Vụ nổ tan đi, Trần An Dương chật vật hiện ra, ánh mắt ngoan độc nhìn lấy hắn. Tại sao? Tại sao tên phế vật này lại mạnh lên nhiều như vậy?
“Trần An Dương đã là Bát tinh Nguyên Sư rồi đấy, nhưng lại không chịu nổi một quyền của Trần An Vĩ, rốt cục hắn mạnh tới mức nào?” Xung quanh Trần An Dương nổi lên tiếng nghị luận làm hắn nổi đầy gân xanh.
Trần Yên Nhiên nhìn thấy hắn vậy mà có thể dùng một quyền đánh bay Trần An Dương, nhất thời hưng phấn hét to “Haha! Những tên lúc trước nói biểu ca ta là phế vật đâu rồi? Phế vật mà một quyền đánh bay Bát tinh Nguyên Sư sao?”
“Hừ, chỉ là ta nhất thời không chú ý để bị hắn đánh lén mà thôi!” Trần An Dương thấy nữ nhân trong lòng vậy mà bênh vực người khác, nổi cáu hừ lạnh một tiếng.
“Vậy sao?” Trần An Vĩ nhướn mày, từ trong cơ thể bùng phát một cỗ lực lượng hướng về Trần An Dương trấn xuống.
Trần An Vĩ lúc này nhìn qua thì bình thản cực kì, nhưng chỉ có những người hiểu hắn, như Trần Yên Nhiên lúc này, mới biết hắn đang cực kì tức giận. Đôi mắt lạnh nhạt kia quét tới đâu, người ở đó vô thức run rẩy mà tránh đi ánh mắt.
Trần An Dương bị cỗ lực lượng kì lạ trấn áp, nhất thời phát hoảng. Đôi mắt tràn ngập sợ hãi của hắn ngước nhìn thân ảnh đang ngự không mà đứng kia. Nhưng cảm giác không cam lòng dấy lên làm hắn lấy hết sức lực móc ra một tấm lệnh bài, bóp nát.
Ngay lập tức, một cỗ lực lượng hùng mạnh hàng lâm mà xuống, đối kháng trực diện với cỗ lực lượng của Trần An Vĩ khiến áp lực Trần An Dương phải chịu giảm đi đôi chút.
Hắn đang định đắc ý thì lại nghe Trần An Vĩ hờ hững nói một câu. “Đồ tốt thật nhiều! Bất quá…”
Dứt lời, cỗ lực lượng mà Trần An Dương vừa phát động bị trấn nát bấy. Mà áp lực gây lên hắn lại tăng gấp đôi. Lúc này ngay cả những người xung quanh cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng.
“Nóng quá! Cỗ lực lượng này là gì vậy?” Là câu hỏi mà tất cả mọi người đều đang xì xào.
“Biểu ca… Hắn đã mạnh như thế này rồi sao?” Dù không biết cỗ lực lượng hắn tỏa ra là gì nhưng Trần Yên Nhiên biết nó rất mạnh. Ngay cả người ở ngoài như nàng cũng bị ảnh hưởng thì đừng nói tên Trần An Dương kia.
“Bất quá… muốn đối kháng với Hồng Hỏa Vực của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!” Trần An Vĩ buông xuống một câu, vô tận Hồng Hỏa Nguyên Lực trào ra, hình thành một cái thủ ấn lơ lửng giữa bầu trời.
Trần An Dương và mọi người nhìn lấy thủ ấn khủng bố trên trời, đồng loạt nuốt nước bọt. Đây… đây là Thiên Hỏa Ấn sao?
Không chút do dự, Thiên Hỏa Ấn trấn xuống. Nhưng ngay khoảnh khắc Thiên Hỏa Ấn trấn xuống, một thân ảnh xuất hiện, nhanh chóng đến chắn trước người Trần An Dương, giúp hắn chống đỡ thế công.
“Phụ thân!” Trần An Dương nhìn thấy thân ảnh kia, hưng phấn gọi. Phụ thân hắn đã là cường giả Đỉnh phong Nguyên Hoàng cảnh, không lẽ không thể đỡ được đòn tấn công kia sao?
Thân ảnh kia không quan tâm tiếng gọi của người đằng sau, chỉ thấy hắn cấp tốc kết ấn đánh ra một cái Thiên Hỏa Ấn y hệt đón đỡ thế công của Trần An Vĩ.
Oành!!
Hai cái Thiên Hỏa Ấn lao vào nhau, nổ tung, triệt để tiêu thất. Trần An Vĩ bị dư ba đẩy lùi vài chục bước. Ở phía bên kia, thân ảnh cũng bị đẩy lùi vài chục bước, nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ thấy tay hắn đang rướm máu.
Hiển nhiên Thiên Hỏa Ấn ở trong Hồng Hỏa Vực của Trần An Vĩ sẽ mạnh hơn vượt trội hơn so với Thiên Hỏa Ấn bình thường.
“Hắn… hắn có thể đánh ngang tay với Đại Trưởng lão sao?” Trần gia tộc nhân thấy cảnh này, toát mồ hôi hột. Lúc nãy bọn hắn còn nói Trần An Vĩ là phế vật, không biết sẽ bị xử như thế nào? Dù sao hắn vẫn là Thiếu chủ Trần gia a.
Cả đám hối hận vì sự ngu dốt của mình, không quản chặt cái miệng của bản thân.
“Làm sao có thể?” là điều mà thân ảnh kia đang nghĩ, hắn nhìn lấy thiếu niên vẫn đang ngự không kia, biết có đánh tiếp cũng chỉ tự mình mất mặt nên đành cất tiếng nói “Thiếu chủ có thể nể mặt lão phu mà tha cho Dương nhi một lần không?”
Trần An Vĩ nhìn kẻ vừa tới đón đỡ công kích của mình, khẽ trả lời “Đại trưởng lão nói lời này hơi thừa, ta và Trần An Dương chỉ là luận bàn mà thôi!”
“Nếu Đại Trưởng lão muốn, thì trận này không cần đánh tiếp. Nhưng…”
“Thiếu chủ muốn như thế nào?” Đại Trưởng lão Trần Vĩnh An hỏi, đôi mắt ông nhìn thiếu niên trước mặt này càng thêm kĩ càng, như muốn lột trần hắn vậy. Bởi vì thiếu niên trước mặt này đem lại cho ông cảm giác trầm ổn nhưng uy nghiêm cao thượng, không giống như khí chất mà một thiếu niên nên có.
“Trần An Dương nhiều lần tính kế Trần Yên Nhiên, dựa theo tộc quy, tính kế đồng tộc, tội đáng đánh, hơn nữa bị đày ra tộc biên làm nhiệm vụ canh giữ trong vòng ba năm không được trở về!” Lời Trần An Vĩ vừa nói ra như tiếng sấm vang bên tai Trần An Dương.
Tộc biên là nơi xa nhất của lãnh thổ gia tộc, một khi ra ngoài đó không biết khi nào mới được trở về. Nhưng nguy hiểm hơn cả là ở nơi đó lúc nào cũng có thể gặp các loại yêu thú hung hãn, sơ sẩy một cái là mất mạng như chơi.
“Trần An Vĩ, ngươi…” Trần An Dương chưa kịp nói gì thì đã bị Trần Vĩnh An tát một cú răng môi lẫn lộn.
“Câm miệng!” Trần Vĩnh An gằn giọng nói “Những chuyện ngươi đã làm trong quá khứ không phải ta không biết. Nhưng vì ta quá thương yêu ngươi, nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Vì ta nghĩ ngươi sẽ biết đường mà dừng lại. Nay ngươi lại không thèm quan tâm mặt mũi mà đi tính kế một nữ nhân? Ngươi có phải nam nhân không hả?”
Trần An Dương bị cha mắng nhất thời nghẹn họng, nhưng đáy mắt vẫn hiện rõ vẻ không cam lòng. Trần Vĩnh An thấy vậy cũng chỉ đành lắc đầu.
“Ta xử như vậy, Đại Trưởng lão có phục?” Trần An Vĩ lúc này mới lên tiếng, phong thái Thiếu chủ thể hiện rõ rệt.
“Lão phu tuân mệnh!” Trần Vĩnh An dù lòng đau như cắt nhưng cũng đành nhận mệnh. Haizz, mong rằng sau khi trở về, đứa con này của hắn có thể trưởng thành hơn.
“Được, Xích Y Vệ, đưa người đi!” Trần An Vĩ vừa dứt lời, sau lưng hắn xuất hiện hai thân ảnh, thân mắc Xích Huyết Chiến Giáp, tay cầm Xích Huyết Chiến Thương.
Mà khi hai thân ảnh này hiện ra, bọn người sắc mặt đại biến. Đây… đây không phải Xích Y Vệ trong truyền thuyết sao? Sao họ lại xuất hiện ở đây?
Rồi đám người nhìn lấy thân ảnh đứng trước bọn họ, người thiếu niên ấy ung dung tự tại, nhưng lại đem lại cho người ta cảm giác lạnh lùng uy nghiêm.
Người thanh niên đó vậy mà có thể nắm giữ nhánh quân tinh nhuệ nhất Nhật Nguyệt đại lục – Xích Y Vệ.
Đã là người của Nhật Nguyệt đại lục, chỉ cần ngươi không bị tàn tật, chắc chắn sẽ nghe qua danh vọng của Xích Y Vệ, nhánh quân tinh nhuệ nhất thuộc Trần gia. Họ thực hiện nhiệm vụ bảo vệ tộc biên khỏi ngoại địch, giải quyết vấn đề trị an của bách tinh.
Chiến tích của họ đã sớm lẫy lừng trên toàn đại lục, nhưng tuyệt nhiên không ai biết vì sao lại có Xích Y Vệ, hay đúng hơn là người thành lập đội quân này.
Nói ra thì cũng là việc của mấy năm về trước. Khi Trần An Vĩ chỉ vừa đạt Nguyên Úy Đỉnh phong Khí Văn Sư, thì trong một lần lịch luyện ở ngoài, hắn vô tình cứu được một dong binh đoàn.
Thực lực của họ không hề tồi chút nào, chỉ trách họ quá xui xẻo đụng độ phải một bầy Độc Hỏa Xà, trong đó con đầu đàn đạt tới Bát tinh Tam giai. Nhưng lúc đó họ chỉ có Thất tinh Nguyên Sư là thủ lĩnh đang bị thương từ trước.
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Độc Hỏa Xà với lợi thế bầy đàn, lại là yêu thú sử dụng tinh thông Độc và Hỏa, dong bình đoàn nọ chiến đấu hết sức chật vật. Những tưởng họ sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, thì đột nhiên một thiếu niên nhỏ tuổi từ đâu xuất hiện, sử dụng lực lượng của những Văn tự, một hơi tiêu diệt hết bầy Độc Hỏa Xà.
Để bày tỏ lòng biết ơn, thủ lĩnh dong binh đoàn nọ đã quyết đoán thuần phục hắn. Bởi vì lực lượng hắn sử dụng quá mức mạnh mẽ, nếu muốn hắn thậm chí có thể giết luôn cả dong binh đoàn nọ.
Hắn không làm vậy, suy cho cùng hắn không có thù oán gì với bọn họ, nên khi nghe thủ lĩnh nọ muốn đầu quân cho hắn, Trần An Vĩ đã vô cùng bất ngờ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý, vì quả thật Trần gia lúc đó đang rất cần lực lượng.
Thế là Xích Y Vệ ra đời. Trần Vĩnh Long nhiều lần muốn công bố chuyện này cho toàn thể gia tộc biết, nhưng hắn một mực từ chối, vì hắn muốn đào tạo Xích Y Vệ trở thành đội quân nòng cốt bảo vệ Trần gia.
Tuy thế nhân vẫn biết sự tồn tại của Xích Y Vệ, nhưng nông sâu tới đâu thì ngoài Trần An Vĩ ra không ai biết cả.
Quay trở lại, Trần An Vĩ sau khi nói rồi liền hạ xuống bên cạnh Trần Yên Nhiên.
“Chúng ta đi thôi! Lâu rồi chúng ta không đi dạo phố cùng nhau, ta đưa muội đi!” Trần An Vĩ dịu dàng nhìn nàng nói.
“Ừm!” Trần Yên Nhiên lúc này mới hoàn hồn, những gì nãy giờ hắn thể hiện thật sự khiến nàng phải rung động. Nhưng nàng lại không quá yên tâm “Huynh làm như vậy liệu có phải quá cứng rắn hay không?”
Trần An Vĩ khẽ lắc đầu “Đại Trưởng lão trước giờ luôn thương yêu nhi tử của mình, nhưng tuyệt nhiên ông không phải người mất lý trí. Trước giờ ông luôn công bằng liêm chính, ta tin ông sẽ tự có quyết định của mình.”
“Vậy, muội cũng yên tâm rồi!” Trần Yên Nhiên nghe vậy, mỉm cười gật đầu.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta đi!” Trần An Vĩ một tay ôm eo mĩ nhân, chân khẽ động, hắn và Trần Yên Nhiên liền biến mất.
Mãi tới khi Trần An Vĩ cùng Trần Yên Nhiên đi mất, mọi người nơi đó mới hoàn hồn.
“Này, ngươi có nhận ra cỗ lực lượng lúc nãy Thiếu chủ sử dụng là gì không?” Một Hộ Pháp có tu vi Nhị tinh Nguyên Sư hỏi.
Một vị Hộ Pháp khác lắc đầu nói “Ta không biết, nhưng chắc chắn nhờ có nó mà Thiếu chủ mới có thể đánh ngang được với Đại Trưởng lão.”
Hít!
Lực lượng gì mà có thể giúp một Ngũ tinh Nguyên Úy đánh ngang tay với một Đỉnh phong Nguyên Hoàng cường giả?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương sự khó tin, kinh ngạc, nhưng nhiều hơn tất cả là sự vui mừng. Thiếu chủ của bọn hắn không phải phế vật, Thiếu chủ của bọn hắn có thể đánh ngang tay với cường giả Đỉnh phong Nguyên Hoàng như Đại Trưởng lão!
Thử hỏi, tại Nhật Nguyệt đại lục có thiên tài nào được như Thiếu chủ bọn hắn không?
“Thiếu chủ có thể đánh ngang tay với ta đó là điều đáng mừng đối với gia tộc!” Đại Trưởng lão cảm thán nói, quả thực hắn cũng bất ngờ trước thực lực của Thiếu chủ. Nhưng dù sao với thân phận là hậu bối, Thiếu chủ nhà hắn càng mạnh thì gia tộc càng có hi vọng không phải sao?
“Còn ngươi, Dương nhi. Haizz, ta hy vọng sau ba năm, con có thể tu dưỡng lại tâm tính, đừng vì chút nóng vội mà lỡ mất chuyện đại sự!” Ông nhìn qua nhi tử của mình với ánh mắt phức tạp, nói một câu rồi bỏ đi.
Trần An Dương nghe vậy, nhất thời cảm thấy hổ thẹn. Mẫu thân hắn mất sớm, từ nhỏ mỗi lần làm sai, phụ thân đều chỉ bảo tận tình, không bao giờ phạt hắn dù chỉ một lần. Vậy mà hôm nay, phụ thân lại nhìn hắn đầy thất vọng. Chẳng lẽ… hắn thực sự sai rồi sao?
Trần An Dương cứ ngồi đó mãi, rồi không biết bao lâu sau, hắn đứng dậy, ánh mắt kiên định hơn rất nhiều. “Chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi nữa, Thiếu chủ đã cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ không để mọi người thất vọng!”
Dứt lời, hắn bước đến cùng với hai vị Xích Y Vệ ngự không đi mất. Từ ngày hôm nay, hắn chính thức trở thành Xích Y Vệ, nhưng đó lại sẽ là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của hắn.
…
Trần An Vĩ và Trần Yên Nhiên sau khi biến mất liền xuất hiện ở trên định ngọn đồi nhỏ gần Trần gia. Đây là nơi mà nàng và hắn thường đến cùng nhau khi còn nhỏ. Mãi đến tận bây giờ nàng và hắn mới cùng nhau lên đây lần nữa.
“Huynh vẫn còn nhớ nơi này sao?” Trần Yên Nhiên ánh mắt miên mang nhìn hắn, từng ký ức hồi còn thơ ùa về trong nàng
“Đương nhiên là ta nhớ, nơi này cũng là nơi đầu tiên ta gặp muội! Một cô nhóc tinh nghịch!” Trần An Vĩ trêu chọc, gẩy gẩy cái mũi nhỏ xinh của nàng.
Trần Yên Nhiên bị hắn trêu chọc nhất thời đỏ mặt, đánh ngực hắn mấy cái. Bây giờ nàng mới nhận ra, hắn vậy mà vẫn ôm nàng suốt từ nãy tới giờ.
“Yên Nhiên!” Trần An Vĩ dịu dàng gọi, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
Bỗng dưng bị hắn gọi thân mật, lại còn bắt gặp ánh mắt của hắn, Trần Yên Nhiên lúng túng không biết phải làm gì, chỉ đành ưm nhẹ một tiếng.
“Cảm ơn nàng bao năm qua đã bất chấp mọi thứ mà ở bên cạnh ta!” Trần An Vĩ dịu dàng nói, lời nói nhẹ nhàng nhưng chân thành khiến tâm tình thiếu nữ ngày càng xao động mãnh liệt.
Trần Yên Nhiên thân thể nhẹ run, bỗng dưng đổi xưng hô làm nàng có chút thích ứng không kịp, nhưng vốn tính tình hoạt bát ương ngạnh nên nàng vẫn cố nói “Không có gì, ta chỉ là chán quá nên mới chơi với huynh thôi!”
Trần An Vĩ cười cười, nàng nói thế nhưng khuôn mặt ửng hồng đã hoàn toàn bán đứng nàng rồi. Khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo của nàng lúc này phủ một lớp mây hồng cộng thêm đôi mắt to tròn long lanh ngập nước nhìn khả ái vô cùng.
“Nhiên nhi, gả cho ta nhé?” Trần An Vĩ hỏi, rồi không đợi nàng trả lời, hắn nhắm ngay bờ môi đỏ thắm yêu kiều của nàng mà hôn xuống.
“Ưm!” Trần Yên Nhiên bị hôn bất ngờ, hai mắt trợn trừng nhìn lấy hắn, nhưng lại bắt gặp ánh mắt chân thành của hắn, thân thể nàng nhanh chóng trở nên vô lực ngả vào lòng hắn.
“Ta yêu nàng!” Trần An Vĩ thổ lộ.
Nghe vậy, hàng rào phòng tuyến cuối cùng của giai nhân hoàn toàn sụp đổ, hai mắt nàng dần nhắm lại, đắm chìm vào bên trong nụ hôn, không quên truyền âm đáp lại hắn “Thiếp chờ chàng nói câu này lâu lắm rồi! Thiếp cũng yêu chàng!”
Nam nhân khi hôn nào có lý tay sẽ để yên. Hai bàn tay hư hỏng của hắn lại lần mò đến vị trí quen thuộc, một tay tìm đến bờ mông nhỏ nhắn của nàng mà xoa bóp, tay kia lại bạo dạn hơn mà luồn vào trong yếm đào bắt lấy một bên bầu ngực sữa mà xoa nắn.
“Ưm… ưm…” giai nhân lần đầu tiền được nam nhân âu yếm, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Tiếng rên như liều thuốc kích thích cho hành động của nam nhân, hai tay hắn liên tục xoa bóp hết chỗ này tới chỗ khắc khiến nàng rên rỉ không thôi. Mãi cho tới khi nàng thở hổn hển, bên dưới u cốc có chất mật chảy ra, hắn mới buông tha cho nàng.
“Đáng ghét! Chàng chỉ thích trêu người ta!” Trần Yên Nhiên liếc xéo hắn hờn dỗi.
“Hắc hắc! Được rồi, ta không trêu nàng nữa! Chúng ta làm chính sự!” Trần An Vĩ cười tà lật người nàng, lấy thân mình đè ép lên người nàng, môi hắn lại tìm tới môi nàng.
Đầu lưỡi hắn mạnh bạo xâm nhập vào bên trong, bắt lấy đầu lưỡi đinh hương rụt rè nhút nhát của giai nhân, tận tình âu yếm. Giai nhân lần đầu được hưởng cảm giác mới lạ, để mặc cho nam nhân bày bố.
Cảnh vật trên ngọn đồi lúc này ngập tràn xuân sắc!
冷私夜 x 白蓮花
-------------------
Các đạo hữu,
Thật sự xin lỗi vì sự bất cẩn của tại hạ.
Hôm nay rảnh rang đọc lại truyện mới phát hiện, tại chương 6, đoạn nói về tu vi của Hàn Mộng Nhu, ta đã viết sai. Tu vi thực sự của nàng là Lục Tinh Nguyên Sư chứ không phải là Nhị Tinh Nguyên Sư. Không biết có vị đạo hữu nào phát hiện ra chỗ sai này chưa?
Ta đã sửa lại! Mong được lượng thứ!
Chúc các vị đọc truyện vui vẻ!
冷私夜 x 白蓮花