Thời gian thấm thoắt trôi, thoáng chốc Trần An Vĩ đã có thể bố trí được Thánh Cấp Trận Pháp, đây là thành tựu mà hắn đã phải dùng 30 năm trong Gia Tốc Trận mới có thể đạt được.
Tuy nhiên, đó cũng là thành tựu khiến bất kì ai cũng phải đỏ mắt vì ghen tỵ, phải biết trong cùng khoảng thời gian đó, dù chúng nữ thiên tư đỉnh cấp cũng chỉ có thể đột phá từ Quân Sư cấp bậc lên Đế Sư cấp bậc mà thôi.
Nhưng đó cũng là nhờ Trần An Vĩ sở hữu Bách Trận Bí Điển – kiện đồ vật được coi là bí kíp nhận môn của Chiến Trận Sư, trong khi chúng nữ chỉ có thể tự mình tu luyện và nhờ vào lượng tài nguyên mà Trần An Vĩ cung cấp mới có thể đột phá.
Chúng nữ trong Bát Diện Thạch nhìn thấy hắn bế quan tiếp nhận Trận Đạo cũng không quấy rầy, ngược lại tranh thủ bế quan tu luyện.
Trong thời gian 30 năm trong Gia Tốc Trận, thực lực của chúng nữ cũng cải biến rõ rệt.
Hầu hết các nàng đều đã chuyển hóa hoàn toàn Nguyên Lực trở thành Tinh Lực, từng chút một đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Bất quá nhận ra mình đột phá quá nhanh dẫn đến căn cơ có phần không ổn định, chúng nữ hiện tại lại chia ra làm nhiều nhóm, luân phiên chiến đấu với nhau củng cố căn cơ và có thêm kinh nghiệm thực chiến.
Chúng nữ đây là lén lút, bởi nếu nam nhân kia không bận bế quan, hắn tuyệt đối sẽ không để các nàng làm như vậy. Hắn bảo bọc các nàng còn không hết, làm sao lại có thể để các nàng chiến đấu với nhau?
Vậy nên lúc này, chúng nữ đồng loạt kéo nhau đến một góc xa xôi của Bát Diện Thạch, nơi này sở hữu một địa hình đầy núi cao chót vót với thung lũng ở giữa tạo thành địa hình lòng chảo, vừa hay có thể giúp các nàng che giấu bớt âm thanh của cuộc chiến.
“Trận đấu đầu tiên, Long Nhược Thủy chiến Bạch Băng Thanh!” Băng Thục Khuê liếc nhìn hai nữ nhân toàn thân nhàn nhạt Long Lực vây quanh đang đứng hai đầu thung lũng, cao giọng hô lên một tiếng.
Hai nữ nhìn nhau, chiến ý trong mắt tăng mạnh, đây là lần đầu tiên hai nữ luận bàn sau khi hai nữ được nam nhân kia trùng nặn lại nhục thân, cũng là trận đấu đầu tiên của hai nữ sau một khoảng thời gian dài xa cách.
“Tỷ tỷ, lần cuối cùng chúng ta luận bàn với nhau là khi nào nhỉ?” Bạch Băng Thanh vuốt ve thanh trường kích mà bản thân nhận được sau khi tiếp nhận truyền thừa của Trưng Vương Song Nữ, lên tiếng nói.
Long Nhược Thủy mỉm cười, trên tay cũng đồng dạng xuất hiện một thanh kích tương tự, nhẹ nhàng nói “Cũng đã lâu rồi, bất quá hiện tại, muội muốn chiến lúc nào ta đều có thể phụng bồi!”
“Vậy bắt đầu thôi!” Bạch Băng Thanh lên tiếng, Thủy Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực hội tụ cùng Long Lực gia trì lên thân kích, thân ảnh hóa thành một đạo ánh sáng lao đến.
Long Nhược Thủy cũng không chậm trễ, ba loại lực lượng tương tự đồng dạng gia trì vào thân kích trên tay, lao về phía muội muội của mình.
Chúng nữ ở phía dưới hứng thú quan sát trận đánh này, Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh đều là cường giả Nguyên Thánh Đỉnh Phong cảnh từ rất lâu về trước, trận chiến của hai người khẳng định rất đáng xem.
Tuy Bạch Băng Thanh từng mang trọng thương tới mức Bạch Gia Lão Tổ phải phong ấn huyết mạch Long Tộc để giấu đi sự tồn tại của nàng, nhưng hiện tại qua thời gian được Trần An Vĩ và chúng nữ chăm sóc, thực lực của nàng đã khôi phục, huyết mạch cũng đã thức tỉnh trở lại.
Ngược lại là Long Nhược Thủy, bản thân nàng cũng bị đánh nổ thân thể, chỉ còn lại tàn hồn miễn cưỡng tồn tại trong cơ thể Hàn Mộng Nhu, chờ tới khi Trần An Vĩ thu thập đủ thiên tài địa bảo đúc lại cơ thể.
Vậy nên thực lực hiện tại của hai người vẫn còn là bí ẩn, trận chiến này kết quả ra sao không ai có thể nói trước được.
“Phù Dung, nếu một ngày ngươi biết được bản thân không phải do mẫu thân cùng phụ thân sinh ra, cảm giác sẽ như thế nào?” Trong khung cảnh chiến ý bừng bừng như vậy, lại có một thiếu nữ thở dài thườn thượt.
Nàng là Bạch Phi Linh, sau khi đại lễ thành hôn kết thúc, mẫu thân đã nói cho nam nhân kia và nàng biết sự thật.
Thì ra vị phụ thân bị hãm hại kia của nàng hóa ra chỉ là phụ thân trên danh nghĩa, hay nói đúng hơn chính là phu quân trên danh nghĩa của mẫu thân.
Vì muốn bảo vệ và hợp thức hóa sự tồn tại của mẫu thân trong Bạch Gia, Bạch Gia Lão Tổ và đại nhi tử của hắn lúc đó đã phải lập ra thân phận này, ngoài mặt hai người là phu thê nhưng trên thực tế chỉ là huynh muội kết nghĩa mà thôi.
Mà nàng lại do Bạch Băng Thanh sử dụng đan dược mà sinh ra, dung mạo giống mẫu thân đến tám phần.
Bạch Phi Linh tiếp nhận sự thật này có hơi khó khăn, nhất thời sinh ra chán nản mà tìm đến Băng Phù Dung, có lẽ là vì hai nữ có cùng thân phận nên dễ sinh ra đồng cảm.
“Ta vốn không phải do mẫu thân cùng phụ thân sinh ra mà?” Băng Phù Dung nghe hỏi liền thắc mắc.
“Ngươi không phải sao?” Bạch Phi Linh kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng Yêu Tộc thì phải giao hoan mới có thể sinh ra hậu nhân, nào ngờ Băng Phù Dung lại không phải.
“Đúng vậy, ta cũng được mẫu thân dùng đan dược sinh ra!” Băng Phù Dung mỉm cười, vuốt mái tóc mượt mà của mình, tiếp tục lên tiếng “Dù vậy, ta chưa bao giờ tự ti về thân phận này, vì mẫu thân vẫn yêu thương ta đó thôi!”
“Hiện tại ngươi cũng giống ta, đều gặp được hắn, chẳng phải chúng ta nên cảm thấy hạnh phúc sao? Muộn phiền làm gì?”
Bạch Phi Linh ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều, quá khứ nàng sinh ra không theo cách thông thường thì có sao chứ? Hiện tại được ở bên cạnh những người thân yêu là tốt rồi!
Trong lúc hai nữ tán gẫu, Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh đã chiến với nhau được hơn trăm hiệp, kết quả vẫn bất phân thắng bại.
“Tỷ tỷ, nhất chiêu phân thắng bại!” Bạch Băng Thanh thanh lãnh quát, hai tay liền kết ấn.
Long Nhược Thủy hiểu ý gật đầu, hai tay cũng đồng dạng kết thủ ấn giống hệt.
Thủy Hệ, Băng Hệ Nguyên Lực và Long Lực đồng loạt được điều động, hội tụ thành một hư ảnh Chân Long màu hoàng kim, toàn thân ẩn hiện trong hai loại thanh sắc Nguyên Lực.
Hai nữ đồng dạng cưỡi lên tôn hư ảnh do chính mình tạo ra, trên thân vậy mà lại hiện ra hai bộ chiến bào, đỉnh đầu xuất hiện một chiếc vương miện giống nhau đến chín phần.
“Trưng Vương Long Thức – Long Nữ Chiến Mệnh!”
Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh yêu kiều quát, trường thương trong tay lóe sáng, Chân Long dưới chân cũng gầm lên một tiếng, bằng vào tốc độ nhanh nhất mà lao về phía nhau.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Dư ba khủng bố sau mỗi đợt va chạm quét ngang khiến không gian bên trong Bát Diện Thạch cũng phải run rẩy từng đợt.
Chúng nữ nhìn tình cảnh này mà vô thức nín thở, mong chờ đến kết quả cuối cùng của trận chiến này.
Tinh!
Chợt có một tiếng động cực kì nhỏ vang lên mà chúng nữ ngoại trừ ba vị công chúa Cổ Tự Tộc ra thì không có ai nghe thấy.
“Nhị tỷ, ngũ tỷ…” Cổ Tự Ly nuốt nước bọt, ánh mắt thoáng run rẩy nhìn về hai vị tỷ tỷ của mình.
“Không kịp nữa rồi…” Cổ Tự Thư hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu.
Cổ Tự Nguyên chỉ biết im lặng không nói, nàng cũng đã nghĩ tới trường hợp nam nhân kia xuất quan giữa lúc chúng nữ luận bàn, nhưng lại vô pháp nghĩ tới hắn sẽ xuất quan sớm như vậy, lại còn sử dụng Khí Văn để tạo lập Trận Pháp.
Xích Tiêu đứng một bên vô tình nghe được đối thoại của ba nữ, ánh mắt tràn ngập dị sắc. Nam nhân kia rốt cuộc đã làm gì lại khiến ba người các nàng chột dạ đến sợ hãi như vậy? Ngay cả chúng nữ cũng phải tranh thủ lúc hắn bế quan mới dám luận bàn kia mà?
“Ta ở trong này… là phúc hay là họa?” Trong đầu thầm nghĩ, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó mà Xích Tiêu vẫn chưa thể tin được đây là sự thật.
Hình ảnh một nam nhân tu vi thua nàng một đại cảnh giới dùng một thanh lưỡi hái cường ngạnh phá nát tầng cao nhất của Xích Phong Tháp, cường thế đem nàng rời đi bất chấp sự ngăn cản của Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc.
Hắn nói hắn tin tưởng nàng nên mới cứu nàng, nàng lúc đó trọng thương nên chẳng nghĩ nhiều, chỉ kịp nhìn thấy gương mặt hắn rồi ngất đi, tới khi tỉnh lại đã nhìn thấy những nữ nhân như hoa như ngọc này.
Ngay cả nàng vốn tự hào vì sở hữu nét đẹp thuần khiết lại cuồng dã của Yêu Tộc nhưng cũng tự thẹn không bằng khi so với chúng nữ.
Khi biết nàng tỉnh lại, những nữ nhân này lại không chút bài xích một nữ nhân xa lạ như nàng, ngược lại còn xem như người nhà mà chăm sóc.
Đã bao lâu rồi nàng không được đối xử như vậy, trong lòng sớm đã xem chúng nữ như người thân. Hiện tại nhìn thấy các nàng hoảng sợ vì nam nhân kia, Xích Tiêu không nhịn được mà tức giận, chỉ cần hắn dám làm hại các nàng, dù có liều mạng nàng cũng sẽ bảo vệ chúng nữ.
Sau đoạn hội thoại ngắn ngủi của tam nữ, trước ánh mắt kinh ngạc của chúng nữ, từng khỏa Trận Văn màu hoàng kim hiển hiện giữa không gian, loáng thoáng bên trong đó là hai loại Khí Văn mạnh mẽ là Hộ Văn và Vệ Hồn Văn.
Lực lượng từ chúng nó lan tỏa khắp nơi, kết thành một tòa đại trận bao trùm lấy thung lũng nơi Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh đang luận bàn, thậm chí bao trùm cả chúng nữ quan chiến.
“Cổ Thụ Thủ Hộ Trận – Khởi!” Chưa để chúng nữ kịp hoàn hồn, thanh âm trầm ấm quen thuộc của tên đáng ghét nào đó lại vang vọng khắp không gian.
Ngay khi thanh âm kia vang lên, một tôn cổ thụ sừng sững mọc lên giữa vùng thung lũng, nó như có linh trí mà mọc ra hai sợi dây leo, nhanh như chớp quấn lấy Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh, kéo hai nữ ra khỏi vụ va chạm.
Hai tôn Chân Long không còn chủ nhân điều khiển liền lao vào nhau, lực lượng lập tức trở nên hỗn loạn mà phát nổ.
Dư ba khủng bố quét tới nhưng chúng nữ lại nhận ra tôn đại thụ kia đã sớm làm tất cả, từng sợi dây leo không biết bằng cách nào đã mọc lên trước mặt các nàng, bao bọc các nàng thành cái kén.
Mãi cho tới khi dư ba tản đi hết, chúng nó mới chậm rãi tan biến.
“Lén lút luận bàn khi ta bế quan, các nàng là ngại chưa đủ mệt?” Giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm nghị một lần nữa vang lên khiến chúng nữ rùng mình.
Bốp!
“Á…” Chúng nữ chỉ cảm thấy bờ mông ngạo kiều của mình run lên bần bật, đến khi nhìn lại thì đã thấy hắn xuất hiện trước mặt từ bao giờ.
Ngay cả Cổ Tự Nguyên hay Xích Tiêu cũng bị đánh mông, bờ mông run rẩy tê rần khiến hai nữ xém chút đứng không vững.
“Phu quân…” Chúng nữ nhìn thấy hắn vội vàng tiến lại gần, ánh mắt lảng tránh như thể sợ nam nhân nổi giận.
Trần An Vĩ nhìn từng gương mặt tuyệt mĩ thấp thỏm nhìn mình, cơn giận trong lòng cũng bay mất, khẽ thở nhẹ ra một hơi “Muốn luận bàn cũng không phải không thể, chỉ cần nói cho ta biết trước là được!”
Chúng nữ lúc này mới cười cười, các nàng biết hắn lo cho các nàng nhất mà.
“Phu quân, đây là trận pháp chàng mới học được sao?” Lúc này mới chú ý tới tôn đại thụ sừng sững tại trung tâm thung lũng, chúng nữ hứng thú hỏi.
“Ừm, đây là Cổ Thụ Thủ Hộ Trận phiên bản cải tiến mà ta học được trong Bách Trận Bí Điển!” Trần An Vĩ gật đầu, không nhanh không chậm phổ cập kiến thức cho các bảo bối nhà mình.
Cổ Thụ Thủ Hộ Trận là Thánh Cấp Trận Pháp có phạm vi lớn, mục đích thường được dùng để bảo vệ sinh mệnh trong một vùng không gian nhất định.
Bất cứ khi nào trận pháp này còn tồn tại, những sinh linh được nó bảo hộ sẽ không bao giờ có thể bị giết chết.
Nhưng trận pháp mà Trần An Vĩ bố trí lại hơi khác biệt một chút, đó là nó được bố trí thêm hai loại Khí Văn là Hộ Văn và Vệ Hồn Văn, gia tăng khả năng bảo vệ của nó lên một tầm cao mới.
“Có loại trận pháp này, các nàng muốn luận bàn thế nào cũng được!” Trần An Vĩ cười cười.
“Thần kì như vậy?” Chúng nữ hứng thú bừng bừng, kéo nhau vào bên trong trận pháp, bắt đầu hỗn chiến.
Vì được bảo hộ bởi trận pháp cường đại do nam nhân nhà mình bố trí, chúng nữ chẳng sợ bị thương, toàn lực chiến đấu.
Thoáng cái, chỉ còn lại Xích Tiêu là không tham gia.
Đơn giản là bởi nàng hiện tại còn đang bận đánh giá nam nhân trước mặt, suy nghĩ của nàng một lần nữa sụp đổ vì phản ứng khi nãy của hắn.
Cứ ngỡ nam nhân này sẽ làm ra loại chuyện đáng ghê tởm nào đó với chúng nữu thì hắn lại chỉ vì lo lắng cho các nàng mới tức giận, hơn thế nữa còn cố gắng kiềm chế cơn giận của mình đều các nàng không hoảng sợ.
“Nàng cảm thấy thế nào rồi?” Đúng lúc này, Trần An Vĩ lại lên tiếng khiến Xích Tiêu lập tức hoàn hồn.
“Đã tốt hơn rất nhiều rồi!” Xích Tiêu liền trả lời, sau đó liền chắp tay cúi người “Đa tạ ngươi!”
Trần An Vĩ vội đỡ nàng đứng dậy, mỉm cười nói “Không cần đa lễ, ta chỉ làm việc nên làm!”
“Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc muốn nàng trở về chấn hưng gia tộc, nàng cảm thấy sao?” Dừng một lúc, Trần An Vĩ không nhanh không chậm nói.
“Không đi!” Xích Tiêu lắc đầu.
“Phụ thân nàng đang nguy kịch, nàng có muốn đi thăm?” Trần An Vĩ lại lên tiếng, lần này mới thực sự đề cập vấn đề chính.
Xích Tiêu thoáng trầm mặc, người phụ thân này chính là người đã không một lời giải thích cũng không nghe nàng giải thích mà giam nàng vào tầng cao nhất của Xích Phong Tháp.
Nàng từng hận ông ta, nhưng hiện tại ông lại đang trọng thương, bất cứ khi nào cũng có thể mất mạng, nàng thân là nữ nhi không thể không quan tâm.
“Đi vậy!” Xích Tiêu hướng mắt nhìn Trần An Vĩ, hắn hiểu ý nắm lấy tay nàng ra khỏi Bát Diện Thạch.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã xuất hiện cách lãnh thổ Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc không xa.
Xích Tiêu mang tâm tình phức tạp nhìn về nơi từng được gọi là quê hương của mình, nàng lại đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh rồi hít sâu một hơi, hạ mình tiến vào lãnh thổ Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc.
Trần An Vĩ không nhanh không chậm đi theo nàng.
…
Tại một vùng đất trống trải nằm trung tâm lãnh thổ Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc, một tôn sử tử toàn thân sở hữu lông mao đỏ rực như hỏa diễm, đôi cánh trắng bạc lấp lánh trên thân đang yên yên tĩnh tĩnh nằm đó, xung quanh thậm chí còn có những tôn sư tử khác quanh quẩn nhằm bảo vệ cho nó.
Khí thế tỏa ra từ tôn sư tử này đem lại cho người ta cảm giác áp bách của một bậc quân chủ, không giận mà tự uy.
Nhưng lúc này đây, trên cơ thể nó lại đầy rẫy vết thương, đôi cánh lấp lánh ánh bạc cũng bị gãy mất một bên, lông vũ và lông mao rơi rụng lung tung chứng tỏ nó vừa trải qua một trận chiến vô cùng khốc liệt.
Lúc này đây, hai thân ảnh một nam một nữ lại xuất hiện bên cạnh tôn sư tử này, ánh mắt nữ nhân thoáng run rẩy.
Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, lấy ra bình đan dược trị thương mà mình đã cất công chuẩn bị, đặt xuống bên cạnh tôn sư tử, nhìn sâu nó thêm một chút rồi rời đi, giọng nói thoang thoảng vang lên trong gió “Phụ thân, chúc người sớm ngày bình phục!”
-------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言