải dạng tầm thường, ai cũng thừa biết câu nói mà hắn nói chính là…

“Ta chờ các ngươi!”

冷私夜 x 白蓮花

-------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành! Cảm ơn sự ủng hộ của các vị!

Cảm ơn đạo hữu hongminh366 đã ủng hộ KP cho tại hạ!

冷私夜 x 白蓮花