“Kế hoạch thực sự của ngươi là gì?” Hồn Thiên Ý nhìn lấy tên nam nhân trước mặt hỏi. Với trí thông minh của mình, nàng đương nhiên hiểu tên naỳ không phải vì ham muốn nhan sắc của mình mà lên kế hoạch này.
Một kẻ có thể khiến Cửu Hồn Ngụy Long Xà cam nguyện làm thú cưng, học được Điểm Hồn, thì dã tâm sẽ nhỏ sao?
Hồn Xuyên nghe câu hỏi của nàng, gương mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che giấu đi mất, ánh mắt có chút dâm tà nhìn nàng nói “Nàng nói gì vậy, thứ ta muốn chỉ là nàng mà thôi!”
“Đừng diễn kịch!” Hồn Thiên Ý chán ghét nhìn hắn nói, nếu không phải bản thân đang bị Điểm Hồn, nàng đã lập tức tự bạo. Dù không kéo hắn chôn cùng, nàng cũng không muốn ánh mắt dâm tà ghê tởm kia nhìn lấy mình.
Bùm!
Nàng vừa dứt lời, vùng không gian sát bên cạnh nàng đột nhiên vang lên một tiếng nổ, tuy nhỏ thôi nhưng với tình trạng hiện tại của nàng cũng bị dư ba vụ nổ làm cho rỉ máu.
Hồn Xuyên nghe nàng nói, liền thu liễm lại nét dâm tà trên mặt, gương mặt trở nên hờ hững tới cực điểm, vươn tay bắt lấy cái cằm nhỏ của nữ nhân trước mặt, lạnh lùng gằn từng chữ “Ta muốn trả thù!”
Hiển nhiên lời nói của nàng khiến hắn không thể diễn được nữa, vụ nổ ban nãy cũng là do hắn đánh ra. Với tu vi Hóa Thực cảnh Hồn Tu của mình, việc một đòn đánh Hồn Lực gây ra tiếng nổ là một việc bình thường.
Nếu như ở cảnh giới Hư Huyễn, Hồn Lực ngoài tác dụng công kích linh hồn thì chẳng còn tác dụng nào khác, thì ở Hóa Thực cảnh, Hồn Tu có thể “hóa thực” Hồn Lực, khiến nó có tác dụng không khác Nguyên Lực là mấy.
Tuy nhiên đổi lại, khả năng này là một khả năng bình thường mà bất kì Hồn Tu nào đạt cảnh giới Hóa Thực cũng làm được. Nếu như không có phương pháp dung hợp các loại lực lượng như Trần An Vĩ, thì khả năng này cũng thuộc dạng bình thường.
“Trả thù?” Hồn Thiên Ý ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, tội trạng năm xưa của tên này đã rõ ràng như ban ngày, hắn bị trừng phạt là đúng, vì sao lại muốn trả thù?
“Haha, biết ngay ngươi sẽ phản ứng như vậy!” Hồn Xuyên dường như biết rõ phản ứng của nàng, cũng không bất ngờ mà cười phá lên. “Những tên rơi vào bẫy của ta mấy lần trước cũng phản ứng y hệt!”
“Ngươi… ngươi đã giết hại bao nhiêu tộc nhân Hồn Tộc?” Hồn Thiên Ý không tin vào tai mình, trước khi nàng và Tử Huyên bị tính kế, hắn đã từng làm việc này bao nhiêu lần?
“Đừng bất ngờ như thế, số lượng thì ta không nhớ, bất quá cũng nhờ bọn hắn mà ta từ Hư Huyễn Trung Kỳ một đường thẳng tiến một đại cảnh giới! Haha!” Hồn Xuyên nghe câu hỏi của nàng, cười lớn một tiếng nói.
“Ngươi!!!” Hồn Thiên Ý nghiến răng nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự tức giận cùng chán ghét.
“Nào nào nào, đừng tức giận như thế chứ? Rồi rất nhanh thôi, nàng sẽ được đoàn tụ với bọn hắn thôi mà! Hahaha!” Hồn Xuyên nhìn thấy biểu hiện của nàng, không những không tức giận, mà vẫn giữ nguyên điệu cười ghê tởm kia, hắn buông lại một câu, rồi thân ảnh dần biến mất, chỉ để lại con Cửu Hồn Ngụy Long Xà kia vẫn đang nhìn nàng.
“Chết tiệt!” Hồn Thiên Ý trong lòng thầm mắng, do hắn đã rời đi, nên Điểm Hồn cũng mất đi tác dụng. Hoặc chăng là hắn cố tình làm như vậy, như thể nàng trong mắt hắn không có chút uy hiếp nào.
Xà!
Cửu Hồn Ngụy Long Xà rít lên một tiếng như thể muốn thị uy với nàng, rồi cũng không tiếp tục chú ý tới Hồn Thiên Ý nữa mà cuộn tròn lại nằm ngủ.
“Phải làm sao để thoát khỏi nơi này?” Hồn Thiên Ý sau chút dưỡng sức ban đầu, nàng bắt đầu chú ý tới tình huống hiện tại của bản thân. Tên Hồn Xuyên này phải nói cũng rất cẩn thận, chẳng trách hắn lại yên tâm giải trừ Điểm Hồn cho nàng.
Những thanh xiềng xích đang trói lấy nàng không phải loại xích bình thường, mà là loại xiềng xích có thể hấp thụ và ngăn cản người bị trói dùng Hồn Lực bỏ trốn.
Cũng có nghĩa là nếu Hóa Thực cảnh bị nó nói trúng, bọn hắn cũng phải bó tay vì không thể dùng Hồn Lực tự cởi trói cho chính mình.
Hồn Thiên Ý càng quan sát, tinh thần càng tập trung hơn. Nàng biết trong tình cảnh này, nếu như không bình tĩnh, nàng sẽ không có quả ngọt để ăn.
…
Ở bên ngoài, tại Không Thời Loạn Lưu, một đôi nam nữ trần truồng ôm lấy nhau, nam nhân đang liên tục ra vào phía dưới hạ thân nữ nhân, bầu không khí dâm mị tới cực điểm.
“Ngươi… ưm… tên nam nhân… chết tiệt… ưm… a…” Tiếng rên rỉ đứt quãng của nữ nhân vang lên, hai tay nàng liên tục đánh vào ngực nam nhân, đôi mắt tuyệt mĩ vô thức chảy ra hai hàng lệ.
Nàng đường đường là Công Chúa của một gia tộc hùng mạnh, ngày thường nam nhân còn không dám chủ động tiến tới gần, vậy mà bây giờ lại đang bị tên nam nhân quen biết chưa bao lâu không những chiếm tiện nghi, mà còn đang chiếm luôn cơ thể mình, làm sao nàng không uất hận.
Nam nhân nghe lời nói đầy uất ức cùng ánh mắt căm hận của nàng nhìn hắn, nhìn thấy từng giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng, hắn trong lòng cảm thấy áy náy.
Hắn biết bây giờ dù có nói gì, nàng cũng sẽ không nghe, mà ngược lại còn giống như hắn đang ngụy biện, vì thế lúc này, động tác dưới hạ thân càng mãnh liệt hơn, Hồn Lực từ cơ thể hắn liên tục truyền qua cơ thể nàng, chữa trị cho linh hồn đang bị thương của giai nhân.
Hồn Tử Huyên đương nhiên cũng cảm nhận được tình huống cơ thể mình, nếu không nhờ có lượng Hồn Lực dồi giàu từ tên nam nhân này, nàng cũng không thể sống tới bây giờ.
Chỉ là… vừa tỉnh lại, lại phát hiện ra bản thân không còn trong trắng, làm sao nàng chấp nhận được.
Bất quá, cảm giác thư thái khi linh hồn được chữa trị, cùng với cảm giác sướng khoái mà nam nhân đem lại khiến tâm trí nàng dần trở nên trống rỗng, Hồn Tử Huyên muốn vùng vẫy thoát khỏi nó, nhưng lại phát hiện mình vậy mà lại không chán ghét cảm giác này.
“Nam nhân… a… chết tiệt… bổn công chúa… lần này xem như trả nợ cho ngươi…” Hồn Tử Huyên hung hăng cắn lấy núm vú của nam nhân một cái, rồi thân thể dần thả lỏng, tay và chân vô thức kẹp chặt lấy thân thể nam nhân.
Động tác của nàng như thể trút giận, nhưng đối với Trần An Vĩ lại như liều thuốc kích thích khiến động tác của hắn càng thêm mãnh liệt.
Bạch… bạch… bạch…
Trần An Vĩ liên tục ra vào cơ thể mê người của Hồn Tử Huyên, bộ ngực tròn lẳng vừa tay của nàng đu đưa theo từng nhịp nhấp khiến hắn không nhịn được mà vươn tay xoa bóp liên hồi.
“A… sướng… sướng quá… mạnh nữa lên!” Hồn Tử Huyên lần đầu được hưởng cảm giác khác lạ, miệng nhỏ không nhịn được mà rên lên một tiếng, vùng hông theo bản năng mà nhẹ lắc lư cho nam nhân dễ xâm nhập.
Phạch… phạch… phạch…
Trần An Vĩ gia tăng tốc độ, như một chiếc máy khâu liên tục chèn ép tiểu giai nhân trong lòng mình.
Chẳng biết qua bao lâu sau, khi linh hồn Hồn Tử Huyên hoàn toàn được chữa trị, mà cả hai người cũng dần đạt khoái cảm của cuộc mây mưa, Trần An Vĩ gồng người đẩy mạnh một cái cuối cùng vào tận hoa tâm người con gái.
“Ưm… sướnggggggg…” Theo tiếng rên cao vút của Hồn Tử Huyên, từng dòng từng dòng sinh mệnh nóng hổi liên tục được bắn vào bên trong nàng, tiểu huynh đệ của nam nhân vẫn liên tục co giật bên trong cơ thể, một cảm giác sướng khoái khó tả lan tràn khắp tâm trí khiến Hồn Tử Huyên không thể suy nghĩ được gì thêm.
Sự sướng khoái vì lần đầu làm chuyện ấy khiến nàng vô thức thả lỏng toàn bộ cơ thể, kèm theo đó là một tia lực lượng thần bí nào đó cũng được nàng vô thức thả ra.
Vừa thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân, tia lực lượng thần bí kia đã lập tức hướng về phía nơi tư mật của hai người, thông qua nó mà truyền thẳng vào cơ thể Trần An Vĩ.
“Cỗ lực lượng này…” Trần An Vĩ chỉ kịp thốt lên một tiếng trước khi cỗ lực lượng kia truyền vào người hắn.
“Ưm… thoải mái!” Ngay sau đó, một cảm giác sướng khoái quen thuộc ập tới khiến hắn vô thức rên lên một tiếng.
“Tiện nghi cho ngươi, nam nhân thối!” Bất chợt bên tai lại vang lên âm thanh có chút hờn dỗi của nữ nhân khiến Trần An Vĩ hoàn hồn nhìn lấy nữ nhân vẫn đang nằm dưới mình, tiểu huynh đệ vẫn còn đang nằm trong người nàng.
Hồn Tử Huyên thấy hắn xong việc lại không chú ý tới mình nữa, nhất thời trong lòng cảm thấy mất mát cùng hờn dỗi, nàng hừ lạnh một tiếng rồi vung chấn muốn đạp hắn và thứ đáng ghét kia ra khỏi người nàng.
Nhưng Trần An Vĩ nào dễ để nàng toại nguyện, hắn cười tà một cái rồi đẩy mạnh tiểu huynh đệ một cái.
“Ưm… ngươi…” Động tác mạnh mẽ của nam nhân và xúc cảm sướng khoái bất chợt truyền về khiến Hồn Tử Huyên không nhịn được mà run lên bần bật, ánh mắt tràn ngập hờn dỗi nhìn hắn.
Nam nhân này hay lắm, ăn nàng xong xuôi lại không thèm nhìn nàng lấy một cái, bây giờ lại còn trêu đùa nàng. Tia lực lượng kia cũng từ cơ thể nàng có được không, bao nhiêu sướng khoái mà hắn đang có đều từ nàng mà ra có được không?
“Bảo bối, ta xin lỗi, là ta vô tâm không quan tâm tới cảm xúc của nàng!” Trần An Vĩ sau cú thúc mạnh kia, nhìn thấy ánh mắt hờn dỗi của giai nhân, nhận ra mình đùa quá trớn, liền ngả người xuống bên cạnh mà ôm lấy thân thể ngọc ngà của giai nhân thủ thỉ.
Hồn Tử Huyên nghe câu nói của hắn, thân thể run lên một cái, bất quá cũng không thèm chú ý tới hắn.
“Bảo bối!” Trần An Vĩ không buông tha, hắn siết chặt vòng tay của mình, ôm trọn ngọc thể của giai nhân vào lòng, nhẹ vuốt ve tấm lưng trần của nàng, giúp nàng tận hưởng trọn vẹn hương vị của cuộc vui.
“Tránh ra!!!” Hồn Tử Huyên cưỡng ép cảm giác sướng khoái nhờ động tác của hắn, nàng lại vung tay muốn đẩy hắn ra, ánh mắt cũng không thèm nhìn lấy nam nhân đáng ghét này.
Trần An Vĩ một lần nữa thể hiện sự vô sỉ của mình, tay vẫn liên tục vuốt ve tấm lưng trần của tiểu giai nhân, tay còn lại bắt lấy một bên gò bông đào mà xoa nắn, phía dưới hạ thân nhẹ nhàng cử động, ánh mắt nhu tình dịu dàng nhìn nàng.
“Ưm… ngươi… đáng ghét…” Hồn Tử Huyên trừng mắt cắn môi nhìn hắn, thân thể không ngừng uốn éo như muốn tránh né từng cú nhấp của nam nhân.
“Huyên Nhi bảo bối!” Trần An Vĩ dịu dàng nhìn vào mắt nàng gọi.
Tiếng gọi khiến tiểu giai nhân run lên một cái, mắt đẹp trợn tròn nhìn hắn “Ai là Huyên Nhi của ngươi! Đừng có nhận vơ!”
“Ai đang kết hợp với ta thì đó là Huyên Nhi của ta!” Trần An Vĩ nghiêm túc nhìn nàng nói, hạ thân lại nhấp một cái như để chứng minh lời nói của mình.
“Ưm… Ngươi… bá đạo!” Hồn Tử Huyên trừng mắt nhìn hắn, trong lòng không ngừng rung động vì sự bá đạo của nam nhân.
Nàng từng nghe nói, cơ thể và tâm hồn nữ nhân thường rung động mạnh đối với nam nhân đầu tiên của mình. Ban đầu nàng không tin tưởng, nhưng tới khi tự mình trải nghiệm qua, nàng mới phát hiện điều đó hoàn toàn đúng.
Mỗi một lần hắn chạm vào cơ thể nàng, chiếm tiện nghi của nàng, thậm chí là chiếm luôn cơ thể nàng, là một lần nàng không tự chủ được mà tiếp nhận hắn. Thậm chí tiểu huynh đệ hắn vẫn luôn ở trong cơ thể nàng, nhưng nàng lại mặc kệ để hắn muốn làm gì thì làm.
“Huyên Nhi!” Mải suy nghĩ, nàng lại nghe giọng nói trấm ấm dịu dàng của nam nhân vang lên bên tai.
“Chuyện gì?” Hồn Tử Huyên đưa mắt nhìn hắn, cho dù cơ thể vô thức tiếp nhận hắn thì đã sao, nàng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt. Nàng còn chưa tha thứ cho hắn đâu!
“Ta muốn hiểu hơn về nàng!” Trần An Vĩ nhìn nàng chân thành nói.
Nàng chỉ vừa gặp hắn chưa lâu, đã liền vì hắn mà mất đi trong trắng, dù là vì lý do gì thì chuyện này vẫn xuất phát từ hắn mà ra, vì thế Trần An Vĩ muốn bù đắp cho nàng.
Dù ban đầu chỉ vì trách nhiệm, nhưng hắn tin rằng theo thời gian, tình cảm giữa hắn và nữ nhân của mình sẽ càng lớn dần. Vì lẽ đó, nếu Trần An Vĩ và nàng không có quan hệ thì thôi, nhưng nếu đã có quan hệ, hắn nhất định sẽ không để nàng thiệt thòi.
Hồn Tử Huyên nhìn hắn một lúc, rồi lắc đầu “Không cần thiết, ngươi cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, dù sao bổn công chúa cũng được ngươi cứu mạng, cho ngươi xem như trả ân mà thôi!”
Trần An Vĩ trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, hạ thân lại đẩy mạnh một cái như trừng phạt “Không thể có chuyện đó!”
“Có gì là không thể?” Hồn Tử Huyên trừng mắt lại, nghiêm túc nói “Ngươi và ta vốn không quen không biết, chẳng qua vì ngươi vô tình xuất hiện tại nơi này, nên mới có diễm phúc cứu mạng bổn công chúa!”
“Nếu không, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm?”
Bốp!
“Ưm…” Bờ mông kiều nộn bỗng dưng bị phục kích khiến nàng không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng, ánh mắt ngập nước nhìn hắn trừng trừng.
“Nàng nói hay lắm!” Trần An Vĩ trừng mắt nhìn nàng, hắn lật người nàng lại, tiểu huynh đệ một lần nữa tiến vào bên trong, hạ thân chuyển động ngày càng dồn dập.
Bốp! Bốp! Bốp!
Vừa di chuyển hạ thân, tay hắn vừa đánh lên bờ mông kiều nộn của nàng khiến nó nảy lên liên tục.
“Một ngày là nữ nhân của ta, cả đời đều sẽ là nữ nhân của ta!” Trần An Vĩ bá đạo tuyên bố, bên dưới vẫn luôn ra vào u cốc mê người của giai nhân.
“Ưm… a… ngươi… nam nhân thối… ưm… ưm…” Hồn Tử Huyên bị hắn vừa đánh mông vừa ra vào, đầu óc dần trở nên trống rỗng, chỉ biết rên rỉ theo từng nhịp nhấp của hắn.
Bốp! Bốp! Bốp!
“Bướng bỉnh này!”
“Ngạo kiều này!”
“Ta gọi Trần An Vĩ, là nam nhân của nàng!”
Trần An Vĩ lại tiếp tục đánh lên bờ mông của Hồn Tử Huyên, cứ mỗi lần đánh là một lần hắn bá đạo nói.
“Ư… ưm…” Hồn Tử Huyên bị nam nhân xâm nhập, bờ mông kiều nộn đã bị đánh tới sưng đỏ, đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng, mặc cho nam nhân dày vò mình, miệng nhỏ yêu kiều rên rỉ dụ nhân tới cực điểm.
Sau hàng ngàn cú nhấp dũng mãnh, cuối cùng Trần An Vĩ gồng người thúc mạnh một cú, tiểu huynh đệ phun ra từng đợt sinh mệnh vào tận cùng hoa tâm của tiểu giai nhân, khiến nàng rên lên một tiếng cao vút.
Trần An Vĩ ngả người ôm lấy tiểu giai nhân bướng bỉnh kia, Phục Mệnh Thiên Mộc từ cơ thể tiến ra bao trùm lấy cơ thể của nàng, bắt đầu chữa trị cho bờ mông và u cốc bị hắn dày vò tới sưng đỏ kia.
Hồn Tử Huyên liếc xéo mắt nhìn hắn, trong lòng bất giác trở nên ngọt ngào. “Hừ, xem như ngươi còn có tâm!”
Nàng đương nhiên chỉ muốn thử hắn, chứ dù có muốn, nàng cũng không thể tách khỏi tên này nữa rồi.
Hồn Tử Huyên nghiêm túc nhìn lấy nam nhân đang ôm lấy ngọc thể của mình, môi thơm hé mở, nhẹ giọng nói “Ngươi muốn biết về bổn công chúa, không phải là không thể!”
----------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花