Chương 80: Bắt đầu chữa trị, phục kích trong rừng

Bạch Vũ gật đầu, lần đầu thấy An Mạnh Hào mặc dù cũng không tỉnh táo nhưng khá hơn bây giờ nhiều.

- Ta cần xem xét tình trạng của An gia chủ một chút.

Dược Sư, chức nghiệp chuyên luyện dược, chế ra các thứ dược thủy, đan dược đủ loại công dụng, cũng có thể coi là một thầy thuốc, nhưng không phải ai cũng am hiểu việc chữa thương, mỗi người có một thế mạnh.

An Thái lão dù là một Dược Sư có kinh nghiệm nhưng do điều kiện hạn chế, bà cũng không thể chữa trị thương thế cho con trai và cháu gái được.

Trước đó đã bỏ ra một cái giá lớn, chẩn đoán được bệnh tình của cháu gái, sau đó huy động cao tầng luyện chế đan dược vượt cấp, đến cuối cùng lại vì việc này dẫn đến tai họa cho cả gia tộc.

Nhìn thấy Bạch Vũ muốn trước tiên xem qua tình trạng của con trai, An Thái lão gật đầu, dù sao thì hiện tại đang phải nhờ hắn, cứ để tiểu tử này thử xem, hắn đã một lần làm nên kỳ tích cứu vớt An gia rồi.

Bạch Vũ cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, sau khi tiến đến gần An Mạnh Hào, thần thức hắn tỏa ra sau đó tập trung bao phủ lấy thân thể người đang nằm, hắn muốn dựa vào linh hồn mạnh mẽ của mình để kiểm tra một vòng.

Vì không có phòng bị nên thần thức của hắn không quá khó khăn đã có thể xâm nhập vào thể nội người bệnh.

An Thái lão kinh ngạc, mặc dù biết Bạch Vũ bất phàm, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, lượng linh hồn lực mà hắn tỏa ra đã đạt đến mức khó tin.

- Cường độ linh hồn mạnh như thế này ở độ tuổi còn rất trẻ, hắn còn là người sao.

Nhưng như vậy thì càng nắm chắc, kết hợp với tài vật mà hắn nói lúc trước thì khả năng thành công sẽ tăng nhiều.

Hy vọng trong lòng bà tăng cao chưa từng có, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát.

Một lúc sau, Bạch Vũ mở mắt, thở ra nhẹ một hơi.

Tình trạng của An Mạnh Hào tương đối nguy hiểm.

Linh hồn bị thương tổn và có dấu hiệu càng lúc càng bị ăn mòn do tác động của việc phản phệ làm người bị thương lâm vào hôn mê, nếu như không cứu chữa kịp rất có thể suốt đời không tỉnh lại được.

Tuy nhiên nếu có điều kiện thì việc chữa trị cũng không quá phức tạp, chủ yếu nhất chính là điều kiện tương đối hà khắc, phải dùng dược tài tu bổ linh hồn.

May mắn hắn có thứ đáp ứng được điều kiện này, Bạch Vũ quay đầu nói với An Thái lão.

- Tiền bối, việc chữa trị ta có phần nắm chắc, tuy nhiên ta không muốn trong quá trình chữa trị có người thứ ba, mong tiền bối hiểu cho.

An Thái lão nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi một chút, nhưng nhanh chóng bình thường, bà cũng hiểu rằng hắn nhất định sẽ lộ ra bí mật nào đó khi xuất thủ, không muốn người khác biết được.

- Bao lâu thì có thể xong.

- Việc này sẽ tốn khá nhiều thời gian, ước chừng khoảng nửa tháng.

- Được rồi, ta sẽ ra bên ngoài canh chừng.

- Đa tạ tiền bối tin tưởng.

An Thái lão rời đi, lúc này Bạch Vũ mới cẩn thận quan sát xung quanh.

Không gian nơi này tuy là thuộc kiểu phòng kín nhưng hắn cảm nhận được Nguyên khí vẫn đang bao phủ, hẳn là dùng trận pháp nào đó thông với bên ngoài, không giống như là một không gian độc lập như Phương Khối Bát Quy của hắn.

Sau khi xác định không còn người nào khác, bí mật của hắn có thể bảo toàn, Bạch Vũ dựng An Mạnh Hào ngồi dậy.

Sau đó tiến vào trạng thái tĩnh tọa câu thông với tiểu Hỏa Hồ bên trong linh hồn mình, phải có nó giúp đỡ thì hắn mới có thể chống lại cái lạnh do Địa Hồn Tâm Nhũ tỏa ra.

Với Nguyên lực đẳng cấp Hóa Cảnh sơ giai hiện nay của hắn chỉ có thể câu kéo chịu đựng vài ngày, nhưng việc chữa trị này xác định phải mất đến nửa tháng nên đương nhiên hắn sẽ không dại gì mà tìm khổ.

Sau một hồi câu thông uy bức lợi dụ, cuối cùng tiểu Hỏa Hồ cũng đồng ý.

Điều kiện của nó thật ra rất đơn giản, đó là phải cung cấp “đồ ăn” cho nó.

Đồ ăn ở đây chính là các lại tài nguyên hỏa hệ có thể sinh ra hỏa diễm để nó có thể hấp thu và ngày càng mạnh lên.

Lần trước khi Bạch Vũ trị thương linh hồn cũng đã thỏa thuận một lần.

Mặc dù tiểu Hỏa Hồ linh tính cao nhưng làm sao qua được Bạch Vũ.

- Hắc hắc, bé con ngươi không biết rằng thật ra ta cũng rất muốn ép ngươi ăn đồ ăn đó sao, ngươi càng mạnh thì ta càng mạnh thôi mà.

Bạch Vũ đắc ý cười thầm.

Tiếp đó, hắn lại xuất ra một đống tài nguyên hỏa hệ đổi được từ Bách Trình Lâu, nào là tinh hạch yêu thú, nào là khoáng vật, linh tài…

Chuẩn bị xong xuôi, tinh thần khẽ động, Địa Hồn Tâm Nhũ óng ánh như pha lê xuất hiện, nhiệt độ bên trong không gian này bắt đầu hạ thấp.

Đặt hai tay của An Mạnh Hào lên nó, Hồn Nhũ Tâm bên trong lặng yên chuyển động tạo ra lực lượng thần dị chậm rãi thẩm thấu.

Phừng.

Tiểu Hỏa Hồ trên tay Bạch Vũ với hình thái ngọn lửa hiện ra, khống chế không để thiêu rụi các vật dụng trong phòng, linh động bao phủ lấy cơ thể hắn.

Trông Bạch Vũ lúc này như một ngọn đuốc hình người.

Hai thái cực nóng lạnh gặp nhau, trung hòa lẫn nhau làm cho nhiệt độ trở về trạng thái cân bằng.

Nét mặt của An Mạnh Hào giãn ra đôi chút cho thấy công dụng thần kỳ của Địa Hồn Nhũ Tâm.

Bạch Vũ cẩn thận quan sát một hồi, sau khi xác định có tiến triển tốt thì cũng bắt đầu nhập định luyện hóa "đồ ăn" cho tiểu Hỏa Hồ.

Thời gian này hắn bận nhiều việc chạy ngược xuôi, tuy rằng với linh hồn biến dị hắn có thể chậm rãi hấp thu Nguyên khí để gia tăng tu vi nhưng vẫn khá chậm chạp, vẫn chưa tìm tới biên giới đột phá.

Tận dụng thời gian rảnh hiếm hoi này để tu luyện cũng rất tốt.

Thời gian từng ngày trôi qua, có Hồng Ảnh Hỏa hỗ trợ, việc luyện hóa tài vật rất nhanh được hoàn thành.

Tiểu Hỏa Hồ khuôn mặt khả ái biểu lộ khá thỏa mãn, hiện ra bản thể ngồi trên vai Bạch Vũ, thân thiết cọ cọ vào mặt hắn.

Mặc dù là bị lửa chạm vào nhưng hắn lại không bị gì, chỉ thấy gia hỏa này vô cùng đáng yêu.

Còn lại hơn mười ngày, Bạch Vũ tiến nhập trạng thái tu luyện Nguyên lực.

Sâu trong Sung Đà Lâm.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Ba bóng người nhanh như gió di chuyển qua những tán cây đại thụ.

Một người cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó cất tiếng nói.

- Tộc trưởng, chúng ta sắp ra khỏi lãnh địa của Phong Hồ tộc.

- Ừm, ta biết, cẩn thận một chút, nhanh chóng trở về trong tộc.

Bóng người dẫn đầu đáp lời, tuy bình thản nhưng trong lòng nàng lại đang trầm trọng, nàng có một dự cảm đường về lần này chắc chắn sẽ không yên lành.

Ba người vẫn tiếp tục hướng trước mặt nhanh chóng hành tẩu.

Đi được thêm một lúc.

Vù vù vù.

Đột nhiên từ xung quanh xuất hiện hơn mười thân ảnh mặc áo choàng lông thú màu đen xuất hiện vây lấy ba người.

Trong đó lấy hai tên trung niên dẫn đầu.

- Hà hà, Hồng Ảnh tộc trưởng đi đâu mà vội vàng thế, phải chăng có hứng thú đến Dạ Hồ Cung dạo chơi một hồi, tộc trưởng của chúng ta chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng đón tiếp.

Tên trung niên trên mặt có một vết sẹo lớn bên má trái cười nói, ánh mắt khóa chặt lấy người mặc kim bào.

- Hồ Dạ Điền, Hồ Dạ Minh, hai tên hắc cẩu các ngươi dám cản đường chúng ta.

Đáp lại lời hắn là một câu mỉa mai rơi vào tai bọn hắc y thật sự hết sức chói tai, ai bảo bọn họ là Dạ Hồ cơ chứ, bản thể quả thật rất giống một đầu chó mực, không như bọn Hỏa Hồ kia, bản thể lại rất xinh đẹp yêu mị hút mắt nhìn.

Hai người phía sau Hồ Hồng Ảnh lúc này đã chia ra đứng tựa lưng vào tộc trưởng nhà mình, cả ba tạo thành thế tam giác đối diện địch nhân.

- Hồ Dạ Thiên không đến, chỉ có các ngươi?

Hồ Hồng Ảnh lúc này mới chậm rãi nói, giọng nói yểu điệu pha lẫn khí thế thượng vị giả tạo nên cảm giác thu hút cực kỳ làm cho tất cả nam tính có mặt đều phải cục cựa con lợn lòng muốn chinh phục mỹ nhân ngạo kiều này.

- Ha hả, chỉ là đến mời các ngươi đi Dạ Lang Cung một chuyến, cần tộc trưởng chúng ta phải đích thân đến?

Hiển nhiên là hai người Hồ Dạ Điền và Hồ Dạ Minh không cho là đúng, cả hai thân là Đại và Nhị trưởng lão Dạ Hồ tộc, thực lực có thể nói là ngang ngửa với Hồ Hồng Ảnh.

Mạnh hơn hai người phía sau nàng kia, cộng thêm đội tinh anh với toàn bộ đều là cao thủ tương đương Hư Cảnh trung giai trở lên, ít nhất cũng có thể làm thương gân động cốt ba người này.

Bọn họ đã phải chờ đợi ở đây mấy tháng mới có cơ hội phục kích.

Nếu lúc đầu xác định là Hồ Hồng Ảnh, không chừng tộc trưởng cũng trực tiếp đến đây, dù sao ý niệm truy cầu của Hồ Dạ Thiên với nàng là vô cùng lớn.

- Thật như vậy sao?

Hồ Hồng Ảnh chỉ sương băng đáp lại, hai người phía sau nàng cũng nhẹ thở ra một hơi, bọn Dạ Hồ tộc làm sao biết được trong khoảng thời gian ngắn này, tộc trưởng của bọn họ đã tăng lên chiến lực rất nhiều cơ chứ, mặc dù còn chưa đột phá để có thể chính thức chống lại Hồ Dạ Thiên nhưng cũng đủ để thoát khỏi khốn cảnh lần này.

- Đừng kiếm chuyện câu giờ nữa, nếu không hợp tác, ta không dám chắc các ngươi sẽ toàn mạng trở về đâu.

Vừa dứt lời, tròng mắt hai người co rút lại, chỉ thấy một bóng hình dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận bọn họ.

Ầm ầm.

Hồ Dạ Điền và Hồ Dạ Minh cùng lúc đưa tay ra trước ngực phòng ngự, cả hai liền bị đánh bật ra sau vài chục thước, khi ngẩng mặt lên liền không còn vẻ cười cợt tự nhiên nữa, thay vào đó là ngưng trọng.

- Thật mạnh, chúng ta tính sai!

- Chuẩn bị truyền tin cho tộc trưởng.

- ---

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-