Chương 345: Ân ái tới đột phá

“Ưm… đừng gấp mà… của chàng hết mà…”

Mẫu nữ Băng Thục Khuê và Băng Phù Dung bị hắn đè ép dưới thân, đôi gò bông đào liên tục bị hắn ngấu nghiến và xoa nắn, hai nữ vừa sung sướng vừa buồn cười lên tiếng.

Trần An Vĩ như uống phải thuốc kích thích, nghe tiếng nỉ non của hai nữ, động tác liền mãnh liệt hơn, đôi tay hư hỏng như có ma thuật mà nhào nặn đôi gò bông đào của các nàng thành muôn hình vạn trạng.

Miệng hắn cũng chẳng nhàn rỗi mà luân phiên chiếm lấy đôi môi của các nàng, cái lưỡi lưu manh khuấy đảo bên trong khoảng miệng nhỏ, hút lấy từng giọt cam lộ nơi đó.

Hai nữ bị sự mãnh liệt của nam nhân làm cho rạo rực, hạ thân ngứa ngáy như thiếu thốn thứ gì đó, u cốc co bóp theo từng nhịp thở dồn dập, làm rỉ ra một dòng thánh thủy trong suốt ngọt lịm.

Chơi đùa chán chê, Trần An Vĩ lúc này mới ngừng lại một chút, ngắm nhìn hai cỗ ngọc thể trước mặt mình.

Đôi môi mọng không son tự đỏ của hai nữ bị hắn nhấm mút đến sưng đỏ, trông vừa kiều diễm vừa đáng thương, nhưng lại khiến chúng nó có sức hút mãnh liệt hơn cả.

Phía dưới một chút là cần cổ trắng ngần cùng xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện bên trên đôi gò bông đào tròn lẳng, căng tràn sức sống.

Hai nữ sở hữu đôi gò bông đào khá giống nhau, chắc vì là mẫu nữ, tuy nhiên Trần An Vĩ để ý thấy các nàng đều sở hữu một nốt ruồi son gần hạt đào hồng nhuận, của Băng Thục Khuê bên trái, của Băng Phù Dung lại nằm bên phải.

Chúng nó như một sự tô điểm cho bầu ngực sữa, càng khiến Trần An Vĩ muốn tiếp tục cắn mút.

Bên dưới là vòng eo nhỏ nhắn mảnh mai trơn nhẵn, tô điểm tại trung tâm là một cái lỗ rốn nhỏ nhắn đầy hút mắt.

Trần An Vĩ trườn người xuống dưới, nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài của hai nữ, để lộ ra u cốc hồng nhuận ẩn hiện bên dưới lớp thảm cỏ trắng xanh huyền ảo của hai nữ.

Trùng hợp là nơi đó của các nàng cũng có một nốt ruồi son tô điểm, mẫu thân Băng Thục Khuê thì ở trên hạt lê còn nốt ruồi son của nữ nhi Băng Phù Dung thì lại nằm ở dưới hạt lê.

Nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng nóng rực của nam nhân, hai nữ vô thức khép đôi chân ngọc, che đi bộ vị mẫn cảm phía dưới, nhỏ giọng nỉ non “Đừng… đừng nhìn mà…”

“Ngoan, nơi đó đẹp như vậy mà…” Trần An Vĩ nhỏ giọng dụ dỗ, đôi tay hư hỏng nhẹ nhàng vuốt ve vùng đùi non của hai nữ.

“Ưm… đẹp… đẹp lắm sao?” Băng Thục Khuê hô hấp dần trở nên dồn dập, bộ vị mẫn cảm liên tục bị hắn trêu chọc khiến nàng bắt đầu cảm thấy trống rỗng, hạ thân bắt đầu đòi hỏi.

Dù sao nàng cũng đã cho hắn rồi, đối với loại chuyện này cũng không còn quá ngượng ngùng như trước, cơ thể bắt đầu biết đòi hỏi hắn.

Nữ nhi Băng Phù Dung ở bên cạnh nghe mẫu thân hỏi cũng vểnh tai lắng nghe, ánh mắt tràn ngập mị ý nhìn nam nhân.

Trần An Vĩ gật đầu chắc nịch “Của các nàng đều đẹp, đều khiến ta muốn trầm luân mãi mãi!”

“Ưm… dẻo miệng…” Băng Thục Khuê nỉ non, đôi chân ngọc nhẹ hé mở, địa phương thần thánh kia một lần nữa hiển lộ trước mắt Trần An Vĩ.

“Vào đi chàng, thiếp muốn rồi!” Nhận thấy hắn còn muốn dùng tay giúp nàng, Băng Thục Khuê trực tiếp đề nghị, nàng đã sớm bị hành động của hắn làm cho động tình, hiện tại chỉ muốn sớm hòa nhập cùng hắn.

Trần An Vĩ được kiều thê cho phép, côn thịt đặt trước cửa nhục động nhẹ nhàng ma sát, sau đó liền ngựa quen đường cũ mà tiến vào.

Ót!

“Ư… sướng…” Cảm giác vừa lạ vừa quen một lần nữa ùa về khiến tâm trí Băng Thục Khuê trống rỗng, miệng nhỏ rên rỉ theo bản năng.

Chưa vội di chuyển, Trần An Vĩ liếc mắt nhìn qua Băng Phù Dung đang như một tiểu miêu tò mò mà nhìn về phía mình, không hề hay biết bản thân đã để lộ ra địa phương thần thánh.

Hắn khẽ cười tà, bàn tay hư hỏng lại tìm đến u cốc của nàng, bắt đầu mơn trớn.

“Ư… a…” Băng Phù Dung bị kích thích đột ngột, muốn vươn tay ngăn cản nam nhân nhưng đã không kịp, hai ngón tay của hắn đã như tiểu xà mà tiến vào bên trong, bắt đầu khám phá địa phương kia của nàng.

Khoái cảm dồn dập truyền tới khiến nàng thở hổn hển, linh hồn như lơ lửng trên cửu thiên, dù chưa hoàn toàn hòa nhập nhưng đã khiến nàng phiêu phiêu dục tử.

“Bảo bối, nữ nhi của nàng mẫn cảm quá!” Trần An Vĩ cười cười trêu chọc, hạ thân lúc này mới bắt đầu chuyển động.

“Ư… đáng ghét… trêu chọc thiếp còn không đủ sao…” Băng Thục Khuê làu bàu, nhưng trong mắt hoàn toàn không có chút tức giận nào.

“Không đủ, vĩnh viễn không đủ, ta muốn các nàng mãi mãi là của ta!” Trần An Vĩ vừa nhấp liên tục vừa nói, giọng điệu bá đạo có thừa.

Băng Thục Khuê hoàn toàn bị câu nói bá đạo đầy tính chiếm hữu của hắn chinh phục, đùi thon quặp chặt lấy eo của hắn, tay ngọc ôm chặt cổ hắn, nhẹ nhàng uốn éo tạo điều kiện cho nam nhân dễ dàng xâm nhập.

Bạch! Bạch! Bạch!!!

Trần An Vĩ bắt đầu gia tăng tốc độ, vừa ra vào liên tục bên trong nhục động của Băng Thục Khuê, vừa trêu chọc u cốc thiếu nữ của Băng Phù Dung, đưa hai mẫu nữ các nàng lên miền cực lạc.

“Ưm… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Hạ thân bắt đầu run rẩy, khoái cảm mãnh liệt dâng trào khiến Băng Thục Khuê chỉ còn biết gọi tên hắn theo bản năng, tay chân vẫn ôm chặt hắn như hận không thể cùng hắn hoàn toàn hòa quyện.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

Cảm nhận được giai nhân sắp lên đỉnh, Trần An Vĩ bắt đầu dùng sức chạy nước rút, từng cú nhấp vừa chất lượng vừa liên tục được giã xuống, tận lực đưa giai nhân lên đỉnh cao của cực lạc.

“Tiểu Vĩ… ưm… thiếp ra… á…”

Theo một tiếng rên dài của giai nhân, hạ thân nàng bắt đầu run rẩy, sâu bên trong hoa tâm nàng, một dòng thánh thủy ấm nóng bất chợt bắt ra, ướt đẫm nơi nối giữa hai bộ phận mẫn cảm của hai người.

Băng Thục Khuê thở hổn hển nhìn hắn, khẽ hôn lên môi nam nhân một cái, nhu tình nỉ non “Đời này, có thể gặp được chàng là may mắn của thiếp!”

Trần An Vĩ yêu thương mỉm cười, hôn nhẹ lên môi nàng đáp “Bảo bối ngốc, lời đó phải để ta nói!”

Trong lòng cảm thấy ấm áp, Băng Thục Khuê mỉm cười mãn nguyện, cố gắng vươn người ngồi dậy, chủ động rời khỏi tiểu huynh đệ của hắn rồi kéo tay nữ nhi của mình đặt lên đó, bắt đầu hướng dẫn nàng.

“Nóng quá…” Băng Phù Dung lần đầu chạm vào của quý, xúc cảm ấm nóng truyền về khiến nàng không nhịn được hít sâu một hơi, nó thật cứng và nóng nha, như vậy mà lại khiến mẫu thân cảm thấy thoải mái sao?

Bất chợt, Băng Thục Khuê nói nhỏ vào tai nàng điều gì đó khiến thiếu nữ đỏ bừng mặt, khẽ cắn cắn môi, thoáng nhìn mẫu thân của mình rồi lại nhìn hắn, sự ngượng ngùng trong ánh mắt khó thể giấu đi.

Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Trần An Vĩ và ánh mắt khích lệ của Băng Thục Khuê, Băng Phù Dung khẽ hôn lên đầu nấm một cái, rồi hé mở môi thơm, bắt đầu ngậm lấy nó, nhẹ nhàng phun ra nuốt vào.

“Mùi vị cùng không tệ lắm!” Băng Phù Dung ngẫm nghĩ, động tác bắt đầu nhanh dần.

Không biết nàng học được từ ai, vậy mà lại dùng lưỡi của mình liếm khắp thân côn, ngay cả hai hòn long căn của Trần An Vĩ cũng không bỏ sót, đôi khi lại kết hợp với tay mà xoa nắn, khiến hắn xém chút bắn ra.

Băng Thục Khuê thấy nữ nhi học hỏi nhanh, bản thân cũng không nhàn rỗi, hướng tới bộ vị mẫn cảm của nàng bắt đầu trêu chọc.

“Á… mẫu thân… đừng mà…” Băng Phù Dung đang mải mê với thứ đồ chơi khủng bố của nam nhân, bên dưới chợt truyền tới cảm giác rạo rực, nhất thời không nhịn được rên rỉ một tiếng.

Tiếng rên nỉ non của nàng như một liều thuốc kích thích cực mạnh, Trần An Vĩ không chịu nổi liền đè ép nàng dưới thân, tiểu huynh đệ nhẹ nhàng ma sát trước cửa nhục động.

“Bảo bối… ta muốn…” Trần An Vĩ hô hấp dần trở nên dồn dập, ánh mắt nóng rực nhìn giai nhân dưới thân mình, cắn nhẹ vào vành tai của nàng, khẽ nói.

Băng Phù Dung bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho động tình theo, nàng bẽn lẽn gật đầu, lí nhí nói “Nhẹ thôi nhé… thiếp hơi sợ…”

Trần An Vĩ yêu thương hôn lên môi nàng, dịu dàng truyền âm “Ta sẽ!”

Cùng lúc đó, tiểu huynh đệ đã chen chúc vào nhục động chật hẹp, bắt đầu khám phá bên trong cơ thể nàng.

“Ưm…” Cảm giác mới lạ xâm chiếm khắp toàn thân nàng, Băng Phù Dung khẽ rên nhẹ một tiếng.

Trần An Vĩ biết nàng sẽ cảm thấy khó chịu, vì vậy tận lực giúp nàng phân tán sự chú ý, một bên dịu dàng nhấm mút đôi môi đỏ mọng, một bên nhẹ nhàng xoa nắn đôi gò bông đào, thỉnh thoảng lại gẩy nhẹ lên hạt đào hồng nhuận, phía dưới hạ thân vẫn tiếp tục làm phần việc của mình.

Ót!

“Ưm… nó vào rồi…” Băng Phù Dung nhíu mày đau đớn, nhưng càng nhiều hơn là hạnh phúc, cuối cùng nàng cũng trở thành nữ nhân của nam nhân này.

Bất chấp tiểu huynh đệ kháng nghị vì xúc cảm mềm mại mát lạnh bên trong cơ thể Băng Phù Dung, Trần An Vĩ vẫn không di chuyển mà ngược lại, hắn tiếp tục phần việc của mình, tận lực giúp tiểu phượng của mình giảm bớt đau đớn.

Băng Phù Dung cảm động không thôi, đau đớn nhanh chóng bị thay thế bởi hạnh phúc, nàng học theo mẫu thân mà nhẹ nhàng uốn éo vòng eo ra hiệu cho nam nhân của mình.

Trần An Vĩ được giai nhân cho phép lúc này mới bắt đầu di chuyển.

Bạch… bạch… bạch…

Tiểu huynh đệ nhẹ nhàng ra vào bên trong nhục động, cảm nhận sự co bóp của từng vách thịt mềm lên thân côn, Trần An Vĩ không nhịn được hít sâu một hơi.

“Bảo bối nàng tuyệt quá!” Trần An Vĩ chiếm lấy đôi môi của giai nhân, vừa truyền âm vừa ra vào bên trong nhục động của nàng.

“Ưm… thoải mái quá… sướng quá…” Băng Phù Dung nỉ non theo từng nhịp nhấp của hắn, hạ thân truyền đến cảm giác thư sướng nhẹ nhàng khiến nàng chỉ muốn mãi hòa nhập với nam nhân này.

Trần An Vĩ giữ nguyên tốc độ, tiểu huynh đệ liên tục ra vào bên trong Băng Phù Dung, kích thích toàn bộ thành vách của nhục động, từng giọt thánh thủy vì thế mà bắt đầu chảy ra.

“Ưm… Tiểu Vĩ… thiếp cảm thấy lạ quá…” Băng Phù Dung vừa sướng vừa rên rỉ, hạ thân nàng bắt đầu xuất hiện cảm giác kì lạ, như có một dòng nước ấm tuôn trào.

“Thả lỏng đi bảo bối, nàng sắp lên đỉnh đó!” Trần An Vĩ bật cười, hạ thân bắt đầu chạy nước rút.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

“Ưm… a… đừng đột ngột như vậy… ưm… sướng…” Băng Phù Dung ôm chặt cổ hắn, miệng nhỏ rên rỉ nỉ non.

Không biết qua bao lâu sau, khi Trần An Vĩ nhấp từng cú dũng mãnh chốt hạ, Băng Phù Dung hạ thân liền run rẩy, thánh thủy từ sâu trong hoa tâm bất chợt phun trào, ướt đẫm nơi tư mật vẫn đang gắn kết.

Mà hắn cũng không kiềm nén, tiểu huynh đệ tiến vào sâu tới tận cùng, gieo cấy từng hạt giống sinh mệnh nóng hổi của hắn vào bên trong hoa tâm của vị tiểu thư Băng Phượng Tộc.

Nhẹ hôn lên mái tóc trắng xanh đặc biệt của Băng Phù Dung, Trần An Vĩ rút tiểu huynh đệ ra khỏi cơ thể nàng, đưa mắt nhìn đến Băng Thục Khuê, dịu dàng hỏi “Bảo bối, nàng sở hữu cả Phong Hệ và Băng Hệ Nguyên Sắc nhỉ?”

Băng Thục Khuê khẽ gật đầu, trong đầu bất chợt lóe lên điều gì, môi thơm mấp máy “Chẳng lẽ… chàng muốn…”

“Hắc hắc, ta làm chính sự!” Trần An Vĩ cười tà, vươn tay xoay người nàng nằm sấp lại, tiểu huynh đệ từ phía sau tiến vào.

“Ưm… đáng ghét…” Băng Thục Khuê thoáng rùng mình, ở tư thế này, thanh hung khí nóng hổi kia của hắn vào sâu bên trong nàng theo một góc độ khác đem lại một khoái cảm cực kì khác biệt.

Nhưng mà lần này Trần An Vĩ thực sự làm chính sự, theo ý niệm của hắn, Tâm Ý Tương Liên được kích hoạt, một dòng Băng Hệ và một dòng Phong Hệ Nguyên Lực mát lạnh hòa quyện vào nhau, rồi thông qua nơi tư mật của hai người mà truyền qua cơ thể Băng Thục Khuê.

Ngay lập tức tu vi của Băng Thục Khuê lập tức đề thăng, vốn vẫn luôn được nàng áp chế ở Nguyên Tôn Đỉnh Phong cảnh thì hiện tại đã thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân mà ầm ầm tăng lên.

Trở về cảnh giới ban đầu của nàng là Nguyên Thánh Đỉnh Phong cảnh, nó vẫn không dừng lại, Băng Hệ và Phong Hệ Nguyên Lực trong thiên địa như bị một cố hấp lực cự đại nào đó mà hút về, hội tụ xung quanh Băng Thục Khuê.

Oành!

Trần An Vĩ bất chợt bị một lực đẩy cự đại nào đó đẩy bật ra, nhưng may mắn là nó không làm hắn hay nàng bị thương.

Trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn lo lắng của Trần An Vĩ và Băng Phù Dung, chỉ thấy ngọc thể trần trụi của Băng Thục Khuê bất chợt lơ lửng trên không trung, mắt phượng nhắm lại, vô tận Băng Hệ và Phong Hệ Nguyên Lực liên tục bị nàng hút vào, tu vi vẫn không có dấu hiệu ngừng tăng.

“Ảnh Nhi, nàng ấy đang đột phá sao?” Trần An Vĩ nhìn thấy cảnh tượng này liền thắc mắc.

Hắn cảm nhận được tu vi của nàng đang tăng lên, nhưng lại vô pháp nhìn thấy được đây là cảnh giới gì, bất đắc dĩ chỉ có thể hỏi Ảnh Nhi.

Nào ngờ Ảnh Nhi một mực lắc đầu lên tiếng “Đúng thật là Băng Thục Khuê đang đột phá, tuy nhiên về phần thông tin cụ thể, công tử phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến mới có thể biết được!”

Trần An Vĩ hết cách chỉ có thể tiếp tục quan sát, chỉ cần nàng xảy ra chuyện gì bất trắc, hắn liền dùng mọi cách để hỗ trợ.

Cảm nhận được Tâm Ý Tương Liên giữa nàng và hắn không có gì bất thường, tâm trạng lo lắng của hắn mới tạm thời yên ổn một chút, đồng thời cũng không quên lên tiếng trấn an Băng Phù Dung.

Không qua bao lâu sau, Băng Thục Khuê rốt cuộc cũng hấp thụ hết lượng Phong Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực được thiên địa cung cấp, tu vi cũng được nàng áp chế ở mức Nguyên Tôn Đỉnh Phong.

“Đột phá xong rồi?” Trần An Vĩ vươn tay đỡ lấy bảo bối của mình, dịu dàng cười hỏi.

Băng Thục Khuê lắc đầu “Nào có dễ dàng như vậy, thiếp còn phải Độ Kiếp nữa!”

“Độ Kiếp à?” Trần An Vĩ thoáng trầm tư, hắn không phải chưa từng nghe nói qua tới danh tự này, nói đơn giản thì nó cũng giống như khảo nghiệm mà An Nam Tinh Cầu dành cho hắn, vượt qua được nó thì có thể bước vào cảnh giới cao hơn.

Nhưng mà điều đó cũng có nghĩa là nó có mức độ nguy hiểm không thua kém gì so với khảo nghiệm mà hắn đã trải qua, do đó đối với việc Băng Thục Khuê không vội độ kiếp, hắn chỉ có tán thành bằng hai tay chứ không phản đối.

Nhìn thấy vẻ mặt suy tư của nam nhân nhà mình, Băng Thục Khuê trong lòng cảm đồng, nàng biết hắn đang nghĩ gì, tình cảm một lần nữa dâng trào, nàng ôm lấy cổ hắn hôn một cái, nhu tình thủ thỉ “Dung Nhi cũng có Phong Hệ Nguyên Sắc, chàng không định để nữ nhi của thiếp sở hữu Hỗn Độn Thuộc Tính sao? Hơn nữa, thiếp cùng còn thèm…”

Trần An Vĩ bật cười, hắn làm sao có thể ủy khuất các nàng.

Được giai nhân cho phép, Trần An Vĩ một lần nữa đè ép ngọc thể trần trụi của đôi mẫu nữ Băng Phượng Tộc, việc gì cần làm đều sẽ làm, cảnh xuân vẫn tiếp tục diễn ra…

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言