Thân thể ê ẩm, tinh thần mệt mỏi, hắn chỉ chống chọi được một lúc liền khụy gối ngã gục xuống đất, cảm giác được Hắc Nhị đang đến gần dùng hàm răng cắp hắn lên lưng nó, chậm rãi bước đi.
Bạch Vũ dù không bị bất tỉnh nhưng tinh thần cũng đã không chịu nổi, chỉ có thể nhắm mắt nằm dài trên lưng Hắc Nhị.
Hắc Nhị ra khỏi khu vực vừa xảy ra chiến đấu, khịt khịt mũi, đầu xoay tứ phía, sau đó hướng một phía đi đến.
Bản năng yêu thú cho nó biết hướng này có nguồn nước và an toàn, nó có thiên phú về phong hệ, có thể cảm nhận động tĩnh thông qua tiếng gió.
Đây là một khe suối nhỏ, xung quanh chỉ có vài mỏm đá trơn nhẵn.
Hắc Nhị lững thững tiến gần, nó khụy hai chân trước xuống, nghiêng người thả Bạch Vũ nằm trên một tảng đá.
Bạch Vũ lúc này đã khá hơn đôi chút, mặc dù chưa đi lại được nhưng đã có thể vận công chữa thương.
Trên tay xuất ra dược thủy và đan dược uống vào, bắt đầu luyện hóa.
Nửa ngày trôi qua, Bạch Vũ cơ bản đã có thể di động.
Đứng lên đi từng bước về phía khe suối nhỏ ngâm mình tẩy rửa.
Những vết cắt do phong nhận gây ra đã kéo da.
May mắn có Hỏa giáp nên không có vết thương nào trí mạng.
Thần thức đảo qua, tiểu Hoả Hồ vẫn như cũ, có vẽ như nó chỉ thông qua linh hồn lực và Nguyên lực của hắn để phóng thích sức mạnh nên nó không bị ảnh hưởng gì.
Nhớ lại tình huống lúc đó.
Sau khi quát lên một tiếng trong lòng, tiểu Hỏa Hồ bộc phát gần như rút cạn linh hồn lực và Nguyên lực của hắn đang tích trữ.
Hỏa Nguyên lực ngưng thực được phóng thích ra dưới dạng một bộ khải giáp bao quanh người hắn.
Lần đầu tiên Bạch Vũ cảm nhận được sức mạnh to lớn như vậy trong cơ thể.
Nhưng chiêu thức của đối phương cũng không phải dạng vừa, Bạch Vũ cảm ứng được nó đã đạt đến công kích cấp Huyền Cảnh đỉnh phong.
- Tên kia quả nhiên là người giấu hàng, sau khi tung đòn hắn cũng chỉ thở dốc một hơi.
Bạch Vũ lúc này càng thêm hiểu rõ câu nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Thế giới này người tài giỏi rất nhiều, không phải một mình hắn có thể nghịch thiên.
Hắn tĩnh tọa suy diễn lại khoảnh khắc Hỏa giáp thành hình.
- Hình thái của khải giáp dựa theo hình mẫu của Dị hỏa bên trong linh hồn ta sao?
Bạch Vũ thầm nghĩ.
Hỏa giáp được tạo bởi Hồng Ảnh Hỏa nên là khi hắn mặc lên thì có dạng như một Hỏa Hồ biến thân.
Nếu vậy có thể điều chỉnh được màn biến hình này không nhỉ.
Giống như lần chiến đấu với con Liệt Hỏa Thiềm Kỳ Cảnh đỉnh phong, lần này hắn cũng vừa mới trải qua trận chiến vượt cấp khó khăn.
Diễn Thế Sinh Tâm Kinh vận chuyển, Thánh Đấu Chi Tâm cũng không ngừng suy diễn.
Bạch Vũ vô thức chìm trong trạng thái kỳ lạ.
Hắc Nhị đang nằm dưỡng thương bên cạnh ngước đầu nhìn về phía Bạch Vũ nghi hoặc, không phát hiện gì nó liền tiếp tục nằm im.
Nơi này rất may không có yêu thú nào lợi hại, chỉ có một vài con yêu thú cấp thấp, cảm nhận được khí tức Kỳ Cảnh viên mãn của Hắc Nhị liền tránh đi.
Một ngày sau, Bạch Vũ từ trong tĩnh tu mở mắt.
Một luồng sinh mệnh lực thần bí từ bên trong cơ thể hắn tỏa ra.
Vù vù vù.
Tất cả các vết thương lấy tốc độ mắt thường gần như tan biến, đầu tóc và lông mày, lông mi đã mất của hắn cũng đã mọc ra trở lại, dù chưa được như bình thường nhưng cũng không còn trọc lóc.
- Nó lại đến.
Hắn thành công suy diễn ra phương pháp khống chế hỏa diễm biến thân cộng với suy diễn đột phá Thánh Đấu Chi Tâm nên “được thưởng”.
Nguyên lực cũng đã chạm ngưỡng tối đa, hắn kiềm chế không đột phá Hóa Cảnh vội vì biết rằng mình sẽ phải trải qua viễn mộng.
Ở nơi này đột phá thì không thích hợp, cần tìm một chỗ an toàn khác.
Bạch Vũ đứng dậy, mặc lại vào bộ y phục mới, đi đến chỗ Hắc Nhị, vuốt đầu nó, ném ra một linh quả, Hắc Nhị liền hí dài ngoạm lấy nhai nhai.
- Hà hà, rất có khí chất, Hắc Nhị, đi thôi.
Hắn không cưỡi lên Hắc Nhị vì đây là rừng rậm khó di chuyển, một người một ngựa trước sau len lỏi vào sâu trong rừng.
Vừa kiếm động phủ tu luyện vừa tìm tài nguyên luyện dược.
Một ngày sau Bạch Vũ đã kiếm được kha khá tài nguyên để tu luyện Dược Sư nhị tinh.
Trong đó một phần lớn thực vật, dược vật đã vào bụng của Hắc Nhị.
Bạch Vũ cảm ứng được tu vi của nó cũng đã sắp đột phá đến Hóa Cảnh rồi nên liên tục quăng các linh tài dược thảo bắt nó chén hết.
Hắc Nhị ăn muốn lòi họng, thầm oán chủ nhân bất lương.
Bạch Vũ lần theo địa đồ mua được từ trước, cuối cùng cũng đến được một vùng núi đá.
Nơi này có rất nhiều các hang động tự nhiên, hắn dự định sẽ ở đây tu luyện.
Hiện tại đã thành thạo luyện ra dược thủy và đan dược nhị tinh trung cấp, chiếu theo lời của An Dĩ Liên đã có khả năng rất cao lọt vào ba vị trí đầu.
Nhưng sau khi trả qua việc vừa rồi, hắn muốn mọi việc phải nắm chắc trong tay chứ không còn phải đặt cược mạo hiểm nữa.
Bạch Vũ chọn được hai cái hang động nhỏ gần nhau, sau đó hắn cải tạo một chút.
Một cái hắn ở, một cái cho Hắc Nhị đột phá, nó đã gấp lắm rồi, vừa mới xong động phủ liền bắt đầu chui vào bên trong.
Yêu thú đột phá cần thời gian uẩn dưỡng dài hơn so với nhân loại.
Bạch Vũ tạm tính trạng thái nó như thế này ít nhất cũng nửa tháng tới mới đột phá.
Hắn lấy ra dụng cụ, bắt đầu luyện dược, dồn nén linh hồn đến mức độ cao nhất, sau đó nhất cử lưỡng tiện đột phá Hóa Cảnh luôn một lần.
…
An gia, một bầu không khí u ám bao phủ.
Thời gian đến cuộc thi cạnh tranh cho vị trí gia tộc thành viên của Luyện Kim Công Hội chỉ còn lại gần hai mươi ngày.
An Dĩ Liên cùng phụ thân và đệ đệ mình cũng đã có mặt tại tổng bộ An gia.
Gần như tất cả người của An gia kể cả dòng chính hay phân nhánh đều tập hợp, cuộc thi lần này quyết định vận mệnh của họ.
Đại sảnh lúc này đang có chừng hai mươi người ngồi đó với vẻ mặt ngưng trọng.
Hướng chủ tọa, có hai người đang ngồi, bên trái là là trung niên nam tử với khuôn mặt đường nét cương nghị nhưng sắc mặt lại tái nhợt, mắt nhắm lại như đang ngủ.
Bên phải là một lão bà tóc trắng xóa, nhìn qua cũng đã ngoài thất tuần.
Hai hàng ghế hai bên có nam có nữ, là những trưởng lão và nhân vật quan trọng của An gia.
Hầu hết đều có tinh thần không tốt, sắc mặt ai cũng nhợt nhạt.
Chính là do phản phệ khi cùng nhau luyện dược vượt cấp nhưng thất bại.
Một người đàn ông ngồi ở vị trí đầu hàng ghế bên phải lên tiếng.
- An Thành, chẳng phải ngươi báo lại rằng đã tìm được một người có thể đại diện An gia chúng ta tham gia cuộc thi năm nay sao, sao đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Người vừa nói có bề ngoài tầm bốn mươi tuổi, diện mạo khá tuấn tú, khóe mắt cắt sâu như một con chim ưng, sắc mặt có chút tái xanh.
Chính là nhị trưởng lão An gia, thuộc dòng chính.
Còn người được gọi An Thành là một nam tử có vẻ ngoài khoảng gần năm mươi, khí sắc bình thường nhưng lúc này lại nhíu chặt đôi chân mày.
An Thành chính là phụ thân của An Dĩ Liên, phụ tử hai người cũng đang có mặt trong đại sảnh, nhưng chỉ là ngồi phía xa chủ tọa.
An Thành liếc nhìn nữ nhi của mình một chút, chỉ thấy An Dĩ Liên vẫn bình tĩnh thì đành cắn răng lên tiếng.
- Nhị trưởng lão, không sai, là ta và nhi tử tìm được một thiếu niên thiên tài luyện dược, nếu hắn tham gia, sẽ có cơ hội cao giúp An gia chúng ta vượt qua khó khăn.
- Hừ, chúng ta không đợi nổi nữa đâu, tuy rằng cuộc thi còn hơn mười ngày nữa mới bắt đầu, nhưng trước đó mười ngày đã phải báo danh.
An Thành đương nhiên biết, nhưng lúc này lại chẳng thể nói gì.
Người đàn ông râu rậm xám bạc đối diện với Nhị trưởng lão lên tiếng.
- Nhị đệ, lúc trước ngươi nói có tìm được một người đại diện phải không?
Tất cả mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Nhị trưởng lão.
- Đúng là ta có tìm được một người, hắn năm nay mười chín tuổi, mấy tháng trước đã thành thạo luyện chế dược thủy và đan dược nhị tinh hạ cấp, hiện tại cũng đã có tỷ lệ nhất định luyện được phối phương nhị tinh trung cấp rồi.
Mọi người trong lòng đều dâng lên hy vọng bởi vì những lần trước đa số đều sẽ là những Dược Sư nhị tinh hạ cấp mà thôi.
Lão bà ngồi ở trên vị trí chủ toạ thình lình lên tiếng.
- Năm nay rất có thể đẳng cấp thí sinh sẽ tăng cao bất ngờ, bởi vì bọn khốn kia muốn dồn chúng ta vào đường chết, ta cần phải có thêm sự đảm bảo.
Nghe vậy ai nấy đều quay lại với vẻ mặt ngưng trọng, đúng là họ đã vui mừng quá sớm, chính như lời của An Thái lão nói, lần này chỉ sợ Dược Sư nhị tinh hạ cấp sẽ không đủ.
Đại trưởng lão râu rậm tiếp tục nói.
- Ta cũng tìm được một ứng viên Dược Sư nhị tinh hạ cấp, nếu như người của An Thành không đến kịp, chúng ta chỉ có thể báo danh cho hai người này.
Mọi người trong lòng nặng trĩu, thở dài một tiếng.
Đại sảnh lại chìm trong không khí mịt mù.
…
Bạch Vũ đã qua gần hai mươi ngày bên trong Yên Vụ thung lũng.
Những ngày đầu hắn miệt mài luyện dược, hết dược vật, dược tài lại ra khỏi hang động đi tìm kiếm mang về tiếp tục tu luyện.
Hắn cũng đã dành gần hai tháng bên trong Phương Khối Bát Quy để luyện dược.
Cuối cùng ba ngày trước đã thành công đột phá Dược Sư nhị tinh cao cấp.
Hắc Nhị vẫn chưa thành công đột phá, nhưng Bạch Vũ không lo lắng bởi vì thần thức hắn đảo sang thì vẫn cảm nhận được khí tức bình ổn của nó, hẳn không lâu nữa sẽ đột phá mà thôi.
Vùng này cơ bản không có gì nguy hiểm.
Những yêu thú từ Hóa Cảnh trở lên rất ít xuất hiện, trong thời gian này hắn đã đuổi đi khá nhiều, nên giờ đây rất an toàn.
- Cũng đến lúc đột phá Hóa Cảnh rồi, thời gian còn hơn mười ngày, chắc sẽ trở về kịp nhỉ?
Bạch Vũ cũng thông qua Linh Cơ Tuyết nắm được một số tin tức về cuộc thi.
Cuộc thi này có thể xem là đại hội thường niên cho lớp Dược Sư trẻ được các gia tộc luyện dược lớn nhất quận tiến cử.
Thời gian báo danh là trước lúc bắt đầu mười ngày.
Mỗi gia tộc không phải chỉ có một thí sinh tham dự, chỉ cần đủ tiêu chuẩn liền có thể đăng ký nhiều hơn.
Bởi vì luật lệ này mà mấy năm gần đây An gia đều thảm bại, năm trước còn không có đại diện lọt vào mười người tốt nhất, đáng buồn.
Lần trước hắn đột phá Kỳ Cảnh và ở bên trong viễn mộng rất lâu nhưng bên ngoài lại chỉ trải qua hai giờ, còn lần này không biết sẽ thế nào đây.
Dùng một tảng đá lớn lấp kín động phủ lại, Bạch Vũ xếp bằng tĩnh tọa, trong lòng thầm nhủ.
- Bắt đầu thôi.
Bạch Vũ mở mắt, một lần nữa cảm nhận thân thể của hắn, một thân thể bất tử trước vô vàng vụ nổ do vẫn thạch va chạm.
Kích thước của những khối vẫn thạch đã to lớn hơn so với lần cuối hắn ở đây.
Điều này có nghĩa là dù hắn không vào thế giới này, thì mọi sự vật bên trong vẫn hoạt động theo một quy luật nhất định.
Hiện giờ chính là vẫn thạch va chạm, nổ tung, hợp lại rồi tiếp tục va chạm và nổ tung.
Bạch Vũ lại tiếp tục trải qua cảm giác trôi vô định bên trong thế giới này qua vô vàn năm tháng.
…
Yên Vụ thung lũng.
Từ lúc Bạch Vũ bắt đầu tĩnh tu đột phá đã qua bốn ngày.
Từ động phủ bên cạnh, truyền ra một luồng khí tức hoang dại bao phủ một vùng núi sau đó cấp tốc thu liễm.
Bùm.
Động phủ bị nứt ra, từ bên trong, một con Độc Giác Mã bước ra hí vang.
Hắc Nhị đã đột phá thành công trở thành Hoá Cảnh sơ giai yêu thú.
Lông bờm của nó đen hơn và mượt hơn không ít.
Nó quay đầu về phía động phủ của Bạch Vũ khịt khịt mũi, cảm nhận được khí tức yên tĩnh của hắn, nó nhẹ nhàng rời bước đi vòng quanh kiếm thực vật nhắm nuốt cũng như canh chừng nơi này.
…
Nếu trước đó bên trong không gian này không có khái niệm thời gian, thì bây giờ Bạch Vũ lúc này đã mơ hồ đã có thể cảm giác được.
Còn vì sao hắn có thể cảm giác được ư, chính hắn cũng chẳng biết tại sao, chỉ biết từ trong linh hồn, khái niệm về dòng chảy thời gian bỗng nhiên xuất hiện.
Lần này hắn đã biết chính xác thời gian mình ở trong này là bao lâu, hắn đã trôi vô định được hơn một trăm bảy mươi ba năm.
Thời gian đủ để một người bình thường đầu thai đến hai lần.
Bạch Vũ vẫn cứ tiếp tục trôi vô định hết năm này qua tháng nọ.
Mặc dù thời gian dài như vậy nhưng hắn lại không sinh ra cảm giác nhàm chán, cứ như tự thân hắn chính là khối không gian hỗn loạn này vậy.
Đột nhiên hắn giật mình.
- Tại sao ta lại nghĩ mình là thế giới này?
Cảm giác này, là Đồng Hoá, nếu ta cứ tiếp tục ý nghĩ như vậy, đến một lúc chính bản thân ta cũng không thể thoát ra được và trở thành một phần của thế giới này.
Đó chính là ý nghĩa của việc nói nếu đột phá thất bại thì sẽ trả giá bằng một phần linh hồn.
Thế giới này có thể đồng hoá với thực tại, ta ở bên ngoài tu luyện thì bên trong này mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn, bởi lẽ đó mà lúc vừa vào đây, những vẫn thạch kia đã to lớn hơn gấp nhiều lần lúc trước.
Đồng hoá chính là bản chất tiếp theo sau của không gian này.
Ầm.
Động phủ nơi Bạch Vũ tĩnh tọa nổ tung.
Một luồng hấp lực cực mạnh bao trùm một khu vực rộng lớn hút lấy Nguyên khí, cuồn cuộn thu về trung tâm là thân ảnh của Bạch Vũ.
Động tĩnh này chỉ những cường giả đạt đến Huyền Cảnh trở lên mới cảm nhận được dị động.
Lữ quán bên ngoài rừng, nam tử mà một tháng trước Bạch Vũ gặp mặt bỗng nhiên nhíu mày, bình rượu trong tay đang giơ lên thì khựng lại, xoay đầu về hướng Yên Vụ thung lũng.
- Có chuyện gì thế nhỉ? Yêu thú cao giai đột phá sao?
Hắn nghi hoặc tặc lưỡi, phải báo lại cho đại tỷ, tình hình ở đây không ổn rồi.
Dị động tới nhanh mà biến mất cũng nhanh, Nguyên khí lấy tốc độ như gió lốc mưa giông trực tiếp bị hút mất sạch.
Bạch Vũ mở mắt, thở ra một hơi.
- Cuối cùng cũng đột phá, không biết đã qua bao lâu, mau chóng trở về thôi.
- —-
Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.
Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.
Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:
- Momo: 078 879 3521
- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU
Cảm ơn rất nhiều.
—-------------------------------------
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.
Trân trọng cảm ơn.
-Hắc Vũ-