Chương 138: Một chút về Khí Văn

“Hứ!” Tiếng hờn dỗi của giai nhân vang lên khiến Trần An Vĩ mắc cười nhưng vẫn phải cố nhịn, tránh để nàng thêm giận dỗi.

Chẳng là sau khi giúp Hồn Tử Huyên khôi phục tu vi Hồn Tu, dục hỏa một lần nữa bao trùm lấy hai người, chắc là do tình cảm dâng trào đi. Và thế là không nghi ngờ hai người lại một lần nữa ân ái triền miên.

Vấn đề là… vì quá triền miên mà Hồn Tử Huyên bị hắn dày vò đến mệt lả, giai nhân bây giờ đang giận dỗi chẳng thèm nói chuyện với hắn.

Bất quá với kinh nghiệm tình trường của mình, Trần An Vĩ mặt dày ôm lấy thân thể ngọc ngà của Hồn Tử Huyên vào lòng, mặc cho nàng vừa véo vừa cắn muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

“Bảo bối ngoan, nàng đừng hờn dỗi nữa mà, cũng không thể trách ta a…” Trần An Vĩ thủ thỉ vào tai nàng một câu, không quên bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

Hồn Tử Huyên nghe câu nói đó, hung hăng cắn vào núm vú của hắn một cái cho bõ ghét, miệng làu bàu “Không tại chàng thì tại ai?”

“Tại nàng dễ thương quá!” Trần An Vĩ mặt dày nói.

“Xì, dẻo miệng!” Hồn Tử Huyên trong lòng liền vui vẻ, bất quá vẫn ương ngạnh nói một câu.

“Hắc hắc, nữ nhân của ta luôn xứng đáng nhận những lời khen như vậy!” Trần An Vĩ bật cười nói, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng nhìn lấy tiểu giai nhân trong lòng mình.

“Hứ, cái miệng của chàng khiến bao nhiêu nữ nhân chết mê chết mệt rồi?” Hồn Tử Huyên hung hắng nhéo hắn một cái, rồi ngay sau đó liền bất ngờ với hành động của nam nhân.

Nàng chỉ hỏi vu vơ thế thôi, ai ngờ nam nhân đáng ghét này lại tưởng thật mà cẩn trọng suy nghĩ, nhìn cái bộ dạng trầm ngâm của hắn kìa, thật là đáng ghét mà!

Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn khỏe như vậy nếu như chỉ có một mình nàng chắc chắn không chịu nổi. Không thấy hắn dày vò nàng thành đống bùn nhão mà bản thân vẫn còn sung sức thế sao?

Nhìn thấy hắn vẫn còn mải suy nghĩ về câu hỏi của nàng, Hồn Tử Huyên chỉ đành nhéo hắn thêm một cái rồi nói “Thôi đừng nghĩ nữa! Thiếp biết câu trả lời rồi!”

“Nàng biết?” Trần An Vĩ hơi bất ngờ với câu trả lời của nàng.

Vì theo hắn biết, Hồn Tộc vốn ẩn cư lâu năm, làm sao có thể biết tình hình bên ngoài? Hơn nữa nếu có biết thì những tin tức lớn luôn là đối tượng hàng đầu, làm gì còn thời gian quan tâm một Thiếu Chủ của một Nhất phẩm gia tộc nơi xa xôi như hắn có bao nhiêu thê tử.

Như đã nói, mặc dù trong năm đại lục của An Nam Tinh Cầu, Nhật Nguyệt Đại Lục, Hùng Cường Đại Lục và Hành Thiên Đại Lục gần nhau nhất, nhưng cũng phải mất tới hai đến ba ngày đi biển nếu đi bằng thuyền của Vạn Bảo Hội.

Hồn Tử Huyên nhìn thấy vẻ mặt nghệt ra vì bất ngờ của hắn thì bật cười khúc khích, nói “Thiếp từng tiến vào không gian tiềm thức của chàng, nơi đó chẳng phải có các nàng sao?”

“Nào là Lục Thanh Vân, Lục Thanh Huyền, Tuyết Nhi, Tuyết Mi, còn có cả Phó Các Chủ Đan Các – Á Huyền Ngân cũng rơi vào ma trảo của chàng. Thật không hiểu các nàng nghĩ gì mà yêu được một nam nhân trăng hoa háo sắc như chàng!”

“Chẳng phải nàng cũng vậy sao?” Trần An Vĩ bật cười, áp mặt mình vào gương mặt bé nhỏ của giai nhân, cười trêu chọc.

“Hứ, chàng đi ra chỗ khác đi, bổn công chúa muốn nghỉ ngơi!” Hồn Tử Huyên bị nói trúng tim đen, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng, tay chân vùng vẫy muốn thỏa khỏi vòng tay của nam nhân, hờn dỗi nói.

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười khoái chí, trêu chọc nữ nhân của mình luôn là điều hắn có thể làm cả ngày mà không chán.

Vòng tay siết chặt không để giai nhân trốn thoát, hắn nhẹ thủ thỉ vào tai nàng “Bảo bối ngoan, đừng dỗi mà, ta đưa nàng tới nơi này, bảo đảm nàng sẽ thích!”

“Nơi nào vậy chàng?” Hồn Tử Huyên nghe vậy lập tức hướng ánh mắt thắc mắc nhìn nam nhân này, hắn muốn đưa nàng đi đâu nhỉ?

“Đi rồi nàng sẽ biết!” Trần An Vĩ mìm cười thần bí nhìn nàng nói.

Hồn Tử Huyên thấy hắn cứ úp úp mở mở, cũng không biết nam nhân này có ý định gì, bất quá cũng không nghĩ nhiều mà ngồi dậy, nhìn hắn ương ngạnh nói “Mau mặc y phục lại cho bổn công chúa!”

Trần An Vĩ nhìn thấy điệu bộ bướng bình không thể đáng yêu hơn của nàng thì phì cười, vừa cầm lấy y phục công chúa của nàng vừa thủ thỉ “Tuân lệnh bảo bối!” rồi nhanh chóng mặc lại y phục cho giai nhân.

Hồn Tử Huyên bất ngờ vì hành động của hắn, không phải nam nhân trên thế giới này đều là những kẻ gia trưởng và không quan tâm tới cảm xúc của nữ nhân sao? Không tin vào mắt mình, nàng nhẹ giọng hỏi “Chàng… chàng làm thật sao?”

“Ừm, có chuyện gì sao?” Trần An Vĩ không bất ngờ với câu hỏi của nàng, ở thế giới này là như vậy, cường giả vi tôn, ai có thực lực sẽ có địa vị.

Mà tu sĩ có bao nhiêu người là nữ nhân? Đừng thấy những thế lực như Tuyết Vực Cung hay Thiên Mị Tông chỉ toàn là nữ nhân mà hiểu nhầm.

Nếu lấy toàn bộ số lượng nữ nhân của hai thế lực đem so sánh với những thế lực cùng cấp khác, nhân số của các nàng cũng không bằng một góc của bọn hắn.

Vì nữ tu sĩ quá ít ỏi, cho nên nữ cường giả lại càng ít hơn nam cường giả rất nhiều lần. Cũng vì lý do đó mà đám nam nhân thường tự cho mình cái quyền được chà đạp lên sinh mạng và phẩm giá của nữ nhân.

Vì thế nghe câu hỏi của Hồn Tử Huyên, hắn không cảm thấy bất ngờ, bởi lẽ có bao nhiêu nam nhân trong vũ trụ này biết lo lắng và chăm sóc cho nữ nhân của mình?

Tác không biết, nhưng tác biết Trần An Vĩ là một trong số những nam nhân ít ỏi biết lo lắng cho nữ nhân của mình tại vũ trụ này.

Và đúng như hắn nghĩ, Hồn Tử Huyên sau khi nghe câu trả lời của hắn, hai ngón trỏ chọt chọt vào nhau, có chút xấu hổ nói “Thiếp cứ tưởng chàng sẽ giống đám nam nhân kia, tự cho mình cái quyền được nữ nhân hầu hạ!”

“Haha, nam nhân của nàng làm sao có thể giống bọn hắn được!” Trần An Vĩ bật cười, vẫn tiếp tục mặc lại y phục cho Hồn Hậu của mình.

“Đối với ta, nữ nhân các nàng luôn xứng đáng được yêu thương và chăm sóc, cho nên ta luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho các nàng!” Trần An Vĩ nhìn nàng chân thành nói.

“Xì, dẻo miệng quá đi!” Hồn Tử Huyên bĩu môi nói một câu, trong lòng lại như được nếm mật, khóe môi tuyệt mĩ cong lên thể hiện tâm trạng rất vui vẻ của nàng.

Đảo mắt một cái, Hồn Tử Huyên như nghĩ ra điều gì, chợt đứng dậy nói “Nể tình câu nói của chàng, bổn công chúa cũng sẽ mặc lại y phục cho chàng!”

Trần An Vĩ bật cười vì điệu bộ ương ngạnh xen chút bẽn lẽn của giai nhân, lại còn xưng hô nửa nạc nửa mỡ như vậy nữa chứ, đáng yêu quá đi!

Nhìn lấy tiểu giai nhân đang lăng xăng ngắm nghía y phục của mình, hắn lại bật cười, dường như đây là lần đầu nàng nhìn thấy y phục của nam nhân thì phải, cứ ngắm nghía suốt.

Hồn Tử Huyên nhìn thấy nam nhân cứ len lén cười trộm mình, hai má bất giác đỏ ửng, lúc mặc lại y phục cho hắn, nàng còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cuối cùng thì nàng cũng mặc xong y phục cho hắn, nhanh chóng quay đi vì không muốn nam nhân nhìn thấy vẻ mặt mắc cỡ của nàng.

Nhưng cũng bởi vì quay người quá bất chợt khiến cho chân nàng bước hụt một nhịp và chới với. Tưởng chừng nàng sắp ngã thì một cánh tay săn chắc của nam nhân đã kéo nàng trở về, ôm nàng vào trong lòng.

Hồn Tử Huyên vùi đầu vào lồng ngực săn chắc của nam nhân không dám nhìn thẳng hắn, hiển nhiên là vì nàng vẫn chưa hết mắc cỡ vì chuyện mặc lại y phục vừa nãy.

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện quá đỗi đáng yêu của nàng, vươn tay bắt lấy cái cằm nhỏ xíu của giai nhân, chuẩn xác mà hôn xuống bờ môi kiều diễm đỏ mọng của nàng.

“Ưm… dừng… dừng lại…” Hồn Tử Huyên khó khăn đẩy hắn ra, thở hổn hển, u cốc lại rỉ nước. Nếu cứ tiếp tục nữa, chỉ sợ nàng sẽ phải nằm liệt giường một đoạn thời gian sắp tới a

Trần An Vĩ cũng không tức giận vì hành động của nàng, hắn liếm nhẹ bờ môi của mình, nơi vẫn còn vương lại hương thơm ngọt ngào và cam lộ thần thánh của giai nhân.

Hắn còn cố tình khiến cho Hồn Tử Huyên nhìn thấy khiến vị công chúa Hồn Tộc không nhịn được mà liên tục thầm mắng “Lưu manh!”

Trêu chọc giai nhân thêm một lúc, hắn mới nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả không xương của nàng, khẽ động lấy ý niệm, tiến vào Bát Diện Thạch.

Đúng vậy nơi hắn muốn đưa nàng đến không đâu khác chính là Bát Diện Thạch, nơi hắn sẽ “tàng kiều”.

Trong Bát Diện Thạch…

“Đẹp quá…” Hồn Tử Huyên lập tức bị thu hút bởi khung cảnh bên trong Bát Diện Thạch, dù Hồn Tộc của nàng cũng rất đẹp nhưng vẻ đẹp của Bát Diện Thạch lại khiến nàng không thể rời mắt.

Một cảnh tượng hùng vĩ với đại thụ sừng sững bên cạnh một dòng thác tỏa ra vô tận Hồn Lực khiến linh hồn nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, xung quanh đó là những thửa ruộng bậc thang trồng đủ loại Linh Thảo đan xen với lũy tre ngà bao quanh khắp phiến đại lục này.

Nếu như Ngọc Hồn Tiểu Giới của nàng chỉ là một phiến đại lục Hồn lực nồng đậm, thì ở trong Bát Diện Thạch này, đủ loại lực lượng bao trùm, có Nguyên Lực, có Hồn Lực, lại có cả một chút loại lực lượng kia.

Nàng cảm thấy hứng thú với loại lực lượng có thể khiến Hồn Lực trong người mình nảy sinh ý định thuần phục này. Nó giống hệt lực lượng mà lúc đó Trần An Vĩ đã dùng để bảo hộ nàng.

Chợt nàng nhìn thấy một viên cầu lơ lửng trên những mỏm đá, chính nó là thứ tỏa ra lực lượng kia, dù rất ít ỏi nhưng không thoát khỏi cảm ứng của một Hồn Tu như nàng.

“Tiểu Vĩ, nó là gì vậy?” Hồn Tử Huyên hứng thú tiến lại gần quả cầu kia, ngước ánh mắt hào hứng nhìn lấy nam nhân đang chậm rãi tiến lại gần.

“Nó là Khí Văn Chuyển Hóa Cầu, một loại Pháp Bảo đặc biệt có khả năng hấp thu các loại lực lượng rồi chuyển hóa thành Khí Văn Chi Lực!” Trần An Vĩ không giấu giếm mà nói.

“Khí Văn Chi Lực?” Hồn Tử Huyên tiếp xúc với kiến thức mới, nhất thời ánh mắt lại hào hứng hơn.

Trần An Vĩ cưng chiều gẩy mũi nàng một cái, rồi lập tức kết ấn, hai tay xuất ra một tia Khí Văn Chi Lực màu hoàng kim lơ lửng trước mắt Hồn Tử Huyên, không nhanh không chậm nói.

“Đây chính là Khí Văn Chi Lực, cao thâm hơn Nguyên Lực, Thể Lực và Hồn Lực gấp nhiều lần!”

Ngay khi hắn xuất ra Khí Văn Chi Lực, Hồn Tử Huyên có thể cảm nhận được Hồn Lực trong cơ thể mình lại có cảm giác muốn thuần phục cỗ lực lượng này, cảm tượng như nó muốn hòa nhập làm một thể với Khí Văn Chi Lực của hắn.

Chợt nàng nhớ lại Hồn Xuyên cũng sở hữu Khí Văn Chi Lực, nhưng lúc nàng và Hồn Thiên Ý bị nó giam cầm, Hồn Lực của cả hai lại không bị nó ảnh hưởng, vì thế liền nói “Tại sao thiếp lại cảm thấy Hồn Lực của mình vô thức sinh ra cảm giác thuần phụ Khí Văn Chi Lực của chàng, mà của Hồn Xuyên lại không ảnh hưởng?”

Như để trả lời câu hỏi của nàng, từ trong Khí Văn Chi Lực, ba tia lực lượng hoàn toàn khác biệt tách ra và xoay quanh nó.

Trước mắt Hồn Tử Huyên lúc này đây, là một tia lực lượng màu hoàng kim được xoay quanh bằng một tia lực lượng màu trắng bạc, một tia lực lượng màu nâu đất và một tia lực lượng đủ màu.

Không khó để nàng nhận ra tia lực lượng màu trắng bạc kia chính là Hồn Lực, nhưng hai tia lực lượng còn lại thì Hồn Tử Huyên lắc đầu chịu thua, u oán nhìn hắn như muốn nói “Người ta đã không biết rồi còn cứ đố!”.

Trần An Vĩ phì cười với ánh mắt u oán của nàng, vừa định giải thích cho Hồn Tử Huyên hiểu đôi chút về Khí Văn Chi Lực của mình, thì lại trố mắt phát hiện ra những nữ nhân của hắn đã vô thanh vô tức ngồi cạnh Hồn Tử Huyên từ bao giờ.

Từng đôi mắt đẹp tràn ngập thắc mắc nhìn hắn như muốn nói “Bọn thiếp cũng muốn nghe!”

Trần An Vĩ bất đắc dĩ ho khan một tiếng, cũng không giấu giếm mà nói:

“Khụ! Được rồi, như ta đã nói cũng vì Khí Văn Chi Lực cao thâm hơn ba loại lực lượng khác nhiều lần, vì thế nó có thể dung nạp cả ba loại lực lượng khiến uy lực của nó càng trở nên mạnh mẽ. Nhờ đó cũng có khả năng áp chế Hồn Lực, Nguyên Lực và Thể Lực.”

“Như các nàng thấy, tia lực lượng màu trắng bạc kia chính là Hồn Lực, đẳng cấp của nó tương ứng với tu vi Hồn Tu hiện tại của ta, chính là Hư Huyễn cảnh Hậu Kỳ!”

“Mà hai tia lực lượng kia lần lượt chính là Thể Lực và Nguyên Lực. Cũng tương tự bằng với cảnh giới hiện tại của ta là Tam Chuyển Sơ Kỳ Thể Tu và Nhị Tinh Nguyên Vương cảnh Nguyên Tu.”

Chúng nữ gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu, bất chợt một cánh tay trắng nõn giơ lên, nếu nhìn kĩ có thể nhìn thấy loáng thoáng vảy lân của rồng tổ điểm trên cánh tay đó, kèm theo giọng nói non nớt có chút ngây ngô vang lên khiến Trần An Vĩ chú ý.

“Tại sao Khí Văn Chi Lực ngươi thường cho ta ăn không có Hồn Lực?”

Hồn Tử Huyên lúc này mới giật mình, phát hiện bên cạnh nàng từ lúc nào đã có rất nhiều tuyệt sắc giai nhân ngồi cạnh, cả Phó Các Chủ Đan Các cũng ngồi xuống tại nơi này.

Nghĩ tới mình vừa mới tới, Hồn Tử Huyên có chút mất tự nhiên.

Chúng nữ đương nhiên cũng chú ý tới biểu hiện của vị tỷ muội mới này, thực ra ngay từ khi hắn và Hồn Tử Huyên vừa tiến vào nơi này, các nàng đã phát hiện, chỉ là vẫn luôn quan sát đánh giá nữ nhân này nên mới không xuất hiện.

Lúc này xuất hiện, một phần vì tò mò về Khí Văn Chi Lực của hắn, thứ mà cực kì hiếm khi các nàng nhìn thấy hắn sử dụng. Đa phần hắn chỉ sử dụng Tốc Văn và Minh Văn để bổ trợ chiến đấu.

Phần còn lại là tò mò những chuyện đã xảy ra trong vòng ba tháng qua. Chúng nữ nhớ hắn muốn phát điên, nhưng vì không thể liên lạc được với hắn nên không thể ra khỏi Bát Diện Thạch. Các nàng đang rất lo lắng đấy!

Trở lại với Trần An Vĩ, nghe câu hỏi ngây ngô vang lên, hắn liền biết chủ nhân của câu hỏi chính là Thiên Nhi, hay còn gọi với cái tên bá khí hơn – Ngạo Thiên Thương.

Từ khi nhận được nàng từ tay vị tiền bối Hỗn Thế Nguyên Long kia, hắn vẫn luôn cho nàng hấp thu Khí Văn Chi Lực của hắn, nhưng lúc đó hắn lại không có Hồn Lực, hay đúng hơn là chưa phải là Hồn Tu, vì vậy Khí Văn Chi Lực hắn cho nàng đương nhiên không có Hồn Lực.

Nhanh chóng giải thích một thoáng cho Thiên Nhi hiểu, rồi cũng không quên tạo ra một viên Khí Văn Chi Lực đầy đủ ba loại lực lượng, cưng chiều bỏ vào miệng nhỏ của nàng.

Ngay sau khi viên Khí Văn Chi Lực kia tiến vào miệng nàng, lượng Khí Văn Chi Lực bên trong đó lập tức lan tỏa khắp cơ thể nàng, những vết thương do trận chiến cũ cũng dần liền lại một chút.

Bất chợt, thân thể nàng lóe sáng, thiên địa nguyên khí đột ngột kéo về phía Thiên Nhi, dị biến đột ngột nảy sinh…

-----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花