Kim Linh Hoàng Triều, một Tôn Cấp Đế Quốc tọa lạc phụ cận Hành Thiên Đại Lục, là một trong những thế lực thành lập trong những ngày đầu tiên của tinh cầu, truyền thừa trải qua hàng trăm triệu năm, nhân thủ vô số, cường giả càng là đếm không xuể.
Ấy vậy mà thật khó tin khi thế lực này lại từng bị một thế lực mới thành lập không lâu như Huyết Hải Môn tính kế, cuối cùng tổn thất nghiêm trọng.
Hoàng đế Kim Linh Hoàng Triều – Kim Hoàng càng là mất đi vị hoàng hậu yêu thương của mình, nữ nhi mới sinh ra còn bị câm bẩm sinh, có thể nói là kiếp nạn chồng chất.
Hàng vạn năm nay, Kim Linh Hoàng Triều vẫn luôn nỗ lực chiêu mộ Luyện Đan Sư trên khắp tinh cầu, với hy vọng nhỏ nhoi rằng vị công chúa của bọn hắn sẽ được chữa khỏi bệnh câm bẩm sinh.
Còn về lý do vì sao phải làm vậy, ngay cả hoàng đế cũng không biết, chỉ biết rằng cứ có một cảm giác kì lạ thôi thúc bọn hắn phải bằng mọi giá chữa khỏi căn bệnh cũng kì lạ không kém của công chúa nhà mình.
Bất quá nghĩ lại cũng có lý, bệnh câm là một căn bệnh không quá hiếm gặp ở phàm nhân nhưng đối với tu sĩ, cơ thể cường đại gấp nhiều lần phàm nhân, thế nhưng công chúa của bọn hắn vẫn có thể bị bệnh, như thế chẳng phải quá kì lạ hay sao?
Một ngày này…
“Phụ hoàng, người đừng phí công sức nữa, Liên Nhi thấy như vậy cũng rất tốt!” Công chúa Kim Linh Hoàng Triều – Kim Ngọc Liên nhìn thấy phụ thân cùng các vị quốc thần liên tục mời Luyện Đan Sư và tìm kiếm linh thảo cho mình, nàng bất đắc dĩ truyền âm.
Vì mắc bệnh câm, nàng chỉ có thể truyền âm nếu muốn nói chuyện với người khác, hoặc dùng cách bất tiện hơn nữa chính là dùng thủ ngữ.
Kim Hoàng lắc đầu, nắm tay nữ nhi của mình an ủi “Liên Nhi, phụ hoàng biết con không muốn chúng ta phiền lòng, nhưng bệnh của con chưa khỏi, phụ hoàng làm sao ăn nói với mẫu hậu con?”
“Mẫu hậu ngược lại không muốn người lao tâm khổ tứ!” Kim Ngọc Liên lắc đầu nói.
Kim Hoàng nhất thời trầm mặc, lời nói của nàng cũng không phải không có lý, bao nhiêu năm nay ông đã cố gắng tìm Luyện Đan Sư về chữa trị cho nữ nhi của mình, nhưng tiêu tốn bao nhiêu của cải cũng không có kết quả.
Sau nhiều lần như vậy, ngay cả ông cũng bắt đầu cảm thấy hết hy vọng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nữ nhi của mình phải dùng những cách của phàm nhân để giao tiếp với người khác, cái cảm giác kì lạ kia lại xuất hiện, nó thôi thúc ông phải tìm bằng được người có thể giúp chữa trị cho nàng.
“Chuyện này con đừng lo lắng, phụ hoàng tự có cách!” Kim Hoàng khẽ thở một hơi, xoa đầu nữ nhi của mình nói.
Kim Ngọc Liên biết sự cố chấp của phụ hoàng, nàng chỉ đành cố gắng tu luyện ở những phương diện khác, không để phụ hoàng và các vị quốc thần phải nhọc lòng thêm.
Cảm thấy không khuyên được nữa, Kim Ngọc Liên cũng dự định rời đi.
Bất quá, ngay khi nàng quay lưng định rời đi, một vị quốc thần đột nhiên xuất hiện, gương mặt ẩn ẩn sự gấp gáp khó thấy.
Vị quốc thần này nàng cũng nhận biết.
Kim Linh Hoàng Triều có tổng cộng bốn vị quốc thần, được xưng là Kim Linh Tứ Trụ của hoàng triều, thân phận thậm chí còn cao hơn nhân vật cấp bậc trưởng lão của các thế lực khác một chút.
Mà vị quốc thần vừa bước vào này, xếp thứ ba trong Kim Linh Tứ Trụ, danh xưng Tam Nhân Lão, Các Chủ của Quản Nhân Các, chuyên quản lý sự vụ trong hoàng triều, những việc như chiêu binh mãi mã hay quản lý nhân khẩu cũng thuộc sự quản lý của ông.
Cái tên Tam Nhân Lão của ông là do khi xưa ông may mắn đạt được một loại công pháp phân thân, cho phép người thi triển có thể tạo ra hai bản sao giống hệt chủ thể.
Thông thường, chủ thể của Tam Nhân Lão vẫn luôn ở trong Quản Nhân Các bế quan, chỉ khi nào sự việc thực sự hệ trọng mới xuất hiện.
Ấy vậy mà hiện tại, Kim Ngọc Linh lại nhìn thấy chủ thể của Tam Nhân Lão xuất hiện tại đây, bộ dạng còn hớt hải vô cùng.
Nhìn thấy công chúa cũng ở cùng với hoàng đế, Tam Nhân Lão vội vàng hành lễ “Vi thần ham kiến hoàng đế, tham kiến công chúa!”
“Miễn lễ!” Kim Hoàng dường như nhận ra sự gấp gáp của Tam Nhân Lão vì vậy liền vào thẳng vấn đề “Có chuyện gì khiến ái khanh phải vội vội vàng vàng tới tận đây gặp trẫm?”
Tam Nhân Lão hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng, sau đó liền dùng thái độ trịnh trọng nhất nói “Bẩm hoàng đế, chủ nhân hôm nay đột nhiên tới, không biết là có chuyện gì!”
“Chủ nhân?” Kim Hoàng vô thức hỏi lại “Có phải ngươi nói là vị kia?”
Tam Nhân Lão gật đầu.
Kim Ngọc Linh ánh mắt lóe lên dị sắc, vị kia hôm nay đến đây là muốn làm gì?
“Hắn tới đây làm gì?” Kim Hoàng nghiến răng, sắc mặt đột ngột trầm xuống.
Ông vẫn luôn hận Huyết Hải Môn vì cướp đi thê tử yêu quý của mình, mà tên đó không những không trừng phạt Huyết Hải Môn, ngược lại còn cung cấp tài nguyên cho bọn chúng tu luyện.
Hành động này khiến Kim Hoàng có phần bất mãn với vị thiếu niên trẻ tuổi kia.
Bất quá nói gì thì nói, hiện tại thời thế đã khác biệt, hắn nay đã trở thành chủ nhân của tinh cầu, danh vọng cao vời vợi, quyền uy tuyệt đối, đã đến Kim Linh Hoàng Triều, ông không thể không tiếp đón.
“Đi, trẫm muốn xem thử hắn đến đây có ý định gì?” Kim Hoàng hậm hực đi thẳng, cái cảm giác gặp người mình không muốn gặp thật cmn khó chịu.
Kim Ngọc Liên sau khi suy nghĩ một hồi cũng quyết định đi theo phụ hoàng của mình.
Tới sảnh nghị sự, nàng liền nhìn thấy một đôi nam thanh nữ tú đang thản nhiên mà đứng, nam nhân cười cười quan sát hoàn cảnh bên trong hoàng cung, nữ nhân lại yên yên ổn ổn đứng bên cạnh, một bộ nhu thuận dịu dàng.
Phát hiện phụ hoàng bất chợt nổi lên sát ý, Kim Ngọc Liên vội vàng tiến đến ngăn cản “Phụ hoàng, người không phải không rõ thực lực của nam nhân kia, đắc tội với hắn không có chỗ tốt!”
Kim Hoàng hít sâu một hơi, tận lực cưỡng ép sát tâm của mình, cố gắng nở nụ cười hòa nhã tiến đến trước mặt đôi nam nữ, lên tiếng “Chủ nhân đại giá quang lâm, thứ lỗi cho trẫm không đón tiếp từ xa!”
Dứt lời liền thản nhiên đến bên bảo tọa của mình mà ngồi xuống.
“Kim Linh Hoàng Đế dường như có thành kiến với phu thê chúng ta?” Trần An Vĩ thấy ông hành xử như vậy cũng không tức giận, ngược lại hỏi một câu mà chính bản thân hắn cũng rõ đáp án.
Kim Hoàng im lặng không nói, hiển nhiên là thể hiện thái độ bất mãn của mình.
“Hừ!” Trần An Vĩ hừ lạnh, tám loại Vực, Thất Tầng Chiến Y và Sát Ý phá thể mà ra, ầm ầm trấn xuống nơi Kim Hoàng đang ngồi.
“Nể tình tiểu tử ngươi là chủ nhân của tinh cầu, trẫm gọi ngươi một tiếng chủ nhân, nhưng không có nghĩa ngươi có quyền khinh miệt!” Kim Hoàng tức giận gầm lên một tiếng, Bát Tầng Chiến Ý và Sát Ý của bản thân cũng kích hoạt, chính diện ngạnh kháng.
“Khinh miệt? Bất kính với nữ nhân của ta, tội đáng đánh!” Trần An Vĩ cười lạnh, Sát Chiến Thống Vạn Quân được kích hoạt, Đế Vương Chi Liêm phá không xuất hiện, hắn nắm lấy nó bắt đầu tụ lực.
“Dừng tay!” Nhận thấy tình hình bất chợt trở nên căng thẳng, Kim Ngọc Liên vội vã tiến đến chắn trước mặt Kim Hoàng, dù cơ thể đang run rẩy vẫn kiên cường đứng vững.
Huyết Hương cũng tiến đến nắm lấy tay nam nhân của mình, khẽ lắc đầu.
Sau đó nhìn qua Kim Hoàng, nhẹ giọng “Huyết Hương hôm nay đến đây trước vì muốn tạ lỗi với Kim Linh Hoàng Triều, sau muốn chữa trị cho Ngọc Liên Công Chúa! Vẫn mong hoàng đế cho tiểu nữ một cơ hội!”
Trần An Vĩ sau khi bình tĩnh lại, liền nhìn tới Kim Hoàng, không nhanh không chậm lên tiếng.
“Ta biết hoàng đế còn đau buồn vì mất đi thê tử, ta cũng từng trải qua nên rất hiểu. Tuy nhiên, người chết thì không thể cải tử hoàn sinh, cứ ôm thù hận mãi như vậy không phải là cách!”
“Hơn nữa, những chuyện Huyết Hải Môn đã làm trong quá khứ hoàn toàn không liên quan tới thê tử của ta, nàng thậm chí còn tận lực tìm cách chữa trị cho Ngọc Liên Công Chúa, tới nay đã có kết quả, lẽ nào người làm phụ thân như ngươi lại không muốn thử?”
Hắn cũng không muốn vì chuyện này mà khiến quan hệ đôi bên xấu đi, nếu không phải Kim Hoàng không tôn trọng thê tử của hắn, Trần An Vĩ cũng lười động thủ như vậy.
Huyết Hương biết hắn đang nói tới điều gì, nàng nắm chặt tay hắn như an ủi.
Kim Hoàng vốn còn thù hận với Huyết Hải Môn và bất mãn với hành động của Trần An Vĩ, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của nữ nhi, ông biết đây có thể là cơ hội duy nhất mà nàng có thể bình phục, vì vậy cũng thu hồi lại Chiến Ý và Sát Ý của mình.
Hít sâu một hơi trấn tĩnh tâm trạng, Kim Hoàng phất tay một cái “Mời!”
Sau đó liền đi trước dẫn đường, tiến đến biệt uyển phía sau hoàng cung, nơi nuôi trồng Linh Thảo, đồng thời cũng là nơi các Luyện Đan Sư của Kim Linh Hoàng Triều đang tích cực luyện đan.
“Chuyện trong quá khứ quả thật là không liên quan tới ngươi, trẫm cũng không truy cứu nữa, nhưng trẫm chỉ có một đứa con gái này, nếu nàng xảy ra chuyện, dù có hắn bảo hộ, trẫm vẫn sẽ giết ngươi!” Kim Hoàng hừ một tiếng, sau đó cũng không tiếp tục quấy rầy Trần An Vĩ và Huyết Hương làm việc.
“Ngọc Liên Công Chúa, mời!” Trần An Vĩ hướng Kim Ngọc Liên làm động tác mời.
Kim Ngọc Liên gật đầu, trước đó nghe Huyết Hương nói nàng ấy sẽ là người chữa trị cho mình, vậy nên lúc này nàng liền bước đến ngồi trước mặt, để mặc nàng ấy tùy ý xem bệnh.
Trần An Vĩ đứng một bên mà âm thầm vuốt cằm suy nghĩ.
Nhiệm vụ mà hắn lúc trước nhận được tên gọi là Tiếng Nói Từ Tâm Hồn, phần thưởng là 1 lần sử dụng Trung Phẩm Thiên Địa Truyền Tống Trận, 1 lần triệu hoán Pháp Bảo Trị Thương bất kì, 75 vạn Nguyệt Ảnh Tệ.
Không phải tự nhiên mà Hệ Thống lại đặt một cái tên mĩ miều như vậy, chắc hẳn điều này có liên quan tới việc Kim Ngọc Liên bẩm sinh đã không thể nói chuyện.
“Linh hồn à…” Trần An Vĩ lẩm bẩm, sau đó đôi mắt lóe lên sự đắc ý, dường như bản thân đã tìm ra cách.
Cùng lúc đó, nhìn thấy biểu hiện của nam nhân nhà mình, Huyết Hương vẫn bình thản, thực hiện đúng chức trách của một vị Luyện Đan Sư, bắt mạch chẩn bệnh, hỏi han vài câu nhằm nắm bắt sơ lược tình trạng mà Kim Ngọc Liên gặp phải.
Quả đúng như nàng nghĩ, kể từ lúc sinh ra cho tới hiện tại, Kim Ngọc Liên ngoại trừ không thể nói chuyện, nàng ấy vẫn hoàn toàn bình thường như bao người khác.
Ngay cả Kim Ngọc Liên thân là Luyện Đan Sư cũng cảm thấy bản thân mình vẫn rất bình thường, nên nàng cũng không quá để tâm tới việc mình bị câm, ngược lại còn dùng thời gian để học thủ ngữ thay cho ngôn ngữ thông thường.
Nhưng đó cũng chính là lý do khiến Kim Linh Hoàng Triều ban đầu không phát giác ra vấn đề. Cho tới khi xuất hiện cảm giác kì lạ thôi thúc bọn hắn, Kim Hoàng và Kim Linh Tứ Trụ mới tận lực tìm kiếm Luyện Đan Sư hòng chữa trị cho công chúa của mình.
“Công chúa không gặp vấn đề gì đáng ngại!” Huyết Hương sau một hồi kiểm tra, thong thả nói.
Kim Ngọc Liên cảm thấy không ngoài ý muốn, bởi những Luyện Đan Sư được phụ hoàng và các vị quốc thần mời tới cũng cho ra kết luận tương tự.
“Tuy nhiên, công chúa không muốn bỏ lỡ Thiên Phú của mình thì hãy ăn viên đan dược này!” Huyết Hương lại lên tiếng nói, đồng thời đặt vào tay Kim Ngọc một viên đan dược màu trắng bạc, ẩn chứa nồng đậm Hồn Lực.
“Đây là đan dược gì?” Kim Ngọc Liên có chút lạ lẫm hỏi, nàng cũng là Luyện Đan Sư nhưng lại không thể nhận biết viên đan dược này.
“Đây là Phục Hồn Thông Họng Đan do ta luyện chế, người ăn nó có thể khai thông cổ họng!” Huyết Hương mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, bình thản lên tiếng.
Phốc!
Trần An Vĩ nghe qua cái tên mà xém chút phun hết ngụm trà trong miệng, ai dạy nàng cái tên này vậy? Còn đặt cho Hồn Lực của hắn một cái tên mĩ miều như vậy?
Đúng vậy, viên “đan dược” mang tên Phục Hồn Thông Họng Đan kia thực chất là Hồn Lực do Trần An Vĩ ngưng tụ mà thành.
Mặc dù không biết có hiệu quả hay không, nhưng từ cái tên của nhiệm vụ, Trần An Vĩ có thể suy đoán bệnh của Kim Ngọc Liên có liên quan tới linh hồn, mà thứ chữa trị cho linh hồn tốt nhất chẳng phải là Hồn Lực hay sao?
Kim Ngọc Liên bán tín bán nghi nhìn Huyết Hương thêm một lúc, dù có nhiều điều muốn hỏi, nhưng với cái tâm của một Luyện Đan Sư, nàng tin tưởng nàng ấy không lừa gạt mình.
Vì vậy liền không do dự nuốt xuống viên “Phục Hồn Thông Họng Đan” trên tay.
Vù… vù… vù…
Ngay sau khi nuốt xuống Phục Hồn Thông Họng Đan, một cỗ hấp lực mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể Kim Ngọc Liên, thiên địa nguyên khí trong toàn bộ lãnh thổ Kim Linh Hoàng Triều như bị triệu hoán mà ầm ầm hội tụ về phía nàng.
“Chuyện gì xảy ra?” Kim Hoàng và Kim Linh Tứ Trụ lập tức hàng lâm, vẻ mặt cực độ nghiêm nghị nhìn về phía ba người.
Nhìn thấy thiên địa nguyên khí liên tục truyền vào người công chúa của mình, mà Kim Ngọc Liên hoàn toàn không có dấu hiệu đau đớn hay khó chịu, năm người mới tạm thời yên tâm.
“Ảnh Nhi, tình huống thế nào?” Dị tượng xảy ra đối với Kim Ngọc Liên khiến Trần An Vĩ bất ngờ, không nghĩ tới hắn chỉ tùy tiện phỏng đoán một chút liền xuất hiện dị tượng này.
“Chúc mừng công tử lần đầu gặp được Thiên Sinh Dị Âm – Huyễn Âm, hy vọng công tử có thể thu vào hậu cung a!” Ảnh Nhi nháy mắt cười trêu.
Phốc!
“Khụ… khụ…” Trần An Vĩ đang uống trà liền bị lời nói của tiểu thiên thần làm cho sặc nước, ánh mắt trừng trừng nhìn nàng.
Huyết Hương nhìn nam nhân nhà mình liên tục bị sặc nước liền vuốt vuốt lưng hắn, ân cần hỏi “Chàng sao vậy?”
“Khụ… không có gì, chỉ là xem ra ta đã đoán đúng!” Trần An Vĩ ho khan một tiếng, vội đổi chủ đề.
Huyết Hương gật đầu “Cũng may nhờ chàng nghĩ ra cách này, nếu không thiếp cũng không biết phải bắt đầu từ đâu!”
Phu thê hai người sau đó tiếp tục quan sát tình hình bên phía Kim Ngọc Liên, đề phòng vạn nhất.
Kim Hoàng và Kim Linh Tứ Trụ cùng toàn thể Luyện Đan Sư của Kim Linh Hoàng Triều cũng vô thức hồi hộp chờ đợi, không biết dị tượng của công chúa là như thế nào.
Bất quá, trong tận sâu thâm tâm bọn hắn đang nảy sinh một cảm giác vui mừng khó hiểu, phải chăng công chúa lúc này đã bình phục?
Không biết bao lâu sau, dị tượng dần kết thúc, từng dòng thiên địa nguyên khí bắt đầu yếu dần, để lộ ra thân ảnh hoàn hảo vô khuyết của Kim Ngọc Liên.
Nàng chậm rãi mở ra đôi mắt phượng, nhìn thấy phụ hoàng và mọi người đang lo lắng nhìn mình, khuôn miệng nhỏ nhắn đã lâu không mở nay lại từ từ lên tiếng…
Khoảnh khắc mà Kim Linh Hoàng Triều chờ đợi qua hàng vạn năm…
Cuối cùng cũng đã đến…
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言