Chương 171: ... được sáng tỏ

“Kì lạ, tại sao tên này vẫn chưa bị định thân?” Âu Dương Ngọc Tú ngồi trên người Dược Quân, bắt đầu cảm thấy khó hiểu cùng lo lắng khi thấy tên này đã ăn gần hết đĩa Linh Quả vẫn còn nhởn nhơ nhìn nàng.

Bốc lấy miếng Linh Quả tiếp theo nữa, Âu Dương Ngọc Tú chỉ mong nó có thể khiến tên này trúng độc.

Bất quá ngay khi nàng định tiếp tục đút cho hắn, thì bàn tay trắng nõn của nàng lại bị bắt lại giữa không trung, kèm theo lời nói lạnh lùng của Dược Quân vang lên khiến sắc mặt Âu Dương Ngọc Tú khẽ đổi.

“Thật giỏi cho một Tiểu Thư một Nhị phẩm gia tộc, dám dùng Định Thần Tán tính kế bổn Thiếu Chủ?” Dược Quân hờ hững nhìn lấy nữ nhân trước mặt, lực đạo dần siết chặt.

Âu Dương Ngọc Tú nhíu mày đau đớn, ánh mắt có chút hoảng hốt vì câu nói và hành động bất chợt của tên này, nhưng rất nhanh đã giấu đi, õng ẹo nói “Thiếu Chủ nói gì thiếp không hiểu, người ta vẫn đang làm theo bổn phận mà!”

Dược Quân khẽ nhếch miệng, nói “Trong Linh Quả ngươi cho bổn Thiếu Chủ ăn từ nãy giờ đều có chứa Định Thần Tán, công dụng khiến người trúng phải bị định thân bất kể tu vi. Chắc hẳn ngươi đang thắc mắc vì sao bổn Thiếu Chủ hiện tại không bị Định Thần Tán ảnh hưởng?”

Âu Dương Ngọc Tú trong lòng trùng xuống, nhưng rất nhanh động lấy ý niệm, tay còn lại đã lập tức ngưng tụ lực lượng muốn hướng thẳng đầu tên này đánh xuống.

Nếu như Dược Quân ở trạng thái bình thường chắc chắn sẽ không thể lường được Âu Dương Ngọc Tú sẽ làm ra hành động này nói gì đến việc phản ứng kịp. Nhưng rất tiếc, Dược Quân lúc này đang bị Trần An Vĩ điều khiển, hắn đã sớm biết nàng sẽ làm gì, vì vậy nhẹ nhàng mà nhanh chóng giữ lấy cả hai tay của nàng.

Âu Dương Ngọc Tú ngưng trọng nhìn tình cảnh trước mặt, trong đầu cấp tốc suy nghĩ đối sách.

Bất chợt ánh mắt nàng lập tức trở nên quyết tuyệt, lực lượng trong cơ thể bất chợt tích tụ tại Nguyên Hải, nàng muốn tự bạo.

Nhưng Trần An Vĩ một lần nữa biết kế hoạch của nàng, hắn điểm nhẹ lên huyệt đạo trên người Âu Dương Ngọc Tú, khiến nàng lập tức trở nên bất động, lực lượng hội tụ trong Nguyên Hải cũng vì thế mà tiêu tán.

“Khốn nạn!” Âu Dương Ngọc Tú khẽ mắng, ánh mắt trợn trừng nhìn nam nhân trước mặt. Tại sao nàng bỗng nhiên cảm thấy Dược Quân lúc này lại không phải Dược Quân?

“Nữ nhân không nên nói bậy!” Dược Quân sau khi điểm huyệt được nàng, cũng không tiếp tục làm ra hành động gì, chỉ nhàn nhã bốc lấy một miếng Linh Quả bỏ vòa miệng, ánh mắt như có như không liếc về phía nàng.

“Ngươi là ai?” Âu Dương Ngọc Tú nhìn thấy ánh mắt kia, như tìm thấy điều gì mới mẻ, nàng lập tức hỏi.

Ánh mắt đó chắc chắn không phải của Dược Quân, tên đó nhìn nữ nhân chỉ bằng hai loại ánh mắt, một là dâm tà, hai là hứng thú như thể kẻ đi săn tìm thấy con mồi béo bở.

Nhưng ánh mắt của nam nhân trước mặt nàng dường như lại có chút đồng cảm và tò mò lại pha thêm chút thưởng thức, hoàn toàn không có sự dâm tà nào tồn tại bên trong đó.

“Ồ? Lại dám nghi ngờ bổn Thiếu Chủ?” Dược Quân lại lên tiếng, giọng điệu có chút gằn lại.

Âu Dương Ngọc Tú ngược lại không cảm thấy sợ hãi, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng yêu kiều hừ một tiếng “Đừng giả vờ, nếu là tên kia sẽ chẳng bao giờ để ý tới lời nói của nữ nhân đâu! Càng không bao giờ có thể để yên cho một nữ nhân đang bị định thân như ta!”

Dược Quân nghe thấy câu nói đó, bất chợt làm ra hành động, hai tay bất chợt ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của giai nhân, kéo sát người nàng về phía mình, ánh mắt hứng thú nhếch miệng “Còn nghi ngờ bổn Thiếu Chủ sao?”

Nhưng Âu Dương Ngọc Tú lại một lần nữa cười nhạt “Ánh mắt ngươi đã phản bội tất cả!”

“Haha! Tốt! Rất tinh tế!” Dược Quân bất chợt phá lên cười, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

“Ngươi cười cái gì? Không sợ ta đem tin này tiết lộ cho đám người kia sao?” Âu Dương Ngọc Tú nhìn thấy điệu bộ của hắn, nhất thời khó hiểu hỏi.

“Nàng? Hiện tại còn chưa thoát được định thân thì báo như nào?” Dược Quân nhếch miệng nói, giọng điệu đầy ý trêu chọc.

“Ngươi…” Âu Dương Ngọc Tú nhận ra tên này vậy mà đang trêu chọc mình, nhất thời tức giận trừng mắt. Nếu không phải nàng đang bị định thân, tên này nhất định sẽ không yên ổn.

“Được rồi không đùa nữa!” Dược Quân bất chợt giở giọng nghiêm túc, nói “Ta cho nàng một cơ hội, giải thích rõ một việc! Nếu không, đừng trách ta độc ác!”

“Ha, ta hiện tại như cá nằm trên thớt, ngươi muốn chém muốn giết gì thì tùy, nói như vậy làm gì?” Âu Dương Ngọc Tú nhếch miệng cười mỉa mai.

Trần An Vĩ ở phía bên này cũng không tức giận, thông qua Dược Quân, hắn lại nói “Nếu không phải nàng từng là tỷ muội tốt với Kỳ Hân, ta cũng không rảnh để Âu Dương gia nàng tồn tại!”

Nghe đến hai chữ Kỳ Hân, Âu Dương Ngọc Tú tròng mắt co rút, ánh mắt khó tin nhìn nam nhân trước mặt này. Hắn làm sao biết được chuyện này? Hắn có quan hệ gì với Kỳ Hân?

“Ta biết nàng có uẩn khúc, chỉ cần nàng nói ra, ta không những không truy cứu những việc nàng đã làm với Kỳ Hân, mà còn giúp nàng!” Dược Quân lại lên tiếng nói, giọng điệu ẩn chứa sự quan tâm thường có, đồng thời cũng đưa tay giải huyệt cho nàng.

Thực ra nếu không phải Hệ Thống phát động nhiệm vụ, Trần An Vĩ cũng không rảnh mà quan tâm tới ẩn tình phía sau của nữ nhân này. Bởi lẽ đó là việc riêng của Âu Dương Kỳ Hân, hắn cũng không tiện xen vào quá nhiều.

Nhưng không tiện, không có nghĩa hắn sẽ không làm gì, nếu đã được Hệ Thống phát động nhiệm vụ, Âu Dương Ngọc Tú chắc chắn sẽ là một nhân tố rất tốt trong tương lai, nếu như để nàng hương tiêu ngọc vẫn, đó sẽ là một uổng phí rất lớn.

Đó là lý do mà hắn ra tay ngăn cản nàng tự bạo. Còn về ân oán giữa hai người các nàng, thì đành để các nàng tự giải quyết mà thôi.

“Giúp ta?” Âu Dương Ngọc Tú dường như nghe được chuyện cười hay nhất thế gian, nàng bất chợt cười lớn, thê lương nói “Ngươi giúp ta như thế nào?”

“Dược gia là một con quái vật, Dược Quân và Dược Hinh lại càng độc ác hơn, bọn chúng liên tục làm ra những thí nghiêm vô nhân tính lên cơ thể nhân loại, nhưng chủ yếu lại chính là trên nữ nhân!”

“Không biết bao nhiều nữ nhân xinh đẹp của các Nhị phẩm gia tộc như bọn ta đã biến thành công cụ cho hai kẻ đó!”

“Dù bọn ta có muốn phản kháng, nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng sao? Luyện Đan Sư bọn hắn có quan hệ rộng rãi thế nào chắc ngươi cũng biết, bọn ta chỉ là Nhị phẩm gia tộc, làm sao có thể đấu lại bọn hắn?”

Trần An Vĩ nghe vậy cũng không lấy làm lạ gì, bất quá dường như nghĩ ra điều gì đó liền hỏi “Chuyện năm đó là thế nào?”

Hắn muốn biết vì sao nàng lại bày ra kế hoạch khiến Âu Dương Kỳ Hân phải phế đi đôi mắt của mình đồng thời cũng đẩy nàng ấy ra khỏi hang cọp kia. Theo như lẽ thường, nàng chẳng phải sẽ càng muốn Âu Dương Kỳ Hân đi vào chỗ chết thay mình sao? Hơn nữa vì sao sau đó lại truy sát phụ mẫu nàng ấy?

“Ngươi là gì của muội ấy?” Nghe câu hỏi của hắn, Âu Dương Ngọc Tú không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.

Nếu Âu Dương Kỳ Hân có mặt tại đây, nghe được câu trả lời tiếp theo của nam nhân, không biết sẽ có phản ứng gì.

“Ta là phu quân của nàng ấy!” Dược Quân thay Trần An Vĩ trả lời ngắn gọn nhưng rất nghiêm túc.

Âu Dương Ngọc Tú khẽ bất ngờ, nhưng rất nhanh nở nụ cười thỏa mãn, ý niệm khẽ động, từ trong cơ thể nàng, một đôi mắt lập tức bay ra, lơ lửng trước mặt Dược Quân.

Trần An Vĩ thoáng thất thần trước vẻ đẹp của nó, chỉ thấy nó là một đôi mắt trong veo với tròng mắt màu xanh nhạt như nước biển, ở giữa tô điểm thêm một chấm đen tinh xảo như một vì tinh tú tỏa sáng giữa bầu trời đêm. Đôi mắt đó thực sự là tuyệt đẹp!

“Đây là đôi mắt của muội ấy, năm xưa ta vô tình phát hiện thiên phú Đột Phá của Kỳ Hân, mà cội nguồn của nó lại nằm ở đôi mắt, chính vì vậy mới khiến muội ấy phế đi đôi mắt này! Nhờ ngươi thay ta trả lại nó!” Âu Dương Ngọc Tú mỉm cười nói, rồi định đứng dậy rời đi.

Dược Quân thực sự có lẽ không còn ở đây, nàng sẽ trở về chuẩn bị cho cuộc trả thù này. Vì đám người Dược gia này, mà Âu Dương Kỳ Hân phải liều mình đến hang cọp, nàng thân là bằng hữu lại biết chuyện quá chậm trễ, chỉ có thể làm như vậy để cứu Âu Dương Kỳ Hân.

Nhưng điều đó cũng khiến tình bằng hữu giữa hai người các nàng hoàn toàn chấm dứt, mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi Dược gia còn muốn truy sát cả phụ mẫu nàng ấy.

Âu Dương gia chỉ là một Nhị phẩm gia tộc, đâu thể kháng cự trước sức mạnh của một đại tộc Luyện Đan Sư. Vì vậy mặc cho nàng ngăn cản, phụ thân cũng chỉ đành thực thi mệnh lệnh của Dược gia.

Lúc này, nàng cũng đã thuyết phục gia tộc đứng lên đòi lại công đạo cho những nữ nhân bị đám người này đem ra làm công cụ thí nghiệm, dù kết quả ra sao, nàng cũng sẽ không hối hận.

“Kỳ Hân, ta không mong muội sẽ tha thứ cho ta, nhưng ta sẽ dùng cách này thay muội đòi một phần công đạo!” Lẩm bẩm một tiếng, Âu Dương Ngọc Tú quay lưng cất bước.

Nhưng lúc này đây, một lực đạo từ đâu xuất hiện kéo nàng trở về ngồi bên cạnh nam nhân này, kèm giọng nói “Không cần phải lo lắng về chuyện Dược gia!”

“Ý ngươi là sao?” Âu Dương Ngọc Tú ánh mắt bất ngờ hỏi.

Dược Quân không nói gì, chỉ nhếch miệng cười, phất tay đem một khối Lưu Ảnh Ngọc đưa nàng, ý muốn nói “Nàng xem đi!”

Âu Dương Ngọc Tú chần chừ cầm lấy khối Lưu Ảnh Ngọc, không biết tên này lại âm mưu gì, nhưng rồi cũng không nhịn được tò mò mà truyền Nguyên Lực vào đó.

Rất nhanh, Lưu Ảnh Ngọc đã lóe sáng, từ nó phát ra một loạt hình ảnh có thể khiến toàn bộ An Nam Tinh Cầu chấn động.

Chỉ thấy bên trong đó truyền ra hình ảnh một đám người đang đi đâu đó, dựa vào y phục có thể dễ đang phát hiện ra đây chính là Dược Hinh cùng đám trưởng lão của hắn.

Bất chợt lúc này, hang động nơi bọn hắn đang tiến vào đột nhiên phát sáng, từng luồng cổ tự huyền ảo như ẩn như hiện khắp mọi nơi, theo đó từng luồng thiên tai như hoa diễm, thủy nộ, lôi đình các loại liên tục đánh xuống khiến đám người khổ không thể tả.

Nhìn gương mặt bọn hắn, có lẽ là đang mắng chửi cùng la hét rất kinh hoàng, chỉ tiếc rằng Lưu Ảnh Ngọc mà nam nhân kia đưa cho nàng đã bị tắt mất tiếng, vì vậy Âu Dương Ngọc Tú không thể biết bọn hắn đã nói gì.

Nhưng cũng không quan trọng, bởi vì không lâu sau, thứ còn lại trong hang động chỉ là một đống thịt vụn, minh chứng cho việc Dược Hinh và đám trưởng lão Dược gia, toàn diệt.

“Hả?” Bất chợt phát hiện ra điều gì, Âu Dương Ngọc Tú nhìn kĩ đoạn cuối của Lưu Ảnh Ngọc, nhất thời trợn tròn mắt nhìn về tên nam nhân kia.

“Đẹp trai không?” Dược Quân bất chợt giở giọng vô sỉ nói.

“Xì!” Âu Dược Ngọc Tú khẽ gắt một tiếng, khó tin hỏi “Là ngươi? Thiếu chủ Trần gia – Trần An Vĩ?”

“Chà, danh tiếng của ta nổi như vậy sao?” Trần An Vĩ khẽ cảm thán.

“Thành tích của ngươi đã sớm vang vọng khắp Hùng Cường Đại Lục xa xôi, đừng nói gì đến Hành Thiên Đại Lục ngay bên cạnh!” Âu Dương Ngọc Tú thể hiện kiến thức của mình nói.

“Hắc hắc, quá khen!” Trần An Vĩ cười nói, rồi đột nhiên lại nghiêm túc lạ thường “Được rồi, giờ có thể kể cho ta nghe chuyện năm xưa rồi chứ?”

“Hà…” Âu Dương Ngọc Tú biết không thể thoát khỏi câu hỏi này, vì lẽ đó hít sâu một hơi rồi nói cho hắn biết toàn bộ sự việc. Từ việc vì sao nàng phải làm ra những chuyện tồi tệ với Âu Dương Kỳ Hân, đến việc truy sát phụ mẫu nàng ấy, nàng đều kể hết cho hắn.

“Ra là vậy!” Trần An Vĩ gật đầu, theo như lời Âu Dương Ngọc Tú nói thì chính là vì biết Âu Dương Kỳ Hân sở hữu thiên phú Đột Phá nên đám người Dược gia mới bằng mọi cách bắt nàng ấy đem về.

Cũng vì biết cội nguồn sức mạnh của thiên phú đó nằm ở đôi mắt của nàng, Âu Dương Ngọc Tú mới phải làm ra một vở kịch nhằm giữ lại đôi mắt kia. Dược gia trong cơn thịnh nộ quyết định truy sát nàng và phụ mẫu, Âu Dương gia không thể kháng cự đành phải tuân theo.

Nhận ra nhiệm vụ vẫn chưa thể hoàn thành, hắn lại nảy ra một ý tưởng, nhanh chóng nói “Nàng ở đây chờ, ta đi rồi sẽ quay trở lại!”

Dứt lời, không để nàng kịp phản ứng, Dược Quân đã được hắn điều khiển rời đi mất.

“Tên này…” Âu Dương Ngọc Tú nhìn theo bóng lưng của nam nhân kia, trong lòng không khỏi lâm vào trầm tư.

Tại hang động nơi xảy ra vụ thảm sát…

Không gian bị từng đạo thiên tai giáng xuống nghiền thành phấn vụn, trên nền đất là hàng loạt thân ảnh vất vưởng, toàn thân rách rưới, máu thịt văng tung tóé khắp không gian, khí tức sinh cơ hoàn toàn biến mất.

Bất chợt từ trong đó, một thân ảnh già nua từ từ động đậy, Hỏa Hệ Nguyên Lực từ cơ thể trào ra thiêu rụi toàn bộ vết tích của vụ thảm sát, rồi sau đó lão nhanh chóng đứng đậy, toàn thân vô hại như thể mình không hề có mặt trong hang động này vào thời điểm đó.

Nếu đám người Dược Hinh còn sống nhìn thấy gương mặt này, không biết có tức đến nỗi đội mồ sống lại không.

Bởi vì lão giả này chính là người đã dẫn bọn hắn vào hang động này, để rồi cả đám rơi vào một loại trận pháp kì dị nào đó khiến toàn bộ chết sạch. Nhưng mà lão lại hoàn hảo vô khuyết!

“Sẵn xử luôn tên này đi!” Bất chợt một giọng nói hờ hững vang lên khiến lão giả đưa mắt nhìn, rất nhanh đã nhận ra thân ảnh quen thuộc của vị thiếu niên kia, trên tay hắn còn xách lấy một tên thiếu niên mà có chết lão cũng không thể quên.

“Ngươi… các ngươi…” Dược Quân lúc này không còn bị điều khiển, cũng nhìn thấy toàn bộ sự việc, sợ hãi đến nỗi chỉ biết trừng mắt nhìn mà không nói lời nào, hạ thân còn loáng thoáng một dòng nước vàng chảy ra.

Trần An Vĩ chướng mắt, liền vung tay ném hắn về một phía, rồi nhìn Dược Hiên gật đầu rồi quay lưng rời đi. Dược Hiên hiểu ý liền phóng ra một đạo lực lượng, diệt sát Dược Quân ngay tại chỗ.

Sau đó cũng không nhiều lời mà trở về Dược gia cùng với Trần An Vĩ.

Dược gia…

Trần An Vĩ trở về, nhìn thấy nữ nhân Âu Dương gia kia vẫn ngồi ở đó, nhất thời hài lòng gật đầu, hắn nhanh chóng tiến lại gần, vòng tay ôm lấy thân thể mảnh khảnh của nàng nói “Ta đưa nàng đến một nơi!”

Âu Dương Ngọc Tú bị nam nhân ôm bất chợt, không kịp hoàn hồn đã bị hắn đưa đi mất.

Dược Hiên nhìn thân ảnh đôi nam nữ dần nhỏ dần rồi biến mất, trong lòng không khỏi kinh hãi, bởi vì thiếu niên kia chỉ đơn giản bày ra một kế hoạch đã khiến toàn bộ ung nhọt Dược gia bị tiêu diệt mà không kịp kêu cứu viện.

Điều này khiến tộc nhân vô cùng mừng rỡ. Chưa hết khiến bọn hắn mừng rỡ hơn chính là lượng tài nguyên thiếu niên kia cung cấp cho bọn hắn, nó thậm chí còn nhiều hơn những năm qua cộng lại.

Trong lúc nhất thời, danh vọng của Trần An Vĩ tại Dược gia tăng vượt bậc, thầm nhủ sẽ thực hiện theo ước định.

Vài ngày sau, toàn bộ Hành Thiên Đại Lục nhận được thông báo Dược gia đột nhiên muốn cùng Âu Dương gia thực hiện khế ước đồng minh, điều này khiến đám người không khỏi tò mò. Bất quá tò mò thì tò mò, đám người cũng không quản chuyện này, chỉ cần Dược gia vẫn cung cấp Đan Dược cho bọn hắn là được.

Tại một nơi khác, mặc cho làn sóng dư luận đang nổ ra trên toàn Hành Thiên Đại Lục, hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước cổng Đan Các, người nữ có vẻ rất bất ngờ với tình cảnh trước mặt, không nhịn được mà thốt lên “Nơi này…”

Nam nhân cũng không để nàng đợi lâu, liền ra hiệu nàng tiến vào bên trong.

Nữ nhân hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bước vào theo ý của hắn, nàng cần phải kết thúc chuyện này…

--------------

Tác có chuyện này, mong anh em thông cảm cho tác nha!

Hiện tại tác đang rất bận vì đang vào đợt thi cử, lại thêm tính chất công việc có hơi đặc thù. Vì thế nên là thời gian hiện tại rất eo hẹp, nhưng tác sẽ cố gắng viết cho các đạo hữu, lâu lâu tác bận thì hôm đó sẽ không có chương, nên là anh em đừng chờ chi cho mệt nha, giữ gìn sức khỏe nha!

Đừng như tác, thức khuya cho lắm vào giờ muốn ngủ thì không được ngủ!

Thế nhé, chúc anh em vui vẻ!

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花