Chương 7: Linh hồn vô sắc

Những ngày qua, ban ngày thì huấn luyện thể chất, ban đêm lại vận công thôn nạp Nguyên khí.

Hiện tại Bạch Vũ đã là Phàm Cảnh lục trọng, có thể cảm nhận được từ bên trong linh hồn, các dòng Nguyên khí đang không ngừng lưu chuyển, đây chính là Dung khí, là bước thứ hai trong Phàm Cảnh.

Đột phá thêm một trọng nữa hắn sẽ bước vào quá trình Luyện khí, khi đó Nguyên khí sẽ có thể được tôi luyện hệt như cách một thanh kiếm được tạo ra, rèn giũa không ngừng.

Lâm lão đứng trước nhà gỗ nhìn Bạch Vũ hô hào khoe khoang về con cá to mới bắt được mà mỉm cười.

Tiểu tử này thích nghi và tiến bộ thật nhanh.

- Rất tốt, mau mang nó đến đây.

Ban đêm, Bạch Vũ ngồi nướng cá, luôn miệng hỏi thăm các vấn đề.

- Lâm lão, người hiện là tu sĩ cấp bậc nào vậy?

Lâm thoáng ngưng lại, sau đó vẫn chậm rãi trả lời.

- Hư Cảnh…

- ÔI ĐỆT.

Lâm lão bất mãng liếc hắn, chưa kịp nói hết câu tiểu tử này đã bất ngờ la lớn.

Còn đang đắc ý mình ôm được bắp đùi lớn thì nghe được Lâm lão tiếp tục nói.

- Hư Cảnh là trước đây, hiện tại ta chỉ là một lão già Hóa Cảnh sơ giai mà thôi, sắp tới đây rất thể sẽ chỉ là Kỳ Cảnh.

Sau đó Lâm lão không nói vấn đề này nữa.

Bạch Vũ cũng biết điều không hỏi thêm gì, không khí rơi vào trầm tĩnh, vài phút sau, Lâm lão mới tiếp tục.

- Tiểu Hắc, có cảm giác sắp đột phá rồi chứ?

- Vâng, hẳn là đêm nay ta sẽ có thể đột phá Phàm Cảnh thất trọng, có vấn đề gì sao Lâm lão.

- Có vài điểm cần lưu ý, đạt đến Phàm Cảnh thất trọng chính là bước đầu tiên của việc ngươi có được khả năng tinh luyện Nguyên khí biến nó thành Nguyên lực, sau đó sẽ có thể nhận biết được thuộc tính linh hồn bẩm sinh của ngươi là gì thông qua biểu hiện của thuộc tính Nguyên lực.

Từ đó mà có thể tu luyện các loại Công pháp, Chiến kỹ…với thuộc tính phù hợp.

Ví dụ linh hồn của ngươi có thuộc tính Phong thì khi tu luyện Công pháp Phong hệ sẽ rất có lợi cho việc hấp thu Nguyên khí hơn nhiều so với chỉ tu luyện Công pháp phổ thông vô hệ.

Ngươi sẽ dễ dàng thi triển các Chiến kỹ Phong hệ và không thể dùng các hệ khác.

Bạch Vũ chăm chú lắng nghe, sau đó như bắt được thứ gì, vội vàng hỏi Lâm lão.

- Nếu vậy, một người có thể có nhiều thuộc tính trong linh hồn không?

Đáp án rất nhanh liền được Lâm lão đưa ra.

- Tất nhiên là có, những người mang đa thuộc tính linh hồn sẽ có ưu thế vượt trội rất nhiều so với người ít thuộc tính hơn.

Ví dụ như ngươi có cả thuộc tính Hỏa và Phong, thì ngươi có thể tu luyện cả Công pháp Hỏa hệ và Phong hệ, Nguyên khí mà ngươi hấp thu được cũng nhiều hơn, bởi vì bên trong Nguyên khí có chứa tất cả căn nguyên thuộc tính, ngươi có hai hệ, lượng Nguyên khí mà ngươi có thể hấp thu trong một lần là gấp đôi so với người chỉ có một hệ thuộc tính.

Ngươi cũng có nhiều sự lựa chọn hơn cho các Chiến kỹ, từ đó nâng cao sức mạnh vượt trội hơn với người bình thường.

Dĩ nhiên, muốn tu luyện cùng lúc nhiều thuộc tính đòi hỏi mức độ khó khăn hơn nhiều.

Biết nhiều Chiến kỹ của nhiều hệ nhưng không tinh thông, không có cái nào cao cấp, thì khi gặp người dùng Chiến kỹ đơn hệ mà thuần thục cấp cao hơn cũng khó lòng đánh bại, thậm chí còn thua thảm.

Có một câu nói lưu truyền từ thời thượng cổ đến nay đó là “Ta không sợ người luyện một vạn Chiến kỹ, chỉ sợ người luyện một Chiến kỹ đến vạn lần”.

Đó là quy luật cân bằng của thế giới này, ngươi được thiên địa tạo hóa ưu ái ban cho khả năng siêu việt thì phải biết tận dụng nó mà trở nên siêu việt.

Bạch Vũ nghe xong liền vô cùng chờ mong, không biết thuộc tính linh hồn của mình sẽ là gì và có bao nhiêu thuộc tính, hắn thầm yy tưởng tưởng.

“Tốt nhất là càng nhiều càng tốt, mười, à không, hai mươi thuộc tính chẳng hạn”.

Lâm lão nhìn Bạch Vũ, thấy vẻ mặt hắn còn tưởng hắn đang lo lắng mà đâu biết con hàng này đang tưởng tượng hão huyền chứ.

Lâm lão cũng rất chờ mong đến lúc biết được thuộc tính linh hồn của Bạch Vũ, hắn đoán rằng linh hồn tiểu tử này đã sinh ra biến dị, nhưng không biết sẽ thế nào đây.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG RÀO RÀO…

Bất chợt trời đổ cơn mưa, hai người phải vội vã đi phá con đập chắn phía xa nếu không muốn phải dựng lại nhà.

Ngồi bên trong căn nhà gỗ, Bạch Vũ tiến vào trạng thái tu luyện, tối nay hắn mang quyết tâm đột phá Phàm Cảnh thất trọng.

Vài ngày trước đó.

Một di tích hoang tàn nằm sâu bên trong rừng rậm.

Bên dưới những cổ thụ chọc trời, một kiến trúc như cung điện trạm khắc những đồ hình thần bí mà cổ xưa như ẩn như hiện.

Trong một căn phòng rộng lớn có vẻ như là đang diễn ra cuộc thương nghị.

Một thân hình mỹ diệu tuyệt luân ưu nhã nửa nằm nửa ngồi trên bảo tọa trung tâm.

Khoác lên cơ thể một chiếc áo choàng đỏ với những đường viền hoàng kim, trên mặt mang diện sa nhưng vẫn lộ ra đôi mắt xanh mê người.

Nàng lười biếng quét đôi mắt đẹp quan sát hết thảy những chi tiết bên trong phòng.

Một mỹ phụ với mái tóc dài màu đỏ hướng nàng hỏi ý kiến.

- Tộc trưởng, việc này người thấy thế nào, chúng ta nên liên thủ với Phong Hồ tộc hay ngài sẽ đáp ứng lời đề nghị của Dạ Hồ Vương.

Mỹ nhân trên bảo tọa như có điều suy nghĩ, một lúc sau liền nhàn nhạt cất tiếng.

- Tạm thời cố gắng kéo dài thời gian, chưa cần thiết liên thủ với Phong Hồ tộc nhưng cũng không được làm mất lòng bọn họ. Còn về phía Dạ Hồ, hừ, đợi thêm một khoảng thời gian, tên hề đó sẽ không có cơ hội nhảy nhót trước mặt ta.

Những người có mặt trong phòng ánh mắt liền sáng ngời.

Một vị mỹ nam tử trung niên tò mò dò hỏi.

- Tộc trưởng, chúng ta được tin một đoạn thời gian trước người lặng lẽ ra ngoài tu luyện, vừa lúc quay về, phải chăng đã có tiến triển tốt.

- Đúng vậy, bổn tọa đã thành công vượt qua Hỏa Hồ biến đệ tam tầng, một đoạn thời gian nữa có lẽ sẽ chạm đến Ngụy Lĩnh Vực, lúc đó chúng ta không cần phải e dè tên khốn Hồ Dạ Thiên kia nữa.

- Quá tốt rồi, xin chúc mừng tộc trưởng.

Mấy người bên dưới nhao nhao chúc mừng, ai ai cũng như thoát khỏi áp lực nặng nề, cuộc thương nghị sau đó liền diễn ra với không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Trở lại thời điểm hiện tại.

Tối hôm trước vừa trải qua một cơn mưa, sáng sớm hôm nay bầu trời lại trong xanh, vầng thái dương trên cao tỏa nắng rực rỡ.

Bạch Vũ lúc này cũng đã ra ngoài, sau một đêm dài tu luyện, hắn đã thành công đột phá.

Hôm nay là ngày quan trọng với hắn, bởi vì như Lâm lão đã nói, sau khi đến Phàm Cảnh thất trọng, việc Luyện khí sẽ mở ra và thuộc tính Nguyên lực sẽ được xác định.

Một già một trẻ đứng đối diện nhau, Lâm lão khí định thần nhàn nhưng trong mắt không giấu được vẻ chờ mong.

- Tiểu Hắc, bây giờ hãy cảm nhận và bắt lấy một tia Nguyên khí bên trong linh hồn, sau đó từng bước nén nó lại đến khi không thể nén được nữa.

Bạch Vũ liền làm theo, hắn nhắm mắt, từ sâu trong linh hồn cảm nhận được các luồng khí màu lam nhạt vờn quanh, hắn tưởng tượng linh hồn mình như hai bàn tay chộp lấy một tia Nguyên khí mỏng manh, sau đó bắt đầu quá trình tinh luyện.

Ban đầu là nhàu nặn, sau đó là vò ép, trải qua thời gian khoảng chục hô hấp, Bạch Vũ mở mắt, gật đầu báo hiệu với Lâm lão là đã xong.

- Tốt lắm, tiếp theo dùng linh hồn phối hợp với các huyệt đạo trong cơ thể, khống chế tia Nguyên lực này đến lòng bàn tay, sau đó nắm chặt hòn đá này.

Lâm lão đưa cho hắn một viên đá nhỏ, hình tròn màu lam nhạt trong giống như màu của Nguyên khí trong linh hồn hắn.

- Đây là Tụ Nguyên Thạch, một thứ có thể giúp xác định thuộc tính linh hồn và Nguyên lực của tu sĩ.

Như biết được thắc mắc trong đầu Bạch Vũ, Lâm lão liền giải thích cho hắn.

Bạch Vũ tập trung làm theo chỉ dẫn của Lâm lão, từng bước khống chế tia Nguyên lực vừa tinh luyện kia dần xuống lòng bàn tay phải, sau đó dùng sức nắm chặt lấy Tụ Nguyên Thạch.

Qua hai nhịp thở, Lâm lão ra hiệu.

- Được rồi, đưa Tụ Nguyên Thạch đây cho ta nào.

Bạch Vũ liền đưa trở lại cho Lâm lão với ánh mắt chờ mong.

Nhận lấy viên đá nhỏ, Lâm lão sắc mặt chăm chú, biến ảo liên tục.

- Thế nào, Lâm lão, thuộc tính linh hồn và Nguyên lực của ta là gì.

Lâm lão vẫn im lặng, ánh mặt tập trung, ngưng thần như đang lục lọi trong đầu mình thứ gì đó.

Cuối cùng vẫn không có, Lâm lão thở dài, hắn đoán đều sai cả rồi, từ từ nói ra ba chữ làm Bạch Vũ hết hồn.

- Ta không biết!.

- Hả? Cái gì cơ? Lâm lão ngài đùa sao?

- Ta đùa với tiểu tử ngươi làm gì.

Lâm lão trừng mắt mắng hắn, sau đó liền giải thích.

Ta quả thật không biết, ngươi có biết Tụ Nguyên Thạch này sẽ làm thế nào để giúp chúng ta biết được thuộc tính của tu sĩ chứ.

Bạch Vũ gật đầu, hắn có thể đoán được, đó chính là sự thay đổi màu sắc theo thuộc tính.

Bởi vì Tụ Nguyên Thạch ban đầu Lâm lão đưa hắn có màu lam nhạt, hiện nay lại trong suốt không màu.

Nhưng tại sao Lâm lão lại nói không biết thuộc tính của hắn là gì, chẳng lẽ trong suốt không màu là biểu hiện của vô thuộc tính sao?

- Ta lục lọi lại hết trong đầu nhưng không có tin tức nào nói về Tụ Nguyên Thạch không màu cả.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy, có thể đoán rằng Tiểu Hắc ngươi không có thuộc tính linh hồn hoặc có thể là một dạng gì đó khác biệt mà ta không dám chắc, cũng có thể ngươi là người nắm giữ toàn bộ thuộc tính linh hồn.

Bạch Vũ há hốc mồm khi nghe suy đoán cuối cùng của Lâm lão.

Lấy lại bình tĩnh, Bạch Vũ liền nghi hoặc.

- Hay là Tụ Nguyên Thạch này bị hỏng rồi không.

Vừa dứt lời thì thấy Tụ Nguyên Thạch trong tay Lâm lão đổi thành hai màu lục và màu lam nhưng đậm hơn so với màu lam nhạt của Nguyên khí thông thường.

- Lâm lão, ngươi có hai thuộc tính, thật lợi hại, để ta đoán, cái này là Phong và Thủy thuộc tính sao.

- Đúng vậy, chứng tỏ Tụ Nguyên Thạch này vẫn bình thường, chỉ có ngươi là bất thường.

Haha.

Bạch Vũ cười gượng, có người mới bất thường, tưởng lão chỉ là một Trưởng thôn bình thường, ai ngờ trước đây là cường giả Hư Cảnh, hiện tại còn biểu hiện ra linh hồn song thuộc tính.

- Được rồi, suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu, ta đã tìm ra phương pháp khác.

Nói đoạn, năm quyển trục bất ngờ xuất hiện trong tay Lâm lão, sau đó ném cho Bạch Vũ.

- Cầm lấy, hiện tại ta không có công pháp thích hợp cho ngươi, năm thứ này là Chiến kỹ tam tinh với năm thuộc tính cơ bản nhất thuộc Ngũ hành diễn sinh, ngươi cứ thử tu luyện từng cái xem sao.

Tuy nhiên như đã nói, tu luyện đa dạng là tốt nhưng quan trọng vẫn là nắm bắt và lý giải sâu về những thứ mà mình tu luyện thì ngươi mới có thể tiến xa được.

Bạch Vũ không ngừng gật đầu, hắn nhìn năm quyển trục như nhìn thấy năm mỹ nữ khỏa thân trước mắt, đùa sao, năm thứ này hiện giờ chính là cả gia tài dù bán hết nhà cửa, khu vườn nhỏ và bán cả hắn cũng không đủ mua một quyển.

- Ta trở về làng một đoạn thời gian, tiểu tử ngươi ở lại đây tu luyện, nhớ, không được lười biếng.

- Được, Lâm lão yên tâm, ta sẽ không lười biếng đâu mà.

Sau khi dặn dò thật kỹ, cuối cùng Lâm lão cũng rời khỏi, Bạch Vũ biết từ đây về sau chính là mỗi bước mỗi khó, nhưng không có gì có thể ngăn cản trái tim cường giả của hắn.

Hít sâu một hơi, hắn nắm lấy một quyển trục, mở ra xem, nhãn thần càng lúc càng tập trung.

----

Hôm nay có việc bận nên ra ít chương, cuối tuần sẽ đẩy nhanh tiến độ một chút.

Mọi người cùng đón xem nhé.

—-------------------------------------

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh u cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-