Chương 362: Đột phá chưa lâu...

“Tiểu nha đầu, vì sao ngươi lại nói giúp ta?” U Linh Quỷ Huyết vẫn giữ nguyên hình dạng tiểu quỷ mà lơ lửng bên cạnh Huyết Hương đang tu luyện, giọng nói êm tai mà đầy tò mò vang lên.

Trước đó rõ ràng nam nhân của nha đầu này có thể một tay trấn áp nàng cực kì dễ dàng nhờ thứ được gọi là Huyết Vực tám phần mười kia, nhưng nha đầu này vậy mà lại nói giúp nàng, còn tạo cho nàng cơ hội rời đi.

Điều này khiến nàng cảm thấy thắc mắc, chẳng phải nàng ấy muốn luyện hóa nàng sao?

Huyết Hương mở ra đôi mắt phượng, Huyết Lực lượn lờ quanh thân liền được thu hồi, mỉm cười nhìn tôn tiểu quỷ trước mặt “Muội giúp tỷ cũng coi như là giúp bản thân nên tỷ đừng quá để ý!”

“Giúp bản thân?” U Linh Quỷ Huyết vẫn cảm thấy ngờ vực.

Huyết Hương nhẹ gật đầu “Trước khi giải đáp thắc mắc của U Linh tỷ, muội muốn hỏi, tỷ cảm thấy ta và các tỷ muội thế nào?”

“Tên ta không phải U Linh mà là Huyết Mộng.” Huyết Mộng lúc này mới chú ý tới chúng nữ đang luận bàn gần đó, lại chú ý tới nha đầu bên cạnh, nhất thời lâm vào trầm tư.

Không thể không nói tên nam nhân kia quả thực rất may mắn, chúng nữ không những tư dung tuyệt sắc mà còn sở hữu thiên phú tuyệt đỉnh, tùy tiện bốc bất cứ ai trong số các nàng cũng đều có thể so sánh với những thiên kiêu hàng đầu nơi tinh không vô tận.

Mà tên nam nhân kia thì càng yêu nghiệt hơn, dù nàng đã tồn tại qua hàng triệu năm vẫn chưa một lần nhìn thấy ai dễ dàng trấn áp mình như vậy, ngay cả những lão quái vật muốn luyện hóa nàng cũng phải đau đầu một phen.

Phải biết rằng nàng cũng rất mạnh đấy, bằng không làm sao tồn tại được tới bây giờ?

“Những thứ chúng ta đạt được hiện tại đều do một tay phu quân bồi dưỡng, nếu như tỷ đồng ý ở lại, trở thành lực lượng của hắn chắc chắn có lợi cho tỷ!” Huyết Hương lại lên tiếng.

“Thật?” Huyết Mộng bị nàng đưa từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác, bất giác hỏi.

Huyết Hương nhẹ gật đầu.

“Nhưng mà chẳng phải ngươi muốn luyện hóa ta sao? Tại sao bây giờ lại trở thành hắn rồi?” Huyết Mộng lại tiếp tục lên tiếng.

“Công pháp mà phu quân tu luyện có khả năng chia sẻ Thiên Địa Dị Vật, cho nên ai luyện hóa cũng như nhau mà thôi!” Huyết Hương lên tiếng giải thích.

Huyết Mộng còn muốn hỏi gì đó nữa nhưng nhất thời phát hiện bản thân có quá nhiều thứ để hỏi nên chẳng biết bắt đầu từ đâu.

“Hihi, đừng vội, tỷ cứ ở đây một thời gian, những chuyện khó hiểu sẽ tự thông suốt mà thôi!” Huyết Hương biết nội tâm nàng đang bối rối, không nhịn được bật cười.

Huyết Mộng gật gật đầu, cũng không quấy rầy nàng tiếp tục tu luyện mà hóa thành giọt máu bay đi mất.

Thái Dương Vũ Trụ…

Phiến vũ trụ nơi có An Nam Tinh Cầu – quê hương của Trần An Vĩ và chúng nữ, cũng là nơi đang liên tục xảy ra những loại chuyện kì lạ.

Sau sự kiện Phá Giới Đan bùng nổ, đa số những tinh cầu xấu số không ngăn chặn được thảm họa đều bị xóa sổ bởi chính tu sĩ của nó, những tinh cầu còn lại kịp thời ngăn chặn được thì cũng tổn thất nặng nề, tới hiện tại vẫn chưa thể khôi phục.

An Nam Tinh Cầu may mắn nhờ vào lượng tình báo rộng lớn từ các tinh cầu lân cận và đẳng cấp thấp nên không mấy ai chú ý tới, nhờ vậy tranh thủ được lượng lớn nhân lực phòng thủ tinh cầu.

Bất quá, nhờ vào sự kiện đó mà Thái Dương Vũ Trụ hiện tại đã sản sinh thêm rất nhiều thiên tài địa bảo rải rác khắp nơi chờ người tới khám phá.

Một ngày này…

“Kì lạ, dựa theo bản đồ tên đó cung cấp, mảnh ghép thứ ba mà chủ nhân để lại phải ở nơi này chứ?” Đứng trước một vùng không gian đầy rẫy hư không loạn lưu, một thân ảnh bao trùm trong hắc ám nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trong trí nhớ, y chắc chắn rằng nơi mình đang đứng là một Tam Tinh Thế Lực sử dụng kiếm, tên là Vạn Kiếm Môn.

Theo như thông tin y tìm được trong phạm vi lân cận thì từ hàng vạn năm về trước, không biết vì cơ duyên nào mà Vạn Kiếm Môn từng tìm được một cái vỏ kiếm rất đối bình thường, dù là Luyện Khí Sư hàng đầu vào thời điểm đó cũng vô pháp nhìn ra nó có điểm gì đặc biệt.

Nhưng từ ngày có được vỏ kiếm kia, Vạn Kiếm Môn như được thiên địa chúc phúc, tu luyện vô cùng thuận lợi, đột phá ít khi gặp bình cảnh, mà Kiếm Ý cũng tăng lên như diều gặp gió.

Vì lẽ đó mà trên dưới Vạn Kiếm Môn coi nó như bảo bối, thậm chí không tiếc lập bảo vật trấn môn.

Nhận được lượng thông tin kia, y không thể không liên tưởng tới phong ấn mà chủ nhân đã để lại.

Để phá giải phong ấn đó, giải cứu các tỷ muội, y cần phải tìm được bốn mảnh ghép của khỏa Trận Văn cuối cùng, thứ được chủ nhân giấu trong các vật dụng vô cùng bình thường mà tu sĩ lười để mắt tới.

Hiện tại y theo chỉ dẫn của tấm bản đồ mà chủ nhân để lại, tìm tới Vạn Kiếm Môn, cuối cùng nhận được thông tin như trên, trong đầu lập tức liên tưởng tới việc cái vỏ kiếm kia có thể là một phần của phong ấn.

Ấy vậy mà ngày hôm nay, khi tìm tới nơi này, tất cả những gì y nhìn thấy trước mặt là một vùng không gian đen kịch, khắp nơi đầy rẫy hư không loạn lưu gầm thét, đến cả một mảnh vỡ của Vạn Kiếm Môn cũng không thấy tồn tại, cứ như thể nơi này trước đó vốn đã là như vậy, mà không phải là Vạn Kiếm Môn.

Bất quá vì để cứu các tỷ muội, y vẫn quyết định băng vào bất chấp nguy cơ tứ phía, hiểm họa trập trùng.

Y không hề biết rằng, ngay khoảnh khắc bước vào vùng không gian trước mặt, bốn thân ảnh lạ mặt bất chợt xuất hiện bên ngoài, trên gương mặt đầy gian tà là nụ cười dữ tợn, như hận không thể giết chết y ngay lập tức.

Nhưng vì đại sự trước mặt, bọn hắn vẫn ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ, như một người thợ săn chờ đợi con mồi của mình.

Những ngày này, Trần An Vĩ dùng lượng Nguyệt Ảnh Tệ còn lại cung cấp cho chúng nữ tài nguyên đủ dùng cho tới khi các nàng đột phá tới Tinh Úy cảnh giới, tin tưởng sẽ không quá bỡ ngỡ khi tiến lên tinh không.

Chỉ là hiện tại tinh cầu vẫn chưa thăng cấp, cho nên nếu muốn đột phá Nguyên Tôn Đỉnh Phong cảnh buộc phải ra ngoài tinh không hoặc ở trong Bát Diện Thạch của hắn, vì thế đành phải ủy khuất các nàng một chút.

Chúng nữ ngược lại không có ý kiến gì, vừa được ở trong Bát Diện Thạch có hoàn cảnh tu luyện tốt vừa ở cùng nam nhân của mình, các nàng dĩ nhiên cầu còn không được.

Trần An Vĩ ngược lại cũng không nhàn rỗi, tranh thủ thời gian chúng nữ tiếp tục bế quan, bản thân hắn cũng chạy đi xử lý công việc cá nhân.

Điển hình như là…

“Bảo bối, nhớ nàng chết mất!” Xuất hiện sau lưng một nữ nhân toàn thân mặc hoàng kim sắc cung trang, Trần An Vĩ không nhịn được tiến tới ôm lấy nàng vào lòng.

“Hừ, không lo tu luyện, chạy đến đây làm gì?” Nữ nhân yêu kiều hừ một tiếng, nhưng cũng không đẩy hắn ra.

“Ta tu luyện thế nào nàng cũng biết mà, hơn nữa trong lòng nhớ giai nhân, làm sao có thể chuyên tâm tu luyện?” Trần An Vĩ vừa thủ thỉ vừa hôn lên mái tóc hoàng kim sắc của nàng.

Khí tức cương dường đầy nam tính cùng vòng tay ấm áp của hắn khiến cho Hoàng Quân Dao toàn thân mềm nhũn, đầu nhỏ tựa vào lồng ngực của hắn, nhẹ giọng nói “Muốn luyện hóa ta sao?”

Trần An Vĩ cười nhẹ, thủ thỉ “Nếu nàng chưa sẵn sàng, ta sẽ luôn chờ!”

Hoàng Quân Dao trong lòng như được nếm mật, có nam nhân trân trọng mình nhưu vậy, nàng còn mong đợi gì hơn?

Nhẹ xoay người, đôi tay ngọc ngà của nàng ôm lấy cổ nam nhân, đôi chân khẽ nhón, đôi môi đỏ mọng dứt khoát đặt lên môi của hắn, trao cho hắn nụ hôn ngọt ngào nhất.

“Luyện hóa thiếp!” Hoàng Quân Dao nỉ non truyền âm.

Từng mạnh miệng nói sẽ quan sát hành động của hắn, nhưng hiện tại đã vì vài lời nói của hắn mà chấp thuận, nàng có phải đã quá dễ dài không nhỉ? Bất quá, nàng vẫn tin tưởng vào trực giác của mình và ánh mắt của chúng nữ.

“Bảo bối ngốc, phải là yêu nàng!” Trần An Vĩ cười nhẹ, động lấy ý niệm đem y phục trên thân giải trừ.

Hoàng Quân Dao mỉm cười ngọt ngào, cũng hiểu ý mà giải trừ y phục trên cơ thể, để lộ ra ngọc thể trắng nõn cùng hương thơm nhàn nhạt đặc trưng của nữ nhân.

Ngắm nhìn cỗ ngọc thể trần trụi trong lòng mình, hô hấp của Trần An Vĩ dần trở nên dồn dập, mặc dù nàng là Thiên Địa Dị Vật nhưng khi hóa hình vẫn là một mỹ nhân hiếm có trên thế gian.

Ngũ quan đầy đặt như được thiên địa tạo tác, phía dưới là cần cổ thon nhỏ nằm trên xương quai xanh ẩn hiện cùng với đôi gò bông đào căng tràn sức sống được tô điểm bởi nhủ hoa hồng nhuận nằm trên đỉnh đồi.

Xuống dưới nữa là vòng eo mảnh dẻ trơn láng với lỗ rốn nhỏ xinh nằm hơi chếch xuống bụng dưới, xuống dưới thêm một chút nữa là thảm cỏ cùng màu với màu tóc được nàng cắt tỉa gọn gàng nhưng vẫn đủ để che phủ đi hạt lê nhỏ nhắn nằm trên địa phương thần thánh kia.

“Nàng đẹp quá bảo bối!” Trần An Vĩ vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vị giai nhân Dị Kim hóa hình trước mặt.

“Ưm… đẹp thì mau ăn đi…” Hoàng Quân Dao bị cái nhìn của hắn làm cho rạo rực, yêu kiều nỉ non một tiếng.

“Tuân lệnh lão bà!” Trần An Vĩ cười cười một tiếng, hai tay thuần thục bắt lấy hai bên bầu sữa mà xoa nắn, miệng tìm tới đôi môi đỏ mọng của giai nhân mà nhấm mút.

“Ưm… ở phía dưới nữa… thiếp ngứa…” Hoàng Quân Dao động tình rên rỉ, hạ thân trống rỗng đòi hỏi.

Trần An Vĩ không vội thỏa mãn nàng, ngược lại tận tình nhấm mút mọi phương vị của giai nhân, từng chút từng chút một, từ cần cổ thiên nga xuống xương quai xanh, từ đôi bầu sữa xuống vòng eo trơn nhẵn, sau cùng mới là đôi đùi thon và u cốc thơm ngát mời gọi.

“Nơi đó của nàng đẹp quá!” Trần An Vĩ không tiếc lời khen ngợi, dứt lời liền không do dự cúi người hôn lên đó.

“Ưm… ngon… ngon không?” Nhìn thấy hắn vô cùng tận hưởng nơi đó của mình, Hoàng Quân Dao khó tránh khỏi tò mò hỏi.

“Ngon, của nàng thật ngọt!” Trần An Vĩ không ngẩng đầu, vừa bú mút địa phương thần thánh đó của giai nhân vừa trả lời.

“Ưm… vậy thì ăn nhiều lên… a… sướng…” Hoàng Quân Dao vừa tận hưởng cảm giác thư sướng mà nam nhân mang lại, vừa rên rỉ nỉ non.

Trần An Vĩ lại tăng cấp độ, lần này hắn bắt lấy cặp đùi thon, dựng thành hình chữ M, rồi đặt tiểu huynh đệ đã sớm cứng ngắc lên trên cửa nhục động nhẹ nhàng ma sát, cái miệng hư hỏng lại hôn dần lên trên khắp cơ thể nàng.

“Ưm… cảm giác này… thật kì lạ…” Hoàng Quân Dao lần đầu được tận hưởng kiểu kích thích mới lạ này, nhất thời toàn thân cảm thấy thư thái phiêu nhiên, thánh thủy nơi hạ thân tuôn ra như suối.

Trần An Vĩ tiếp tục tăng tốc độ, tiểu huynh đệ nhờ vào lượng thánh thủy tuôn ra mà trở nên trơn trượt khiến hắn dễ dàng di chuyển, nhờ đó mà dù chưa tiến vào bên trong nhưng vẫn khiến Hoàng Quân Dao sướng như điên.

“Phu quân… thiếp sắp ra…” Hoàng Quân Dao hạ thân run rẩy, tay chân ôm chặt lấy hắn, như hận không thể cùng hắn hòa làm một thể.

Trần An Vĩ động tác cũng trở nên nhanh dần, mãi cho tới khi hạ thân nàng ướt đẫm, thánh thủy bắn ra từng đợt mới dừng lại.

Hoàng Quân Dao thở hổn hển nhìn hắn, sau đó lại nỉ non “Lần này làm thật đi chàng!”

“Không vội!” Trần An Vĩ cười cười, nháy mắt với nàng một cái.

Hoàng Quân Dao bĩu môi, bất quá cũng hiểu ý hắn mà lấy ra chiếc giới chỉ mà trước đó đã nhận được của hắn, khẽ vuốt ve rồi lại nhìn hắn mỉm cười “Đeo vào cho thiếp!”

Trần An Vĩ dĩ nhiên tuân lệnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, đeo chiếc giới chỉ kia vào ngón áp út, nhẹ hôn lên đó một cái.

“Phu quân, bắt đầu thôi!” Hoàng Quân Dao nỉ non một tiếng, đôi đùi thon một lần nữa tách ra, để lộ u cốc đã ướt đẫm, hương thơm đặc trưng nhàn nhạt tỏa ra như mời gọi.

Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, tiểu huynh đệ một đường đâm thẳng.

Vì là Thiên Địa Dị Vật nên nàng chẳng có lớp màng mỏng kia, vậy nên cũng chẳng cảm thấy đau đớn vì bị phá thân, nhờ vậy mà Hoàng Quân Dao có thể ngay lập tức phối hợp với hắn.

“Ưm… còn sướng hơn cả lúc nãy… a… chết mất…”

Theo từng tiếng rên rỉ nỉ non của nàng, từng dòng Hoàng Kim Nguyên Lực được Trần An Vĩ truyền qua cơ thể nàng thông qua nơi tư mật đang kết nối giữa hai người mà Hoàng Kim Sát Thiên Dực cũng từ từ được hắn hấp thu.

Không biết trải qua bao lâu, khi Hoàng Kim Sát Thiên Dực hoàn toàn được Trần An Vĩ hấp thu, cũng là lúc Hoàng Quân Dao cảm nhận được một cỗ lực lượng huyền bí bao quanh.

“Phu quân… yêu chàng chết mất!” Hoàng Quân Dao biết thứ này được gọi là Hoàng Kim Vực, còn mạnh mẽ hơn Kim Vực mà nàng ngưng tụ ra gấp nhiều lần, vậy nên không nhịn được muốn cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp.

Trần An Vĩ cười cười, chỉ là chưa kịp cùng giai nhân đại chiến, cơ thể hắn đột nhiên xảy ra dị biến.

Tân sâu bên trong Nguyên Hải, nơi mà Vô Thượng dùng để biểu thị số lượng lực lượng mà Trần An Vĩ có thể sử dụng, có thể thấy được bằng nhiều đạo lực lượng tương ứng.

Có thể thấy loáng thoáng bên trong những đạo lực lượng kia là bản thế của những loại Thiên Địa Dị Vật mà Trần An Vĩ đã luyện hóa.

Và bây giờ, tại đạo lực lượng có màu sắc tương ứng với Hoàng Kim Nguyên Lực, một đôi cánh sắc bén như hoàng kim bất chợt xuất hiện, trở thành một phần của đạo lực lượng.

Và theo đó, thiên địa nguyên khí trong Bát Diện Thạch cấp tốc kéo nhau về hội tụ quanh thân Trần An Vĩ, như cuồn cuộn nước lũ mà tiến vào cơ thể hắn.

Như hiệu quả tất yếu, bình cảnh đã lâu không đột phá của Trần An Vĩ đột ngột kéo căng, nhưng nhanh chóng rạn nứt rồi vỡ vụn, thiên địa nguyên khí liên tục bị hút mà về như thể muốn hỗ trợ cho Trần An Vĩ đột phá.

Không biết qua bao lâu sau, mãi cho tới khi thiên địa nguyên khí dần tản đi hết, để lộ ra thân ảnh tiêu soái phong trần, mái tóc đen không gió tự tung báy, khí chất cửu ngũ chí tôn ăn sâu vào trong máu càng khiến Trần An Vĩ trở nên Hoàng Quân Dao trở nên mê mẩn.

“Phu quân, chàng đột phá rồi!” Hoàng Quân Dao cảm nhận được khí tức của hắn, ngay lập tức trở nên mừng rỡ, hệt như chính nàng là người đột phá Nguyên Quân cảnh vậy.

Trần An Vĩ cười cười, tu vi của hắn sớm đã đạt tới Nguyên Tôn Đỉnh Phong, các loại lực lượng cũng đã đạt tới đại thành, chỉ cần thêm Thiên Địa Dị Vật là có thể đột phá.

Hoàng Quân Dao cũng không hổ là Thiên Địa Dị Vật đã tồn tại hàng triệu năm, lực lượng của nàng vừa hay lại khiến hắn đột phá.

“Nhờ nàng cả đó!” Trần An Vĩ ôm lấy ngọc thể trần trụi của nàng, cắn nhẹ vành tai mẫn cảm, hơi nóng phà nhẹ vào lỗ tai nàng thủ thỉ.

Hoàng Quân Dao toàn thân run rẩy, hạ thân lại rỉ ra chất mật, ôm cổ hắn yêu kiều nói “Tên háo sắc chàng, còn muốn nữa sao?”

Trần An Vĩ như si mê gật đầu, nhắm ngay đôi môi nàng mà hôn xuống, tiếp tục cùng giai nhân đại chiến ba trăm hiệp…

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言