Chương 6: Rời khỏi

Đi được 1 lúc đột nhiên Tô Thiên cảm giác có nguy hiểm cận kề hắn, thân là là tu sĩ Thông Mạch hậu kì nên linh cảm của hắn khá tốt. Hắn lập từ dừng lại, nhìn ngó xung quanh, đột nhiên từ trong bui rậm lao ra 1 con yêu thú, đó là 1 con Yêu Bích Huyết Mãng Tam giai trung kỳ có thể xứng với tu sĩ Tụ Nguyên. Đối đầu với con yêu thù này thì Tô Thiên hoàn toàn không có 1 chút cơ hội thắng nào nên hắn lập tự vận hết linh khí cộng thêm phong thuộc tính tăng hết tốc độ bỏ chạy.. Nhưng Yêu Bích Huyết Mãng đâu phải yêu thú tầm thường, nó 1 thân có 1 chút huyết mạch của Long tộc cộng thêm nó là yêu thú tam giai nên tốc độ nó rất khủng bố. Khoảng cách giữa Tô Thiên và con Yêu Bích Huyết Mãng dần dần bị rút ngắn, chỉ 1 chút nữa thôi là Tô Thiên sẽ bị tóm. Đang chạy thì trước mặt Tô Thiên xuất hiện 1 hồ nước khá lớn, 2 bên lại là 2 dốc núi cao chót vót, sau lưng thì Yêu Bính Huyết Mãng đã đuổi tới trong tính thế không còn đường lui Tô Thiên bèn cắn răng ôm Tiểu Cẩu nhảy xuống hồ nước, con Yêu Bích Huyết Mãng cũng không từ bỏ, nó lập tức lao xuống nước đuổi theo Tô Thiên. Ở trong hồ nước Tô Thiên liền vận dụng Thủy thuộc tính giúp hắn bơi lội nhanh hơn, đột nhiên phía xa xa có 1 luồng ánh sáng chiếu vào mắt Tô Thiên.

-A, chẳng lẽ dưới đáy hồ có lối ra

Vui mừng Tô Thiên vận hết tốc lực bơi tới chỗ ánh sáng. Lúc này Yêu Bích Huyết Mãng đã đuổi tới sát chân Tô Thiên, nó liền phun 1 luồng chất độc màu tím về phía Tô Thiên, nếu bị chất độc này dính phải thì thân thể sẽ dần dần bị ăn mòn thối rữa mà không có cách nào cứu chữa. Trong lúc tuyệt vọng thì đột nhiên Tiểu Cẩu nhe răng, nó gầm lên 1 tiếng rồi há miệng phun ra 1 đoàn nham thạch nóng bỏng. Đám kịch độc màu tím gặp phải nham thạch liền bốc hơi. Nhân cơ hội đó Tô Thiên bơi đến khe hở lạch mình chui qua kẽ hở, con Yêu Bích huyết mãng thân hính to lớn nên không chui qua được. Bơi thêm khoảng 1 canh giờ thì Tô Thiên cũng chui lên mặt nước, trước mặt hắn là cảnh tượng quen thuộc, đúng vậy là Hắc Lâm sơn mạch. Không ngờ thế giới viễ cổ kia lại câu thông với Hắc Lâm sơn mạch. Hắn tự hỏi tại sao bên kia cái hồ lại có 1 thế giới hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài như vậy, chắc chắn là có thiên đại bí bật gì đây. Nhưng hiện tại hắn tu vi quá thấp nên không thể tìm hiểu được

-Haizz trước tiên phải tăng tu vi lên cao rồi có cơ hội ta sẽ quay trở lại đó tìm hiểu, tiện thể kiếm thêm ít linh thảo mấy con thú sửng nha, haha

Nhớ lại Tiểu Cẩu lúc nãy chiêu kia xuất hiện thì trên người tiểu cẩu vậy mà có 1 cái bong bóng làm hắn hấp thu về sau lại +100000 Hỏa thuộc tính bằng lúc hắn hấp thu cái linh hồn của lão quái vật kia. Đúng là Yêu thú viễn cổ có khác

-Haha, Tiểu Cẩu tốt, cứu ca 1 mạng lại giúp ta thêm điểm thuộc tính thưởng cho ngươi 1 linh quả.

Lấy trong túi 1 quả màu đỏ kia Tiểu Cẩu lập tức lao vào ăn ngấu nghiến, sau khi ăn xong vậy mà nó trực tiếp đột phá Nhất cấp Hậu kì. Nghĩ đến cảnh muốn cho Tiểu Cẩu đột phá thất cấp bát cấp thì không biết hao tổn bao nhiêu a. Thở dài 1 cái hắn liền chỉnh sửa lại quần áo quay trở lại tông môn của mình. Theo hắn nhớ là ngày mai tông môn sẽ tiến hành kiểm tra đệ tử ngoại môn, người nào không tấn cấp Thông Mạch thì sẽ bị đào thải, thêm vào đó 3 người đứng hạng đầu nhưng sẽ được thưởng rất phong phú, linh đan, vũ kỹ,..nên hắn không khỏi háo hức muốn so tài với các thiên tài trong đệ tử ngoại môn.

Đang đi đột nhiên hắn nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa vang lại, hắn vui mừng ngay lập tứ chạy lại chỗ phát ra âm thanh

-Haha, đây nhưng lại thêm 1 ít điểm thuộc tính nữa rồi nha. Ca nhưng rất thích xem người đánh nhau

Hắn một mặt cười đê tiện nhảy lên cái cây gần đó ẩn thân nhìn lại. Lúc này có 2 thiếu nữ đang bị vây quanh bởi 4 người 3 nam 1 nữ. Trong 4 người này hắn nhưng nhận biết 2 cái, đó không ai khác là Lý Mộ Dung và Hà Văn Kiệt, 2 người đã sát hại cái thân xác này. Nhìn thấy 2 người này vẻ mặt hắn liền âm trầm, sát khí ẩn ẩn hiện hiện

-Hừ, 2 tên đê tiện này để lão tử gặp các ngươi xem như các ngươi tới số.

Lúc này 2 thiếu nữ kia đang rất chật vật, áo quần lấm bụi dất, trên người có khá nhiều thương thế. Mặc dù vậy ở 2 người vẫn rất xinh đẹp, thân hình chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm. 3 tên nam nhân kia vè mặt bỉ ổi dán chặt vào thân hình 2 thiếu nữ kia.

-Các ngươi dám tập kích chúng ta. Các ngươi biết chúng ta nhưng là đệ tử của Đông Phương gia tộc, nếu để trong tộc ta biết ta khẳng định các ngươi không có đường sống ở Bắc Vực này. Cô gái mặc áo trắng cắn răng nói

-Haha. 2 cô em yên tâm, chúng ta chơi các ngươi rồi sẽ giết người diệt khẩu, yên tâm yên tâm. Hà Văn Kiệt cười bị ổi nói ánh mắt không quên lướt mấy vòng trên thân hình cô gái kia

-Tỷ tỷ, không nói nhiều nữa, ta liều mạng với chúng. Có chết chúng ta cũng không chịu bị sỉ nhục. Cô gái mặc áo trắng trầm giọng nói, 2 tay nắm chặt thanh kiếm chuẩn bị giao chiến

Lúc này Hà Văn Kiệt nhìn về phía Lý Mộ Dung nói:

-Ta với muội xử lí nhanh gọn Đông Phương Yên Nhiên, Đỗ huynh và Hàn huynh đi bắt Đông Phương Yến Nhi

-Được, tốc chiến tốc thắng. Người gọi là Đỗ huynh nói

4 người chuẩn bị lao lên chiến đấu thì đột nhiên từ xa lao đến 1 bóng người đứng chắn trước 2 cô gái, người này không ai khác là Tô Thiên, thấy 2 cô em xinh đẹp hắn nhưng không khỏi nuốt nước miếng. Hàng cực phẩm a, mấy sao hạng A phải xách dép còn không kịp. Có cơ hội thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân chiếm phương tâm của 2 cô gái hắn sao lại không làm, thêm vào hắn thấy mấy người này chỉ là Luyện Khí Trung kỳ và Hậu Kì mà thôi, 1 chưởng của hắn đủ diệt hết.