Chương 307: Nhiệm vụ bắt đầu

Sau khi Trần An Vĩ ân ái cùng Thiên Nhiên Tuệ Nghi, hắn cũng không quên đem Phục Mệnh Thiên Mộc chia sẻ với nàng, ngoài ra còn giao cả Dưỡng Mệnh Hồ Thủy cho nàng luyện hóa.

Bản thân Thiên Nhiên Tuệ Nghi vốn là Thiên Nhiên Tộc nên đã sở hữu Mộc Hệ Nguyên Lực trong cơ thể, ngoài ra nàng còn sở hữu cả Thủy Hệ Nguyên Lực, nhờ đó mà Trần An Vĩ mới giao loại Dị Thủy này cho nàng luyện hóa.

Cũng vì vậy mà hiện tại dù không thể trực tiếp điều động Thanh Thủy Nguyên Lực, nhưng hắn vẫn có thể thông qua Dị Thủy để sử dụng nó.

Không chỉ có vậy, trong cơ thể hắn còn có cả loại Dị Phong đã đưa Á Huyền Ngân đến bên hắn – Xuân Tình Bạo Phong Vũ, do đó Trần An Vĩ cũng có thể sử dụng Bích Phong Nguyên Lực

Nhờ có sự giúp đỡ từ hai loại Dị Thuộc Tính và hai nữ Nhạc Yên Ngọc, Trần An Vĩ khá chắc chắn chỉ trong hai năm tới, hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ Ngao Du rồi.

Nói thì là nói như vậy, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc để lơ là, hắn vẫn còn ba nhiệm vụ khác đang chờ đợi được hoàn thành. Mà để hoàn thành chúng, Trần An Vĩ cần phải làm một số việc.

Lúc này đây, Trần An Vĩ xếp bằng ngồi trên đỉnh Đình Viện Thụ, xung quanh là vô số tia Hồn Lực màu trắng bạc nhàn nhạt bao phủ khắp cơ thể, phía sau là Hồn Tử Huyên trong trạng thái linh hồn dung nhập vào linh hồn hắn.

Trần An Vĩ miệng niệm khẩu quyết kì lạ, hai tay liên tục kết ấn, Hồn Lực tiêu hao kinh khủng. Hồn Tử Huyên cũng không chậm trễ liên tục cung cấp Hồn Lực cho phu quân của mình, giúp hắn hoàn thành công việc dang dở.

Không quá lâu sau đó, bầu trời Bát Diện Thạch vốn trống rỗng thì đột nhiên lại xuất hiện vô vàn tinh tú đầy màu sắc. Chúng nó lúc này như tập trung ánh sáng của mình vào nam nhân kia, người đã sử dụng Chiêm Tinh Thuật để kêu gọi chúng.

Có lực lượng của các vì tinh tú, Trần An Vĩ rất nhanh đã dùng Hồn Lực của bản thân hình thành nên một tấm kính lơ lửng trước mặt.

Bên trong đó chiếu lên hình ảnh một thân ảnh có chút quen thuộc với Trần An Vĩ. Lúc này, kẻ đó dường như đang kết ấn, hai tay liên tục vũ động trong không gian.

Rất nhanh, một kiện khôi lỗi lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, đôi tay của nó như được bao trùm trong Không Gian Chi Lực, nó nhẹ vung tay đã cắt đứt không gian kiên cố.

Ngay sau đó, một kiện khôi lỗi khác lại được kẻ kia triệu hoán, nó như u linh quỷ hồn tiến vào bên trong vết nứt không gian được tạo sẵn.

Một lúc sau, kiện khôi lỗi kia đã từ vết nứt không gian xuất hiện trở lại, trên tay còn cầm thêm một kiện pháp bảo có dạng một tôn đại bằng kỵ trên lưng một tôn sư tử.

Kẻ thần bí nhếch miệng cười, phất tay thu lấy hai kiện khôi lỗi và kiện pháp bảo kia rồi biến mất.

Rắc!

Thân ảnh của hắn vừa biến mất cũng chính là lúc màn ảnh từ Chiêm Tinh Thuật tan vỡ, Trần An Vĩ và Hồn Tử Huyên buộc phải hóa giải trạng thái hiện tại của mình.

“Phù… phù…” Hồn Tử Huyên hóa trở lại thành dạng thực thể, nàng thở hổn hển trong lòng nam nhân của mình, khẽ nói “Dường như kẻ kia cố tình để chúng ta thôi toán thiên cơ, nếu không chỉ sợ đến kẻ giả mạo chàng là ai cũng không biết!”

Nàng biết hắn được sư phụ Ảnh Nhi giao cho nhiệm vụ liên quan tới Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc, biết hắn cần phải sử dụng Chiêm Tinh Thuật nên ngỏ ý muốn giúp hắn.

Dù sao thì nàng cũng tu luyện Hậu Hồn Kinh, trở thành Hồn Hậu của nam nhân này, dĩ nhiên có dư khả năng phụ trợ cho hắn.

Trần An Vĩ gật đầu, theo như đánh giá của bản thân qua lần gặp trước, kẻ này dường như có thù hận rất sâu với hắn. Lần trước đã giật dây cho Bạch Gia và Huyết Hải Môn nhắm vào gia tộc của hắn, lần này lại giả mạo hắn cướp đi trấn bảo của Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc.

Từ lần trước gặp mặt, Trần An Vĩ đã từng nhiều lần thử dùng Chiêm Tinh Thuật để xác định danh tính của kẻ thần bí kia, chỉ bất quá hắn vẫn luôn thất bại.

Lần này rút kinh nghiệm, tuy ban đầu chưa biết ai là thủ phạm nhưng hắn vẫn nhờ đến sự giúp đỡ của Hồn Tử Huyên.

Quả nhiên với sự hỗ trợ của Hồn Tử Huyên, Trần An Vĩ mới có thể dễ dàng tìm ra chân tướng. Mặc dù vậy, về phần lý do cụ thể mà kẻ kia muốn đoạt trấn bảo của Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc thì vẫn còn là một bí ẩn.

“Vất vả cho nàng!” Nhìn ngắm dung nhan tuyệt mĩ có chút nhợt nhạt vì hao tốn lực lượng của thê tử, Trần An Vĩ không kiềm lòng được hôn lên môi nàng, bàn tay hư hỏng một lần nữa lần mò tới địa phương nhạy cảm của giai nhân.

“Ưm… đừng… thiếp mệt…” Hồn Tử Huyên nỉ non, yếu ớt phản đối.

“Ngoan, sẽ không mệt!” Trần An Vĩ cười tà, cơ thể lực lượng đã đè ép giai nhân xuống giường nệm, y phục một lần nữa biến mất.

“Đáng ghét!” Hồn Tử Huyên gắt một tiếng trước khi bị nam nhân ngấu nghiến sạch sẽ…

“Chàng cái đồ nam nhân lừa đảo, chẳng phải nói sẽ không mệt sao?”

Chẳng biết qua bao lâu, trong không gian vọng lên tiếng nói u oán của giai nhân, bên cạnh là một nam nhân vẫn luôn ôm lấy cơ thể trần trụi của nàng mặc cho nàng vừa cắn vừa mắng.

Hồn Tử Huyên chỉ cảm thấy toàn thân vẫn còn tồn tại cảm giác thư sướng như lên tiên, mặc dù đã trải qua cao trào từ lâu. Cảm giác lâng lâng khó tả này khiến nàng chỉ còn biết trừng mắt nhìn nam nhân đáng ghét bên cạnh.

Trần An Vĩ đang vuốt ve tấm lưng trần của giai nhân, nghe vậy liền bật cười lên tiếng “Không thể trách ta được a, nàng quá mê người rồi!”

“Hứ, đi đi đi, thiếp muốn nghỉ ngơi!” Hồn Tử Huyên trừng mắt hờn dỗi, xua tay muốn trục khách.

Trần An Vĩ cười cười, yêu thương hôn lên trán giai nhân một cái rồi cũng không làm phiền nàng nghỉ ngơi.

Tiến tới một địa phương khác bên trong Bát Diện Thạch, Trần An Vĩ nhìn thấy một thân ảnh tuyệt sắc giai nhân đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt hồn nhiên tươi cười thường thấy của nàng đã biến đâu mất, chỉ còn tồn tại sự thanh lãnh băng sương của một vị Viện Trưởng.

Nàng là một nữ nhân được hắn cứu ra từ hang ổ của tên Trường Lãm, phó viện trưởng và cũng là cấp dưới của nàng. Vì bị giam cầm cùng với Diệt Thần Lạc Trí Thảo trong thời gian dài khiến cho thần trí của nàng bị tổn hại nghiêm trong.

Thời điểm đó nàng chỉ như một tiểu nữ hài sáu tuổi, đi đâu cũng luôn miệng gọi hắn hai tiếng “Tiểu Vĩ!”, vậy mà giờ đây chỉ một thời gian không gặp, thần trí của nàng dường như đã khôi phục, Tiểu Mỹ ngây thơ hoạt bát mà hắn biết dường như đã trở lại thành Lệ Sương Mỹ thanh lãnh lạnh lùng, Viện Trưởng của Nhật Nguyệt Học Viện.

Trần An Vĩ thấy trong lòng có chút mất mát, dù rằng nàng phục hồi là một điều tốt, thế nhưng hắn vẫn có chút áy náy vì không làm tròn lời hứa với nàng.

Giữa lúc tâm trạng hắn có phần phức tạp, Lệ Sương Mỹ dường như cảm nhận được có người đến gần, nàng nhẹ nhàng mở lấy đôi mắt phượng, ánh mắt có chút long lanh nhìn nam nhân trước mặt.

Ngẩn người hồi lâu, rốt cuộc nàng lại nở nụ cười hớn hở “Tiểu Vĩ, hôm nay ngươi đến chơi với ta sao?”

Giọng nói hoạt bát hồn nhiên của nàng đánh thức Trần An Vĩ khỏi suy nghĩ phức tạp, hắn mỉm cười mừng rỡ, gắt gao ôm chặt cơ thể nàng vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ “Đã để nàng ủy khuất rồi, hôm nay ta tới chơi với Tiểu Mỹ đây!”

Tiểu Mỹ có chút lúng túng vì bị hắn đột nhiên ôm lấy, nhưng nghe câu nói của hắn liền hớn hở kéo tay hắn chạy đi chơi “Đi, hôm nay chúng ta phải chọt chọt năm cái nha!”

Trần An Vĩ bật cười bởi câu nói hồn nhiên của nàng, dù rằng nó đen tối theo cách nghĩ nào đó, bất quá hắn vẫn chiều theo ý nàng, cùng nàng “chọt chọt” tận năm cái.

Dĩ nhiên là trong suốt quá trình đó, Trần An Vĩ cũng dùng Hồn Lực của mình truyền sang cơ thể nàng, đồng thời đến gặp “Lệ Sương Mỹ” bên trong thần trí của nàng, giúp nàng hồi phục lại lượng ký ức đã biến mất.

Lâu ngày không gặp, Lệ Sương Mỹ quả không hổ là Viện Trưởng của Nhật Nguyệt Học Viện, dù không có sự giúp đỡ của hắn thì nàng vẫn tự mình hồi phục được tới bảy phần.

Cộng thêm công sức hiện tại của cả hai, thần trí của nàng hiện tại đã hồi phục được chín phần, tin rằng trong thời gian tới sẽ hoàn toàn bình phục.

Sau năm cái “chọt chọt”, Tiểu Mỹ dù phấn khích tới mấy cũng mệt như vũng bùn nhão nằm trên giường nệm, chui rúc trong lòng Trần An Vĩ mà ngủ say sưa.

Ngắm nhìn dung nhan tỏa nắng pha chút thành thục của nàng, Trần An Vĩ mỉm cười hiền từ. Được thôi, nàng hồi phục thì đã sao, nàng vẫn sẽ là Tiểu Mỹ của hắn mà thôi!

Thu lại tâm tình ngổn ngang của mình, Trần An Vĩ hôn nhẹ lên trán giai nhân một cái, nhẹ thủ thỉ “Bảo bối, sau này hồi phục rồi, dù nàng muốn chạy ta cũng không cho phép!”

Dứt lời liền rời khỏi Bát Diện Thạch, hắn nên bắt đầu nhiệm vụ rồi.

Nhưng Trần An Vĩ không hề biết rằng, ngay sau khi hắn rời đi, Tiểu Mỹ vốn đang say giấc đột nhiên mở bừng mắt, gương mặt hồn nhiên biến đâu mất, thay vào đó là sự thanh lãnh lạnh lùng vốn có của nàng.

Nàng vươn người ngồi dậy, đặt tay lên vùng chăn bên cạnh, cảm nhận hơi ấm thuộc về nam nhân kia, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, khẽ lẩm bẩm “Trần An Vĩ, phần tình cảm này của ngươi, là dành cho Tiểu Mỹ… hay là dành cho ta đây?”

Trần An Vĩ không biết điều đó, ngay khi rời khỏi Bát Diện Thạch, hắn liền hỏi Ảnh Nhi “Kẻ kia phải chăng là kẻ thù tiền kiếp của ta?”

Hắn đã suy nghĩ rất kĩ, kiếp này mặc dù hắn cũng có kẻ thù, nhưng trong số đó không có bất kì kẻ nào có thủ đoạn vừa cao thâm vừa huyền bí như kẻ kia, hắn cũng không có thói quen để cá lọt lưới.

Vậy nên suy nghĩ cẩn thận chỉ thấy kẻ kia hẳn phải là kẻ thù tiền kiếp của hắn, nếu không cũng không căm hận hắn tới nỗi liên tục giật dây để hắn trở thành kẻ thù của những thế lực khác.

Ảnh Nhi nghe hỏi, dù rất muốn trả lời hắn nhưng cũng chỉ đành lắc đầu “Rất tiếc, công tử không đủ quyền hạn để biết những thông tin này!”

Trần An Vĩ cũng không quá bất ngờ đối với câu trả lời này, ngược lại hắn càng thêm hứng thú về thân phận của kẻ thần bí vẫn luôn nhắm vào hắn này.

Vừa định lên đường đi tới địa bàn của Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc ở phụ cận Hắc Yêu Đại Lục, một khối Truyền Âm Ngọc được hắn cất bên ngực đột nhiên phát ra rung động.

Trần An Vĩ nhanh chóng truyền Nguyên Lực vào đó, một giọng nói êm ái mềm mại vang lên bên tai “Trần Thiếu Chủ, tin tức ngươi cần đã có rồi!”

“Tốt quá! Ta tới ngay!” Trần An Vĩ mừng rỡ xém chút hét ầm lên, vội vàng trả lời.

Trước đó hắn đã nhờ Lương Gia Quỳnh để ý tin tức về khung xương của nữ Nguyên Thánh cảnh, hiện tại chỉ mới qua không lâu, nàng vậy mà đã có tin tức gửi về cho hắn rồi!

“Thực ra...” Giai nhân ở phía bên kia thoáng im lặng một chút rồi ngập ngừng lên tiếng.

“Gia Quỳnh tiểu thư có chuyện gì sao?” Trần An Vĩ dường như phát hiện ra có điều gì đó bất thường, ngờ vực hỏi.

“Hiện tại, Gia Quỳnh đang ở Hắc Yêu Đại Lục, công tử muốn tới chỉ e là không tiện!” Lương Gia Quỳnh áy náy trả lời.

Lương Gia của nàng đang chuẩn bị một sự kiện lớn tại Hắc Yêu Đại Lục, mà nàng thân là tiểu thư không thể không có mặt tọa trấn, chính vì vậy mà không thể trực tiếp giao tin tức này cho nam nhân kia được.

Ngoài ra còn một chuyện khác nữa, nhưng nàng không thể liên lụy tới hắn được, dù sao nguồn cơn cùng từ nàng mà ra.

Nào ngờ, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nàng, nam nhân bên kia lại cười nói “Vừa hay ta cũng có ý định đến nơi đó, nàng gửi cho ta vị trí chi nhánh Vạn Bảo Lâu tại đó là được!”

“Chuyện này…” Lương Gia Quỳnh kinh ngạc trước phản ứng của hắn.

Phải biết Hắc Yêu Đại Lục chính là địa bàn của hầu hết các chủng tộc Yêu Thú trên toàn tinh cầu. Bọn hắn có ý thức bảo vệ lãnh thổ rất cao, chỉ cần là Nhân Tộc tiến vào đều sẽ bị chặn đánh, nhẹ thì trọng thương mất hết tài sản rời đi, nặng thì không còn mạng để trở về.

Nếu không phải Vạn Bảo Hội có uy tín về sự công bằng, không phân biệt Yêu Nhân, chỉ sợ ngay cả Lương Gia của nàng muốn tiến vào cũng phải cẩn thận chứ đừng nói tới việc tổ chức sự kiện tại nơi này.

Nơi hung hiểm như vậy nhưng nam nhân này lại hào sảng nói muốn đến chi nhánh Vạn Bảo Hội của nàng tại đây, hắn không sợ nguy hiểm sao?

Thực ra nàng đâu hề biết rằng Trần An Vĩ có một thứ khắc chế hầu hết các chủng tộc Yêu Thú, thứ mà cho hắn tự tin có thể một mình hành tẩu trên Hắc Yêu Đại Lục.

“Nàng e ngại Yêu Tộc sẽ nhắm tới ta sao?” Trần An Vĩ tự tiếu phi tiếu hỏi.

Lương Gia Quỳnh dù không nhìn thấy nam nhân nhưng cũng có thể tưởng tượng ra sự tự tin hiển hiện trên gương mặt hắn, rốt cuộc hít sâu một hơi, miệng nhỏ nhẹ giọng “Gia Quỳnh chỉ không muốn mất đi khách hàng tiềm năng mà thôi!”

“Haha, yên tâm đi, nàng thừa hiểu chiến lực của ta ra sao mà!” Trần An Vĩ bật cười.

Đối với những chuyện hắn đã làm, một thế lực lớn như Vạn Bảo Hội không thể không chú ý tới, do đó Trần An Vĩ chắc chắn nàng đã nghe qua về những chiến tích của hắn.

Lương Gia Quỳnh thở nhẹ một hơi, khóe môi nở nụ cười nhè nhẹ “Được rồi, vậy Gia Quỳnh sẽ gửi vị trí cho công tử! Công tử nhớ bảo trọng!”

“Được!” Trần An Vĩ cũng mỉm cười, rồi hai người đồng loạt ngắt kết nối.

“Có vẻ hắn không biết… như vậy cũng tốt…” Lương Gia Quỳnh nhìn khỏa Truyền Âm Ngọc trong tay, miệng nhỏ lẩm bẩm.

Nàng không muốn vì mình mà nam nhân này phải dính vào những rắc rối không đáng có. Suy cho cùng đây cũng là ân oán giữa nàng và tên Tô Giang kia.

Ở phía bên này, sau khi ngắt kết nối với Lương Gia Quỳnh, sắc mặt Trần An Vĩ lập tức thay đổi, không còn là ngả ngớn tươi cười như khi còn nói chuyện với nàng, mà hiện tại gương mặt hắn là một vẻ lãnh khốc cùng ánh mắt ẩn ẩn sát ý khó che giấu.

Hắn làm sao không phát hiện ngữ khí bất thường của nàng, một ngữ khí lo lắng và bất an khó thể che giấu. Chắc hẳn là đám người lần trước thậm thà thậm thụt trước cửa phòng của nàng đã làm ra điều gì đó rồi.

Hắn làm sao có thể quên được đám người kia luôn dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình và Lương Gia Quỳnh.

Chỉ là bọn chúng rất có thể là người của gia tộc khác thuộc Vạn Bảo Hội nên hắn không tiện ra tay, nếu không cũng không để lại hậu quả khó lường như hiện tại.

Tạm thời gác lại những suy nghĩ về chuyện này, Trần An Vĩ đến gặp Địa Anh Dũng để nói lời từ biệt, chuẩn bị lên đường tới Hắc Yêu Đại Lục.

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言