Chương 226: Manh mối

“Hai người trước mặt Trần Lão Sư chính là hai vị Thủ Thư của Tàng Thư Viện, lần lượt là Nhật Lão và Nguyệt Lão. Nghe nói từ khi Nhật Nguyệt Học Viện thành lập, Nhật Nguyệt Nhị Lão đã tiếp quản Tàng Thư Viện, kể cả Viện Trưởng các đời cũng phải nể mặt tận năm phần, thực lực tại thân của hai vị tiền bối càng là không thể coi thường.”

Nhớ lại lời Dương Lệ nói, Trần An Vĩ rất nhanh đã nói ra yêu cầu của mình. “Tiểu tử có chuyện cần biết về những hoạt động gần đây của Viện Trường đương nhiệm!”

“Ngươi muốn tìm tài liệu về hoạt động gần đây của Viện Trưởng để làm gì?” Nhật Nguyệt Nhị Lão nghe yêu cầu của Trần An Vĩ không nhịn được thắc mắc hỏi.

Dương Lệ ở phía bên cạnh cũng đồng thời nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, không hiểu hắn đột nhiên hỏi về những tài liệu này để làm gì.

Trần An Vĩ cũng không giấu giếm mà lên tiếng “Viện Trưởng đột ngột mất tích, tiểu tử nghi ngờ ngài ấy xảy ra chuyện trong những hoạt động trước đây, vì thế mong Nhật Nguyệt Nhị Lão chấp thuận!”

Hắn cũng không sợ Nhật Nguyệt Nhị Lão sẽ đem chuyện này nói cho Trường Lãm biết. Bởi vì xét cho cùng, Dương Lệ cũng đã nói, Viện Trưởng còn phải nể mặt hai người thì chẳng có lý do gì một Phó Viện Trưởng lại ngoại lệ.

Thêm một điều, Trần An Vĩ sẽ không cho rằng Nhật Nguyệt Nhị Lão không biết về những vụ mất tích gần đây trong Nhật Nguyệt Học Viện.

Còn về phần Dương Lệ, nàng đã nhắc nhở hắn cẩn thận Trường Lãm, có thể thấy được nàng và Trường Lãm không có khả năng ngồi trên cùng một thuyền. Hơn nữa khi hắn nhắc tới Viện Trưởng, ánh mắt nàng đã có sự thay đổi.

Đó không phải ánh mắt nhìn kẻ thù, mà giống như đang nhìn người thân của mình. Điều đó khiến Trần An Vĩ càng khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Mà Nhật Nguyệt Nhị Lão cùng Dương Lệ sau khi biết được lý do của hắn, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, hiển nhiên là trong lòng cũng có cùng suy nghĩ.

Bất quá, dù là vậy, Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng không dễ dàng để Trần An Vĩ được toại nguyện, hai người đưa mắt nhìn nhau chứng kiến vẻ nghiêm túc trong mắt đối phương, không chần chừ liền gật đầu ra hiệu.

“Thông tin tiểu tử ngươi muốn biết là thông tin cơ mật của Nhật Nguyệt Học Viện, muốn biết cũng không phải là không thể, nhưng đó là khi ngươi đỡ được một kích của hai bộ xương già chúng ta!” Nhật Lão lên tiếng.

Dứt lời, hai tay đã liên tục kết ấn, Hỏa Hệ và Quang Hệ Nguyên Lực phá thể mà ra, huyễn hóa thành hư ảnh Đại Nhật như ẩn như hiện sau lưng Nhật Lão khiến nhiệt độ trong Tàng Thư Viện cấp tốc tăng cao, không gian thậm chí có dấu hiệu bị sức nóng tỏa ra từ Đại Nhật này thiêu đốt.

Mà ở bên cạnh, Nguyệt Lão cũng đồng dạng nâng lên cánh tay, cuồn cuộn Băng Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực tỏa ra huyễn hóa thành hư ảnh Khuyết Nguyệt sau lưng nàng.

Khuyết Nguyệt dù lãnh hàn là vậy, nhưng lại không hề sinh ra xung đột với khỏa Đại Nhật được Nhật Lão tạo ra, mà ngược lại, nó biến vùng không gian xung quanh Trần An Vĩ trở nên khắc nghiệt hơn.

Lúc nóng, lúc lạnh, lúc lại chói lóa nhờ ánh sáng, lúc lại chìm trong màn đêm vĩnh hằng. Nếu là người bình thường tâm cảnh yếu kém bị thế công bất chợt của Nhật Nguyệt Nhị Lão nhắm trúng, chắc chắn không chết cũng sẽ trọng thương.

Trần An Vĩ sắc mặt ngưng trọng nhìn hai khỏa hư ảnh phía sau lưng hai người, tuy không rõ lý do hai vị tiền bối đột nhiên tấn công mình, nhưng hắn cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp.

Gương mặt anh tuấn không chút biểu tình, nhanh chóng xuất ra Xích Viêm và Lam Băng Nguyên Lực, đồng thời hai loại Vực của chúng cũng được hắn điều động nhằm đối kháng với sức mạnh của hai khỏa hư ảnh Nhật Nguyệt kia.

Nhật Nguyệt Nhị Lão ánh mắt lóe lên dị sắc, trong đầu cùng lúc hiện lên suy nghĩ “Tiểu tử này khá!”

Rồi không chút chần chừ, hai người bọn hắn đã lập tức điều động ý niệm cho hư ảnh Nhật Nguyệt sau lưng phát động thế công.

Đại Nhật tỏa ra sức nóng khủng bố của mình, hàng loạt tia Hỏa Hệ và Quang Hệ Nguyên Lực lập tức huyễn hóa thành một cái vòng lửa khổng lồ lao về phía Trần An Vĩ.

Khuyết Nguyệt cũng không ngoại lệ, Ám Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực từ nó liên tục tỏa ra, hình thành một khỏa cầu băng đồng dạng lao tới Trần An Vĩ.

Mà không biết vô tình hay cố ý, quả cầu băng kia vậy mà lại nằm đúng vào trung tâm của vòng lửa, hình thành nên một tiểu hành tinh hội tụ bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính, đơn giản nhưng cực kì nguy hiểm.

Răng rắc!

“Tiểu hành tinh” kia đi tới đâu, không gian nơi đó vừa bị đóng băng vừa bị thiêu rụi mà ầm ầm tan vỡ.

Trần An Vĩ sắc mặt không chút biểu tình, nhận ra sự nguy hiểm của thế tấn công trước mặt, hắn không lựa chọn kiên cường ngạnh kháng. Ngược lại động lấy ý niệm, toàn thân hắn liền bao trùm trong Tử Lôi Nguyên Lực, đôi chân khẽ động, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi của thế tấn công kia.

Bất quá hành động tiếp theo của Nhật Nguyệt Nhị Lão khiến Trần An Vĩ không thể vui mừng.

Chỉ thấy, Nhật Lão nhếch miệng cười tà, thân ảnh đã lập tức xuất hiện sau lưng Trần An Vĩ, hư ảnh Đại Nhật lại cấp tốc lóe sáng, một cái vòng lửa khác rất nhanh đã xuất hiện.

Nguyệt Lão đương nhiên vẫn không thua kém, quả cầu băng được nàng tạo ra lập tức đổi hướng.

Trần An Vĩ tròng mắt co rút, một lần nữa lại dùng Tử Lôi Nguyên Lực đẩy tốc độ lên cao nhất. Nhưng mỗi lần như vậy, Nhật Nguyệt Nhị Lão lại như biết trước hành động của hắn, “tiểu hành tinh” kia vẫn luôn theo sát bước chân.

Trong lúc nhất thời, mọi nỗ lực của Trần An Vĩ đều trở thành công cốc.

“Tiểu tử, nếu ngươi không thể vượt qua khảo nghiệm của bọn ta, đừng nói tới chuyện có thể tìm được chân tướng hay không, chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình ngươi cũng không bảo vệ nổi!” Nhật Nguyệt Nhị Lão nhìn thấy thế công của mình sắp chạm vào Trần An Vĩ, mà hắn lại không hành động gì, nghĩ rằng hắn bỏ cuộc vì vậy liền nói.

Dương Lệ nhìn thấy tình cảnh này, trong đáy mắt vậy mà lại hiện lên một sự thất vọng nho nhỏ, nàng không nghĩ kẻ diệt đi gia tộc của mình lại là một kẻ hèn kém như thế này.

Sở dĩ Nhật Nguyệt Nhị Lão đột nhiên tấn công Trần An Vĩ thực chất là muốn khảo nghiệm hắn, bởi lẽ hai người âm thầm suy đoán, kẻ có khả năng khiến Viện Trưởng gặp nạn thì chắc chắn thực lực không hề tầm thường.

Như vậy nếu Trần An Vĩ không đủ thực lực mà muốn tìm hiểu chuyện này, sợ rằng cái kết cũng không khác chết là bao nhiêu.

Vì vậy thay vì để Trần An Vĩ mù quáng lao vào mớ hỗn độn này, Nhật Nguyệt Nhị Lão muốn xem thử thực lực của hắn tới đâu, từ đó mới quyết định xem có nên để hắn thực hiện công việc nguy hiểm này không.

Mà hiện tại nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Nhật Nguyệt Nhị Lão thoáng lắc đầu, có thể lấy tu vi Nguyên Hoàng cảnh chống lại uy áp của hai người đã là rất không tồi, chỉ tiếc vẫn còn thiếu không ít.

Nghĩ vậy, hai người liền thu lại thế công, nhằm tránh diệt đi một hạt giống tốt của tinh cầu. Hiển nhiên với kiến thức của Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng nhận ra Trần An Vĩ có điểm đặc biệt.

Nhưng ngay khi Nhật Nguyệt Nhị Lão vừa định thu tay, một cỗ lực lượng chí cao vô thượng từ người Trần An Vĩ phá thể mà ra, đi kèm với đó là bốn loại lực lượng vô cùng khủng bố khác cũng đồng dạng hiển uy.

“Tiểu tử này vậy mà luyện được Nhất Tầng Vực?” Biểu tình của Nhật Nguyệt Nhị Lão cấp tốc thay đổi, ánh mắt lại hiện lên sự tán thưởng không dễ có.

Dương Lệ nghe được lời nói của hai vị tiền bối tròng mắt lóe lên dị sắc, trong lòng vậy mà lại có chút vui vẻ. Phải chăng nàng cảm thấy vui vẻ vì nam nhân mà nàng coi là kẻ thù không yếu kém như nàng đã nghĩ?

Quả thực Trần An Vĩ hiện tại đang điều động toàn bộ các loại Vực mình đang có, tuy nhiên chúng hiện tại chưa đủ mạnh để gọi là Vực hoàn chỉnh, mà chỉ khi Trần An Vĩ sử dụng cả bốn loại Vực hiện có, chúng mới miễn cưỡng đạt tới sức mạnh của Nhất Tầng Vực chân chính.

Nếu chỉ sử dụng riêng lẻ một loại Vực, Nhật Nguyệt Nhị Lão chỉ đơn giản cảm thấy lực lượng của Trần An Vĩ tăng mạnh mà thôi.

Dù chưa thể so sánh được với Vực chân chính, nhưng bốn loại Vực cũng đã giúp Trần An Vĩ có thể chống đỡ phần nào áp lực từ thế công của hai người.

Cộng thêm Chiến Ý và Sát Ý từ Sát Chiến Thống Vạn Quân, thực lực hiện tại của Trần An Vĩ không thể xem thường.

Mái tóc đỏ không gió tự tung bay, đôi mắt của hắn hờ hững nhìn lấy thế công của hai vị tiền bối, đôi tay nhẹ nâng lên, lực lượng trong thiên địa như được triệu tập mà ùn ùn kéo về.

Chúng nó phấn khích hò reo quanh Trần An Vĩ, như thể quân thần tận trung gặp lại đế vương của mình. Không chút chần chừ, chúng nó như hòa làm nhất thể với Trần An Vĩ, cấp tốc huyễn hóa ra thành các loại vũ khí trên chân và tay.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Nhật Nguyệt Nhị Lão và Dương Lệ, Trần An Vĩ gầm lên một tiếng “Bách Khí Toàn Thân Thuật – Nhị Thập Ngũ Thức!”

Theo động tác của hắn, năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính từ thiên địa nguyên khí cấp tốc huyễn hóa thành vô vàn loại binh khí khác nhau, cùng lúc đánh vào thế công hai phía của Nhật Nguyệt Nhị Lão.

Răng rắc!

“Thành công sao?” Dương Lệ nghe tiếng nứt vỡ rất nhỏ vang lên, ánh mắt bất chợt hiện lên một tia chờ mong, khóe môi tuyệt mĩ bất giác lẩm bẩm.

Bùm! Phốc!

Không lâu sau đó, khi một tiếng nổ chấn động cả Tàng Thư Viện vang lên, nếu không phải do Nhật Nguyệt Nhị Lão kịp thời đem không gian phong tỏa, vụ nổ sẽ còn to lớn và nguy hiểm hơn.

Song song với đó, một thân ảnh thiếu niên điên cuồng thổ huyết bay ngược trong không trung, một bên tay đã nứt vỡ để lộ xương cốt trắng phếu, một bên chân cũng không mấy khá hơn.

Dương Lệ nhanh chóng tiến đến đỡ lấy hắn, để rồi kinh ngạc khi phát hiện ra vùng không gian mà hắn và thế công của hai vị tiền bối va chạm đã bị san thành bình địa, cả không gian cũng có dấu hiệu không thể hồi phục.

“Công kích vừa nãy mạnh tới mức nào?” Nhìn nam nhân này, Dương Lệ bất giác cảm thấy tò mò về loại Nguyên Thuật này.

Khiến nàng kinh ngạc hơn chính là nam nhân này vậy mà không bị thương quá nghiêm trọng khi đối kháng với thế công của Nhật Nguyệt Nhị Lão.

Phải biết rằng tu vi hiện tại của nàng là Tứ Tinh Nguyên Tông cảnh, mạnh mẽ hơn nam nhân này không biết bao nhiều lần những cũng không dám chắc bản thân có thể toàn mạng khi chống đỡ thế công đó.

Trong lúc Dương Lệ còn đang suy nghĩ điều đó, thì ở bên này Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng đang trừng mắt kinh ngạc. Không phải ngạc nhiên vì thực lực của Trần An Vĩ, mà là ngạc nhiên vì loại Nguyên Thể Thuật mà hắn đã sử dụng.

Hiển nhiên với kiến thức sâu rộng và bất phàm của Nhật Nguyệt Nhị Lão, hai người chẳng có chút khó khăn khi đoán ra đòn tấn công của Trần An Vĩ không phải là Nguyên Thuật thông thường mà là một loại Nguyên Thể Thuật.

Hơn nữa, hai người biết rất rõ loại Nguyên Thể Thuật này. Nguyên Thể Thuật trấn tộc của một thế lực chuyên tu Thổ Hệ Nguyên Lực tồn tại cùng thời với hai người bọn hắn.

“Tiểu tử ngươi từ đâu có được Bách Khí Toàn Thân Thuật?” Nhật Nguyệt Nhị Lão đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được hỏi.

Trần An Vĩ lúc này đã sử dụng Phục Mệnh Thiên Mộc để chữa trị cho bản thân, nghe câu hỏi của hai người, thoáng bất ngờ nhưng rất nhanh đã nói “Tiểu tử từng có cơ duyên tiến vào Địa Hoàng Mật Tịch, hoàn thành thử thách của hai vị Địa Hoàng và đạt được khẩu quyết của Bách Khí Toàn Thân Thuật!”

Nhật Nguyệt Nhị Lão một lần nữa được một phen kinh ngạc, có thể đạt được sự chấp thuận của hai vị Địa Hoàng, tiểu tử này thực lực chắc chắn không tồi.

Thu lại nét mặt kinh ngạc của mình, Nhật Lão mỉm cười hiền từ không nhanh không chậm nói “Tiểu tử ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, thông tin ngươi cần sẽ lập tức được truyền vào đầu ngươi! Hãy chuẩn bị!”

Dứt lời, ông phất tay một cái, từ tận sâu bên trong Tàng Thư Viện, một luồng ánh sáng bạc lấy tốc độ khó thể hình dung mà bay tới thâm nhập vào đầu của Trần An Vĩ.

“A…” Lượng thông tin đột ngột truyền vào đầu khiến Trần An Vĩ khẽ cau mày, nhưng rất nhanh sau đó đã tập trung tinh thần, tiếp thu những gì mình nhận được.

“Tiểu nha đầu, tiểu tử này cũng được lắm! Ánh mắt của ngươi không tồi nha!” Ở phía bên này, Nguyệt Lão âm thầm truyền âm cho Dương Lệ một câu khiến nàng không nhịn được mà đỏ mặt.

“Không phải như tiền bối nghĩ đâu!” Dương Lệ cắn răng nói, nhìn thấy ánh mắt của Nhật Nguyệt Nhị Lão, gương mặt nàng càng đỏ hơn.

“Haha, cái danh Nguyệt Lão của ta không phải nói chơi!” Nguyệt Lão cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ cười rồi nói một câu đầy ý vị.

Dương Lệ dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ “Hừ, bổn Tiểu Thư còn muốn tru diệt cả nhà hắn, làm sao có thể đem lòng yêu mến kẻ đã diệt gia tộc mình?”

Sau đó nàng cũng không nghĩ nhiều, mà ngồi xuống tại một bảo tọa gần đó, bắt đầu tu luyện Liên Hoa Hạ Phàm.

Không quá lâu sau, Trần An Vĩ đã tiếp thu hết lượng thông tin mình nhận được, trong lòng thầm cảm thán Chiêm Tinh Thuật của Hệ Thống quả là chất lượng.

Trong số những thông tin hắn nhận được, Trần An Vĩ chỉ tập trung tìm những địa điểm đáng ngờ xuất hiện trong lịch trình hoạt động của Viện Trường trong khoảng 3 tháng trở lại đây, cuối cùng phát hiện ra hai nơi mà linh cảm của hắn cho rằng nó không bình thường.

Đấy là nhờ trước đó hắn đã sử dụng Chiêm Tinh Thuật để biết sơ lược về thời gian và địa điểm trước khi Viện Trưởng mất tích nên mới có thể rút ngắn phạm vi tìm kiếm như vậy, nếu không không biết phải tìm trong bao lâu.

Vấn đề đặt ra là, nếu đã biết trước thời gian và địa điểm thì còn cần những thông tin về lịch trình hoạt động để làm gì? Câu trả lời rất đơn giản, Trần An Vĩ hiện tại chỉ có thể dùng Chiêm Tinh Thuật để nhìn thấy khoảng thời gian và không gian xung quanh người hắn cần tìm mà không thể biết chính xác đó là nơi nào.

Hơn nữa vì tu vi chênh lệch, nên hình ảnh nhận được càng mơ hồ, mà không thể rõ ràng như lúc hắn thăm dò quá khứ của Hàn Mộng Nhu được. Đó chính là lý do hắn cần biết lịch trình của Viện Trưởng.

Địa điểm mà hắn nhìn thấy Viện Trưởng biến mất là một vùng địa phận không rõ phương hướng nằm trong Bát Sơn Sâm Lâm. Và trùng hợp rằng, trong lịch trình của Viện Trưởng có tới tận hai địa điểm thuộc khu rừng này.

Đã có được địa điểm cần tìm, Trần An Vĩ cáo từ Nhật Nguyệt Nhị Lão trở về, bắt đầu lên kế hoạch cho những dự định tiếp theo…

-----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花