Chương 120: Tiếp nhận truyền thừa

Sau khi Huyết Hương rời đi, Trần An Vĩ cũng không tiếp tục nán lại nơi này quá lâu, hắn cùng hai nữ lập tức lên đường theo phương hướng mà Xích Mao Sư vừa chỉ.

Rất nhanh sau đó một vùng không gian hoàn toàn khác lạ, nó mờ mờ ảo ảo như thế được thứ gì bao phủ, xung quanh nó là vô vàn các tàn tích của lô đỉnh, Linh Thảo các loại.

“Nàng ấy kia rồi!” Trần An Vĩ đột nhiên chú ý lấy một thân ảnh nữ nhân đang ngồi xếp bằng gần đó, nhẹ giọng kêu lên.

Nàng toàn thân ướt đẫm mồ hôi, động tác thuần thục nhanh nhẹn cùng ánh mắt chăm chú nhìn lấy kiện Long Phượng Đỉnh trước mặt, dường như chẳng để tâm tới không gian xung quanh.

Trước mặt nàng là một tàn hồn Xích Mao Sư cũng đồng dạng đang chăm chú luyện đan. Nhưng nếu để ý kĩ ngươi có thể nhận ra, tốc độ luyện đan của Xích Mao Sư nhanh hơn gấp nhiều lần so với tốc độ của nữ nhân kia.

Với đẳng cấp Tôn Sư của mình, Xích Mao Sư đương nhiên sẽ luyện đan nhanh hơn so với một người chỉ mới đạt Đại Tông Sư cấp bậc Luyện Đan Sư như nữ nhân trước mặt kia.

“Huyết Tế!” Mà nữ nhân cũng biết điều đó, vì thế nàng khẽ cắn môi, trích lấy một giọt máu huyết của bản thân, hòa vào lượng dược thủy, khiến chúng nó như uống phải chất kích thích. Tốc độ thành đan cũng nhanh hơn đáng kể.

“Muốn chơi Huyết Tế với lão phu? Hồn Tế!” Xích Mao Sư nhìn thấy nữ nhân vậy mà lại dùng Huyết Tế, hắn gầm lên một tiếng kiệt ngạo, Hồn Lực cũng nhanh chóng tiến vào dược đỉnh, đẩy mạnh tốc độ luyện đan của hắn.

Mà khi Hồn Lực từ tàn hồn hắn tiến vào dược đỉnh, luồng tàn hồn liền trở nên ảm đạm phai mờ hơn rất nhiều.

Lại nói, Huyết Tế và Hồn Tế là hai phương thức tế luyện dùng trong luyện đan, luyện khí, luyện phù các loại, giúp gia tăng tỉ lệ thành công của sản phẩm đặc biệt là khi vượt cấp luyện chế, đồng thời cũng đem công dụng của nó nâng cao.

Điểm yếu lớn nhất của cả hai chính là sau khi hoàn thành quá trình tế luyện, dù thành công hay thất bại, bản thân người sử dụng cũng sẽ bị phản phệ rất nặng.

Trong đó Huyết Tế thì nhẹ nhàng hơn khi chỉ khiến người sử dụng mất đi một phần lực lượng cơ thể, do chỉ trích lấy máu huyết bản thân, theo thời gian sẽ hồi phục dần.

Hồn Tế thì nặng nề hơn, khi phải dùng chính linh hồn của mình tế luyện ra Đan Dược, phản phệ cũng sẽ khiến linh hồn tu sĩ trọng thương, nếu không chữa trị kịp thời, chắc chắn sẽ chết và đương nhiên, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn.

Sử dụng Huyết Tế và Hồn Tế chẳng khác nào đang đánh cược với tử thần, bởi vì dù là phương thức nào, sau khi hoàn thành ngươi đều sẽ lâm vào trạng thái yếu nhược nhất.

Vì thế nên nếu chỉ luyện đan thông thường, sẽ chẳng ai muốn sử dụng chúng.

“Chàng mau đi ngăn muội ấy, không được để muội ấy tiếp tục luyện đan! Nhanh lên!” Á Huyền Ngân tới sau Trần An Vĩ một chút, nhìn thấy nữ nhân kia vậy mà dùng tới Huyết Tế, nàng hốt hoảng nói.

“Không được, nếu chúng ta cưỡng ép ngăn cản quá trình luyện đan, phản phệ sẽ càng lớn hơn!” Trần An Vĩ lắc đầu, ngăn cản không cho Á Huyền Ngân lao tới, đồng thời cũng không quên ném cho nàng một ánh mắt trấn an.

“Đừng lo, ta tự có cách!” Hắn từng đọc Đan Đế Chân Giải mà sư phụ của Âu Dương Kỳ Hân đưa cho, trong đó có ghi chép rất chi tiết về phương thức Huyết Tế và Hồn Tế này.

Và lẽ đương nhiên cách giảm thiểu phản phệ cũng được các vị tiền bối ghi chép rất đầy đủ.

Á Huyền Ngân nghe vậy cũng chỉ đành nghe lời hắn, ánh mắt vẫn bất an nhìn lấy nữ nhân kia.

Ở phía bên này, Âu Dương Kỳ Hân không hề hay biết đang có ba thân ảnh đứng từ xa quan sát nàng.

Cưỡng ép mệt mỏi do Huyết Tế đem lại, nàng tập trung tinh thần vào Long Phượng Đỉnh, viên Đan Dược bên trong đang trong quá trình quan trọng nhất, nàng không thể lơ là.

Mà đồng dạng, ở phía đối điện, Xích Mao Sư cũng không rời mắt khỏi dược đỉnh trong tay, nơi mà một viên Đan Dược đang chậm rãi thành hình.

Hương thơm nhàn nhạt từ hai lô dược đỉnh tỏa ra xung quanh khiến không chỉ Trần An Vĩ cùng mấy nữ, mà cả những tu sĩ đang thám hiểm ở những nơi khác cách xa nơi này cũng vô thức cảm nhận được.

Ầm! Ầm!

Không lâu sau, hai tiếng nổ đồng loạt vang lên, hai kiện dược đỉnh đồng loạt bung nắp, từ bên trong thả ra hai viên Đan Dược trong suốt đến cực điểm.

Nếu để ý kĩ, ngươi sẽ thấy bên trong chúng ẩn ẩn hiện hiện có từng luồng dược hiệu đang luân chuyển, mỗi lần dược hiệu bên trong luân chuyển, một ít Hồn Lực lại được tỏa ra ngoài.

Hai viên Đan Dược kia chính là…

“Hộ Hồn Nguyên Hải Đan?” Á Huyền Ngân nhìn thấy hai viên Đan Dược vừa bay ra khỏi dược đỉnh, liền kinh ngạc không thôi nói.

Âu Dương Kỳ Hân chỉ mới bước chân vào Đại Tông Sư, đẳng cấp cao nhất có thể luyện chế cũng chỉ đạt Tông cấp Trung phẩm Đan Dược, làm sao có thể luyện chế ra Hộ Hồn Nguyên Hải Đan.

Á Huyền Ngân như không tin vào mắt mình, bàn tay nhỏ liên tục dụi mắt như muốn kiểm chứng sự thật. và sự thật cho biết nàng không hề nhìn nhầm, Âu Dương Kỳ Hân thực sự đã luyện ra Tôn cấp Hạ phẩm Đan Dược.

Tâm trạng lo lắng trong lòng nàng liền được thay thế bởi sự vui mừng và kích động, nàng nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Trần An Vĩ mà bay tới ôm lấy Âu Dương Kỳ Hân.

“Kỳ Hân, muội giỏi quá!” Á Huyền Ngân vui mừng thốt lên.

Bị ôm bất ngờ, Âu Dương Kỳ Hân kinh ngạc nhìn lấy vị Phó Các Chủ Đan Các đang ôm lấy mình vui sướng như trẻ con được mẹ cho kẹo.

Môi thơm hé mở nàng nhẹ giọng nói “Huyền Ngân tỷ, sao tỷ lại ở đây?”

“Không chỉ nàng ấy, mà còn có bọn ta!” Trả lời nàng là thanh âm trầm ấm của nam nhân vang lên.

Âu Dương Kỳ Hân nghe thấy giọng nói kia, không hiểu sao thân thể lại bất giác run lên, dù giọng nói hắn nghe rất bình thường, nhưng nàng lại vô thức cảm nhận được nam nhân đó đang tức giận.

“Ồ thì ra là tiểu tử ngươi!” Xích Mao Sư nhìn thấy ba người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, cũng không tức giận mà cười cười nhìn lấy Trần An Vĩ nói. “Lão phu thấy ngươi cũng là một Luyện Đan Sư phải không?”

“Tiền bối quả là mắt sáng như đuốc a!” Trần An Vĩ nghe vậy không tiếp tục dồn sự chú ý của mình tới Âu Dương Kỳ Hân mà trả lời hắn.

“Nếu vậy, ngươi không phiền chấm điểm giúp lão phu và tiểu nha đầu này chứ?” Xích Mao Sư nhìn hắn nói, rồi lại hướng ánh mắt về phía Á Huyền Ngân, hỏi một câu tương tự.

Trần An Vĩ sau khi nghe hắn hỏi, suy nghĩ một chút cảm thấy bản thân mình chỉ mới đạt tới Đại Tông Sư, Tôn cấp Đan Dược còn chưa thấy qua lần nào, tài nghệ không đủ để nhận xét hai viên Đan Dược trước mặt này.

Bất quá, ngay lúc hắn đang định lên tiếng từ chối thì Á Huyền Ngân bước đến nắm tay hắn khích lệ “Phương thức luyện đan của chàng tuy có phần khác biệt so với đại đa số Luyện Đan Sư, nhưng cũng nhờ nó mà chàng cảm nhận mùi hương của Linh Thảo tốt hơn người thường.”

“Vì thế thiếp nghĩ chàng nên thử xem?”

Trần An Vĩ nghe nàng nói thì gật đầu, cầm lên hai viên Đan Dược trước mặt, cảm nhận dược hiệu nồng đậm mà nó tỏa ra. Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng đặt từng viên Đan Dược xuống.

Lặng nhìn Âu Dương Kỳ Hân một lúc rồi lại nhìn lấy Xích Mao Sư trước mặt, rồi lại nhìn lấy Á Huyền Ngân cũng vừa mới đánh giá xong, nhẹ giọng nói “Nàng nói trước đi!”

Á Huyền Ngân nhẹ gật đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói “Theo quan sát của ta, viên Đan Dược mà Xích Mao Sư luyện chế ra có độ tinh khiết cao hơn của Kỳ Hân.”

“Nhưng ngược lại viên Hộ Hồn Nguyên Hải Đan của Kỳ Hân lại có công dụng kéo dài kéo dài gấp đôi so với bình thường.”

“Về phần dược hiệu, Xích Mao Sư với lợi thế về đẳng cấp, Hộ Hồn Nguyên Hải Đan của ngươi luyện ra đạt tới Tôn cấp Trung phẩm Đan Dược, trong khi Kỳ Hân lại kém hơn một chút, chỉ miễn cưỡng đạt Tôn cấp Hạ phẩm.”

Trần An Vĩ nghe vậy lại nói tiếp “Tuy vậy, nhưng nếu để ý kỹ, Hộ Hồn Nguyên Hải Đan của Kỳ Hân có dược hiệu cô đặc hơn, tốc độ luân chuyển của nó cũng nhanh hơn, mà chưa hết…”

Nói tới đây, Trần An Vĩ lại chỉ tay về viên Đan Dược của Âu Dương Kỳ Hân khiến đám người bất ngờ mà nhìn qua, khi nhìn qua đó rồi đám người càng kinh ngạc hơn nữa.

Bởi vì lúc này đây, viên Hộ Hồn Nguyên Hải Đan của Âu Dương Kỳ Hân đang tỏa sáng, hay nói đúng hơn là nó đang liên tục thôn phệ thiên địa nguyên khí trong vùng không gian này, trong đó có cả Hỏa Hệ Nguyên Khí của Thanh Lực Yêu Hỏa còn sót lại.

Hỏa diễm thanh thuần tới cực điểm khiến cho nó cũng được gột rửa, dược hiệu ngày càng thanh thuần hơn, khí tức kéo căng tới cực điểm rồi nhanh chóng đột phá một cách chóng mặt.

Đẳng cấp tăng mạnh khiến hương thơm nó tỏa ra càng ngào ngạt hơn, mà chính vì điều này, viên Hộ Hồn Nguyên Hải Đan ở bên cạnh cũng được hưởng lấy, đẳng cấp cùng lúc đột phá.

Đó là công dụng của thiên phú Đột Phá, không chỉ ảnh hưởng lên những thứ ngươi tạo ra, mà nếu như có một thứ khác cùng loại, trong trường hợp này là hai viên Hộ Hồn Nguyên Hải Đan, thì chẳng cần biết là tốt xấu thế nào, nó cũng sẽ được hưởng lợi từ Đột Phá.

Mãi cho tới khi thiên địa nguyên khi ngừng dao động, hai viên Đan Dược cũng đồng dạng kết thúc quá trình đột phá. Khí tức bây giờ chúng tỏa ra khiến đám người phải kinh ngạc.

“Chuyện đó… chuyện đó một lần nữa lại lặp lại! Lão phu lần này thực sự thua rồi!” Xích Mao Sư nhìn thấy cảnh tượng này lẩm bẩm trong vô thức, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh xưa cũ.

Dù hắn vẫn thua, nhưng trong lòng lại cảm thấy bản thân như được quay trở lại thời trẻ trai, khi hắn cùng với tên kia thi đấu luyện đan bảy ngày bảy đêm, dù kết quả là hắn thua, nhưng đó là một trong những khoảng thời gian ít ỏi của hắn với vị bằng hữu nọ.

Đúng vậy, nói là đối thủ, thực chất hắn và tên kia lại chính là bằng hữu. Vì lý tưởng khác biệt, nên hắn đã không thể gặp lại vị bằng hữu của mình tới tận lúc không còn tồn tại trên thế gian.

Đò là một trong hai nuối tiếc của đời hắn, tới bây giờ khi được nhìn lại tình cảnh xưa cũ, dù kết quả vẫn không khác biệt, thì hắn vẫn cảm thấy tâm linh nhẹ nhõm hơn nhiều lắm.

“Đa tạ ngươi, tiểu nha đầu!” Xích Mao Sư hiền từ nhìn lấy Âu Dương Kỳ Hân nói “Nếu sau này, ngươi có cơ hội được ra ngoài tinh không, và thậm chí có cơ hội tìm được tên kia, cứ nói với hắn điều này…”

Ngay sau đó, một dòng ý niệm nhanh chóng truyền tới đại não của Trần An Vĩ và mấy nữ, như thể Xích Mao Sư đặt hi vọng lên tất cả bọn hắn, hi vọng rằng Trần An Vĩ và mấy nữ có thể gặp được người bằng hữu của mình.

“Tiểu tử đã hiểu!” Trần An Vĩ ghi nhớ câu nói của Xích Mao Sư, nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ.

Bất chợt lúc này, hàng loạt tiếng nổ lớn từ bên trong vọng ra, không gian bắt đầu rung lắc dữ đội.

Răng rắc!

Từng đợt từng đợt tiếng nổ vang lên khiến cho không ít vùng không gian gần đó vỡ nát, để lại từng khoảng hư không đen kịch như muốn nuốt chửng toàn bộ những thứ đi ngang qua nó.

Nhìn thấy khung cảnh xung quanh đang hỗn loạn tới cực điểm, Xích Mao Sư thu liễm lại nụ cười, ngưng trọng nói “Được rồi, tiểu nha đầu hãy tiến vào bên trong, lão phu sẽ dịch chuyển ngươi thẳng tới trung tâm của nơi này!

“Nếu ngươi có thể tiếp nhận truyền thừa của lão phu thì tốt, còn không thì hãy nhanh chóng cứu lấy phụ mẫu rồi trở ra, tàn hồn này của ta sắp không chịu nổi rồi!”.

Trong lúc hắn ở nơi này thi đấu luyện đan với Âu Dương Kỳ Hân, thì ở bên trong kia thử thách vẫn tiếp tục bắt đầu, những kẻ bên trong đã không ngừng tàn sát nhau chỉ để giành lấy cơ hội tiếp nhận truyền thừa.

Không gian bên trong vốn đã rất yếu ớt, chỉ miễn cưỡng có thể chịu đựng được dao động trong lúc luyện đan, nhưng nếu xảy ra giao đấu, nó sẽ không chịu nổi mà dần sụp đổ.

Chính vì vậy lúc này đây, tàn hồn của Xích Mao Sư cũng dần ảm đạm phai mờ, bằng chứng cho việc dùng lực lượng tự thân bảo vệ cho phụ mẫu của Âu Dương Kỳ Hân.

Hắn không chút chần chừ, phất tay đem bốn người lập tức dịch chuyển vào bên trong khu vực trung tâm, thẳng tới nơi có truyền thừa.

“Chuyện gì cần làm thì nhanh chóng làm, lão phu sẽ giúp các ngươi kéo dài thêm chút thời gian!” Thanh âm của Xích Mao Sư vang vọng trong không gian, nhưng kì lạ là chẳng có ai khác ngoài Trần An Vĩ và mấy nữ nghe được lời nói của hắn.

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Ngay sau khi xuất hiện, hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên do những cuộc giao đấu xảy ra liên miên, không gian nơi này khỏi cần nói cũng biết đã bị phá hủy gần như toàn bộ.

Sở dĩ nó bị như vậy là do đã có không ít người đã hoàn thành thử thách của mình, hiện đang cùng nhau tranh đoạt xem ai ngồi vào cái ghế nhận truyền thừa.

Bất quá cũng chính vì vậy mà khiến cho không gian nơi này đang sụp đổ với tốc độ ngày một lớn. Thậm chí không gian bên ngoài cũng đang có dấu hiệu tan rã.

Nhìn thấy tình trạng này, Trần An Vĩ không chút chần chứ kích hoạt hai loại Khí Văn của mình, lại dùng thêm Viễn Siêu Thánh Văn để nâng cao thần thức của mình.

“Nàng nhanh chóng tiếp nhận truyền thừa, ta sẽ đi tìm phụ mẫu giúp nàng!” Nhanh chóng bỏ lại một câu, Trần An Vĩ đôi chân khẽ động, đã lập tức hóa thành luồng tàn ảnh mà biến mất.

Âu Dương Kỳ Hân bắt gặp tình cảnh này, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, bất quá cũng biết tình cảnh nguy cấp vì thế cũng định đi theo hắn.

“Truyền thừa quan trọng hơn, muội hãy tiếp nhận nó, ta và Tự Thư sẽ đi cùng hắn.” Á Huyền Ngân đã nhanh hơn một bước.

“Nhưng mà…” Âu Dương Kỳ Hân ánh mắt trân trối nhìn lấy Á Huyền Ngân, nàng không muốn tiếp nhận truyền thừa, nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm lại phụ mẫu mà thôi.

“Được rồi được rồi mà, ta biết cô muốn ở riêng với hắn, nhưng truyền thừa này rất hợp với cô, nếu không nhanh lên sẽ bị người khác lấy mất đó!” Đúng lúc này Cổ Tự Thư lại lên tiếng.

Nghe câu nói của nàng, cùng ánh mắt ý vị thâm trường của Á Huyền Ngân, Âu Dương Kỳ Hân cũng không nhịn được mà gắt một tiếng “Ta mới không có!”

“Vậy còn không mau đi nhận truyền thừa?” Á Huyền Ngân cười cười nhìn nàng nói “Đừng lo, hắn đã ra tay phụ mẫu của muội chắc chắn sẽ không sao.

Âu Dương Kỳ Hân nghe vậy mới gật đầu, không hiểu sao trong lòng bất giác dâng lên cảm giác yên bình. Nhẹ hít sâu một hơi, nàng liền bước đến cái ghế truyền thừa.

Đang định đặt mông ngồi xuống, thì bất chợt lúc này dị biến lại nảy sinh…

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花