Chương 46: Giao dịch, lại thêm một kẻ điên

Bạch Vũ nhìn thấy Trường Hà chạy đi, vẻ mặt trở nên cổ quái, hai tỷ đệ nhà này thật lạ, một người sâu tĩnh tâm cơ, một người thì như thằng dở.

Lúc này nữ nhân mới nhẹ nói.

- Đừng để ý đến hắn, to đầu mà chỉ biết ham chơi, thiên phú thì chẳng có, thật là một thằng ngốc.

Được rồi, tiểu đệ, chúng ta đi thôi.

Nữ tử đi trước, Bạch Vũ theo sau, đây là lần đầu tiên hắn cùng nữ nhân đi “thuê khách sạn” ở cả hai kiếp.

Một quán trọ nhỏ gần đó, trong một gian phòng nhỏ bày ra một bàn thức ăn, người phục vụ vừa đi ra đóng cửa trả lại sự riêng tư cho căn phòng.

Bạch Vũ nhìn nữ tử đang nhàn nhã thưởng rượu không giống như là có chuyện gấp, hắn cũng không quan tâm, gắp lấy vài miếng thức ăn đưa vào mồm nhai.

- Tiểu đệ thật là một người thú vị, vậy ta xin phép được giới thiệu một chút.

Ta là An Dĩ Liên thuộc An gia ở Thiên Lan Thành, nhưng ta chỉ thuộc dòng nhánh và đến An Huy trấn này đã được hơn mười năm.

Gia tộc của chúng ta là một trong những gia tộc luyện đan hàng đầu của Thiên Lan Quận và là thành viên của Luyện Kim Công Hội phân hội tại Thiên Lan Thành.

Nói đoạn nữ tử nhìn lấy Bạch Vũ, hắn vẫn thản nhiên chậm rãi ăn uống không có biểu hiện gì thì thở dài nói tiếp.

- Haizzz, ngươi có thể không biết, những gia tộc luyện đan chúng ta có một liên minh và bảng xếp hạng riêng.

Ba hạng đầu sẽ được suất trở thành gia tộc thành viên của Luyện Kim Công Hội.

Để xếp hạng, những gia tộc này mỗi năm sẽ tổ chức một cuộc thi đấu luyện dược cho lớp trẻ, những người dưới hai mươi mốt tuổi.

An gia chúng ta đã sáu năm liền không thể lọt vào nổi vị trí thứ năm và cứ mỗi năm qua đi thì kết quả lại càng kém, hiển nhiên cũng đã sáu năm không làm thành viên của Luyện Kim Công Hội.

Việc này gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến An gia, chúng ta dù là một gia tộc lớn nhưng vì thiếu người tài nên bị chèn ép, rất có thể sẽ bị các gia tộc khác xâu xé.

Cuộc thi năm nay còn nửa năm nữa sẽ diễn ra, nếu lần này lại không thể vào được ba thứ hạng đầu, chúng ta chắc chắn sẽ không được yên ổn.

Vì thế Dĩ Liên ta mới mạo muội tìm đến ngươi.

Chúng ta làm một giao dịch, sáu tháng sau ngươi đại diện cho An gia tham dự cuộc thi, nếu ngươi đồng ý, chúng ta sẽ gặp lại ở Thiên Lan Thành trao đổi điều kiện.

Ngươi thấy thế nào?

Bạch Vũ nghe hết một lượt những gì An Dĩ Liên nói, hắn vẫn tỏ ra thản nhiên nhưng trong đầu luân chuyên vô số suy nghĩ.

Một gia tộc lớn ở Thiên Lan Thành sao? Chẳng phải Khách Đạt Lệ đã từng nói cho hắn, hiện nay Quận Chủ thiếu nhất đó chính là sự ủng hộ của các thế lực, các phương thế lực trong tay nàng ta chỉ chiếm ba phần sức mạnh của Thiên Lan Thành, nếu thế khi biến cố xảy ra sẽ rất dễ dàng bị nghiền nát.

Bạch Vũ trầm ngâm suy nghĩ.

An Dĩ Liên cũng không hối thúc, chỉ lặng yên nhìn hắn, tiểu tử này tuy nhìn rất trẻ nhưng biểu hiện lại dày dặn như một đại thúc, hơn xa đệ đệ nhà mình, như vậy nàng càng có hy vọng vào lựa chọn của mình.

Tại sao trước đó cũng có một thiếu nữ trạc tuổi hắn vượt qua khảo hạch Dược Sư nhất tinh cao cấp nhưng nàng không mời chào, bởi vì nàng lờ mờ đoán được thân phận của hai người đó, tất nhiên sẽ không thể trợ giúp được An gia.

Đến khi Bạch Vũ ra ngoài cùng với Minh Kính trưởng lão, nàng đã nhanh chóng ra quyết định, chính hắn là người cần tìm.

Bạch Vũ cuối cùng cũng đã hết suy tư, hắn không vội đáp ứng mà giả vờ như không hiểu chuyện gì hỏi.

- Nếu An gia đã trong tình trạng khó khăn như vậy, tại sao không tìm đến Quận Chủ giúp đỡ?

Nữ tử nhíu mày, bất quá cũng trả lời.

- Ngươi không hiểu được, Thiên Lan Thành hồ nước quá sâu, Quận Chủ cũng không thể giúp được gì cho An gia chúng ta.

- Vậy ta chỉ mới là Dược Sư nhất tinh, đủ tiêu chuẩn để tham dự cuộc thi sao, tiểu thư không sợ ta thất bại sao?

- Dĩ nhiên là sợ thất bại, nhưng ta tin ngươi không chỉ có thế, cuộc thi này dành cho người trẻ dưới hai mươi mốt, nên đẳng cấp không quá cao, những lần trước người cao nhất cũng chỉ là Dược Sư nhị tinh trung cấp.

Nhưng đó là thiên tài của một gia tộc hàng đầu, rất hiếm khi lại xuất hiện, đa phần sẽ là Dược Sư nhị tinh hạ cấp.

Bạch Vũ lúc này mới gật gù, hắn đã có hứng thú về việc này, không chỉ là thi tài cùng những tinh anh của các gia tộc, mà còn là vấn đề sau đó.

- Được rồi, ta đồng ý, nhưng trong thời gian tới ta không muốn bị quấy rầy, gần đến lúc thi ta sẽ đến Thiên Lan Thành tìm tới An gia, tiểu thư lúc đó cũng sẽ xuất hiện chứ.

- Đương nhiên là có, phân gia chúng ta được giao nhiệm vụ tìm kiếm nhân tài, ngươi là người ta tìm được tất nhiên là phải đến rồi.

Yên tâm, chúng ta sẽ không làm phiền ngươi, tiểu đệ ngươi có cần gì hỗ trợ việc luyện dược cứ báo cho ta, chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng.

- Ồ, rất tốt, tiểu thư có cách liên lạc chứ, khi cần ta sẽ chủ động liên hệ.

An Dĩ Liên đưa cho Bạch Vũ một mảnh ngọc phù truyền âm, thứ này giúp hắn có thể liên lạc với nàng trong phạm vi nhất định.

Sau khi xong việc, Bạch Vũ rời đi trước, nữ tử một lúc sau cũng lặng lẽ rời đi, mọi việc như chưa từng xảy ra.

Bạch Vũ về đến Ảnh Lệ hội, gọi Phong Lực lại và dặn dò.

- Tìm kiếm tất cả các thông tin về An gia ở An Huy trấn, nếu được thì thêm các thông tin về những gia tộc luyện dược trong Thiên Lan Quận, càng chi tiết càng tốt, có thể vận dụng quan hệ với Thiết Lực Bang.

- Vâng, thủ lĩnh.

Phong Lực ngày càng được việc, không hỏi nhiều, không nghi vấn mà chỉ thi hành nhiệm vụ, Bạch Vũ cũng có thể yên tâm giao phó và trở lại tu luyện.

- Nửa năm, cũng đến lúc khuấy động hồ nước Thiên Lan Thành rồi.

Bạch Vũ về lại động phủ tiếp tục tĩnh tu.

Nhớ lại lúc khảo hạch Dược Sư nhị tinh, Minh Kính trưởng lão đã cho hắn một số nhận xét rất đáng giá.

Lý thuyết và lý giải về dược phương của hắn rất tốt do tri thức có được từ Dược Khí Thư, nhưng phương pháp luyện chế của hắn lại không hợp với thời đại bây giờ.

Thủ pháp của hắn rất lạ, hẳn là của thời đại xa xôi trước đó, phương pháp này một khi làm đúng sẽ cho ra thành phẩm chất lượng vượt xa mong đợi.

Điều này hẳn là do hắn học tập từ Hoàn Thiên Thu, người đã sống cách đây hơn bảy vạn năm.

Dược Sư cấp thấp chỉ có thể sử dụng ngọn lửa sinh ra khi đốt các vật liệu cháy để luyện dược.

Nếu trở thành Hóa Cảnh cường giả sẽ có thể sử dụng Nguyên lực ngưng thực Hỏa hệ thay cho lửa thường.

Bởi thế nên Dược Sư và Khí Sư cao cấp đều là những người sở hữu Nguyên lực Hỏa thuộc tính và đều có tu vi Hóa Cảnh trở lên.

Khuyết thiếu của phương pháp mà Bạch Vũ đang dùng chính là hỏa lực.

Nhưng Minh Kính trưởng lão cũng đã nói thêm, dù cho hắn sử dụng Hỏa Nguyên lực để luyện dược thì vẫn chưa đủ điều kiện.

Phương pháp hắn đang dùng chỉ có thể dùng ngọn lửa mạnh hơn.

- Lửa mạnh hơn lửa sao? Nó là gì chứ, ông già Minh Kính khốn nạn, nói đến đây lại không nói thêm nữa.

A…đúng rồi, không biết bên trong Dược Khí Thư có thông tin không, hẳn là có, việc này có liên quan đến luyện dược và luyện khí mà.

Bạch Vũ lại móc ra quyển sách cũ, tiêu hao vô số linh hồn lực, hai mắt liếc dọc liếc ngang dò tìm thông tin đến nổi nó như muốn rớt ra ngoài.

Nửa ngày sau, cuối cùng hắn cũng đã tìm được, phần giới thiệu khá đầy đủ.

“Thế giới này bất kỳ sự vật, sự việc hay thứ gì đều có một mặt tự do tiến hóa, có tốt có xấu so với bình thường, đó là biến dị.

Linh hồn có linh hồn biến dị, Huyết Mạch có biến dị, Thể Chất có biến dị, thuộc tính cũng có biến dị.

Dị hỏa chính là một trong số đó, thứ mà các Dược Sư và Khí Sư cùng các cường giả tìm kiếm cả đời để sở hữu.

Dị hỏa trong tự nhiên có tồn tại nhưng số lượng cực kỳ ít, đa phần đều thuộc sở hữu của các đại thế lực hoặc những cường giả một phương.

Hoàn Thiên Thu ta may mắn thu được một loại dị hỏa nên khả năng luyện dược và luyện khí tăng cường rất nhiều, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ta muốn sở hữu nhiều loại lửa khác ngang bằng thậm chí mạnh hơn dị hỏa sẵn có.

Nên ta đã nghiên cứu tạo ra một bí pháp giúp ta có thể hấp thu và dung hợp các loại lửa khác nhau thành một dị hỏa mới.

Ta thành công, nhưng đến khi phong ấn dị hỏa đó vào linh hồn lại xảy ra vấn đề, linh hồn ta không chịu đựng nổi sự bạo phát của hai loại dị hỏa dù lúc đó ta đã đạt đến thất tinh cả Dược Sư và Khí Sư.

Ta thất bại, việc này để lại ám thương rất nặng cho ta.

Người hữu duyên nếu có thể đọc được quyển sách này, bí pháp này là một thứ nguy hiểm, ngươi cần cân nhắc kỹ, nó có tên Dị Hỏa Quyết”.

Bạch Vũ hô hấp nặng nề đóng lại quyển sách, hắn đã hao tổn khá nhiều linh hồn lực, cần chút thời gian để khôi phục.

- Không ngờ thế giới này còn có nhiều điều kỳ diệu như vậy, Dị Hỏa Quyết sao, ta có hứng thú với nó.

Bạch Vũ quả thật có hứng thú với thứ này, không chỉ vì luyện dược và luyện khí, mà còn là vì tăng cường thực lực, như trong giới thiệu, chẳng phải các loại dị thuộc tính này đều giúp tu sĩ mạnh mẽ hơn rất nhiều sao.

Hắn đang đi trên con đường cường giả, việc nhắm đến những thứ giúp hắn đạt thành mong muốn đó chính là điều bình thường.

Sau một giờ nghỉ ngơi, hắn tiếp tục nghiên cứu, lần này là nghiên cứu Dị Hỏa Quyết.

Ngày mai hắn đã có thể trở lại không gian bên trong Phương Khối Bát Quy, thời gian của hắn sẽ có nhiều thêm đôi chút.

Trong một mật thất u tối đang diễn ra một cuộc mật đàm.

Trên một cái bàn vuông to lớn, đang có bốn trung niên nam tử ngồi bốn góc.

Phía sau mỗi người bọn họ còn có thêm một người nữa lặng yên đứng.

- Như đã thống nhất, các vị cứ tiếp tục, ta mới nhận được chỉ thị từ Đế Đô, chúng ta sẽ vẫn gây áp lực lên kinh tế và quân sự của Thiên Lan Thành.

- Hừ, Khải gia chủ, ngươi không cần phải khoe khoang, mỗi người chúng ta đều nhận được chỉ thị từ Đế Đô, không phải chỉ mình ngươi, đừng tự cho mình là thủ lĩnh ở đây.

- Ha hả, ta chỉ nói thế thôi, Trình gia chủ không cần phải để tâm.

Người được gọi là Khải gia chủ là một nam tử mặc bộ y phục màu tím, đầu tóc cắt ngắn, đôi mắt rất sâu.

Còn người được gọi là Trình gia chủ lại là một nam tử lực lưỡng, cái đầu trọc lóc, vận một bộ võ phục màu trắng.

Hai người còn lại một người là gia chủ Lý gia, người khác là gia chủ Diệp gia chỉ ngồi nhàn nhã nhìn hai người kia đấu khẩu.

- Được rồi, mật đàm đến đây thôi, Khải gia chủ và Trình gia chủ không nên tiếp tục cự cãi chuyện bé xé ra to, chúng ta suy cho cùng cũng chỉ là lệ thuộc vào Đế Đô, muốn tiếp tục cần phải gắn kết.

Gia chủ Lý gia thấy tình hình không tốt liền lên tiếng.

Người đàn ông kế bên cũng gật đầu.

Mấy người đạt thành thống nhất gì đó, đứng dậy rời đi, mật thất không còn ánh sáng, trở lại một khoảng không tăm tối như chính những suy nghĩ trong đầu họ vậy.

Bạch Vũ thoát ra khỏi không gian trong Phương Khối Bát Quy.

Linh hồn lực lại tiêu hao quá độ, hắn vừa luyện dược vừa nghiên cứu Dị Hỏa Quyết.

Thứ này quả là một bí pháp điên cuồng, không ngờ lại có thể hấp thu hỏa diễm từ các yêu thú hỏa hệ cũng như các nguyên liệu hỏa thuộc tính khác, tích lũy và dung hợp tạo thành dị hỏa.

Chỉ riêng việc hấp thu luyện hóa nhiều loại hỏa diễm như vậy trong cơ thể đã là một việc điên rồ.

Sau đó còn biến nó thành dị hỏa rồi lại phong ấn vào bên trong linh hồn bên cạnh một dị hỏa khác.

Hoàn Thiên Thu quả thật là người điên.

Chỉ có siêu cấp thiên tài với ý nghĩ khác người, tài cao gan lớn mới nghĩ ra được bí pháp nguy hiểm như vậy.

Nhưng Bạch Vũ đã nắm bắt được điểm mấu chốt.

Lý do Hoàn Thiên Thu thất bại là bởi linh hồn hắn không chịu nổi sự bạo tạc khi hai loại dị hỏa cùng phong ấn tại một chỗ tạo nên xung đột.

Bạch Vũ lại khác, linh hồn hắn biến dị.

Hắn nhớ lại việc bị cấm hồn bên trong Huyết Nguyền Giới.

Lúc đó vì sở hữu linh hồn biến dị, nên Nguyên lực của hắn có thể tinh luyện ở bên ngoài vách ngăn, điều này làm cho hắn nghĩ đến một ý tưởng.

Có thể nào chia linh hồn ra thành nhiều vách ngăn như các không gian nhỏ, mỗi không gian lại phong ấn một dị hỏa, như vậy có thể tránh được việc các dị hỏa xung đột với nhau.

- Ý tưởng này hẳn có thể thực hiện được, bất quá phải thử nghiệm và tập luyện mới được.

Những ngày sau đó, Bạch Vũ chuyên chú tu luyện linh hồn.

Bắt đầu bằng việc đơn giản nhất.

Bạch Vũ lấy hai cành cây, ngồi trên nền đất.

Tay trái hắn vẽ hình vuông, tay phải lại vẽ hình tam giác.

Việc này khá đơn giản, bởi lẽ linh hồn hắn giờ đây không phải là phàm nhân bình thường ở Địa Cầu.

Tiếp theo Bạch Vũ lại nằm ngửa ra bờ suối, ngẩng mặt lên trời nhìn lấy từng chiếc lá rơi, từng con yêu cầm đang bay lượn.

Hắn tập chia linh hồn ra làm hai, một bên quan sát, đếm số lá rơi, một bên lại quan sát, phân tích chuyển động của yêu cầm.

Mới chỉ nhìn một lúc, hai mắt hắn nổi gân xanh, linh hồn lực tiêu hao như nước đổ.

Không ngờ những việc tưởng chừng đơn giản này lại khiến linh hồn lực hắn tiêu hao ngang bằng với việc luyện dược.

Bạch Vũ cảm nhận được hiệu quả, tiếp tục phương pháp mình nghĩ ra này.

Mấy ngày sau, hắn cơ bản đã thuần thục phân chia linh hồn ra làm hai.

- Tốt lắm, hôm nay sẽ thử bước này, nếu làm được, không chỉ có thể gia tăng khả năng thành công cho Dị Hỏa Quyết mà còn tăng lên thủ đoạn chiến đấu.

Hây ô.

Vận chuyển Nguyên lực cả hai thuộc tính Hỏa và Mộc cùng một lúc.

Tay trái hắn từng luồng Mộc Nguyên lực như gân xanh di chuyển, kết ấn.

Tay phải hắn căng lên, phồng to ra, Hỏa Nguyên lực tích tụ, bạo quyền.

Bành.

Một âm thanh trầm đục phát ra.

Không khí trước mặt Bạch Vũ vặn vẹo vì hơi nóng.

- Ặc…quả nhiên còn sớm để vui mừng.

Cánh tay phải hắn đau nhức, Hỏa Nguyên lực không được bộc phát ra ngoài khiến Bạch Vũ ăn quả đắng.

Hắn thành công điều động cả hai hệ Nguyên lực cùng một lúc, dự định sẽ thi triển Bát Hoang Quyền và Mộc Diệp Lao Lung.

Bát Hoang Quyền có thể thẳng tay đánh ra, nhưng Mộc Diệp Lao Lung là Pháp kỹ cần kết ấn nên Bạch Vũ không thể làm gì khác là dùng cánh tay đang ngưng tụ Bát Hoang Quyền đi kết ấn cho Mộc Diệp Lao Lung.

Và thế là cả hai Chiến kỹ đều không thể thi triển, hậu quả còn bị Hỏa Nguyên lực dồn nén trả lại bạo ngược cánh tay phải và Mộc Nguyên lực thối lui về làm cả cơ thể nhộn nhạo.

- Đệt, ta không tin không làm được.

Bạch Vũ nở ra nụ cười gằn, lúc này hắn đã có thể hiểu được ý nghĩ của Hoàn Thiên Thu, hoàn toàn là hai người điên.

—-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-