Trong lúc Trần An Vĩ tiếp nhận thử thách, thì tại Chủ Điện lúc này, hàng loạt những người khác cũng đang thực hiện thử thách của chính bản thân mình, từng gương mặt có lo lắng, có nghiêm túc, cũng có quyết tâm và đắc ý.
Không ai biết thử thách mà hai vị Địa Hoàng đặt ra cho bọn hắn là gì, chỉ biết rằng tất cả những người có mặt tại nơi này, đều có thực lực xứng đáng với hai chữ “thiên tài”.
“Không hổ là hậu duệ của Chiến gia, ngươi quả thực không làm ta thất vọng!” Giọng nói bất phân định nam nữ của hai vị Địa Hoàng lại bất chợt vang lên, nhưng không có bất kì ai nghe được câu nói này, ngoại trừ…
“Tiền bối quá khen!” Một thiếu niên vừa hoàn thành thử thách của mình, chắp tay nói, kiện áo choàng được cấu tạo từ Hỏa Hệ Nguyên Lực bao trùm toàn thân hắn dần tan biến, để lộ ra bộ y phục cực kì quen thuộc.
Nếu Trần An Vĩ có thể nhìn thấy thiếu niên lúc này, chắc chắn sẽ nhận ra hắn chính là Chiến Kiều Phong.
Hai vị Địa Hoàng nghe câu nói của Chiến Kiều Phong, nhẹ gật đầu tỏ ý hài lòng, sau đó nụ cười liền biến mất, giọng nói cũng không còn bất phân định mà nói “Nói đi, tiểu tử ngươi muốn biết điều gì?”
Nghe câu nói đó, Chiến Kiều Phong gương mặt nghiêm tục, chắp tay nói “Tình hình Thái Dương Vũ Trụ hiện tại…”
…
Trở lại với Trần An Vĩ…
Trần An Vĩ cùng Tiểu Kim mỗi người một việc, vừa luyện Thể Thuật vừa luyện Nguyên Thuật để cùng nhau hoàn thiện thử thách này.
Theo lẽ thông thường, tu sĩ muốn tu luyện môn Nguyên Thể Thuật này sẽ phải nhất tâm nhị dụng, một phần vừa thi triển Thể Thuật, một phần lại điều động Thổ Hệ Nguyên Lực thành các loại vũ khí.
Nhưng Trần An Vĩ lại khác, hắn có nữ nhân là Dị Thổ hóa hình nên việc điều động Thiết Thổ Nguyên Lực sẽ được Tiểu Kim đảm nhiệm, bản thân hắn chỉ cần điều động Thể Thuật là được.
Phốc!
Một tiếng rạn nứt cơ thể vang lên, máu tươi văng tung tóe, Trần An Vĩ lại bị phản chấn bay ngược khi cố gắng thi triển đòn thế thứ 30.
Hắn vẫn chưa điều động Thiết Thổ Nguyên Lực huyễn hóa thành các loại vũ khí, bởi vì nhận ra điểm mấu chốt của môn Nguyên Thể Thuật này, nên Trần An Vĩ muốn tập trung luyện thành Thể Thuật trước.
“Tiếp tục!” Trần An Vĩ lập tức đứng dậy sau khi chịu phản chấn, lại bắt đầu thủ thế thi triển lại từ đầu.
Thời gian dần trôi, từng nén hương một bắt đầu lụi tàn, mãi cho tới khi…
Oành!
Phốc!
“Đã hết thời gian!”
Tiếng nổ lớn pha lẫn tiếng thổ huyết cùng giọng nói hờ hững bất phân định nam nữ cùng lúc vang lên, đại biểu cho thử thách mà Trần An Vĩ đang thực hiện đã kết thúc.
Tiểu Kim thấy Trần An Vĩ thổ huyết bay ngược liền giải trừ trạng thái hiện tại mà đỡ lấy thân thể nhuốm máu vỡ nát của hắn, ánh mắt hốt hoảng nhìn lấy thảm trạng hiện tại của phu quân nhà mình.
“Bảo bối ngoan, ta không sao!” Nhận thấy giai nhân lo lắng, Trần An Vĩ nhanh chóng trấn an, Phục Mệnh Thiên Mộc cấp tốc ùa ra hồi phục toàn bộ vết thương cho chủ nhân.
Vì lực lượng hắn sử dụng được Vô Thượng lấy trực tiếp từ thiên địa mà không phải ở Nguyên Hải nên cho dù trọng thương hấp hối, Trần An Vĩ vẫn có thể điều động Nguyên Lực cho Phục Mệnh Thiên Mộc hoạt động.
Tiểu Kim cũng biết điều đó nhưng nhìn thấy nam nhân nhà mình bị thương, làm sao nàng không lo lắng?
“Ưm…” Thấy bản thân mình đã hoàn hảo vô khuyết mà Tiểu Kim vẫn không hết lo lắng, Trần An Vĩ ngồi dậy ôm lấy thân thể thon thả của nàng mà hôn lấy một cái khiến giai nhân rên nhẹ một tiếng.
Mãi một lúc sau, Trần An Vĩ mới buông tha cho nàng, nhẹ giọng nói “Ta hoàn toàn không sao rồi, đừng lo lắng nữa nhé?”
Tiểu Kim lúc này mới mỉm cười gật đầu, Trần An Vĩ cũng mỉm cười nhìn nàng.
Bất quá, dù cười là vậy, nhưng trong mắt cả hai người không khỏi có chút nuối tiếc, bởi lẽ trong thời hạn năm nén hương, Trần An Vĩ đã không thể luyện thành được môn Nguyên Thể Thuật kia.
Nếu chỉ thi triển Thể Thuật thuần túy, Trần An Vĩ đã có thể thi triển được hơn 40 đòn thế đầu tiên của nó, còn nếu vận dụng cả Thổ Hệ Nguyên Lực vào bên trong, con số kia liền sẽ giảm xuống phân nửa. Điều đó đồng nghĩa với việc Trần An Vĩ đã không hoàn thành được thử thách.
“Chúc mừng ngươi đã hoàn thành thử thách! Ngươi có thể lựa chọn bất cứ thứ gì ngươi muốn!” Đúng lúc này, giọng nói bất phân định nam nữ của hai vị Địa Hoàng lại vang lên.
Trần An Vĩ kinh ngạc khi nghe câu nói kia, nhưng nhiều hơn là khó hiểu. Bởi lẽ hắn đã không hoàn thành được thử thách của mình, vì sao hai vị Địa Hoàng lại nói như vậy?
“Không cần thắc mắc, thử thách của ngươi không chỉ đơn giản là luyện thành Bách Khí Toàn Thân Thuật, cho nên kết quả cũng sẽ khác!” Như hiểu được thắc mắc của hắn, nữ nhân kia lại cất giọng, giọng nói vẫn bất phân định nam nữ.
“Ý tiền bối là…” Trần An Vĩ lúc này như hiểu được điều gì, hai mắt lập tức sáng lên, khóe môi nhếch lên nụ cười vui vẻ.
Hóa ra hai vị Địa Hoàng không phải đơn thuần muốn khảo nghiệm thiên phú của hắn, mà còn muốn khảo nghiệm sự kiên trì và quyết đoán trong quyết định của hắn.
Kiên trì và quyết đoán là bởi, hắn biết rõ môn Nguyên Thể Thuật gọi Bách Khí Toàn Thân Thuật kia có đẳng cấp rất cao, muốn luyện thành trong vòng năm nén hương là điều rất khó, nếu không muốn nói là bất khả thi.
Nhưng dù vậy hắn vẫn quyết định tu luyện thử, mặc cho nhiều lần thổ huyết bay ngược hắn vẫn không từ bỏ mà tiếp tục, tận đến khi thời gian đếm ngược kết thúc mới dừng lại.
Và chính điều đó là thứ khiến hắn hoàn thành thử thách lần này. Nếu như trước đó hắn lựa chọn bỏ cuộc, có lẽ hắn cũng đã “thành công”, chỉ có điều là theo một chiều hướng khác mà thôi.
Trần An Vĩ càng nghĩ càng vui mừng, không ngờ thử thách của mình lại có thể được hoàn thành bằng cách này. Lại nghĩ tới phần thưởng tự chọn kia Trần An Vĩ không khỏi cảm thấy hưng phấn.
“Ngươi cũng có thể lựa chọn đổi lấy một thông tin cần thiết, nếu bổn tọa có thể giải đáp chắc chắn sẽ nói cho ngươi, còn nếu không ngươi vẫn có thể chọn một vật phẩm tùy ý!” Nữ nhân dường như không để ý tới phản ứng của Trần An Vĩ, nàng lại cất tiếng.
“Còn có thể như vậy?” Trần An Vĩ thoáng kinh ngạc, rồi lại lâm vào trầm tư.
Hắn vừa lúc có rất nhiều điều muốn biết, điển hình như hai mảnh tàn đồ mà hắn nhận được từ Dược Chương trưởng lão và trong Thanh Dược Tiểu Giới, hoặc là thông tin về loại Hỗn Độn Thuộc Tính tên là Sinh Tử Khống Thọ Mệnh mà hắn đã từng biết thông tin cách đây ít lâu.
Chúng đều là những thứ mà hắn không thể dùng Chiêm Tinh Thuật để tìm được bất kì thông tin nào.
“Tiền bối liệu có biết hai mảnh tàn đồ này rốt cuộc là thứ gì?” Sau một hồi suy nghĩ, Trần An Vĩ phất tay lấy ra hai mảnh tàn đồ, quyết định hỏi lấy thông tin của chúng.
Bởi vì theo hắn thấy, Sinh Tử Khống Thọ Mệnh mạnh thì có mạnh, nhưng hiện tại cho dù hắn có thể tìm được nó cũng không thể sử dụng, càng đừng nói tới việc nó hiện không ở tại An Nam Tinh Cầu.
Nữ nhân nhìn lấy mảnh tàn đồ kia, sau một hồi suy nghĩ, rốt cuộc lại là lắc đầu, đồng thời cũng lấy ra một mảnh tàn đồ y hệt “Mảnh tàn đồ này bổn tọa cũng có một mảnh, bất quá sau nhiều năm nghiên cứu cũng không thể tìm ra manh mối gì, hiện tại nếu ngươi muốn, bổn tọa có thể giao nó cho ngươi! Dĩ nhiên là sẽ không tính vào phần thưởng!”
Trần An Vĩ nhìn thấy phản ứng của nữ nhân, trong lòng càng thêm hứng thú với bí ẩn đằng sau những mảnh tàn đồ này, thầm nghĩ sau này có thời gian nhất định sẽ đi tìm hết chúng nó một phen.
Sau khi nhận lấy mảnh tàn đồ, Trần An Vĩ cũng không muốn biết thêm điều gì, vì thế liền động lấy ý niệm rời khỏi ảo cảnh nơi diễn ra thử thách.
Tại một vùng không gian bên ngoài Địa Hoàng Mật Tịch, một thân ảnh chìm trong Ám Hệ Nguyên Lực đang lẳng lặng đứng đó, nhìn lấy thân ảnh thiếu niên bên trong Địa Hoàng Mật Tịch, hay cụ thể hơn là nhìn lấy ba mảnh tàn đồ mà thiếu niên kia đang nắm giữ.
Nếu có người đứng tại nơi này, hắn sẽ vô cùng bất ngờ vì nhìn thấy thân ảnh không rõ nam nữ kia lại chính là tên trộm lần trước đã tiến vào Đan Các, sau đó liền bị Trần An Vĩ và Huyết Hương truy sát, nhưng cuối cùng vẫn có thể đào tẩu dễ dàng.
“Chết tiệt, ta lại chậm hơn một bước!” Nếu có thể nhìn xuyên qua lớp Ám Hệ Nguyên Lực kia, sẽ nhìn thấy gương mặt của hắn đang vô cùng tức giận, trên tay hắn còn đang lơ lửng một mảnh tàn đồ y hệt như của Trần An Vĩ, dường như hắn cũng đang đi tìm những mảnh tàn đồ này.
Trần An Vĩ đương nhiên không hề hay biết rằng có người đang quan sát mình ngoài Ngũ Đại Anh Kiệt, lúc này hắn vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một nam nhân bằng tuổi nhìn hắn bằng ánh mắt hứng thú và nụ cười tự tin treo sẵn trên môi.
“Đã lâu không gặp, Chiến Kiều Phong!” Nhận ra ngươi quen, Trần An Vĩ nhanh chóng mỉm cười nói.
“Haha, lâu không gặp, thực lực của ngươi lại tăng lên rồi!” Chiến Kiều Phong cười sảng khoái nhìn lấy đối thủ cũ.
Hắn vốn tiến vào Địa Hoàng Mật Tịch để thực hiện nhiệm vụ của gia tộc, nào ngờ khi vừa định rời đi thì nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của thiếu niên từng giao chiến với mình mà nán lại.
Nhìn thấy thực lực của Trần An Vĩ tiến bộ, Chiến Kiều Phong không khỏi bị kích phát Chiến Ý. Hiển nhiên là trong thời gian qua hắn cũng rất chăm chỉ tu luyện, vì thế lúc này tu vi của hắn cũng đã đạt tới Nguyên Hoàng cảnh, thậm chí là còn trên Trần An Vĩ một tiểu cảnh giới.
“Bất quá, ngươi tới nơi này làm gì sao? Ngươi sở hữu cả Thổ Hệ Nguyên Sắc luôn sao?” Trần An Vĩ sau khi chào hỏi thì cảm thấy thắc mắc nên liền lên tiếng hỏi.
Trong trận chiến trước đó của hắn, Chiến Kiều Phong chỉ sử dụng hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính là Hỏa Hệ và Kim Hệ, nên việc hắn xuất hiện tại một nơi được cho là thiên đường của Thổ Hệ Nguyên Lực như Địa Hoàng Mật Tịch quả thực là một điều kì lạ.
Chiến Kiều Phong nghe hỏi, thoáng im lặng một lúc rồi trả lời “Ta tới vì nhiệm vụ của gia tộc, hiện tại… À mà thôi, chúng ta nên đến Địa Hoàng Bảo Khố trước!”
Trần An Vĩ nghe giọng điệu kì lạ của Chiến Kiều Phong, lập tức biết có điều không ổn, nhưng hắn cũng không vạch trần ngay, dù sao thì hắn với tên này cũng không phải quá mức thân thiết, nên cũng chẳng tiện biết quá nhiều.
“Được, vậy ta đi trước!” Trần An Vĩ lên tiếng nói, rồi thân ảnh lập tức biến mất.
“Tại sao ngươi không nói cho tiểu tử kia biết? Bổn tọa có cảm giác, hắn chính là biến số mà vũ trụ này cần!” Hai vị Địa Hoàng nhìn thấy biểu hiện ngập ngừng của Chiến Kiều Phong, liền lên tiếng.
“Hiện tại vẫn chưa phải lúc!” Chiến Kiều Phong như biến thành một người khác, hắn bỏ lại một câu rồi biến mất, hắn đã biết thứ cần biết, vì thế cũng không tiện ở lại nơi này quá lâu.
Sau lưng hắn, hai vị Địa Hoàng đưa mắt nhìn nhau, khẽ thở dài lẩm bẩm “Quả thật giống hệt phụ thân của hắn!”
Tại Địa Hoàng Bảo Khố tầng ba…
Trần An Vĩ sau khi xuất hiện liền kinh ngạc vô cùng với tình cảnh hiện ra trước mắt.
Chỉ thấy nơi này là một tổ hợp kiến trúc gồm vô vàn những chiếc kệ màu vàng cùng tông màu với những kiến trúc trong Địa Hoàng Mật Tịch, được trang trí theo lối vừa cổ điển vừa hiện đại với những họa tiết có phần giống với Ai Cập của kiếp trước.
Cất trên những chiếc kệ đó chính là từng kiện vật phẩm cực kì cao cấp, khí tức hùng mạnh của Tôn cấp mà chúng nó liên tục tỏa ra khiến không gian xung quanh không ngừng vặn vẹo, như thể chỉ cần một tác động nhỏ là sẽ lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.
Với đa dạng mọi loại hình, từ Công Pháp, các loại Thuật tới Linh Thảo và khoáng thạch, thứ gì nơi này cũng đều có, quả thật là khiến ai ai cũng phải ao ước đến chảy cả nước dãi.
“Quả không hổ là tầng cao nhất của Địa Hoàng Bảo Khố, đồ tốt thật nhiều!” Trần An Vĩ nhìn khung cảnh xung quanh, khẽ cảm thán một câu rồi liền đi tìm vật phẩm mình cần.
Rất may mắn, Trần An Vĩ chỉ đi dạo vài vòng đã tìm thấy hai loại nguyên liệu về cho Thiên Nhiên Tuệ Nghi thiết lập Thiên Nhiên Trận Pháp và một loại Linh Thảo rất hữu ích cho chúng nữ chủ tu Băng Hệ của hắn. Bất quá hắn lại gặp phải một vấn đề nan giải, chính là giá của chúng khá đắt.
Đầu tiên là một loại khoáng thạch trân quý được bồi tụ dưới đáy sa mạc, mang tên là Phù Sa Thạch, có công dụng cung cấp thêm Thổ Hệ Nguyên Lực cho những vùng đất xung quanh, giá trị của nó là 7100 điểm.
Thứ hai cũng là một loại khoáng thạch, nó cũng là một trong số ít những vật phẩm không hề liên quan tới Thổ Hệ Nguyên Lực có mặt tại nơi này, tên của nó là Thời Gian Thạch.
Nghe tên là hiểu, nó là nguyên liệu quan trọng để thiết lập Gia Tốc Trận nói riêng và tất cả những gì liên quan tới Thời Gian Chi Lực. Tuy chỉ có một mẩu to hơn ngón tay cái một chút, nhưng giá trị của nó đã lên đến 7800 điểm.
Thứ ba, được cho là trân bảo trong mắt các Băng Hệ tu sĩ, nó là một loài Linh Thảo chỉ mọc ở tận sâu bên trong vùng đất lạnh giá nhất của Lãnh Hàn Đại Lục, Băng Cực Linh Chi.
Băng Cực Linh Chi có công dụng tương tự như Băng Nguyên Thảo nhưng lại có điểm đặc biệt hơn chính là thay vì phải phục dụng trực tiếp hay luyện chế thành Đan Dược thì Băng Cực Linh Chi lại có khả năng phụ trở cho tu sĩ Băng Hệ trong một vùng không gian nhất định.
Không những có thể sử dụng cho nhiều người cùng một lúc, mà hiệu quả còn gấp đôi so với Băng Nguyên Thảo thông thường. Vì thế nên giá trị của nó cũng khá cao, là 8500 điểm.
Dù là đắt như vậy, nhưng Trần An Vĩ sau một hồi suy nghĩ vẫn quyết định mua cho chúng nữ, đồng thời việc này cũng tiêu hết số điểm hiện có của hắn, số điểm hiện tại còn lại vừa tròn 100 điểm.
Cảm thấy số điểm hiện tại không thể mua được thứ gì khác, Trần An Vĩ quyết định rời khỏi nơi này, nhưng ngay khi hắn định bước chân ra khỏi Địa Hoàng Bảo Khố, một thứ cảm xúc vừa kì lạ vừa quen thuộc bất chợt truyền về khiến động tác của hắn dừng lại một nhịp.
“Chuyện gì vậy?” Khẽ lẩm bẩm một câu, Trần An Vĩ rảo bước về phía phương hướng mà cảm xúc của hắn chỉ dẫn. Hắn cứ đi mãi, đi mãi, cho tới khi bước đến một vùng tiểu không gian kì lạ nơi được cho là phát ra cảm giác mạnh mẽ nhất.
“Đó là gì? Tại sao ta lại cảm thấy nó vừa quen thuộc vừa lạ lẫm?” Nhìn lấy quả cầu nhỏ nhắn tọa lạc trung tâm vùng tiểu không gian này, Trần An Vĩ không nhịn được mà lẩm bẩm, đôi chân vô thức bước lại gần…
-------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花