Chương 285: Đối chiến cùng giai nhân pt.2

“Các nàng thua rồi!”

Nghe giọng nói tự tin của nam nhân vang lên sau lưng, Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc sau một thoáng bất ngờ liền thi triển thân pháp né tránh, yêu kiều nói “Thua? Còn lâu!”

“Chạy?” Trần An Vĩ cũng không bất ngờ, đôi chân khẽ động, Thiên Địa Dạ Hành và Tốc Văn được kích hoạt, thân ảnh một lần nữa biến mất.

Tại vị trí khác, một đôi cánh màu hoàng kim đột nhiên xuất hiện và từ từ hé mở, Hoàng Quân Dao cùng Nhạc Yên Ngọc chậm rãi bước ra, khẽ nhếch miệng “Dù hắn có nhanh cũng không thể nào nhanh hơn chúng ta được!”

Nhạc Yên Ngọc cũng đồng tình với ý kiến của nàng, nhưng ngay sau đó, cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của mình bị ôm lấy, nàng đã lập tức lắc lắc đầu, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc nhìn về phía sau.

Hoàng Quân Dao cũng nhìn ra phản ứng của nàng, chưa kịp phản ứng cũng đã bị ôm lấy.

Bên tai hai nữ lúc này liền vang lên giọng cười đắc ý “Bắt được hai nàng rồi, nữ nhân nghịch ngợm của ta!”

“Ngươi… làm sao…” Hoàng Quân Dao kinh ngạc nhìn về nam nhân vừa xuất hiện sau lưng mình, bất giác theo bản năng hỏi.

Chụt! Chụt!

Chưa kịp dứt câu, hai nữ đã bị Trần An Vĩ hôn xuống. Nụ hôn bất ngờ khiến hai nữ chỉ còn biết bất lực chịu trận, toàn thân mềm nhũn tựa vào lồng ngực săn chắc của nam nhân.

“Ưm…” Hoàng Quân Dao cùng Nhạc Yên Ngọc đồng loạt đánh vào ngực hắn, hờn dỗi nói “Thật là, như vậy còn chiến đấu gì nữa!”

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ bật cười, nhẹ giọng nói “Đúng vậy, làm sao ta nỡ chiến đấu với nữ nhân của mình đây!”

Rồi chợt nhìn thấy gương mặt ửng đỏ và nhịp thở hổn hển của hai nữ, Trần An Vĩ lại không nhịn được muốn hôn thêm lần nữa thì liền bị hai nữ xoay người đẩy ra.

Nhạc Yên Ngọc mỉm cười, trước khi rời khỏi lòng hắn còn hôn nhẹ lên môi như biểu thị sự vui vẻ.

“Hừ, nam nhân lưu manh!” Hoàng Quân Dao lại gắt giọng mắng, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên, hiển nhiên là vì được lời nói của hắn làm cho vui vẻ.

Rời khỏi lòng hắn, hai nữ lại một lần nữa tiến vào trạng thái chiến đấu, chiến ý hừng hực nhìn hắn, thế công một lần nữa được triển khai.

Trần An Vĩ hiểu ý, đồng dạng thi triển thế công đối kháng với hai nữ.

Nửa năm sau đó, Hành Thiên Học Viện liên tục vang lên những tiếng nổ lớn, thiên địa liên tục chấn động khiến cho từ lão sư đến học viên đều nơm nớp lo sợ, trong lòng tự hỏi “Viện Trưởng là đang tu luyện thứ gì?”

Không một ai biết, cũng chẳng dám tiến vào xem thử, chỉ có thể đoán già đoán non bên ngoài Viện Trưởng Phòng.

Bên trong Viện Trưởng Phòng lúc này…

“Ưm…” Hai rên nhẹ đầy ái muội vang lên trong căn phòng, nơi đó có một nam nhân đang trái ôm phải ấp với hai nữ nhân, bế hai người các nàng đặt lên đùi, bên trên còn đang lần lượt ngấu nghiến đôi môi kiều diễm của hai người các nàng.

Mãi cho tới khi hai người các nàng đều gần như hết dưỡng khí, gương mặt đỏ bừng thở hổn hển, nam nhân mới luyến tiếc buông tha.

“Hứ, hôn nhiều như vậy còn chưa đủ!” Nhìn thấy biểu cảm của nam nhân, Hoàng Quân Dao bày ra bộ mặt chán ghét đẩy nhẹ nam nhân một cái, nhưng trên mặt vẫn còn vương lên hai áng mây hồng chứng tỏ nội tâm đang rung động của nàng.

Nhạc Yên Ngọc ở bên cạnh ngượng ngùng không lên tiếng.

Suốt nửa năm thời gian này, tên nam nhân đáng ghét này mỗi lần luận bàn đều luôn tìm cơ hội chiếm tiện nghi của hai người các nàng, nhiều đến nỗi các nàng bị hắn hôn đến nghiện luôn rồi.

Trần An Vĩ nghe câu nói của nàng, bật cười nói “Đương nhiên chưa đủ, ta còn muốn tiến xa hơn!”

Dứt lời ánh mắt còn liếc liếc xuống địa phương đang treo lủng lẳng một cặp trái cây to tròn căng tràn sức sống của hai nữ, vòng tay bên dưới còn siết chặt lại đôi chút.

“Lưu manh!” Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nam nhân, Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc đỏ bừng mặt gắt một tiếng, đồng loạt lấy tay che mắt hắn lại, không cho hắn cơ hội nhìn thêm.

Cơ mà, Trần An Vĩ đã nhanh hơn, hai tay hắn đang ôm lấy vòng eo của các nàng ở phía dưới thì không biết đã từ lúc nào mà vươn lên bắt lấy tay của hai người, đưa lên miệng cắn nhẹ một cái.

Nhạc Yên Ngọc bị hành động của hắn làm cho ngượng ngùng tới nỗi không nói được gì.

“Ngươi… vô sỉ!” Hoàng Quân Dao giật mình rút tay ra, khoanh hai tay trước ngực, phồng má bĩu môi mắng, ánh mắt liếc nhìn nơi khác, ngượng ngùng không dám nhìn nam nhân.

Bất quá, trong lòng hai nữ lúc này đều bất giác nghĩ tới loại chuyện kia, hình như… nếu là hắn… các nàng cũng không đến nỗi bài xích…

Vô tình ánh mắt hai nữ chạm nhau, nhận ra đối phương cũng có suy nghĩ giống mình, hai nữ bất giác đỏ bừng cả mặt, vội vàng thi triển thân pháp rời khỏi lòng nam nhân.

Trần An Vĩ ở bên này gương mặt tràn đầy mộng bức, gãi đầu tự hỏi “Ta đã làm gì sao?”

Chưa để hắn kịp phản ứng, Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc không hổ là cường giả Nguyên Thánh cảnh, chỉ thoáng chốc đã khôi phục lại bình tĩnh, lúc này mới đưa mắt đánh giá tình hình cơ thể Trần An Vĩ.

Nửa năm qua ngoài “chim chuột”, hai nữ đương nhiên là giúp nam nhân này tu luyện Kim Hệ Nguyên Lực, thứ mà theo công pháp của hắn thì được gọi là Hoàng Kim Nguyên Lực.

Theo như hắn nói, Hoàng Kim Nguyên Lực nói riêng hay các loại Nguyên Lực khác nói chung đều có thể thông qua chiến đấu mà được hấp thu vào cơ thể hắn.

Có nghĩa là nếu như Trần An Vĩ có được cơ duyên chiến đấu cùng với mười vị tu sĩ sở hữu đủ mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính, thì việc hắn tinh thông cả mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính trong một trận chiến cũng là điều dễ hiểu.

Bất quá… trên đời nào có chuyện dễ ăn như vậy?

Vô Thượng dù có nghịch thiên, nhưng không phải không có hạn chế.

Thứ nhất, dù có thể hấp thu và sử dụng theo cách chiến đấu như nói trên, nhưng tùy vào chất lượng của lực lượng mà quá trình sẽ nhanh hay chậm khác nhau.

Ví dụ như khi đối chiến với một vị Nguyên Thánh cảnh, tốc độ tinh thông của Trần An Vĩ sẽ nhanh hơn so với khi chiến đấu với một vị Nguyên Tông cảnh.

Hoặc là, nếu được chiến đấu cùng người sở hữu Dị Thuộc Tính hoặc cao cấp hơn, tốc độ tinh thông của Trần An Vĩ sẽ nhanh hơn so với bình thường.

Đồng nghĩa với như vậy cũng là nói, để có thể tinh thông mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính cùng lúc, Trần An Vĩ sẽ phải tìm mười vị cường giả cao cấp cùng đối chiến, hoặc mười vị tu sĩ sở hữu Dị Thuộc Tính.

Nếu không, trận chiến này sẽ không biết phải kéo dài tới ngày tháng năm nào.

Nhưng mà, biết đi đâu tìm được những người đó?

Tuy nhiên đó lại không phải vấn đề, bởi vì thực chất bên cạnh Trần An Vĩ hiện tại chẳng phải có những nữ nhân với đủ cả tám loại Nguyên Lực Thuộc Tính ngoại trừ Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực hay sao?

Vấn đề là, nếu hắn không tu luyện ngay từ đầu, thì thực lực ở đâu để đối kháng với những người đó?

Một tên phế vật tìm đến ngươi đòi ngươi chỉ dạy, nếu tên đó còn có điểm đặc biệt nào thì không nói, đằng này tên đó còn không có lấy một chút tu vi, Nguyên Hải còn bị vỡ nát, ngươi sẽ dạy sao?

Đánh còn không muốn đánh, thế thì tu luyện kiểu gì?

Đó cũng chính là lý do thứ hai khiến Trần An Vĩ phải tu luyện từ từ, từng bước một.

Vô Thượng sinh ra không phải để đốt cháy giai đoạn, nó sinh ra chỉ để tìm ra người đủ kiên nhẫn và nghị lực đi trên con đường khó khăn gấp vạn lần người bình thường mà thôi.

Trở lại với tình huống của Trần An Vĩ, hai nữ kinh ngạc nhận ra rằng, dù rằng đã nửa năm thời gian trôi qua, nhưng tu vi của hắn mới chỉ tăng lên thêm ngũ tinh nữa, tức là hiện tại hắn đang ở Lục Tinh Nguyên Tông cảnh.

Nói là nửa năm, thực ra đã là ba năm trôi qua trong Gia Tốc Trận, vậy mà hai nữ cũng chỉ giúp hắn đột phá Lục Tinh Nguyên Tông cảnh, trong lòng không khỏi có chút buồn và thất vọng.

Trần An Vĩ nhìn thấy gương mặt buồn buồn của các nàng mà trong lòng tê rần, kéo tay hai nữ ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng thủ thỉ “Các nàng đừng buồn, thực ra đối với một người bình thường, đột phá năm tinh trong vòng ba năm đã là thành tựu rất lớn.”

“Nhưng ngươi không phải người bình thường mà!” Nhạc Yên Ngọc không phục làu bàu, nàng cứ tưởng mình có thể giúp được nam nhân này nhiều hơn.

Bởi vì trong ba năm qua, không chỉ các nàng giúp hắn tu luyện, mà nàng còn được hắn giới thiệu cho nhiều loại Nhạc Thuật mới với đủ mọi loại cấp bậc, thời gian rảnh rỗi hai người còn song tấu khiến cho trình độ Nhạc Sư của cả hai cũng tăng lên không ít.

Đâu chỉ không ít, trong thời gian qua, Nhạc Yên Ngọc thông qua những Nhạc Thuật mà Trần An Vĩ tìm mua trong Nguyệt Ảnh Quầy, cộng với thiên phú của mình đã lĩnh hội được cảnh giới mà bao nhiêu Nhạc Sư trên thế gian trong đó có cả nàng đều ao ước.

Nhạc Ý Hóa Cảnh!

Tên như ý nghĩa, Nhạc Ý Hóa Cảnh chính là nói tới việc đưa người nghe vào ảo cảnh được tạo ra từ những giai điệu mà mình diễn tấu nên.

Ảo cảnh này có nhiều loại, có loại dùng để chiến đấu, có loại dùng để phụ trợ tu luyện, cũng có những loại cao thâm huyền ảo hơn có thể dùng để thôi diễn thiên cơ, đoán trước tương lai.

Dĩ nhiên những loại ảo cảnh đó thường sẽ đi kèm phản phệ, không khác gì Chiêm Tinh Sư là mấy.

Ảo cảnh mà Nhạc Yên Ngọc nhìn thấy trước đó cũng chính là Nhạc Ý Hóa Cảnh của Trần An Vĩ. Tuy nhiên khi được hỏi tới, hắn lại lắc đầu không biết rằng mình đã lĩnh ngộ được cảnh giới này.

Chuyện này cũng chỉ là nhỏ nhặt nên sau đó đã được ba người quăng ra sau gáy.

Ở phía bên này, Hoàng Quân Dao cũng đồng dạng được hắn “vô tình” giúp đỡ bằng Hoàng Kim Nguyên Lực của mình.

Cũng giống như Tiểu Kim sau khi trở thành một phần của hắn, tiếp nhận Thiết Thổ Nguyên Lực của hắn để trở nên mạnh mẽ hơn, Hoàng Quân Dao hiện tại cũng giống như vậy.

Kim Hệ Nguyên Lực của nàng sau thời gian dài đối chiến cùng nam nhân hiện tại cũng đã có lẫn một vài tia Hoàng Kim Nguyên Lực, khiến cho chiến lực của nàng càng trở nên mạnh mẽ.

“Các nàng đã giúp ta rất nhiều đó!” Trần An Vĩ ở bên này nhìn thấy biểu cảm của giai nhân, không nhịn được hôn lên môi nàng một cái, rồi lại quay sang nhìn thấy Hoàng Quân Dao cũng có phản ứng tương tự, không keo kiệt đồng dạng hôn lên môi nàng một cái trấn an.

Hai nữ có điều không biết, nhìn vào thì có thể thấy hai nữ không giúp được gì quá nhiều cho Trần An Vĩ. Nhưng chỉ có hắn biết, thực lực của mình đã tăng tiến mạnh mẽ như thế nào.

Ba năm trong Gia Tốc Trận, tương ứng với nửa năm đời thực, hắn đã từ Tam Tầng Chiến Ý và Sát Ý, đột phá Cửu Tầng, chỉ còn cách Chiến Vực và Sát Vực nửa bước chân.

Thiết Thổ, Huyền Mộc và Tử Lôi Nguyên Lực cũng không thua kém, vừa chạm tới Cửu Thành, chỉ thiếu một thành lực lượng nữa là có thể trở thành Vực chân chính.

Ba loại lực lượng mới được Trần An Vĩ tu luyện trong thời gian gần đây là Bích Phong, Hoàng Kim Nguyên Lực và Huyết Lực đồng loạt có thu hoạch khiến hắn đột phá Lục Tinh Nguyên Tông cảnh.

Tính sơ qua, một khi các loại lực lượng của hắn trở thành Vực, hắn đã sở hữu tận chín loại Vực, một con số cực kì khủng bố so với những thiên tài cùng thế hệ.

Nhờ có Dị Năng – Hóa Vực của Vô Thượng, cho dù là các loại lực lượng mới tu luyện, chúng nó vẫn có thể hình thành Vực theo thời gian mà không cần Trần An Vĩ phải tinh thông hoàn toàn.

Song song với đó là những kinh nghiệm thực chiến mà không phải ai cũng có cơ hội đạt được.

Chỉ tính riêng những điều đó thôi cũng đủ thấy hai nữ đã giúp hắn nhiều như thế nào.

Hai nữ tựa vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim của bản thân, không khó để phát hiện ra rằng, hai người vậy mà trong vô thức đã đặt nam nhân này vào một vị trí không thể thiếu.

“Hai bảo bối!” Chợt nghe tiếng hắn gọi, Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc đồng thời ngước mắt nhìn hắn, tỏ ý muốn hỏi hắn gọi các nàng để làm gì.

“Ta yêu các nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười nhìn lấy hai khỏa dung nhan tuyệt mĩ trước mặt mình, dịu dàng mà chân thành nói.

Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc thoáng ngẩn ngơ, vô thức vươn tay vuốt ve hai bên gương mặt góc cạnh của hắn.

“Hứ, còn lâu ta mới đem lòng yêu nam nhân phong lưu như ngươi!” Hoàng Quân Dao bất chợt véo má hắn một cái, ngạo kiều nói.

Nhưng khi vừa dứt lời đã như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên một hắn một cái, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Nhạc Yên Ngọc ở bên cạnh cũng mỉm cười nói “Chờ sau khi ngươi đột phá Nguyên Thánh cảnh, ta sẽ cho ngươi biết câu trả lời!”

Dứt lời cũng đồng dạng hôn lên môi hắn một cái rồi bật cười khúc khích mà kéo tay Hoàng Quân Dao chạy mất trong ánh mắt nóng rực của Trần An Vĩ.

“Các nàng có giỏi thì đừng chạy!” Trần An Vĩ bật cười thốt lên một câu, sau đó liền thi triển Thiên Địa Dạ Hành đuổi theo.

Hai nữ đương nhiên không để hắn đạt được mục đích, Hoàng Quân Dao lập tức hóa thành bản thể tọa lạc sau lưng Nhạc Yên Ngọc, gia tăng tốc độ cho nàng, vừa đi vừa phát động thế công.

Nhạc Yên Ngọc cũng không vừa, Viễn Hồn Tiêu lại xuất hiện trên tay, Nhạc Thuật và Nguyên Thuật liên tục được thi triển.

Trần An Vĩ vừa né tránh vừa đối kháng, khiến Viện Trưởng Phòng một lần nữa chấn động.

Đám người Hành Thiên Học Viện bên ngoài chỉ biết nơm nớp lo sợ, mà không hề biết rằng ở bên trong nơi đó, có ba con người đang liên tục “đánh yêu”.

Tại một vùng vũ trũ khác…

Một tế đàn sừng sững lơ lửng trong không gian, xung quanh nó là vô số cột đá được khắc những cổ tự không hiểu ý nghĩa.

Những cổ tự này lại đang lập lòe phát sáng như cung cấp năng lượng cho những cột đá để duy trì một loạt các dây xích trói buộc một thứ gì đó hình dạng như một khối tinh thể tọa lạc tại trung tâm tế đàn.

Bên cạnh khối tinh thể, một thân ảnh thần bí được bao phủ trong Ám Hệ Nguyên Lực siết chặt nắm tay mà đứng.

Nếu Trần An Vĩ và Huyết Hương có mặt ở đây ngay lúc này, nhất định sẽ nhận ra thân phận của hắc y nhân này.

Phía sau lưng y là một số đoạn xích bị đứt gãy và những cột đá đã ảm đạm không ánh sáng và một thứ gì đó như một thanh trâm cài tóc cũng không còn tác dụng.

Không khó để đoán được rằng tế đàn đó chính là nơi phong ấn một thứ gì đó cực kỳ quan trọng với y, mà thanh trâm kia lại là thứ có thể phá giải được một phần phong ấn, chính xác hơn là một phần tư của phong ấn.

Hắc y nhân vươn tay vuốt ve khối tinh thể, nghiến răng lẩm bẩm “Quang Nhi, ta nhất định sẽ cứu ngươi!”

Dứt lời liền hòa mình vào bóng đêm vĩnh hằng của vũ trụ mà biến mất…

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言