“Ngươi… là Khí Văn Sư sao?” Tuyết An nhìn nam nhân trước mặt, ngờ vực hỏi. Nàng vốn đã cảm nhận được từ trên người hắn có một loại khí tức cao thâm, bây giờ lại nhìn thấy xung quanh toàn là Khí Văn chi lực.
Mà hiển nhiên hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi thì không có lực lượng này, vì thế nàng chỉ có thể đặt hy vọng lên người hắn mà hỏi. Nếu không phải, nàng chỉ có thể tiếp tục tìm.
Khi nghe thấy câu hỏi này vậy mà phát ra từ miệng của Nhị Cung chủ, hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, không biết bỗng nhiên nàng hỏi câu đó để làm gì.
Còn Trần An Vĩ nghe thấy câu đó thì tâm trạng trùng xuống, ánh mắt nhìn nàng có thêm một tia đề phòng. Hắn không nghĩ tới dù trong hoàn cảnh được Nguyên Long Tuyền che giấu, vẫn có người phát hiện ra Khí Văn chi lực của hắn.
“Nhị Cung chủ nói gì ta không hiểu?” Trần An Vĩ vẫn một mặt bình thản hỏi ngược lại nàng.
Nhưng Tuyết An không phải dễ lừa, nàng nhìn hai nữ Tuyết Nhi một cái rồi lại nhìn hắn, thản nhiên nói “Ngươi chắc chắn, Hộ Văn trên người hai nữ không phải do ngươi viết?”
Trần An Vĩ nghe vậy thì trong lòng đánh bộp một cái, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, hiển nhiên không nghĩ tới nàng vậy mà có thể nhìn ra được Hộ Văn của hắn.
Tuyết An nhìn thấy vậy thì khóe môi bất giác nhếch lên, trong lòng lại thở nhẹ một hơi. Trước kia khi tỷ muội các nàng bị kẻ thù lập trận vây nhốt, thì nàng đã đi tìm hiểu đủ các loại kiến thức về Trận Pháp.
Rồi cuối cùng, ông trời cũng không phụ lòng kỳ vọng của nàng. Trong một lần nàng đến Vạn Bảo Hội thì đột nhiên nhìn thấy một phiến cổ tịch ẩn chứa các loại Văn tự cổ lão và thần bí.
Sau khi qua tìm hiểu, nàng biết được chúng chính là những Khí Văn, mà khiến nàng vui mừng hơn nữa chính là những Trận Pháp bình thường không thể ngăn cản được sự xâm nhập của Khí Văn chi lực.
Chỉ có những Trận Pháp có cấu tạo từ Khí Văn, hay còn được gọi với cái tên Khí Văn Trận, mới có thể ngăn cản cả Khí Văn chi lực.
Cũng tức là, Trận Pháp năm đó giam cầm tỷ tỷ của nàng, Trận Pháp mà nàng tìm vô số Chiến Trận Sư cũng vô pháp hóa giải, nay đã tìm ra được phương hướng.
Như một kẻ bị kẹt trong bóng tối lâu ngày tìm được một nguồn sáng, nàng bắt đầu đi tìm những kẻ sở hữu Khí Văn chi lực, những kẻ được mệnh danh Khí Văn Sư trong truyền thuyết.
Để rồi, trong một lần vô tình đi ngang Hồng Hỏa Sơn, nàng phát hiện ra cỗ khí tức quen thuộc, giống như khí tức trên phiến cổ tịch kia.
Nàng đã rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là vui mừng, vì cuối cùng nàng có thể giải thoát cho tỷ tỷ rồi.
Nhưng bẵng đi ba tuần thời gian, mãi tới ngày hôm nay, khi hai tiểu nha đầu này bất chấp tính mạng lao xuống Cửu Long Tuyền chỉ để gặp nam nhân này, lại nhìn thấy biểu hiện của hắn khi nghe nàng nói về Hộ Văn thì nàng biết nàng đã tìm thấy người mà nàng luôn tìm.
Chủ nhân của cỗ Khí Văn chi lực ở Hồng Hỏa Sơn, bây giờ lại còn vì cứu mạng hai nữ mà không tiếc bạo lộ thân phận. Điều này khiến nàng càng thêm chờ mong, dù không biết vì sao hắn giúp hai nữ, nhưng ít nhất có thể thấy hắn không phải kẻ xấu.
Như vậy, chỉ cần hắn giúp nàng giải thoát tỷ tỷ, nàng có thể trả một cái giá xứng đáng.
Trần An Vĩ thu lại sự kinh ngạc trong mắt, liếc nhìn hai nữ Tuyết Nhi ý muốn hỏi thử các nàng có biết chuyện gì không, thì lại nhận được cái lắc đầu của hai nàng. Thấy vậy hắn chỉ đành lắc đầu, xem ra chỉ có thể hỏi chính chủ rồi.
“Nếu Nhị Cung chủ đã có thể nhìn thấu Hộ Văn của ta, thì cũng có thể cho ta biết vì sao nàng muốn tìm ta chứ?” Trần An Vĩ bình tĩnh nhìn nàng hỏi.
“Ta không tìm ngươi, ta chỉ tìm Khí Văn Sư, mà ngươi vừa vặn lại là Khí Văn Sư mà thôi!” Tuyết An nhàn nhạt trả lời.
“Hiểu!” Trần An Vĩ gật đầu, nàng nói câu này có nghĩa rằng, nàng có chuyện cần hắn giúp, nhưng giúp với thân phận của Khí Văn Sư, cũng có nghĩa rằng nếu hắn không giúp, nàng vẫn có thể đi tìm một Khí Văn Sư khác.
Nếu có thể, hắn rất muốn giúp nàng, nhưng hắn còn rất nhiều việc phải làm nên đành từ chối nàng vậy. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan tới Khí Văn chi lực, hắn không thể hành động lỗ mãng được.
“Nhưng hiện tại ta vẫn còn chuyện khác phải làm, vậy nên xin thứ lỗi!” Trần An Vĩ nói một câu, nhìn hai nữ Tuyết Nhi một cái rồi chuẩn bị rời đi, hai nữ không sao thì hắn cũng coi như yên tâm rồi.
“Khoan đã!”
Nhưng ngay lúc hắn đang định đi thì Tuyết An chợt đánh ra một chưởng. Mà hắn thì thấy nhiều thành quen, nữ nhân hình như ai cũng thích đánh hắn vô cớ thì phải? Hắn không hiển uy các nàng lại coi hắn là tên ngốc sao? Chậc…
Minh Văn, Tốc Văn triển khai tới cực hạn, hơn nữa lần này hắn còn kích hoạt một loại Khí Văn hoàn toàn mới. Mà chính loại Khí Văn này khiến hắn đột nhiên biến mất.
“Không ổn!” Tuyết An nhìn thấy cảnh này liền biến sắc, nàng cũng biết sự quỷ dị của Khí Văn, đang định làm ra hành động thì chợt “bụp” một tiếng, nàng đã bất động. Đôi mắt nàng tràn đầy ủy khuất cùng tức giận nhìn nam nhân trước mặt.
Mà hai nữ Tuyết Nhi ở bên cạnh thấy Nhị Cung chủ và Trần An Vĩ bỗng nhiên lại động thủ thì cuống cuồng muốn lao ra ngăn cản. Nhưng Trần An Vĩ lại nói “Yên tâm, Nhị Cung chủ của các nàng chỉ bị ta điểm huyệt mà thôi!”
Rồi hắn lại hướng Tuyết An nói, “Nếu có thể, ta thật sự muốn giúp nàng. Tuy nhiên, không tính tới những chuyện ta đang phải làm, chỉ riêng việc ta và nàng trước giờ không quen biết đã khiến ta không có lý do phải đồng ý giúp nàng!”
Tuyết Mi và Tuyết Nhi mộng bức nhìn lấy hắn và Nhị Cung chủ, hai người đang nói chuyện gì vậy? Rồi hai nữ lại nhìn thấy những luồng Văn tự kì lạ, nó không có màu hoàng kim như loại Văn tự mà Nhị Cung chủ gọi là Hộ Văn kia.
Mà ngược lại nó lại có màu đen kịch, nó đem lại cho các nàng cảm giác giống như bản thân đang ở trong một màn đêm vĩnh hằng vậy, nhưng nó lại khiến các nàng cảm nhận được nguy hiểm chí mạng.
Hiển nhiên, hai nữ cũng biết hắn vì muốn các nàng an toàn trong quá trình đúc thể chất nên không ngại bạo lộ thân phận mà sử dụng Hộ Văn bảo hộ cho các nàng. Nghĩ vậy, tâm tình hai nữ liền vui vẻ như được nếm mật.
Không sai, loại Khí Văn mới mà hắn sử dụng lúc này được gọi là U Ảnh Văn, nó có thể giúp người sử dụng trở nên hoàn toàn mất dạng trước mặt người khác. Nhờ đó hắn mới có thể bất thình lình mà điểm huyệt một tu sĩ cao hơn hắn hai đại cảnh giới.
Tuyết An sau khi nghe hắn nói thì dường như tức giận tới cực điểm, nàng nhắm mắt lại tỏ ra mắt không thấy tai không nghe.
Trần An Vĩ thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng đành phải giải huyệt cho nàng. Lúc hắn đang định rời đi thì lại bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của hai nữ.
Tuyết Mi và Tuyết Nhi dù không biết Nhị Cung chủ bỗng nhiên tìm hắn để làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy Nhị Cung chủ thể hiện nhiều cảm xúc như vậy. Vì thế cũng muốn nói giúp nàng một chút.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Tuyết Vực Cung là một thế lực lãnh khốc tuyệt tình, nhưng chỉ có các nàng mới hiểu, vẻ bề ngoài lạnh nhạt đó chỉ là vỏ bọc mà thôi. Tuyết Vực Cung là một đại gia đình, bất kì ai cũng là một phần tử quan trọng, quan hệ giữa các nàng cũng vô cùng tốt.
Dù Tuyết An và tỷ tỷ mình là Cung chủ, nhưng chưa bao giờ ra oai hay tỏ vẻ, mà ngược lại luôn giúp đỡ mấy nữ. Cho nên lần này khi thấy Nhị Cung chủ gặp khó khăn không giải quyết được, hai nữ cũng muốn giúp một tay.
Ánh mắt khẩn cầu của hai nữ cứ liên tục bắn về phía Trần An Vĩ, sau một lúc thì cuối cùng hắn cũng đành thở dài. Được rồi, hắn thừa nhận hắn không thể chống lại được ánh mắt cầu khẩn này.
“Được rồi, được rồi, các nàng đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy! Ta cũng không bảo sẽ từ chối mà!” Trần An Vĩ đành bất đắc dĩ đáp ứng.
Hai nữ nghe vậy thì hưng phấn cười khúc khích rồi bất chợt lao tới hôn lên má hắn hai cái. Nhưng mà vừa hôn xong, hai nữ dường như ý thức được mình quá khích, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lập tức đỏ bừng quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng khi hai nàng vừa định trốn thì bất chợt vòng eo nhỏ nhắn không xương của các nàng bị một bàn tay lực lưỡng ôm vào lòng.
“Aaaa…” Bất chợt bị nam nhân ôm lấy, hai nữ thẹn thùng hét toáng lên.
“Hắc hắc! Chiếm tiện nghi của ta rồi lại muốn bỏ trốn?” Trần An Vĩ cười tà nhìn hai nữ nói.
“Vô sỉ!” Hai nữ nghe hắn nói vậy thì trừng mắt mắng hắn một cái. Nam nhân này rõ ràng là lợi dụng hai nàng không chú ý mà ôm các nàng cơ mà. Sao lại thành các nàng chiếm tiện nghi của hắn rồi?
Nhưng mà nghĩ lại thì, lúc đó hai nàng vậy mà bạo dạn tới hôn hắn. Aaaa xấu hổ chết mất!
Cũng không biết vì sao, hai nữ lại không có ý định vùng thoát khỏi vòng tay của hắn, mặc cho nam nhân ôm lấy mình.
Đang mải hưởng thụ cái ôm của nam nhân thì liền bắt gặp ánh mắt thản nhiên của Nhị Cung chủ nhìn tới. Hai nàng bất giác chột dạ mà vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay hắn.
Trần An Vĩ thấy hai tiểu giai nhân trong lòng mình đang yên đang lành bỗng dưng lại giẫy giụa thì nói “Yên nào! Để ta ôm các nàng thêm một chút!”
Tuyết Nhi và Tuyết Mi ngước đầu lên nhìn hắn, dù rất muốn tiếp tục hưởng thụ vòng tay ấm áp của hắn nhưng Nhị Cung chủ có vẻ cần hắn giúp nhiều hơn nên Tuyết Nhi chỉ đành nói “Nhị Cung chủ hẳn là có chuyện quan trọng cần chàng giúp đỡ, chàng nên qua đó thì hơn!”
Tuyết Mi cũng gật đầu tán thành “Đúng vậy!”
Trần An Vĩ thấy vậy thì ánh mắt sâu sa nhìn các nàng, tại sao hắn lại cảm thấy hai nữ như đang nói rằng hắn mau thu lấy Nhị Cung chủ vậy nhỉ?
Bắt gặp ánh mắt sâu sa của nam nhân, hai nữ bất giác cúi đầu, dường như thẹn thùng vì một cái gì đó. Chắc hắn sẽ không biết ý định của hai nàng đâu nhỉ?
Nhị Cung chủ mặc dù luôn có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng chỉ có các tỷ muội trong Cung biết, nàng luôn có một tấm lòng ấm áp bao dung và luôn dành sự quan tâm cho các nàng.
Vì thế từ lúc hai nữ mới gặp tên nam nhân đáng ghét này, hai nữ đã có ý định làm mối cho Nhị Cung chủ, chỉ là… hắn có bản lĩnh thu được giai nhân không thì phải xem biểu hiện của hắn rồi.
“Ưm…”
Trần An Vĩ làm sao không biết suy nghĩ của các nàng, bất chợt đem hai nữ hôn một cái, khiến cả hai ngượng chín mặt, mà Tuyết An ở bên ngoài đứng nhìn cũng không nhịn được mà quay đi.
Một lúc sau hắn mới buông tha cho hai nữ, khuôn mặt cực kì nghiêm túc nói “Đó xem như chút phúc lợi của ta, các nàng nhớ hưởng dụng cho tốt a…”
Hai nữ nghe hắn nói vậy thì bĩu mỗi phi một tiếng. Ai thèm phúc lợi gì chứ, đây rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi của các nàng có được không?
“Chàng mau đi đi!” Hai nữ ngượng quá không biết làm gì nên chỉ biết véo khắp người hắn cho bõ ghét.
Nhưng cuối cùng, Trần An Vĩ vẫn là lắc đầu “Ta sẽ giúp nàng ấy, nhưng không phải bây giờ. Hiện tại vẫn còn rất nhiều thứ ta phải làm, ít nhất là sau khi trả được thù của gia tộc, ta mới có thể phân tâm làm việc khác.”
“Còn bây giờ, ta hy vọng nàng có thể chờ!” Câu này là hắn nói với Tuyết An, hắn không biết nàng cần Khí Văn chi lực của hắn để làm gì, nhưng hắn vẫn hiểu đạo lý nhiều thì không tinh, cùng lúc ôm quá nhiều việc vào người không phải việc tốt.
Hắn tuy thương hương tiếc ngọc, nhưng những việc liên quan tới Khí Văn chi lực còn cần suy nghĩ thêm.
Tuyết An nghe thấy có hi vọng, đôi mắt đẹp lóe lên dị sắc, không biết là suy nghĩ cái gì, cuối cùng nàng nhìn hắn gật đầu rồi xé không rời đi. Mà hai nữ Tuyết Nhi cũng thở ra một hơi, hắn chịu giúp Nhị Cung chủ là hai nàng vui rồi.
Sau khi Tuyết An rời đi thì hắn nhìn hai nữ, thực ra hắn cũng không hiểu vì sao hai nữ Tuyết Nhi lại ở đây, lại còn khiến Nguyên Long Tuyền bạo loạn như vậy. Nên không chần chừ nữa, hắn liền nói ra thắc mắc của mình. Mà khi hai nữ nghe thấy hắn hỏi vậy thì khuôn mặt bất giác đỏ ửng.
“Có chuyện gì sao?” Nhìn thấy hai nữ đỏ bừng mặt, hắn mộng bức nhìn hai nữ hỏi.
“Chàng… chàng đừng hỏi nữa… chuyện đó… là tại vì… bọn thiếp muốn gặp chàng nên… nên mới xuống đây chứ bộ!” Tuyết Nhi bị hắn nhìn tới ngượng ngùng lắp bắp nói.
Trần An Vĩ nghe vậy thì không biết nên nói gì, với tình trạng đó mà các nàng vẫn bất chấp lao xuống Cửu Long Tuyền chỉ để gặp hắn, đây là tự tìm đường chết sao?
Hắn muốn giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của hai nữ thì nhất thời không giận được, nhưng nếu hắn không tỏ vẻ gì thì các nàng chắc chắn sẽ liều mạng lần nữa. Không phải hắn hiểu hai nữ, mà là có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, lần ba.
Hai nữ thấy hắn không nói gì thì tưởng hắn giận nên liền vội vàng kéo tay hắn nói “Bọn thiếp biết lỗi rồi mà, hơn nữa chàng không nhìn thấy thực lực bọn thiếp đại thăng sao? Cũng coi như là nhân họa đắc phúc mà!”
Câu cuối cùng là hai nữ nói càng lúc càng nhỏ, dường như rất sợ hắn nổi giận. Trần An Vĩ thấy hai nữ lúc này lại ngoan như hai con tiểu miêu thì cũng nguôi phần nào. “Sau này tuyệt đối không được thế nữa!”
Hắn nói một câu rồi tiện thể đánh giá tình huống hai nữ, quả thật đúng như lời các nàng nói, thương thế không những khỏi hẳn mà thực lực còn tăng mạnh lên Tam tinh Nguyên Vương.
Nhưng đó chưa phải tất cả, hắn còn cảm giác được một mối liên kết mơ hồ giữa hai nữ. Mà mối liên kết này còn giúp cho hai nữ tu luyện nhanh hơn gấp bốn lần. “Kì quái, lần trước gặp các nàng làm gì đã có thứ này?” Hắn tự hỏi.
Ảnh Nhi luôn ở bên cạnh quan sát tình hình nãy giờ nghe hắn hỏi thì liền trả lời “Hai nàng vừa đúc xong một loại thể chất chỉ dành riêng cho các cặp song sinh, mang tên là Song Thân Nhất Thể.”
“Người đúc được Song Thân Nhất Thể không những có được mối liên kết kia, mà còn có thể hợp nhất lại thành một. Mà khi hợp nhất, khả năng điều động Nguyên Lực và phán đoán sẽ được tăng theo cấp số nhân.”
“Không chỉ vậy, tốc độ tu luyện và lĩnh hội của hai nữ cũng sẽ được tăng lên. Một người luyện nhưng hai người hưởng. Nếu cả hai người cùng tu luyện thì tốc độ tăng càng lớn.”
“Còn nữa, chỉ cần một trong hai nữ còn sống, thì người còn lại có thể hồi sinh vô hạn. Và trong quá trình hợp nhất, hai nữ sẽ tự sinh ra một lớp phòng hộ, tu vi càng cao lớp phòng hộ càng dày, đây cũng xem như có thêm một thủ đoạn phòng ngự.”
“Lợi hại!” Trần An Vĩ nghe vậy thì cười lớn nói. Đồng thời càng thêm tò mò, nên hắn liền hỏi “Các nàng làm sao đúc được Song Thân Nhất Thể vậy?”
“Chàng biết sao?” Hai nữ nghe vậy thì bất ngờ nhìn hắn, các nàng thậm chí còn không biết mình có được Thể chất này cho tới khi hoàn toàn đúc thành nó. Vậy mà hắn chỉ liếc một cái lại biết, rốt cục thì nam nhân này còn bao nhiêu bí mật vậy?
“Ừm…” Trần An Vĩ gật đầu rồi kể lại cho hai nữ về tất cả những công dụng của Song Thân Nhất Thể, hai nữ nghe vậy liền thử một chút thì phát hiện quả thật giống hệt như hắn nói.
Đôi mắt hai nữ ngập tràn kinh ngạc cùng sùng bái nhìn hắn. Lúc sau, các nàng thu hồi ánh mắt, bắt đầu kể cho hắn nghe mọi chuyện.
“Thì ra là vậy!” Xem ra là nhờ Nguyên Lực trong Nguyên Long Tuyền liên tục trùng kích thân thể hai nữ, đưa hai nữ vào tình trạng cửu tử nhất sinh nên mới dẫn tới Thể chất tiềm ẩn được kích hoạt đây mà.
Bất chợt hai nữ tiến lại gần, dâng hiến môi thơm, miệng nhỏ thủ thỉ “Sau này bọn thiếp là của chàng rồi, xin chàng đừng phụ bọn thiếp!”
Trần An Vĩ được giai nhân dâng hiến liền tận tình hưởng thụ hai bờ môi nhỏ nhắn xinh đẹp của hai nữ.
“Ta sẽ không!”
冷私夜 x 白蓮花