Hàm Nguyệt Yên nhìn xuống Tô Thiên rồi nhìn qua thi thể không đầu của Ân Hàn với 1 vẻ mặt lạnh nhạt. Lúc này Tống Trường Minh bước lên trước chỉ vào mặt Tô Thiên quát:
-Hừ, to gan, giám giết hại đồng môn ngươi biết là tội nặng thế nào không, mau quỳ xuống tự trói tay mình lại theo chúng ta về gặp Lâm trưởng lão.
-Ngươi vừa đến không tìm rõ nguyên nhân liền quy chụp tội cho ta, ngươi có biết 2 người này trước đó đã làm gì với ta không?
Tô Thiên vẻ mặt bình tĩnh đáp lại.
-Ta không cần biết các ngươi đã có chuyện gì, ta chỉ biết ngươi giết hại đồng môn vậy là đủ, mau quỳ xuống không nói nhiều lời
Tống Trường Minh nhưng là 1 người hèn mọn, hắn lúc trước thấy Hàm Nguyệt Yên cười khi Tô Thiên nói đùa trêu Ân Hàn làm hắn rất khó chịu. Hắn nhưng thầm mến mộ Hàm Nguyệt Yên đã lâu nay thấy người trong mộng cười với người khác hắn liền sinh ghen ghét, thêm vào Tô Thiên có tư chất thiên tài hắn càng thêm đố kỵ. Lúc này Tô Thiên vẫn đứng im mà không quỳ xuống, Hàm Nguyệt Yên cũng nhíu nhíu mày liền nói
-Ngươi trước tiên quỳ xuống chịu trói theo bọn ta về, dù gì giết hại đồng môn cũng là tội nặng.
-Haha, ta tưởng ngươi là cái nữ nhân không ngờ cũng là loại người ngực to không não
Nghe Tô Thiên nói vậy Hàm Nguyệt Yên lập tức nổi giận, ẩn ẩn có sát khí xuất hiện
-Hừ, tên ngu si, tưởng có 1 chút tư chất là đã đủ ra oai sao, đối với ta ngươi chỉ là phế vật không hơn không kém. Cho thể diện mà còn không chịu
Nói đoạn nàng lập tức tung 1 chưởng về phía Tô Thiên, chưởng này nhưng bao hàm Băng thuộc tính rất mạnh mẽ, thấy vậy sắc mặt Tô Thiên liền lạnh xuống, hắn liền vung 1 chưởng chống đỡ
-Khai sơn chưởng
-Bành, bành
2 chưởng va vào nhau, Tô Thiên lập tức lui lại 10 bước, khí huyết nhộn nhạo, sắc mặt hắn rất khó coi, phải biết chưởng vừa rồi của Hàm Nguyệt Yên rất tùy ý , theo hắn đoán chắc chưa đến 5 phần sức lực của nàng. Hắn nhưng cảm thấy áp lực rất lớn. Chênh lệch cảnh giới a, hắn nội tâm gào thét, phải tăng thực lực lên thật nhanh nữa a.
-Đối với tên có mắt như mù này thì để ta ra tay, đối với muội thêm bẩn quần áo
Tống Trường Minh nhìn Hàm Nguyệt Yên cười nói, sau đó hắn nhày về phía Tô Thiên
-Ám Nhiên Tiêu Linh Chưởng
1 luồng sức mạnh như bão tố lao thẳng đập ngay vào ngực Tô Thiên, hay bay lui phun 1 ngụm máu
-Các ngươi quá đáng lại đi bức hiếp Thiên ca, các ngươi có biết Ân Hàn và Nam Cung Hãn Hãi lúc trước muốn hại chết Thiên Ca nhưng không được, giờ Thiên ca chỉ là trả thù mà thôi
Lý An Nhi vừa đỡ Tô Thiên vừa nói
-Chúng ta chỉ bắn nhầm mà thôi, không cố ý, các ngươi lại muốn giết chúng ta, 2 vị sư huynh sư tỷ xin hãy chủ trì công đạo cho Hàn đã đã chết a.
Nam Cung Hãn Hải giả vờ khóc la lớn
-Ngươi nghe thấy chưa, bọn ahwns chỉ là bắn nhầm mà các ngươi lại giết người, đã các ngươi không chịu nhận lỗi ta chỉ có thể đem đầu các ngươi về báo cáo với LÂm trưởng lão
Tống Trường Minh âm hiểm cười nói, hắn liền xuất ra 1 cây đao, thân đao sáng bóng, trên thân đao còn có hình rồng phượng trông rất bắt mắt. Hắn liền vận hết chân khí vung đao lên
-Huyễn Thiên Đao Trận, giết cho ta
Hắn vung 1 đao lập tức có hàng ngàn hàng vạn mũi đao nhỏ bằng linh khí màu xanh lao thẳng về phía 3 người. Tống Trường Minh 1 đao này nhưng vận hết toàn lực, hắn tu vi nhưng đã là Nhập Thần Trung Kỳ, 1 đao này chém ra hắn tự tin chắc chắn giết luôn 3 người. Thấy hàng ngàn mũi đao sắp đến, 3 người mặc dù không muốn nhưng cũng đành chấp nhận . Tô Thiên nhắm mắt lại chuẩn bị đón nhận cái kết bi thảm cho hắn thì đột nhiên có 1 vòng bảo hộ bằng tường lửa chắn ngay trước mặt hắn
-Chíu chíu…
Tiếng đao lao vào tường lửa lập tức biến mất, lúc này 1 người xuất hiện đó khoogn ai khác là Tiêu Ngọc trưởng lão, vị sư phụ mà hắn vừa mới nhận