“Trần An Vĩ!” Tiếng hét đau đớn của Hồn Tử Huyên khiến Hồn Thiên Ý ở bên cạnh giật mình, muốn ngăn cản nàng nhưng đã quá muộn, Hồn Tử Huyên đã lập tức thi triển Phiêu Hồn Bộ Pháp đến bên cạnh nam nhân kia.
“Trần An Vĩ, ngươi tỉnh lại đi! Ngươi không được chết!” Hồn Tử Huyên nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Trần An Vĩ, trong lòng đau như cắt, tay ôm lây thân thể đã biến dạng của hắn, liên tục lay động muốn gọi hắn dậy.
Nhìn thấy đôi mắt hắn vẫn luôn nhắm nghiền, khí tức linh hồn liên tục suy yếu, Hồn Tử Huyên không nhịn nổi nữa, nước mắt liên tục tuôn rơi.
Hồn Thiên Ý lần đầu tiên nhìn thấy khuê mật nhà mình phản ứng như vậy, dù kinh ngạc nhưng cũng tiến tới bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai bằng hữu mình, khẽ nói “Ngươi đừng quá đau buồn!”
Nếu là bình thường, Hồn Tử Huyên chắc chắn sẽ chống chế rằng mình không lo lắng cho hắn thì lấy gì mà đau buồn, nhưng lúc này đây nhìn thấy nam nhân này bất chấp thương thế trong người mà dùng chút lực lượng còn lại bảo hộ lấy mình, trong lòng nàng đau đớn không tả nổi.
Ánh mắt bất an cũng lo lắng nhìn chằm chằm thân ảnh nổ mất nửa cơ thể của nam nhân, luôn miệng gọi “Trần An Vĩ, ngươi tỉnh lại đi mà!”
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Bất chợt lúc này, từng cỗ lực lượng hùng mạnh bất chợt hàng lâm, không gian vì lực lượng mạnh mẽ kia mà phá toái, rạn nứt lan tràn khắp nơi.
Từng thân ảnh mặc bạch sắc y sam lần lượt bước ra khỏi khe nứt không gian, khí thế từng người tỏa ra khiến vô số người vốn đang âm thầm quan sát khu vực này cũng phải rùng mình thốt lên “Hồn… Hồn Tộc?”
Nhất thời, đám người âm thầm rời đi, tránh để trở thành mục tiêu của chủng tộc thần bí hùng mạnh này, trong lòng thầm nghĩ những thiếu niên thiếu nữ kia là ai mà khiến Hồn Tộc xuất động đại lượng cường giả hàng đầu như vậy?
Nhìn thấy khung cảnh hoang tàn đổ nát trước mặt, mà vị công chúa bướng bỉnh của mình lại đang vừa ôm lấy một tên nam nhân lạ vừa khóc, chúng cường giả Hồn Tộc nhất thời trợn tròn mắt, có người còn không tin tưởng nổi mà dụi mắt liên tục.
Công chúa vốn ương ngạnh và cá tính, trong tộc không chịu thua kém bất kì ai, nam nhân càng là không lọt nổi mắt xanh của nàng, vậy mà lúc này bọn hắn lại nhìn thấy cảnh tượng ngàn năm có một.
Hồn Tộc Tộc Trưởng – Hồn Khắc Hòa, cũng chính là phụ thân của Hồn Tử Huyên nhìn thấy tình cảnh này, không nhanh không chậm liền hạ xuống, dù vậy trong lòng ông đã đoán ra được phần nào diễn biến cuộc chiến.
Trước lúc Hồn Tử Huyên và Hồn Thiên Ý rời khỏi gia tộc, ông đã âm thầm bố trí một tia Hồn Lực của mình ẩn vào trong người nữ nhi của mình, phòng khi nàng gặp nguy hiểm, ông có thể lập tức cứu trợ.
Vì lẽ đó, ngay khi cảm nhận được Hồn Tử Huyên đang gặp nguy hiểm, ông cùng các trưởng lão trong tộc đã tức tốc tới nơi này. Chỉ là… dường như có người đã ra tay trước ông.
Nhìn lấy tình trạng thê thảm của thiếu niên đang nằm trong vòng tay của nữ nhi, Hồn Khắc Hòa khẽ thở dài, tình trạng này…
Hồn Thiên Ý nhìn thấy tộc trưởng cùng các vị trưởng lão đột nhiên xuất hiện, ánh mắt hiện lên chút khó tin, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất mà cúi đầu hành lễ.
Hồn Tử Huyên dường như cũng cảm nhận được có người tới, khí tức quen thuộc khiến mắt nàng đột nhiên sáng rực, hệt như một kẻ lạc lối tìm được một tia sáng trong bóng đêm thăm thẳm vậy.
“Phụ thân! Người mau cứu hắn, người là Ly Hồn cảnh, chắc chắn có biện pháp cứu hắn mà đúng không?” Hồn Tử Huyên vẫn ôm lấy thân thể Trần An Vĩ, giọng điệu như lạc đi vì khóc, ánh mắt sưng đỏ nhìn phụ thân mình mà nói như cầu xin.
Chúng trưởng lão một lần nữa được một phen trố mắt, lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy công chúa nhà mình vậy mà lại cầu xin tộc trưởng, mà thậm chí còn không phải cầu xin cho bản thân, mà là cầu xin cho tiểu tử kia.
Hồn Khắc Hòa và Hồn Thiên Ý cũng bất ngờ với biểu hiện của nàng, bất quá rất nhanh đã trở lại bình thường.
Hồn Khắc Hòa đánh giá tình huống trước mặt một lúc chợt phát hiện ra nữ nhi nhà mình đang liên tục dùng Hồn Lực của bản thân truyền vào cơ thể thiếu niên kia, điều này khiến ông nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Linh hồn của tiểu tử này vì cùng lúc trúng phải nhiều loại Hồn Thuật khác nhau, lại có dấu hiệu bị phản phệ nặng nề, khiến nó lúc này đây đang dần trở nên yếu ớt đi.
Nhưng đó lại chính là điều khiến ông bất ngờ, bởi vì dù là trúng phải Hồn Thuật, hay bị phản phệ linh hồn thì những gì tiểu tử này đang gánh chịu cũng là quá sức với một người bình thường.
Tu sĩ bình thường chỉ cần trúng phải một trong ba loại thương tổn linh hồn kia cũng đã lập tức hồn phi phách tán, nào còn có thể gắng gượng đến tận bây giờ như tên này?
Dù là vậy, nhưng nếu không nhờ Hồn Tử Huyên liên tục cung cấp Hồn Lực, linh hồn tiểu tử này đã sớm tan biến.
Suy nghĩ một chút, lại nhìn thấy ánh mắt như cầu xin của nữ nhi, Hồn Khắc Hòa giấu tiếng thở dài, mỉm cười hiền từ nói “Được rồi nữ nhi ngoan, chúng ta sẽ cứu hắn!”
“Vì vậy con đừng khóc nữa, không hắn tỉnh lại sẽ cười cho đấy!” Như muốn nữ nhi vui vẻ hơn, ông không quên trêu đùa một câu khiến chúng trưởng lão phía sau cũng phải phì cười.
Hồn Tử Huyên nghe được câu nói của cha mình, khóe môi mếu máo liền nở nụ cười, cũng không để ý tới lời trêu đùa của phụ thân mà liền ôm lấy thân thể Trần An Vĩ đi theo gia tộc mình về Ngọc Hồn Tiểu Giới.
Bất chợt lúc này, từ phía Hồn Xuyên vừa chết, đủ loại văn tự cổ lão thần bí đột nhiên hiện ra, chúng có lôi đình, có hỏa diểm, có cuồng phong đủ mười loại thuộc tính thông thường, lại có cả một loại văn tự huyền ảo khó lường, không gian xung quanh nó như bị bóp méo khiến không ai có khả năng nhìn trực tiếp nó.
Lúc này đây, chúng như được thứ gì triệu hoán mà cấp tốc bay đến bên cạnh Trần An Vĩ, rồi nhanh chóng tiến vào cơ thể hắn trong ánh mắt trợn tròn của Hồn Tử Huyên.
“Khí Văn?” Hồn Khắc Hòa ở bên cạnh cũng không bỏ qua tình huống đột ngột vừa rồi, đồng thời nhờ vào kiến thức của mình, ông dễ dàng nhận ra các loại văn tự kia chính là Khí Văn, điều mà dù là Hồn Tử Huyên hay Hồn Thiên Ý đã từng trực tiếp nhìn thấy chúng cũng không nhận ra được lai lịch của những văn tự này.
“Không lẽ tiểu tử này còn là Khí Văn Sư?” Nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, chân mày của ông dần dãn ra, bởi vì những loại Khí Văn kia ngay khi tiến vào cơ thể Trần An Vĩ, đã nhanh chóng bổ sung lượng Hồn Lực mà hắn thiếu sót.
Điều này vô hình chung lại giảm bớt áp lực cho Hồn Tử Huyên, giúp nàng không còn phải liên tục truyền Hồn Lực vào cơ thể hắn nữa.
Nhìn thấy tình trạng nam nhân có dấu hiệu tiến triển tốt lên, khóe môi tuyệt mĩ khẽ cong lên cho thấy tâm trạng nàng đã tốt hơn một chút. Chỉ là… nàng mệt quá, cả người không còn chút sức lực nào.
“Tử Huyên!”
“Công Chúa!”
Tiếng gọi lo lắng của mọi người dần nhòa đi trong ý thức của nàng, hình ảnh trước mặt cũng mờ dần, Hồn Tử Huyên dường như đã quá giới hạn của bản thân, nàng đột nhiên ngã xuống. Mãi cho tới lúc hoàn toàn lịm đi, đôi tay vẫn luôn ôm chặt thân thể của Trần An Vĩ.
…
“Tại sao nàng lại không tu luyện Hậu Hồn Kinh? Đó chẳng phải công pháp đặc hữu trợ giúp nữ nhân Hồn Tộc các nàng tu luyện sao?” Giọng nói dịu dàng tràn đầy quan tâm của nam nhân đột nhiên vang lên.
Hồn Tử Huyên nhất thời ngơ ngẩn một chút, chẳng phải… hắn vẫn còn trọng thương sao?
Đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, ánh mắt nàng bất chợt co rút, đây… đây chẳng phải là trước khi nàng cùng hắn tiến vào hang của con Cửu Hồn Ngụy Long Xà kia sao?
Nhận thấy giai nhân trong lòng đột nhiên ngơ ngác một lúc, hai gò má lại đột nhiên đỏ ửng như suy nghĩ tới điều gì, giọng nói dịu dàng trầm ấm của nam nhân lại vang lên “Nàng khó chịu ở đâu sao?”
Hồn Tử Huyên lúc này mới hoàn hồn, nàng nhẹ lắc đầu, môi thơm hé mở, giọng điệu thanh lãnh trong trẻo vang lên “Đơn giản bởi vì không có nam nhân nào xứng đáng trở thành Hồn Đế của ta!”
“Ngoại trừ ngươi!” Hồn Tử Huyên nghĩ thầm.
Nam nhân dường như không nhận ra biểu hiện rất nhỏ của nàng, hắn không cho là đúng nói “Nàng sai rồi! Hậu Hồn Kinh ngoại trừ công dụng phụ trợ cho Đế Hồn Kinh, nó còn giúp ích rất nhiều cho quá trình tu luyện của nàng.”
“Cộng thêm sự hỗ trợ từ Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể mà nàng đang sở hữu, tin tưởng tu vi của nàng sẽ nhanh chóng đề thăng, thực lực cũng tăng mạnh!”
Nghe được câu nói của hắn, Hồn Tử Huyên mỉm cười, bởi vì nàng cảm nhận được nam nhân này thực sự lo lắng cho mình.
Bất chợt lúc này, khung cảnh xung quanh lại đột nhiên thay đổi.
Đập vào mắt Hồn Tử Huyên lúc này, là hình ảnh Trần An Vĩ thi triển Hộ Văn bảo vệ nàng, để rồi bị vụ nổ hoàn toàn nuốt chửng.
“Trần An Vĩ! KHÔNG!” Hồn Tử Huyên gào thét, nàng muốn lao ra ngăn cản hắn, nhưng Hộ Văn lúc này lại kiên cố lạ thường, nó chẳng khác nào chiếc lồng giam ngăn cản nàng đến với hắn.
Bất lực! Tuyệt vọng!
Hồn Tử Huyên trơ mắt nhìn nam nhân bị vụ nổ nhấn chìm, ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn ngập tràn sự dịu dàng và quan tâm dù hai người gặp nhau chỉ mới đây thôi.
“Aaaaa…” Hồn Tử Huyên tê tâm liệt phế gào lên, nước mắt tuôn ra như suối.
Một lần nữa nhìn thấy nam nhân kia gặp nguy hiểm, Hồn Tử Huyên đau đến chết đi sống lại, toàn thân vô lực quỳ trên nền đất, ánh mắt vô hồn nhìn lấy vụ nổ vẫn luôn diễn ra không ngừng kia.
“Tử Huyên!” Đột nhiên lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, giọng nói đó như một liều thuốc an thần khiến Hồn Tử Huyên đột nhiên lấy lại ý thức.
“Ai? Ai đang gọi ta?” Nàng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi, nơi đó không có ai, chỉ có một đốm sáng kì lạ lơ lửng.
Kì lạ là bởi, không gian xung quanh nàng lúc này cũng chỉ toàn là một màu trắng xóa, nhưng đốm sáng kia lại phát ra thứ ánh sáng thậm chí còn sáng hơn không gian xung quanh, khiến nàng vô thức tò mò mà đưa tay chạm vào nó.
Như cảm nhận được có người chạm vào mình, đốm sáng nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Hồn Tử Huyên, chẳng mấy chốc nó đã bao trùm lấy nàng. Một khắc sau, nó liền biến mất, mà Hồn Tử Huyên cũng không thấy đâu nữa, cứ như thể nàng vốn không tồn tại ở nơi này.
…
“Tử Huyên! Ngươi làm sao vậy?” Giọng nói trong trẻo quen thuộc của nữ nhân lại một lần nữa vang lên khiến Hồn Tử Huyên bừng tỉnh.
“Ta… sao ta lại ở đây?” Hồn Tử Huyên đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mình đã trở về phòng từ lúc nào, bên cạnh là Hồn Thiên Ý đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
“Ngươi không nhớ gì sao?” Hồn Thiên Ý thoáng bất ngờ hỏi.
Nhận được cái lắc đầu của khuê mật, nàng cũng không giấu giếm mà nói “Ngươi vì sử dụng Hồn Lực quá giới hạn, cơ thể không chịu nổi liền ngất đi!”
“Ngươi đó, lúc nào cũng hành động thiếu suy nghĩ, lúc đó chỉ cần ngươi cho hắn thêm chút Hồn Lực nữa, ngay cả linh hồn ngươi cũng không còn!”
“Hắn?” Hồn Tử Huyên không chú ý tới lời khuê mật nói, nàng một mực chú ý vào chữ hắn mà Hồn Thiên Ý vừa nói kia, đột nhiên nhớ ra điều gì nàng gấp gáp hỏi “Hắn sao rồi? Thiên Ý, ngươi mau cho ta biết! Trần An Vĩ hắn sao rồi?”
Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Hồn Thiên Ý bất ngờ tột độ, dù không biết chuyện giữa nam nhân kia và Hồn Tử Huyên, nhưng có thể khiến một nữ nhân bướng bỉnh như nàng ấy cam nguyện lo lắng như vậy, nam nhân kia thực sự… là có bản lĩnh.
Cảm thấy thương thế của Hồn Tử Huyên cũng đã khôi phục phần nào, cũng không muốn khuê mật của mình tiếp tục lo lắng, nàng gật nhẹ đầu một cái nói “Đi theo ta!”
Hồn Tử Huyên như nhặt được cọng rơm cứu mạng, nàng bất chấp bản thân mang thương thế, nhanh chóng bước theo Hồn Thiên Ý.
Hai nữ rất nhanh đã đến một vùng không gian nồng đậm hương thơm của các loại Linh Thảo. Nơi này chính là Bách Hồn Điền, nơi nuôi trồng các loại Linh Thảo chỉ có Hồn Tộc mới sở hữu.
Nhờ vào sự nghiên cứu và cố gắng không ngừng của Tộc Trưởng Phu Nhân cũng là mâu thân của Hồn Tử Huyên, Bách Hồn Điền được tạo ra với mục đích cung cấp các loại Linh Thảo có khả năng bổ sung Hồn Lực cho tộc nhân trong tộc.
Trong số những loại Linh Thảo được nuôi trồng ở nơi này, có một loại Linh Thảo mà Trần An Vĩ đang tìm kiếm cho gia gia của mình, chính là Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo, nguyên liệu chính điều chế ra Nguyên Hải Hoàn Tâm Đan.
Không chỉ có như vậy, các loại nguyên liệu khác của Nguyên Hải Hoàn Tâm Đan cũng có thể tìm thấy ở nơi này. Nếu để Trần An Vĩ biết mình đang ở trong Ngọc Hồn Tiểu Giới, nơi có đủ loại nguyên liệu hắn cần, không biết sẽ vui mừng như thế nào.
Bất quá lúc này đây, hắn lại đang bất tỉnh nằm trên một chiếc giường tại một góc của Bách Hồn Điền.
Sau khi đưa Trần An Vĩ về, Tộc Trưởng Hồn Tộc – Hồn Khắc Hòa đã cho người rà soát lại toàn bộ khu vực hang động kia, đồng thời cũng dựa theo lời của Hồn Thiên Ý mà biết được tiểu tử này vì giao chiến với tội đồ của Hồn Tộc, đồng thời cứu nữ nhi của ông mà thành ra bộ dạng này.
Vì thế mới cho người đặt hắn tại nơi dồi giàu Hồn Lực nhất trong tộc, cũng chính là Bách Hồn Điền, với hy vọng linh hồn hắn sẽ được các loại Linh Thảo tại nơi này từ từ chữa trị.
Bất quá việc cùng lúc gánh chịu phản phệ và công kích linh hồn khiến linh hồn hắn khó chữa trị hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, vì thế để hắn có thể khôi phục trở lại bình thường sẽ cần một khoảng thời gian rất dài.
Nhìn thấy nam nhân kia đang an tường nằm ở đó, bộ dạng cũng không còn quá thê thảm như lúc trước, Hồn Tử Huyên bỗng thấy lòng mình yên tâm tới lạ, nàng nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh giường bệnh của hắn.
Ánh mắt bất chợt trở nên kiên định, đôi tay thon thả của nàng cấp tốc kết lấy những thủ ấn quen thuộc với mọi tộc nhân Hồn Tộc, Hồn Lực trong cơ thể vừa khôi phục chưa bao lâu lại cấp tốc phá thể mà ra.
Mà Hồn Lực trong Bách Hồn Điền dường như sinh ra cộng hưởng với Hồn Tử Huyên, chúng nó điên cuồng ùa về phía nàng, như muốn hỗ trợ nàng thực hiện ý đồ của bản thân.
Tộc Trưởng Phu Nhân – Hồn Mỹ Yên từ đầu đã nhìn thấy nữ nhi mình bước vào Bách Hồn Điền, nàng hứng thú nhìn lấy tình cảnh trước mặt, hiếm thấy có nam nhân nào đủ khả năng khiến nữ nhi của nàng làm điều này a…
Hồn Thiên Ý thấy khuê mật nhà mình bất chợt điều động lực lượng, nhất thời không nhịn được thốt lên “Pháp quyết này…"
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花