Cảm nhận uy áp bất chợt hàng lâm, toàn trường vô thức hít sâu một hơi, cưỡng ép cảm giác thuần phục nảy sinh trong tận sâu Huyết Mạch, đồng thời cũng vô cùng kinh hãi.
Cỗ uy áp này vậy mà lại mạnh mẽ hơn cả khí tức mà Đặng Long tỏa ra.
Grao!
Một tiếng gầm kiệt ngạo vang vọng giữa thương khung, một tôn hư ảnh Long Tộc hiện ra giữa không gian.
Chỉ thấy toàn thân nó được bao trùm trong vảy lân trắng muốt, xung quanh bao trùm lấy mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính hùng mạnh, ngũ trảo long lanh tinh xảo cùng đôi mắt trong suốt hờ hững nhìn xung quanh.
Các tộc Yêu Thú trước mặt nó đều vô thức cúi đầu, như thể thần dân gặp đế vương của mình, không giận nhưng vẫn gây ra uy thế to lớn.
Chu Điềm Tử, Phượng Thiên Vũ đám người ánh mắt gắt gao nhìn lấy hư ảnh Long Tộc như đế vương của bầu trời đang bay lượn kia, dù chỉ là hư ảnh nhưng đủ khiến bọn hắn cảm nhận được áp lực nặng nề.
“Hóa ra…” Chu Điềm Tử và Phượng Thiên Vũ đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt cười khổ “Hóa ra nam nhân kia vẫn chưa dùng toàn lực!”
Chỉ riêng với cỗ uy áp mới hàng lâm kia, chiến lực của các nàng đã giảm đi phân nửa, lực lượng trong cơ thể còn có xu hướng muốn quy phục hắn, như vậy thì còn đánh thế nào?
Bất kì ai cũng có thể cảm nhận được cỗ uy áp nặng nề tỏa ra từ Đệ Nhất, hô hấp vô thức trở nên nặng nề.
Vậy mà có một người lại cảm thấy hưng phấn và mừng rỡ khi cảm nhận được khí tức này của hắn.
Tiểu loli xém chút không nhịn được mà hét lên vì mừng rỡ, nhưng nàng biết hiện tại song phương đang chiến đấu, cho dù có mừng rỡ tới cỡ nào thì trong mắt hắn, nàng vẫn đang là đối thủ.
Hơn nữa, lần đầu đối mặt với cỗ uy áp mạnh mẽ hơn bản thân, nàng càng hưng phấn hơn nhiều lần, muốn thoải mái chiến một trận!
Vừa nghĩ, hai tay nàng đã kết ấn, liên tục đánh ra Đặng Long Hận Thiên Chưởng về phía Trần An Vĩ, trong lòng muốn xem thử thứ đó rốt cuộc mạnh mẽ tới cỡ nào.
Vì vậy, chờ đợi Trần An Vĩ không phải là ba cái Đặng Long Hận Thiên Chưởng nữa, mà hiện tại con số đã lên tới hàng chục cái, một cái đều khủng bố như nhau, không gian ầm ầm tan vỡ.
Rắc!
Hự!
Số lượng Đặng Long Hận Thiên Chưởng quá nhiều, uy áp của nó khiến các trận văn dần tan vỡ, trận pháp bắt đầu run rẩy, các Chiến Trận Sư của Lương Gia cũng vì vậy mà nhận lấy phản phệ, bất quá từng người được trang bị đan dược trị thương thượng hạng, miễn cưỡng có thể chống đỡ trước sức mạnh của tiểu loli lúc này.
Chứng kiến hàng chục cái Đặng Long Hận Thiên Chưởng ầm ầm lao về phía bên kia chiến đài, toàn trường chỉ còn biết câm nín, trong lòng tự hỏi làm sao một tiểu loli như nàng lại có nguồn lực lượng khổng lồ tới mức này.
“Mong là ngươi đừng làm ta thất vọng!” Tiểu loli Đặng Long khẽ lẩm bẩm khi tung ra 26 cái Đặng Long Hận Thiên Chưởng, trong lòng đang tràn ngập hi vọng.
Hư ảnh Long Tộc kia nhìn thấy thế công của Đặng Long đã tới gần, ánh mắt hờ hững vẫn chẳng thèm thay đổi, ngũ trảo khẽ nâng, mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính hùng mạnh bao trùm, tám loại Khí Văn hùng mạnh được khảm vào, Bạo Công Văn gia trì, một trảo khủng bố vô danh đánh tới.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của đám người, 26 chưởng ấn cực kì hùng mạnh của tiểu loli, 26 cái Đặng Long Hận Thiên Chưởng, cứ như vậy mà tan vỡ, một chút dấu vết cũng không để lại, có chăng cũng chỉ là vụ nổ do lực lượng bạo động gây ra mà thôi.
Bên trong vụ nổ, một thân ảnh bao trùm trong lớp Nguyệt Ảnh Áo Choàng đen kịch bất chợt lao ra, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt tiểu loli, một tay xách nàng lên như xách cổ một con gà.
“A… Haha… đúng là ngươi rồi… quả không hổ là Hỗn Thế Nguyên Long…” Tiểu loli rên lên một tiếng đau đớn, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ mừng rỡ nhìn lấy nam nhân trước mặt.
“Ngươi biết?” Trần An Vĩ sắc mặt trầm xuống, nắm tay dần siết chặt, hắn cũng đã đoán trước được tình cảnh này, nhưng ở thời điểm đó, ngoài việc để lộ ra khí tức của Hỗn Thế Nguyên Long, hắn cũng không còn cách nào khác.
“Ặc… đừng lo… ngoài ta và đám Chân Long Nhất Tộc ra, sẽ không ai biết thân phận của ngươi!” Tiểu loli Đặng Long lại lên tiếng, hô hấp dần đứt quãng do thiếu mất dưỡng khí “Bất quá… ta cần ngươi giúp… cho nên ta… sẽ không hại ngươi…”
“Linh Hồn Bổn Nguyên của ta giao cho ngươi, tin rồi chứ?” Như để hắn tin tưởng, nàng trực tiếp rút ra Linh Hồn Bổn Nguyên của mình, đưa cho hắn.
Trần An Vĩ cũng không khách khí thu lại Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng, lúc này mới thả lỏng cánh tay, ngưng trọng lên tiếng “Ngươi cần gì?”
Tiểu loli Đặng Long không vội, nàng giơ lên một cánh tay, tuyên bố mình bỏ cuộc rồi rời khỏi chiến đài, để mặc Trần An Vĩ đang mang một gương mặt đầy mộng bức nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của nàng.
“Bọn ta cũng chịu thua!” Lại thêm hai thanh âm trong trẻo vang lên khiến Trần An Vĩ hoàn hồn.
Tiêu Yến và Băng Phù Dung lúc này cũng đên bên cạnh hắn, ánh mắt tràn ngập rung động, hiển nhiên sau một trận chiến đầy đặc sắc nhưng không kém phần hung hiểm như vậy, các nàng đương nhiên cũng thật sự ấn tượng.
“Ngươi không sao chứ?” Dường như cùng một lúc, hai nàng đồng loạt hỏi.
Trần An Vĩ đưa mắt nhìn lấy hai vị tuyệt sắc giai nhân bên cạnh mình, nhìn sắc mặt các nàng dù đã trắng bệch nhưng vẫn lo lắng cho mình, hắn lập tức thu hồi uy áp của Hỗn Thế Nguyên Long Tâm, không nhịn được ôm các nàng vào lòng.
Tiêu Yến và Băng Phù Dung thoáng bất ngờ vì hành động này của hắn, bất quá cũng không ngăn cản.
“Quần chiến đã kết thúc với một chiến thắng không thể thuyết phục hơn!” Lúc này, giọng nói nhí nhảnh của Liễu Hinh đã vang lên.
“Đây là phần thưởng dành cho người thắng cuộc!”
Dứt lời, một khối thạch nhũ màu đỏ tươi liền xuất hiện giữa không gian, từ bên trong nó vô tận Sinh Mệnh Lực và Huyết Lực tỏa ra khiến người xung quanh vô thức cảm thấy dễ chịu.
“Thoát Thai Phục Huyết Thạch, không tồi!” Trần An Vĩ mỉm cười, thản nhiên tiếp nhận phần thưởng của mình.
Có thể do tiếp xúc với nhiều thứ mạnh mẽ và quý hiếm hơn như Vô Thượng, Huyết Mạch các loại, nên hiện tại Thoát Thai Phục Huyết Thạch này đối với hắn cũng không quá trân quý.
Bất quá, có cũng không thừa nha, trong tương lai ắt hẳn sẽ có việc cần tới nó.
Liễu Hinh lại lên tiếng “Đệ Nhất, Băng Phù Dung, Phượng Thiên Vũ, Cùng Đường, Đào Yêu, Huyền Thiết, Bạch Minh, Chu Điềm Tử, Hồ Yến và Đặng An Nhiên, mười người các vị sẽ có cơ hội tiến lên vũ trụ, tiếp cận cơ hội tu luyện tốt hơn tại chi nhánh Vạn Bảo Hội trong vòng một năm, có thể thu hoạch như thế nào phải tùy thuộc vào thiên phú của mọi người rồi!”
“Các vị có một tháng để chuẩn bị!”
Sau khi dứt lời cũng là lúc nàng biến mất, trận pháp phòng hộ cũng được giải trừ, toàn trường lần lượt kéo nhau trở về lãnh thổ của mình, ai ai cũng cảm thấy thỏa mãn vì được chứng kiến một trận chiến mãn nhẫn.
Trần An Vĩ sau khi nghe Liễu Hinh tuyên bố, trong đầu bất chợt hiện lên vài dòng suy nghĩ.
Hồ Yến chắc là cái tên mà Tiêu Yến dùng để che giấu thân phận tiểu thư Thiên Mị Tông của mình.
Nhưng còn…
Hắn bất chợt nhìn về phương hướng tiểu loli Đặng Long vừa rời đi, khẽ thở dài một hơi…
Hay cho một cái tên Đặng An Nhiên…
Phụ mẫu của nàng hẳn là muốn nàng một đời vô âu vô lo, thoải mái hồn nhiên ngây thơ, từ từ trưởng thành trong vòng tay phụ mẫu. Nào ngờ bi kịch ập tới quá sớm, nàng vừa sinh ra đã phải đối mặt với vô vàn sinh tử, hiện tại cho dù tâm cảnh có méo mó vẫn không ngừng chiến đấu giành giật từng chút tài nguyên để mạnh lên.
Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn bỗng dâng lên một sự đồng cảm khó nói nên lời.
Có lẽ là vì, tiền kiếp của hắn cũng là trẻ mồ côi, hằng ngày cũng phải đấu tranh với số phận để giành lấy từng miếng ăn.
“Chúng ta cũng rời khỏi đây thôi!” Nhìn thấy toàn trường rời đi, Tiêu Yến và Băng Phù Dung khẽ kéo tay hắn nhắc nhở.
“Được rồi!” Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, thu hồi lại ánh mắt, cùng hai nữ rời đi.
Bất quá hắn cũng không có ý định rời đi ngay, ngược lại tiến về chi nhánh Vạn Bảo Hội.
Trước đó đã hứa với Lương Gia Quỳnh sẽ liên lạc với nàng ngay khi Vạn Yêu Chiến Tướng Hội kết thúc, tuy rằng ban đầu hắn cũng không có ý định giao dịch, nhưng hiện tại có một số thông tin phải trao đổi rồi.
Trở về chi nhánh Vạn Bảo Hội, Trần An Vĩ vẫn lấy thân phận Đệ Nhất liên lạc với Lương Gia Quỳnh, dĩ nhiên là phải thông qua bảy bảy bốn mươi chín thủ tục các loại, chứ không phải đơn giản chỉ việc dùng Truyền Âm Ngọc.
Hắn cũng không phải muốn che giấu thân phận với nàng, chỉ là muốn tạo chút danh tiếng cho Nguyệt Ảnh Bảo Cung mà thôi.
Chẳng biết vì sao, hắn lại có cảm giác trong thời gian tới, Nguyệt Ảnh Bảo Cũng của hắn sẽ vang danh thiên hạ.
“Chuẩn bị một chút cũng tốt!” Trần An Vĩ thầm nghĩ.
Tiêu Yến và Băng Phù Dung dường như cũng biết hắn muốn làm giao dịch với Vạn Bảo Hội, vì vậy cũng đồng dạng khoác lên Nguyệt Ảnh Áo Choàng, nhanh chóng bước đến căn phòng đã hẹn trước.
“Này, ta cảm thấy ngươi hình như không được vui, có chuyện gì sao?” Vừa ngồi xuống, Băng Phù Dung đã lên tiếng, vẫn là tính cách năng động thường ngày.
Trần An Vĩ có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, nhẹ giọng nói “Nàng nhìn thấy sao?”
Băng Phù Dung nhẹ gật đầu mà Tiêu Yến ngồi bên còn lại cũng hướng ánh mắt nhìn hắn, ẩn ẩn bên trong đó một tia lo lắng.
Trần An Vĩ nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng âm thầm cảm động, lần lượt hôn lên trán các nàng một cái.
“Ngươi… thật là…” Băng Phù Dung ngượng ngùng, hờn dỗi cắn môi.
Tiêu Yến ngược lại không phản ứng quá nhiều, dù sao chuyện kia cũng đã làm rồi, một cái hôn này ngược lại nàng còn có chút hưởng thụ.
“Ta chỉ đang nghĩ…” Trần An Vĩ thở dài, nhẹ giọng nói “Nha đầu Đặng Long kia vì sao lại gặp bi kịch như vậy?”
Nói rồi, hắn lại nhìn các nàng, ánh mắt tràn ngập thương xót nói “Cả các nàng cũng vậy. Băng Phù Dung từ nhỏ đã mất đi quê hương Băng Phượng Giới, mẫu thân nàng phải di dời cả Băng Phượng Tộc về An Nam Tinh Cầu, ẩn nhẫn phát triển. Tiêu Yến từ nhỏ đã thiếu vắng tình cảm của mẫu thân, hiện tại còn phải che giấu thân phận đến đây tranh đoạt tài nguyên.”
Nghe hắn nói, hai nữ thoáng lâm vào trầm mặc.
Sau một lúc, Băng Phù Dung hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn nam nhân có chút nhu tình, dịu dàng nói “Chuyện đã qua rồi, ngươi cũng đừng để tâm quá. Chẳng phải hiện tại Băng Phượng Giới đã được ngươi chữa trị rồi sao? Mẫu thân cũng đang dần khôi phục nó về trạng thái toàn thịnh rồi!”
Nàng đã nghe mẫu thân kể lại mọi chuyện, Băng Phượng Giới hiện tại đang khôi phục rất tốt, chỉ cần có thời gian, nó sẽ lại là một phương thế giới tọa lạc bên cạnh An Nam Tinh Cầu.
Mà mọi chuyện đều nhờ có nam nhân này, nhờ có Băng Hệ Nguyên Lực khiết thuần của hắn, sự phục hồi của Băng Phượng Giới mới có thể tiếp diễn.
Tiêu Yến mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi cũng tiếp lời “Đúng đó! Thật ra thì, hiện tại ta thấy rất tốt, nếu không phải liều lĩnh tới nơi này, ta cũng không gặp được ngươi!”
Người ta nói, muốn biết nam nhân có đáng tin hay không, chỉ cần xem cách hắn đối xử với mình, nhất là khi mọi chuyện đã rồi. Điều này hoàn toàn đúng!
Trong mấy ngày vừa qua, nam nhân này vẫn luôn chăm sóc nàng, trong lúc chiến đấu cũng không quên bảo vệ nàng, đặt nàng phía sau lưng mà bảo vệ. Thậm chí lúc đối mặt với nữ nhân Đặng Long kia, hắn cũng không quên dùng thủ đoạn bảo hộ nàng và Băng Phù Dung.
Nàng không biết có bao nhiêu nam nhân trên thế giới này làm được điều này, nhưng hiện tại nàng biết, trước mặt có một người.
Trần An Vĩ mỉm cười, lời nói của các nàng khiến hắn càng kiên định hơn với mục tiêu của chính mình.
Đương lúc hắn và hai nữ đang trò chuyện, cánh cửa một lần nữa bật mở, hai thân ảnh một nam một nữ bước vào, nam nhân tuấn tú, nữ nhân tuyệt mĩ, cả hai như một tổ hợp xứng đôi vừa lứa.
Hai người này chắc hẳn là nhân vật cực kì quen thuộc đối với tu sĩ An Nam Tinh Cầu. Nam nhân là thiếu chủ Lương Gia – Lương Gia Bảo, còn nữ nhân lại là tiểu thị nữ của Lương Gia Quỳnh – Liễu Hinh.
“Đây chắc hẳn là Đệ Nhất đạo hữu, người vừa chiến thắng Vạn Yêu Chiến Tướng Hội? Tỷ tỷ của tại hạ có chút việc bận, mong thứ lỗi!” Lương Gia Bảo lên tiếng, giọng điệu nho nhã nhưng không kém phần kiên quyết.
Trần An Vĩ mỉm cười đầy ý vị, nói “Không sao cả, ta khá chắc rằng nàng ấy vẫn đang đứng trước mặt ta nha!”
Lương Gia Bảo trong lòng giật thót, ngoài mặt vẫn giữ bình tình mỉm cười “Đạo hữu nói gì tại hạ không hiểu?”
“Để ta đoán nhé, nàng vì muốn tránh phiền phức nên mới phải dùng Di Hình Hoán Ảnh để hóa thành hình dạng của Lương Gia Bảo, nhằm che mắt thế nhân?” Trần An Vĩ cười cười, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ngươi!” Liễu Hinh vội chắn trước mặt Lương Gia Bảo, trên tay đã xuất hiện trường kiếm, hướng về phía Trần An Vĩ quát, tu vi ẩn ẩn bùng phát.
Tiêu Yến và Băng Phù Dung đồng loạt đứng dậy, khí thế cũng không hề thua kém.
Lương Gia Bảo kéo Liễu Hinh trở về, động lấy ý niệm, hóa giải Di Hình Hoán Ảnh, để lộ ra dung nhan tuyệt mĩ thật sự của nàng, ánh mắt có tràn ngập đề phòng nhìn lấy thân ảnh đang ngồi trước mặt mình.
“Không biết đạo hữu có mục đích gì? Vạn Bảo Hội chúng ta cũng không phải dễ chọc!” Lương Gia Quỳnh hít sâu một hơi, kiên quyết lên tiếng.
“Ây da, mới có một thoáng mà đã quên ta rồi sao, Gia Quỳnh tiểu thư? Chúng ta vẫn còn đang dính tin đồn yêu đương nha!” Trần An Vĩ ra hiệu cho hai nữ ngồi xuống, ý vị thâm trường nói.
Hai nữ kinh ngạc, thầm nghĩ ma trảo của tên này rộng tới vậy sao? Có cả tin đồn yêu đương với Tiểu thư Lương Gia cơ đấy!
Mà nói tới, làm sao hắn biết được nam nhân trước mặt này lại chính là Lương Gia Quỳnh giả trang?
“Cách gọi này?” Lương Gia Quỳnh cũng là kinh ngạc không thôi, trong số những người nàng từng nhận biết, chỉ có một người gọi nàng như vậy. Và cũng chỉ có hắn là người đang có tin đồn yêu đương với nàng mà thôi!
“Ngươi là Trần An Vĩ?” Có câu trả lời, sự đề phòng trong ánh mắt nàng lập tức tan biến, thay vào đó là sự yên tâm lạ thường, dường như việc hắn biết bí mật của nàng cũng không phải chuyện gì quá to tát.
“Chúc mừng đáp đúng!” Trần An Vĩ mỉm cười, Nguyệt Ảnh Áo Choàng được thu hồi, để lộ ra nụ cười tự tin và ánh mắt quyết tâm của mình.
Lương Gia Quỳnh nhìn mà thoáng ngẩn người, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt này của hắn có chút thu hút.
“Ngươi… Trần ca ca đáng ghét, làm người ta hết hồn!” Chợt có tiếng nói u oán vang lên, Liễu Hinh thoắt cái đã lao đến, ôm lấy Trần An Vĩ, hai tay nhỏ đấm liên tục vào ngực hắn.
Trần An Vĩ cười haha, khẽ vuốt mái tóc của tiểu nha đầu, nhẹ giọng trêu chọc “Chà, ta làm Liễu Hinh Tiên Tử yên tâm tới vậy sao?”
“Hứ, còn lâu!” Liễu Hinh hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác.
Nàng chỉ là có chút tán thưởng và chút xíu tin tưởng với nam nhân này mà thôi, ừm… chính là chút xíu tin tưởng mà thôi!
Trần An Vĩ bật cười, nha đầu này vẫn luôn năng động như ngày đầu mới gặp, đó cũng chính là điểm khiến hắn ưa thích nàng.
Lương Gia Quỳnh, Tiêu Yến và Băng Phù Dung có chút ngoài ý muốn nhìn tình cảnh này, cứ cảm giác quan hệ giữa hai người này không phải là “ca – muội”, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Khụ!” Trần An Vĩ dường như cảm nhận được ánh mắt quái dị của tam nữ, nhất thời ho khan một tiếng, lên tiếng vào vấn đề “Chúng ta có thể giao dịch rồi nhỉ?”
Lương Gia Quỳnh nghe vậy nghiêm túc gật đầu, nàng biết nam nhân này một khi giao dịch sẽ đem đến lượng tài phú khổng lồ nha.
Trần An Vĩ cũng không vòng vo, trực tiếp phất tay một cái, hàng chục kiện Pháp Bảo hiện ra trước mặt khiến tứ nữ cũng phải hoảng hốt…
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言