Chương 11: Tăng tiến sức mạnh

Sau một lúc điên cuồng đổi mới và mua sắm, hắn cuối cùng cũng mua được một Nguyên Thuật cho Hàn Mộng Nhu và một Bảo Y cho Cổ Tự Ly. Lập tức đem ra cho hai nữ sử dụng.

“Đây là Thiên cấp Thượng phẩm Nguyên Thuật – Tuyết Vực Chưởng, tầng thứ nhất dành cho Hàn Mộng Nhu.” Trần An Vĩ nhìn Hàn Mộng Nhu nói.

“Thiên cấp Thượng phẩm? Nhưng lại chỉ mới tầng thứ nhất?” Hàn Mộng Nhu toàn thân chấn động, hắn chẳng phải mới gặp nàng lần đầu tiên sao? Sao lại có thể dễ dàng đưa cho nàng thứ quý giá như vậy.

“Đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy! Muốn diệt được Hàn gia thì nàng phải mạnh hơn trước đã!” Trần An Vĩ bất đắc dĩ nói. “Còn đây là Thiên cấp Cực phẩm – Nhuyễn Kim Khí Văn Y cho Cổ Tự Ly, có công dụng khắc chế mạnh với các loại Hồn Thuật, với Nguyên Lực cũng có sự khắc chế nhất định.

Cổ Tự Ly lúc này cũng có cùng suy nghĩ với Hàn Mộng Nhu, hai nữ cùng lúc nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái khiến hắn nổi cả da gà. Trần An Vĩ bất đắc dĩ đành phải nói “Đây là quà của sư phụ ta tặng cho các nàng, cũng chẳng phải quà của ta!”

“Đa tạ tiền bối!” Hai nữ nghe vậy không ngần ngại hướng về hư không hành lễ. Nhưng đồng thời lòng tò mò đối với vị sư phụ của tên nam nhân yêu nghiệt này lại tăng thêm.

Nhìn hai nữ như vậy Trần An Vĩ khẽ nhếch miệng, Ảnh Nhi ngồi bên cạnh thì bĩu mỗi nhìn hắn. Bất chợt, hắn đứng dậy, trong tay xuất hiện một kiện pháp bảo.

“Đi!”

Theo ý niệm của hắn, kiện pháp bảo cấp tốc biến lớn hóa thành một cây đại thụ nằm sừng sững cạnh bên thác nước, trên đại thụ là vô vàn nhánh cây với xum xuê cành lá. Trên từng nhánh cây là từng căn đình viện nhìn qua có vẻ đơn sơ, cổ kính.

Nhưng phải đi vào bên trong mới biết, trong từng căn đình viện là từng không gian tu luyện riêng biệt, vừa có thể bổ trợ tu Hồn, vừa có thể tu Thể và Nguyên Lực. Chủ nhân của nó thậm chí còn có thể tùy ý điều chỉnh không gian bên trong đình viện.

Hai nữ nhìn thấy hắn ném ra một kiện pháp bảo thì đột nhiên một cây đại thụ hiện ra, bên trên còn xuất hiện vô số đình viện. Nhất thời bản tính tò mò của nữ nhân lại trỗi dậy.

Hai nữ nhanh chóng bay quanh, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò mà nhìn lấy cây đại thụ này, hiển nhiên dù là hoàng tộc như Cổ Tự Ly hay nữ nhi của một Trưởng lão trong Nhất phẩm gia tộc như Hàn Mộng Nhu cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó.

“Ta nói, các nàng làm gì mà như mèo con lần đầu gặp cá nướng vậy?” Trần An Vĩ nhìn Cổ Tự Ly và Hàn Mộng Nhu như nhìn hai tôn tiểu miêu lần đầu bước ra ngoài vậy.

“Hứ!” Hàn Mộng Nhu cùng Cổ Tự Ly đồng thanh hứ một tiếng, nhưng hai bên gò má lại không tự chủ được mà ửng hồng, các nàng cũng không hiểu vì sao, chỉ biết nam nhân này dù các nàng chỉ mới gặp một lần, nhưng lại được hắn quan tâm và bảo vệ.

Ở bên cạnh hắn, các nàng đều không tự chủ được mà buông bỏ mọi cảnh giác, cũng không tự chủ hình tượng mà cư xử đúng với con người của mình. Hai nữ đồng thời nhìn nhau, chứng kiến trong mắt đối phương hiện lên một câu hỏi. Chẳng lẽ, hắn có sức hút đến thế sao?

Trần An Vĩ nhìn hai nữ biểu hiện như vậy, mỉm cười hài lòng. Kể cả hắn lúc vừa mới nhận được thứ này cũng phải bất ngờ một phen. Vì theo lời Ảnh Nhi nói, kiện pháp bảo này không thuộc về vũ trụ này.

Trên thế giới này tồn tại vô số vũ trụ song song với vũ trụ mà hắn đang sống, trong mỗi vũ trụ đều có nền văn minh tu luyện khác nhau, và vì thế pháp bảo mà họ tạo ra cũng khác nhau, cách thức vận hành khác nhau. Thậm chí, Trần An Vĩ còn tự hỏi, liệu thứ này ở nơi đó có được gọi là pháp bảo không?

Không tiếp tục nghĩ nhiều, hắn cũng ngự không lên cùng các nàng ngắm nhìn cây đại thụ này. Không biết là tạo tác của ai, mà đại thụ nhìn vô cùng hùng vĩ, kết hợp với khung cảnh bên trong Bát Diện Thạch quả thực là cực kì hút mắt.

Đại thụ tọa lạc trên đỉnh thác nước, tán cây phủ rộng hơn trăm dặm, trên từng nhánh cây là một ngôi đình viện cổ kính được kết từ lá và cành cây dù vậy nhưng lại không làm mất đi vẻ khang trang của nó.

“Tiểu Vĩ, đây là gì vậy?” Cổ Tự Ly dù là với kiến thức từ Cổ Tự Tộc vẫn không thể biết được đây là kiện pháp bảo gì, bởi vì khí tức nó tỏa ra không giống với bất kì loại khí tức nào mà nàng từng biết.

Hàn Mộng Nhu ở bên cạnh cũng sớm tò mò không nhịn được, đồng thời hướng mắt về hắn hỏi. Nhìn hai đôi mắt đẹp long lanh nhìn lấy mình, Trần An Vĩ cười thầm, nhưng cũng rất nhanh hắn trả lời. “Đây là Đình Viện Thụ, một kiện pháp bảo ta vừa nhận được từ sư phụ. Sư phụ nói nó không thuộc vũ trụ này, nên nàng không nói cho ta biết nhiều.”

“Ồ!” Hai nữ lúc này mới ồ lên, thảo nào ngay cả Cổ Tự Ly cũng không nhận ra lai lịch của nó. Nhưng lại chợt nhận ra điều gì, hai nàng lại dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.

Trần An Vĩ nhìn thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, có ai như hai nàng không chứ, một người vừa mới gặp đã muốn giết, một người khác thì sẵn sàng giao cả mạng sống, bây giờ lại không chút giấu giếm mà tò mò chuyện của hắn.

Nhưng hắn cũng không có ý định giấu các nàng, dù sao không có quyền cho phép của hắn, các nàng cũng không thoát ra được. Dù có biết hết bí mật của hắn cũng chẳng sao. Ngược lại…

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ bất chợt cười tà. Nhìn thấy nụ cười của hắn, không hiểu sao hai nữ lại thấy rùng mình, nhưng cũng nhận ra mình có phần hơi quá. Dù sao các nàng cũng là nữ nhân, tò mò chuyện của một nam nhân vừa mới gặp chưa được một ngày không phải chuyện hay ho gì.

“Được rồi! Hai nàng nghe ta nói đây, hiện tại ta vẫn còn việc phải giải quyết nên tạm thời các nàng cứ ở trong này. Thích đình viện nào thì cứ ở đó, cứ tự nhiên như ở nhà, được chứ?” Trần An Vĩ nhanh chóng khôi phục vẻ nghiêm túc mà nói.

Nhà?

Hai nữ nghe hắn nói, toàn thân chấn động. Đã bao lâu rồi, các nàng chưa từng được cảm nhận lại cái cảm giác “như ở nhà”? Đã lâu lắm rồi, Cổ Tự Tộc diệt vong, phụ mẫu bị hãm hại. Các nàng cứ ngỡ mình sẽ điên cuồng tu luyện rồi đi trả thù, tới lúc đó dù chết cũng không hối tiếc.

Nhưng khi gặp được nam nhân này, sau tất cả những việc hắn đã làm, dù các nàng chỉ mới gặp hắn lần đầu. Hắn không tiếc bất cứ thứ gì, quan tâm an nguy của các nàng, còn giúp các nàng tìm lại cảm giác đã từ lâu không được sống, cảm giác của gia đình. Tâm cảnh vốn bất biến của các nàng vì nam nhân này mà không ngừng rung động.

“Được, vậy ta sẽ ở trong đình viện này!” Cổ Tự Ly khẽ gật đầu, ánh mắt long lanh nhìn hắn, rồi nàng thả người bay đến gần một ngôi đình viện có trạm khắc vô số văn tự cổ, hiển nhiên nó rất hợp với nàng.

Trần An Vĩ cũng gật đầu “Vậy nàng muốn gọi nó là gì?”

“Đặt tên sao?” Cổ Tự Ly nghe vậy, nghĩ nghĩ một lúc, rồi như nghĩ tới điều gì, gương mặt tinh xảo của nàng lại hơi đỏ hơn một chút, nhưng rất nhanh biến mất. “Hiện tại ta chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho ngươi!”

Chút thay đổi nhỏ đó dù nhanh nhưng làm sao qua mắt được người mang Hồn Lực cường đại như Trần An Vĩ chứ. Nhìn qua là biết nàng nghĩ gì ngay, nhưng hắn cũng chỉ cười mà không vạch trần.

Đối diện với nụ cười của hắn, Cổ Tự Ly cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nàng nhanh chân trống vào đình viện kia, tránh ánh mắt của hắn.

Trần An Vĩ nhìn nàng trốn vào đình viện kia, khẽ cười một tiếng, rồi lại nhìn qua Hàn Mộng Nhu đang đứng gần đó, mỉm cười nói “Nàng nghỉ ngơi đi nhé, sau này ta còn cần nàng giúp một vài chuyện! Cần gì thì cứ dùng ý niệm nói với ta!”

Hàn Mộng Nhu nhìn hắn một chút rồi gật đầu, thả người bay tới một đình viện ẩn chứa ba loại Nguyên Lực phù hợp với nàng, gần đình viện của Cổ Tự Ly. Khẽ liếc hắn một cái, trên gương mặt trắng trẻo xinh nhắn cũng không kìm được mà ửng đỏ. Không biết là đã nghĩ gì.

Nhận thấy hai loại khí tức riêng biệt đang chậm rãi ổn định và tăng lên, Trần An Vĩ khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng có chỗ cho các nàng ở rồi. Hắn đang lo lắng, bởi vì hoàn cảnh trong Bát Diện Thạch chưa đủ tốt để hai nữ ở trong đây mà không cần lo lắng.

Hắn biết các nàng mỗi người đều có đại sự trong người, tuy nói hắn sẽ giúp các nàng nhưng không có nghĩa rằng các nàng sẽ để mặc hắn. Hơn nữa hắn cũng không có ý định giữ khư khư các nàng như những bông hoa trồng trong tủ kính.

Các nàng đều có tự tôn riêng của mình, bắt các nàng sống như một bình bông di động còn khó hơn lên trời. Không thấy Cổ Tự Ly dù tận mắt chứng kiến gia tộc diệt vong, chứng kiến kẻ thủ mạnh mẽ gấp nhiều lần Cổ Tự Tộc nhưng vẫn không ngừng tu luyện đó sao? Không thấy Hàn Mộng Nhu dù mất đi phụ mẫu che chở, vẫn có thể một mình tồn tại trong gia tộc thối nát như Hàn gia đó sao?

Trần An Vĩ hơn ai hết hiểu những điều này, vì hắn cũng có thời gian… à không hiện tại hắn vẫn đang bị mọi người trong tộc coi thường.

“Biện pháp cua gái của công tử thật cao minh a!” Ảnh Nhi bất chợt xuất hiện trên bả vai hắn trêu chọc.

“Xú nha đầu! Ta chưa hề làm gì có được không?” Trần An Vĩ cười mắng.

Ảnh Nhi bĩu mỗi lộ vẻ tin công tử mới là gặp quỷ.

“Được rồi! Cũng không còn nhiều thời gian nữa, ta nên chuẩn bị một số thứ thôi.” Dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một loại Dị Thuộc Tính.

Mà khi nó xuất hiện, vô số Mộc Hệ Nguyên Lực bên trong Bát Diện Thạch cấp tốc ùa về, ngay cả Đình Viện Thụ cũng run lên một chút. Không nghi ngờ, đây là một loại Dị Mộc.

Càng may mắn hơn cho hắn, Dị Mộc mà hắn đạt được lại là loại có thể phụ trợ trị thương, như vậy hắn không cần lo nghĩ người bên cạnh bị thương nữa. Cũng giải quyết luôn vấn đề điều động Mộc Hệ Nguyên Lực.

Cũng giống như Băng Hệ Nguyên Lực, chỉ cần hắn có thể cảm nhận được bản chất của Mộc Thuộc tính thì việc điều động Mộc Hệ Nguyên Lực dễ như trở bản tay.

Vì hắn chưa thể điều động được Mộc Hệ Nguyên Khí nên không thể hấp thu Dị Mộc được, nhưng lại có thể nhờ nó mà biết được bản chất của Mộc Thuộc tính. Nên nói ra thì đường nào người có lợi vẫn là hắn.

Như chợt nhận ra điều gì, Trần An Vĩ cất tiếng hỏi “Ảnh Nhi, liệu Hệ Thống có bán thứ gì giúp gia tốc thời gian hay đại loại vậy không?” Hắn cảm thấy nếu chỉ tu luyện bình thường thế này thì hắn không kịp trở nên mạnh hơn đã bị Hàn gia đánh tới rồi.

Ảnh Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói “Đợi công tử nâng cấp Hệ Thống lên cấp hai thì khả năng các vật phẩm như vậy xuất hiện trong Nguyệt Ảnh Quầy sẽ cao hơn!”

“Nâng cấp Hệ Thống lên cấp hai?” Trần An Vĩ khẽ hỏi lại. “Làm sao để nâng cấp lên cấp hai?”

“Đợi công tử có thể hoàn toàn nắm giữ ba loại Nguyên Lực Thuộc Tính trở lên thì sẽ có thể nâng cấp Hệ Thống!” Ảnh Nhi giải thích “Khi công tử làm được điều đó, Vô Thượng cũng đồng dạng mở ra tầng hai của nó!”

“Tầng hai của Vô Thượng?” Trần An Vĩ nghe vậy hô hấp trở nên dồn dập, bấy lâu nay hắn cứ tưởng Vô Thượng Công Pháp – Thiên Địa Quy Nhất Kinh mà hắn nhận được đã là hoàn chỉnh, nhưng chỉ với tầng một mà nó có thể đem lại lợi ích to lớn như vậy cho hắn, vậy thì tầng hai sẽ khủng bố tới đâu?

Điều này, Trần An Vĩ không biết, nhưng hắn đối với ngày mình hoàn toàn nắm giữ ba loại Nguyên Lực Thuộc Tính kia càng thêm chờ mong.

Phải biết, chỉ với tầng một, hắn đã có thể sử dụng ba loại dị năng của Vô Thượng.

Một là Quy Nhất, khiến hắn có thể tụ tập thiên địa nguyên khí mà không cần Nguyên Hải, cũng khiến hắn có thể thu nạp bất kì loại Dị Thuộc Tính nào.

Hai là Tâm Ý Tương Liên, có công dụng như một Song Tu Công Pháp, giúp hắn cũng tình lữ sở hữu một mối liên kết có thể tăng tiến theo cảnh giới của cả hai, tu vi càng cao liên kết càng mạnh, mà khi hai người sát cánh chiến đầu, mối liên kết này sẽ vô thức gia tăng sức mạnh cho cả hai.

Đồng thời, Tâm Ý Tương Liên còn giúp Trần An Vĩ và tình lữ có thể chia sẻ Dị Thuộc Tính mà không làm sức mạnh của nó bị suy giảm. Số lần không bị giới hạn.

Nghĩa là nếu hắn muốn, hắn có thể thu lấy hậu cũng ba nghìn giai lệ trong đó mỗi người đều có ít nhất Hồng Sắc Nguyên Hải, rồi cùng mỗi người các nàng song tu. Khi đó hắn sẽ sở hữu cỗ lực lượng toàn nữ nhân, mà các nàng ai cũng sở hữu Băng Hỏa Luân Hồi Diễm. Nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình.

Ba là Diệt Sát, đây là dị năng duy nhất ở thời điểm hiện tại hắn không sử dụng được. Lý do là bởi vì nó như hình thức tự vệ của Vô Thượng, ngăn ngừa mọi dò xét lên cơ thể hắn. Trưởng hợp sử dụng Chiêm Tinh Thuật như tên Hàn Tinh kia, ngay lập tức sẽ bị Vô Thượng tiêu diệt.

Ba loại dị năng này, tùy tiện một loại nào cũng đủ khiến thế nhân máu chảy đầu rơi, vậy mà hắn có cả ba loại. Nay lại sắp mở thêm tầng hai của Vô Thượng, Trần An Vĩ không chạy như bay vì vui sướng đã cho thấy tâm cảnh vững vàng của hắn.

Nghĩ nghĩ một hồi, hắn nhẩm tính, Dị Mộc hắn đang có, Băng Hệ Nguyên Lực cũng đã nắm được bản chất, hiển nhiên qua các trận chiến với Hàn Vô Tứ và Hàn Vô Nhất hắn đã nắm được căn bản. Cộng thêm Hồng Hỏa Nguyên Lực hắn đang có, vừa đủ ba loại.

Nếu vậy, hắn có thể nâng cấp bất cứ lúc nào rồi? Chợt Ảnh Nhi lại xuất hiện “Không đơn giản như công tử nghĩ đâu, công tử quên mỗi lần luyện một loại thuộc tính nào tới đỉnh phong là cần một nguồn năng lượng khổng lồ để thăng tiến tiếp sao?”

Nghe vậy, Trần An Vĩ nhất thời xụ mặt, nha đầu này là muốn hắn mất hứng vậy sao? Nhưng cũng không thể phản bác, vì nàng nói đúng. Chưa kể dù là Công Pháp hay Nguyên Thuật gì thì càng lên cao sẽ càng khó luyện.

Có thể bây giờ hắn chỉ cần dùng một loại Dị Thuộc Tính hay một nguồn Nguyên Lực tinh thuần tương đương là đủ để thăng tiến, nhưng không dám chắc sau này cũng sẽ như vậy.

“Công tử cũng đừng nản lòng, Hệ Thống đã chọn công tử, đương nhiên sẽ hỗ trợ hết mình, không kiếm được có thể mua mà không phải sao?” Ảnh Nhĩ cười tinh nghịch nói.

Trần An Vĩ nghe vậy cũng bật cười, cốc nhẹ vào đầu nàng “Xú nha đầu, chỉ được cái chào hàng là giỏi!”

“Hứ, người ta chẳng phải vì công tử mà suy nghĩ sao!” Ảnh Nhi bị hắn cốc đầu, giả vờ phồng má bĩu mỗi hờn dỗi nói.

“Được được, là vì ta, là vì ta!” Trần An Vĩ cười cười nhìn nàng.

Trêu đùa cùng Ảnh Nhi thêm một chút, Trần An Vĩ lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Theo đó tu vi vừa bước vào Nguyên Úy cảnh của hắn chậm rãi tăng lên, mà hai cỗ lực lượng trong đình viện kia cũng đang dần mạnh hơn…

冷私夜 x 白蓮花