Sau khi Đấu Giá Đại Hội kết thúc, Trần An Vĩ vì còn việc cần xử lý tại Hành Thiên Đại Lục nên đã cáo từ phụ thân và nhạc phụ. Chúng nữ vì cũng biết dự định sắp tới của hắn, vì vậy lúc này cũng ở lại bồi tiếp hắn thêm một chút.
Cứ như thế một tổ hợp nhất nam đa nữ thong thả dạo quanh nơi phố thị. Một khung cảnh thật khiến mọi nam nhân phải đỏ mắt vì ghen tỵ. Vì nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi của Vạn Bảo Hội, nên Trần An Vĩ và chúng nữ cũng không cần phải lo lắng có kẻ nào nhắm vào mình.
“Phu quân, chúng ta sang bên kia đi!” Trần Yên Nhiên lên tiếng nói, đồng thời bàn tay trắng nõn cũng chỉ về một phía.
Trần An Vĩ và mấy nữ còn lại thấy tiếng cũng nhanh chóng nhìn theo hướng tay nàng chỉ, phát hiện ra một tiệm đồ trang sức rất sang trọng, hắn cũng không ngần ngại mà dắt mấy nữ vào.
“Đẹp quá!” Nhìn khung cảnh tráng lệ bên trong tiệm trang sức kia, chúng nữ không nhịn được mà bất giác thốt lên, hai mắt sáng trưng trưng nhìn từng kiện vòng tay, trâm cài tóc trước mặt.
“Haha, các nàng cứ mua thỏa thích, không cần phải ngại!” Nhìn thấy biểu hiện của các vị kiều thê, Trần An Vĩ không nhịn được bật cười, sảng khoái nói.
Mặc dù không thể so sánh được với hàng của Nguyệt Ảnh Quầy, nhưng không thể không công nhận những mẫu nữ trang nơi này rất đẹp, chúng nữ xem chừng cũng rất thích.
Mà chúng nữ được cho phép liền tỏa ra khắp nơi ngắm nghía đủ mẫu mã và chủng loại, bất quá cũng không muốn nam nhân nhà mình phải cực khổ kiếm tiền, vì thế chỉ chọn ra thứ mình thích nhất đem về cho hắn thanh toán.
Xong xuôi, Trần An Vĩ lại cùng chúng nữ tới một tiệm vẽ tranh gần đó, bởi vì theo lời chúng nữ nói, các nàng muốn có một bức vẽ chung cho đại gia đình này. Trần An Vĩ đương nhiên cũng không phản đối.
Không quá lâu sau, họa sĩ đã hoàn thành 10 bức vẽ dành cho Lục Thanh Vân, Lục Thanh Huyền, Tuyết Nhi, Tuyết Mi, Trần Yên Nhiên, Cổ Tự Thư, Cổ Tự Ly, Hàn Mộng Nhu, Hồn Tử Huyên và cả Trần An Vĩ mỗi người một bức.
Nhìn lấy bức tranh tuyệt sắc như trăm hoa đua nở trên tay, Trần An Vĩ mỉm cười thầm nghĩ “Sau này nhất định phải đem tất cả các nàng tới đây vẽ một bức hoàn chỉnh mới được!”
Còn Tuyết An, Tuyết Yên, Á Huyền Ngân, Âu Dương Kỳ Hân mấy nữ chưa thể có mặt tại nơi này nên bức vẽ chưa được hoàn thiện lắm.
Rời khỏi tiệm vẽ tranh, Trần An Vĩ cũng mấy nữ lại đi khắp nơi thăm thú và ngắm cảnh thêm vài ngày nữa, rồi như tình cảm dâng trào, hắn cùng chúng nữ lập tức tiến vào Bát Diện Thạch…
“Ưm… phu quân… chàng làm thiếp sướng…” Tiếng rên rỉ động tình của nữ nhân vang vọng khắp không gian pha trộn cùng tiếng thở dốc của nam nhân và tiếng va cham da thịt đầy ái muội khiến bên trong Bát Diện Thạch trở nên cực kì dâm mị.
“Sướng không bảo bối? Ta cũng sướng!” Tiếng rên của nàng làm cho hắn như uống phải thuốc kích thích, hạ thân cũng dần chuyển động nhanh hơn.
“Ưm ưm… a… sướng quá… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Cơn sướng khoái khiến giai nhân không thể suy nghĩ được gì nữa, nàng chỉ có thể gọi tên hắn theo từng nhịp nhấp.
“Bảo bối, nàng thật tuyệt!” Nam nhân khẽ gầm nhẹ một tiếng, bên dưới vẫn tiếp tục ra vào bên trong người giai nhân, bên trên lại như đứa trẻ mà tận tình bú mút đôi gò bông đào chín mọng tròn lẳng của nàng.
“Ưm… thiếp ra… thiếp raaaaaa…” Sau không biết qua bao lâu, tiếng rên dài của nữ nhân được cất lên, cùng với đó là cú nhấp cuối cùng cực kì dũng mãnh của nam nhân, từng dòng âm tinh cùng dương tinh được phóng ra hòa quyện vào nhau, tuy lầy lội nhưng lại hoàn mĩ hòa hợp.
Xung quanh hắn lại là từng vị tuyệt sắc giai nhân không ngừng thở hổn hển vì tên nam nhân đáng ghét này đã liên tục dày vò các nàng, khiến các nàng dù nhiều người liên thủ lại cũng không thể làm hắn “ngã ngựa” một lần.
Bất quá các nàng vẫn chưa xong đâu, bởi vì còn hai nữ nhân giống nhau như hai giọt nước, lúc này đang trần trụi để lộ thân hình thon thả mê người với bầu ngực tròn lẳng vừa tay và đôi bờ mông vểnh cao khiêu gợi.
Hai nữ là Tuyết Nhi và Tuyết Mi, cặp song sinh bài danh Đệ Lục và Đê Thất của Thất Tinh Tuyết Liên, lúc này cũng cùng chúng nữ tham gia vào hành động ngượng ngùng này.
Sau một khoảng thời gian ở bên cạnh hắn, hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi cũng đã sớm muốn gả cho hắn, hiện tại cuối cùng cũng đã có cơ hội.
Trần An Vĩ nhẹ nhàng rút côn thịt ra khỏi cơ thể Trần Yên Nhiên, sau đó mới nhìn tới hai vị tỷ muội song sinh này của hắn, ánh mắt một lần nữa lập tức trở nên nóng rực, tiểu huynh đệ như được kích thích mà lại lớn hơn một vòng.
Hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi vốn đang ngượng ngùng, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực kia của Trần An Vĩ, nhất thời không nhịn được mà đỏ mặt bừng bừng.
Ôm lấy vòng eo thon gọn của hai tiểu giai nhân, cảm nhận xúc cảm mềm mại từ cơ thể hai nàng, Trần An Vĩ xém chút nhịn không nổi mà trực tiếp đè các nàng ra làm thịt.
Bất quá hắn cũng biết hai nữ lần đầu tiếp xúc với những chuyện này, u cốc cũng chưa được kích thích hoàn chỉnh, vì thế nếu xâm nhập ngay sẽ khiến các nàng đau đớn.
Nghĩ vậy, Trần An Vĩ nhanh chóng đặt hai nữ xuống giường nệm, rồi trong ánh mắt thẹn thùng của hai nữ, hắn cúi xuống ngắm nhìn u cốc thần thánh dụ nhân của các nàng.
Chỉ thấy u cốc của hai nữ vẫn là giống như như đúc, với một màu sắc hồng hào dụ nhân, bên trên tô điểm một thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng vừa đủ che lấp một vị trí mẫn cảm khác của nữ nhận.
Điểm khác biệt duy nhất giữa các nàng có lẽ là thảm cỏ của Tuyết Nhi màu xanh nhạt thì của Tuyết Mi lại là màu xanh da trời.
“Ưm… a… đừng làm vậy mà… thiếp sướng…” Tuyết Mi bất chợt bị nam nhân trêu chọc bộ vị mẫn cảm phía dưới, nàng không kiềm được khoái cảm mà rên lên một tiếng.
Trần An Vĩ nghe tiếng rên của nàng, hắn như được kích thích mà càng ra sức nhấm mút u cốc của giai nhân, một tay trêu chọc cái hạt nhỏ nhắn phía trên kia, một tay khác lại nhắm vào u cốc của Tuyết Nhi mà trêu chọc.
“Ưm… ưm… chàng đừng trêu chọc thiếp mà…” Tuyết Nhi động tình rên rỉ, hai tay nàng vô thức bắt lấy đôi gò bông đào của mình mà xoa nắn.
Sau một thoáng bị động tác thuần thục của nam nhân trêu chọc, hai nữ thân thể đồng loạt run lên bần bật, thánh thủy thơm ngát từ u cốc hai nữ đồng loạt phun ra, bắn đầy lên mặt Trần An Vĩ.
Hắn đương nhiên không bỏ sót giọt nào, lập tức đưa lưỡi liếm hết toàn bộ, khiến hai tiểu giai nhân vừa vui vừa thẹn.
Lát sau, hắn trườn lên nhìn lấy Tuyết Mi, dịu dàng cùng yêu thương mà hôn lấy cánh môi đỏ thắm yêu kiều của giai nhân, đôi tay xoa nắn hai bên gò bông đào của nàng khiến giai nhân chỉ biết rên ư ử trong miệng.
Tuyết Nhi ở bên cạnh ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, nàng nhanh chóng tìm tới u cốc của tỷ tỷ mà trêu chọc, lại nhìn thấy tiểu huynh đệ của hắn như mời gọi, bản năng giống cái nổi lên khiến nàng vô thức ngửi lấy nó.
“Mùi cũng không tệ!” Tuyết Nhi thầm nghĩ, rồi dùng chiếc lưỡi đinh hương của mình mà liếm láp côn thịt của nam nhân, trong khi đó lại dùng tay trêu chọc u cốc của tỷ tỷ mình.
“Á… ưm… ưm… Muội muội… Muội đừng trêu chọc ta như vậy mà…” Bị Trần An Vĩ và Tuyết Nhi liên thủ trêu chọc, Tuyết Mi không nhịn được khoái cảm mà rên lên một tiếng.
Nàng cũng chẳng chịu thua, hai tay tìm đến hai bộ vị mẫn cảm của muội muội mà trêu chọc, tình cảnh dâm mĩ tới cực hạn.
Không biết qua bao lâu sau, khi cả ba đã không chịu nổi cơn động tình, Trần An Vĩ rút côn thịt ra khỏi miệng Tuyết Nhi, đặt sát ngay u cốc thần thánh của Tuyết Mi, dịu dàng nhìn nàng thủ thỉ. “Ta vào nhé?”
“Ưm…” Tuyết Mi nhu thuận gật đầu, nàng đã chấp nhận để hắn nhìn thấy mọi thứ của mình, cũng chấp nhận để hắn xâm nhập, bởi vì nàng yêu hắn, cả đời này chỉ có thể phó thác vào nam nhân này.
Ót!
Tiếng côn thịt đâm lút cán vang tên kèm theo một dòng máu đào chảy ra minh chứng cho Tuyết Mi đã hoàn toàn thuộc về hắn, từ trái tim cho tới cả thân thể.
“Á…” Tuyết Mi khẽ rên lên một cái đau đớn, nhưng trong lòng càng là ngập tràn hạnh phúc “Thiếp trao tất cả cho chàng, dù sau này thế nào, thiếp cũng không hối hận!”
Trần An Vĩ yêu thương không dứt hôn lên trán nàng, hai tay liên tục xoa nắn đôi gò bông đào của giai nhân, như muốn giúp nàng bớt đau đớn.
“Động đi chàng, thiếp hết đau rồi!” Chỉ rất nhanh sau đó, khi cơn đau đớn qua đi, cảm giác trống trải lại ập tới khiến Tuyết Mi khẽ uốn éo mời gọi.
Động tác của nàng không nghi ngờ chính là thuốc kích thích mạnh nhất với Trần An Vĩ lúc này, hắn gầm nhẹ lên một tiếng rồi hạ thân dần chuyển động, rút ra rồi lại đâm vào lút cán
Phạch… Phạch… Phạch…
Tiếng tiếng nhấp dũng mãnh vang vọng không gia, pha trộng với những tiếng rên rỉ nỉ non của giai nhân đủ khiến mấy nữ vốn đang mềm nhũn cũng không nhịn được mà lên cơn động tình.
“Ưm… Ưm… Ưm… Tiểu Vĩ… Phu quân…” Tuyết Mi sướng khoái quá đỗi, nàng chỉ biết rên rỉ theo từng nhịp nhấp của nam nhân.
Trần An Vĩ tận tình ra vào bên trong Tuyết Mi, tiêu huynh đệ liên tục được u cốc mềm mại ôm lấy, sung sướng tới cực điểm.
“Á… Đừng mà… Huhu…” Đang tận hưởng khoái cảm do nam nhân đem lại, đôi gò bông đào lại tiếo tục bị muội muội song sinh của mình cắn lấy mà trêu chọc, khiến nàng không nhịn được mà bật khóc vì sung sướng.
“Ưm… A… Thiếp sắp ra rồi… Ra cũng thiếp đi chàng…” Tuyết Mi nỉ non rên rỉ, đôi chân thon thả quặp lấy hông hắn, vòng eo uốn éo cho nam nhân dễ dàng xâm nhập.
Trần An Vĩ như được kích thích, động tác phía dưới cũng trở nên mạnh mẽ hơn, tay liên tục nhào nặn đôi gò bông đào của giai nhân thành muôn hình vạn trạng, tay còn lại tìm tới u cốc của Tuyết Nhi mà ra vào.
“Ưm… Tiểu Vĩ… Thiếp nhịn hết nổi rồi…” Tuyết Nhi bị hắn trêu chọc lại nhìn hắn ra vào bên trong tỷ tỷ mình, nàng động tình rên rỉ, bất chấp mọi ngượng ngùng.
“Ưm… Sướngggg…” Tiếng rên dài của nữ nhân vang lên, cùng cú nhấp lút cán cuối cùng của nam nhân, bắn thẳng từng đợt sinh mệnh nóng hổi vào tận cùng hoa tâm của người phụ nữ hoà hộ với âm tinh thánh thủy của nàng.
Trần An Vĩ nhẹ nhàng rút côn thịt ra khỏi người nàng, tìm tới một địa phương thần thánh khác. Bất chợt nảy ra điều gì, hắn lại không đâm vào ngay mà cọ cọ đầu nấm trước của u cốc nọ.
“Ưm… Chàng đừng trêu thiếp nữa mà…” Tuyết Nhi rên rỉ nói, ánh mắt dầy u oán nhìn hắn, nhưng đôi tay lại kéo lấy côn thịt của nam nhân như muốn thay hắn đâm vào.
Trần An Vĩ làm sao có thể nhịn nổi, hạ thân đẩy mạnh, tiểu huynh đệ đâm thẳng một đường tới tận cùng hoa tâm của giai nhân, phá tan lớp màng quý giá ngàn vàng của nàng.
Tuyết Nhi khẽ cau mày đau đớn, nhưng hai tay lại ôm chặt cổ nam nhân, nhẹ nhàng nỉ non “Thiếp cũng giống tỷ tỷ, đều gả cho chàng, xin chàng đừng phụ thiếp!”
Trần An Vĩ một lần nữa ngắm nhìn gương mặt tuyệt mĩ của giai nhân, nhẹ giọng thủ thỉ “Ta sẽ không!”
Tuyết Nhi mỉm cười hạnh phúc, hạ thân cũng bắt đầu uốn éo theo bản năng, giúp nam nhân dễ dàng ra vào.
Phạch… Phạch… Phạch…
Tiếng nhấp dũng mãnh một lần nữa vang lên, Tuyết Nhi đầu óc dần trở nên trống rỗng mà chỉ biết ôm lấy Trần An Vĩ, mặc cho hắn ra vào bên trong mình.
Nàng chỉ cảm thấy linh hồn mình như đang bay, một cảm giác lâng lâng khó tả nhanh chóng bao trùm và thay thế cảm giác đau đớn, khiến nàng chỉ muốn mãi hoà nhập làm một với hắn.
Tuyết Nhi đang mải tận hưởng nam nhân ra vào, mà không hề hay biết tỷ tỷ mình đã hồi chút sức, lúc này đang liên tục trêu chọc nhủ hoa của nàng.
“Á… Tỷ tỷ… Muội xin lỗi mà…” Khoá cảm đến bất chợt khiến Tuyết Nhi không nhịn được mà run lên bần bật, u cốc co giật liên tục, thánh thủy cứ thế mà tuôn ra, nàng tiết thân lần đầu tiên trong đời.
Tuyết Mi đương nhiên không bỏ qua cơ hội, nàng liên tục trêu chọc hai đầu nhũ hoa của muội muội khiến nàng sướng không thể tả.
Trần An Vĩ bật cười với hành động của tỷ muội hai nàng, hạ thân lại bắt đầu dùng sức mà ra vào. Sau vài trăm cú nhấp dũng mãnh, và hai lần lên đỉnh của giai nhân, Trần An Vĩ gồng mình nhấp cú chạy nước rút, bắn hàng loạt sinh mệnh bé bỏng vào tận cùng cơ thể nàng.
Nhẹ nhàng hôn lên trán Tuyết Nhi giúp nàng tận hưởng cai trào, lại nhìn thấy mấy nữ gương mặt đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại tràn lan khắp cơ thể nhìn cực kì quyến rũ, hắn gầm lên một tiếng rồi lại lao vào chúng nữ trong ánh mắt và tiếng rên rỉ hờn dỗi của các nàng…
Sau một trận đại chiến nhất long đa phượng, Trần An Vĩ lúc này trái ôm phải ấp, hai tay liên tục vuốt ve các vị thê tử bảo bối của mình, giúp các nàng tận hưởng cao trào vừa qua.
Đồng thời cũng không quên đem những kiện vật phẩm mà mình mua được trong Nguyệt Ảnh Quầy đem cho chúng nữ.
Trong đó, như đã hứa, Lục Thanh Huyền được hắn trao cho một kiện Bảo Kiếm cực kì phù hợp với tu sĩ sở hữu Lôi Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực như nàng, mang tên gọi Diễm Lôi Kiếm, đạt Linh cấp Cực phẩm.
Kiện Pháp Bảo trước đó hắn đưa cho nàng tuy cũng là hàng từ Hệ Thống, nhưng sau một khoảng thời gian khá lâu nàng bế quan, thực lực đã tăng tiến rõ rệt, nó cũng không còn theo kịp tốc độ của nàng, vì vậy thay đổi là nên.
Hồn Tử Huyên thì lại được hắn giao cho một tấm ngọc bội ẩn chứa một môn Hồn Thuật đạt Linh cấp Thượng phẩm, gọi là Linh Hồn Thuật.
Linh trong linh động không phải linh hồn, Linh Hồn Thuật là một môn Hồn Thuật có công dụng phụ trợ, khi thi triển sẽ giúp tốc độ vận chuyển Hồn Lực được nhanh chóng hơn, gia tăng tốc độ cho các loại Hồn Thuật và thân pháp có sử dụng Hồn Lực khác.
Hai nữ nhận được quà từ nam nhân, vui vẻ cười tươi như trăm hoa đua nở, đồng loạt hôn lên hai bên má hắn một cái.
Mấy nữ khác vì trước đó đã có tài nguyên tu luyện, nên Trần An Vĩ cũng không tiếp tục tìm cho các nàng các loại Công Pháp hay Thuật khác, mà ngược lại hắn tìm cho các nàng những kiện Pháp Bảo phụ trợ hoặc phòng thủ.
Điển hình như hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi được hắn đưa cho một kiện Pháp Bảo dạng hình khiên, có tên là Phản Lực Thuẫn, khi sử dụng sẽ phản lại một phần sát thương về phía kẻ thù.
Hàn Mộng Nhu lại được hắn giao cho một chuỗi ngọc ẩn chứa Băng Hệ Nguyên Lực nồng đậm, một viên ngọc lại càng là ẩn chứa một loại Băng Hệ Nguyên Thuật mà nàng có thể tùy ý phong ấn vào, tổng cộng có tám viên. Gọi là Bát Ngọc Băng Châu, là một kiện Pháp Bảo đạt Linh cấp Thượng phẩm.
Lục Thanh Vân và Trần Yên Nhiên lần lượt nhận được những kiện Bảo Y mang tên Huyễn Vân Tẩm Y và Yên Mộng Tẩm Y, cả hai đều có công dụng phòng ngự và gia tăng tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí chuyển hóa thành lực lượng bản thân.
Thực ra nếu có thể hắn muốn tất cả nữ nhân của hắn được trang bị hàng Tông cấp trở lên, bất quá do nhiều việc xảy ra dẫn tới không có thời gian đề thăng tu vi, Nguyệt Ảnh Quầy cũng vì thế mà chững lại ở hàng Linh cấp Cực phẩm khá lâu rồi.
Điều duy nhất khiến hắn nuối tiếc chính là hắn đã liên tục làm mới Nguyệt Ảnh Quầy mong tìm ra được một loại Khí Văn làm quà cho hai vị công chúa Cổ Tự Tộc của mình, nhưng Khí Văn thực sự là quá hiếm, vì vậy dù hắn đã tiêu sạch lượng Nguyệt Ảnh Tệ hiện có, cũng không thể tìm ra.
Cuối cùng đành áy náy mà mua lấy hai kiện pháp bảo phụ trợ linh hồn, giúp hai nữ gia tăng ngộ tính đồng thời cũng bảo vệ linh hồn cho hai nữ nếu bị Hồn Tu tập kích.
“Chàng đừng cảm thấy áy náy, bọn thiếp vẫn còn rất nhiều tài nguyên được chàng giao cho từ trước mà!” Cổ Tự Thư hiểu nỗi áy náy của hắn, giọng điệu ôn nhu nói.
Cổ Tự Ly cũng gật đầu phụ họa, các nàng không sở hữu Cổ Tự Đế Vương như hắn, không thể lập tức sử dụng khả năng của các loại Khí Văn, hắn lại giao cho các nàng không chỉ hai loại Khí Văn cao cấp của Đại tỷ, mà còn có cả những loại Khí Văn khác nữa.
Các nàng chuyên tâm tu luyện chúng còn không hết, hắn còn muốn cung cấp thêm tài nguyên để các nàng tiếp tục mạnh mẽ hơn.
Mấy nữ khác nhìn thấy biểu hiện của hắn trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, nam nhân này lúc nào cũng lo lắng các nàng thiếu tài nguyên thôi. Nhất thời từng vị tuyệt sắc giai nhân thổ khí như lan mà hôn lên môi hắn an ủi.
-----------------
Thật xin lỗi vì thứ 6 và thứ 7 tác bận quá, nay ráng viết 2 chương cho anh đọc, mong thông cảm nha!
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花