Một tháng thời gian qua đi…
Đại hôn lễ của Trần An Vĩ vốn đã kết thúc từ sớm, hắn cũng không muốn dành quá nhiều thời gian cho việc tiệc tùng này, mà muốn dành thời gian cho chúng nữ nhiều hơn.
Chẳng qua là, không khí tưng bừng vẫn còn trải dài trên khắp chốn, bởi lẽ ngoài việc ăn mừng đại hôn của vị tân chủ nhân của tinh cầu, bọn hắn còn chúc mừng việc tinh cầu tìm được chủ nhân cường đại, từ đó ăn mừng luôn cả việc bản thân sắp có hoàn cảnh tu luyện tốt hơn.
Thành ra vốn chỉ là một ngày đại hôn của một cá nhân, hiện tại lại thành một chuỗi đại lễ của toàn thể tinh cầu, nối liền liên miên bất tuyệt luôn rồi.
Mà trong khoảng thời gian này, tên nam nhân nào đó dứt khoát bỏ luôn không khí tưng bừng ngoài kia, giam mình trong phòng cùng các vị kiều thê, tận hưởng không biết bao nhiêu là hương tân ngọc dịch của chúng nữ rồi.
“Ưm… tha… tha cho thiếp… a…”
Từng tiếng rên rỉ cầu xin vang lên và từng cỗ ngọc thể mệt nhoài như đống bùn nhão nằm gọn trong chăn mềm khiến khung cảnh trong phòng nồng đậm màu xuân sắc.
Tên nam nhân nào đó thì như một con hoang thú, lần lượt đánh gục tất cả các nàng, cho dù là nhân loại, bán yêu, hay thậm chí là cả Yêu Tộc và Binh Nhân Tộc cũng đều thất thủ, cuối cùng đều rên rỉ xin tha.
Bước ra khỏi phòng tân hôn của chính mình, Trần An Vĩ thu lại vẻ xuân thanh phơi phới của mình, tiến vào một căn phòng khác.
Bên trong này, một vị nam tử trung niên toàn thân mặc xám sắc y phục, đang chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, dường như trong lòng đang có tâm sự gì đó.
“Nhạc phụ!” Trần An Vĩ hít sâu một hơi, lên tiếng gọi.
“Tới rồi sao?” Lục Bảo Hành nghe tiếng, cũng không quay lại, chỉ trầm tư mà đứng.
“Mọi chuyện ta đều biết cả rồi, ngươi không cần quỳ, cũng không cần cảm thấy áy náy hay tự trách!” Sau một khoảng lặng, không để Trần An Vĩ lên tiếng, Lục Bảo Hành khẽ thở dài, trầm ổn nói.
“Nhạc phụ, ta…” Trần An Vĩ còn định nói gì đó, nhưng Lục Bảo Hành đã lại lên tiếng.
“Được rồi, ta tin tưởng ánh mắt của Vân Nhi và Huyền Nhi, hai đứa nó sẽ không tùy ý phó thác vận mệnh cả đời vào một tên vô dụng!”
Nói rồi, Lục Bảo Hành lại im lặng.
“Tiểu tế đã hiểu!” Trần An Vĩ biết nhạc phụ đại nhân hiện tại không có tâm trạng nói chuyện, vì vậy cũng chủ động cáo từ.
Rời khỏi phòng của nhạc phụ, Trần An Vĩ lâm vào trầm tư.
Sự việc của Lục Thanh Vân như một hồi chuông cảnh tỉnh cho hắn, khiến Trần An Vĩ một lần nữa phải suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề an nguy của chúng nữ.
Nếu như trước đó hắn chủ động trang bị cho Lục Thanh Vân thủ đoạn bảo mệnh mạnh mẽ, Không Nhi chắc chắn sẽ không có cơ hội ra tay, dẫn đến Thời Không Điện Chủ thức tỉnh.
Nếu như có thể…
“Công tử đừng suy nghĩ nữa! Với thực lực của ngươi hiện tại, dù có muốn, Nguyệt Ảnh Hệ Thống cũng không thể xuất ra đồ vật có thể ảnh hưởng tới Hệ Thống khác!” Ảnh Nhi có thể đọc được suy nghĩ của hắn, liền biết nam nhân này đang muốn gì, không do dự mà tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
Nhìn thấy sắc mặt đen lại của hắn, Ảnh Nhi liền bật cười “Công tử cũng đừng lo lắng, ở tầng thứ hiện tại, việc đụng độ một Hệ Thống khác là điều gần như bất khả thi, ngoại trừ phụ thân ta, Lạc Nam và cả Thời Không Điện Chủ!”
“Vậy nên tạm thời không cần quan tâm tới chúng, việc cần thiết hiện tại là nâng cao thực lực, nếu không Không Nhi thậm chí còn lười để ý tới ngươi!”
“Tiểu nha đầu nàng hôm nay đâm chọt ta hơn nhiều nhỉ?” Trần An Vĩ khóe miệng giật giật, hai tay véo má nàng, hùng hổ nói.
“Hứ, đó chẳng qua là sự thật thôi!” Ảnh Nhi không phục nói.
Cứ tưởng hắn véo má nàng vì tức giận bởi những lời nói phũ phàng đó, nhưng Ảnh Nhi đã lầm, Trần An Vĩ lúc này lại đang vô cùng tận hưởng.
“Buông tay! Má của ta không phải đồ chơi của công tử!” Ảnh Nhi gầm gừ, miệng nhỏ cắn vào tay hắn cho bõ ghét.
“Nào có… nhưng mà mềm thật nha…” Trần An Vĩ cười cười, trêu chọc tiểu thiên thần của hắn mới là chính nha, còn những điều kia hắn đã biết từ lâu rồi, vì thế chẳng để tâm lắm.
Thế giới này chính là như vậy, vốn là thực lực vi tôn. Cho dù có để tâm thì vẫn không thay đổi được hiện thực này. Vậy chi bằng không để ý, tự mình làm việc của chính mình, chỉ có mạnh hơn mới mới là chân lý không phải sao?
Bất quá, mặc dù không tới mức đụng độ phải Hệ Thống khác, nhưng Trần An Vĩ dĩ nhiên không lơ là.
Tinh không là một môi trường hoàn toàn mới lạ, có trời mới biết trên đó ẩn chứa nguy hiểm gì, Trần An Vĩ hắn vẫn không yên tâm khi để các nàng tiến lên đó.
“Hệ Thống, mở ra Nguyệt Ảnh Quầy!” Vì vậy, hắn quyết định mua thêm một số vật phẩm cho chúng nữ.
Pháp Bảo hay công pháp gì đó có thể không cần, bởi vì các nàng vẫn chưa tiêu thụ hết lượng tài nguyên trước đó hắn cung cấp, lần này chỉ là tìm thủ đoạn bảo mệnh cho các nàng mà thôi.
Trước đó hắn đã suy nghĩ tới việc sử dụng Thao Túng Không Gian của Vô Thượng Long Tiên Giáp, trang bị cho chúng nữ mỗi người một lần kích hoạt.
Hiện tại có Không Gian Chi Lực, việc này có thể hoàn thành dễ dàng rồi!
Còn vì sao lại chỉ có một lần? Trần An Vĩ hắn cũng không muốn nha, nếu có thể hắn thực sự muốn trang bị cho chúng nữ vô hạn lần kích hoạt, không những có thể bảo mệnh, còn khiến kẻ thù bị chính thủ đoạn của mình nổ chết.
Chỉ là thực lực hiện tại của hắn không cho phép sử dụng Thao Túng Không Gian quá nhiều và liên tục.
Việc trang bị cho chúng nữ lần này đã tốn không ít thời gian trong Gia Tốc Trận, nếu tiếp tục, chỉ sợ cho dù có hai loại Vô Thượng cũng không thể chống đỡ cho hắn.
Bởi mới nói thực lực mới là quan trọng nhất a.
Gác lại dòng suy nghĩ viển vông, Trần An Vĩ dạo quanh một vòng trên Nguyệt Ảnh Quầy, sử dụng lượng Nguyệt Ảnh Tệ mà mình tích lũy được thời gian qua, tìm được một thứ cực kì đáng giá.
…
Dược Gia…
Hay đúng hơn hiện tại nên gọi là Âu Dương Gia rồi.
Mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ cái ngày mà gia chủ hiện tại, lúc đó vẫn còn là tiểu thư của Âu Dương Gia – Âu Dương Ngọc Tú đến Dược Gia.
Cao tầng Âu Dương Gia sớm đã bất mãn vì việc này, cho rằng nàng là kẻ hám danh lợi, vì lợi ích mà có thể làm ra bất kì chuyện gì, thậm chí ngay cả hiến thân cho kẻ thù cũng làm.
Nhưng đâu ngờ được, kì thật lần đó nàng đến Dược Gia nhằm ám sát thiếu chủ Dược Gia – Dược Quân, chỉ tiếc là không đắc thủ, ngược lại còn phát hiện ra đối phương vốn đã bị người khác đoạt xá.
Khi trở về, nàng đã thuyết phục được Âu Dương Gia và các thế lực lân cận đứng lên lật đổ Dược Gia, thành lập một gia tộc Luyện Đan Sư mới.
Không ngờ sau đó không lâu, nam nhân kia lại bằng một cách nào đó khiến Dược Gia chủ động ký kết khễ ước với Âu Dương Gia, thậm chí còn tình nguyện để nàng đứng đầu gia tộc bọn hắn.
Đối với chuyện này, Âu Dương Gia từ trên xuống dưới đều cảm thấy hoang đường, mãi cho tới khi cầm lấy tờ khế ước trên tay, bọn hắn vẫn chưa thể tin được đây là sự thật.
Cũng từ sau đó, Dược Gia dưới sự dẫn dắt của Âu Dương Ngọc Tú, quyết định thay đổi toàn bộ phương pháp trước kia, thay vì điều động toàn bộ nhân lực đi tìm nguyên liệu luyện đan như đã làm.
Hiện tại Dược Gia chỉ dùng một nửa nhân lực vào việc nuôi trồng Linh Thảo, kết hợp với chủ động dùng đan dược mình luyện được giao dịch với Vạn Bảo Hội, Đan Các và các thế lực lớn, đổi lại Đan Phương và Linh Thảo cao cấp hơn, từ đó đem lại nguồn nguyên liệu luyện đan bền vững hơn.
Cùng với đó, Âu Dương Ngọc Tú chú trọng nâng cao thực lực của gia tộc, biến Âu Dương Gia trở thành Tôn Cấp Thế Lực, dưới trướng có Dược Gia và các gia tộc khác phụ thuộc.
Bản thân nàng hiện tại cũng đã đột phá Nguyên Tôn Đỉnh Phong cảnh, ẩn ẩn có thể đột phá cảnh giới cao hơn.
Một ngày này…
Nhìn thấy khung cảnh rực rỡ đầy trọng vọng của ngày đại hôn trên thương khung của người nào đó, Âu Dương Ngọc Tú vô thức ngẩn người.
Từng mảnh ký ức chầm chậm tua lại trước mặt nàng.
Đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất nàng gặp hắn, nhưng cũng chính là lần đó, mọi khó khăn mà nàng phải đau đầu vì không biết giải quyết ra sao lại được hắn dễ dàng giải quyết triệt để.
Uẩn khúc trong lòng được thông suốt, lo lắng về Dược Gia cũng không còn, nàng lập tức có thể tập trung tu luyện, từ đó tu vi tăng lên như diều gặp gió.
Vốn định sau khi xuất quan đột phá sẽ tìm tới cảm tạ hắn, nào ngờ khi vừa ra khỏi địa phương tu luyện liền nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng nàng không hiểu sao lại có chút mất mát.
Đại hôn của hắn đã diễn ra, cũng đã qua một tháng thời gian rồi, chắc hẳn bây giờ hắn đang hạnh phúc bên các thê tử nhỉ?
Âu Dương Ngọc Tú ngẫm nghĩ, tận sâu trong ánh mắt lại xuất hiện một tia u sầu không dễ phát hiện, nàng khẽ lẩm bẩm “Chúc mừng ngươi!”
“Chúc mừng gì cơ?” Bất chợt lúc này, giọng nói trầm ấm mà nàng tưởng chừng như bản thân đã quên mất lại vang lên bên tai, thân thể mảnh mai nhẹ run rẩy, nàng hoài nghi mình đang nghe nhầm.
Hắn lúc này phải ở bên cạnh thê tử mới đúng, vì sao lại ở nơi này?
Chắc hẳn là nàng nghe nhầm rồi, chẳng qua chỉ một thời gian không gặp, nàng làm sao lại nhớ hắn tới nỗi sinh ra ảo giác rồi?
Phi! Ai nhớ tới tên nam nhân phong lưu đó cơ chứ?
“Kinh ngạc tới nỗi không trả lời luôn sao?” Giọng nói trầm ấm kia lại một lần nữa vang lên, trong lúc nàng không phòng bị, vòng eo nhỏ nhắn không xương đã bị một vòng tay săn chắc ôm lấy.
“Ngươi…” Lúc này, nàng mới nhận ra bản thân không hề gặp ảo giác, mà trước mặt nàng, chính là hắn, Trần An Vĩ bằng xương bằng thịt.
Định thần lại, Âu Dương Ngọc Tú vươn tay muốn đây hắn ra, nhưng lại nhận ra sức mình không thể thắng nổi nam nhân này, vì vậy cũng đành mặc kệ, u oán nhìn hắn nói “Ngươi hiện tại không phải nên ở bên cạnh thê tử của ngươi sao? Tìm tới một nữ nhân khác trong ngày đại hôn không khiến các nàng ghen?”
“Hắc hắc, các bảo bối của ta hiện tại đang mệt nhoài nằm trên giường rồi, hơn nữa nếu các nàng có ghen, chẳng phải các nàng sẽ tức chết sao?” Trần An Vĩ cười cười.
Hắn đây là nói thật a, chúng nữ thực sự đã từng nói như vậy, nếu không với tính cách tham lam bá đạo của hắn, các nàng khẳng định sẽ thực sự tức chết mất.
“Ngươi… vô sỉ!” Âu Dương Ngọc Tú đỏ bừng mặt, bĩu môi mắng to.
Tên này làm sao có thể nói chuyện như thể chuyện đó là bình thường được chứ, da mặt nàng vốn mỏng làm sao có thể tiếp nhận nổi loại chuyện này.
“Được rồi, trêu chọc nàng thôi, lâu rồi không gặp, mọi chuyện vẫn tốt chứ hả?” Trần An Vĩ vẫn ôm lấy giai nhân, đặt nàng lên đùi mình, dịu dàng hỏi.
Âu Dương Ngọc Tú ngồi trong lòng nam nhân, cảm giác có chút mất tự nhiên nhưng lại yên bình đến kì lạ, nghe hỏi liền vô thức trả lời “Vẫn tốt, cũng may nhờ có ngươi!”
Trần An Vĩ mỉm cười, khẽ lắc đầu “Đều là tự nàng cố gắng, ta cũng không làm gì!”
Âu Dương Ngọc Tú mỉm cười, nụ cười của nàng dịu dàng như chính con người của nàng vậy.
Trong khoảnh khắc đó, Trần An Vĩ không kiềm chế được mà chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng của giai nhân, dịu dàng nhấm mút, cũng không vội tiến công thêm.
“Ưm…” Âu Dương Ngọc Tú khẽ rên rỉ, lý trí dần bị nụ hôn của nam nhân nhấn chìm, hai tay nhỏ không biết đặt vào đâu chỉ có thể bị động đặt lên lồng ngực săn chắc của hắn.
Mãi cho tới khi giai nhân gần hết dưỡng khí, Trần An Vĩ mới buông tha, ánh mắt nhìn nàng dần trở nên nóng rực.
“Đừng… đừng nhìn ta như vậy…” Âu Dương Ngọc Tú bị ánh mắt của hắn làm cho ngượng ngùng, hai má đỏ bừng như gấc chín, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
Trần An Vĩ mỉm cười, vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng, khẽ nói “Sắp tới ta sẽ tiến lên tinh không, chắc hẳn một khoảng thời gian dài sẽ không quay lại!”
Âu Dương Ngọc Tú nghe vậy trong mắt liền hiện lên vẻ u buồn, bất giác hỏi “Ngươi phải đi thật sao?”
Trần An Vĩ gật đầu “Để thực hiện lý tưởng của ta, truy cầu cảnh giới cao hơn là điều bắt buộc. Thế giới ngoài kia bao la rộng lớn, ta còn muốn khám phá nhiều hơn nữa!”
Âu Dương Ngọc Tú biết lý tưởng của hắn không ở lại trong tinh cầu, vậy nên dù bản thân có chút buồn nhưng vẫn mỉm cười lên tiếng “Vậy ngươi phải bảo trọng, ta nghe nói trên đó không an toàn như ở trong tinh cầu đâu!”
Trần An Vĩ mỉm cười, hắn làm sao không nhìn ra nàng đang che giấu nỗi buồn của mình.
Gục đầu vào hõm vai của giai nhân, Trần An Vĩ nhẹ giọng than thở “Ta đi rồi làm sao có thể gặp được nàng đây?”
Âu Dương Ngọc Tú biết hắn đang giả vờ, nhưng tâm tình nhờ vậy cũng cảm thấy tốt hơn một chút, chỉ là ngoài mặt liền hừ lạnh “Xung quanh ngươi mỹ nữ vây quanh, còn nhớ tới ta làm gì?”
“Chuyện đó sao có thể giống nhau, lần đầu gặp mặt liền khó quên là nói về nàng đó!” Trần An Vĩ bày ra bộ mặt chính khí nói.
“Xì, dẻo miệng!” Âu Dương Ngọc Tú bĩu môi.
“Miệng ta còn có thể dẻo hơn nữa đó, nàng muốn thử không?” Trần An Vĩ cười cười, khuôn miệng như có như không ép lại gần.
Âu Dương Ngọc Tú liền đẩy hắn ra, gò má ửng đỏ rất khả ái.
“Nàng đi cùng với ta nhé?” Trần An Vĩ thu lại biểu cảm ngả ngớn, dịu dàng nói.
“Đi… cùng ngươi sao?” Âu Dương Ngọc Tú thoáng trầm tư, nàng quả thật chưa từng nghĩ tới việc này.
Dĩ nhiên nàng cũng muốn truy cầu cảnh giới cao hơn chứ không phải chỉ dừng lại ở Nguyên Thánh cảnh. Nhưng hiện tại sự vụ tại gia tộc vẫn còn nhiều, mô hình hoạt động mới của Dược Gia chỉ mới được nàng đề ra không lâu, hoạt động vẫn chưa thực sự ổn định, nàng rời đi lúc này quả thực có chút không hợp lý.
Trần An Vĩ cũng biết nàng còn nhiều việc cần phải giải quyết, chưa thể cùng mình rời đi, liền nói “Không cần vội, hiện tại ta cũng cần phải giải quyết thêm chút việc, chưa thể rời đi ngay!”
“Vậy được, chờ khi nào ngươi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ đi cùng ngươi!” Âu Dương Ngọc Tú gật đầu, mỉm cười nói.
“Quyết định như vậy!” Trần An Vĩ nói.
Dứt lời liền nhân lúc giai nhân không phòng bị mà chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, lần này mới là tiến công thật sự.
“Ưm…” Giai nhân lần đầu bị nam nhân công chiếm, thân thể thoáng run lên, hai tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, cùng hắn hòa vào nụ hôn này.
Mãi cho tới khi nàng yếu ớt kháng cự, Trần An Vĩ mới luyến tiếc buông tha.
Âu Dương Ngọc Tú ngay khi được buông tha liền đẩy hắn ra, ngượng ngùng liếc hắn một cái rồi vội hàng hóa thành một tia lực lượng mà biến mất.
Trần An Vĩ mỉm cười nhìn theo hướng giai nhân vừa rời đi, bản thân cũng biến mất ngay sau đó.
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言