Trong lúc Trần An Vĩ và chúng nữ đang vui mừng trong Bát Diện Thạch, thì lúc này đây, không khí căng thẳng và âm trầm đang bao phủ một vài địa điểm mà Trần An Vĩ ít nhiều cũng có liên hệ.
Một ngày này, trên vùng hải dương mênh mông của An Nam Tinh Cầu, một tòa lâu đài cổ kính với tông màu u ám sừng sững trôi nổi giữa biển khơi, nó đi tới đâu, nước biển ở đó liền bị hóa thành màu đỏ máu, gây cho người khác một cảm giác áp bức vô hình.
Nơi này chính là Huyết Hải Lâu – tổng bộ của Tôn cấp thế lực Huyết Hải Môn, thế lực đã cướp đi Nguyên Hải Tâm của Trần An Vĩ.
“Tiểu Thư đâu?”
Tại chủ điện, một giọng nói trầm thấp của nam nhân vang vọng không gian.
Lời nói của hắn tuy hờ hững không để tâm nhưng lại vô hình tạo ra áp lực cho những người còn lại trong chủ điện, khiến bọn hắn chỉ biết lo lắng nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Cũng đúng thôi, bởi vì chủ nhân của giọng nói này chính là phụ thân của môn chủ của bọn hắn, cường giả Nguyên Tôn Đỉnh Phong cảnh – Huyết Cảnh Thường.
Tiểu Thư trong miệng hắn đương nhiên không ai khác chính là Huyết Hương, nàng được giao vị trí Môn Chủ của Huyết Hải Môn, được phụ thân giao nhiệm vụ phải tiếp cận và giết Trần An Vĩ cướp đoạt cơ duyên của hắn.
Nhưng nàng rời đi đã lâu, hiện tại vẫn chưa thấy trở về, không biết đã hoàn thành nhiệm vụ hay đã có gì bất trắc.
Nhất thời đám người đồng loạt hướng mắt nhìn về một vị nam tử trung niên có bộ dạng khá gầy gò mặc y phục được đánh chữ Nhất, như muốn hỏi thông tin từ hắn.
Vị này là Đại Trưởng lão của Huyết Hải Môn, trước đó từng là vị Tam Trưởng lão đi theo Huyết Hương khi nàng vừa tiếp cận Trần An Vĩ. Do Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão đã tử trận trong cuộc Tam Gia Đại Chiến nên hắn mới được đưa lên vị trí Đại Trưởng lão.
Lúc này bị đám người nhìn chằm chằm, Đại Trưởng lão hít sâu một hơi nói “Bẩm tiền bối, ta vẫn luôn đi theo hộ pháp cho Tiểu Thư…”
Hắn vẫn luôn đi theo Tiểu Thư từ lúc bước vào Đan Các cho tới khi bước vào Thanh Dược Tiểu Giới tìm được Thanh Lực Yêu Hỏa, tiếp nhận truyền thừa liên quan tới Luyện Đan Sư.
Tiểu Thư nhiều lần tiếp xúc với Trần An Vĩ, nhiều lần có cơ hội ra tay nhưng dường như lại bị thứ gì ngăn cản, nàng không những không ra tay mà còn lên tiếng nhắc nhở tiểu tử đó.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy Tiểu Thư rơi lệ khi phải chĩa mũi kiếm vào tiểu tử Trần An Vĩ kia.
Ngay sau khi đoạt lại được Thanh Lực Yêu Hỏa, Thanh Dược Tiểu Giới cũng lâm vào sụp đổ, hắn cũng lạc mất Tiểu Thư từ đó.
“Ta vẫn luôn cho người tìm kiếm quanh khu vực Thanh Dược Tiểu Giới xuất hiện và cả các đại lục lân cận, chỉ cần tìm thấy một chút Huyết Lực đều sẽ lập tức thông báo trở về!” Đại Trưởng lão dường như lo sợ Huyết Cảnh Thường tức giận, lập tức lên tiếng nói.
“Trần An Vĩ…” Huyết Cảnh Thường dường như quá để tâm tới lời nói của Đại Trưởng lão, lẩm nhẩm cái tên của Trần An Vĩ, ánh mắt càng trở nên âm trầm, không biết là đang suy nghĩ gì.
Bất chợt lúc này, không gian sau lưng Huyết Cảnh Thường thoáng rung động, một thân ảnh chìm trong bóng đêm xuất hiện sau lưng hắn, khẽ nói điều gì đó vào tai hắn sau đó liền biến mất.
Không hiểu thân ảnh bí ẩn kia đã dùng thủ đoạn gì mà mãi cho tới khi hắn biến mất, chúng trưởng lão Huyết Hải Môn cũng không ý thức được có người vừa đến vô ảnh đi vô tung trước mặt bọn hắn.
“Huyết Hải Môn nghe lệnh!” Huyết Cảnh Thường sau khi nghe thân ảnh thần bí kia nói nhỏ, liền lên tiếng, Nguyên Lực hòa cùng âm giọng khiến nó vang vọng trong không gian, toàn bộ Huyết Hải Môn lập tức nghe thấy lời nói của hắn.
“Trần An Vĩ mưu đồ giết hại Môn Chủ của Huyết Hải Môn, bổn tôn thân là phụ thân của nàng, nay ra lệnh cho Huyết Hải Môn tiến quân về Nhật Nguyệt Đại Lục, san bằng Trần gia!”
Lời nói của hắn vang vọng không gian, như thể muốn tuyên cáo cho toàn thiên hạ biết Huyết Hải Môn lần này hành động là bởi vì Trần An Vĩ đã giở trò trước, bọn hắn chỉ đòi lại công bằng cho Tiểu Thư mà thôi.
SÁT! SÁT! SÁT! SÁT!!!
Nghe được lời hiệu triệu của Huyết Cảnh Thường, toàn thể Huyết Hải Môn chiến ý sôi sục, không ngừng rống lớn một tiếng, sau đó liền thông qua bốn phương tám hướng của Huyết Hải Lâu mà xuất phát.
Bọn hắn đều là Huyết Tu, sớm đã muốn thoải mái giết chóng cướp số lượng lớn máu huyết về tu luyện, hiện tại được cho phép làm sao có thể không hưng phấn.
Chúng trưởng lão cũng không kiềm chế được hưng phấn mà lần lượt biến mất, thoáng cái trong chủ điện chỉ còn Huyết Cảnh Thường nở nụ cười tàn độc ngồi đó, thân ảnh chậm rãi tan biến.
…
Bạch gia – một Tôn cấp gia tộc có tiếng lâu đời trên Hùng Cường Đại Lục, cũng là một trong số ít gia tộc tu luyện Nguyên Lực trên toàn đại lục.
Một ngày này, tại chủ điện…
Một nam tử trung niên sắc mặt vặn vẹo dữ tợn liên tục tỏa ra uy áp Bát Tinh Nguyên Tôn cảnh của mình, muốn đè bẹp đám người đang run rẩy quỳ trước mặt hắn.
Nếu có người ngoài chú ý tới tình cảnh này, hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy đám người kia toàn bộ đều mặc trang phục trưởng lão, vậy mà lúc này lại vô cùng cung kính cùng run rẩy quỳ trước mặt nam tử trung niên này.
Đủ thấy thân phận của nam tử trung niên này không tầm thường chút nào.
Không cần phải đoán già đoán non, nam tử trung niên đang liên tục tỏa ra uy áp này chính là gia chủ Bạch gia – Bạch Duy Tân.
“Đã qua thời gian bao lâu, các ngươi một chút tin tức của hai tiện nhân kia cũng không có?” Bạch Duy Tân ngồi trên ghế chủ tọa, hờ hững nhìn xuống đám trưởng lão đang quỳ phía dưới, vẻ cao cao tại thượng không hề che giấu.
“Bẩm gia chủ, chúng ta đã điều động một nửa Bạch Quân Vệ tiến vào Địa Hoàng Mật Tịch truy tìm hai nữ nhân đó, nhưng tuyệt nhiên không tìm được manh mối gì, cứ như thể hai nàng bốc hơi vậy!” Một vị trưởng lão cắn răng lên tiếng đáp.
“Nực cười!” Bạch Duy Tân cười lạnh một tiếng, ngay cả bản thân hắn còn không làm được cái việc “bốc hơi” làm sao hai tiện nhân đó lại có thể kia chứ?
“Đã truy ra thủ phạm giết chết nhi tử của bổn gia chủ chưa?” Bạch Duy Tân lại gằn giọng hỏi.
Nhi tử của hắn cũng tiến vào Địa Hoàng Mật Tịch truy bắt hai tiện nhân kia cùng không ít cường giả trong gia tộc, theo lý mà nói cỗ lực lượng đó cũng không dễ chọc, ấy vậy mà tiến vào chưa bao lâu, Hồn Bài của từng người lần lượt vỡ nát.
Điều này chứng tỏ bọn hắn đã gặp phải điều gì đó rất nguy hiểm bên trong Địa Hoàng Mật Tịch khiến toàn quân phải bị toàn diệt.
Dù không biết đã gặp phải cường giả hay đã rơi vào Sát Trận mà tử nạn, nhưng Bạch Duy Tân hắn đều phải tra rõ, không thể để nhi tử cũng mình chết không rõ lý do được.
Chúng trưởng lão lo lắng đầu đầy mồ hôi trong lòng thầm hô “Tới rồi!”
Bọn hắn cũng đã truy tìm khắp nơi trong Địa Hoàng Mật Tịch, dựa theo ấn ký mà gia chủ để lại trên người thiếu chủ, nhưng cũng bặt vô âm tín, không thấy người cũng chẳng thấy xác.
“Không thấy?” Bạch Duy Tân gương mặt âm trầm, thực sự muốn ra tay phát tiết, nhưng hiện tại Bạch gia tổn thất cũng không ít, nếu giết đám người trước mặt này sẽ khiến Bạch gia khó lòng chống cự trước các gia tộc khác, vì vậy chỉ có thể nén cơn giận này lại.
Chúng trưởng lão đổ mồ hôi lạnh, âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Tính khí của gia chủ nhìn qua thì rất bình tĩnh nhưng ai cũng biết hiện tại hắn đang rất kiềm nén, chỉ cần hiện tại bọn hắn chọc giận gia chủ, hắn có thể thẳng tay giết chết bọn hắn.
Bất chợt lúc này, một thân ảnh bí ẩn chìm trong bóng đêm xuất hiện trước mặt Bạch Duy Tân và đám người.
“Kẻ nào?”
Sự xuất hiện của hắn khiến Bạch Duy Tân và chúng trưởng lão lập tức đề phòng, tu vi cùng lúc bùng nổ như muốn cảnh cáo người lạ mặt vừa xuất hiện.
Chủ điện của Bạch gia đều có bố trí Cấm Không Trận ngăn cách mọi thủ đoạn về không gian nhằm tiến vào nơi này, do đó muốn vào chỉ có thể đi như phàm nhân.
Vậy mà thân ảnh thần bí này lẳng lặng xuất hiện trước mặt đám người, khí tức không để lọt dù chỉ một tia lại khiến người khác cảm nhận được sự nguy hiểm chết người.
Thân ảnh thần bí kia nhàn nhạt nở nụ cười, thanh âm không rõ nam nữ lên tiếng “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta có thứ các ngươi cần!”
Chúng trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, nìn thấy trong mắt đối phương đều là sự đề phòng, hiển nhiên không hiểu người bí ẩn này đang nói gì.
Bạch Duy Tân ánh mắt lấp lóe nhìn về phía thân ảnh người thần bí này, dường như hiểu được chút gì đó trong lời nói của kẻ kia, hắn liền lên tiếng “Không biết đạo hữu tại sao muốn giúp chúng ta?”
“Chung kẻ thù!” Thân ảnh bí ẩn kia nhàn nhạt trả lời, không để lộ thông tin gì thêm.
Bạch Duy Tân dường như hiểu được điều gì liền lên tiếng “Không biết kẻ thù mà đạo hữu nói là…”
“Kẻ đã giải cứu hai nữ nhân mà các ngươi đang tìm kiếm, thiếu chủ Trần gia – Trần An Vĩ!” Người bí ẩn liền lên tiếng, giọng điệu vẫn không phân định được nam nữ, nhưng lại có thể nghe ra sự thù hận trong lời nói của hắn.
Nếu Trần An Vĩ mà biết được có người hận mình tới tận xương tủy như người thần bí này, không biết là sẽ có suy nghĩ gì?
“Một mình!” Như cảm thấy chưa đủ thông tin, người thần bí lại lên tiếng.
“Một mình?” Bạch Duy Tân dường như hiểu ý người này nói, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Ý của người thần bí này chính là Trần An Vĩ đã giải cứu hai tiện nhân kia, còn giết nhi tử và trưởng lão của Bạch gia, mà còn là một mình giết sạch.
Chúng trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, nếu là một người khác nói với bọn hắn điều này, không chừng đám người sẽ nổi giận mà trực tiếp diệt sát tên đó.
Bởi vì điều đó quá mức hoang đường!
Từng nghe qua danh tiếng của vị thiếu chủ từng mang danh phế vật này của Trần gia, Bạch Duy Tân và cao tầng Bạch gia đương nhiên cũng vô cùng hứng thú với việc hắn đột nhiên có thể tu luyện, lại còn thể hiện ra chiến lực kinh người như vậy.
Nhưng dù sao thì Trần An Vĩ vẫn là tiểu tử chưa trải sự đời, tu vi cũng chỉ mới đột phá Nguyên Hoàng cảnh, dù có chiến lực kinh người nhưng cũng không thể một mình diệt sát toàn bộ lực lượng Bạch gia cử đi được.
Bất quá, lời này hiện tại lại từ một người thần bí mà ra, nhìn thấy hắn có thể dễ dàng tác động tới không gian bên trong chủ điện, Bạch Duy Tân đám người không thể không cân nhắc một phen.
Mà người thần bí kia lại không mấy quan tâm, bỏ lại một câu nữa rồi biến mất “Lãnh Hàn Đại Lục, phương hướng Tây Nam, ba nghìn dặm!”
Mục đích rất rõ ràng, chính là vị trí cụ thể của Trần An Vĩ.
Bạch Duy Tân thoáng suy ngẫm, hắn ngược lại không phải kẻ ngu dốt, người thần bí không rõ lai lịch kia bỗng nhiễn xuất hiện, lại biết rõ chuyện nội bộ của Bạch gia như vậy, xem ra cũng không thể không đề phòng.
Dù vậy, thù là không thể không trả, giết nhi tử của hắn, hắn sẽ khiến tiểu tử Trần An Vĩ kia chịu nỗi đau tương tự.
“Bạch Quân Vệ nghe lệnh!” Nguyên Lực hòa vào âm giọng, khuếch đại âm thanh lên cực hạn.
Từng người trong Bạch gia đều có thể nghe thấy, trong lòng hoang mang không biết gia chủ đột nhiên điều động Bạch Quân Vệ để làm gì.
“Trực chỉ Nhật Nguyệt Đại Lục, giết sạch Trần gia! Kẻ nào cản đường, giết không tha!” Bạch Duy Tân cười tàn độc lên tiếng.
“Tuân mệnh!” Nghe được mệnh lệnh của gia chủ, Bạch Quân Vệ từ thống lĩnh tới binh sĩ đồng loạt quỳ một chân, nhất loạt gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng xếp thành hàng ngũ lên đường đến Nhật Nguyệt Đại Lục.
…
Tại một vùng không gian nào đó trên tinh cầu, một thân ảnh nam nhân diện mạo ưu tú, mắt sáng mày kiếm, ngũ quan tinh xảo cùng làn da trắng muốt mềm mịn như da của nữ nhân đang chắp tay mà đứng, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười bất cần.
Nếu như Trần An Vĩ và chúng nữ có mặt tại nơi này, hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc khi nhận ra nam nhân này chính là tên đệ tử của Trường Lãm.
Mà lúc này, không gian sau lưng hắn bất chợt rung động, từ bên trong bước ra hai thân ảnh cứng nhắc vô hồn, làn da không chút huyết sắc cung kính quỳ một chân trước hắn, một bộ thủ hạ cung kính.
Nam nhân kia nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp phất tay một cái.
Vô số sợi chỉ nhỏ li ti từ tay hắn xuất hiện, nối liền với hai thân ảnh thần bí kia, rồi nhanh chóng kéo chúng lại gần, thoáng chốc đã biến mất trong tay hắn.
Hiển nhiên hai thân ảnh kia không phải là nhân loại, mà chỉ là một thủ đoạn cao thâm nào có của một người có thân phận Khôi Lỗi Sư như hắn mà thôi.
Dường như nhìn thấy Huyết Hải Môn và Bạch gia chuẩn bị quân đội tiến về Trần gia, nam nhân nhếch miệng cười mỉm, buông xuống một câu rồi dần biến mất “Một chút quà nhỏ, hi vọng ngươi sẽ thích!”
…
“Tinh! Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ Băng Phong Giao Dung!”
“Nhận được 5 cái Nguyệt Ảnh Hy Vọng!”
Trần An Vĩ vốn đang trò chuyện cùng chúng nữ, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh máy móc của Hệ Thống vang lên bên tai, ánh mắt không nhịn được trở nên hưng phấn.
Chúng nữ nhìn thấy ánh mắt của hắn vô thức tò mò lên tiếng “Phu quân chàng có chuyện gì vui sao?”
Lời nói của chúng nữ khiến mấy nữ Hoàng Quân Dao đồng dạng liếc mắt nhìn qua, hiển nhiên cũng tò mò vì biểu hiện của nam nhân này.
Trần An Vĩ tủm tỉm ôm lấy Lục Thanh Vân và Sở Thiên Nhã ở bên cạnh, chưa vội trả lời mà ra lệnh cho Hệ Thống mở ra Nguyệt Ảnh Quầy.
“Tinh! Nguyệt Ảnh Quầy – mở!”
Thanh âm máy móc của Hệ Thống lại vang lên, trước mặt Trần An Vĩ hiện ra một bảng thông tin có bốn ô sáng quen thuộc.
Ô đặc biệt vẫn bán một gói quà đạt cấp bậc Trung phẩm không đáng chú ý, Trần An Vĩ lập tức bỏ qua nó mà nhìn đến ba ô sáng còn lại.
“Ảnh Nhi, liệu Nguyệt Ảnh Hy Vọng có bán tại nơi này không?” Dường như nhớ ra mình đang có 4 cái Nguyệt Ảnh Hy Vọng, vừa nhận được thêm 5 cái tổng cộng hắn đang có 9 cái, thiếu 1 cái là có thể ước nguyện mười lần trong Nguyệt Ảnh Tế Đàn rồi.
Ảnh Nhi nghe câu hỏi của hắn, thoáng suy nghĩ một chút liền gật gù trả lời “Tỉ lệ không thấp đâu a…”
Trần An Vĩ hứng thú hỏi “Bao nhiêu phần trăm?”
“Một phần một vạn!”
“Một… một phần vạn?” Trần An Vĩ sắc mặt đen như đít nồi, như vậy mà bảo là không thấp? Thế chẳng phải hắn phải làm mới liên tục một vạn lần mới có thể mua được một cái Nguyệt Ảnh Hy Vọng sao?
“Hihi!” Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Ảnh Nhi bật cười đến cả người run rẩy.
Trần An Vĩ bỏ qua tiếng cười trêu chọc của nàng, trực tiếp đổi mới Nguyệt Ảnh Quầy.
Rất nhanh đã hơn hai mười lần trôi qua, Nguyệt Ảnh Hy Vọng thì chưa thấy, nhưng lại tìm thấy một thứ khiến hắn khựng lại một nhịp…
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言