Sau một phen phong vân phúc vũ, đôi nam nữ tưởng chừng không quen biết nhau hiện tại đang ôm nhau trên giường nệm, nhẹ nhàng trải qua giấc ngủ hiếm có của cuộc đời tu sĩ.
Trên thân thể hai người là từng vết đỏ mờ ảo trải dài khắp nơi, trên cổ, trên ngực, sau lưng, trên bụng, dưới đùi, bất kể là vị trí nào cũng có, đủ thấy mức độ cuồng nhiệt của bọn hắn.
Bất chợt, giai nhân khẽ nhíu mày, đôi mắt tuyệt mĩ dần mở ra, nhìn thấy nam nhân đang ôm lấy mình mà ngủ, nàng ngơ ngác, lúc sau lại kinh hãi.
“Ta… ta vậy mà dùng Mị Công với hắn?” Cảm nhận tình huống cơ thể mình, phát hiện bản thân đang ở trạng thái bán yêu, Tiêu Yến trong lòng dậy sóng, ánh mắt áy náy xen lẫn phức tạp nhìn nam nhân trước mặt.
Tuy không hiểu rõ vì sao nam nhân này có thể xuất hiện trong phòng của nàng, nhưng hắn đúng thật là đã giúp đỡ nàng khi Tru Huyết Ấn phát tác, ngay cả khi nó có tác dụng phụ cũng không từ bỏ mà rời đi.
Chỉ là nàng vạn phần không ngờ tới tác dụng phụ mà hắn nói lại khiến bản thân nàng mất kiểm soát mà dùng Mị Công lên người hắn, cùng nam nhân này một phen trầm luân.
Hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng, nàng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của hắn, phất tay để lại một kiện Pháp Bảo đạt Tôn cấp Hạ phẩm cùng một tờ giấy viết dòng chữ “Ân cứu mạng ngày sau sẽ báo đáp!”
Làm xong tất cả, Tiêu Yến muốn rời đi, thì đột nhiên cả thân thể lại như bị một lực đẩy mãnh mẽ nào đó đẩy ngược trở về, nhào vào lồng ngực săn chắc của nam nhân.
“Ăn xong rồi bỏ chạy, nàng xem ta là gì?” Tiêu Yến vừa muốn vùng vẫy thì bên tai lại vang lên giọng nói có chút ủy khuất của nam nhân khiến động tác của nàng khựng lại một chút.
“Ta… cái đó… thực sự xin lỗi, là ta liên lụy ngươi…” Cảm thấy bản thân có lỗi, Tiêu Yến luống cuống nói.
Tiêu Yến là nữ nhân lý trí, chuyện nào rõ ràng chuyện đó. Mặc dù trong trắng của nàng đã không còn, nhưng nếu nàng không thi triển Mị Lực, nam nhân này cũng sẽ không làm như vậy.
Trần An Vĩ trong lòng đầy thương xót, nữ nhân khác sẽ chỉ biết trách nam nhân không kiềm chế được bản thân, thậm chí còn ngồi khóc lóc hoặc liều mạng. Còn nàng thì không làm thế, tự nguyện nhận hết phần lỗi về mình, mặc cho hiện tại nàng mới là người chịu thiệt thòi.
Nữ nhân như vậy, Trần An Vĩ càng thương xót biết bao.
Bất quá, ngoài mặt hắn vẫn không tỏ ra chút gì, chỉ ra vẻ ủy khuất nói “Nàng phải chịu trách nhiệm với ta!”
“Cái này…” Tiêu Yến không nghĩ tới nam nhân này lại nói ra điều này, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Trần An Vĩ nhìn phản ứng của nàng mà âm thầm cười trộm, hẳn là nàng đang phân vân giữa đồng ý và không đồng ý đi?
Ôm lấy ngọc thể trần trụi của giai nhân vào lòng, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo không xương của nàng, giúp nàng xoa dịu cơn đau của cuộc mây mưa, Trần An Vĩ dịu dàng lên tiếng “Đùa nàng thôi, là ta phải chịu trách nhiệm với nàng!”
“Ưm… nhưng mà… cũng do ta đã…” Tiêu Yến rên nhẹ một tiếng, lại muốn nhận trách nhiệm về phía mình.
“Ngoan, ta biết hiện giờ nàng đang rất rối bời, nhưng định mệnh đã đưa đẩy nàng đến với ta, vậy nên hãy cho hai ta một đoạn thời gian bên cạnh nhau, được không?” Trần An Vĩ nhìn thẳng vào mắt giai nhân, dùng sự chân thành nhất của mình lên tiếng.
Cho dù xuất phát từ trách nhiệm hay từ tình cảm cá nhân, Trần An Vĩ cũng không muốn có bất kì nữ nhân nào của mình phải chịu thiệt thòi, hơn nữa chỉ cần có thể ở bên nhau lâu ngày, hắn không tin không thể có được tình cảm của các nàng.
Tiêu Yến nhìn thấy sự chân thành trong mắt nam nhân mà nàng chỉ nghe qua danh tiếng này, cảm xúc trong lòng dường như lắng xuống, bất chợt cảm thấy yên tâm lạ thường.
Nhẹ gật đầu, nàng bẽn lẽn nói “Hy vọng ngươi sẽ làm được những điều ngươi đã nói!”
Trần An Vĩ vui mừng hôn lên môi nàng, chắc chắn nói “Ta sẽ không để nữ nhân của mình phải chịu thiệt thòi.
“Hừ, nói hay lắm, ngươi không ngại việc ta là Hồ Tộc sao?” Tiêu Yến yêu kiều hừ một tiếng, năm cái đuôi cáo còn ngoe nguẩy trước mặt hắn như khiêu khích.
Trần An Vĩ mỉm cười lắc đầu, tiện tay nắm lấy một chiếc đuôi của nàng mà vuốt ve, nhẹ giọng cảm thán “Xúc cảm mềm mại thật nha!”
“Á… đừng… đừng chạm vào nó…” Bất chợt bị nắm đuôi khiến toàn thân nàng run rẩy, hạ thể lại bắt đầu rỉ nước, gò má đò ửng từng đợt, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn.
Nhìn gương mặt tuyệt mĩ của Tiêu Yến đã đỏ ửng, đôi mắt ngập nước lảng tránh ánh mắt hắn, Trần An Vĩ không nhịn được mà hôn lên môi nàng, tận tình nhấm mút đóa hoa hồng nhuận ấy.
“Ưm…” Tiêu Yến rên nhẹ một tiếng, toàn thân vô lực tựa nằm trong lòng nam nhân, để mặc hắn chiếm đoạt từng giọt cam lộ trong miệng.
Mãi cho tới khi cảm nhận được giai nhân gần hết dưỡng khí, Trần An Vĩ mới buông tha, để lại một sợi tơ bạc mong manh nối liền giữa hai người.
Tiêu Yến ngượng ngùng vùi đầu vào lồng ngực săn chắc của hắn, năm cái đuôi cáo liên tục lắc lư biểu thị nội tâm của nàng hiện tại.
Trần An Vĩ bật cười vì điệu bộ đáng yêu này của nàng khiến Tiêu Yến càng ngượng ngùng hơn, hai bàn tay nhỏ liên tục đánh lên ngực hắn cho bõ ghét.
Sau một hồi đùa nghịch với nam nhân như con mèo nhỏ… à nhầm như… phải là con cáo nhỏ, Tiêu Yến lúc này mới hắng giọng nghiêm túc xen lẫn tò mò hỏi “Nói đi, làm sao ngươi có thể vào được phòng của ta?”
Trần An Vĩ mỉm cười “Bí mật nha!”
“Hừ, vậy mà nói xong việc sẽ giải đáp thắc mắc cho ta?” Tiêu Yến không ngờ tới biểu hiện này của nam nhân, nhất thời cụt hứng hừ lạnh.
“Nam nhân có nhiều bí mật mới thu hút không phải sao?” Trần An Vĩ cười cười trả lời nhưng thật ra lại đang âm thầm chột dạ.
Trước đó vì tò mò mà hắn đã sử dụng Chiêm Tinh Thuật thôi diễn thiên cơ, biết được toàn bộ quá khứ của Tiêu Yến, cũng biết luôn nguyên nhân nàng xuất hiện tại Vạn Yêu Chiến Tướng Hội lần này, vì thế mới có mặt kịp thời khi Tru Huyết Ấn tái phát.
Vốn chỉ muốn trấn an Tiêu Yến nên hắn đã lỡ mồm nói như vậy, ai ngờ hiện tại bị nàng hỏi tới, hắn làm sao có thể nói nguyên nhân thật sự nha? Dù sao việc tự ý thôi diễn thiên cơ để xem trộm quá khứ người khác cũng không vẻ vang gì cho cam.
Tiêu Yến ánh mắt luôn dừng trên nụ cười và biểu cảm ngả ngớn của nam nhân, dường như muốn tìm kiếm một điều gì đó, cuối cùng nàng thở nhẹ một hơi, đuôi cáo nhẹ vẫy “Được rồi, dù sao cũng đa tạ ngươi!”
Dứt lời, nàng xoay người rời khỏi lòng hắn, thu hồi trạng thái bán yêu của bản thân rồi lấy ra một bộ tử sắc y phục từ trong nhẫn trữ vật, muốn mặc lên người rồi rời đi.
Trần An Vĩ cũng nhanh chóng đến bên cạnh, ân cần giúp giai nhân mặc lại y phục, vuốt ve ấn ký trên bụng của nàng, nhẹ giọng nói “Thoát Thai Phục Huyết Thạch đúng là có khả năng phục hồi huyết mạch cho nàng, bất quá Tru Huyết Ấn biến dị này cần cách giải quyết khác!”
“Ưm… đừng…” Tiêu Yến hạ thể ngứa ngáy, chẳng hiểu sao từ khi cùng với nam nhân trước mặt này trầm luân, cơ thể nàng cũng trở nên mẫn cảm với hắn, chỉ vuốt ve ở bụng cũng khiến địa phương kia rỉ nước.
Trần An Vĩ giật mình nhìn thấy gương mặt đỏ ửng cùng ánh mắt ngập nước của Tiêu Yến, vội vàng thu tay lại trong ánh mắt oán giận của giai nhân.
“Khụ…” Trần An Vĩ ho khan một tiếng, nhanh chóng giúp nàng mặc xong y phục rồi nói “Thoát Thai Phục Huyết Thạch đối với tu sĩ bình thường sẽ có đại tác dụng, tuy nhiên Tru Huyết Ấn biến dị trên cơ thể nàng sẽ khiến Thoát Thai Phục Huyết Thạch giảm một nửa tác dụng khi luyện hóa!”
Tiêu Yến nghe nói, tâm trạng thoáng chốc trùng xuống.
Thực ra nàng cũng biết điều này, nhưng so với việc ngồi yên chịu đau đớn và ăn mòn huyết mạch mỗi ngày, nàng thà chấp nhận mạo hiểm để tìm tài nguyên chữa trị cho bản thân.
Bất kể ít hay nhiều, nhanh hay chậm, Tiêu Yến nàng cũng không thể tiếp tục phụ lòng mong chờ của tỷ tỷ và tông môn.
Chỉ là nàng vẫn có chút không cam tâm, Thoát Thai Phục Huyết Thạch là tài nguyên đỉnh cấp trong phục hồi huyết mạch bị tổn thương, nếu ngay cả nó cũng không thể giúp nàng hồi phục, vậy sau này nàng biết phải tìm thứ gì để chữa trị Tru Huyết Ấn đây?
Biểu hiện của Tiêu Yến đương nhiên không qua khỏi ánh mắt của Trần An Vĩ, vốn vẫn đang quan sát nàng.
Khẽ mỉm cười, hắn nói “Thoát Thai Phục Huyết Thạch không thể giúp nàng hoàn toàn phục hồi huyết mạch, nhưng ta có cách giúp nàng!”
“Cách gì?” Tiêu Yến hai mắt sáng rực, dường như không cần suy nghĩ liền hỏi.
Trần An Vĩ khẽ vuốt cằm, giơ một ngón tay nói “Chỉ cần tìm một loại Huyết Mạch đủ mạnh mẽ để nàng luyện hóa, Tru Huyết Ấn sẽ tự động được giải trừ!”
Tiêu Yến thoáng kinh ngạc một chút, nhưng sau đó lại lắc đầu “Cách này không phải ta chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu như ta là phàm nhân còn dễ nói, việc tìm thấy một Huyết Mạch phù hợp với Hồ Tộc như ta không phải là điều dễ dàng.”
“Chưa kể tới việc tìm thấy một loại Huyết Mạch nào đó đã là rất hiếm!”
Trần An Vĩ mỉm cười soạn lại bài cũ “Sư phụ Ảnh Nhi của ta hiện đang treo phần thưởng, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó sẽ trao cho một loại Huyết Mạch biến dị ngẫu nhiên, chỉ cần nàng đồng ý, Huyết Mạch đó sẽ dành cho nàng!”
“Sư phụ Ảnh Nhi?” Tiêu Yến thoáng hoài nghi lời nói của hắn “Sư phụ Ảnh Nhi của ngươi thần thông tới mức sở hữu cả một kho Huyết Mạch sao?”
Trần An Vĩ bật cười với lối suy nghĩ có phần ngây thơ nhưng khá đúng này của nàng, không do dự gật đầu “Không hẳn là một kho, nhưng nếu người muốn, hầu như thứ gì cũng có thể lấy ra!”
Hắn cũng không nói quá nha, Ảnh Nhi cũng giống như sư phụ đầu tiên của hắn thường xuyên đưa lời khuyên và giải đáp thắc mắc, mà Hệ Thống lại thường xuyên đưa ra nhiệm vụ cùng phần thưởng giúp hắn và người thân phát triển, nói không ngoa chính là một kho tàng di động nha!
Để minh chứng cho lời nói của mình, Trần An Vĩ nhẹ phất tay.
Loảng xoảng… leng keng…
Tiếng rơi của kim loại liên tục vang lên khiến Tiêu Yến thoáng ngẩn người, khuôn miệng hé mở không biết nói gì cho phải.
Từng kiện vật phẩm trước mặt nàng kém nhất cũng là Tôn cấp Hạ phẩm Pháp Bảo, có những kiện thậm chí còn đạt Tôn cấp Cực phẩm, uy áp tỏa ra rung chấn cả một vùng không gian.
Tiêu Yến bắt đầu tin tưởng vào lời nói trước đó của nam nhân này.
Phải biết ngay cả nàng cũng chỉ có một kiện Tôn cấp Hạ phẩm Pháp Bảo, trước đó còn định dùng nó để đền đáp ân cứu mạng cho hắn. Ngay cả Thiên Mị Tông của nàng cũng chỉ vừa mới đạt được một kiện Tôn cấp Trung phẩm Pháp Bảo cách đây không lâu.
Đủ thấy sự khan hiếm của Tôn cấp Pháp Bảo, từng kiện có giá trị liên thành, muốn đạt được một kiện đã khó khăn như lên trời, nào phải dễ dàng như tên nam nhân trước mặt này.
“Đây là những kiện vật phẩm ta đạt được khi hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó, tuy nhiên chúng lại không phù hợp với phong cách chiến đấu của ta nên vẫn luôn chất đống không sử dụng!” Trần An Vĩ thản nhiên nói.
Đã quyết định sẽ liên hệ với Vạn Bảo Hội sau khi Vạn Yêu Chiến Tướng Hội kết thúc, Trần An Vĩ quyết đoán dùng Nguyệt Ảnh Tệ mua số lượng lớn Tôn cấp Pháp Bảo nhằm phục vụ mục đích giao dịch đổi lấy tài nguyên cho chúng nữ.
“Nàng thích thứ gì cứ lấy, không cần khách khí!” Trần An Vĩ lại bổ sung.
Tiêu Yến thoáng nhìn biểu hiện của hắn, dường như việc lấy ra một đống pháp bảo và để nàng tự do lựa chọn như hắn nói không phải là vấn đề to lớn, nếu không chắc hẳn không thoải mái như vậy.
Nếu đã chấp nhận lời nói của hắn, nàng đương nhiên cũng không khách khí.
Sau khi lựa chọn được một kiện Tôn cấp Trung phẩm có dạng hình chiếc quạt với những chiếc đuôi cáo gọi là Hồ Vĩ Phiến có công dụng khuếch đại Mị Công của Hồ Tộc, Tiêu Yến nhìn hắn nhẹ giọng hỏi “Được rồi, ngươi muốn ta làm gì?”
Nàng hiểu nam nhân này cần nàng giúp, hay nói đúng hơn theo lời của hắn chính là quyết định bây giờ của nàng sẽ giúp nàng đạt được một loại Huyết Mạch có thể xóa bỏ Tru Huyết Ấn trên người.
Vậy nên hiện tại có thể nói là nàng tự giúp bản thân mình.
Nhưng Trần An Vĩ ngược lại là lắc đầu “Nàng không cần làm gì, chỉ cần ở phía sau ta là được!”
Dứt lời, còn chưa đợi Tiêu Yến trả lời, một kiện Nguyệt Ảnh Áo Choàng đã xuất hiện trên tay nàng, kèm theo lời nói ân cần của nam nhân “Kiện áo choàng cũ của nàng đã rách, hiện tại cầm lấy Nguyệt Ảnh Áo Choàng này, nó sẽ giúp nàng che giấu thân phận tốt hơn!”
Tiêu Yến nhìn nam nhân trước mặt mình, khóe môi khẽ cong lên một chút, cũng không do dự mà tiếp nhận Nguyệt Ảnh Áo Choàng.
Trần An Vĩ sau đó cũng không quên đem chuyện Nguyệt Ảnh Bảo Cung và các thê tử bảo bối của mình nói cho Tiêu Yến, kết quả là gương mặt tuyệt mĩ của giai nhân biến ảo liên tục, trong lòng hẳn là đang hoài nghi về mức độ phong lưu của tên nam nhân này.
“Ngươi nhiều nữ nhân như vậy, liệu cái đó có đủ dùng?” Tiêu Yến bất giác hỏi, ánh mắt như có như không liếc xuống phía dưới long căn vẫn luôn ngẩng cao đầu của nam nhân.
“Nàng không phải vừa được tự mình trải nghiệm đó sao?” Trần An Vĩ nhìn thấy ánh mắt của nàng, nhất thời cười tà trêu chọc.
“Phi!” Tiêu Yến nghe nói liền vô thức nhớ lại cảnh tượng hoang đường kia, hạ thân run rẩy khép lại đôi đùi thon.
Nam nhân này không biết do trúng phải Mị Công hay do bản thân quá khỏe mà như một con dã thú lao vào nàng, nơi đó của nàng vẫn còn tê dại dù bản thân đã tỉnh lại từ lâu.
“Ưm… ngươi… ngươi làm gì…” Bất chợt dưới hạ thân truyền đến cảm giác thư sướng khó tả khiến Tiêu Yến rên rỉ một tiếng, vừa kinh ngạc vừa hốt hoảng nhìn hắn hỏi.
Thì ra Trần An Vĩ đã đến bên cạnh, ôm lấy nàng đặt vào lòng mình, một tay ôm lấy bụng trước của nàng, một tay lại vuốt ve vùng eo sau lưng, ôn nhu nói “Còn đau lắm không, lúc đó đã không nhẹ nhàng với nàng!”
Tiêu Yến cắn môi, phần vì cảm giác nhẹ nhàng ấm áp mà bàn tay hắn mang lại khiến nàng thoải mái không nói nên lời, phần vì bất ngờ trước hành động ân cần này của hắn.
Thực ra đối với nàng, cơn đau phá thân và chút mệt mỏi này so với đau đớn do Tru Huyết Ấn mang lại thực sự không đáng nói tới, chỉ là lần đầu được nam nhân chăm sóc khiến nàng bất chợt nảy sinh ham muốn ỷ lại vào hắn.
Từ phía sau lưng, năm cái đuôi cáo một lần nữa hiện ra, đôi tai người cũng biến đổi trở thành tai cáo, Tiêu Yến ánh mắt dần mị đi, yêu kiều nói “Nếu ngươi cứ làm vậy, ta không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu!”
Dứt lời cũng là lúc nàng đặt lên môi hắn một nụ hôn, y phục một lần nữa rời thân thể…
Xuân sắc một lần nữa ngập tràn…
-----------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言