Chương 368: Giai nhân giận dỗi

“Tinh! Chúc mừng ký chủ đoán ra được bí mật của Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp, nhận được phần thưởng 10 vé Nguyệt Ảnh Hy Vọng, 1 lần triệu hoán Công Pháp bất kì!”

“Ký chủ có thể kích hoạt truyền tống bất kì lúc nào!” Thanh âm vô cảm của Hệ Thống vang lên khiến Trần An Vĩ giật mình.

Hắn chỉ mới suy đoán, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng mà Hệ Thống đã xác nhận hoàn thành rồi? Chắc hẳn là Hệ Thống cũng giống như Ảnh Nhi, không cần nói cũng biết trong đầu hắn suy nghĩ gì đi?

Mặc dù nhiệm vụ Hệ Thống nói đến bên trong khu vực này có thể xuất hiện cơ duyện, nhưng đối với hắn việc tìm thấy kho lưu trữ ký ức của bà cả ở nơi này mới thực sự là cơ duyên của hắn.

Đúng vậy!

Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp sở dĩ có thể phản chiếu hình ảnh của Lục Thanh Vân qua nhiều chiều không thời gian khác nhau chính là vì nó có khả năng lưu giữ ký ức của nàng.

Đã từng nghe qua hai tên kia từng nói, Thời Không Điện Chủ – cũng tức là bảo bối của hắn mỗi lần đi lịch kiếp đều sẽ tự xóa ký ức của bản thân, sau khi lịch kiếp xong cũng hoàn toàn không nhớ gì về kiếp sống vừa trải qua.

Nhưng Trần An Vĩ lại không tin những thứ như ký ức thực sự có thể bị xóa nhòa.

Ngay cả ở tiền kiếp, y học hiện đại cũng có thể khiến một người mất trí nhớ khôi phục lại phần nào ký ức. Điều này chứng tỏ, ký ức không thể hoàn toàn bị xóa bỏ, cũng đồng nghĩa với việc hắn vẫn có thể giúp nàng nhớ lại kiếp sống mà nàng đã cùng hắn trải qua.

Tới nay nhìn thấy Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp, Trần An Vĩ lại càng thêm chắc chắn rằng bản thân thực sự có thể làm được điều kia.

Việc còn lại chỉ là tiếp tục cố gắng cho tới khi tu vi, thực lực, thân phận ngang hàng hoặc thậm chí cao hơn nàng, lúc đó hắn có thể gặp lại Lục Thanh Vân rồi!

Dù nguyên do thực sự nàng đặt Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp ở nơi này vẫn là một dấu chấm hỏi, nhưng Trần An Vĩ cũng không mấy để tâm.

Cũng có thể nàng tự mình đặt nó ở đây, cũng có thể do Không Nhi ra tay, dù sao thực lực của một Thời Không Điện Chủ chắc chắn không phải tầm thường, bên cạnh lại có một trợ thủ đắc lực như vậy, việc đặt một tòa tháp không rõ đẳng cấp bên trong Thái Dương Vũ Trụ hẳn không phải việc gì khó.

Đương lúc muốn tiếp tục tìm hiểu ký ức qua nhiều kiếp sống của thê tử bảo bối, Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp đột nhiên chấn động, vô tận Thời Không Chi Lực không biết từ nơi nào hội tụ mà về, bao quanh lấy Trần An Vĩ.

Không để hắn kịp thời phản ứng, Trần An Vĩ đã bị truyền tống ra bên ngoài.

“Không thể!” Hai mắt trợn tròn khi nhìn thấy Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp dần mờ nhạt rồi biến mất ngay trước mắt mình, Trần An Vĩ không cam lòng siết chặt nắm tay.

Xem ra việc hắn tiến vào Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp đã bị ai đó phát hiện, vì vậy mơi cưỡng chế đem hắn truyền tống ra ngoài, sau đó lại truyền thống tòa tháp đi nơi khác.

Về phần ai đó là ai, chắc hẳn không cần nói cũng biết rồi.

Thu xếp lại tâm trạng của mình, Trần An Vĩ không tiếp tục nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, ngược lại bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo của mình.

Sau khi Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp biến mất, vùng không gian loạn lưu bao quanh nó cũng đồng dạng tan biến, chỉ để lại cho Trần An Vĩ một thứ mà hắn và Từ Vân Kính đang tìm kiếm.

Mảnh phong ấn thứ ba – vỏ kiếm.

Trần An Vĩ không chậm trễ thu lấy chiếc vỏ kiếm này, lại tiếp tục lên đường tìm kiếm mảnh phong ấn cuối cùng.

Vốn kế hoạch của hắn ban đầu chỉ là giải cứu Từ Vân Kính khỏi tình huống nguy hiểm, nhưng không ngờ kẻ địch của nàng lại có tu vi cao hơn hắn tận tám đại cảnh giới khiến tình huống hung hiểm hơn tưởng tượng của hắn.

Nếu không nhờ Từ Vân Kính trước đó bạo phát lực lượng khiến hư không loạn lưu phát nổ làm kẻ thù trọng thương, hắn lại dùng chút mưu mẹo khiến nó phát nổ thêm vài lần nữa, thì hiện tại hắn không những không cứu được nàng, còn phải bỏ mạng tại nơi này.

Thêm cả tình trạng hiện tại, khi Hắc Ám Nguyên Lực được khai mở, kích hoạt hiệu quả ăn mòn của nó, Trần An Vĩ gần như bắt buộc phải tìm cách khai mở Quang Minh Nguyên Lực, nếu như không muốn bản thân luôn trong trạng thái kích hoạt Bạo Huyết Cuồng Long.

“Đúng rồi, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Từ Vân Kính lúc này đột nhiên truyền âm hỏi.

Nàng không biết khung cảnh bên ngoài ra sao, nhưng có thể cảm nhận được hắn vẫn còn ở vị trí cũ, hơn nữa còn không có ý định trở về An Nam Tinh Cầu, nên mới thắc mắc.

“Ta có việc đi ngang nơi này, cảm nhận được nàng đang gặp nguy hiểm nên tiến vào!” Trần An Vĩ cười, cũng không nói lý do thật sự cho nàng.

Từ Vân Kính trầm mặc, cái gì gọi là đi ngang nơi này? An Nam Tinh Cầu cách Vạn Kiếm Môn cả vài năm ánh sáng, ngay cả nàng còn phải đi mất mấy tháng thời gian, một Nguyên Quân mới đột phá như hắn phải đi tới chừng nào?

“Hừ! Xem ra ngươi vẫn không tin tưởng ta!”

Đột nhiên bên tai lại vang lên âm thanh hờn dỗi của giai nhân, Trần An Vĩ chỉ biết vuốt mũi cười trừ.

“Đừng giận, đợi khi nào mọi chuyện kết thúc, ta sẽ giải thích cho nàng!” Hết cách chỉ còn biết truyền âm vào, nhẹ giọng nói.

“Hừ! Giải thích? Ngươi thậm chí còn không cho ta ra ngoài! Chẳng phải là sợ ta nhìn thấy thứ không nên thấy sao?” Bên trong Nguyên Hải truyền lại tiếng tức giận, Từ Vân Kính hừ lạnh.

“Ách…” Trần An Vĩ khóe miệng giật giật, trong lòng lại có chút chột dạ nên không biết phải nói gì.

“Hihi, công tử bị giai nhân giận rồi!” Ảnh Nhi lơ lửng bên cạnh Trần An Vĩ nhìn thấy sắc mặt hắn nghệt ra như một tên đần độn liền bật cười khúc khích, không ngờ một tên sát tinh với nữ nhân như hắn cũng có ngày bị nữ nhân giận.

“Thôi được rồi!” Trần An Vĩ hết cách, chỉ đành để nàng ra ngoài.

Thực ra, trong chuyện này cũng không thể trách Từ Vân Kính không hiểu chuyện.

Từ Vân Kính tự mình trở thành lực lượng của Trần An Vĩ, bản thân vốn đã trở thành một phần của hắn, trong lòng sớm đã xem hắn như người quan trọng giống như Quang Nhi và tỷ muội Quang Ám Tiên Quốc.

Vậy nên hành động giấu đầu hở đuôi này của Trần An Vĩ chẳng khác nào xem nàng như người ngoài, bị nàng nổi giận cũng là điều dễ hiểu.

“Ngươi…” Nhìn thấy tình trạng hiện tại của Trần An Vĩ, Từ Vân Kính vô thức lấy tay che miệng, hai mắt ẩn chứa sự lo lắng và áy náy, khóe mắt còn ẩn ẩn lệ nóng chực chờ tuôn rơi.

Trước đó khi nhìn thấy tình cảnh bên trong Nguyên Hải của hắn, nàng cứ nghĩ như vậy đã là rất tồi tệ, nhưng không, hiện tại nàng mới hiểu được như thế nào mới gọi là tồi tệ!

Sinh cơ tán loạn, thọ nguyên thụt giảm.

Là những từ ngữ mà nàng dùng để miêu tả tình trạng của hắn hiện tại. Mà tất cả những gì hắn đang phải gánh chịu, đều là do nàng.

“Ngoan, không phải lỗi của nàng!” Trần An Vĩ biết trước phản ứng của nàng, liền ôm lấy giai nhân, vuốt ve mái tóc đen tuyền của nàng như an ủi, lời nói lại nhẹ như lông hồng, như thể chẳng phải việc gì to tát.

“Nhưng ngươi… ta…” Từ Vân Kính lo lắng không thôi, đến lời nói cũng lộn xộn luôn rồi.

“Không sao, do Công Pháp ta tu luyện mà thôi, hiện tại việc cần làm là giải phong ấn cho Quang Ám Tiên Quốc các nàng!” Trần An Vĩ nhẹ giọng mỉm cười, an ủi tiểu giai nhân trong lòng.

Từ Vân Kính mím môi, nhỏ giọng nói “Ta… ta trách lầm ngươi rồi!”

“Cái gì cơ? Ta nghe không rõ!” Trần An Vĩ nghe thấy nhưng lại giả vờ không nghe, vô sỉ hỏi.

“Ngươi… không có gì!” Từ Vân Kính ngượng quá hóa giận, vội vàng đẩy hắn ra rồi biến thành một đạo hắc ám chui vào trong người hắn.

“Bảo bối, tới lúc đó vẫn cần nàng thuyết phục Quang Nhi a!”

Vào bên trong Nguyên Hải, bên tai lại vang lên giọng nói của nam nhân, Từ Vân Kính bĩu môi “Ai là bảo bối của ngươi, rõ ràng vẫn coi người ta là người ngoài!”

Bibi… bô bô…

Tam Đạo Hắc Ám thấy nàng tức giận, ba tiểu nữ hài đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lon ton chạy đến gần, bi ba bi bô liên tục như đứa trẻ tập nói.

“Ta không sao, ba người các muội mau đi tu luyện đi, sớm ngày khai mở linh trí để còn giúp hắn!” Nhìn ba tiểu nữ hài vì mình tức giận mà liên tục diễn trò chọc cười, Từ Vân Kính ngược lại không thèm để ý tới tên nào đó mà lên tiếng khuyên nhủ.

Trong người tên này có Chiến Y, Sát Ý và đủ các loại Vực do các loại Nguyên Lực Thuộc Tính tạo ra, cảm thấy ba tiểu nha đầu này không có gì làm nên nàng đã thay hắn giao cho Tam Đạo Hắc Ám tu luyện Chiến Ý, Sát Ý và Không Gian Vực.

Chờ khi nào tên đó cần sử dụng thì chỉ cần sử dụng là được.

Trần An Vĩ không biết mình vừa nhặt được bảo bối, nhờ sự chỉ đạo của nàng mà ba loại lực lượng này của hắn bắt đầu gia tăng không ngừng.

Hắn chỉ cảm thấy hiểu lầm đã được giải quyết, bản thân lại tiếp tục lên đường.

Dựa theo vị trí trên bản đồ mà Quang Ám Quốc Chủ để lại, mảnh phong ấn thứ tư hiện tại đang ở một vị trí cách hắn không gần cũng không xa.

Nói như vậy là bởi tốc đô di chuyển trung bình của một Nguyên Quân Cảnh thông thường khoảng 1 ngày ánh sáng trong 1 ngày thời gian.

Còn vị trí của mảnh phong ấn thứ tư này lại ở một vị trí cách hắn 300 ngày ánh sáng, cũng tức là nếu muốn đến được nơi đó, một Nguyên Quân Cảnh bình thường sẽ phải tốn gần một năm thời gian.

Nhưng đối với Trần An Vĩ thì khác.

Trừ bỏ Tốc Văn hiện tại không thể sử dụng, hắn vẫn còn có Dị Lôi – Kinh Lôi Chiến Giáp, Dị Kim – Hoàng Kim Sát Thiên Dực có thể gia tăng tốc độ, rút ngắn thời gian xuống còn hai phần ba nhưng như vậy vẫn cần mất 200 ngày mới có thể tới nơi.

200 ngày thời gian đối với Nguyên Quân Cảnh mà nói thì không đáng kể, tuy nhiên đây cũng không phải khoảng thời gian ngắn, chỉ tính riêng di chuyển mà tốn nhiều thời gian như vậy, trong quá trình di chuyển còn phải đề phòng nhiều biến số trên tinh không vô tận này, Trần An Vĩ không nghĩ tự mình di chuyển là cách hay.

“Kính Nhi, nàng biết chi nhánh gần nhất của Đan Các hay Vạn Bảo Hội không?” Trần An Vĩ nghĩ đến các đại thế lực đều có Mạng Lưới Truyền Tống Trận, liền hỏi.

Hắn chỉ cần có thể sử dụng Mạng Lưới Truyền Tống Trận truyền tống tới nơi nào đó gần hơn một chút là được, như vậy tiết kiệm được không ít thời gian di chuyển.

Cộng thêm, Từ Vân Kính ngao du ngoài tinh không lâu như vậy, chắc hẳn cũng biết một vài địa điểm lớn, hiện tại có thể hỏi nàng.

“50 ngày ánh sáng về phía bắc, Đan Các!” Bên trong Nguyên Hải liền truyền ra thanh âm lạnh lùng của giai nhân.

“Ách… vẫn còn giận sao?” Trần An Vĩ vuốt mũi, bất quá vẫn là nhanh chóng theo sự chỉ dẫn của nàng mà gia tăng tốc độ.

Thời gian thấm thoắt trôi…

“Tiểu thư, đây đã là sự vụ cuối cùng của Đan Các!”

Bên trong một căn phong xa hoa lộng lẫy nhàn nhạt mùi hương thanh mát của đan dược, có một vị tuyệt sắc giai nhân đang chăm chú nhìn xuống đống tài liệu được đặt gọn gàng trên bàn.

Phía sau nàng lại có thêm ba vị giai nhân khác cũng có dung nhan không hề thua kém.

Các nàng đều là những mỹ nhân vạn năm có một, từ khí chất đến dung mạo đều thuộc vào hàng cực phẩm.

Nếu có người đứng ở đây, hắn sẽ may mắn được chứng kiến một bữa tiệc nhan sắc.

Quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, lãnh diễm vô song, ôn nhu thuần thục là bốn mĩ từ dùng để miêu tả bốn người này, cũng là đại diện cho khí chất đặc trưng của mỗi người.

Bất quá, sẽ không ai có thể có may mắn như vậy.

Bởi vì căn phòng mà bốn vị giai nhân này đang ở, là một trong những cơ mật quan trọng của Đan Các.

Trong đó, người đang ngồi trước đống tài liệu trên bàn không ai khác chính là tiểu thư thế hệ này của Đan Các – Âu Dương Kỳ Hân.

Ba người còn lại, không cần nói cũng có thể đoán ra, chính là ba vị Phó Các Chủ của Đan Các, và dĩ nhiên Á Huyền Ngân là một trong số đó.

“Ba vị tỷ tỷ, ta nói tại sao các người không trở thành Các Chủ?” Âu Dương Kỳ Hân nằm dài trên bàn sau khi xử lý xong sự vụ cuối cùng, ánh mắt bất mãn nhìn lấy ba vị Phó Các Chủ sau lưng mình, u oán hỏi.

“Tiểu thư nói đùa rồi, Các Chủ vốn muốn truyền vị trí này cho ngươi, ba người bọn ta chỉ cần phụng mệnh là được!” Một vị Phó Các Chủ mặc cung trang xanh nhạt, khí chất lãnh diễm lạnh nhạt nói.

Vị Phó Các Chủ còn lại nhẹ gật đầu, không nói gì cũng chẳng làm ra bất kì động tác nào, nhưng dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng lại khiến người ta không nhịn được mà nhìn lâu thêm một chút.

“Tiểu thư cũng biết ta chỉ yêu thích luyện đan, đối với vị trí Các Chủ không có hứng thú!” Á Huyền Ngân mỉm cười nói.

“Các ngươi… tại sao lại đổi xưng hô hết rồi?” Âu Dương Kỳ Hân biệt khuất, hết cách chỉ có thể đổi đề tài.

“Ách…” Ba vị Phó Các Chủ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Ngày thường tuy rằng bốn người xem nhau là tỷ muội, quan hệ cũng là cực kì thân thiết nhưng Đan Các có quy củ của Đan Các, phàm là lúc làm việc, xưng hô phải tương xứng.

Nếu ba người các nàng không làm gương, vậy thuộc hạ phía dưới tất sẽ loạn!

“Tiểu Hân, bọn ta biết vị trí Các Chủ khó làm, nhưng mà các tỷ chỉ ham mê luyện đan, thực sự không có hứng thú với nó. Mà muội thân là đệ tử của Các Chủ, cũng không thể cô phụ sự kỳ vọng của người có đúng không?” Đến lúc này, ba người cũng chỉ biết nhẹ giọng khuyên nhủ.

Âu Dương Kỳ Hân thở nhẹ một hơi, nếu như nàng không hiểu các vị tỷ tỷ này của mình, không chịu thỏa hiệp thì nào có chuyện ngồi ở đây chứ?

Ong!

Bất chợt lúc này, Long Phượng Đỉnh mà nàng để trong nhẫn trữ vật đột nhiên rung động, lần này lại càng là mãnh liệt vô cùng.

Mà không chỉ vậy, nhìn thấy sắc mặt của Á Huyền Ngân, nàng liền biết suy đoán của mình là đúng.

Nói ra thì, đây không phải lần đầu tiên Long Phượng Đỉnh rung động và Á Huyền Ngân mừng thầm như vậy.

Thực ra mọi chuyện bắt đầu từ gần một tháng trước.

Long Phượng Đỉnh cũng rung động như thế này, nhưng mỗi lần nó chỉ rung một chút rồi lại im ắng.

Ban đầu nàng cũng không nghĩ nhiều mà cho đó là rung động bình thường, nhưng trải qua nhiều ngày, tần suất rung động của nó ngày càng nhiều hơn mà Á Huyền Ngân cũng bắt đầu có biểu hiện lạ thường.

Không thể không nói điều này làm nàng chú ý.

Á Huyền Ngân chỉ có cảm xúc vui vẻ đến hạnh phúc như vậy khi ở cùng nam nhân kia. Mà Long Phượng Đỉnh của nàng, cũng chỉ khi nào hắn xuất hiện mới rung động như vậy.

“Rốt cuộc… tại sao hắn lại ở đây…”

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言