Chương 41: Khôi phục, chuyên gia kinh tế Dị giới bản

Một đêm yên bình mà quái dị trôi qua.

Sáng hôm sau.

Đã gần đến giờ trưa, Bạch Vũ cơ bản đã hồi phục, chỉ còn vết thương khá nghiêm trọng ở phần hông là chưa lành hẳn.

Lãng Thu thì khác, nàng vẫn còn quấn băng bụng, đau đớn, vết thương này rất khủng, xuyên qua cả người nàng.

Cũng may được dược thủy cao cấp của Lan Diệp cầm cự và sau khi tỉnh lại cũng đã tự dùng đan dược của chính mình mới có thể ổn định.

Ưm…

Xoạt xoạt.

Thân thể nữ tử cục cựa, đang có dấu hiệu tỉnh lại.

- Lãng Thu tỷ…chúng ta còn sống hay đã chết?

- Dĩ nhiên là còn sống, nữ quỷ như ngươi không dễ chết đâu.

- Tiểu Hắc, hắn đâu rồi.

Lan Diệp đôi môi khô khốc, mặt mũi còn tái mét tỉnh lại chỉ thấy mỗi Lãng Thu nên hỏi nàng.

- Bên kia.

Lan Diệp khó khăn quay đầu theo hướng Lãng Thu đưa tay, chỉ thấy một thân ảnh đang ở dưới suối mò mẫm gì đó.

Quần áo, đầu tóc ướt sũng, Bạch Vũ lúc này chỉ qua mấy tháng liền đã cao thêm không ít, nếu trước đó còn thua thì bây giờ đã đứng ngang Lan Diệp rồi.

Hắn đã lên bờ và tiến về phía này, trong tay còn cầm mấy con cá nhỏ.

Lan Diệp dù lúc kiệt sức biết mình sắp bị ăn cũng không sợ hãi.

Nhưng lúc này sau khi tỉnh lại, cả người đau nhức, lại thấy hắn ở đây, quái vật kia thì biến mất, cả ngươi như thả lỏng.

Vành mắt bắt đầu đỏ hoe như sắp khóc đến nơi, nàng dù là quân nhân nhưng cũng là một đại tiểu thư của một trong những gia tộc lớn nhất Thiên Lan Thành, chưa từng trải qua những việc kinh khủng như trước đó.

Bạch Vũ lại gần thấy cảnh này đầu liền đầy chấm hỏi.

- Này, cô còn đau sao?

- Sao lại cô, chẳng phải lúc trước còn gọi ta là nàng sao?

Lan Diệp tính đưa tay quệt môi, nhưng nàng không nhấc lên nổi.

Bạch Vũ đứng hình một lúc.

Lãng Thu một bên thu hết vào mắt, trên mặt biểu hiện kỳ lạ, có gì đó khác thường giữa hai người này.

- Khục, Lãng Thu đoàn trưởng, chúng ta di chuyển thôi, nơi này không tiện ở lại lâu.

- Được.

Sau đó Bạch Vũ cõng Lan Diệp đi trước, Lãng Thu theo sau, ba người còn sống sót lần này từ từ di chuyển trở về làng Hoa Khuê.

Mọi chuyện đều xảy ra trong hai kết giới, nên ngoại nhân không ai hay biết nơi này vừa xảy ra một cuộc chiến kinh dị, kết quả của nó là xóa tên một băng nhóm đạo tặc và một đoàn đội dong binh.

Trên đường trở lại, Lan Diệp thường ngày lắm mồm nhưng không biết tại sao bây giờ lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm trên lưng Bạch Vũ.

Đoán là nàng còn đang bị thương, hắn cũng không tiện nói chuyện, Lãng Thu cũng thế cho đến khi làng Hoa Khuê xuất hiện.

Ba người tính toán sẽ nghỉ lại ở đây một đoạn thời gian để Lan Diệp hồi phục đôi chút, dù sao hiện tại cũng không thể cưỡi tam giác mã trở về với bộ dáng hiện tại.

Làng Hoa Khuê đã không còn ai, chỉ một vài người lớn tuổi không chịu rời đi hoặc không thể rời đi.

Sau khi báo tin đạo tặc đã bị tiêu diệt sạch sẽ, ba người Bạch Vũ tá túc tại một căn nhà hai gian bỏ trống trong làng.

Bạch Vũ lấy ra mấy con cá nhỏ bắt được trong suối, nấu ít cháo cá nóng cho hai người kia.

Lan Diệp lại ngủ say, Lãng Thu thì không tiện di chuyển nên ở lại chăm sóc.

Bạch Vũ ra phía sau rừng tĩnh tọa.

Cuộc chiến lần này vô cùng may mắn khi hắn tìm được cách phá giải cấm hồn của Huyết Nguyền Giới nhờ vào linh hồn biến dị của mình, nếu không phải vậy, bọn họ đã thành thức ăn cho quái vật kia.

Sau đó là đột phá Kỳ Cảnh sơ giai trong lúc dầu sôi lửa bỏng.

Viễn mộng của Diễn Thế Sinh Tâm Kinh không ngờ lại song trùng cùng không gian thần bí trong linh hồn hắn mà tạo nên cảnh tượng chân thật như đang diễn ra ở thực tại vậy.

Nếu hai lần trước sau khi tỉnh lại đều không nhớ rõ chuyện phát sinh thì hiện tại viễn mộng lại khắc sâu trong linh hồn hắn, mọi chi tiết.

Quả nhiên vẫn là Diễn.

Tất cả đều liên quan đến một chữ Diễn, ở những cấp độ ban đầu, Bạch Vũ tin tưởng rằng mấu chốt nhất của việc đột phá sẽ là nó.

Suy diễn đấu pháp, suy diễn quá trình tái lập không gian…

Công pháp này, từ ban đầu lựa chọn là do hắn đột nhiên có hứng thú nồng đậm với nó, nhưng hiện tại Bạch Vũ đã có thể xác định, không phải trùng hợp, chắc chắn là có thứ gì đó thôi thúc hắn phải tu luyện công pháp Diễn Thế Sinh Tâm Kinh.

Sau lần này, Bạch Điệp dong binh đoàn biến mất, hắn cần một kế hoạch khác để phát triển tu vi cũng như thế lực bản thân.

Cũng đến lúc ra biển lớn rồi, chiến lực hiện tại hắn đã có thể so được với Hóa Cảnh trung giai, vài ngày nữa hắn có thể đột phá Kỳ Cảnh trung giai, đến lúc đó lại tăng mạnh chiến lực.

Tuy nhiên đó là hắn sử dụng hết tất cả các Vũ kỹ, Pháp kỹ hiện có.

Nhưng một khi lộ ra hắn là tu sĩ có trên ba thuộc tính, như vậy hắn lại bị chú ý, bởi thế về sau phải cẩn trọng.

Vả lại hắn cũng chưa muốn đột phá vội, hắn chỉ vừa mới đột phá đại cảnh giới, cần thời gian để cơ thể thích nghi.

Nhìn xuống đôi tay, lúc trước dùng quá nhiều Bát Hoang Quyền, nhục thân hắn đã không theo kịp tăng tiến Nguyên lực, điều này giống như tiền trong tài khoản quá nhiều mà hạn mức rút tiền một ngày chỉ được có vài trăm nghìn, không đủ xài.

Khi chiến đấu với quái vật kia đã khơi gợi cho Bạch Vũ ý tưởng về một Chiến kỹ.

Nhớ lại lúc đó, hắn dính song quyền ngay giữa ngực bay thẳng vào vách đá giống như hắn đã làm với Hổ Hầu.

“Lấy đạo của người trả lại cho người”.

Bạch Vũ thì thầm.

Hắn chỉ vừa mới nghĩ, chưa có manh mối để sáng tạo ra Chiến kỹ này, bất quá hắn tin tưởng mình sẽ làm được.

Lan Diệp hôn mê gần hai ngày, tỉnh lại đã khá hơn trước, đã có thể đi lại.

Các vết thương cũng đã được xử lý tốt không để lại sẹo bằng dược thủy và đan dược cao cấp do nàng và Lãng Thu lấy ra.

Bạch Vũ âm thầm ngưỡng mộ, quả nhiên là tiểu thư nhà giàu.

Cô nàng này đã hoạt bát trở lại.

Miệng mồm liến thoắng.

Tối hôm qua trong lúc cả ba người ngồi ngoài bờ suối ăn cá nướng và thịt yêu thú nướng do Bạch Vũ làm, Lan Diệp bất ngờ hỏi một câu khiến hai người còn lại sặc sụa.

- Này, Tiểu Hắc, lần trước nhìn thấy tỷ trần trụi như vậy cảm giác như thế nào?

Lãng Thu ánh mắt quỷ dị nhìn lấy hai người.

Bạch Vũ không đỡ nổi, không biết cô nàng này nói về lúc thâm nhập linh hồn hay cái gì nữa.

Hắn ăn như hổ đói sau đó chạy biến mất dạng trong ánh mắt soi mói của hai nữ nhân.

Hôm nay là ngày thứ tư sau khi đến làng Hoa Khuê tá túc.

Bọn họ dự định rời đi.

- Tiểu Hắc, Bạch Điệp đoàn đã không còn, ngươi dự tính sẽ như thế nào?

Lan Diệp hỏi hắn.

- Ta chưa biết.

- Chưa biết? Hay là theo hai người chúng ta về Lan gia ở Thiên Lan Thành nhé.

Đến Thiên Lan Thành sao? Bạch Vũ nhanh chóng quyết định.

- Tạm thời chưa được, ta sẽ trở lại An Huy trấn, một đoạn thời gian nữa sẽ đi Thiên Lan Thành.

- Ồ, được rồi, đến Thiên Lan Thành nhớ tìm ta, Lan gia ở khu phía Đông Nam Thiên Lan Thành hoặc ngươi có thể tìm đến Nguyệt Dạ Quân đoàn hỏi thăm.

Bạch Vũ chỉ ậm ừ.

Nhìn hai nữ nhân rời đi xa, hắn giơ tay ra, bên trong là một cuộn giấy nhỏ, đây là thứ Lan Diệp lén lút nhét cho hắn trước khi lên tam giác mã.

Mở ra xem, một dòng chữ ngay ngắn xinh xắn đập vào mắt, nhưng nội dung lại làm cho hắn dở khóc dở cười.

“Lãng Thu tỷ nói là ngươi đã nhìn thấy cũng như sờ mó hết cơ thể ta, tâm linh ta ngươi cũng đã vào, ngươi không thoát được đâu Tiểu Hắc, ngươi là của ta”.

Quả thật chính hắn là người thay y phục cho nàng, lúc đó nó đã vô cùng tả tơi, khi thân thể nàng phơi bày, dù đã thương thảm vô cùng và cả người đầy máu nhưng không thể che đậy đi được dáng người lồi lõm hoàn mỹ.

Hắn lau người và thay y phục cho Lan Diệp nhưng tiểu huynh đệ không thể không ngẩng đầu.

Bất quá làm gì có sờ mó, là do nàng tự biên hay là do Lãng Thu tự diễn không biết.

Bạch Vũ đã biết Lan Diệp có ý với mình, chính hắn cũng có cảm giác khác lạ với nàng sau khi trải qua những chuyện vừa rồi cùng nhau.

Nhưng mọi thứ cần thêm thời gian và tự nhiên hơn đôi chút, nóng vội không tốt, hắn bây giờ cần phải hoàn thành một mục tiêu sau đó sẽ lên đường tiến về Thiên Lan Thành.

An Huy trấn.

Một tin tức chấn động lan ra.

Bạch Điệp dong binh đoàn đi thực hiện nhiệm vụ Tử sắc đã hoàn toàn bị xóa tên, tất cả các thành viên cùng đoàn trưởng đều mất tích.

Sau đó đã có người đến làng Hoa Khuê xác nhận, Hổ Hầu đạo tặc đoàn đã bị diệt, xác của Hổ Hầu được tìm thấy trong tình trạng nát như tương.

Tuy nhiên chẳng còn bóng dáng một ai, cả đạo tặc và dong binh đoàn.

Sự kiện này gây náo loạn một thời gian, Thủ Vệ Quân từ Thiên Lan Thành cũng chạy đến xem xét nhưng không có quá nhiều hành động, chỉ là duy trì trật tự và trấn an mọi người.

Trong khi đó, tòa kiến trúc cũ kỹ của Mặt Nạ hội nay là Ảnh Lệ hội.

Bạch Vũ đang ngồi ở ghế trung tâm, bên dưới là gần hai mươi tên đàn em.

Phong Lực đang báo cáo.

- Bẩm thủ lĩnh, từ lức được người giao nhiệm vụ làm síp pơ, chúng ta đã đi khắp các nhà dân trong khu vực phía Nam An Huy trấn để truyền tin.

Không mấy người tin tưởng, nhưng sau đó vài hôm có một gia đình chỉ có hai người, người chồng bị bệnh còn người vợ thì lại bị thương ở chân không đi mua dược thủy được bắt gặp chúng ta liền sử dụng cái gọi là dịch vụ síp pơ này.

Ta chủ động không nhận tiền còn đi mua giúp, thế là qua những ngày sau liền bắt đầu có người tin tưởng.

Đến hiện tại sinh ý đã rất khả quan, mỗi ngày đều có người nhờ chúng ta mua sắm hộ, ban đêm cũng có không ít.

Thủ lĩnh, ý tưởng của người quả thật là thần kỳ.

Bạch Vũ ngạc nhiên, nhanh như vậy đã có thể thu được sinh ý từ việc này, hắn đoán cũng mất khoảng một thời gian nữa mới được.

Phong Lực quả thật cũng rất nhạy bén và có khiếu kinh doanh, không ngờ còn có chiêu miễn phí lần đầu cho khách hàng như vậy nữa.

- Làm rất tốt, ngươi thu thêm thành viên sao.

- Đúng vậy thủ lĩnh, người không có mặt nên ta chủ động thu nhận thêm thành viên, nếu có vấn đề xin thủ lĩnh cứ trách phạt.

- Không vấn đề, nhưng thành viên sau này phải chắt lọc lại đôi chút, ta cần những người nhanh nhẹn, nắm bắt tốt tình hình và phản ứng mau lẹ.

- Vâng, thủ lĩnh, à mà ta có một ý tưởng, không biết có nên nói không.

- Ngươi cứ việc nói.

- Hôm trước có một tên nhóc muốn nhờ chúng ta gửi đồ cho người thân của hắn ở làng Kính Minh cách đây hơn nửa ngày đường, lúc đó chúng ta không thể nhận được, nhưng từ đó về ta đã suy nghĩ có nên nhận thêm việc giao đồ như thế này không và sẽ làm thế nào thì mới ổn, mong thủ lĩnh chỉ bảo.

Mắt Bạch Vũ lóe lên dị sắc, lúc này nhìn Phong Lực ánh mắt đã thay đổi, có lẽ một chuyên gia kinh tế mới đã bắt đầu xuất hiện ở dị giới rồi.

- Phong Lực, ngươi cứ nói hết suy nghĩ của ngươi ra đi.

- Vâng, thủ lĩnh,...

Và thế là hai người cùng đồng bọn thảo luận nhiệt tình vấn đề thành lập tổ đội síp pơ đường dài.

- Tốt lắm, ngươi cứ việc vung tay mà làm, thành lập các cứ điểm vận chuyển, chiêu mộ thành viên, Tinh Kim không thành vấn đề, cần bao nhiêu ta sẽ tạm ứng trước.

Trong giới chỉ hắn giờ đây đang có một đống tài phú kếch xù chưa biết tiêu vào đâu, nay có dịp hắn liền làm ông chủ ném tiền cho đàn em kinh doanh.

Sau đó Bạch Vũ ở lại đây một thời gian, hắn muốn an tĩnh tu luyện cũng như chính thức phát triển Ảnh Lệ hội.

Con đường của hội này sẽ là thám báo tin tức núp bóng thương hội kinh doanh dịch vụ vận chuyển mua sắm hộ.

—-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-