Sau khi quan sát kĩ lấy gốc linh thảo đạt Hoàng phẩm Hạ cấp kia, Ảnh Nhi liền cho ra kết luận “Đây chính là một đóa Kỳ Trân Dị Bảo – Thập Sắc Thập Diệp Ly!”
“Thập Sắc Thập Diệp Ly?” Trần An Vĩ bất ngờ hỏi, theo kiến thức của hắn thì loại linh thảo này chẳng phải đã biến mất trên Nhật Nguyệt đại lục rồi sao?
“Đúng là nó đã biến mất trên Nhật Nguyệt đại lục sau sự kiện năm đó, nhưng đây lại là một gốc linh thảo biến dị trong loài, lại vừa mới sinh trưởng nên may mắn còn sống sót” Ảnh Nhi nói, ánh mắt đánh gia cao gốc linh thảo trước mặt.
“Biến cố đó?” Trần An Vĩ tò mò thúc giục.
Ảnh Nhi cũng không giấu giếm mà trả lời “Năm đó, loài Thập Sắc Thập Diệp Ly này vì sở hữu sức mạnh quá mức nghịch thiên, mỗi lá của nó có thể khiến người sử dụng có được một loại Nguyên Sắc tương ứng, nên bị không ít người tranh đoạt.”
“Cũng vì vậy mà Thập Sắc Thập Diệp Ly dần dần hao một, cuối cùng chỉ còn sót lại đóa hoa biến dị này.” Ảnh Nhi ngừng một lát rồi nói tiếp “Thông thường, Thập Sắc Thập Diệp Ly chỉ có thể cho người phục dụng sở hữu một loại Nguyên Sắc tương ứng.”
“Nhưng đóa Thập Sắc Thập Diệp Ly này không những có thể cho người phục dụng sở hữu Nguyên Sắc tương ứng mà còn có thể đẩy nhanh tốc độ Nguyên Lực Thuộc Tính đó lên gấp 3 lần.”
“Ồ!” Trần An Vĩ lâu dần cũng thành thói quen, hắn đã gặp qua Vô Thượng và vô vàn thứ kinh khủng khác nên cũng không thất thố nữa. Ngược lại còn vô cùng bình tĩnh kể lại chuyện này cho tam nữ nghe.
Tam nữ Hàn Mộng Nhu nghe vậy thì nhìn gốc Thập Sắc Thập Diệp Ly mấy cái, rồi lại nhìn hắn mấy cái. Khuôn mặt hiện lên rõ rệt “Tên này có vận may gì đấy hả?”
Nhưng trong mắt lại không giấu nổi ý vui mừng, hiển nhiên hắn đạt được đồ tốt thì các nàng cũng vui không kém. Không chỉ thu được Thiên cấp Cực phẩm – Thanh Lực Thảo, mà còn xuất hiện một đóa Thập Sắc Thập Diệp Ly biến dị, mặc dù chỉ là Hoàng cấp Hạ phẩm hơn nữa còn chưa nở.
Nhưng các nàng tin, hắn có biện pháp bồi dưỡng nó, tới lúc đó phu quân các nàng sẽ có một Kỳ Trân Dị Bảo tăng sức mạnh nha. Thập Sắc Thập Diệp Ly thực sự quá trân quý.
Nguyên Hải của mỗi người là do bẩm sinh mà có, bên trong Nguyên Hải sẽ có Nguyên Sắc. Nguyên Sắc là màu sắc của Nguyên Hải. Mỗi loại Nguyên Sắc sẽ ứng với mỗi loại thuộc tính.
Hỏa Hệ Nguyên Sắc màu đỏ của lửa, Thủy Hệ màu xanh của nước, Kim Hệ màu vàng kim, Thổ Hệ màu nâu đất, Mộc Hệ màu lục, Băng Hệ màu lam, Lôi Hệ màu tím, Ám Hệ màu đen pha xám, Quang Hệ màu vàng trắng, Phong Hệ màu xanh lá mạ.
Số lượng Nguyên Sắc bên trong Nguyên Hải sẽ khác nhau, muốn tăng lên còn khó hơn lên trời, nhưng chỉ với Thập Sắc Thập Diệp Ly mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Bởi vì mỗi một cánh hoa của Thập Sắc Thập Diệp Ly sẽ cho ngươi một loại Nguyên Sắc tương ứng, mà có thêm Nguyên Sắc tức là có thể sử dụng thêm các loại Nguyên Lực Thuộc Tính khác. Và chẳng có ai ngại mình có thêm một hay vài loại Nguyên Lực cả.
“Được rồi, sau này ta sẽ tìm cách bồi dưỡng nó sau, giờ phải giải quyết những vấn đề trước mặt đã.” Bách Long Hội Tụ sắp tới, Hàn gia cũng chưa biết có hành động gì, điều hắn cần làm bây giờ là củng cố quan hệ giữa hai bên Trần gia và Lục gia, tránh để Hàn gia thừa cơ trục lợi.
Nói rồi hắn hướng về phía Trần Yên Nhiên nói “Ta đưa nàng đi chọn đình viện nhé?”
Trần Yên Nhiên nghe vậy mỉm cười gật đầu, rồi cùng hắn ngự không bay đến gần những ngôi đình viện gần với Nhu Vĩ Điện và Ly Vĩ Điện. “Thiếp chọn cái này!”
Sau khi ngắm nhìn một lúc nàng quyết định chọn ngôi Đình Viện có hai màu đỏ và hoàng kim, hiển nhiên nó sở hữu Hỏa Hệ và Kim Hệ Nguyên Lực, cực kì phù hợp với nàng.
“Được, vậy gọi nó là Nhiên Vĩ Điện nhé?” Trần An Vĩ gật đầu hỏi ý nàng.
“Ừm!” Trần Yên Nhiên thấy cái tên này cũng rất đẹp nên liền gật đầu đồng ý, ngay sau đó theo ý niệm của hắn, trên tay nàng liền xuất hiện một tấm lệnh bài có khắc chữ Nhiên Vĩ Điện.
Trần Yên Nhiên nhìn tấm lệnh bài khắc tên mình và hắn mà trong lòng thấy ấm áp.
“Nàng có muốn ra ngoài một chút không?” Hắn lo nàng ở mãi trong Bát Diện Thạch sẽ rất chán, nên hỏi ý.
Trần Yên Nhiên nghe vậy liền lắc đầu, đáp “Thiếp vẫn còn muốn bế quan thêm một chút, sau này chàng gặp chuyện, thiếp cũng có thể giúp sức.”
Hắn nghe vậy, cảm động ôm lấy nàng, đặt lên bờ môi đỏ thắm đó một nụ hôn. Rồi hắn quay sang nhìn Cổ Tự Ly dịu dàng nói “Ly nhi thì sao? Dù sao nàng ở trong này cũng lâu rồi, ra ngoài một chút cũng không ảnh hưởng gì, ở Trần gia rất an toàn, sẽ không ai dám động tới nàng.”
Cổ Tự Ly nghe vậy cũng lắc đầu “Thiếp còn muốn cảm ngộ nhiều hơn, nên tạm thời vẫn chưa muốn ra ngoài. Nếu chàng gặp chuyện gì không giải quyết được, cứ nói với thiếp!”
Dù sao nàng cũng là một cường giả Nguyên Tông cảnh, hắn còn là nam nhân của nàng, nàng giúp hắn cũng là chuyện thường tình
Trần An Vĩ nghe vậy, cảm động lần hai, liền ôm lấy nàng mà hôn lấy bờ môi kiều diễm của nàng một ngụm. “Cảm ơn hai nàng!”
Trần Yên Nhiền cùng Cổ Tự Ly cũng không từ chối, mặc cho nam nhân âu yếm. Sau một lúc, hai nàng đồng loạt đẩy hắn ra, tỏ vẻ trục khách “Được rồi, bọn thiếp không làm trễ nại đại sự của chàng nữa, chàng mau đi đi!”
Nói rồi hai nữ ngự không về đình viện của bản thân, bắt đầu bế quan. Nhìn hai cỗ lực lượng đang dần trở nên ổn định, Trần An Vĩ ôm lấy vòng eo thon gọn nhỏ nhắn của Hàn Mộng Nhu, cũng đặt lên môi nàng một nụ hôn.
“Ưm…” Hàn Mộng Nhu bị hắn hôn bất ngờ, chỉ kịp ưm một tiếng, rồi cũng ngoan ngoãn để mặc hắn xâm chiếm.
“Chàng thật là, thiếp cũng đâu có ghen?” Hàn Mộng Nhu đánh yêu vào ngực hắn mấy cái, nàng đâu có ghen đâu chứ, hắn không cần làm vậy mà. Nàng nghĩ hắn sợ nàng ghen nên mới hôn nàng như các tỷ muội.
“Nhưng ta không thể để bất kì nữ nhân nào của ta chịu thiệt thòi được!” Trần An Vĩ chân thành nhìn nàng nói, câu nói của hắn khiến Hàn Mộng Nhu cười vui vẻ.
“Chúng ta đi thôi!” Sợ hắn lại vì thương yêu mình mà trễ nải công việc, nàng đành lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm!” Trần An Vĩ cười nhẹ một tiếng rồi cùng Hàn Mộng Nhu rời khỏi Bát Diện Thạch.
…
Trong lúc Trần An Vĩ cùng mấy nữ ở trong Bát Diện Thạch, thì ở ngoài đang xôn xao vụ việc mới xảy ra gần đây.
Thiếu chủ Trần An Vĩ của bọn hắn, không chỉ không còn là phế vật, mà còn lấy tu vi Ngũ tinh Nguyên Úy một kích đánh bay Trần An Dương với tu vi cao hơn một đại cảnh giới, sở hữu lực lượng kì lạ có thể đánh ngang tay với Đại Trưởng lão tu vi Nguyên Hoàng Đỉnh phong.
Trần gia đại điện…
Lúc này Trần gia chủ Trần Vĩnh Long đang cùng các vị trưởng lão nghị luận, trong số họ ngoại trừ Đại Trưởng lão và Trần Vĩnh Long ra thì ai cũng nghi ngờ tính chân thực của việc này.
“Lão Đại, chuyện này là sao? Lão ca ngươi có thể giải thích cho chúng ta được không?” Một vị trưởng lão đứng lên hỏi, người này là Tam Trưởng lão Trần Vĩnh Lập, khí tức trên thân tỏa ra là một vị Thất tinh Nguyên Hoàng.
“Đúng vậy! Chẳng phải nói…” Các vị trưởng lão khác cũng xì xào bàn tán, chưa kịp nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt của Trần Vĩnh Long nên đành im lặng, dù sao nói xấu nhi tử người khác ngay trước mặt người ta cũng là việc không tốt lắm.
“Được rồi, Đại Trưởng lão, ngươi cũng giải thích cho bọn hắn nghe đi!” Giọng nói trầm ổn của Trần Vĩnh Long vang lên, ai ai cũng hướng mắt nhìn về thân ảnh nam tử trung niên diện mục hiền hậu đoan chính đang ngồi cạnh gia chủ kia.
Trần Vĩnh Long thực sự cũng muốn biết việc hôm đó ra sao, hôm trước đứa nhỏ này của ông mới chỉ là Nguyên Giả Đỉnh phong, chỉ mới qua có bảy ngày thời gian, hắn vậy mà đã đạt tới Ngũ tinh Nguyên Úy.
Không những có thể đánh bay một Bát tinh Nguyên Sư như Trần An Dương, còn đánh ngang tay với Đại Trưởng lão, người chỉ thua ông và lão tổ mà thôi.
“Được!” Đại Trưởng lão Trần Vĩnh An nghe vậy liền suy nghĩ một chút rồi nói “Thiếu chủ ngày đó, quả thực khiến lão phu kinh ngạc. Hẳn các ngươi cũng biết, Thiếu chủ vừa trở về thì Yên Nhiên hiền nữ đã kéo hắn lên Đấu Nguyên Đài chứ?”
“Đương nhiên là nhớ, lúc đó lão phu còn đang thắc mắc không biết Nhiên nhi nhà ta tự dưng lại kéo Thiếu chủ lên Đấu Nguyên Đài làm gì!” Đại Trưởng lão vừa dứt lời, lập tức có người đứng lên nói tiếp, người đó không ai khác chính là Nhị Trưởng lão Trần Vĩnh Kiệt, phụ thân của Trần Yên Nhiên.
“Đúng vậy, ta còn nghĩ lúc đó Thiếu chủ nhất định sẽ bị đánh bay! Nhưng diễn biến sau đó thật khiến người ta khó mà tin tưởng.” Một vị trưởng lão khác lên tiếng nói, lần này là một vị lão phụ nhân với tu vi Lục tinh Nguyên Hoàng, nàng là Tứ Trưởng lão Trần Thanh Hi.
“Tốc độ của Thiếu chủ thực sự quá nhanh, khiến ngay cả ta cũng khó mà nắm bắt.” Đại Trưởng lão nghe vậy cũng cảm thán một câu. “Sau đó, không hiểu vì lý do gì mà tên nhi tử thối của ta lại chọc giận Thiếu chủ, bị hắn một kích đánh bay. Lúc đó nếu không phải ta kịp thời ngăn cản, phỏng chừng Dương nhi cũng bị Thiếu chủ đánh không chết cũng tàn phế!”
“Kinh khủng như vậy?” Các vị trưởng lão nghe vậy đều xôn xao nói.
“Chưa hết! Lúc đó ta còn cảm nhận được trên người Thiếu chủ tồn tại một cỗ lực lượng khiến Hỏa Hệ Nguyên Lực trong người ta không thể khống chế được. Có cảm giác như khi Thiếu chủ sử dụng lực lượng đó, hắn chính là Vương.” Đại Trưởng lão nhớ lại vẫn cảm thấy khó tin được.
Trần Vĩnh Long nghe vậy, chân mày nhíu chặt như nghĩ tới điều gì. Đại Trưởng lão vừa dứt lời cũng chú ý tới biểu hiện của ông, liền biết có điều gì đó, nhưng gia chủ không nói, ông cũng hiểu ý mà không hỏi.
Ông là đại ca của Trần Vĩnh Long, nhưng cũng có thể nói ông và hắn là tri kỉ. Xưa nay, trong gia tộc không ai hiểu Trần Vĩnh Long bằng ông. Hắn luôn là người có nhiều tâm sự, luôn nghĩ cho gia tộc.
Một khi có chuyện gì đều tự gánh vác một mình, có lần ông thấy hắn cứ như vậy liền nổi giận đánh hắn một trận, nhưng mà sao? Hắn vẫn chứng nào tật nấy, bảo với ông rằng ông không cần lo đâu, hắn sẽ không tự giết chính mình.
Nhưng ông là đại ca hắn, ông có thể không lo sao? Nhìn biểu cảm của hắn lúc này chắc chắn là có chuyện gì đó rồi.
“Gia chủ, có chuyện gì sao?” Nghĩ vậy ông liền bí mật truyền âm cho Trần Vĩnh Long.
“Đại ca, ngươi cũng biết Tiểu Vĩ tử từng ra tay giết Hàn gia Tứ Trưởng lão đúng chứ?” Trần Vĩnh Long cũng không bất ngờ khi Trần Vĩnh An truyền âm cho ông. Đại ca xưa nay đều hiểu ông nhất mà.
“Ta đương nhiên có nghe nói, sao? Nhi tử ngươi trở nên yêu nghiệt như vậy còn không vui?” Đại Trưởng lão bất ngờ hỏi.
“Lúc đó nếu ta không nhầm thì lúc đó Tiểu Vĩ tử cũng sử dụng cỗ lực lượng kia. Ta đang lo Hàn gia sẽ có hành động nào đó.” Trần Vĩnh Long nói ra suy nghĩ của mình, có thể là ông nghĩ nhiều, Trần gia hiện tại cũng không cần sợ Hàn gia như trước, nhờ có Xích Y Vệ và cả nhi tử của ông.
“Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta thấy không cần lo lắng. Không phải tiểu tử nhà ngươi có hôn lễ bên Lục gia sao?” Đại Trưởng lão nói tiếp “Với tính cách của tên Hàn Vô Lĩnh kia, ta không tin hắn dám đánh trực diện vào Trần gia.”
“Ý của đại ca ngươi là?” Trần Vĩnh Long dường như đã hiểu ra ý gì đó liền hỏi lại.
“Chính là như vậy!” Trần Vĩnh An cũng không để ông đợi lâu, lập tức gật đầu xác nhận.
Trần Vĩnh Long sau khi được xác nhận thì lập tức đứng dậy nói “Các vị trưởng lão, hẳn các vị cũng biết Tiểu Vĩ tử có thể lấy lại được thực lực năm xưa, thậm chí bây giờ còn mạnh hơn, điều này mà nói đối với Trần gia chúng ta là chuyện cực kì tốt!”
“Đúng vậy, Thiếu chủ có thể trở nên yêu nghiệt như vậy quả thật là chuyện tốt!” Các vị trưởng lão đồng thanh nói, dù cho thế nào thì Thiếu chủ cũng từng là Đệ Nhất thiên tài của gia tộc bọn hắn.
Nếu không phải vì biến cố năm xưa, hắn cũng không cần phải chật vật mới có thể tiến được tới bước đường hôm nay.
Nghĩ lại đến biến cố năm xưa, Trần gia chúng trưởng lão ai cũng đều cảm thấy căm phẫn. Hàn gia năm đó không chỉ vô liêm sỉ đánh lén lão tổ lúc ngài đang bế quan đột phá, mà khi bị Thiếu chủ phát hiện, bọn hắn liền sử dụng thủ đoạn hèn hạ, cướp mất Nguyên Hải của hắn.
Khiến hắn từ Đệ Nhất thiên tài mang Ngũ Hành Nguyên Hải trở thành một tên phế vật Hắc Sắc Nguyên Hải vạn người khinh thường. Mà lão tổ cũng vì vậy mà trọng thương, tới nay vẫn thể tỉnh lại.
Mà nói đi cũng phải nói lại, vì sao thái độ bọn họ lại thay đổi như vậy? Không phải nói bọn họ đều khinh thường Trần An Vĩ sao?
Đúng, nhưng đó là nếu như Trần Vĩnh Long không nói gì về chuyện năm xưa. Kể từ khi ông biết nhi tử mình có thể cầm chân một Bán Bộ Nguyên Cảnh như Hàn Vô Nhất, chính diện nghiền ép một Lục tinh Nguyên Hoàng như Hàn Vô Tứ, thì ông cũng không cần phải giấu giếm mọi thứ nữa.
Từ việc chuyện năm xưa lão tổ bị đánh lén như thế nào, Trần An Vĩ bị hãm hại ra làm sao, rồi Xích Y Vệ là từ đâu mà có. Thì kể từ đó, bọn hắn mới nhận ra, mình nông nỗi như thế nào. Cả một đám lão già, nhưng lại không thể nhìn thấu sự việc bằng một thiếu niên còn chưa đạt Nguyên Úy.
Năm đó, Trần An Vĩ sớm đã nhìn ra dã tâm của Hàn gia, nên đã liên tục tìm tòi lục lọi trong Tàng Thuật Các, và nhờ đó mà tìm ra cổ tịch về Khí Văn chi lực. Chỉ tiếc rằng, hắn không đủ thời gian để đưa Khí Văn tu của mình đạt tới cảnh giới hiện tại.
Lúc đó hắn chỉ mới vừa đột phá Nhị tinh Nguyên Sư Khí Văn Sư không lâu mà thôi. Dù cho có đủ sức đánh ngang tay với Hàn gia chúng cường giả đi nữa, thì cũng không thể ngờ được, Hàn Vô Lĩnh lại mời đến một vị trưởng lão có tu vi Bán Bộ Nguyên Tông cảnh của Huyết Hải Môn, một Tông cấp thế lực.
Trong lúc hắn không chú ý, liền bị tên trưởng lão kia niệm chú, cưỡng ép rút Nguyên Hải trong người hắn ra. Lão tổ thấy cháu trai mình bị đánh lén, ngay lập tức bùng phát toàn bộ sức mạnh, thậm chí thiêu đốt cả sinh mệnh đi chi viện cho hắn.
Nhưng hai người làm sao có thể đánh lại cả một đám cao tầng Hàn gia. Ngay khi Trần An Vĩ bị rút mất Nguyên Hải, cũng là lúc Trần gia lão tổ bị đánh trọng thương. Trần Vĩnh Long và chúng trưởng lão lúc đó lại liên tục bị quấn thân bên ngoài gia tộc nên không kịp quay về chi viện.
Trong tình cảnh đó, cứ tưởng Trần gia sẽ bị diệt, thì Lục gia chúng cường giả tới chi viện. Kể cả Lục gia lão tổ cũng xuất trận, nhìn thấy lão bằng hữu của mình bị kẻ thù đánh cho thừa sống thiếu chết, ông không ngần ngại lao vào kẻ thù, chém giết từng tên một.
Cuối cùng Hàn gia đành phải rút lui. Sau sự kiện đó Trần gia tụt dốc không phanh, nhưng cũng nhờ Trần Vĩnh Long đạt tới Bán Bộ Nguyên Tông cảnh mà cứu vãn được.
Nay Thiếu chủ của bọn hắn cũng khôi phục thậm chí còn mạnh hơn năm xưa, sao bọn hắn có thể không vui mừng. Nghĩ tới mối thù năm xưa sắp có thể trả được, ai ai cũng hận không thể lập tức đánh thẳng vào Hàn gia.
Như nhận ra tâm tình của mọi người, Trần Vĩnh Long lúc này lại nói tiếp, phong thái gia chủ hiển hiện rõ rệt.
“Ta biết mọi người đang nghĩ gì, nhưng Tiểu Vĩ tử vẫn chưa trưởng thành, Hàn gia cũng không phải tự nhiên mà được đánh giá là gia tộc mạnh nhất trong ba gia tộc Hàn – Lục – Trần.”
“Theo ta thấy, tên Hàn Vô Lĩnh kia hẳn sẽ lại giở trò hèn hạ. Vì thế, đề phòng vạn nhất, mọi người làm gì cũng đều phải cẩn thận. Nửa tháng sau, ta sẽ đích thân tới Lục gia một chuyến, củng cố quan hệ thông gia!”
Trần gia trưởng lão nghe vậy, cũng thấy có lý liền đồng thanh hô to “Gia chủ anh minh!”
冷私夜 x 白蓮花