Chương 116: Nỗi lòng

“Xin nhờ tiền bối chỉ giáo!” Âu Dương Kỳ Hân kiên định nói.

“Tốt! Tốt! Tốt!” Xích Mao Sư cười sảng khoái nói, được thi đấu luyện đan với người sở hữu thiên phú Đột Phá là mơ ước cả đời của hắn, cũng là chấp niệm thời trai trẻ của hắn, vì thế lúc này có được cơ hội, hắn đương nhiên rất hào hứng.

“Tiểu nha đầu thuần thục luyện chế nhất là loại Đan Dược nào?” Xích Mao Sư hướng Âu Dương Kỳ Hân hỏi, hắn muốn nàng dùng loại Đan Dược mà nàng thuần thực nhất để thi đấu với hắn.

Hắn cũng sẽ luyện chế loại Đan Dược đó cùng với Thanh Lực Yêu Hỏa, và vì hắn đã nói sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ nên trong cuộc thi đấu này, chỉ cần Đan Dược mà Âu Dương Kỳ Hân luyện chế ra có dược hiệu bằng với viên Đan Dược của hắn, thì xem như nàng thắng.

Âu Dương Kỳ Hân trầm ngâm một lúc, hiện tại nàng cũng chỉ vừa đặt chân vào cảnh giới Đại Tông Sư không lâu, đẳng cấp cao nhất có thể luyện được cũng chỉ đạt Tông cấp Thượng phẩm.

Nàng còn thua kém nam nhân kia một chút, vì thế nên sau một lúc suy nghĩ nàng đã đưa ra quyết định. Nàng chọn một loại Đan Dược chưa từng luyện bao giờ, cũng chính là loại Đan Dược mà Trần An Vĩ muốn hướng tới.

“Tiểu nữ muốn luyện Tôn cấp Hạ phẩm – Hộ Hồn Nguyên Hải Đan!”

Lời nói vừa dứt, Xích Mao Sư có chút bất ngờ nhìn nàng, hỏi lại “Nha đầu chắc chắn? Ngươi chỉ mới đặt chân vào Đại Tông Sư, luyện chế Tôn cấp Hạ phẩm chẳng phải hơi miễn cưỡng sao?”

Âu Dương Kỳ Hân lắc đầu, nhẹ giọng nói “Nếu không nhanh chóng đột phá chỉ sợ ta không có cơ hội đấu với hắn một lần!”

“Ồ, tiểu nha đầu có tình lang rồi sao?” Xích Mao Sư nghe vậy, ý vị thâm trường nhìn nàng cười cười khiến Âu Dương Kỳ Hân mất tự nhiên đôi chút.

Là lão quái vật sống lâu năm, Xích Mao Sư đương nhiên cũng đủ sức nhận ra ân sâu bên trong giọng nói có phần lạnh lùng kia của Âu Dương Kỳ Hân là một tâm trạng bối rối của một thiếu nữ lần đầu biết yêu.

“Ta mới không có!” Âu Dương Kỳ Hân gắt lên một tiếng nói, nhưng gương mặt ửng đỏ đã bán đứng tâm trạng bối rối của nàng.

“Haha, được được, lão phu không chọc ngươi!” Xích Mao Sư cười lớn nói, rồi nhanh chóng thu liễm lại nụ cười mà nhìn nàng nói “Nếu vậy lão phu cũng sẽ luyện chế nó, chỉ cần tiểu nha đầu có thể dùng Đột Phá của mình mà luyện chế ra được viên Đan Dược có dược hiệu bằng với ta, thì xem như nha đầu thắng.”

Âu Dương Kỳ Hân nghe vậy gật đầu, dù sao thì bản thân Xích Mao Sư cũng từng là một vị Tôn Sư cấp bậc Luyện Đan Sư, thủ pháp luyện đan cũng hơn nàng ở nhiều phương diện.

Nghĩ vậy, nàng liền phất tay một cái, lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra các loại Linh Thảo cần thiết và một kiện dược đỉnh.

Chỉ thấy toàn thân nó có màu xanh sẫm, trên thân điêu khắc một cặp Long Phượng bay lượn cùng với những vầng tinh vân tuyệt đẹp. Mặc dù khí tức nó toả ra chỉ là một kiện Tông cấp Trung phẩm Pháp Bảo, nhưng nó cũng đủ khiến Xích Mao Sư phải rùng mình.

“Khí tức của Long Tộc và Phượng Tộc?” Trong lòng hắn thầm kinh ngạc, từ kiện dược đỉnh này, hắn có thể cảm nhận được khí tức uy nghiêm của hai tộc Thần Thú từ lâu đã không còn sống ở tinh câu này, Chân Long và Phượng Hoàng.

Bất quá, hắn cũng không tiếp tục để ý, một luồng khí tức nhỏ mà thôi, Xích Mao Sư Tộc của hắn cũng không phải sợ hãi gì hai tộc này.

Âu Dương Kỳ Hân không để ý tới phản ứng của vị Luyện Đan Sư Yêu Tộc kia, nàng nhìn lấy kiện dược đỉnh trước mặt. Nó được gọi là Long Phượng Đỉnh, dược đỉnh mà nàng được sư phụ tặng khi vừa đặt chân vào con đường Luyện Đan Sư.

Cho tới giờ, mỗi lần nàng nhìn thấy nó, trong đầu lại vô thức nhớ lại câu nói bí hiểm của sư phụ khi giao Long Phượng Đỉnh cho nàng “Người ngươi chờ đợi đã xuất hiện rồi!”

Lúc đó nàng đã nghĩ sư phụ là nói với Long Phượng Đỉnh, nên cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì, dù sao thì từ trước tới giờ sư phụ chưa bao giờ xưng hô như vậy với nàng mà.

Nhưng càng lúc, nàng lại càng cảm thấy câu nói đó dường như cũng dành cho mình. Cách đây mấy ngày, Long Phượng Đỉnh vốn yên vị ở trong nhẫn trữ vật của nàng, thì đột nhiên lại rung động kịch liệt.

Thấy vậy nàng vội lấy nó ra, nhưng đúng lúc đó, Trần An Vĩ lại từ bên ngoài bước vào khiến nàng phân tâm một chút, tới khi nhìn lại thì đã không còn thấy Long Phượng Đỉnh rung động nữa.

Trong lòng tràn ngập thắc mắc, nhưng cũng đành lắc đầu mà bỏ qua.

Thu lại những dòng suy nghĩ mông lung, Âu Dương Kỳ Hân nhanh chóng tập trung tinh thần, bắt đầu luyện chế Tôn cấp Hạ phẩm – Hộ Hồn Nguyên Hải Đan.

Quay trở lại tình hình bên phía Trần An Vĩ,

Hắn cùng Huyết Hương đã luyện đan được một khoảng thời gian, hương thơm nhàn nhạt từ trong hai lô dược đỉnh tỏa ra tứ phía khiến Cổ Tự Thư và Tam Trưởng lão Huyết Hải Môn vô thức cảm thấy dễ chịu hơn.

“Thành Đan!”

Theo hai tiếng hô đồng loạt của đôi nam nữ, Huyết Hỏa Đỉnh và Vạn Thú Đỉnh đồng loạt mở nắp, hai viên Ngự Viêm Đan từ bên trong lập tức bay ra ngoài. Khí tức nồng đậm Hỏa Hệ Nguyên Lực của chúng tỏa ra khiến những luồng Hỏa Hệ Nguyên Lực xung quanh phải rung động kịch liệt.

“Khanh khách! Thấy chưa? Thấy chưa? Ta đã nói ta sẽ thắng mà!” Huyết Hương nhìn lấy hai viên Đan Dược lơ lửng trước mặt, hưng phấn nhìn hắn nói.

Nàng thắng được hắn rồi, Ngự Viêm Đan của nàng luyện ra có phần dược hiệu mạnh hơn của hắn tới tận hai phần đó nha!

Trần An Vĩ mỉm cười nhìn lấy nữ nhân đang cười vui vẻ như trẻ con trước mặt, định vươn tay xoa đầu nàng thì bên tai lại vang lên giọng nói có chút ngưng trọng của Cổ Tự Thư.

“Thiếp không muốn phá hỏng bầu không khí này, nhưng Âu Dương Kỳ Hân đã biến mất, mà Á Huyền Ngân cũng vì lo lắng cho nàng ấy mà đang trên đường tìm kiếm rồi!”

“Cái gì?” Trần An Vĩ nghe vậy trợn mắt nhìn nàng, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc vốn có, hướng Huyết Hương nói “Ta có việc gấp cần rời đi, nàng mau chóng thu lấy Thanh Lực Yêu Hỏa rồi rời khỏi nơi này, tránh để kẻ khác đầu cơ trục lợi!”

Dứt lời, hắn nắm tay Cổ Tự Thư mà ngự không bay về một phía.

Huyết Hương ở phía sau nghe lời nói của hắn, vừa định trả lời lại thì đã nhìn thấy hắn đi mất, trong lòng không hiểu sao lại có chút chua chua. Nàng dành chiến thắng khiến hắn tức giận sao?

Rắc!

Bất chợt lúc này, một trong hai viên Ngự Viêm Đan lại xảy ra dị tượng. Chỉ thấy toàn bộ viên Đan Dược đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, khiến bên ngoài nó trở nên vô cùng xấu xí.

Chưa dừng lại ở đó, những mảnh vỡ lần lượt rơi ra, một mùi hương nồng đậm từ bên trong tỏa ra khiến Huyết Hương không tin vào mắt mình.

“Tiểu Thư, đây… đây là…” Tam Trưởng lão lúc này mới kịp hoàn hồn nhìn lấy viên Đan Dược trước mặt, lắp bắp nói.

Huyết Hương không trả lời, bởi vì bây giờ trong lòng nàng là một mảnh hỗn độn phức tạp. Nam nhân đó, vậy mà lại cố tình để nàng chiến thắng.

Đúng vậy, viên Ngự Viêm Đan vừa xảy ra dị tượng kia chính là viên Đan Dược mà Trần An Vĩ đã luyện chế ra, hắn đã cố tình che giấu khí tức thật sự của nó, khiến cho Huyết Hương lầm tưởng rằng Đan Dược của nàng cao cấp hơn của hắn.

Lúc này đây, khí tức thật sự không còn bị chủ nhân che giấu, nó ngay lập tức toát ra bên ngoài, khiến Hỏa Hệ Nguyên Lực xung quanh như quân thần gặp đế vương, lúc này đang điên cuồng vây quanh nó như nhảy múa hò reo.

“Vì sao?” Huyết Hương lẩm bẩm, thất thần nhìn về phương hướng hắn vừa rời đi mà không hề nhận ra, đôi mắt tinh xảo của nàng đã đỏ hoe từ bao giờ.

“Tiểu Vĩ…” Cổ Tự Thư đi bên cạnh hắn lo lắng gọi. Nàng có thể cảm nhận được một luồng uy áp vô hình tỏa ra từ người Trần An Vĩ, dường như hắn đang kiềm chế một thứ gì đó.

“Hừm!” Trần An Vĩ không thèm nhìn nàng một cái, tiếp tục dựa theo thần thức của mình mà tìm kiếm hai nữ nhân không nghe lời kia.

Trước khi bước vào bí cảnh này hắn đã dặn các nàng không được hành động theo cảm tính, bởi vì hắn biết nơi này tràn ngập bẫy rập, sơ hở một chút là phải trả giá đắt, thậm chí là cả mạng nhỏ cũng đi theo.

Hơn nữa nơi này còn là nơi có phụ mẫu của Âu Dương Kỳ Hân đang kẹt lại, hắn biết nàng sẽ nôn nóng muốn tìm lại hai người họ, nên đã nhắc đi nhắc lại nhiều tới mức các nàng còn mắng hắn “Ông cụ non!”

Nhưng rồi sao, các nàng cứ không nghe lời hắn cho bằng được!

“Tiểu Vĩ…” Thấy hắn không trả lời mình, Cổ Tự Thư gọi thêm lần nữa, tay còn lay lay người hắn.

Trần An Vĩ lúc này mới chú ý tới tiểu giai nhân trước mặt, nhìn thấy ánh mắt bất an của nàng, hắn liền thở nhẹ ra một hơi. Thôi được rồi, cũng không trách các nàng được, chỉ trách hắn không chu toàn mà thôi.

Hắn dành quá nhiều thời gian luyện chế đan dược cho ba nữ, nhưng lại không tìm mua các loại Pháp Bảo hộ thân hay liên lạc cho các nàng, khiến bây giờ muốn tìm kiếm tung tích các nàng trong bí cảnh này liền trở nên khó khăn hơn.

“Còn lần sau, nhất định sẽ đánh cái mông nàng!” Vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của nàng, cắn lấy vành tai nhỏ của giai nhân như để trừng phạt cho tội không nghe lời của nàng.

“Ưm…” Bị nam nhân cắn phải yếu điểm, cơ thể Cổ Tự Thư bỗng dưng rùng mình, u cốc dưới hạ thân bất chợt rỉ nước, miệng lại không tự chủ mà rên lên một tiếng.

Trần An Vĩ bất ngờ nhìn nàng “Bảo bối, nàng động tình sao?”

“Chàng còn nói, biết rõ nơi đó là yếu điểm của người ta còn cứ cắn vào!” Cổ Tự Thư hờn dỗi nói, tay đánh yêu hắn mấy cái.

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ lại cắn nhẹ tai nàng thêm cái nữa “Chờ ra khỏi bí cảnh này, ta nhất định sẽ hảo hảo đền bù cho nàng!”

“Lưu manh!” Cổ Tự Thư trừng mắt nhìn hắn, gò má bất giác đỏ ửng. “Mau chóng đi tìm Âu Dương Kỳ Hân và Á Huyền Ngân đi kìa!”

Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, tay vẫn ôm lấy Cổ Tự Thư, Tốc Văn kích hoạt, chân đạp nhẹ một cái, thân ảnh hai người đã lập tức biến mất.

Ở một vùng không gian khác hoàn toàn khác biệt trong bí cảnh này, có một thân ảnh nữ nhân chật vật đứng đó, ánh mắt ngưng trọng nhìn không gian xung quanh.

Nếu Trần An Vĩ có mặt tại nơi này, nỗi lo lắng trong lòng hắn liền sẽ giảm đi một nửa, bởi vì nữ nhân này là một trong hai người mà hắn đang tìm kiếm.

Chỉ thấy nàng một thân mặc bạch y bó sát, để lộ đường cong mạn diệu mê người cùng gương mặt thành thục của nữ nhân trưởng thành, lại thêm đôi tai đặc trưng của Tinh Linh Tộc, nàng không ai khác chính là Á Huyền Ngân, Phó Các Chủ Đan Các.

Chỉ là lúc này đây, toàn thân nàng chi chít những vết thương, y phục cũng vì nhuốm máu mà trở nên đỏ thẫm nhìn vào mà đau lòng.

Không gian xung quanh nàng lúc này không chỉ có Hoả Hệ Nguyên Lực đang hừng hực cháy, mà còn có những thân ảnh gần giống như tôn Xích Mao Sư mà Âu Dương Kỳ Hân đã gặp, chỉ khác là đôi mắt bọn chúng đỏ ngầu, cử động lại như những cỗ máy vô tri.

Hiển nhiên đây là những cơ quan được Xích Mao Sư bố trí từ trước, để bảo vệ những thứ bên trong bí cảnh này.

Không may cho Á Huyền Ngân, do mất đi sự điều khiển của chủ nhân, mà trật tự vốn có của nơi này cũng bị thay đổi, khiến những cơ quan ẩn này có thể xuất hiện bất cứ đâu, bất cứ thời điểm nào.

Thậm chí nếu vận khí ngươi phân cún hơn, ngươi sẽ nhận ra mình chật vật vượt qua những cơ quan kiểu như thế này chỉ để đổi lấy... không gì cả.

Đây cũng là tình trạng mà không ít người gặp phải trong lúc thám hiểm Thanh Dược Tiểu Giới, cứ nhìn xung quanh Á Huyền Ngân lúc này là biết.

Không ít thi thể của những kẻ đi trước có thực lực yếu hơn nàng đều bị những tôn Xích Mao Sư này nghiền ép. Cũng may nàng đã là Nguyên Tôn cảnh, lại thêm thân pháp đặc hữu của Tinh Linh Tộc, nên mới nhiều lần may mắn tránh thoát đòn tấn công chí mạng của chúng.

Trong lúc Á Huyền Ngân đang ngưng trọng nhìn đám Xích Mao Sư, thì một trong số chúng không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng nàng, vuốt sư được bao trùm trong Hỏa Hệ Nguyên Lực, muốn nện vào tấm lưng thon thả của nàng.

“Không ổn!” Á Huyền Ngân chỉ kịp thốt lên một tiếng trước khi vuốt sư đánh trúng vào người nàng.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, không gian xung quanh bị dư ba của nó đánh cho tan vỡ.

Rồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Á Huyền Ngân, một thân ảnh nam nhân tiêu soái phong trần đưa mắt nhìn nàng, tay trái nhanh chóng ôm lấy vòng eo thanh mảnh của mình mà kéo lại gần hắn, tay phải lại nhẹ nhàng thu lại, trên nắm tay còn ẩn ẩn có Băng Hỏa Nguyên Lực đang dần tan biến.

Mà tôn Xích Mao Sư muốn đánh lén nàng cũng lấy tốc độ nhanh chóng mà bị đóng băng rồi dần bị thiêu đốt tới tan biến.

Đang thất thần nhìn Trần An Vĩ, bên tai Á Huyền Ngân lại vang lên giọng nói uy nghiêm của nam nhân “Nàng giỏi lắm, dám không nghe lời ta?”

Lời nói của nam nhân khiến nàng vô thức run lên một cái, ánh mắt lảng tránh ngập ngừng nói “Ta… ta chỉ lo lắng cho Kỳ Hân nên mới rời khỏi.”

Càng nói giọng nàng càng nhỏ dần như thể sợ nam nhân tức giận hơn.

Bốp!

Một tiếng động thanh thúy vang lên, bờ mông ngạo kiều của giai nhân vì va chạm đột ngột mà rung lên từng đợt, Á Huyền Ngân ánh mắt ngập nước nhìn hắn, ẩn ẩn bên trong có sự hờn dỗi và một chút uất ức.

Trần An Vĩ lại nói “Nàng có biết, nàng làm vậy khiến ta lo lắng như thế nào không? Nếu như các nàng xảy ra chuyện gì, các nàng có biết ta sẽ cảm thấy như thế nào không? Các nàng muốn ta ôm ân hận mà sống sao?”

Từng câu từng chữ hắn nói, khiến Cổ Tự Thư và Á Huyền Ngân chấn động tâm tinh, đôi mắt bỗng chốc đỏ hoe nhìn hắn, các nàng thực sự không nghĩ cho cảm xúc của nam nhân này.

Á Huyền Ngân vì lo lắng cho Âu Dương Kỳ Hân mà không nghe lời hắn, tự ý rời đi để rồi rơi vào cạm bẫy nguy hiểm của Xích Mao Sư. Cổ Tự Thư lại không ra tay ngăn cản khi nàng có ý định rời đi.

Vì thế lúc này khi nghe hắn nói, cảm nhận được sự quan tâm hắn dành cho mình, hai nữ bất chợt bật khóc, vòng lấy đôi tay nhỏ nhắn của mình mà ôm hắn, như muốn dùng bản thân bù đắp cho hắn vậy.

“Thiếp xin lỗi, từ nay thiếp không dám nữa!” Cổ Tự Thư nhẹ giọng thủ thỉ.

“Ta… thiếp… thiếp xin lỗi, thiếp sai rồi!” Á Huyền Ngân ngập ngừng nói, nhìn lấy biểu hiện của hắn, trái tìm nàng đã thật sâu rung động, nàng muốn bù đắp cho hắn.

Trần An Vĩ nhìn lấy hai tiểu giai nhân, dịu dàng vươn tay lau nước mắt cho hai nữ, nhẹ giọng nói. “Hứa với ta, sau này không được hành động theo cảm tính nữa được không?”

“Bọn thiếp hứa!” Hai nữ nhìn hắn, kiên định trả lời.

----------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花