Chương 76: Tự Bê Đá Đập Chân Mình
Liễu Văn Ngạn tiếp tục viết, mà Tô Vũ lại hệt như lần trước, bắt đầu tập trung hành hung tiểu đệ chữ "Lôi".
Lần này khó hơn so với rượt bắt tiểu đệ chữ "Máu" nhiều, tên tiểu Lôi kia không ngừng phóng điện giật hắn.
Thân thể Tô Vũ trong hiện thực run rẩy từng đợt giống hệt như điện giật, cả người chấn động, thậm chí tóc tai cũng dựng đứng lên.
Lão phủ trưởng ở một bên lấy làm kỳ lạ!
Mà giờ khắc này, Liễu Văn Ngạn đã viết xong đao thứ tư, kịch liệt thở hổn hển.
Ánh mắt lão phủ trưởng đảo qua đối phương, ý muốn hỏi thăm, mà Liễu Văn Ngạn chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu mình không có việc gì.
Tiếp theo đó, ông bắt đầu viết xuống đao thứ năm.
Lúc này, ngay cả kẻ không biết gì như lão phủ trưởng cũng rõ ràng cảm giác có chút không thích hợp, lão bạn già kia đang viết quá nhanh!
Trước đó từng chữ từng chữ viết ra đều phảng phất như bị mỏm núi đè ép, viết đến cực kỳ gian nan, nhưng mà hiện tại tốc độ viết của Liễu Văn Ngạn lại nhanh vô cùng, đao thứ năm trong chớp mắt đã viết xong.
"Lão Liễu?"
Lão phủ trưởng nghi hoặc, đây là có chuyện gì?
"Viết quen rồi. . ."
Liễu Văn Ngạn thở hổn hển, ngữ khí không thay đổi, ta viết quen rồi cho nên nhanh hơn không ít.
Dù sao ngươi cũng xem không hiểu!
Không chỉ lão phủ trưởng xem không hiểu, dù cho Tô Vũ, hắn chưa đến giai đoạn dưỡng tính thì chỉ sợ là cũng nhìn không ra thật giả.
"Bốn đao là thật, các đao đằng sau là giả. Lúc tiểu tử ngươi nhận ra thì đã không còn ở Nam Nguyên."
Liễu Văn Ngạn thầm nhủ, đến lúc đó liền nói thời gian lâu dài, lực lượng ý chí đã bị rút đi.
Chẳng lẽ Tô Vũ còn có thể nói gì?
Ngược lại không phải ta không có năng lực, là tiểu tử ngươi quá vô dụng, thế mà lâu như vậy đều không tu luyện tới đao thứ năm, thật mất mặt!
Uổng công ông viết ý chí chi văn dài như thế!
....
Liễu Văn Ngạn soạt soạt soạt viết xong năm đao còn lại, cuối cùng nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi thật dài.
Cảm nhận được tầm mắt Lão phủ trưởng tập trung nhìn mình, Liễu Văn Ngạn vờ tỏ ra bình tĩnh tự nhiên, phảng phất như tự nói: "Thứ này viết thuận rồi thì càng ngày càng đơn giản."
Lão phủ trưởng không hiểu biết nhiều về cái này, thế giới của Văn Minh sư không phải chuyện ông có thể lý giải.
Ông có được rất nhiều tri thức đều là do Liễu Văn Ngạn mở mang cho ông.
Hiện tại nghe thấy đối phương nói như thế, lão phủ trưởng biến đổi sắc mặt một thoáng, bỗng nhiên tầm mắt sốt ruột vô cùng nhìn Liễu Văn Ngạn.
Liễu Văn Ngạn quay đầu nhìn lại, sửng sốt một chút.
Nhiệt tình như vậy làm gì?
"Ngươi vẫn còn viết được đúng không?"
Lời của lão phủ trưởng khiến lòng Liễu Văn Ngạn lộp bộp nhảy một cái!
"Lão Liễu!" Lão phủ trưởng cấp tốc trườn qua, nhỏ giọng nói: "Thật sự còn có khả năng viết? Đơn giản như vậy sao? Một bài ý chí chi văn Đằng Không cảnh của Văn Minh sư, tìm phú thương bán, bán cho bọn hắn khoảng 300 công huân ta đều thấy ít!"
"Vậy ngươi viết 100 bản, nợ của ngươi liền trả hết, trả hết xong thì ngươi có thể trở lại Văn Minh học phủ rồi?"
"Dĩ nhiên, còn cần chi phí. . . Nhưng cũng chỉ khoảng 100 điểm công huân thôi, viết thêm chút nữa hẳn cũng có thể trả đủ!"
Lão phủ trưởng kích động!
Liễu Văn Ngạn thì trợn mắt há hốc mồm!
Hình như... Ta vừa tự bê đá đập chân mình rồi.
Ngươi tưởng thật à?
Đừng nói một bản, chỉ bốn đao này, ông kém chút đã mệt mỏi tới sụp đổ, huống chi ý chí chi văn nào có đơn giản như vậy?
Đầu tiên thân là Văn Minh sư, ông đối với《 Lôi Nguyên đao 》phải có cơ sở cực kỳ thâm hậu, nắm giữ rất sâu.
Là một Văn Minh sư, thật ra là không có quá nhiều thời gian đi học tập những thứ này.
Mặt khác, tiêu hao ý chí lực quá lớn, độ khó để khôi phục nguyên bản cũng cao, so với nguyên khí thì phải khó hơn nhiều lắm.
300 điểm công huân. . . Cách mấy tháng viết một bài thì còn được, ngươi bảo ta ngày ngày viết, đánh chết ta thì ta cũng không viết ra nổi.
Một năm viết tầm ba bốn bản, tỉ như《 Khai Nguyên quyết 》thì Liễu Văn Ngạn còn có thể làm được, nhưng một năm viết ba bốn bản《 Lôi Nguyên đao 》, Liễu Văn Ngạn liền ăn không tiêu, nếu thật sự phải làm vậy thì coi như căn bản ông không còn bất kỳ thời gian nào đi tu luyện hay làm chuyện khác nữa.
"Lão Vương. . ."
Liễu Văn Ngạn thầm mắng trong lòng, trên mặt lại mang theo nụ cười thần bí, thấp giọng đáp: "Không nên nói bậy! Văn Minh sư rất có quy củ, rất nhiều thứ không thể truyền ra ngoài! Để phòng bị thám tử Vạn Tộc giáo bắt được tin."
"Huyền giai võ kỹ như《 Lôi Nguyên đao 》, Vạn Tộc giáo không phải là không có, nhưng Văn Minh sư trừ người của mình mới thoải mái viết ý chí chi văn, ý chí chi văn của Văn Minh sư ở các đại học phủ đều nghiêm cấm lưu truyền ra bên ngoài!"
"Dù cho truyền ra ngoài, cũng sẽ không viết ngay tại hiện trường, mà là đã không biết cất giữ bao lâu, cơ hồ hóa thành phàm vật. Loại ý chí chi văn ấy kỳ thật không có tác dụng gì, cũng sẽ không đáng tiền."
Liễu Văn Ngạn nở nụ cười, thấp giọng nói tiếp: "Đừng nhắc lại những chuyện này, cẩn thận bị phía trên biết lại tìm ngươi gây phiền toái."
Lão phủ trưởng hơi khựng lại, hồi lâu sau mới tiếc nuối nói: "Thì ra là thế, ta cũng cảm thấy không hợp lý lắm, nếu có thể dễ dàng kiếm công huân như vậy, Văn Minh sư cũng sẽ không thiếu công huân, Bạch Phong đâu còn cần đến đến chỗ chúng ta giết một tên Đằng Không tứ trọng. . ."
Vừa rồi Liễu Văn Ngạn nói viết càng về sau càng đơn giản, ông mới đột nhiên nảy ra ý nghĩ như thế.
Hiện tại nghe xong quy củ còn có hạn chế, lúc này ông cảm giác mình đã hiểu rõ!
Liễu Văn Ngạn len lén nhẹ nhàng thở ra, hạn chế tự nhiên là có, có thể giao dịch cho những người có tiền thì cũng không sao, thế nhưng mấu chốt là ông làm không được!
Đừng nói ông, ngươi bảo cường giả Lăng Vân cảnh, thậm chí Sơn Hải cảnh, một năm viết cho ngươi 100 bản thử xem?
Những tên kia cũng ăn không tiêu!
Dù làm được thì cũng sẽ không làm, bọn hắn cũng cần tu luyện, cũng cần làm chuyện khác, ý chí lực tiêu hao vượt quá giới hạn, thần văn đều không có ý chí lực uẩn dưỡng, đến lúc đó xảy ra phiền toái thì biết làm sao?
Liễu Văn Ngạn dứt khoát không để ý tới Lão phủ trưởng nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Tô Vũ.
Thời khắc này Tô Vũ vẫn còn đang giãy giụa kịch liệt.
Sự chú ý của hắn đã không ở trên đao pháp nữa mà là trên thần văn bị hắn bắt được.
Trong mắt Liễu Văn Ngạn mang theo một chút chờ mong, cũng có chút đau đầu.
"Ý chí lực quá yếu, uẩn dưỡng một thần văn đã rất khó, hiện tại hắn còn bắt cái thứ hai. . . Ai, tiếp tục như vậy, tốc độ tăng trưởng ý chí lực của hắn sẽ bị kéo chậm đi rất nhiều!"
Liễu Văn Ngạn vừa cao hứng đồng thời cũng vừa có chút lo lắng.
Thần văn nhiều, thật sự không phải là chuyện tốt.
Đương nhiên, không có thần văn nào mới càng là chuyện xấu.
Nhưng nếu nhiều, Tô Vũ làm sao mà uẩn dưỡng?
Ý chí lực của Tô Vũ có hạn, thần văn không uẩn dưỡng, vậy cũng sẽ tiêu tán.
Nhưng nếu uẩn dưỡng thì sẽ tiêu hao lớn, chính hắn lại không khôi phục được, tiếp tục như vậy ngược lại dễ dàng kéo hắn sụp đổ.
"Hắn hiện tại đã đạt đến khoảng 19%, sắp sửa đủ 20%, uẩn dưỡng hai thần văn, chữ 'Máu' còn có thể hút máu tự nuôi mình, cứ như vậy, uẩn dưỡng hai thần văn hẳn cũng có thể kiên trì."
"Tuyệt đối không thể lại uẩn dưỡng thần văn thứ ba, tối thiểu là trước khi tiến tới giai đoạn dưỡng tính, nhất định không thể phác hoạ thần văn nữa."
Liễu Văn Ngạn có chút buồn rầu, có đôi khi gặp được thiên tài cũng phiền toái.
Tô Vũ bắt thần văn nhanh như vậy, rất dễ dàng xuất hiện chuyện thiên tài vượt quá giới hạn, bị chính mình giày vò phản phệ mà chết, hoặc là uẩn dưỡng thần văn quá nhiều, mấy chục năm không thể tiến thêm, như thế cũng tính là phế đi.
"Những người khác về trước đi!"
Liễu Văn Ngạn mở miệng, tiếp đó hết sức nghiêm túc dặn dò: "Lôi Nguyên đao không được truyền ra ngoài! Huyền giai võ kỹ, dù cho chẳng qua là bản dập bình thường thì cũng không thể truyền ra ngoài! Dạng võ kỹ này dù cho tại Văn Minh học phủ, Chiến Tranh học phủ, thì một bản dập cũng cần trăm điểm công huân tới đổi!"
Lão phủ trưởng chỉ quan tâm ý chí chi văn đáng tiền hay không đáng tiền, cũng sơ sót đây là một bản huyền giai võ kỹ.
Giờ phút này, lão phủ trưởng dường như cũng bị lời nói của Liễu Văn Ngạn làm cho thức tỉnh. Ông vội vàng hùa theo: "Đúng thế, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài! Chiến Tranh học phủ võ kỹ cơ hồ đều là bản dập, ý chí chi văn mới là trường hợp đặc biệt, huyền giai võ kỹ truyền ra bên ngoài, bị tra ra được sẽ xảy ra phiền toái lớn cho tất cả chúng ta!"