Trần An Vĩ cùng chúng nữ dạo chơi khắp nơi trên tinh cầu, nhờ vào việc nhận chủ tinh cầu, hắn có thể dịch chuyển tới bất cứ đâu, vì vậy tiết kiệm được không ít thời gian di chuyển.
Lần này, hắn và chúng nữ đến một thôn xóm nhỏ nằm ngoài rìa đông của Hùng Cường Đại Lục, nơi hiếm hoi sở hữu đất đai có khả năng canh tác.
Điều khiến Trần An Vĩ cảm thấy ngoài ý muốn chính là người dân sinh sống trong thôn xóm nhỏ này vậy mà lại không phải là phàm nhân, hay nói đúng hơn chính là bọn hắn vừa mới bắt đầu tu luyện.
Cũng dễ hiểu thôi, với hoàn cảnh tu luyện của tinh cầu hiện tại, số lượng phàm nhân đang giảm dần theo thời gian.
Những người tưởng chừng như sẽ sinh ra và chết đi trong vỏn vẹn vài chục năm thời gian, thì hiện tại, bọn hắn đã khai mở đan điền, bắt đầu hấp thụ thiên địa nguyên khí, bước những bước chân đầu tiên trên con đường tu luyện của tu sĩ.
Mặc dù vậy, bọn hắn vẫn duy trì những tập tục vốn có của địa phương, mà vừa hay, Trần An Vĩ cùng chúng nữ tới nơi này đúng dịp một đại lễ được cử hành.
“Tết?” Nhìn khung cảnh được trang hoàng lộng lẫy với tông màu chủ đạo toàn là màu đỏ tươi, nhà nào nhà nấy còn đặt một mâm cơm cúng với những món ăn quen thuộc, Trần An Vĩ vô thức thốt lên.
“Tết là gì?” Chúng nữ xung quanh lập tức tỏ ra hiếu kì, các nàng cũng đang vô cùng hào hứng với tình huống trước mặt, trông nó có vẻ rất vui nha.
“Tết là một lễ hội truyền thống ở quê hương ta, được toàn dân cử hành vào dịp đầu năm!” Trần An Vĩ lên tiếng giải thích, không khí nơi này quả thực khiến hắn liên tưởng tới ngày Tết ở tiền kiếp.
Có lẽ do ảnh hưởng từ không khí của lễ hội, chúng nữ như trẻ con gặp được đồ chơi mới, thoải mái mà dạo quanh, bắt gặp nhiều món ăn lạ mắt mà các nàng chưa bao giờ được thử.
Nơi đây có một khoảng sân đủ rộng cho các hoạt động lớn của thôn xóm, mọi người hiện tại đều tập trung tại nơi này, các sạp quán cũng được bày bán trong ngày hội.
Khiến các nàng cảm thấy hứng thú đó chính là mọi người lại tụ tập ở một góc sân, từng người lại đang hăng say gói bánh.
Các nàng nhận ra ở đây có hai loại bánh có cùng nguyên liệu nhưng lại có hình dạng khác nhau, ngay cả lớp lá gói bên ngoài cũng khác nhau.
Chúng đều được làm từ gạo nếp, đỗ xanh và thịt. Nhưng một loại lại được gói thành hình dạng vuông vức, gói trong một loại lá khá kì lạ được gọi là lá dong. Loại kia lại được gói thành hình trụ, bên ngoài được bọc bởi lá chuối.
Một loại sử dụng thịt ba chỉ, còn loại kia lại sử dụng thịt mỡ. Đó là chưa kể loại bánh gói bằng lá chuối kia vậy mà lại có thêm loại có nhân là đồ ngọt.
“A di, đây là bánh gì?” Chúng nữ cũng như những người khác, quây quần bên những người gói bánh, hứng thú tìm lấy một người gần đó hỏi.
Người được hỏi là một a di tâm tuổi trung niên, khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn vì năm tháng, đôi mắt cũng không còn trong trẻo vì nhiễm bụi trần, nhưng nụ cười trên môi lại mang đậm sự vui vẻ và thanh thản mà tu sĩ khó có được.
A di nghe hỏi liền mỉm cười hiền từ, nói “Các vị chủ mẫu hẳn mới tiếp xúc lần đầu với lễ hội này của An Lạc Thôn chúng ta?”
Chúng nữ lập tức gật đầu, đừng nói tới lễ hội này, nếu không phải vì Trần An Vĩ dẫn các nàng tới đây, các nàng thậm chí còn không biết ở nơi hoang mạc như Hùng Cường Đại Lục lại tồn tại thôn xóm của phàm nhân nha.
A di thấy vậy liền lên tiếng giải thích “Đây là Nguyên Đán Đại Hội, một lễ hội được thôn xóm nhỏ chúng ta tổ chức mỗi khi kết thúc năm cũ, chào đón năm mới.”
“Những loại bánh mà các vị thấy đây chỉ xuất hiện trong Nguyên Đán Đại Hội, nó đã trở thành một truyền thống không thể thay thế. Loại hình vuông này được gọi là bánh chưng, tượng trưng cho đất, thể hiện mong muốn vụ mùa bội thu!”
“Loại bánh hình trụ này được gọi là bánh tét, mang ý nghĩa sum vầy, mang đậm giá trị tình thân. Có phải nhìn rất giống hình ảnh người mẹ đang ôm con không?” A di mỉm cười.
Chúng nữ lúc này mới hiểu ra, hóa ra đây là ý nghĩa của các loại bánh này.
Trần An Vĩ thoáng kinh ngạc, thế mà thật sự là Tết? Lại còn có cả bánh chưng và bánh tét?
“A di, bánh này ăn có ngon không?” Thiên Nhi tính cách trẻ con, nhìn thấy đồ ăn liền không nhịn được hỏi.
A di bật cười “Các vị chủ mẫu nếu muốn ăn có thể chờ khoảng nửa ngày thời gian, khi đó bánh sẽ được nấu chín, mùi vị chắc chắn sẽ rất thơm ngon!”
Không chỉ Thiên Nhi mà chúng nữ cũng vô cùng mong chờ vào hương vị của những loại bánh này nha.
Sau khi từ biệt a di, Trần An Vĩ chú ý tới tiếng động huyên náo tại một góc sân nằm phía đối diện, liền dẫn chúng nữ tiến lại gần.
Chỉ thấy ở nơi góc sân kia, từng cây cột trụ với những độ cao khác nhau được dựng lên, bên dưới còn có một tôn Kì Lân dũng mãnh đang liên tục dùng sức nhảy lên đỉnh mỗi cây cột.
Thỉnh thoảng lại thấy nó gầm lên một tiếng, từng bước chân vô cùng chuẩn xác mà đặt lên đỉnh cột, vững trãi mà đứng.
“Nơi này còn có cả Kì Lân Tộc?” Chúng nữ nhìn tình cảnh này mà âm thầm cảm thấy kì lạ, nơi đây không phải từng là thôn xóm nhỏ của phàm nhân sao? Làm sao bọn hắn đủ sức huấn luyện một tôn Kì Lân Tộc?
Mà kì lạ hơn nữa chính là tôn Kì Lân Tộc này vậy mà lại chỉ mới sở hữu chút đạo hạnh, giống như những người mới bắt đầu tu luyện. Chẳng lẽ vì điều kiện sống khó khăn nên nó cũng khó tu luyện?
“Các nàng nhìn kĩ chân của nó mà xem!” Trần An Vĩ liền mỉm cười lên tiếng.
“Chân người?” Chúng nữ lập tức làm theo, phát hiện đôi chân của Kì Lân có gì đó khác lạ, khi nhìn kĩ mới phát hiện hóa ra chúng nó đều là chân người.
Trần An Vĩ gật đầu “Đây không phải Kì Lân Tộc thực sự mà chỉ là hai người được đào tạo đặc biệt để hóa trang mà thôi.”
Chúng nữ lúc này mới ồ lên, bất quá vẫn là thắc mắc hỏi “Bọn hắn hóa trang thành Kì Lân Tộc làm gì nha?”
Trần An Vĩ mỉm cười lên tiếng “Theo như tập tục ở quê hương ta, đây là một điệu múa thường được biểu diễn trong những ngày Tết. Thường thì sẽ còn một người nữa hóa trang thành Ông Địa với dáng người mập mạp và cái bụng to tròn!”
“Là hắn?” Chúng nữ nghe nam nhân giải thích liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi có dáng người mập mạp, đầu đội mặt nạ, tay cầm quạt ba tiêu, thỉnh thoảng lại đi phía trước kì lân, lắc lư cái bụng mập, như khiêu khích nó vậy.
Trần An Vĩ gật đầu “Chính là hắn, tuy nhiên múa lân cũng có thể không có Ông Địa, cũng không làm ảnh hưởng tới giá trị của điệu múa này.”
Sau khi được nam nhân giải thích, chúng nữ cũng hòa cùng đoàn người, tụ tập quanh góc sân này, xem hết màn biểu diễn của tổ hợp một Ông Địa và một kì lân này.
Dường như có thêm Nguyên Lực khiến cho màn biểu diễn này trở nên đặc sắc hơn, thay vì chỉ nhảy lên đỉnh cột như trong trí nhớ của Trần An Vĩ, nay bọn hắn lại tạo ra những màn nhào lộn qua những chiếc vòng lửa tạo ra bởi Hỏa Hệ Nguyên Lực.
Ông Địa theo trí nhớ của hắn là yếu tố gây cười thì nay đã có vai trò rất quan trọng. Bởi vì chính người này là người phải tạo ra những chiếc vòng lửa kia nhằm thử thách kì lân, và chính kì lân cũng có những màn “phản đòn” dành cho Ông Địa, biến một điệu múa thông thường trở thành một màn quyết đấu vô cùng đặc sắc.
Điều này tạo ra trải nghiệm mới mẻ dành cho những người tưởng chừng như đã quá quen thuộc với múa lân như Trần An Vĩ.
Sau khi màn múa lân kết thúc, Trần An Vĩ và chúng nữ lại nhìn thấy đoàn người rời khỏi khoảng sân rộng mà đi tới một nơi khác cũng rộng lớn không kém.
Chỉ là nơi này không náo nhiệt như khoảng sân rộng vừa rồi, ngược lại sở hữu bầu không khí trang nghiêm của một nơi thờ tự.
“Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, tỷ có muốn cùng muội đi tảo mộ không?” Chợt có một tiểu nữ hài bị sự xinh đẹp của chúng nữ thu hút, không tự chủ mà rời khỏi vòng tay của mẫu thân, tiến đến kéo tay Thiên Nhi nãi thanh nãi khí hỏi.
“Vậy muội dẫn ta đi nhé?” Thiên Nhi sau khi nhìn Trần An Vĩ, thấy hắn mỉm cười gật đầu thì liền bế tiểu nữ hài lên, mỉm cười nói.
Tiểu nữ hài bị nụ cười tươi như tỏa nắng của nàng làm cho ngây người, cái miệng nhỏ há ra trông rất đáng yêu, nàng vô thức gật đầu, bàn tay mũm mỉm chỉ về một phía.
Thiên Nhi liền đi theo hướng tiểu nữ hài chỉ, trước khi đi cũng không quên mỉm cười gật đầu với mẫu thân nàng.
Mẫu thân của tiểu nữ hài vốn lo sợ nữ nhi sẽ bị trách phạt vì làm phiền các vị chủ mẫu, hiện tại nhìn thấy các nàng ôn hòa dịu dàng như vậy cũng an tâm hơn phần nào.
Chúng nữ cũng đi theo Thiên Nhi, các nàng cũng muốn biết tảo mộ là như thế nào. Còn Trần An Vĩ thì đi theo các nàng, chỉ cần bảo bối của hắn muốn, hắn đều có thể đáp ứng.
Theo chân đoàn người, Trần An Vĩ và chúng nữ dừng lại ở một địa phương rộng lớn, nơi mà theo hắn đánh giá là khá giống với Vĩnh Thế Chi Lăng.
Tuy rằng không có truyền thừa hay khảo nghiệm gì đó, nhưng nơi này vẫn có được sự cổ kính và trang nghiêm vốn có của một nơi thờ cúng người đã khuất.
“Mẫu thân nói đây là mộ tổ, hằng năm bọn muội đều đến đây để tảo mộ!” Tiểu nữ hài trên tay Thiên Nhi non nớt nói.
Chúng nữ cũng để ý thấy từng người đến nơi này đều đem theo một bó nhang, một ít hoa quả và một vài chiếc khăn. Đi đến bất kì ngôi mộ nào, bọn hắn đều thắp một nén hương, đặt lên đó một ít hoa quả đồng thời lau chùi phần mộ của những người đã khuất, sau đó liền chắp tay cầu nguyện, một bộ thành kính vô tạp niệm.
“Các nàng có muốn làm thử không?” Trần An Vĩ nhìn thấy các nàng dường như muốn thử, liền lên tiếng đề nghị.
Chúng nữ vô thức gật đầu, nhưng lại cảm thấy ái ngại, vì bản thân không phải dân địa phương, tự tiện hành động ít nhiều sẽ khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
“Tảo mộ là một phần của Nguyên Đán Đại Hội, các vị chủ mẫu nếu muốn thử xin cứ tự nhiên!” Đúng lúc này, một tiếng nói trầm đục vang lên, cùng với đó là một lão giả lưng còng chậm rãi bước đến, hiền từ nói.
“Gặp qua trưởng thôn!” Đoàn người nhìn thấy người vừa đến liền cúi đầu chào.
Chúng nữ lúc này mới hiểu ra, đây là người đứng đầu của An Lạc Thôn, vì vậy cũng cúi đầu chào, đồng thời hỏi “Trưởng thôn để chúng ta thử thật sao?”
“Đương nhiên!” Trưởng thôn mỉm cười.
Được sự cho phép, chúng nữ lúc này không còn do dự, nhận lấy bó nhang và hoa quả từ người dân trong thôn, cùng mọi người thực hiện các nghi thức của tảo mộ.
Trần An Vĩ nhìn tình cảnh này mà mỉm cười, chúng nữ không vì bản thân là tu sĩ mà nề hà những loại chuyện động tay động chân như thế này, ngược lại rất hào hứng khi được thử những trải nghiệm mới.
Sau khi tảo mộ xong thì sắc trời cũng đã tối, trưởng làng ngỏ ý muốn Trần An Vĩ và chúng nữ ở lại cùng thôn dùng bữa tối.
Nhận thấy chúng nữ có vẻ muốn thưởng thức hương vị của bánh chưng và bánh tét, Trần An Vĩ cũng không từ chối.
Ngay sau đó, tại khoảng sân rộng lớn ban nãy, từng mâm cỗ đã được dọn sẵn lên với từng món ăn đặc trưng của một ngày Tết, những món ăn đã quá quen thuộc với Trần An Vĩ nhưng lại có phần khá lạ lẫm với chúng nữ.
“Phu quân, những đĩa này đều là đồ ăn sao?” Nhìn thấy một chiếc đĩa có chứa nào là dưa cải muối, nào là củ kiệu, nào là hành tím muối, chúng nữ thấy lạ liền hỏi.
“Cái này là gì, nhìn lạ ghê!” Chúng nữ lại nhìn thấy một chiếc đĩa khác có những chiếc chả cuộn được chiên giòn, màu vàng óng rất hút mắt, thích thú hỏi.
“Ở đây cũng có hai loại món ăn giống nhau này!” Chúng nữ sau đó lại chú ý tới hai chiếc đĩa có chứa chả lụa màu trắng và chả bò màu sậm hơn, tưởng chừng giống nhau liền nói.
Ngoài bánh chưng và bánh tét chúng nữ đã gặp qua, trên mâm cỗ hầu như đều là những món mà các nàng chưa từng gặp qua, vì vậy Trần An Vĩ liền giải thích cho các nàng, đồng thời cũng hướng dẫn các nàng cách ăn làm sao cho đúng vị.
Chúng nữ thích thú làm theo, nhất thời từng đôi mắt đẹp trợn tròn, không thể ngờ những món ăn không hề liên quan tới nhau một khi ăn cùng nhau lại đem tới hương vị tuyệt hảo tới vậy.
“Phu quân a, chàng nhất định phải thu được một Trù Sư nha, nếu có thể đem những món này nấu thành Linh Thực, chẳng phải chúng ta có thể ăn ngon sao?” Thiên Nhi nháy mắt truyền âm với hắn.
Phốc!
Trần An Vĩ đột nhiên phun ra một ngụm khiến chúng nữ nhìn hắn bằng ánh mắt quá dị.
“Khụ…” Ho khan một tiếng, Trần An Vĩ trừng mắt nhìn nữ nhân nào đó vẫn ngây thơ cười cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dù biết nàng bị chúng nữ dụ dỗ xưng hô với hắn như vậy, cũng đã từng nghe qua nàng gọi hắn như vậy, nhưng hiện tại khi nghe nàng gọi hắn một lần nữa, Trần An Vĩ không kịp phòng bị liền kinh ngạc đến nỗi bị sặc đồ ăn rồi.
Bụp! Bụp! Bụp!!!
“A đó là cái gì?” Chợt lúc này, trên nền trời đầy sao của ban đêm, lần lượt từng quả đạn pháo bay lên không trung rồi nổ tung thành nhiều đốm sáng đầy màu sắc, tạo ra một khung cảnh đầy mĩ lệ mà chúng nữ chưa từng gặp qua.
“Pháo hoa đó!” Trần An Vĩ mỉm cười, cùng chúng nữ vừa ăn vừa ngắm pháo hoa.
Chúng nữ tuy không biết pháo hoa là gì, nhưng hiển nhiên đã bị sự mĩ lệ của nó thu hút nên không hỏi thêm mà chỉ hào hứng nhìn từng quả đạn pháo bay lên rồi nổ tung tạo ra nhiều hình thù đẹp đẽ.
Không quá lâu sau đó, quả đạn pháo cuối cùng bay lên, nổ tung thành hàng chữ lộng lẫy như rồng bay phượng múa “Nguyên Đán Đại Hội, vạn phúc quần hùng, tân niên tất thắng!”
Cũng là báo hiệu cho thời điểm giao thừa đã tới, mọi người đồng loạt hô vang “Chúc mừng năm mới!”
Và cũng là giây phút khiến bao hài tử mong chờ nhất – Tân Niên Lì Xì.
“Tỷ tỷ, mau đi nhận lì xì nào!” Tiểu nữ hài trước đó lúc này đã mặc lấy y phục truyền thống đỏ rực, quay trở lại kéo tay Thiên Nhi, vừa đi vừa nãi khí nói.
Lúc này không biết từ đâu ra một đám trẻ ăn mặc tương tự nàng xuất hiện, nắm tay chúng nữ kéo đi.
Chúng nữ không biết phải làm sao liền nhìn về phía Trần An Vĩ, thấy hắn mỉm cười gật đầu mới tiến bước cùng đám trẻ.
Đám trẻ vậy mà vô cùng ngoan ngoãn, kéo theo chúng nữ cùng xếp thành hàng dài trước mặt trưởng thôn, trên tay lão lúc này đang cầm lấy một xấp lớn phong bào đỏ rực, nhìn là biết bên trong đó khẳng định có thứ đồ mà ai cũng mong chờ.
“Trưởng thôn năm mới an lành!” Bọn trẻ lên tiếng, lần lượt từng đứa lên nhận lấy phong bao của mình, từng nụ cười rạng rỡ đầy thích thú khiến ai cũng phải mỉm cười.
Chúng nữ thấy vậy cũng liền làm theo, tận lực trải nghiệm phong tục của chốn nhân gian, và dĩ nhiên các nàng cũng được trưởng thôn trao cho một phong bao, chúng nữ ưa thích vuốt ve mãi.
Đối với tu sĩ, những phong bao này tuy không đáng bao nhiều, nhưng đối với chúng nữ, đây chính là kỉ niệm mà các nàng sẽ trân quý mãi mãi. Bởi vì đây là kỉ niệm với nam nhân của các nàng đó nha.
Nếu không nhờ có hắn, các nàng sẽ không biết tới trải nghiệm ngày hôm nay đâu!
Nguyên Đán Đại Hội dần đi vào hồi kết, mọi người mỉm cười từ biệt nhau, trên gương mặt tràn đầy sự chờ mong vào một năm mới an khang và thịnh vượng.
Trần An Vĩ và chúng nữ cũng sau khi phụ giúp An Lạc Thôn dọn dẹp cũng chuẩn bị rời đi, nào ngờ trưởng thôn lúc này lại xuất hiện, đặt vào tay Trần An Vĩ một phong bao lì xì.
“Trưởng thôn đây là…” Trần An Vĩ khó hiểu nhìn lão.
Trưởng thôn mỉm cười hiền từ, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ để lại một câu rồi quay lưng đi mất.
“Thời cơ chưa điểm, tuyệt đối không mở! Khi nào nên mở, tự khắc sẽ biết!”
Trần An Vĩ không hiểu lắm, bất quá hắn vẫn cúi đầu cảm tạ một cái rồi mới cùng chúng nữ rời đi…
----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言