Hàn Uyển Dư trong thân phận Dương Lệ vẫn không hề hay biết mình đã bị nam nhân kia chú ý, nàng hiện tại vừa tiến vào căn phòng của mình, vươn bàn tay ngọc kéo xuống lớp mặt nạ mà nàng luôn phải đeo vì muốn tiếp cận nam nhân kia.
Nói ra cũng thật hay, số phận an bài thế nào mà lại để căn phòng hắn nằm bên cạnh phòng của nàng, cũng từ đó tạo điều kiện cho nàng dễ dàng tiếp cận và thăm dò thực lực của hắn.
Phát hiện thực lực của nam nhân này nghịch thiên tới mức khó tưởng tượng, Hàn Uyển Dư ngược lại vậy mà cảm thấy có chút chờ mong, một kẻ như vậy mới xứng đáng để nàng trả thù.
Nhưng…
Mỗi khi Hàn Uyển Dư muốn trả thù hắn, tận sâu trong tâm khảm của nàng lại có điều gì đó ngăn cản nàng không được để thù hận ăn mòn lý trí.
Cảm giác này đã có từ rất lâu, kể từ trước khi nàng gặp Trần An Vĩ nó đã tồn tại. Cũng vì nó mà nàng mới không vội một thân một mình tiến tới hai nhà Trần – Lục báo thù.
Ngược lại cũng nhờ có nó mà nàng mới có thể giữ vững lý trí nhằm điều tra chân tướng sự việc năm xưa.
Bất quá dường như có một bàn tay cao thâm nào đó đã che đậy mọi việc, khiến cho mọi nỗ lực của nàng đều trở nên công cốc. Hiện tại nàng chỉ còn cách đến chi nhánh của Vạn Bảo Hội nhờ bọn hắn giúp đỡ.
Với mạng lưới thông tin của Vạn Bảo Hội, Hàn Uyển Dư tin chắc thông tin nàng cần sẽ nhanh chóng được phơi bày. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi!
Không nghĩ nhiều, Hàn Uyển Dư lại ngồi xuống, nhẩm lại khẩu quyết của Liên Hoa Hạ Phàm, nhằm gia tăng thực lực.
“Không biết cảm giác của ngươi sẽ như thế nào khi ta dùng chính loại Nguyên Thuật mà ngươi giao cho để đối phó với ngươi!” Hàn Uyển Dư trong đầu thầm nghĩ.
Có thể thấy, Hàn Uyển Dư dù mang trong mình thù hận, nhưng lại là nữ nhân cực kì lý trí lại cực kì cẩn thận, vì vậy mà không trực tiếp động thủ với hai nhà Lục – Trần dù tu vi nàng cao cấp hơn.
Đáng tiếc… người tính làm sao có thể bằng trời tính?
Phốc!
Một tiếng thổ huyết đau đớn vang lên, gương mặt tuyệt mĩ của giai nhân cấp tốc trắng bệch, mày liễu nhăn lại vì đau đớn, tay ngọc vừa lau đi vết máu rỉ ra trên khóe miệng vừa lẩm bẩm “Tại sao lại bị phản phệ?”
Dù Hàn Uyển Dư có cẩn thận tới bao nhiêu, thì hiện tại, Liên Hoa Hạ Phàm hay nói đúng hơn là Tuyết Vực Chung Tình Công phát hiện ra nam nhân kia đã vô tình chiếm một vị trí lớn trong tâm cảnh của nàng.
Và như một lẽ đương nhiên, những gì đã xảy ra với Tuyết An hiện tại cũng đồng dạng xảy ra trên người Hàn Uyển Dư.
“Là do công pháp ẩn chứa Liên Hoa Hạ Phàm!” Hàn Uyển Dư rất nhanh đã nhận ra vấn đề.
Bằng vào kiến thức kinh khủng của mình, Hàn Uyển Dư nhanh chóng biết được Liên Hoa Hạ Phàm thực chất lại là một Nguyên Thuật nằm trong một bộ Công Pháp cao cấp hơn.
Tuy không biết rõ nó có tên gọi và công dụng là gì, nhưng nàng có thể khẳng định một điều, phản phệ mà nàng đang gánh chịu có liên quan tới nam nhân kia.
“Hừ, cứ nghĩ ngươi là chính nhân quân tử, thật không ngờ ngươi lại là người như vậy!” Tức giận hừ lạnh một tiếng, Hàn Uyển Dư nhanh chóng kết ấn muốn đẩy lượng Băng Hàn Khí trong cơ thể ra bên ngoài.
Vì quá chú tâm vào công việc hiện tại, Hàn Uyển Dư không hề hay biết rằng ấn ký linh hồn mà nàng để lại trên cánh cửa đã bị xóa bỏ từ bao giờ.
Cùng lúc đó, một vết nứt không gian âm thầm mà lặng lẽ mở ra sau lưng nàng, một cánh tay khô gầy thần bí vậy mà có thể vươn ra từ bên trong, trên đó còn vận chuyện lực lượng cực kì khủng bố.
“Không xong!” Hàn Uyển Dư không hổ danh là thiên tài thế hệ trước của một Nhất Phẩm gia tộc, trong một phút ngắn ngủi vẫn có thể phát hiện ra có kẻ đánh lén mình, nàng nhanh chóng vận dụng thân pháp tránh né.
Nhưng tu vi đôi bên thực sự quá chênh lệch, cộng thêm vừa mới bị thương, nàng dù nhanh nhưng vẫn chậm hơn đối phương một nhịp.
Bùm!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, một làn khói xanh lục nhanh chóng bao trùm cơ thể Hàn Uyển Dư, nó thẩm thấu qua từng lỗ chân lông, qua mũi thậm chí cả qua miệng của nàng.
“Là Phệ … Trí … Tán…” Hàn Uyển Dư gắng gượng hết sức lực nhưng cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn cánh tay khô gầy kia, rồi sau đó liền lâm vào hôn mê.
Cánh tay khô gầy kia nhẹ phất một cái, thân ảnh của Hàn Uyển Dư đã biến mất, mà nó cũng từ từ thu lại vào bên trong vết nứt không gian. Mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
…
Trần An Vĩ từ Tàng Thư Viện trở về, vốn định lập tức vào phòng báo cho các vị kiều thê vẫn chờ đợi trong Bát Diện Thạch, chợt kinh ngạc khi cảm nhận được một tia khí tức nhàn nhạt nhưng cực kì hùng mạnh phát ra từ căn phòng của Hàn Uyển Dư.
“Nguyên Tôn cảnh?” Trần An Vĩ lẩm bẩm, chợt ánh mắt bất chợt co rút lại như phát hiện được điều gì. Không chút nghĩ ngợi hắn liền vận dụng thân pháp bước nhanh vào phòng Hàn Uyển Dư.
Đến nơi, thứ hắn nhìn thấy là một ấn ký linh hồn hoàn hảo vô khuyết trên cánh cửa. Mà cửa phòng cũng không có dấu hiệu bị bật mở hay đột nhập. Bất quá chính vì như vậy mà tâm trạng bất an của Trần An Vĩ lại càng trở nên mãnh liệt.
Nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh tượng trước mặt sẽ chẳng liên tưởng tới điều gì bất thường.
Nhưng Trần An Vĩ là ai? Hắn là người của hai kiếp, cường độ linh hồn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiều lần so với người bình thường, ở kiếp trước từng liên tục phải chiến đấu trong hiểm nguy, trực giác đã sớm nhạy bén hơn rất nhiều, ở kiếp này lại còn là Hồn Tu, không cần phải nói hắn cũng biết ấn ký này là giả.
Nó chỉ là một loại ảo ảnh do lực lượng tạo thành mà hoàn toàn không phải ấn ký linh hồn bình thường.
Nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, đúng như suy nghĩ của hắn, không có ấn ký linh hồn bảo vệ căn phòng của Hàn Uyển Dư chẳng khác nào một căn phòng bình thường.
Đập vào mắt Trần An Vĩ là một khung cảnh bình thường khá giống với khung cảnh bên trong căn phòng của hắn. Cũng có cây cối, hồ nước và các loài động vật hiền lành.
“Hửm?” Chợt nhìn thấy một đốm đỏ dưới sàn, Trần An Vĩ ánh mắt lấp lóe dường như suy ngẫm ra điều gì.
Rồi chợt thở phào một hơi, vì hắn phát hiện không có quá nhiều vết máu vương trên sàn, chứng tỏ là nơi này đã không xảy ra chiến đấu, cũng đồng nghĩa với việc Hàn Uyển Dư tạm thời vẫn an toàn.
“Băng Hàn Khí?” Cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, Trần An Vĩ khẽ lẩm bẩm, vậy là Hàn Uyển Dư cũng bị Tuyết Vực Chung Tình Công phản phệ?
Hắn chăm chú quan sát không gian xung quanh, đưa ra phán đoán sơ bộ về sự biến mất của ấn ký linh hồn mà Hàn Uyển Dư để lại, chợt ánh mắt lại nhìn đến một luồng khí lãng màu xanh lục đang dần tản đi cách hắn không xa.
“Loại khí này là…” Trần An Vĩ lẩm bẩm, trong đầu âm thầm có được đáp án.
“Hóa ra là vậy!” Sau một hồi trầm tư, cuối cùng Trần An Vĩ cũng đưa ra kết luận.
Từ Tàng Thư Viện, hắn đã điều tra sơ bộ về những vụ mất tích của các học viên trong thời gian gần đây, điểm chung của bọn hắn chính là thường bị bắt vào lúc đang tu luyện, bị tấn công bất ngờ bằng loại khí màu xanh lục mang tên Phệ Trí Tán này.
Phệ Trí Tán là một loại Độc Dược được điều chế từ Diệt Thần Lạc Trí Thảo, chỉ cần bị nó thẩm thấu vào cơ thể, ngươi sẽ lập tức lâm vào hôn mê, mặc cho người bày bố.
Viện Trưởng có lẽ cũng đã phát giác được điều gì, vì thế mới bị tên Trường Lãm nhắm tới và hãm hại. Sau khi Viện Trưởng mất tích, Trường Lãm càng lộng hành hơn, ngoài mặt luôn ra vẻ Phó Viện Trưởng cao cao tại thượng, nhưng sau lưng lại liên tục bắt giữ học viên cho mục đích điên rồ kia của mình.
Hiện tại xem ra tên Trường Lãm kia đã nhắm tới những người có thân phận Lão Sư rồi.
“Ảnh Nhi!” Trần An Vĩ chợt lên tiếng gọi.
Dường như hiểu suy nghĩ của hắn, Ảnh Nhi vừa hiện ra đã nãi thanh nãi khí lên tiếng “Công tử nên nhanh chóng giải quyết triệt để chuyện này, sự mất tích liên tục của các học viên trong thời gian gần đây đã gây nên nỗi hoang mang trong lòng mọi người, sợ rằng thời gian tới sẽ càng dễ dàng hơn cho tên kia hành động!”
Trần An Vĩ gật đầu, khẽ động lấy ý niệm rời khỏi căn phòng của Hàn Uyển Dư, tiến vào Bát Diện Thạch cùng chúng nữ bàn kế hoạch.
…
Tại một căn mật thất nào đó…
“Haha, không ngờ bổn tọa lại may mắn như vậy!” Thân ảnh nam tử trung niên kia nhìn lấy nữ tử đang hôn mê mình vừa bắt được, nở nụ cười oán độc lẩm bẩm.
Nữ tử này dù tu vi thua kém hắn rất nhiều lần, nhưng lại có thể phản ứng trước khi hắn kịp ra tay, chứng tỏ thực lực của nàng rất không tồi, bất quá dường như đang bị phản phệ do công pháp tu luyện, nên tốc độ của nàng chậm đi không ít.
Điều này vô tình khiến hắn dễ dàng tung Phệ Trí Tán và bắt giữ nàng thành công.
“Có được lực lượng của hai sư đồ các ngươi, bổn tọa nhất định sẽ hoàn thành mục tiêu đó! Haha!” Thân ảnh nam tử trung niên kia nhìn về phía nữ tử Viện Trưởng đang ngồi xếp bằng cách đó không xa, nở nụ cười man rợ nói.
Nữ tử Viện Trưởng vốn đang tập trung tinh thần chống chọi với đám Diệt Thần Lạc Trí Thảo, đột nhiên cảm nhận được khí tức quen thuộc, trong lòng run lên từng đợt.
“Dư Nhi!” Đến khi mở mắt ra, nhìn thấy đồ đệ của mình vậy mà bị bắt tới nơi này, nàng gắt gao hét lớn.
“Ồ, đừng gọi vô ích, trúng phải Phệ Trí Tán, tiểu đồ đệ của ngươi phải mất ít nhất 3 tháng thời gian mới có thể tỉnh lại.” Thân ảnh nam tử trung niên kia nhàn nhạt cười, khinh khỉnh nói.
“À mà quên, nếu có Diệt Thần Lạc Trí Thảo ở bên cạnh, sợ rằng lúc tỉnh lại, tiểu đồ đệ của ngươi cũng đã hóa điên rồi! Haha!” Chợt nhớ ra điều gì, nam tử kia lại bật cười nói, giọng điệu như thể đã nắm chắc phần thắng.
“Trường Lãm, tên vô nhân tính ngươi!” Nữ tử Viện Trưởng lần đầu phản ứng lại câu nói của nam tử trung niên kia, định vươn tay muốn điều động lực lượng.
Phốc!
Cơn đau nhói bất chợt từ đỉnh đầu dội xuống khiến nàng không kịp phòng bị mà thổ huyết một ngụm.
“Haha, Viện Trưởng a Viện Trưởng, ngươi vẫn nên lo cho bản thân ngươi thì hơn a!” Trường Lãm bật cười lớn, thân ảnh dần biến mất, cũng chẳng quan tâm tới hai sư đồ các nàng.
“Dư Nhi! Dư Nhi!” Nữ tử Viện Trưởng vẫn không bỏ cuộc, mặc cho toàn thân đau đớn vì thần trí bị ăn mòn, nàng vẫn điều động lực lượng muốn phá bỏ Trận Pháp, rồi đem đồ đệ mình trốn đi.
Bất quá, tu vi bị phong bế xuống chỉ còn Nguyên Vương cảnh, công kích nàng đánh ra chẳng khác nào gãi ngứa cho tòa Trận Pháp cả. Mà mỗi lần như vậy, thần trí của nàng lại bị tác động nhiều hơn. Tình thế cực kì nguy cấp!
…
Cùng lúc đó, Trần An Vĩ và chúng nữ đã bắt đầu kế hoạch của mình, vì tình hình thay đổi, nên hắn không thể chờ tới lúc tên kia tìm đến mình, mà phải tự mình tìm tới.
Lý do rất đơn giản, hắn không muốn có thêm người vô tội chết trong kế hoạch của tên Trường Lãm kia, chứ không phải vì hắn dại gái đâu a…
Hắn cũng đã kể cho chúng nữ nghe qua về nữ nhân tên Hàn Uyển Dư này, chúng nữ tuy không thể hiện ra quá nhiều nhưng Trần An Vĩ cũng hiểu các nàng không có thiện cảm với những người nhắm vào gia tộc của mình, đặc biệt là nhắm tới hắn.
Bất quá, dù sao nàng cũng chưa làm ra điều gì không thể cứu vãn, nên chúng nữ cũng đồng ý giúp hắn cứu lấy nàng.
Dựa theo thông tin mà hắn tìm được trong lịch trình của Viện Trưởng, Trần An Vĩ sẽ cùng với Lục Thanh Vân và Chu Thanh Di đi về phía Tây của Bát Sơn Sâm Lâm, nơi có Huyền Mộc Sơn để thăm dò và điều tra.
Hàn Mộng Nhu, Trần Yên Nhiên và Lục Thanh Huyền sẽ đến Lam Băng Sơn nằm ở phía Nam của Bát Sơn Sâm Lam tìm kiếm những địa phương khả nghi.
Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư hai nữ sẽ kích hoạt Ngụy Lực Văn, Tụ Nguyên Văn và Chuyển Lực Văn rồi ẩn nấp trong không gian hỗ trợ cho hai phía.
Lần này rất may mắn cho Trần An Vĩ rằng hai nữ đã thuyết phục được Nhị tỷ của mình là Cổ Tự Nguyên tham gia hỗ trợ. Nàng cũng tương tự như hai nữ, nhưng sẽ đảm nhiệm vai trò sau cùng, chính là ngăn cản những tồn tại cấp bậc Nguyên Tôn cảnh khác.
Một mình tên Trường Lãm đã rất khó đối phó cộng thêm kế hoạch kia của hắn không phải nói chơi, Trần An Vĩ không muốn đột nhiên xuất hiện thêm một tên Nguyên Tôn cảnh khác đả thương chúng nữ, vì vậy Cổ Tự Nguyên sẽ giúp hắn ngăn chặn chuyện này.
Một khi phía bên nào tìm được manh mối khả nghi, phía bên còn lại sẽ lập tức truyền tống về Đình Viện Thụ nằm trong Bát Diện Thạch do Cổ Tự Nguyên nắm giữ, nàng sau đó sẽ xuyên toa hư không đến vị trí còn lại.
Đạt được thỏa thuận, Trần An Vĩ và chúng nữ nhanh chóng lên đường, tránh cho việc này càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Địa điểm cần tìm là một vùng không gian nửa núi nửa rừng. Mảnh rừng này lại vô cùng rậm rạp khiến quan sát cực kì khó khăn, sườn núi dường như lại có đủ các hang động lớn nhỏ, khiến cho việc tìm kiếm càng khó khăn hơn.
Trần An Vĩ và chúng nữ tìm kiếm cả nửa ngày trời, cuối cùng lại gặp phải một vấn đề nan giải khác. Chính là cả Huyền Mộc Sơn và Lam Băng Sơn đều có khu vực tương tự như miêu tả.
“Muội có cách!” Đúng lúc này, Chu Thanh Di đột nhiên nói, rồi nhanh chóng hóa thành bản thể Hàn Diễm Phá Địa Xà của mình.
“Muội định làm gì?” Trần An Vĩ hứng thủ hỏi, cô nàng này vốn không thích hóa thành bản thể nha, ngày thường mỗi lần hắn vào Bát Diện Thạch đều dùng hình thái nửa người nửa rắn mà quấn lấy hắn. Hiện tại không biết hóa thành bản thể để làm gì?
Như trả lời cho Trần An Vĩ, Chu Thanh Di nhanh chóng điều động lực lượng phá tan nền đất dưới chân, nhanh chóng độn thổ xuống lòng đất.
Một lúc sau lại xuất hiện trở lại trên mặt đất, hóa thành hình dạng nhân loại bĩu môi phồng má nói “Chúng ta công cốc rồi, muội vừa thăm dò toàn bộ hang động nơi này, không có gì khả nghi!”
Trần An Vĩ và Lục Thanh Vân hai nữ nhìn nhau kinh ngạc hỏi “Làm sao muội biết?”
“Hihi, nhờ thiên phú của chủng tộc nha!” Chu Thanh Di bật cười khúc khích nói.
Ảnh Nhi cũng lên tiếng phụ họa “Chu Thanh Di có một tia huyết mạch của Thần Thú Hàn Diễm Phá Địa Xà vì vậy cũng có được một chút khả năng của Thần Thú này.”
“Mà trong đó, thứ nàng vừa sử dụng chính là Cảm Địa Tâm!”
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花