Chương 262: Phân tách

Bước vào bên trong thông đạo, Trần An Vĩ lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức hùng mạnh bao trùm lấy cơ thể, bất quá nhờ có năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính bảo hộ mà bản thân không hề bị ảnh hưởng bởi khí tức kì lạ kia.

Nhìn qua bên cạnh thấy hai mẫu nữ Băng Phượng Hoàng Tộc vẫn bình an vô sự, Trần An Vĩ cũng không lo lắng. Dù sao thì mẫu thân của Băng Phù Dung cũng là cường giả cao cấp, chắc chắn sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.

Tranh thủ lúc này, Trần An Vĩ thoáng ngẫm lại ngẫm lại nội dung của nhiệm vụ Băng Phong Giao Dung.

Dựa vào thông tin mà Hệ Thống cung cấp và dao động mãnh liệt của Vô Thượng, Trần An Vĩ có thể xác định loại thuộc tính mà mình sắp phải đối mặt chính là một loại Hỗn Độn Thuộc Tính.

Bởi vì chỉ có Hỗn Độn Thuộc Tính mới có khả năng dung hợp hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính vào làm một thể, hơn nữa còn khiến Vô Thượng dao động mãnh liệt.

Bản thân vì đã sở hữu một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, nên Trần An Vĩ hiểu rõ sức mạnh của chúng.

Dù trong những trận chiến hiện tại, Hỗn Độn Thuộc Tính vẫn chưa có nhiều đất thể hiện khiến cho giá trị của chúng cũng không khác Dị Thuộc Tính bình thường là bao nhiêu.

Nhưng Trần An Vĩ tin rằng sau này khi tiến lên vũ đài rộng lớn hơn, Hỗn Độn Thuộc Tính sẽ là một trong những con bài tẩy của hắn.

Mải suy nghĩ, Trần An Vĩ lúc này mới chú ý tới việc mình lúc này đã bước vào một vùng không gian tràn ngập băng tuyết trắng xóa, từng cơn gió lạnh buốt thấu xương liên tục càn quét trong không gian.

“Chúng ta tới nơi rồi sao?” Hắn lên tiếng hỏi, nhưng lại chợt nhận ra rằng nơi này chỉ còn mỗi mình hắn.

Gương mặt thoáng trở nên ngưng trọng, không phải bởi vì hắn lạ lẫm với không gian đầu ra của thông đạo, mà là bởi vì việc bị tách ra khi truyền tống thế này là chuyện cực kì nguy hiểm.

Điều này chứng tỏ rằng trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đã bị tách khỏi Băng Phù Dung và mẫu thân của nàng, hoặc cũng có thể tệ hơn là ba người cùng bị tách khỏi nhau.

“Ảnh Nhi, chuyện này là sao?” Trần An Vĩ trong lòng bất giác dâng lên cảm giác lo lắng, đưa mắt nhìn tiểu thiên thần đang ngồi trên vai mình.

Ảnh Nhi không để hắn đợi lâu nhanh chóng lên tiếng nói “Chuyện này có thể là do Tuyết Vũ Băng Phong cảm nhận được trong người công tử có đồng loại của nó nên đã tác oai tác quái.”

“Vậy hai người các nàng không sao chứ?” Trần An Vĩ lập tức hỏi.

Ảnh Nhi ánh mắt có chút cổ quái nhìn nam nhân này, nãi thanh nãi khí nói “Công tử đó, đã có quan hệ gì đâu mà quan tâm người ta dữ vậy?”

“Ta chỉ không muốn bất kì nữ nhân nào gặp bất hạnh mà thôi!” Trần An Vĩ hơi bất ngờ vì phản ứng của nàng, bất quá cũng nhanh chóng nói, giọng điệu vô cùng chân thành. “Kể cả nàng cũng vậy!”

“Thật là…” Ảnh Nhi mỉm cười.

“Công tử đừng lo lắng quá, mẫu thân của Băng Phù Dung dù sao cũng là cường giả từ chiến trường phía trên, sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra đâu!”

Trần An Vĩ gật đầu, hắn cũng biết điều đó, vì vậy liền tập trung vào vùng không gian trước mặt.

Chỉ thấy đây là một vùng không gian tràn ngập băng tuyết trắng xóa không có lấy một màu sắc khác biệt nào.

Tại nơi này, tồn tại một loại gió cũng rất đặc biệt, khi bị nó thổi trúng, tất cả những sinh vật trên đường đi của nó đều sẽ lập tức đóng băng.

Nhưng ngươi sẽ không chết ngay lập tức, mà vẫn có thể quan sát mọi chuyện diễn ra ở thế giới bên ngoài, chỉ là cơ thể bị lớp băng giam cầm, giống như một loại phong ấn nào đó.

Và đó là đương nhiên, bởi vì loại gió này mang tên là Băng Phong.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ, vừa là gió lại vừa là băng. Bị Băng Phong thổi trúng sẽ lập tức bị phong ấn trong băng hàn vạn nam, miễn nhiễm mọi công kích trừ Hồn Lực, nhưng cũng đồng thời ngăn cách ngươi khỏi thế giới bên ngoài.

Ngoài ra, trong quá trình bị phong ấn bởi Băng Phong, ngươi còn phải chịu thêm vô số đau đớn do Tuyết Vũ gây ra.

Tuyết Vũ là một loại khả năng chỉ xảy ra bên trong Băng Phong. Khi bị Băng Phong phong ấn, tuy nói ngươi sẽ không chịu sát thương từ mọi công kích trừ công kích linh hồn, nhưng nếu chính Băng Phong trực tiếp tấn công ngươi thì đó lại là một câu chuyện khác.

Và đó cũng là lúc Tuyết Vũ xuất hiện.

Cụ thể khi bị Băng Phong thổi trúng, ngươi sẽ bị đóng băng, nhưng cùng lúc đó, bên trong khối băng bao phủ ngươi, Tuyết Vũ sẽ xuất hiện, hình thành một cơ bão tuyết từ từ nhấn chìm tất cả vào bên trong, mạnh mẽ mà vô tình xé nát linh hồn ngươi.

Khi Tuyết Vũ kết thúc cũng là lúc Băng Phong tan đi, để lại một cỗ thi thể vô hồn.

Mà loại Băng Phong và Tuyết Vũ này, là khả năng đặc biệt mà chỉ có một loại Hỗn Độn Thuộc Tính kết hợp giữa Băng Hệ Nguyên Lực và Phong Hệ Nguyên Lực mới có thể tạo ra. Tên của nó là Tuyết Vũ Băng Phong.

Bất quá đó chưa phải điểm đáng sợ nhất của loại Hỗn Độn Thuộc Tính này.

“Tuyết Vũ Băng Phong thực sự tồn tại ở đây sao?” Trần An Vĩ vừa dùng Lam Băng Nguyên Lực bảo hộ thân thể, vừa điều động cả Lam Băng Vực nhằm gia tăng lực lượng cho nó.

Hắn muốn thông qua Tuyết Vũ Băng Phong gia tăng lực lượng cho Lam Băng Vực, nếu có thể hoàn toàn ngưng tụ ra Lam Băng Vực hoàn chỉnh thì càng tốt.

Thậm chí hắn còn tranh thủ luyện thể bằng Băng Phong này, cứ mỗi lần cơ thể bị đóng băng, Lam Băng Nguyên Lực sẽ liên tục hút lấy lượng băng đó bổ sung vào Lam Băng Vực.

Đồng thời cũng nhờ bị đóng băng bởi Băng Phong và Tuyết Vũ mà da thịt và linh hồn của hắn dần thích nghi được với cái lạnh của Tuyết Vũ Băng Phong này, khiến cường độ của chúng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đó gọi là nhất cử lưỡng tiện. À nhầm là nhất cử tam tiện.

Ảnh Nhi gật đầu xác nhận “Quả thật là nơi này, công việc hiện tại của công tử chính là tìm ra bản thể của nó!”

“Bất quá, Ảnh Nhi phải nhắc công tử, càng tới gần bản thể, Băng Phong sẽ càng mạnh, Tuyết Vũ cũng không ngừng mạnh mẽ hơn! Tuyệt đối không thể sơ suất!”

Trần An Vĩ gật đầu, hiện tại hắn có thể lợi dụng Tuyết Vũ Băng Phong để vừa luyện thể, vừa luyện hồn và vừa luyện vực, nhưng khi tới gần bản thể của nó thì đó lại là câu chuyện khác.

Cũng giống như khi thu phục Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, nếu không phải vì vị chủ nhân trước cố tình đem nó gửi tới cho hắn, thì Trần An Vĩ cũng phải mất rất nhiều thủ đoạn mới có thể luyện hóa nó.

Bởi vì dù sao Băng Hỏa Luân Hồi Diễm cũng là Hỗn Độn Thuộc Tính được xếp vào hàng Cao cấp do sở hữu tận ba loại lực lượng riêng biệt gồm Băng Hệ, Hỏa Hệ và Thời Gian Hệ.

Chỉ mới sử dụng hai trong ba loại lực lượng nhưng Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đã đem lại rất nhiều lợi ích cho Trần An Vĩ.

Nếu không nhờ sự áp chế đối với Băng Hệ và Hỏa Hệ của nó, rất nhiều trận chiến gần đầy của hắn sẽ phải tốn nhiều công sức hơn do đa phần kẻ thù đều là tu sĩ chủ tu hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính này.

Nếu không nhờ có Hỏa Hệ Nguyên Lực của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, Trần An Vĩ cũng không thể dùng Phá Giới để nâng câp Hồng Hỏa Nguyên Lực lên thành Xích Viêm Nguyên Lực, nâng Hồng Hỏa Vực với Ngũ Thành lên Xích Viêm Vực với Bát Thành lực lượng như bây giờ.

Qua đó có thể thấy loáng thoáng lợi ích của một loại Hỗn Độn Thuộc Tính là như thế nào.

Nếu có hai loại thì sẽ thế nào?

Đó cũng là câu hỏi mà lúc này Trần An Vĩ hỏi Ảnh Nhi.

“Còn tùy vào loại Hỗn Độn Thuộc Tính mà công tử đang có, ví dụ như Băng Hỏa Luân Hồi Diễm và Tuyết Vũ Băng Phong này, sẽ khiến Băng Hệ tu sĩ gặp phải công tử như gặp tử thần.”

“Bởi vì lúc đó, bọn hắn sẽ bị khắc chế gấp đôi so với chỉ có một trong hai loại!” Ảnh Nhi lên tiếng nói.

Nghe thì như thể có Hỗn Độn Thuộc Tính chẳng khác nào có thêm một vài thủ đoạn khắc chế đặc biệt. Nhưng Trần An Vĩ biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế.

“Cẩn thận!” Đương lúc mải suy nghĩ, Trần An Vĩ lại nghe thấy lời nhắc nhở gấp gáp của ai đó khiến hắn hoàn hồn.

Chỉ thấy cách hắn không xa, một cơn bão tuyết cực kì khủng bố đang lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy tiến lại gần.

Mọi thứ trên đường đi của nó không bị hút lên tận trên cao rồi bị xé nát, thì cũng là bị đóng băng hoàn toàn. Không gian dưới sự tác động của nó cũng dần vỡ nát, để lộ ra những lỗ hổng đen kịch rợn người.

Mặc dù tốc độ của nó rất nhanh, nhưng lại không di chuyển theo phương hướng cố định, hơn nữa do được nhắc nhở, Trần An Vĩ lập tức lấy lại tinh thần thi triển thân pháp tránh khỏi quỹ đạo của cơn bão tuyết.

“Ngươi không sao chứ?” Giọng nói êm tai mềm mại lại một lần nữa vang lên bên tai, Trần An Vĩ lúc này cũng ngước mắt nhìn đến.

Chỉ thấy nữ nhân Tộc Trưởng đang tiến lại gần hắn, gương mặt tuy vẫn lãnh đạm lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự lo lắng cùng một chút hoảng hốt.

Trần An Vĩ đương nhiên biết nàng không phải lo lắng cho mình, mà là lo lắng cho Băng Phù Dung, bởi vì nàng chỉ đến đây một mình, điều này chứng tỏ rằng điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra, ba người đều bị tách riêng.

“Ta không sao, Băng Phù Dung cũng bị tách ra sao?” Trần An Vĩ gật đầu đa tạ, lo lắng hỏi.

Nữ nhân Tộc Trưởng nhẹ gật đầu, ngưng trọng lên tiếng “Dường như có kẻ nào đó động tay vào thông đạo, khiến vị trí đầu ra của mỗi người khác nhau.”

Trần An Vĩ thoáng chột dạ, kẻ động tay vào thông đạo là Hỗn Độn Thuộc Tính, mà nguyên do là bởi vì hắn a…

Bất quá rất nhanh đã bình tĩnh lại, liền lên tiếng “Nàng có thể cảm nhận được vị trí của Băng Phù Dung chứ?”

Nữ nhân Tộc Trưởng ánh mắt lóe lên dị sắc, nhưng nàng không còn tâm trạng để ý tới lời nói của tên này, mà lo lắng lắc đầu “Không thể, loại thuộc tính kia mạnh mẽ tới mức ngăn cản được thần thức!”

Trần An Vĩ gật đầu, khẽ nhắm lại đôi mắt và ngồi xuống đã tọa, hai tay kết lấy ấn pháp kì lạ, vận dụng khả năng của một vị Chiêm Tinh Sư mà ra sức tìm kiếm tung tích của Băng Phù Dung.

Hắn đang lo lắng nàng vô tình bị truyền tống tới gần nơi có bản thể của Tuyết Vũ Phong Bạo, tình cảnh lúc đó hung hiểm không cần phải nói.

Trên trời lấp lóe tinh tú, sức mạnh của những vì sao hòa cùng Hồn Lực của Trần An Vĩ lan tỏa đến khắp nơi trong không gian.

Tình cảnh này rơi vào mắt nữ nhân Tộc Trưởng khiến ánh mắt nàng lóe lên dị sắc, trong lòng lại vô thức cảm thấy yên tâm hơn.

Thời gian trôi qua, Hồn Lực khuếch tán trong không gian, gần như từng ngóc ngách trong vùng không gian này đều bị hắn nhìn thấu nhưng bù lại là từng giọt mồ hôi chảy như suối khắp gương mặt góc cạnh của Trần An Vĩ.

Nữ nhân Tộc Trưởng ở một bên vừa lo lắng vừa quan sát tình hình, trong lòng như lửa đốt. Phần vì nàng lo lắng cho nữ nhi của mình, dù đã tìm kiếm một phen nhưng vẫn bặt vô âm tín, một phần khác vì lo lắng cho tiểu tử này khi nhìn hắn không tiếc thôi động tinh tú tìm kiếm vị trí của nữ nhi trên phạm vị rộng như không gian nơi này.

Chợt lúc này, nhìn thấy đôi mắt hắn khẽ cau lại, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng nàng.

Nhìn thấy hắn tỉnh lại, nữ nhân Tộc Trưởng không nhịn được nắm lấy tay hắn hỏi “Ngươi có tìm thấy nàng không? Nàng đang ở đâu?”

Trần An Vĩ nhẹ nắm tay nàng an ủi “Ta không tìm thấy, nhưng cũng đã lờ mờ xác định được vị trí của Băng Phù Dung!”

Nói là an ủi, nhưng trong lòng Trần An Vĩ lúc này cũng đang cực kì lo lắng, bởi vì hắn đã dùng Hồn Lực và thân phận Chiên Tinh Sư để tìm tung tích của Băng Phù Dung.

Nơi nào hắn cũng có thể nhìn thấy và tiến lại gần, chỉ duy một vị trí hắn không thể nào tiếp cận dù bằng Hồn Lực hay cách khác. Và không biết nên nói vận khí của hắn là may mắn hay xúi quẩy.

Bởi vì vị trí mà hắn không thể tiến lại gần kia, lại sở hữu Băng Hệ và Phong Hệ Nguyên Lực cực kì mạnh mẽ, khiến hắn không thể không liên tưởng tới vị trí của Tuyết Vũ Băng Phong.

Nhưng cũng vì thế mà hắn càng thêm khẳng định Băng Phù Dung đã bị truyền tống tới nơi đó. Chỉ là hiện tại hắn không có cách nào xác định vị trí chính xác và tình trạng của nàng.

Hiện tại chỉ có thể mong rằng nàng sẽ không sao mà thôi!

“Đi thôi, nếu không sợ rằng không kịp!” Trần An Vĩ dứt khoát đứng dậy, không để nữ nhân Tộc Trưởng kịp phản ứng, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của nàng rồi dịch chuyển đi mất.

Tại một nơi khác…

Không gian nơi này bị bão tuyết bao trùm, một màu trắng xóa phong tỏa cả không gian. Bão tuyết mạnh mẽ tới nỗi không còn bất kì sinh vật sống nào trong phạm vi của nó, bất cứ thứ gì vừa tiến vào nơi này lập tức sẽ bị cái lạnh giá của nó đóng băng.

“Nơi này… tại sao lại lạnh như vậy?” Nhưng vào lúc này, thân ảnh một tôn Băng Phượng Hoàng trắng muốt như tuyết tung cánh bay trong không gian, toàn thân run cầm cập lẩm bẩm.

Dĩ nhiên đó chính là Băng Phù Dung, nàng lúc này đang chật vật tìm đường ra khỏi cơn bão tuyết này.

Bản thể của nàng vốn được bao phủ trong lớp lông vũ trắng muốt như tuyết nay lại bị máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng lớn. Từng vết thương do những hạt tuyết bên trong cơ bão liên tục xuất hiện trên cơ thể nàng khiến ai nhìn cũng phải thương xót.

Nàng dù sao cũng là Thần Thú sở hữu Băng Hệ và Thủy Hệ Nguyên Lực cực kì mạnh mẽ nhưng lại vô pháp chống chịu được cái lạnh buốt của băng tuyết nơi này.

“Phải nhanh chóng… thoát khỏi nơi này… không biết mẫu thân và tên đó…” Băng Phù Dung gắng gượng đập cánh nhanh hết mức có thể, vừa bay vừa thều thào nói.

Nhưng đáng tiếc, Băng Phù Dung đã ở trong bão tuyết quá lâu, thương thế ngày một nặng hơn, dứt lời cũng là giới hạn của nàng mà lâm vào hôn mê, bản thân cũng dần mất đà mà rơi xuống.

“Dung Nhi!” Trong cơn mê màng, Băng Phù Dung nghe được giọng nói quen thuộc của mẫu thân.

“Là ảo giác sao?” Nàng muốn gượng dậy kiểm tra xem mình có nghe lầm, nhưng nàng đã quá mệt, hai mắt nhắm nghiền không còn sức.

Tình trạng này mà kéo dài, chỉ sợ nàng sẽ chỉ còn là một cỗ thi thể. Nhưng nếu hiện tại Băng Phù Dung có thêm chút sức mà mở mắt, hẳn nàng sẽ yên tâm hơn khi biết mình đã không nghe lầm.

Không chỉ mẫu thân của nàng, mà cả Trần An Vĩ lúc này cũng vừa tới kịp lúc, năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính cấp tốc bao trùm lấy thân chim khổng lồ của nàng, giúp ngăn cái lạnh thẩm thấu vào cơ thể.

Phục Mệnh Thiên Mộc cũng được Trần An Vĩ điều động, hỗ trợ hồi phục sinh lực cho nàng, may mắn kéo lại được sự sống cho Băng Phù Dung.

Cùng lúc đó, như cảm nhận được thứ gì, Trần An Vĩ ánh mắt ngưng trọng nhìn về một phía…

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言