Chương 4: Tô Ánh Nguyệt

Khi Phá Toái ngủ cũng không lâu lắm, dù sao đây cũng đang là ban ngày. Hơn nữa thân thể của một Tiên thiên cao thủ rất tốt, dù vừa rồi quả thật hắn hoàn toàn kiệt sức nhưng chỉ vài hơi thở vận chuyển chân khí là khôi phục lại ba bốn phần.

Nằm bên cạnh hắn vẫn là cơ thể hoàn mỹ của cô gái, làm cho Phá Toái biết rằng chuyện vừa xảy ra không phải là một giấc mơ. Hắn nhìn ngắm say mê. Vừa phát tiết hết thảy nên hắn đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có. Hắn đang suy nghĩ. Hắn đang tính toán. Hắn đang tự hỏi mình có thể xuống tay giết người con gái mỹ lệ đang trần truồng nằm bên cạnh mình lúc này hay không. Lúc tập kích đoàn xe, vì có người sống sót lại bỏ chạy được nên hắn để cho nàng sống sót, kẻ thuê hắn giết nàng yêu cầu giết nàng ngay tại chỗ và không được để ai sống sót hết. Đương nhiên Phá Toái là tay già đời nên hắn mới giữ lại nàng, xem như một lá bài tẩy để cò kè giá cả với đề phòng bất trắc. Và giờ thì hắn vừa chịch lá bài tẩy của mình. Càng tệ hơn hắn thật sự muốn cô gái này.

Phá Toái đưa mắt nhìn về phía mu nàng, giữa da thịt trắng nõn là một mảnh rừng rậm đen láy. Chảy ra từ vùng rừng rậm huyền bí đó là hỗn hợp trắng ngà của tinh dịch và màu đỏ của máu. Không sai, chính là màu đỏ của máu, không nhiều, nhưng rất rõ ràng.

Phá Toái nhíu mày. Hôm qua hắn hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết hành động theo bản năng. Hắn như một con dã thú hung bạo nhất xé xác con mồi của nó. Và con mòi của hắn lại là một xử nữ. Cảm giác áy náy cùng đau xót dâng lên trong lòng hắn. Phá Toái giật mình, hắn cứ nghĩ rằng cái cảm cảm xúc này chỉ dành cho Nhị Cẩu và Tạ Thường thôi nhưng giờ nó lại có thể xuất hiện trên một người xa lạ. Nhưng hắn không thể khống chế được cảm xúc này.

Mấy năm gần đây do ảnh hưởng của Tạ Thường và Nhị Cẩu nên lệ khí của Phá Toái giảm mạnh, dù hắn vẫn cướp, vẫn giết. Nhưng hắn dần trở lại là hắn của ngày xưa. Hắn trở lại làm một người đại ca nghiêm nghị, nhưng cũng biết cười, biết dịu dàng, biết quan tâm, biết chăm sóc. Hắn dần lấy lại cảm xúc, hắn dần có được hạnh phúc. Đứa cháu yêu của hắn tuy năm sau mới chào đời nhưng sự xuất hiện của sinh mạng nhỏ bé này khiến hắn càng thêm vui sướng. Có khi Phá Toái bất tri bất giác ngân nga một ca khúc không trọn vẹn nào đó mà hắn nghe được ở quá khứ xa xưa.

Thế nên Phá Toái muốn người con gái này. Hắn muốn có một gia đình, như em trai yêu Nhị Cẩu của hắn vậy.

Hạ quyết định, Phá Toái dùng chăn đắp cho người con gái. Xuống giường mặc quần áo. Hắn không biết khi vừa xoay lưng, người con gái tưởng chừng như đang ngủ khẽ đưa ngón tay đang rỉ máu giấu kỹ lên miệng, nhẹ mút lấy.

Phá Toái nhẹ nhàng hết sức đi về phía cửa, nhanh tay mở cửa ra.

Rầm. Ái úi. Á dô.

Nhị đương gia Nhị Cẩu cùng mấy tên cướp ngã nằm bẹp trên mặt đất. Phá Toái đóng cửa lại, mặt có hơi đỏ quát:

- Nhìn đủ chưa. Đi làm việc đi, các ngươi rảnh quá hả, muốn ta tăng gấp đôi bài luyện công sao?

- Ối Đại đương gia tha mạng.

- Chuồn thôi tụi bay ơi.

- Á á á cứu với.

- Nhị đương gia bảo trọng nha.

Cả đám biến mất như chưa từng xuất hiện. Làm cướp bấy lâu cũng dạy cho chúng bản lĩnh bỏ chạy hạng nhất. Chỉ còn mình Nhị Cẩu trơ trọi đối mặt với Phá Toái. Nhị đương gia của chúng ta như không có việc gì cười hề hề lại gần thúc cùi chỏ vào hông Phá Toái, giọng có chút vui mừng:

- Đại ca, có phải chúng ta sẽ có áp trại phu nhân ko?

- Coi như là thế đi. Đi, ta cần ý kiến của Thường Nhi.

Tạ Thường là người thông minh, nàng biết chuyện lần này không tầm thường. Nhưng Đại ca nàng cô độc đã nhiều năm, lại luôn ở giữa lưỡi dao mũi kiếm, mạng sống bấp bênh, giờ cần một người con gái làm ấm chăn. Trước đây Phá Toái không có hứng thú nhưng giờ hắn đã mở miệng cần. Nàng cũng không thể phản đối được. Với lại nơi này núi sâu rừng lớn, phiền toái chưa hẳn đã là phiền toái.

Thế là nàng thay mặt Phá Toái tới dò hỏi. Biết được người con gái tên là Tô Ánh Nguyệt, con một nhà buôn nhỏ ở kinh thành Linh Thú Quốc. Theo nàng nói thì cha nàng theo đường biển đi kinh doanh ở Đông Hải thành thuộc Thần Long quốc bị mất tích, lâu ngày không liên lạc nên nàng thuê lính đánh thuê giá cao hộ tống đi tới Thần Long tìm cha. Phá Toái cho là người thuê giết nàng là kẻ đã khiến cha nàng biến mất. Nhưng hắn không nói ngay.

Mạng lưới tình báo cả Phá Toái không rộng nhưng vẫn tra xét được 1, 2 chuyện. Nhưng cũng mất 1 tháng. Từ đó Phá Toái bỏ lòng nghi ngờ Tô Ánh Nguyệt, thật coi nàng như là vợ mình, hứa hẹn sẽ giúp nàng điều tra chuyện cha nàng.

Mà một tháng chờ tin này, sau một buổi tiệc nhỏ với lễ bái đường đơn sơ, Tô Ánh Nguyệt chính thức trở thành Áp trại phu nhân của trại cướp Quái Lạ. Phá Toái thì sướng khỏi nói, Tô Ánh Nguyệt vừa khiêu gợi xinh đẹp lại biết lấy lòng hắn, sử dụng đủ mọi chiêu trò trên giường làm hắn phê quá thể. Phá Toái khẳng định kỹ thuật trên giường của nàng hơn hẳn bất cứ kỹ nữ nào mà hắn từng chơi. Nếu không phải hắn phá thân xử nữ của nàng thì hắn sẽ không khỏi xoắn xuýt rồi. Mà thân thể Tô Ánh Nguyệt rất dẻo dai, dùng nhiều tư thế gợi dụng thoả mãn hắn, mỗi lần đều vắt kiệt tinh trùng của Phá Toái vào bên trong nàng. Đến sau khi nhận tin, lòng nghi ngờ đã bỏ thì Phá Toái càng thoải mái hơn, cả về tinh thần lẫn thể xác. Tuần trăng mật của hai người cứ kéo dài mãi như vậy.

Chỉ là khi Phá Toái đang hưởng thụ người đẹp thì một nạn nhân may mắn trốn thoát của hắn lại đang xoắn xuýt lắm. Kha Vân sau khi bỏ chạy thành công thì không hề nghỉ ngơi tới Thị trấn Ma Thiên, sau đó lập tức tới Thành Nam Hùng tìm tướng lãnh quân đội tại đó là Cầm Lam. Chỉ là Kha Vân vừa vội vừa lo lắng, ỷ vào có lệnh bài của Lăng Phong nên xôn thẳng vào gặp Cầm Lam. Ai dè Cầm Lam lại chính là người thuê Trại cướp Kỳ Ba chặn giết Tô Ánh Nguyệt. Lý do đơn giản là vì Cầm Lam vốn là được Phượng Phi Vân nâng đỡ và chèo chống sau lưng, khong thì chỉ với tu vi Tiên thiên Sơ giai của hắn há có thể làm thốn lĩnh một thành lớn nhu Thành Nam Hùng. Vả lại gần trăm năm này Nước Thần Long và Nước Linh Thú rất hoà bình, nên để một tên tu vi Tiên thiên Sơ giai ở đây cũng không sao, chiến lực chủ yếu tập trung cho chiến trường tây bắc. Ăn cơm của người nào thì phải làm việc cho ngời ấy thôi, Cầm Lam khi thấy Kha Vân xôn vào thì túm ngay Kha Vân lại, tạm phế võ công, đem giam lỏng.

Chỗ Kha Vân bị giam là một biệt viện ngay trong phủ thống lĩnh. Hắn bị giam lỏng. Có rượu có thịt có người đẹp, tuy chỉ là 2 kỹ nữ Cầm Lam mua về nhưng cũng có mấy phần tư sắc, hơn nữa kỹ năng phục vụ rất cao. Chỉ là mấy ngày nay Kha Vân cũng không có động vào 2 cô nàng kỹ nữ này. Hắn tìm cách trốn nhưng vô vọng. Một kẻ dùng đầu óc và luồn cúi để leo lên thì phải rất tỉ mỉ cẩn thận, Cầm Lam rất cẩn thận nên Kha Vân chả có nổi một cái kẽ nứt mà chui.

Hôm nay Kha Vân ngồi trong phòng uống rượu, cũng đã hơi quá chén rồi. 2 cô kỹ nữ rất biết điều ngồi rót rượu. Một lát sau thì hai ả ngồi tới gần nhau, hôn hít rồi lột dần đồ xuống, uốn éo liếm láp mơn trớn tạo nên một cảnh tượng dâm mỹ trước mặt Kha Vân. Kha Vân chịu hết nổi rồi, mượn hơi men hạ quyết định, Kha Vân nhào tới hai cô kỹ nữ, điên cuồng mà hôn ôm bóp. Hai nàng chuyên nghiệp lột hết quần áo của Kha Vân, một cô BJ cho hắn, cô còn lại dọn hết đồ trên bàn, nằm úp lên mặt bàn, chổng cái mông tròn lên mời gọi Kha Vân. Kha Vân cũng không khách khí đem nhét dương căn vào, điên cuồng mà làm. Buổi tối hôm đó Kha Vân đại phát khí thế, hai ả kỹ nữ lên bờ xuống ruộng.

Cầm Lam khi biết tin thì thích chí lắm, nhưng hắn cũng không có thả Kha Vân. Cẩn tắc vô áy náy. Mà khi hắn báo chuyện này lên Phượng Phi Vân thì nàng khen hắn làm việc rất tốt, cho hắn không ít lợi lộc.

Kha Vân thì mỗi ngày như lợn giống, ăn ngủ rồi chơi gái. Cầm Lam cũng nhân đạo lắm, mỗi tháng đều đổi gái cho hắn. Kha Vân chỉ đành chấp nhận số phận, ở lại phủ thống lĩnh Thành Nam Hùng làm khách mời đặc biệt tới 16 năm.